#GSNH 624 Giả Câm Cũng Không Xong
Chương 6
Tôi ấn cậu ta ngồi xuống ghế, vành tai cậu ta đỏ bừng, cả người cứng đờ.
Tôi vỗ vai cậu ta, cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy, nghiêm túc tuyên bố:
“Đừng cản chị, chồng chị suốt ngày ăn uống lành mạnh, chỉ biết uống cái trà vô vị kia, còn không cho chị uống rượu!”
“Chồng… Chị, chị thực sự đã kết hôn rồi sao?”
Ánh mắt tôi lờ đờ, đầu óc quay cuồng.
Tôi cũng không nhận ra ánh mắt của Trần Triều Bạch cũng mơ màng không kém, cứ thế đăm đăm nhìn tôi.
“May mà em không phải người thứ ba, nếu không chị biết phải giấu mặt đi đâu đây.”
Cậu ta cố nén nỗi buồn trong mắt.
Tôi hoàn toàn không hay biết gì, ngửa đầu định uống ly rượu vang trong tay.
Nhưng tôi say quá rồi, lảo đảo làm đổ hết rượu lên người Trần Triều Bạch.
“Ôi trời, xin lỗi nhé! Mau đi rửa sạch đi!”
Tôi ngồi trên bàn, tự chơi một mình nửa tiếng đồng hồ.
Ngẩng lên nhìn điện thoại, nhận ra tin nhắn của Cố Thương Úc đã gửi đến hai tiếng trước.
Lạ thật, mọi khi cứ nửa tiếng là anh ta lại hỏi tôi một lần, hôm nay sao im lặng vậy?
Tôi lảo đảo xuống tầng.
Vừa đi, tôi vừa nghe thấy mấy nhân viên phục vụ thì thầm:
“Giang Mộ cặp kè với diễn viên mới, hot search đã bùng nổ rồi, không ngờ lần đầu tiên tôi lại được hóng drama gần thế này.”
Gì cơ, bùng nổ?
Ý là cậu ta nổi tiếng rồi sao?
Tôi quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, cười tươi: “Cảm ơn nhé!”
Nhân viên phục vụ: ……
Ra khỏi nhà hàng, tôi thấy xe của Cố Thương Úc đang đỗ ngay trước cửa.
Cửa xe sau mở sẵn, vệ sĩ đứng bên cạnh chờ.
Vừa thấy tôi, anh ta khẽ cúi người, đưa tay ra mời.
Cũng được, ít nhất vẫn còn biết cho người đón tôi.
Về đến nhà, tôi tỉnh táo hơn một chút.
Phòng khách tối om, tôi tò mò nhìn quanh.
Chợt, tôi thấy Cố Thương Úc đang ngồi trên sofa.
Anh ta bắt chéo chân, vẫn mặc bộ vest đen, trên bàn đặt một tách trà đã pha sẵn.
Từ lúc tôi bước vào, anh ta chỉ khẽ nhấc mắt lên nhìn.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, cơ thể anh ta như hòa vào bóng tối.
Vì vậy, tôi không nhận ra lớp u ám sâu thẳm đến đáng sợ trong mắt anh ta.
Tôi bước đến gần: “Ngồi đây làm gì vậy?”
Do uống rượu, tôi thấy khát kinh khủng.
Tiện tay cầm lấy một ly trà, uống một ngụm.
“Sao trà đặc thế này… đắng quá… lại còn nguội rồi nữa. Không phải anh không thích uống trà đặc sao?”
“Vậy A Mộ pha cho tôi một ly khác được không?”
Giọng anh ta trầm thấp, trong đầu tôi lại đang hơi chậm chạp.
Nên khi nghe thấy, âm thanh này lại càng trầm hơn.
“Được… được thôi.”
Cố Thương Úc khẽ cúi mắt xuống, ánh nhìn dịu dàng bao phủ đỉnh đầu tôi.
Thế nhưng, sau lớp dịu dàng ấy, vỏ bọc giả tạo bắt đầu rạn nứt.
Từng kẽ nứt lan rộng, từ từ hé lộ ham muốn đáng sợ đang ngập tràn trong mắt anh ta.
Lúc này, tôi vẫn chưa hay biết gì.
Tôi quỳ xuống sàn, một tay chống lên đầu gối Cố Thương Úc, một tay mò mẫm trong bóng tối.
“Ở đâu nhỉ?”
“Trong ngăn kéo dưới bàn trà. A Mộ đừng lấy nhầm nhé.”
Xong đời rồi.
Xong thật rồi.
Tôi đã gào lên cả trăm lần đừng tìm nữa, nhưng đáng tiếc là cô ấy không thể thấy bình luận của chúng ta.
Không giúp gì được rồi, lần này đúng là tìm trà thật.
15
Tôi chạm vào một chiếc hộp nhỏ.
“Haha, tìm thấy rồi!”
Tôi giơ lên khoe.
“A Mộ giỏi lắm, mở nó ra đi.”
Tôi xé hộp, chuẩn bị pha trà.
Ơ, không đúng.
“Nó đáng lẽ phải là…”
Đầu tôi bỗng dưng choáng váng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, trời đất đảo lộn.
Tôi bị Cố Thương Úc đặt lên đùi anh ta.
Lướt qua sofa, tôi chợt nhìn thấy một bức ảnh.
Bức ảnh mờ nhòe, nhưng nhân vật trong đó dường như là tôi và Trần Triều Bạch.
Hình như tôi gây họa rồi.
Cố Thương Úc cầm ly trà lạnh lên, uống một hơi dài.
Đôi mắt đen nhánh vẫn dán chặt vào tôi.
“Anh… anh uống ít thôi… Trà đặc có… chất kiềm và caffeine, sẽ khiến người ta kích thích đấy.”
Tôi bắt đầu thấy sợ, định bỏ chạy.
Nhưng Cố Thương Úc đã siết chặt eo tôi.
“A Mộ, đổ rượu lên người vui lắm sao?”
“Không… không vui… A! Lạnh quá…”
Ngay khoảnh khắc sau, nước trà sẫm màu nghiêng đổ xuống.
Từ cần cổ tôi, chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống, thấm vào váy áo.
Cả người tôi ướt đẫm.
Cơ thể run lên vì lạnh, tôi bật khóc, nức nở:
“Cố Thương Úc, anh khốn nạn!”
Nhưng anh ta không có ý định tha cho tôi.
Nước trà vàng nhạt thấm vào ghế sofa xám, lan thành một mảng ẩm ướt lớn.
[Tôi không muốn che mờ gì cả! Tôi là hội viên cao cấp mà!!]
[Lần đầu tiên thấy một ông trùm dùng trà để làm chuyện này, đây chính là sức hút trưởng thành của đàn ông lớn tuổi sao?]
[Không cần nói nhiều, cực kỳ kích thích, ai hiểu được sự kết hợp hoàn mỹ giữa tiểu thúc và trà chứ.]
[Màu trà có màu gì? Màu vàng! Đúng vậy! Tôi không có ý gì đâu!]
16
Tôi tức đến mức không muốn nói chuyện với Cố Thương Úc.
Hot search bùng nổ cũng không thèm báo cho tôi xử lý dư luận, đã thế còn chơi xấu như vậy!
“Em say đến mức đó, có gọi cũng tỉnh được sao?”
“…”
Cố Thương Úc cho người điều tra camera giám sát ở nhà hàng.
Nhưng đoạn ghi hình từ lâu đã bị xóa mất.
Tôi thuê thám tử tư, cùng với sự hỗ trợ từ cảnh sát, cuối cùng cũng tra ra kẻ quay lén.
Bản video gốc đã bị xóa qua kênh đặc biệt, ngay cả đội chuyên nghiệp cũng đang cố gắng khôi phục nhưng vẫn chưa phá giải được.
Xem ra người muốn hại tôi quyết tâm đánh gục tôi một lần này.
Trên mạng, những bình luận công kích xuất hiện không ngừng.
Tôi thì không sao cả, nhưng Trần Triều Bạch sẽ phát triển thế nào trong tương lai?
Dù sao thì số tiền tôi đầu tư vào cậu ta cũng sớm đã thu hồi vốn, nhưng tôi không muốn một ngôi sao mới chớm nở đã sớm lụi tàn.
“Bọn họ không khôi phục được, nhưng có lẽ tôi có thể thử… Hồi đại học, tôi từng học lập trình.”
Vừa lúc Trần Triều Bạch bắt tay vào phá giải mã hóa, tôi cũng cho đội PR giỏi nhất của công ty chuẩn bị thông cáo báo chí.
Cái gì đen cũng phải nói thành trắng cho tôi.
Dù sao thì, giữa tôi và cậu ấy vốn không có gì cả.
Nhưng tôi không ngờ được, sau khi giải mã xong, Trần Triều Bạch không gửi video cho đội PR.
Mà trực tiếp đăng tải bản gốc lên mạng.
Hỏng rồi.
Thần tài cũng sập rồi.
Trên mạng, tranh luận càng bùng nổ hơn.
“Tưởng là một màn drama luân lý gia tộc, ai ngờ bản gốc lại hài đến thế.”
“Bạn bè trong giới tiết lộ, trước đây khi Giang Mộ gặp nguy hiểm, Cố Thương Úc đột nhiên đứng phắt dậy khỏi xe lăn. Mẹ nó, đúng là kỳ tích y học! Từ lúc đó tôi đã bắt đầu đẩy thuyền cặp đôi này rồi.”
“Hơn nữa, hai người còn là chú cháu!! Hồi tiểu thúc bị liệt, chẳng ai thèm để ý đến anh ta. Chỉ có ba Giang không rời bỏ, hai nhà thân thiết đến mức như mặc chung một cái quần. Sau này, nhà họ Giang sa sút, tiểu thúc ra tay cứu giúp, còn cưới luôn đại tiểu thư nhà họ Giang.”
“Motif truyện cứu rỗi à? Tôi ship! Cháu – chú? Loạn luân? Càng thích! Càng hóng!”
“Nghe nói đứng sau vụ này là đại thiếu gia nhà họ Tống, tên là Tống Dục Tân. Đây là lần thứ hai hắn giở trò rồi, lần trước hình như bị tiểu thúc đè bẹp xuống.”
“Hơi thương Trần Triều Bạch một chút.”
“Thằng bé này vừa đẹp trai, vừa có diễn xuất, nhân phẩm cũng tốt. Biết mình thích người đã có gia đình là sai, nên không quấy rầy, không dây dưa. Đứa con ngoan, từ nay tôi làm fan mẹ của con!”
“Em trai học lập trình, chuyên ngành siêu đỉnh, chính cậu ấy đã tự giải mã video. Hơn nữa, cậu ta không hề giấu giếm, dù biết có thể sẽ bị cấm sóng, nhưng vẫn quyết định công khai toàn bộ!”
Từ đó, câu nói “May mà em không phải người thứ ba, nếu không chị biết giấu mặt vào đâu đây.” trở thành câu cửa miệng hot trên mạng.
Tốt lắm, thằng bé này đúng là phục sinh từ vực thẳm, tiền đồ vô hạn.
Về chuyện này, Cố Thương Úc chỉ nhếch môi, đầy khinh miệt.
“Người ta muốn làm tiểu tam mà dễ à? Em còn chẳng thích cậu ta, đúng là giả tạo.”
Tôi nắm lấy tay anh ta, cười nịnh nọt.
“Đúng đúng, em thích tiểu thúc nhất!”
17
Từ đó, cổ phiếu nhà họ Tống rơi xuống đáy vực, hào quang nam chính hoàn toàn biến mất.
Thế giới bỗng chốc thanh bình, tôi nằm dài trên giường ngủ đến tận trưa.
Rèm cửa dày che kín căn phòng, bóng tối bao trùm.
Khi tỉnh dậy, một tia sáng len qua khe hở rèm cửa, chiếu nghiêng lên chăn.
Những hạt bụi lơ lửng trong không khí, căn phòng giữa buổi trưa yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim.
Tôi đưa tay ra, nắm lấy luồng sáng đó.
Ánh sáng trên thế gian có hàng triệu hình thái.
Có thể thấy, có thể chạm vào.
Không có định nghĩa cố định, nhưng luôn mang theo một ý nghĩa vĩnh hằng.
Có lẽ, trong mắt tôi, đó là tôi của những năm tháng được ba cưng chiều, được Cố Thương Úc dịu dàng dẫn dắt.
Có lẽ, trong mắt anh ấy, đó là khoảng thời gian tăm tối nhất, khi tôi xua đuổi những kẻ thân thích đến khiêu khích anh ta, hống hách đứng giữa một mảng ánh sáng nhỏ nhoi.
Lượng tử giao thoa, dao động rồi nhảy vọt, tạo thành một thứ vĩnh hằng không thể bị hủy diệt.
Bỗng nhiên, một bàn tay lớn vươn tới, mạnh mẽ đan chặt lấy tay tôi.
Phía sau, giọng nói trầm khàn, mang theo ý cười:
“Tỉnh rồi sao?”
Phiên ngoại nhỏ
Cố Thương Úc: “Con gái anh bỏ thuốc người ta.”
Ba Giang: “?! Vớ vẩn!!” (giận dữ bừng bừng)
…
“Nói chung là không có.”
Ba Giang: “Vậy thì tốt.” (thở phào nhẹ nhõm)
Cố Thương Úc: “Nhưng mà… con bé cũng uống thuốc luôn rồi.”
Ba Giang: “!!!” (nghẹn thở)
Cố Thương Úc: “Tôi cứu con bé. Sau đó, nó ngủ với tôi.”
Ba Giang: “Ồ…”
“??? Hai đứa là chú – cháu!”
Cố Thương Úc: “Ba.”
Ba Giang: “……”
Hoàn toàn văn.
(Đã hết truyện)
#GSNH442- Lãnh Đạo Giúp Tôi Làm Mai Với Thái Tử Gia (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Bị giục cưới đến phát điên, nửa đêm tôi mò lên sân thượng công ty một mình tìm chút tĩnh lặng.
Ai ngờ lại bị sếp lớn đang tăng ca bắt gặp. Anh ta ra điều kiện với tôi: “Chỉ cần cô không n h ả y l ầ u, có vấn đề gì tôi đứng ra giải quyết!”
Tôi đáp: “Tôi không tìm được đối tượng!”
Anh ta nghiến răng, lôi hết bạn bè chất lượng cao trong danh sách bạn bè ra: “Tôi làm bà mai cho cô, được chưa?”
Kết quả, sau lần xem mắt thất bại thứ N với bạn của anh ta, anh ta ngồi đối diện tôi, đau đớn cất lời: “Nhiêu đây người mà cô không ưng ai cả, vậy thì chỉ còn cách tôi tự mình lên sàn thôi.”
1
Sắp đến Tết, công ty thông báo lịch nghỉ.
Nhà ai tử tế mà đêm 30 còn bắt đi làm chứ? Chẳng lẽ trông mong con chó ở nhà nấu cỗ Tết cho tôi à?
Hay là chúng tôi cùng nhau gói bánh chẻo ở văn phòng?
Tối đó tăng ca, tôi càng nghĩ càng tức. Mẹ tôi lại nhắn tin cằn nhằn chuyện tôi chưa chồng, tin nhắn nối đuôi nhau, điện thoại rung không ngớt.
Tôi đành phải lên sân thượng cho đầu óc nguội bớt.
Vừa đặt chân lên sân thượng, tin nhắn lại tới.
Nhưng lần này không phải mẹ tôi, mà là quản lý của tôi.
Buổi chiều công ty mời mọi người ăn trà chiều, quản lý bảo tôi ứng tiền trước.
Tôi gửi hóa đơn thanh toán cho hắn, vậy mà tên này tối mịt mới chịu hoàn tiền.
Đang định nhận tiền, nhìn thấy con số chuyển khoản, tôi ngớ người.
Rõ ràng hết 613 tệ, hắn ta lại chỉ chuyển 600?
Trong phút chốc, cơn giận vô biên bùng lên. Tôi lập tức gọi cho quản lý:
“Anh mù à? Bị sao thế? Công ty mai phá sản rồi hay gì? 613 tệ mà anh chuyển tôi 600? Anh thiếu 13 tệ à? Thế bình thường anh ra vẻ cái gì?”
“Cô… cô!”
“Câm miệng! Mồm không cần thì hiến cho người cần đi. Tôi đang hóng gió trên sân thượng ngon lành lại bị anh làm phiền. Lão nương đây sẽ nhảy từ đây xuống, máu bắn tung tóe trước cửa công ty. Sau này chó đi qua cũng phải tè một bãi rồi chửi một câu ‘công ty bóc lột’!”
Gió trên sân thượng rất lớn, rít gào bên tai, thổi tan những lời nguyền rủa của tôi.
Tôi không chắc quản lý nghe được bao nhiêu, tóm lại là hắn cúp máy thẳng.
Tôi đứng sát lan can sân thượng. Chắc giữa trưa cũng có người ở đây, dưới đất còn vài mẩu thuốc lá và một vỏ lon cà phê.
Càng nghĩ càng tức, tôi đá văng vỏ lon cà phê.
C h ế t đi, lão chủ tư bản bóc lột!
Choang!
Vỏ lon không đập vào cửa. Cửa chính vừa hay mở ra, nó bay thẳng vào đầu một người đàn ông.
Nhìn rõ người đó là ai, tôi sợ đến mức vội nép vào một bên.
“Đừng nhảy! Đừng nhảy! Có gì từ từ nói!”
Người đàn ông vốn đang tức tối vì bị ném trúng, thấy tôi thì sợ hãi hét lên thất thanh. “Cô đừng nhảy, chúng ta có gì cứ nói chuyện, tôi sẽ đứng ra lo liệu cho cô.”
Người này đúng là có thể lo liệu cho tôi thật.
Bởi vì anh ta là sếp của tôi, người nắm giữ cổ phần thực tế của công ty, Cố Nguyên Châu.
Tôi chỉ gặp anh ta một lần ở tiệc cuối năm của công ty, trẻ tuổi và rất đẹp trai.
Nhưng anh ta là sếp, chẳng ai thích một ông chủ vừa nham hiểm vừa bóc lột cả.
“Cô đừng nghĩ quẩn.”
Cố Nguyên Châu gấp đến độ nhảy dựng lên nhưng không dám tiến lại gần. Tôi co rúm người bên lan can, cẩn thận nhích vào trong, cũng nhìn rõ phía sau anh ta còn có một đám người.
“Đông người quá, tôi hướng nội sợ xã giao!”
“Các người đi đi! Đi hết đi!”
Cố Nguyên Châu lập tức bảo những người khác đi trước. Tôi lại nhích vào thêm vài bước.
Thực ra, tôi cũng sợ độ cao lắm.
Nhưng lúc này mà xuống ngay thì mất mặt quá.
Gặp chuyện không biết giải quyết thế nào, cứ nổi điên trước đã:
“Tại sao đêm Giao thừa còn phải đi làm? Trời đánh thánh vật, tôi phải tố cáo bắt hết các người lại!”
“Nhưng mà năm nay nhà nước… Không, cô đừng nhảy!”
Thấy tôi lại định nhúc nhích, anh ta gấp đến độ “bịch” một tiếng quỳ thẳng xuống.
Trong khoảnh khắc, sân thượng lặng ngắt, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi.
Tôi nhìn người đang quỳ trên đất, bốn mắt nhìn nhau:
“Cái đó… anh đứng dậy trước đi, tôi không có lì xì đâu.”
Cố Nguyên Châu cũng ngớ người. Sau một lúc im lặng, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên kiên định:
“Tôi không! Nếu cô không xuống, tôi sẽ quỳ c h ế t ở đây!”
Mẹ nó, người này bị bệnh à?
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰