Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 643 Bạn Học Cùng Bàn Của Tôi Muốn Làm Bạn Trai

Chương 4



12

Tôi không ngờ Đoạn Chiêu lại thật sự tìm đến.

Tôi muốn tránh đi, nhưng anh ta lại bước thẳng tới, chặn ngay trước mặt, định như mọi lần đưa tay nắm lấy tôi.

Nhưng Hứa Triệu Lãng đã cười tít mắt, nhẹ nhàng chắn ngang:

“Chào cậu nha, tớ là bạn cùng bàn của Vụ Vụ. Cậu chính là người trong điện thoại hôm trước đúng không? Hân hạnh hân hạnh.”

Đoạn Chiêu nhíu mày: “Cậu lấy tư cách gì gọi cô ấy là Vụ Vụ?”

Hứa Triệu Lãng vẫn giữ nụ cười thường trực, nhưng lời nói lại không hề nhún nhường:

“Vậy cậu lấy tư cách gì mà gọi cô ấy là Tinh Tinh?”

Sắc mặt Đoạn Chiêu trầm xuống, lại quay sang nhìn tôi:

“Hôm đó… hai người đang làm gì?”

Hứa Triệu Lãng không chút do dự chắn trước mặt tôi, cắt đứt ánh mắt lạnh lẽo của Đoạn Chiêu.

“Tụi tớ ở bên nhau suốt mà, cậu hỏi ‘hôm đó’ là hôm nào cơ?”

“À à, cậu nói hôm đó hả? Hôm đó bọn tớ đi làm đề đó.”

“Nhìn vẻ mặt cậu là biết, Vụ Vụ chắc chưa bao giờ làm đề chung với cậu nhỉ?”

“Hôm đó tụi tớ giải nguyên bộ đề thi mô phỏng vật lý Olympic, còn bàn cả mấy câu hóc búa nữa cơ. Vụ Vụ giảng bài rõ ràng cực, còn hay hơn cả đáp án mẫu.”

Lông mày Đoạn Chiêu nhíu chặt từng chút một, mấy lần định mở miệng thì lại bị Hứa Triệu Lãng cướp lời.

“Nói mới nhớ, bài hôm đó khó thiệt sự luôn á, câu cuối về điện từ tớ mắc kẹt tận hai mươi phút, may nhờ Vụ Vụ nhắc đổi công thức mới xong được. Cậu không biết đâu, lúc cô ấy giảng bài chăm chú dễ sợ luôn.”

“À mà, bọn tớ còn gọi cà phê nữa. Quán hôm đó có latte art siêu xinh, họ còn vẽ chữ cái đầu trong tên bọn tớ lên ly luôn. Dù cuối cùng tớ khuấy tanh bành hết trơn…”

“Cậu im mẹ cậu đi được không?!”

Đoạn Chiêu cuối cùng cũng nổ tung, giọng chứa đầy tức giận, gần như không kiềm chế được.

Hứa Triệu Lãng vẫn cười tươi rói: “Ơ kìa, cậu hỏi bọn tớ làm gì, thì tớ trả lời thôi mà?”

Trán Đoạn Chiêu nổi gân xanh:

“Tôi đang nói chuyện với cô ấy, liên quan gì đến cậu?!”

“Tớ là bạn cùng bàn của cô ấy mà.” – Hứa Triệu Lãng cười vẻ vô tội, như thể chẳng nghe ra chút thù địch nào trong câu kia. – “Không như có người, bị chặn số rồi còn mò tới, không biết xấu hổ à?”

Đoạn Chiêu quay sang tôi, đổi sang vẻ mặt uất ức:

“Tinh Tinh, cậu ấy thật phiền quá…”

“Anh thật sự rất nhớ em, bảo cậu ta tránh ra đi, anh muốn nói chuyện riêng với em.”

Có lẽ Đoạn Chiêu vẫn cho rằng tôi là Lâm Tinh Vụ ngày trước.

Chỉ cần cúi đầu xuống một chút, là có thể nhận được sự tha thứ.

Xung quanh bắt đầu có vài học sinh dừng lại hóng chuyện.

Tôi không muốn trở thành đề tài bàn tán của đám đông, nên chỉ bình tĩnh nhìn Đoạn Chiêu:

“Nhưng… nhưng em không muốn nói chuyện với anh.”

“Anh đi đi.”

Đoạn Chiêu khựng lại, sắc mặt tái nhợt, như thể không thể tin nổi vào tai mình.

Hứa Triệu Lãng giơ ngón cái với tôi, khẽ nói nhỏ bên tai:

“Cậu ngầu thật đấy!”

13

Trên đường tôi và Hứa Triệu Lãng đến quán cà phê, phía sau cứ có một người lặng lẽ bám theo.

Giống như cái bóng không thể cắt đuôi.

Chúng tôi chọn bàn gần cửa sổ ngồi xuống, thì Đoạn Chiêu cũng kéo ghế ngồi ở bàn bên cạnh. Không chỉ vậy, anh ta còn cố tình kéo sát bàn lại, khuỷu tay gần như gác lên bàn của chúng tôi.

Tôi đang giảng bài cho Hứa Triệu Lãng, thì anh ta nghiêng người lại gần, giọng cố gắng mềm mỏng lấy lòng:

“Đang giảng bài gì vậy? Tôi cũng muốn nghe.”

Ngòi bút của Hứa Triệu Lãng khựng lại, cậu ta quay đầu, cười vô tội:

“Xin được nói trước, tôi hoàn toàn không – có – một – chút – nào có ý coi thường hay đánh giá thấp IQ của cậu cả. Nhưng cậu… thật sự không hiểu nổi đâu.”

Dù Đoạn Chiêu học không tệ, nhưng nếu đặt vào môi trường toàn cao thủ như trường Thực nghiệm thì cũng chỉ thuộc hàng trung bình.

Anh ta cười gượng một cái, không đáp lời Hứa Triệu Lãng.

Ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt vào tôi.

Cái nhìn ấy khiến tôi không thể làm ngơ.

Có ai mà tập trung được khi bên cạnh có một “camera người” như thế?

Thời gian trôi từng phút một, tôi mất tập trung liên tục, mãi mới chỉ làm được hai bài.

Đoạn Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt không rời lấy một giây.

Tôi cuối cùng không chịu nổi nữa, đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta:

“Anh… anh rốt cuộc muốn gì?”

Ánh mắt Đoạn Chiêu lóe lên tia sáng, giọng nói mang theo chút dè dặt:

“Anh chỉ muốn nói chuyện riêng với em vài câu. Chỉ vài câu thôi.”

Trong lòng tôi toàn là phản kháng.

Nhưng cứ dây dưa mãi thế này cũng không phải cách.

Thời gian học quý giá, không thể để lãng phí.

Hứa Triệu Lãng dường như nhìn ra sự do dự của tôi, đúng lúc đứng dậy: “Tớ đi mua ly cà phê.”

Ngay khi cậu ấy vừa rời đi.

Đoạn Chiêu lấy từ túi ra một sợi dây đỏ mới tinh, vẫn là hạt bạc hình ngôi sao đung đưa ở giữa.

Đầu ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệch.

Anh ta cúi đầu, giọng khẽ khàng:

“Tối hôm đó anh đến bờ sông… không tìm thấy sợi mẹ em tặng. Anh đã quay lại chùa Miếu Sơn xin một cái mới. Lần này… anh sẽ giữ gìn cẩn thận.”

“Tinh Tinh, anh biết anh sai rồi.”

Cảnh tượng mẹ đeo sợi dây đỏ ấy lên cổ tay tôi và Đoạn Chiêu vẫn còn rõ ràng trong ký ức.

Vậy mà anh ta nghĩ, chỉ một sợi dây mới là đủ để đổi lấy sự tha thứ?

“Đừng… đừng gọi em là Tinh Tinh. Anh không xứng.”

Tôi run giọng nói, giật lấy sợi dây từ tay anh ta, rồi ném xuống đất.

Bàn tay Đoạn Chiêu khựng lại giữa không trung.

Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ cầu xin, túm lấy tay tôi rồi đập lên mặt mình: “Là anh khốn nạn, em đừng giận nữa… em đánh anh đi cũng được.”

Tôi gạt tay anh ta ra, lấy khăn có thấm cồn lau đi phần tay bị chạm vào.

“Nói xong rồi thì… anh đi đi.”

14

Đoạn Chiêu vẫn chưa từ bỏ.

Anh ta bắt đầu trốn học, tìm mọi cách lẻn vào trường Thực nghiệm.

Có lúc là giờ ra chơi, bất ngờ xuất hiện bên mép sân thể dục, đứng từ xa nhìn tôi chằm chằm.

Hứa Triệu Lãng liền cố tình chắn ngang tầm mắt, hỏi tôi cách giải đề một cách nhiệt tình như đang luyện thi đại học quốc gia.

Có lúc là giờ nghỉ trưa, Đoạn Chiêu đứng chờ ngoài cửa lớp tôi, tay còn cầm túi bánh hạt dẻ mà tôi từng thích ăn.

Hứa Triệu Lãng liền lôi từ cặp ra hai quả quýt, cười toe toét:

“Tụi tớ có mang đồ ăn rồi, không dám làm phiền nha~”

Dần dần, trong trường bắt đầu rộ lên những lời đồn thổi.

“Cậu nhìn kìa, chính là cậu con trai đó đấy, ngày nào cũng tới tìm học sinh đứng đầu khối của tụi mình.”

“Nghe nói cậu đó là học sinh Nhất Trung, bị bắt quả tang yêu đương nên bị nhà trường xử lý.”

“Gì cơ? Lâm Tinh Vụ mà cũng dính vào mấy chuyện kiểu đó à? Không lẽ là cậu ấy quen cậu ta?”

Ngay cả giáo viên cũng bắt đầu bóng gió nhắc nhở, bảo tôi hãy nói chuyện rõ ràng với Đoạn Chiêu, đừng ảnh hưởng tới người khác, nếu không cô sẽ cho bảo vệ can thiệp.

Tôi thực sự phát điên.

Lại một lần nữa, sau giờ tan học cuối tuần, tôi thấy Đoạn Chiêu vẫn đứng dưới tán cây ngô đồng.

Tôi xông thẳng đến trước mặt anh ta:

“Anh có biết anh phiền lắm không?! Anh đang ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi đấy!!”

Nói xong câu đó, chính tôi còn ngạc nhiên vì… mình không bị nói lắp.

Sắc mặt Đoạn Chiêu trắng bệch:

“Anh chỉ muốn…”

“Anh đừng muốn gì nữa!” – Tôi cắt ngang – “Tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe bất kỳ điều gì liên quan đến anh! Anh có thể biến mất khỏi cuộc sống của tôi được không?!”

“Anh chỉ là… muốn giải thích.” – Giọng anh ta mang theo sự cố chấp yếu ớt.

“Không chỉ chuyện sợi dây đỏ, cả chuyện em bị đình chỉ nữa. Anh… xin lỗi.”

“Sau khi em rời đi, anh mới nhận ra, người anh thực sự thích… luôn là em.”

“Anh biết nói ra lúc này nghe nực cười, nhưng anh thật sự…”

Anh ta hít sâu một hơi, hốc mắt dần đỏ lên.

“Bố mẹ anh từ nhỏ đã nói với anh rằng, anh là anh trai, phải bảo vệ Tinh Tinh. Hàng xóm láng giềng thì trêu chọc, bạn bè gặp anh một mình liền hỏi em đâu rồi.”

“Lúc đó anh cảm thấy phiền lắm. Cảm thấy tại sao trong cuộc đời anh nhất định phải có em? Tại sao ai cũng cho rằng anh phải tốt với em?”

“Thế nên anh cố tình thân thiết với người khác, chỉ để cho mọi người thấy rằng anh không bị buộc phải gắn liền với em. Nhưng sau khi em đi rồi, anh mới biết…”

“Đoạn Chiêu.” – Tôi khẽ cắt lời.

“Thật ra… tôi cũng ghét việc người khác trêu chọc chúng ta.”

Những lời đùa cợt vô duyên của hàng xóm.

Những tràng hò hét cố tình của bạn học.

Đoạn Chiêu thấy khó chịu, chẳng lẽ tôi lại thấy vui?

“Nhưng… nhưng tôi chưa bao giờ muốn làm anh tổn thương.”

Tôi luôn cố gắng giải thích với mọi người, nói đi nói lại rằng đừng nói như vậy – dù họ chẳng chịu nghe.

Tôi sẽ âm thầm đổi lối đi khác để tránh những người đó.

Đoạn Chiêu khựng lại.

Môi mấp máy, nhưng không nói được lời nào.

Tán cây ngô đồng xào xạc trong gió.

Tôi nhìn đôi mắt anh ta đang đỏ dần lên, nhẹ nhàng nói:

“Đoạn Chiêu, đừng… đừng tiếp tục làm tôi đau nữa.”

“Bây giờ tôi sống rất tốt, có ngôi trường mà tôi mơ ước, có người tôi muốn cùng đi đến cuối con đường.”

“Tôi không muốn quay lại quá khứ nữa. Tôi cũng có cuộc sống của riêng mình — một tương lai… không có anh.”

15

Đoạn Chiêu từ đó không bao giờ xuất hiện nữa.

Năm lớp 12 trôi qua nhanh như thể có ai nhấn nút tua nhanh vậy.

Dù rất vất vả, nhưng ngay khoảnh khắc kỳ thi đại học kết thúc, lại mang theo chút lưu luyến khó tả.

Tôi và Hứa Triệu Lãng, đúng như dự đoán, đều đỗ vào ngôi trường đại học danh giá nhất.

Hôm nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Thẩm Gia.

Cô ta nói lời xin lỗi, bảo rằng không hề biết sợi dây đỏ ấy là kỷ vật của mẹ tôi, chỉ tưởng là món quà bình thường tôi tặng cho Đoạn Chiêu.

Cô ta còn nói, cả cô ta lẫn Đoạn Chiêu đều thi không tốt.

Cô ấy ở lại trường cũ, còn Đoạn Chiêu thì về thành phố bên cạnh để ôn thi lại.

Tôi không đáp gì cả, chỉ lặng lẽ cúp máy.

Hứa Triệu Lãng siết chặt giấy báo nhập học trong tay, vành tai đỏ lên hiếm thấy.

Cậu ấy lượn lờ mãi ngoài quán cà phê, mất nửa ngày mới rụt rè đẩy cửa bước vào.

Giữa tiết trời 37 độ, cậu ấy mặc nguyên bộ vest đen tuyền – khác hẳn vẻ lôi thôi áo đồng phục ngày thường.

Tôi nhìn cậu ấy đầy nghi ngờ:

“Cậu sao lại…?”

“Khoan đã!”

Hứa Triệu Lãng hít sâu một hơi, “Lần này để tớ nói trước!”

“Nghe nói thư viện đại học cạnh tranh lắm, phải 7 giờ sáng mới chiếm được chỗ đẹp. Lớp học thì dày đặc, bài vở cực nặng, toàn cao thủ khắp nơi đổ về, còn khốc liệt hơn cả cấp ba…”

“Và bây giờ… tụi mình sắp học cùng thành phố rồi. Cậu có thể…”

Giọng cậu ấy chậm hơn thường ngày một nhịp, đôi mắt long lanh lấp lánh.

Lúc thì nhìn trời, lúc thì nhìn đất, nhưng lại không dám nhìn tôi.

“Cậu có thể cho tớ một cơ hội, mỗi ngày giúp cậu giữ chỗ ngồi gần cửa sổ trong thư viện không? Cùng cậu cày hết mấy quyển chuyên ngành? Tớ tính mua một chiếc xe đạp, ngày nào cũng chở cậu đi học. Dĩ nhiên, nếu cậu không muốn học, thì làm gì cũng được… chỉ cần là cậu muốn, tớ đều sẽ ở bên.”

Tôi nhìn dáng vẻ lúng túng lí nhí của cậu ấy, không nhịn được khẽ cong môi cười:

“Được.”

“Tớ biết cậu đã phải chịu nhiều tổn thương trước đây, không cho cơ hội cũng… cũng là điều dễ hiểu…”

Hứa Triệu Lãng bỗng khựng lại, chớp mắt mấy cái, như vừa tiêu hóa xong câu trả lời:

“Ơ?”

Giọng cậu ấy đầy ắp sự bất ngờ và vui mừng không giấu nổi:

“Tớ biết ngay mà! À không đúng—tớ không ngờ cậu lại đồng ý nhanh vậy đó! Tớ còn chuẩn bị cả đống lời chưa kịp nói cơ mà!”

“Tớ đang nghe đây, cậu cứ từ từ nói.”

Đôi mắt đào hoa của Hứa Triệu Lãng sáng rực như sao, vui vẻ đến độ không giấu nổi:

“Tóm lại một câu thôi — thư viện của cậu từ giờ trở đi thuộc quyền sở hữu của tớ nha!”

— Hết —

(Đã hết truyện)

#GSNH 681 QUY TẮC THƯỢNG LƯU (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, HE , Nữ cường, Báo Thù,

Tôi là cô công chúa nhỏ được cưng chiều nhất ở kinh thành.

Ba tôi là người giàu nhất nước.

Mẹ tôi là nhà thiết kế hàng đầu.

Em gái tôi là ảnh hậu danh tiếng.

Người người đều ngưỡng mộ tôi - kẻ được nắm giữ kịch bản của một nữ chính sảng văn.

Cho đến khi tôi bị bắt cóc.

Khi bọn bắt cóc cắt tôi thành từng mảnh, chúng kề sát tai tôi và nói: “Là người nhà cô thuê chúng tôi đấy.”

“Đoán xem, là ai trong số họ?”

Năm năm sau.

Tôi chếc đi sống lại, một lần nữa gõ cửa nhà họ Thời.

1

Hôm nay là ngày Thời Tinh - tiểu hoa đán nổi bật nhất giới giải trí, nhận giải ảnh hậu.

Các phương tiện truyền thông lớn đua nhau đưa tin, hot search lập tức bùng nổ.

Khắp nơi đều tràn ngập những lời khen ngợi Thời Tinh:

[Ra mắt đến nay không một scandal nào, vừa có tài năng, vừa có kỹ năng diễn xuất, lại cực kỳ nỗ lực, quá xuất sắc.]

["Tinh" trong tên Thời Tinh chính là ngôi sao may mắn của giới giải trí nội địa.]

[Huhuhu, con gái chúng ta thật sự quá xuất sắc rồi!]

Chẳng mấy chốc, một số cư dân mạng tinh mắt đã tìm ra được gia thế hiển hách của Thời Tinh.

—Cô chính là viên ngọc quý của nhà họ Thời.

Nhà họ Thời ở kinh thành, hào môn trong số những hào môn.

Gia chủ Thời Tấn Thanh năm nay vừa vươn lên vị trí đầu bảng danh sách tỷ phú kinh thành.

Phu nhân của ông, Tư Thấm, là một nhà thiết kế hàng đầu trong nước, những bộ sưu tập thời trang do bà sáng tạo được giới thượng lưu hết mực săn đón.

Không chỉ vậy, tình cảm của vợ chồng họ còn vô cùng gắn bó, sống rất kín tiếng. Ngoại trừ các buổi tiệc từ thiện, họ hầu như không xuất hiện tại bất kỳ nơi công cộng nào.

Cư dân mạng một lần nữa náo loạn.

Người người đều nói Thời Tinh xứng đáng là "công chúa nhỏ của kinh thành".

Nhưng internet chẳng bao giờ có trí nhớ.

Họ quên mất, năm năm trước, nhà họ Thời còn có một cô con gái khác.

Cô ấy tên là Thời Kính.

2

Sau lễ trao giải là tiệc mừng công khai của Thời Tinh.

Cô ta diện một chiếc váy dạ hội cao cấp, lộ ra đường cong quyến rũ.

Đứng giữa nơi phù hoa, cô ta cười rạng rỡ đến mức làm say động lòng người.

Ai cũng nói vận đỏ làm con người thêm rạng rỡ.

Năm năm không gặp, từ khi bước chân vào showbiz, sự nghiệp của Thời Tinh ngày càng thăng hoa, nhan sắc của cô ta cũng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Tôi đứng chân trần bên ngoài sảnh tiệc, dáng vẻ tiều tụy.

Xung quanh có không ít phóng viên đang phục sẵn.

Ánh mắt tò mò của họ liên tục hướng về phía tôi, bàn tán không ngớt.

Trong ánh nhìn soi mói của những chiếc máy ảnh, tôi đưa tay gõ cửa.

Người mở cửa chính là quản gia nhà họ Thời, bà Trương.

Khi nhìn thấy tôi, bà ấy sững người lại.

“Cô là…”

Tôi nghẹn ngào cất tiếng: “Bà Trương, là cháu đây.”

Bà Trương nhìn tôi chằm chằm, hít một hơi lạnh.

Sau đó, bà ấy đột nhiên xúc động hét lớn: “Ông chủ, bà chủ!”

“Là đại tiểu thư! Đại tiểu thư đã trở về!”

Đã tròn năm năm.

"Thời Kính" cuối cùng cũng trở lại.

3

Năm năm trước, kinh thành chấn động bởi một vụ bắt cóc kinh hoàng.

Nạn nhân chính là Thời Kính - thiên kim nhà họ Thời.

Thông thường, kẻ bắt cóc nhắm đến nhà giàu để đòi tiền chuộc, nhưng lần này, kẻ đó tuyên bố công khai rằng anh ta không cần gì cả.

Anh ta mở một buổi livestream bắt cóc điên cuồng.

Trong tầng hầm tăm tối, trên gương mặt Thời Kính đầy nước mắt, miệng thì bị nhét đầy tiền.

Tất cả như một màn biểu diễn rùng rợn.

Dù đã thoi thóp, Thời Kính vẫn cắn răng chịu đựng, tin rằng người nhà sẽ đến cứu mình.

Dù sao họ cũng yêu cô đến vậy cơ mà.

Nhưng cuối cùng, khi buổi phát sóng bị cắt, kẻ bắt cóc đã tiết lộ một bí mật: “Thời Kính, tôi biết cô là con gái nuôi của nhà họ Thời.”

“Nhưng người thuê tôi, chính là gia đình cô, từ đầu đã không ai định cứu cô cả.”

“Muốn đoán thử xem là ai không? Nếu đoán đúng, tôi sẽ để cô sống.”

Anh ta không cho Thời Kính cơ hội trả lời mà lập tức cắt ngang cổ họng cô.

Trước lúc chếc, cô gái lương thiện, trong sáng Thời Kính không rơi một giọt nước mắt.

Cô đã nghĩ gì trong khoảnh khắc đó?

Có lẽ chỉ là sự tuyệt vọng vô tận.

Người ba hiền từ, người mẹ dịu dàng, người em gái đáng yêu – trong số họ lại có kẻ muốn lấy mạng cô.

Từ khi được đón khỏi cô nhi viện, Thời Kính đã nhận được biết bao hơi ấm từ họ.

Nhà họ Thời cho cô một cuộc sống đầy đủ, tình yêu thương của gia đình.

Những điều đó tựa như một giấc mơ đẹp.

Cô vô cùng biết ơn, dè dặt yêu thương họ.

Vì hơn ai hết, Thời Kính luôn khao khát có một mái nhà.

Nhưng cô chưa từng nghĩ, cũng không hiểu nổi, tại sao những người cô yêu đến vậy lại muốn giếc cô.

Chắc hẳn bạn tò mò, nếu Thời Kính thật sự đã chếc, vậy tôi là ai?

Tôi là một trong những khán giả của buổi phát sóng tàn nhẫn đó, cũng là người em gái duy nhất của chị tôi trước khi chị được nhận nuôi.

Trước đây, tôi tên là Từ Thiện.

Nhưng từ ngày chị chếc, tên của tôi là Thời Kính.

4

Tôi được dẫn vào phòng khách.

Trước mặt tôi là ba "người thân yêu" của chị gái lúc sinh thời.

Thời Tấn Thanh – người giàu nhất nước, Tư Thấm – vợ ông ta, và Thời Tinh – cô con gái út.

Ánh mắt họ đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Tư Thấm che miệng, giọng run rẩy: "Bảo bối, thật sự là con sao?"

Thời Tấn Thanh đỡ lấy thân hình bà ta, đôi chân mày cương nghị nhuốm thêm vẻ phong sương.

Ông ta hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, đôi mắt ánh lên sự xúc động: “Tiểu Kính? Ba không nhìn lầm chứ, là Tiểu Kính đã trở về rồi sao."

Đôi mắt tôi đỏ hoe, như thể vừa khóc rất nhiều.

Tôi nắm chặt vạt áo, do dự mãi không dám bước lên.

"Là con."

Họ muốn ôm lấy tôi, nhưng tôi lại kháng cự, đẩy họ ra.

Tôi quay lưng, nước mắt rơi khỏi khóe mi.

"Ba, mẹ, đừng chạm vào con, con bẩn."

“Con đã bị đối xử như vậy…con không còn xứng đáng làm con gái nhà họ Thời nữa rồi."

Câu nói ấy kéo tất cả bọn họ trở về đoạn ký ức dơ bẩn nào đó.

Tư Thấm không kìm được, ôm chầm lấy tôi, khẽ nức nở.

Thời Tấn Thanh bên cạnh bà ta đưa bàn tay to lớn xoa đầu tôi.

Ông ta dịu giọng an ủi: "Dù có chuyện gì xảy ra, con mãi mãi là con gái nhà họ Thời."

“Năm xưa sau khi livestream bị cắt, con mất tích, nhưng giờ con trở về là tốt rồi."

“Còn những chuyện không vui kia, hãy để chúng qua đi."

Tư Thấm lau nước mắt ở khóe mi, cũng nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, quên hết những điều không vui đi."

"Ba mẹ mãi mãi yêu con."

Tôi rơi nước mắt, cũng ôm chặt họ.

Một cảnh tượng xúc động và ấm áp biết bao.

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 693	Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế

#GSNH 693 Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế

Full
#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ

#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#GSNH 658	Xuân Về Chốn Cũ

#GSNH 658 Xuân Về Chốn Cũ

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full


Bình luận