#GSNH 651 Ăn Miếng Trả Miếng, Chơi Khăm Trả Khốn Nạn
Chương 4
15
Câu nói đó, tôi đã ghi âm lại trọn vẹn.
Ngồi chồm hỗm trong điểm mù của camera hành lang, tôi nhanh chóng làm mờ mặt của Lưu Hi và Hoa Hoa, giữ lại mỗi gương mặt của Nhâm Minh rồi đăng video lên group fan VIP kia.
Sau đó tôi bắt đầu… bịa chuyện một cách trơn tru:
[Đù má, anh em ơi, tôi thấy anh Nhâm bảo về nhà trước, nên cũng rời đi, định tiện thể qua gặp mặt ảnh cái. Ai ngờ các ông đoán xem tôi thấy cái gì?!]
[Hắn đúng là cặn bã, ở nhà có vợ con ấm êm, ngày ngày còn lên mạng xúi tụi mình đi “tiêu diệt tiểu tiên nữ” — thế có phải chơi bẩn không?]
Trong nhóm phần lớn là mấy tên FA — loại người không chịu nổi kích thích kiểu này. Lập tức nổ ra bình luận dồn dập:
[Vãi, ban đầu tôi follow ảnh vì ảnh nói dứt khoát ly hôn, hóa ra là xạo tụi mình à?]
[Tôi donate cho hắn không biết bao nhiêu tiền! Hóa ra đều ném hết vào con vợ kia hả?!]
[Anh em ơi, tôi đang trên đường đến, nhà anh Nhâm ở tầng trên con nhỏ kia đúng không? Kế hoạch thay đổi, tôi phải đối chất cho ra lẽ!]
…
Lúc này, điện thoại của Nhâm Minh trong túi quần liên tục rung lên, nhưng hắn hoàn toàn không có thời gian để xem đã có chuyện gì.
Bởi vì — hắn đang bị bao vây.
Sau khi phát hiện trong tài khoản bệnh hoạn của hắn có không ít hình ảnh của cư dân khu, tôi đã liên hệ với ban quản lý khu từ hôm trước.
Phần lớn nạn nhân tôi không quen, nhưng nhân viên vệ sinh và bảo vệ thì nhận mặt nhiều người.
Họ giúp tôi xác minh danh tính, gửi ảnh cho từng người bị hại.
Những người muốn tham gia “chiến dịch trị Nhâm” đều chủ động add WeChat tôi, sau đó tôi lập hẳn một group riêng.
Vì tôi chưa kịp lục soát toàn bộ nội dung trên tài khoản đó, nên mới chỉ kết nối được khoảng hai mươi mấy hàng xóm.
Nhưng… chừng đó đã quá đủ.
Mọi người vừa liên hệ luật sư để chuẩn bị hồ sơ khởi kiện, vừa nóng lòng chờ ngày hôm nay — để tận dụng hỗn loạn mà “trả đũa”.
Lúc này, Nhâm Minh bị bao vây giữa hành lang, cuống quýt đến mức chẳng biết làm gì.
Ban đầu, hắn còn cố cãi cối:
“Tôi không biết các người đang nói gì! Tài khoản đó không phải của tôi!”
“Chúng tôi đã thuê luật sư yêu cầu nền tảng cung cấp thông tin tài khoản. Nó được xác minh bằng căn cước thật của anh!”
“Đúng đấy! Mấy hôm nay tôi tức đến mức làm gì cũng không vô đầu nổi, chỉ chăm chăm soi tài khoản của anh! Mấy bài đầu anh còn tự đăng hình mặt heo của mình lên cơ mà!”
“Còn định cãi gì nữa? Của anh hay không, tra một phát ra ngay!”
Mọi người người một câu, vây ép tới tấp, khiến Nhâm Minh cứng họng, không còn đường nào để quanh co nữa.
16
Giai đoạn hiện tại, là giai đoạn “động khẩu không động thủ”.
Mọi người mồm miệng bắn tung tóe, dù giận đến mấy cũng chưa ai ra tay thật sự.
Group VIP của Nhâm Minh liên tục nhảy thông báo 99+, đến tôi cũng bắt đầu thấy chóng mặt.
Đám người đến công ty tôi gây sự thì… ăn trọn cái hụt — không thấy ai, liền tức tối gửi tin về group để trút giận.
Thấy vậy, tôi lập tức châm thêm dầu vào lửa:
[Chẳng phải tụi mình bị lừa à? Nó đang đùa giỡn tụi mình thì có!]
Rồi tôi gửi một tấm ảnh vào group. Trong số các nạn nhân có một ông anh gốc Đông Bắc, định cư ở Thiên Tân, sở hữu “buff hài hước” full điểm.
Mỗi lần đến lượt anh ấy chửi là cả nhóm cười ngả nghiêng — vừa bực vừa không nhịn được cười.
Tôi chụp được một tấm ảnh lúc mọi người đang cười toe toét, làm mờ phần mắt đi, nhưng vẫn thấy rõ miệng cười nhếch lên và nguyên hàm răng thỏ không thể giấu.
Hôm nay, mọi người đều mặc đúng bộ đồ bị chụp trộm lần trước — rất dễ nhận diện.
Tôi lại đổ thêm dầu:
[Mọi người nhìn đi, mấy người này không phải là nạn nhân đáng lẽ nên nổi giận sao? Sao lại đứng cạnh anh Nhâm cười vui thế nhỉ? Có khi nào bọn họ là một phe đấy? Cả đám dàn dựng chụp ảnh để lừa tiền tụi mình chăng?!]
[Tôi thì chỉ có một mình, chẳng dám lộ mặt, nhưng giờ chỉ muốn xông ra tát cho cái thằng súc sinh đó hai phát nổ đom đóm luôn!]
Đám sinh vật não phẳng kia đâu rảnh nghĩ logic kiểu: nếu Nhâm Minh thực sự muốn lừa thì đời nào lại dẫn cả đám về tận nhà hắn?
Không cần phân tích, cả bọn ào ào hùa theo bình luận thứ hai:
[Tiểu La Tử, em vất vả rồi! Chạy tới chạy lui dán poster, cuối cùng lại bị chơi một vố! Anh báo với nền tảng liền, đòi lại hết tiền donate!]
[Anh em đến ngay đây, em đừng hành động đơn độc!]
[Không đập cho nó răng rụng đầy đất là tôi không nuốt nổi cục tức này!]
Thấy cá đã cắn câu, tôi tiếp tục tung thêm tin giả:
[Nhanh lên nào! Mấy người kia có vẻ sắp rút lui rồi! Tôi sợ thằng họ Nhâm cũng chạy mất!]
18
Lúc đó, tôi hô lớn với đám đông:
“Cảnh sát tới rồi đấy!”
Nghe xong, cả bọn như chim vỡ tổ, tán loạn bỏ chạy, chỉ còn lại mỗi Nhâm Minh vẫn theo phản xạ ôm đầu, miệng không ngừng cầu xin tha mạng.
Tôi nhìn hắn qua khe hở giữa những người còn đang lùi bước – tsk tsk, chẳng còn chút hình người nào nữa.
Đúng lúc đó, cửa thang máy ting một tiếng mở ra, mấy viên cảnh sát xuất hiện như thần thánh giáng trần.
Một người trong đó trông rất quen, hình như là viên cảnh sát từng đến xử lý vụ Nhâm Minh báo công an mấy hôm trước.
Quả nhiên, anh ta cũng nhận ra Nhâm Minh, ánh mắt mang theo vẻ “đã bảo trước rồi mà” nhìn thẳng về phía hắn.
Nhâm Minh tưởng cảnh sát đến để cứu mình, liền lồm cồm bò tới, khóc lóc thảm thiết:
“Đồng chí công an, cứu tôi với! Bọn họ định đánh chết tôi!”
Một trong số các cảnh sát hỏi:
“Ai là Nhâm Minh?”
Hắn vội giơ tay:
“Là tôi! Tôi đây!”
Hai cảnh sát còn lại lập tức bước tới, đưa chiếc còng bạc chụp thẳng vào tay hắn:
“Anh bị tình nghi xâm phạm quyền riêng tư, vu khống người khác và phát tán thông tin độc hại. Chúng tôi bắt giữ anh.”
Nhâm Minh chỉ kịp “a” lên một tiếng yếu ớt, rồi câm bặt.
Hắn bị kết án ba năm tù. Cái tài khoản hố phân kia cũng bị khóa vĩnh viễn.
Và thế là, quyền nuôi dưỡng Hoa Hoa đương nhiên được trao lại cho Lưu Hi.
Tất cả những nạn nhân khởi kiện Nhâm Minh đều được đền bù phần nào — ít nhiều không quan trọng, quan trọng là có công lý.
Còn tôi, không nhiều không ít — đúng tròn năm ngàn.
Tiền vừa vào tài khoản, tôi lập tức chuyển lại cho Gia Ninh 2.500 tệ.
Cô ấy nhận tiền xong, nhắn lại:
[Còn dám đăng mã đặt món lên vòng bạn bè nữa không?]
Tôi trả lời:
[Không dám nữa. Tớ ngoan rồi.]
— Hết —
(Đã hết truyện)
#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Vả mặt,
Tình cảm,
01
Khi Chu Diệu Minh nhận được cuộc gọi từ Lục Thanh Thanh, anh ta đang lái xe chở tôi đi thăm mẹ ruột của mình.
Anh đeo tai nghe, tôi không biết anh đã nói gì với cô ta.
Nhưng suốt cuộc trò chuyện, anh ta vừa an ủi vừa len lén quan sát tôi, cuối cùng hít sâu một hơi, hạ quyết tâm:
“Đừng khóc, anh đến ngay đây.”
“Không sao, cô ấy sẽ hiểu mà.”
Cúp máy xong, anh ta tấp xe vào lề, nhẹ giọng nói với tôi:
“Tinh thần của Thanh Thanh không tốt, anh phải đến an ủi cô ấy.”
Tôi bình thản hỏi lại: “Anh nghĩ kỹ chưa?”
Trên mặt anh ta thoáng hiện chút mất kiên nhẫn:
“Thanh Thanh vừa mất người thân, em thông cảm một chút đi.”
Tôi nhắc nhở lại lần nữa: “Anh chắc chắn muốn bỏ tôi lại đây?”
Anh ta càng bực bội hơn:
“Em trưởng thành một chút, xuống xe đi.”
Tôi bật cười, đáp gọn: “Được thôi.”
Nhìn thấy tôi chịu nghe lời, anh ta như trút được gánh nặng, còn đổi tư thế ngồi, có vẻ định dỗ dành tôi thêm vài câu.
Nhưng tôi đã mở cửa xe, xuống đường ngay lập tức.
Anh ta thở dài, hạ cửa kính xuống, dặn dò với vẻ “ân cần”:
“Chăm sóc mẹ giúp anh nhé, tranh thủ thể hiện tốt một chút, sớm được bà chấp nhận.”
Nói xong, anh ta nhấn ga, lái xe đi mất.
Tôi bắt một chiếc xe công nghệ, thẳng đường về căn hộ của Chu Diệu Minh, thu dọn đồ đạc của mình.
Tôi vốn dĩ có chỗ ở riêng, chỉ thỉnh thoảng ghé qua đây, nên đồ đạc không nhiều, dọn dẹp cũng nhanh.
Giữa lúc đang sắp xếp, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, thông báo rằng tiền viện phí dự trữ của bà Mạnh Lệ đã hết, cần người đóng tiếp.
Mạnh Lệ chính là mẹ của Chu Diệu Minh, vốn là khách quen của bệnh viện. Vì trước đây có lần tôi tiện đường giúp anh ta thanh toán, thế là về sau việc này mặc nhiên trở thành trách nhiệm của tôi.
Chu Diệu Minh không phải không chịu trả, nhưng lần nào cũng lấy lý do bận bịu, kéo dài mãi mới chuyển tiền, thậm chí còn thích làm tròn số để bớt đi vài đồng lẻ.
Lần này, tôi trực tiếp đưa số của anh ta cho bệnh viện, dặn họ gọi thẳng cho anh ta mà đòi, đồng thời nhấn mạnh: “Tôi và anh ta không còn liên quan gì nữa.”
Tôi suy nghĩ một chút, để có trách nhiệm với bản thân, vẫn gọi điện thông báo với anh ta.
Nhưng gọi bao nhiêu lần cũng không ai nghe máy.
Không lâu sau, tôi phát hiện ra… anh ta đã chặn số của tôi.
Không sao cả.
Tôi dùng số khác gửi tin nhắn cuối cùng:
“Viện phí của mẹ anh, anh tự lo liệu. Còn nữa, chúng ta chia tay đi.”
Từ nay về sau, mọi chuyện liên quan đến Chu Diệu Minh… không còn là vấn đề của tôi nữa.
02.
Hôm sau, tôi đến công ty từ sớm để nộp đơn xin nghỉ việc với Chu Diệu Minh.
Mấy năm trước, anh ta bảo tôi cùng anh ta gây dựng sự nghiệp, nhưng lại muốn tôi làm việc không danh không phận, chỉ với tư cách trợ lý.
Anh ta nói với tôi rằng tất cả của anh ta đều là của tôi, mỗi tháng cũng sẽ cho tôi đủ tiền tiêu vặt, vậy nên không cần tính toán chuyện cổ phần hay chức vị, lương cũng không cần cao, như thế mới giúp tôi tránh được thuế thu nhập cá nhân.
Lúc đó, tôi vẫn còn yêu anh ta, nên chấp nhận từ bỏ một công việc đầy triển vọng để gia nhập công ty khởi nghiệp của anh ta. Nhưng những lời này khiến tôi theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi ấy, tôi nghiêm túc nói:
“Tôi nhận lương là do công sức lao động mà có, nộp thuế cũng là chuyện đương nhiên. Tôi có tay có chân, còn trẻ tuổi, nhận tiền tiêu vặt của anh thì là ý gì?”
“Hơn nữa, danh không chính thì ngôn không thuận. Công ty nào lại để trợ lý riêng của ông chủ đi đàm phán công việc khắp nơi chứ? Đến lúc đó tôi lấy gì ra mà quản lý cấp dưới? Công ty anh mở là công ty đàng hoàng, đâu phải xưởng nhỏ hay công ty ma.”
Chu Diệu Minh mặt mày khó coi, nhưng cuối cùng vẫn phải chiều theo ý tôi, cấp cho tôi chức vị và mức lương phù hợp.
Anh ta đúng là có chút bản lĩnh, mấy năm nay công ty cũng ngày càng phát triển, từ một văn phòng nhỏ mở rộng thành ba tầng lầu trong tòa cao ốc thương mại sầm uất nhất.
Nhưng tất cả những điều đó chẳng còn liên quan đến tôi nữa. Sau khi chia tay, tôi không thể nào tiếp tục ở lại công ty này.
Điều tôi không ngờ là, khi bước vào phòng làm việc của Chu Diệu Minh, tôi lại trông thấy Lục Thanh Thanh.
Chưa kịp ngạc nhiên, anh ta đã nghiêm mặt trách mắng:
“Hôm qua em làm cái gì vậy? Không phải anh bảo em đến chăm mẹ anh trước à? Em có biết không… May mà anh đã nhờ Tiểu Trần đi rồi!”
Lúc này tôi vẫn chưa đóng cửa, đúng lúc Tiểu Trần đi ngang qua, nghe được câu này thì mặt méo xệch như bị táo bón, sau đó lập tức chuồn thẳng.
Tiểu Trần là trợ lý của Chu Diệu Minh, thường xuyên bị anh ta sai làm việc riêng mà chẳng được thêm tiền tăng ca. Tôi đã nhiều lần khuyên Chu Diệu Minh đừng quá đáng, thế mà anh ta chỉ hời hợt tăng cho cậu ấy một chút lương.
Tôi đóng cửa, cười lạnh:
“Tôi đã gọi điện báo cho anh rồi. Nhưng lúc đó anh đang cùng Lục Thanh Thanh tận hưởng thế giới hai người, nên đã chặn số tôi rồi còn gì.”
Lục Thanh Thanh nghe vậy, không vui nói:
“Tôi biết hôm qua tôi làm phiền anh Diệu Minh và cô là tôi không đúng. Nhưng tôi và anh ấy trong sạch,cô không thể vu khống tôi như thế được.”
Chu Diệu Minh cũng đen mặt:
“Dung Mẫn, em đừng ăn nói hàm hồ. Hôm qua anh đã nói rồi, anh chỉ đến an ủi Thanh Thanh, em đừng có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.”
Tôi nhướng mày:
“An ủi đến mức hôm nay còn đưa thẳng đến công ty?”
Anh ta nghẹn lời, rồi cứng miệng nói:
“Thanh Thanh muốn tìm chút việc làm, nên anh đưa cô ấy đến đây. Từ hôm nay, cô ấy sẽ ngồi vào vị trí của em, còn em làm phó.”
Tôi sững sờ:
“Hả?”
Anh ta vẫn trưng vẻ mặt đương nhiên:
“Thanh Thanh cần kinh nghiệm làm việc… Em yên tâm, ngoài việc thay đổi chức vụ, đãi ngộ của em không thay đổi.”
Lục Thanh Thanh ra vẻ kiên cường:
“Tôi sẽ không ở công ty của Diệu Minh lâu đâu, cô không cần vội.”
Tôi cười nhạt:
“Vậy thì công việc ai làm?”
Dù gì quyền hạn của giám đốc và phó giám đốc vẫn có sự khác biệt rõ ràng.
Chu Diệu Minh chột dạ:
“Thanh Thanh trước giờ ở nước ngoài, chưa quen với môi trường làm việc trong nước, em giúp cô ấy một chút đi.”
Lục Thanh Thanh giả vờ rộng lượng:
“Thôi vậy, yêu cầu của tôi cũng hơi quá đáng thật, tôi sẽ nghĩ cách khác.”
“Khoan đã!”
Chu Diệu Minh vội vàng giữ chặt Lục Thanh Thanh, rồi quay sang tôi:
“Dung Mẫn, em hiểu chuyện một chút đi, chuyện hôm qua anh còn chưa tính với em đâu.”
“Thôi đủ rồi, hai người đừng có mà tung hứng nữa.” Tôi mỉm cười, “Tôi nghỉ việc.”
03.
Tin tôi nghỉ việc nhanh chóng lan truyền khắp công ty. Nhân viên trong đội nhóm của tôi lần lượt nhắn tin hỏi han trong nhóm chat, còn hỏi tôi có muốn dẫn họ đi cùng không.
Tôi rất bất ngờ, thì ra Chu Diệu Minh lại bị nhân viên ghét đến mức này. Nhưng ngẫm lại thì cũng hợp lý.
Lúc công ty mới khởi nghiệp thì còn đỡ, nhưng khi dần phát triển lớn mạnh, Chu Diệu Minh bắt đầu không còn tôn trọng nhân viên nữa, phúc lợi thì lúc nào cũng bị cắt xén, còn thứ mà nhân viên nhận được nhiều nhất chỉ là những lời hứa suông của anh ta.
Tôi khuyên nhủ nhiều lần, nhưng anh ta lại khó chịu, còn ra sức nhồi nhét cho tôi cái gọi là “tư duy của kẻ làm chủ”.
Tôi không muốn làm mọi chuyện quá tuyệt tình, hơn nữa cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian trước khi tìm công việc mới, nên từ chối ý tốt của họ. Dù sao thì đội nhóm của tôi toàn những người có năng lực xuất sắc, dù đi đâu chắc chắn cũng tìm được công việc tốt hơn chỗ này.
Mấy ngày sau, tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ một công ty săn đầu người. Đối phương nói rằng Tập đoàn Ôn Thị sẵn sàng trả cho tôi mức lương gấp đôi hiện tại, kèm theo nhiều đãi ngộ hấp dẫn khác, mời tôi gia nhập công ty họ.
Hơn nữa, nếu tôi có thể mang theo cả đội nhóm, mức lương còn có thể thương lượng thêm.
Tôi cúp máy mà đầy hoài nghi.
Ôn Thị là tập đoàn thương mại hàng đầu trong nước, công ty của Chu Diệu Minh dù có phát triển tốt đến đâu, so với Ôn Thị thì hoàn toàn không có cửa.
Tại sao họ lại chủ động săn đón tôi và cả đội nhóm của tôi?
Ban đầu, tôi còn nghĩ đây là lừa đảo, nhưng khi công ty săn đầu người gửi hồ sơ thông tin sang, tôi xác nhận đó thực sự là Ôn Thị.
Nghĩ mãi cũng không hiểu mình có liên hệ gì với tập đoàn này, nhưng cơ hội hiếm có, tôi lập tức đồng ý hẹn gặp mặt phỏng vấn.
Lúc này, Chu Diệu Minh gọi tôi lên văn phòng của anh ta.
Vừa bước vào, tôi đã thấy sắc mặt anh ta âm trầm như giông bão.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tại sao em không chịu hợp tác với Thanh Thanh?”
Tôi cười khẽ: “Hợp tác kiểu gì? Rót trà, pha cà phê, photo, chuyển tài liệu? Đó là công việc của tôi à?”
Anh ta nghẹn lời, rồi cố gắng dịu giọng:
“Cô ấy chưa quen việc, em cũng đừng có thái độ tệ như vậy, có thể chỉ dẫn cho cô ấy một chút mà.”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Tôi đang hoàn tất tài liệu bàn giao, sẽ chuyển giao sớm nhất có thể. Trước đó, bảo cô ấy đừng làm phiền tôi.”
Anh ta đanh mặt lại: “Bàn giao cái gì? Đợi cô ấy đi rồi thì em vẫn là chính thức.”
Tôi nhướng mày: “Chúng ta đã chia tay, tôi không còn lý do gì để tiếp tục ở lại công ty này.”
Sắc mặt Chu Diệu Minh sa sầm: “Chia tay? Tôi chưa đồng ý!”
Anh ta đột ngột đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận đến đáng sợ.
“Dung Mẫn, em làm quá rồi đấy. Chỉ vì chuyện lần này mà em đã muốn phán tử hình cho anh sao?”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo: “Không chỉ lần này. Anh quên chuyện hai năm trước rồi à?”
Hai năm trước, vào ngày kỷ niệm của tôi và Chu Diệu Minh, Lục Thanh Thanh đột nhiên gọi điện nói cô ta bị sốt, cảm thấy khó chịu.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰