#GSNH 651 Ăn Miếng Trả Miếng, Chơi Khăm Trả Khốn Nạn
Chương 2
06
Nghe vậy, hai mắt tôi sáng rực lên.
Chúng tôi quyết định, lần tới mà gặp Nhâm Minh, sẽ “phát điên nhẹ” với hắn một trận.
Ngay giây sau, tin xấu ập tới: nhóm cư dân báo tin thang máy đang bảo trì, tạm ngưng sử dụng.
Tin tốt: trong lúc leo cầu thang thì đụng ngay Nhâm Minh.
Tôi lập tức kéo bộ mặt chó con rũ rượi, lao thẳng tới:
“Bị anh hại, tôi mất ngủ cả đêm, năm ngàn tệ đó tôi phải làm một tháng mới đủ, tôi thấy đầu óc mình không ổn nữa rồi, tôi muốn giết người, người đầu tiên muốn giết chính là anh đấy.”
Nhâm Minh sững lại, mắng một câu: “Đồ thần kinh”, rồi bắt đầu chạy lúp xúp.
Tôi cũng tăng tốc bám theo:
“Anh trả tiền đi, mọi chuyện là do anh gây ra! Trả góp cũng được! Anh mà không trả, tôi sẽ nghĩ về số tiền đó suốt ngày, nghĩ tới mức thối rữa, mục ruỗng, phát điên luôn! Tôi sẽ ra trước cửa nhà anh treo cổ, cho nhà anh mất giá, cho anh mơ thấy ác mộng!”
Hắn bắt đầu nổi cáu, xô tôi một cái:
“Điên thật rồi à! Cô còn lấn tới là tôi tát cho đấy!”
Miệng thì dọa dẫm, nhưng chân chạy còn lẹ hơn ai hết, lao như tên xuống cầu thang.
Tôi tiếp tục vây chặn:
“Anh tát đi! Hoặc giết tôi luôn đi cho rồi! Không có năm ngàn đó tôi sống chẳng nổi! Tôi sẽ hóa thành oan hồn đi theo anh, bám riết lấy anh, nửa đêm đứng đầu giường gào vào tai anh: Năm ngàn~ năm ngàn~ năm ngàn~”
Nhâm Minh không đáp lại, chỉ cắm đầu mà chạy.
Tôi mệt quá đuổi không nổi nữa, chuyển sang Gia Ninh lên tiếp viện.
Cô ấy cũng đuối sức, lại đổi tôi lên.
Thế là ba người chúng tôi cứ như trò rượt đuổi, người một tầng, người một tầng, chạy từ tầng 16 xuống tận tầng 1.
Suốt dọc đường, chỉ xoay quanh đúng một từ khóa: “năm ngàn”.
Nhâm Minh chịu không nổi nữa, báo cảnh sát.
Cảnh sát vừa tới, tôi với Gia Ninh còn hăng hơn cả người gọi, lao vào kể tội: hắn ta đã giở trò hèn mọn thế nào khiến tụi tôi mất trắng năm ngàn tệ.
Hai viên cảnh sát lúng túng, nói vụ này không điều đình được, khuyên bọn tôi nên kiện ra tòa.
Nhâm Minh đứng bên, mặt đen như đáy nồi, rít lên:
“Nhưng mà… người báo cảnh sát là tôi mà?”
07
Chúng tôi đâu có đánh hắn, cũng chẳng chửi mắng gì.
Cầu thang lại không có camera giám sát.
Cuối cùng cũng không làm gì được, cảnh sát chỉ khuyên tụi tôi đừng vi phạm pháp luật. Nhưng lúc nói câu đó, ánh mắt họ lại đầy ẩn ý nhìn sang Nhâm Minh một cái.
Hắn không đáp, chỉ trừng mắt nhìn tôi đầy căm tức. Đợi cảnh sát đi khỏi, hắn bước đến gần chúng tôi, hạ giọng đe dọa:
“Tiểu tiên nữ, rồi sẽ có ngày mày nếm mùi đau khổ.”
Nói xong liền nhảy lên chiếc xe điện dựng trong hành lang rồi phóng đi.
“Tao––là––mẹ––mày đó!!”
Tôi đứng phía sau gào lên chửi một trận, rồi quay về lập tức gọi cho ban quản lý chung cư khiếu nại: cái đồ già khọm đó lại đem xe điện để chình ình giữa hành lang!
Sau một trận phát điên, thêm màn chạy bộ kiểu hành xác, tự nhiên thấy… giải tỏa cũng ra gì phết.
Con slime đặt bên cạnh bàn làm việc giờ chẳng còn tác dụng xả stress nữa rồi.
Lẽ ra hôm đó phải là một ngày vui, ai dè lúc sắp tan ca, bên nhân sự bỗng nhắn tin riêng cho tôi, bảo mấy hôm trước tôi quên chấm công vào ca, giờ phải tự giác “đóng góp” 50 tệ.
Một cơn tức không tên lại bốc lên, thiêu đốt từ công ty đến tận lúc tôi về nhà.
Trong đầu cứ ong ong hai con số: năm ngàn… giờ lại cộng thêm năm mươi.
Đúng lúc đó, trên lầu bỗng vọng xuống tiếng đập nhảy rầm rầm, nghe cực kỳ phiền phức.
Tôi đang bốc hỏa, nhân cơ hội đó xông lên luôn, đập cửa rầm rầm như muốn rung cả tầng.
Kết quả, mở cửa lại là một bé gái tí hin.
Mặt nó lấm lem, hai bím tóc một cao một thấp, đôi mắt to tròn ngơ ngác – dù vương hai cục ghèn ở đuôi mắt – vẫn chớp chớp nhìn tôi vô cùng vô tội:
“Chị ơi, chị tìm ai ạ?”
Nó gọi tôi là chị đấy…
Tôi không nhịn được, cố gắng ép giọng cho dịu lại, hỏi nó:
“Em gái, ba em đâu rồi? Vừa nãy nhà em ồn lắm đó.”
Con bé hoảng hốt, bắt chước điệu người lớn, đưa tay che miệng:
“Xin lỗi chị ạ, là em nhảy múa, ba em vẫn chưa về nhà.”
Thôi xong, tôi hết tức luôn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thậm chí còn nghĩ: hay là bắt cóc con bé đi, rồi tha luôn cho Nhâm Minh…
Tôi bèn dặn nó nhớ đóng cửa cẩn thận, không được tùy tiện mở cửa cho người lạ.
Vừa quay lưng định rời đi…
Cô bé vẫn đứng đó, đột nhiên đọc vanh vách một dãy số — hình như là… số điện thoại.
08
Con bé ngẩng đầu, ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi:
“Chị gọi cho mẹ em được không? Bảo mẹ đến với em… Em đã không gặp mẹ mười dấu chính rồi.”
Thấy tôi quay đầu lại, nó chỉ tay vào mảng tường gần cửa — quả thật có mười dấu chính vẽ bằng bút chì.
Tức là đã năm mươi ngày.
Lòng tôi mềm nhũn, bảo nó đọc lại số một lần nữa.
Con bé chắc còn chưa đi học, mà có thể nhớ được số điện thoại, chứng tỏ mỗi ngày đều nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần.
Tôi không nỡ để hy vọng nhỏ nhoi đó tan biến.
Mà cũng không giấu gì — tôi có mục đích riêng.
Tôi muốn tìm hiểu từ vợ cũ của Nhâm Minh xem, có cách nào trị được cái đồ cặn bã kia không.
Tôi gọi theo số đó, vừa nói rõ lý do, đầu dây bên kia — giọng người phụ nữ ban đầu còn bình thản — ngay lập tức nghẹn lại.
Không cần giữ kẽ gì nữa, chị ấy kể hết cho tôi nghe mọi chuyện giữa mình và Nhâm Minh.
Cô ấy tên là Lưu Hi.
Sau khi kết hôn, cô ấy nghỉ việc ở nhà. Khi con gái được hai tuổi, Nhâm Minh đột nhiên đòi ly hôn.
Cô thì đã rời xa xã hội, không có tiền tiết kiệm, cũng không còn công việc. Thế nên dĩ nhiên không giành được quyền nuôi con.
Ban đầu, hắn còn cho cô gặp con.
Dạo gần đây thì giả chết luôn, không hề hồi đáp bất cứ yêu cầu nào của cô.
Con đến tuổi phải vào mẫu giáo rồi, hắn cũng mặc kệ.
Cả ngày chỉ ru rú trong nhà, nghĩ mấy trò mánh mung vớ vẩn để kiếm tiền bất chính.
Câu nói đó khiến tôi hơi tò mò.
Thì ra trước kia Nhâm Minh cũng có một công việc “tạm gọi là đàng hoàng” — làm chăm sóc khách hàng cho một công ty MCN.
Nhưng không phải kiểu chăm sóc khách hàng thông thường.
MCN đó tạo ra một hotboy mạng, chuyên “phân tích tình cảm”, livestream để kéo fan, rồi dụ dỗ kết bạn WeChat nhằm tư vấn riêng có thu phí.
Nhưng trên thực tế, người thật sự trò chuyện với fan, chính là mấy gã đàn ông như Nhâm Minh — loại đầu đầy gàu, chân đầy lông, chẳng liên quan gì đến cái anh đẹp trai đầu bóng lưỡi ngọt kia.
Vì không biết nói chuyện, chỉ số thành tích của hắn luôn không đạt chuẩn, cuối cùng bị đuổi việc.
Hắn bắt đầu phát điên, lên mạng tố cáo nội bộ công ty.
Tự kể mình bị bạo lực nơi làm, bị trầm cảm, mỗi ngày đều nghĩ đến cái chết.
Chả trách hôm trước tôi đóng vai “rồ dại” với hắn ở cầu thang, hắn chẳng hề sợ hãi — hóa ra, tổ sư ngành này chính là hắn!
Không ngờ, bên công ty kia cũng yếu bóng vía, sợ phiền phức nên bỏ tiền bịt miệng — trả cho hắn một khoản phí im lặng không hề nhỏ.
Cũng chính vì số tiền đó, Lưu Hi bị đè bẹp trong cuộc giành quyền nuôi con.
Nhâm Minh ăn được mùi, bắt đầu làm “tài khoản truyền thông”, ngày nào cũng bịa chuyện tào lao trên mạng.
Lưu Hi gửi tôi tên tài khoản, tôi lập tức lên mạng tìm kiếm.
Và cú tìm đó suýt nữa khiến tôi sặc nước — trong đó… còn có cả chuyện của tôi.
09
Cái tài khoản này, đúng là một hố phân thứ thiệt.
Đủ kiểu phát ngôn sỉ nhục — bất kể nam nữ, già trẻ, hắn đều lôi ra bắn phá không thương tiếc.
Hôm tôi đi ăn đồ Nhật, hắn chụp màn hình vòng bạn bè của tôi, làm mờ mặt rồi đăng lên kèm dòng chú thích:
[Tiểu tiên nữ ăn đồ Nhật, không biết nhận bao nhiêu đơn mới đủ tiền ăn bữa này nhỉ.]
Phía dưới, phần bình luận còn thối không ngửi nổi:
[Nằm kiếm tiền, ngồi ăn cơm, tiểu tiên nữ, đỉnh thật đấy.]
[Hehe, mê đồ Nhật thế, không biết có mê luôn làm nữ chính trong phim Nhật không?]
[Anh à, góc bàn hình như có mã đặt món kìa, thêm món nữa cho nó đi, không ăn nhiều thì lấy đâu ra sức mà nhận đơn.]
Thì ra, là do bị mấy comment đó xúi giục, hắn mới nghĩ ra cái trò đê tiện kia.
Sau khi hắn đăng ảnh xác nhận đơn đã gọi, không ngờ lại còn nhận được cả nghìn tệ donate từ đám fan.
Tuyệt thật đấy, tôi bị lừa mất năm ngàn, hắn thì vừa khóc vừa kiếm lại nguyên gốc?
Fan của hắn, toàn là loại giòi bọ tâm lý méo mó, căm ghét mọi thứ tích cực và tử tế trên đời.
Nhâm Minh nắm được tâm lý đó — hoặc chính xác hơn, hắn vốn cũng là một phần trong đám đó — nên mới hiểu rõ chúng đến thế.
Ngày ngày hắn đăng những nội dung đầy công kích và mạt sát, thậm chí là xuyên tạc những điều vốn mang ý nghĩa tích cực.
Tôi lướt thêm vài trang, phát hiện rất nhiều hàng xóm trong khu cũng bị hắn lôi ra làm nội dung câu tương tác.
Có bài hắn lén chụp một người đang dắt chó đi dạo, rồi ghi caption:
[Loại ngu lấy chó làm cha mẹ mà thờ, chờ ngày tôi ăn thịt cha chó của nó xem nó còn cười nổi không.]
Hoặc quay cảnh bố mẹ trẻ đưa con gái đi chơi công viên, rồi caption:
[Em gái nhỏ, chú chờ đến khi em lớn nha~]
Còn đính kèm icon mặt đỏ tim bay, chảy dãi.
Trong khi hắn cũng có con gái — vậy mà vẫn có thể bẩn thỉu đến mức ấy.
Tôi bắt đầu lo lắng cho bé đậu nhỏ kia.
Tài khoản đó khiến tôi nghẹt thở, lướt thêm nữa thì chắc trào máu não, nên tôi dừng lại.
Tôi chụp màn hình lại tất cả nội dung liên quan đến cư dân khu tôi, dùng tài khoản phụ ẩn danh follow hắn, rồi thêm vào danh sách theo dõi đặc biệt, tắt trang web đi.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰