#GSNH 640 Vẫn Yêu Anh Như Ngày Đầu
Chương 9
20
Cứu với! Tôi cứ tưởng anh trai tung chiêu “ép cưới” thì Lục Duy sẽ thấy phiền, ai dè… anh đồng ý ngay tắp lự!
Tôi lí nhí giải thích: “Em… em không có ý đó. Em tưởng… anh sẽ không đồng ý…”
Giọng nhỏ dần, nhỏ dần, nghe chẳng khác nào một cô vợ bé ngoan ngoãn.
Anh trai liếc tôi một cái, rồi nghiêm túc hỏi: “Thế cậu chuẩn bị bao nhiêu sính lễ để cưới em gái tôi?”
“Anh! Đủ rồi đấy! Em không phải món hàng!” Tôi gào lên, cả người nóng bừng vì xấu hổ.
Đối mặt với Lục Duy, tôi còn chưa dám hung dữ, nhưng quay sang anh trai thì lập tức nổi đoá.
Anh trai tôi bĩu môi, lắc đầu, nhấp nhổm như muốn than trời: “Con gái lớn không giữ được rồi.”
Bất ngờ, vai tôi bị Lục Duy ôm chặt. Anh dùng giọng trầm khẽ pha chút cưng chiều đáp lời anh trai tôi: “Tất cả, mọi thứ tôi có… đều có thể dùng làm sính lễ.”
Tôi như bị ai đó đập mạnh vào tim. Một cảm giác mềm mại, ngọt ngào cuộn trào trong lồng ngực.
Tôi thì thầm: “Anh… thật sự bỏ được sao?”
“Đương nhiên.” Lục Duy cúi xuống, giọng khẽ như gió: “Vì em chính là cả thế giới của anh.”
Mặt tôi nóng bừng, đỏ như luộc.
Anh trai tôi vội quay mặt sang hướng khác: “Đủ rồi đấy, hai người còn coi nơi này có người khác không hả?”
Sau đó, tôi và Lục Duy cùng đến thăm chị dâu và nhóc cháu trai mới sinh. Cục bông nhỏ, má phúng phính, đáng yêu vô cùng.
Tôi bế suốt cả buổi cũng chẳng nỡ buông tay.
Chị dâu trêu tôi: “Lo mà cưới đi rồi sinh một đứa đi, đáng yêu lắm đấy.”
Buổi tối, Lục Duy bàn bạc với anh trai tôi, sơ bộ định ngày cưới vào đầu mùa xuân năm sau. Ngày chính xác sẽ để Lục bá quyết định.
Ban đầu tôi muốn hỏi, liệu có quá nhanh không… Nhưng nghĩ lại, chúng tôi đã lãng phí năm năm rồi, cưới sớm một chút, yên lòng sớm một chút.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, tôi cùng Lục Duy trở về Lâm Thành.
Vừa về đến nơi, anh đem toàn bộ hành lý của tôi chuyển thẳng đến nhà anh.
Tôi còn đang bảo sẽ về trả phòng thuê, thì Lục Duy cười khẽ tiết lộ: “Anh mới là chủ nhà thật sự.”
Đến khi anh kéo tôi vào phòng ngủ, tôi mới bừng tỉnh nhận ra —
Tên này… đã âm mưu từ lâu rồi!
21
Góc nhìn của Lục Duy
Năm năm trước, Giang Đinh Đinh đột ngột bỏ đi không một lời từ biệt, khiến tim tôi đau đến nát vụn.
Anh trai cô ấy cũng cứng rắn chẳng chịu tiết lộ nơi cô ấy đến.
Tôi giận lắm — dựa vào đâu, khởi đầu là cô ấy, mà kết thúc cũng là do cô ấy quyết định?
Không cam lòng, tôi cầu xin ba giúp tìm cô ấy, nhưng ông thẳng thừng từ chối.
Tôi biết, xuất thân của Giang Đinh Đinh quá bình thường, nên không lọt nổi vào mắt ông. Tôi càng biết rõ, nếu muốn tìm cô ấy, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tôi không quay về giúp gia đình quản lý sản nghiệp, mà tự mình thành lập một công ty công nghệ.
Tôi bỏ tiền thuê thám tử tư, sau hai năm trời ròng rã, cuối cùng cũng lần ra tung tích của cô ấy, đồng thời biết được ba tôi từng lén gặp cô ấy năm đó.
Đến lúc này, trách cứ ba vì đã tự ý xen vào tình cảm của tôi… cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi chỉ muốn tìm được cô ấy… để trả thù.
Đúng lúc chuẩn bị bay ra nước ngoài tìm Đinh Đinh, bạn thân của cô ấy gọi cho tôi, nói rằng cô ấy sắp về nước, còn muốn tìm nhà ở Lâm Thành.
Cô ấy vốn không phải người ở đây… Chẳng lẽ, là vì tôi?
Hừ, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ấy như thế.
Tôi lấy danh nghĩa chủ nhà, cho cô ấy thuê một căn hộ với giá rẻ nhất, đồng thời dặn cô bạn thân tuyệt đối không được nói đó là nhà của tôi.
Tôi nghĩ, chúng tôi sẽ “tình cờ” gặp nhau trong khu chung cư. Nhưng không ngờ, hồ sơ xin việc của cô ấy lại đặt trước mặt tôi.
Từ người yêu… thành quan hệ sếp – nhân viên. Quả thực, châm chọc đến buồn cười.
Trời mới biết, khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, tôi kích động đến mức nào. Nhưng cô ấy… lại thực sự chỉ coi tôi là cấp trên.
Phải rồi, tôi từng thề sẽ trả thù cô ấy mà.
Tôi bắt đầu gây khó dễ trong công việc, cố tình làm khó cô ấy.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy làm thêm đến khuya để kịp nộp báo cáo, lòng tôi lại nhói lên.
Mỗi lần thấy cô ấy chen chúc trên xe buýt, tôi chỉ muốn đích thân lái xe đưa đón. Thế nhưng, vừa nhớ đến cách cô ấy rời đi năm đó… tôi lại cố nhịn.
Con nhóc này… cứ để cô ấy chịu chút khổ cũng tốt.
Nhưng rồi, khi biết cô ấy bị bệnh, tôi không nghĩ ngợi gì, gần như theo bản năng mà chạy thẳng đến chăm sóc.
Chính khoảnh khắc ấy, tôi hiểu… Tôi chưa bao giờ có thể thật sự trả thù cô ấy. Bởi vì tôi… vẫn yêu cô ấy.
Từ lời ba, tôi biết được sự thật năm năm trước.
Tôi vẫn giận lắm — Giận vì cô ấy giấu tôi tất cả, giận vì cô ấy không tin tôi đủ dũng cảm để đối đầu với gia đình.
Tôi quyết định giả vờ lạnh nhạt, coi như trừng phạt nhẹ cô ấy.
Dựa vào đâu, cô ấy muốn quay lại thì quay, muốn đi thì đi? Tôi cũng có tự tôn của mình.
Nhưng dường như… so với thời đại học, dũng khí của cô ấy giờ ít đi nhiều. Có lẽ, tôi nên đổi chiến thuật.
Đúng lúc nghe tin con trai Giang Trì chào đời, tôi gọi cho anh ấy.
Anh ấy gần như không nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý giúp tôi, còn nói: “Anh biết em gái anh chưa từng quên cậu.”
Nhờ vậy, tôi mới có cơ hội tham dự bữa tiệc. Nếu hôm đó tôi không có mặt, cô gái tôi yêu hẳn sẽ lại bị bắt nạt.
Và rồi… Chúng tôi cuối cùng cũng quay về bên nhau.
Sau lễ tổng kết cuối năm của công ty, tôi quỳ gối trước mặt toàn thể nhân viên, cầu hôn cô ấy.
Trên màn hình lớn, tấm băng rôn đỏ biến thành lời tỏ tình.
Mỗi đồng nghiệp lần lượt trao vào tay cô một bông hồng, cùng nhau gửi những lời chúc phúc chân thành nhất.
Tôi thấy đôi mắt cô long lanh những giọt lệ hạnh phúc.
Chúng tôi đã đánh mất năm năm. Vậy nên, tôi sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp.
Để cùng cô ấy tạo ra những ký ức đẹp nhất…
(Toàn văn hoàn)
(Đã hết truyện)
#GSNH 658 Xuân Về Chốn Cũ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Ngôn tình,
HE ,
Cứu rỗi,
01.
Khoảnh khắc đó, tôi còn nghĩ, liệu có phải trùng tên không.
Cho đến khi tôi quay đầu lại, thấy được đôi mắt đen nhánh, lạnh nhạt kia sau lớp khẩu trang.
Đây là lần đầu tiên sau 8 năm tôi quay lại Bắc Kinh.
Nơi đầu tiên tôi đến sau khi xuống tàu là bệnh viện chuyên khoa tim nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh.
Người đầu tiên tôi gặp lại, lại là người tôi không muốn gặp nhất trong đời.
Và câu đầu tiên Cố Tùng nói, lại là nói với bác sĩ Triệu.
Ánh mắt cậu ấy chỉ lướt qua tôi một cách hờ hững rồi thu lại.
Giọng nói bình thản không chút gợn sóng: “Tôi biết rồi, anh đưa người nhà bệnh nhân đến phòng làm việc tôi chờ đi, tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh đã.”
Hiển nhiên.
Cố Tùng không nhận ra tôi.
02.
Khi nãy ở cổng bệnh viện, tôi đi quá vội, vấp vào gờ giảm tốc mà ngã một cú.
Lúc đó chỉ lo kiểm tra xem Nhiên Nhiên có bị thương hay không, không để ý rằng tay và cánh tay của mình đã bị trầy xước cả một mảng da.
Bác sĩ Triệu có gương mặt thô kệch nhưng lại mang trái tim ấm áp.
Khi giúp tôi xử lý vết thương, ông không nhịn được cằn nhằn đôi câu:
“Xem như cô vì con bé, thì cũng phải chăm sóc bản thân mình trước đã chứ?
“Nhìn cô gầy như vậy, sau này con bé lớn hơn, ôm còn không nổi nữa ấy chứ.”
Tôi cúi đầu nhìn.
Chiếc áo khoác đã mua từ 5 năm trước đã bạc màu, cổ áo và cổ tay đều sờn rách.
Cánh tay gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, toàn thân phủ đầy vẻ tiều tụy và mệt mỏi như sắp tràn ra ngoài…
Từ khi Nhiên Nhiên ra đời, tôi ôm con rong ruổi khắp nơi tìm thầy chữa bệnh, gần như chưa từng có một đêm ngủ yên.
Thời gian trước ở Nam Thành gặp lại bạn học cấp ba, cô ấy sợ hãi vì ngoại hình tôi bây giờ, nói gần như không nhận ra tôi nữa.
“Vâng.” Tôi cố lấy lại chút tinh thần, “Cảm ơn bác sĩ.”
“Tôi sát trùng vết thương cho cô nhé, sẽ hơi đau một chút, chịu đựng chút nha.”
Nhiên Nhiên nằm sấp trong lòng tôi, đôi mắt vẫn dõi theo động tác của bác sĩ Triệu.
Nghe đến chữ “đau”, con bé đột nhiên quay người, vòng tay ôm lấy cổ tôi.
“Mẹ.”
Bé hôn nhẹ lên mắt tôi, giọng non nớt: “Hôn hôn, không đau.”
Trước đây mỗi lần con bé tiêm, tôi đều che mắt bé lại, hôn lên má để bé phân tâm.
Vì vậy, trong thế giới nhỏ bé của con, “đau” là thứ có thể được “hôn hôn” thay thế.
“Ừ, Nhiên Nhiên hôn rồi, mẹ quả nhiên không đau nữa.”
Tôi đổi tay để bôi thuốc, tay còn lại ôm con bé chặt hơn một chút.
“Con gái cô thật đáng yêu.”
Giọng bác sĩ Triệu đột nhiên trở nên mềm mỏng.
“Bé tên An Nhiên đúng không? Tên rất hay. Còn nhỏ mà đã biết thương mẹ như thế, đúng là bảo bối ngoan.
“Nhiên Nhiên năm nay mấy tuổi rồi, sắp đi mẫu giáo chưa?”
Nhiên Nhiên chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời:
“Mẹ, cũng đau.
“Nhiên Nhiên ba tuổi.
“Không, Nhiên Nhiên, đến bệnh viện.”
Nhiên Nhiên nói chuyện muộn hơn so với những đứa trẻ khác, hiện tại nói cũng chưa mạch lạc lắm, thích nói từng từ một.
Bác sĩ Triệu thu dọn hộp thuốc, đưa tay xoa đầu Nhiên Nhiên.
“Nhiên Nhiên rồi sẽ khỏe lại thôi, đến lúc đó có thể đi mẫu giáo chơi với các bạn nhỏ khác rồi.”
Ông lại quay sang an ủi tôi:
“Cô yên tâm, sư đệ tôi sắp về rồi, lát nữa chúng ta sẽ trao đổi kỹ hơn về tình trạng của Nhiên Nhiên.
“À đúng rồi, sư đệ tôi chính là bác sĩ Cố đó, Cố Tùng.”
Hèn chi, ông ấy có vẻ rất thân thiết với Cố Tùng.
Từ lúc ông bắt đầu nói chuyện, tôi gần như không xen vào được câu nào.
“Cô đừng nhìn nó nhỏ hơn tôi vài tuổi, chứ mấy bài SCI nó đăng còn gấp mấy lần tôi ấy chứ.
“Lúc tôi mới quen nó ở Đức, nó còn nhỏ hơn tôi ba khóa, sáu năm sau, nó tốt nghiệp tiến sĩ cùng tôi luôn mới ghê!
“Trong học viện của chúng tôi có một giáo sư nổi tiếng nhất về tim mạch, bình thường dữ lắm, vậy mà lại đặc biệt mềm mỏng với nó. Không chỉ nhận làm học trò cưng cuối cùng, sau tốt nghiệp còn kéo nó về viện nghiên cứu của mình luôn.”
Tôi cũng chẳng lấy làm lạ.
Tôi nhớ hồi học cấp ba, môn Sinh và Hóa của Cố Tùng lần nào cũng tuyệt đối điểm tối đa.
Giáo viên hai môn đó cứ gặp cậu ta là mắt sáng rực.
“Nói đi cũng phải nói lại, cô với sư đệ tôi hình như quen nhau hả?”
Bác sĩ Triệu đảo tròng mắt một vòng.
“Sao tôi thấy giữa hai người có gì đó là lạ nha?”
03
Tôi khựng lại trong giây lát.
“Chắc là không đâu.”
Nhưng bác sĩ Triệu có vẻ rất tin vào trực giác của mình: “Cô quen bác sĩ Cố từ trước à?”
“…” Tôi đành nói, “Tôi và bác sĩ Cố… đúng là bạn học cấp ba.”
“Quả nhiên vậy mà!”
Bác sĩ Triệu lập tức kéo tôi vào đề tài tám chuyện.
“Cố Tùng hồi cấp ba có yêu sớm không?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút: “Hình như chưa từng nghe, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ.”
“Tôi biết mà!” Bác sĩ Triệu vỗ đùi cái đét, “Thằng nhóc này lúc ở Đức thì nói ghét ồn ào, tiệc tùng gì cũng lười tham gia, ngày nào cũng chỉ ru rú trong ký túc xá hoặc ở phòng thí nghiệm.
“Ngày đầu tiên nhập học, đúng lúc con phố bên cạnh có tổ chức trình diễn thời trang, có người tưởng Cố Tùng là người mẫu nam đi nhầm chỗ, chụp vài tấm hình rồi mang đi hỏi khắp nơi, thế là cậu ta nổi như cồn trong trường luôn.
“Hồi đó ai cũng đoán xem cậu ta sẽ bị ai cưa đổ trước. Kết quả là không những đại học chẳng có ai theo được, đến cả khi tốt nghiệp tiến sĩ vẫn không cô gái nào hẹn được cậu ta ra ngoài.
“Rõ ràng gương mặt đó… cô nghĩ thử xem, ai mà ngờ được, đúng là uổng phí cái mặt trời cho.”
Cố Tùng… đúng là có một gương mặt trông rất ra dáng kẻ đào hoa.
Đôi mắt phượng ấy quá mức mê người, sống mũi cao sắc nét, đuôi mắt dài, hàng mi cũng rất dày. Mỗi lần ngước mắt nhìn người khác, luôn mang theo vẻ lạnh nhạt thờ ơ như chẳng quan tâm gì.
Giống hệt kiểu người bẻ gãy trái tim người ta xong còn tỏ ra bất đắc dĩ đầy chính nghĩa.
Nhưng, nghe nói gia tộc gốc rễ sâu dày nhà cậu ấy có quy củ vô cùng nghiêm khắc, thêm vào đó bản thân Cố Tùng lại là người có tam quan đoan chính, không những không bừa bãi, thậm chí… trong chuyện tình cảm lại có phần đáng ngạc nhiên là… quá đỗi thuần khiết.
Ít nhất là tám năm trước, Cố Tùng vẫn như vậy…
“Nhưng mà, dạo này nhóc ấy rốt cuộc cũng chịu đơm hoa kết trái rồi đấy!” Bác sĩ Triệu thần thần bí bí nói.
“Năm nay cậu ta đột nhiên từ bỏ tiền đồ rực rỡ để quay về nước, nghe đâu là vì một sư tỷ bên nhóm nghiên cứu hàng xóm.
“Sư tỷ đó là học trò cưng của một giáo sư khác trong học viện, mà còn là bạn gia truyền với nhà Cố Tùng, hai ông nội của họ là chiến hữu cũ đấy.
“Cô xem, trên đời còn có cặp đôi nào hợp hơn nữa không?”
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
“Đúng là rất xứng đôi.”
Thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ, sau bao nhiêu vòng vèo rốt cuộc cũng về bên nhau.
Giống hệt chuyện cổ tích.
“Tiếc là hai người trước kia chẳng đứa nào mở lòng, một mực chỉ lo nghiên cứu.
“Cho đến vài tháng trước sư tỷ kia quay về nước, Cố Tùng chắc cũng cảm thấy gấp gáp, liền lập tức hí hửng theo về. Hơn nữa sư tỷ vào làm ở Nhị Viện, Cố Tùng cũng vào Nhị Viện. Cô nói xem, chẳng phải có gì đó hay sao?”
Tôi khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng: “Không giống trùng hợp.”
“Đúng vậy đó! Cố Tùng là kiểu người miệng thì cứng, rõ ràng là ‘ngàn dặm truy thê’ rồi còn gì.
“À đúng rồi, Cố Tùng hồi cấp ba không yêu đương, nhưng kiểu gì cũng phải từng thích cô gái nào chứ? Khi cậu ta theo đuổi ai thì thế nào? Có từng tỏ tình với ai chưa?”
“…”
Tôi ngượng ngùng cúi đầu.
“Không rõ lắm, hồi cấp ba tôi với bác sĩ Cố… không thân thiết.”
Bác sĩ Triệu có chút tiếc nuối: “Vậy à, tính cách cậu ta đúng là chẳng có mấy người làm bạn được…”
Còn chưa nói hết câu, phía sau vang lên hai tiếng gõ cửa.
Cố Tùng từ tốn thu tay lại.
“Đang nói chuyện gì thế?”
“Không có gì không có gì!”
Bác sĩ Triệu giật mình, vội nói: “Ờ thì, trưởng khoa gọi tôi, tôi đi trước nhé, tạm biệt hai người cứ nói chuyện tiếp đi!”
04
Cố Tùng chắc không nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi, cũng không nhận ra tôi là ai.
Thật ra năm lớp 12, tôi và Cố Tùng từng ngồi cùng bàn nửa năm.
Nhưng cậu ấy vốn không phải kiểu người nói nhiều, còn tôi thì quá bận rộn.
Bận học, bận kiếm tiền.
Mỗi ngày ở trường, tôi gần như đều vùi đầu vào làm bài tập suốt từ tiết đầu đến tiết cuối.
Tôi phải hoàn thành hết bài tập trước khi tan học, để sau khi về nhà còn có thời gian giặt giũ, nấu cơm, chuẩn bị nguyên liệu, nhào bột, xay đậu làm sữa đậu nành, rồi sáng sớm hôm sau dậy từ bốn giờ để giúp chị gái hấp bánh bao, giành chỗ bán bữa sáng.
Ngồi cùng bàn đủ lâu, dĩ nhiên sẽ hình thành vài sự ăn ý không lời.
Ví như tôi ngồi phía trong sát tường, có lẽ thấy tôi ra vào bất tiện, nên mỗi lần đi lấy nước, Cố Tùng luôn tiện tay lấy giúp tôi luôn.
Ví như tôi biết Cố Tùng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nên mỗi lần thu bài kiểm tra giúp cậu ấy, tôi đều gập lại cho thật ngay ngắn.
Ví như khi tôi tranh thủ trong giờ học làm bài, chỉ cần thấy thầy cô chuẩn bị bước xuống bục giảng, Cố Tùng sẽ lặng lẽ gõ nhẹ lên mặt bàn ra hiệu cho tôi.
Ví như sáng nào tôi cũng tiện tay làm thêm một phần xôi gà cho Cố Tùng nhưng không thêm nấm hương…
Thế nhưng, mỗi ngày chúng tôi nói chuyện với nhau chắc chưa đến năm câu.
Ngoài khoảng thời gian nửa năm ngồi cùng bàn và lần tỏ tình bất ngờ của Cố Tùng lúc tốt nghiệp, suy cho cùng, giữa tôi và cậu ấy, đúng là chẳng thân thiết gì cho cam.
Cho nên khi nãy bác sĩ Triệu hỏi, tôi cũng chỉ nói thật lòng.
Cho nên việc Cố Tùng không nhớ ra tôi, cũng là điều hoàn toàn bình thường.
“Vừa rồi tôi đã xem qua bệnh án.”
Cố Tùng liếc nhìn Nhiên Nhiên đang ngủ trong lòng tôi, không nói một câu thừa nào, vừa ngồi xuống đã vào thẳng vấn đề.
“Giờ tôi cần biết thêm một số tình huống cụ thể.”
Cậu ấy tiếp tục hỏi thêm nhiều chi tiết về bệnh sử và các cuộc phẫu thuật trước đây của Nhiên Nhiên, không bỏ sót điều gì, vừa hỏi vừa ghi chép vào máy tính, vô cùng tập trung.
Sắp xong thì, trong lúc kéo chuột, Cố Tùng đột nhiên hỏi:
“Những ca phẫu thuật trước của bé đều là một mình cô chăm sóc?
“Chồng cô đâu?”
Tôi không nghĩ ngợi gì, đáp luôn: “Anh ấy khá bận.
“Những lần phẫu thuật đều là tôi đi cùng, nếu anh cần biết gì thêm thì cứ hỏi tôi.”
Tay Cố Tùng hơi khựng lại, khẽ ngẩng mắt nhìn tôi.
Đôi mắt ấy dường như còn đen hơn cả người thường.
“Bận?
“Bận gì mà còn quan trọng hơn cả con gái ruột của mình?”
Tôi nhất thời nghẹn lời.
May mà Cố Tùng có vẻ cũng chỉ tiện miệng hỏi một câu.
Cậu ấy lại cầm bệnh án lên, mày hơi nhíu lại.
“Bệnh tình của bé đúng là khá phức tạp.”
Tôi lập tức căng thẳng, tim như bị bóp nghẹt, đến mức tai cũng bắt đầu ù nhẹ.
“Con bé còn quá nhỏ.” Giọng cậu ấy như vang vọng từ sau một lớp kính, “Tình trạng cụ thể cũng khác với bệnh nhân tôi từng gặp trước đây.”
Nói rồi, Cố Tùng dường như chuẩn bị đặt bệnh án xuống.
Tim tôi như lỡ mất một nhịp, hoảng hốt siết chặt lấy tay áo cậu ấy theo phản xạ.
“Bác sĩ, xin anh…”
Tôi sợ đánh thức Nhiên Nhiên, nên hạ thấp giọng đến mức gần như thì thầm.
“Xin anh hãy cứu lấy con bé… con bé mới ba tuổi thôi.”
Bệnh của Nhiên Nhiên khó khăn lắm mới nhìn thấy chút hy vọng, nếu đến cả Cố Tùng cũng không nhận chữa…
Tôi vội rút phong bì vẫn luôn mang theo bên người, không quá dày cũng chẳng quá mỏng, dúi vào tay cậu ấy.
Cố Tùng khựng lại, cúi mắt nhìn vật trong tay.
Một lát sau, cậu ấy hơi nheo mắt lại.
Nhìn tôi chằm chằm.
“Cô đang… đưa tôi phong bì à?”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰