#GSNH 652 CON ĐƯỜNG TRỞ THÀNH KẾ MẪU CỦA PHÙ CỪ
Chương 11
Cố Uyên Dã liếc nhìn ta:
“Lần này ta lập được đại công, Thánh thượng ở triều đình đã đích thân hứa ban cho ta một ân chuẩn.”
Ta mở miệng liền mắng:
“Nói hươu nói vượn! Công lao của chàng chỉ có thể dùng cho ta và Ninh Huyên, bọn họ là cái thá gì? Xứng sao?”
Cố Uyên Dã cau mày:
“Không phải đã nói rồi sao? Mắng họ thì thôi, sao lại kéo ta vào?”
Nhưng mà…chính chàng diệt sạch cả nhà bọn họ kia mà!
“Giờ là lúc truy cứu mấy chuyện này sao?”
Ta kéo tay Cố Uyên Dã, cùng nhau tới chính sảnh.
Phụ thân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, còn kế mẫu thì sốt ruột đi tới đi lui:
“Đúng là tiện nhân, chúng ta đã hạ mình tới tận cửa rồi, mà nó còn cố tình phơi mặt chúng ta ra thế đấy!”
“Nếu biết nó vô tâm vô phế thế này, năm xưa đáng lẽ nên gả nó vào phủ Quốc công. Thương thay cho Dung nhi, sau này biết sống sao đây?”
Ta không nhịn được vỗ tay một cái:
“Ôi chao! Có người khôn ngoan quá hóa dại, tự tay nâng đá đập vào chân mình đấy!”
“Mưu toan bao nhiêu năm, dốc lòng dốc sức lo cho cái hôn sự ấy. Giờ thì hay rồi, ái nữ trong lòng cũng sắp thành quả phụ rồi.”
“Ngay cả phủ Quốc công kia cũng bị Thánh thượng thu hồi rồi… Nhưng cũng chẳng sao, dù gì cũng có phụ thân và mẫu thân cưng chiều, muội muội mang theo hài tử, ở lại phủ Bá tước chắc vẫn đủ cơm ăn.”
Kế mẫu nắm chặt tay, nhưng khi đối mặt với ta lại lập tức khóc nấc lên:
“Phù Cừ, muội muội con khổ lắm. Năm xưa nếu không phải thay con gả vào hang sói ấy, thì giờ này muội muội con nào đến nỗi thê thảm thế này!”
“Hôm nay ta tới thăm nó, nó còn nói… may mắn khi người gả vào phủ Quốc công không phải là con. Con ngoan, tỷ muội các con tình thâm, xin con… vì muội muội đối tốt với con như vậy, hãy cầu xin Cố Hầu, xin Thánh thượng tha cho tiểu Công gia một con đường sống…”
Phụ thân lạnh mặt ngồi nơi đó, giọng đầy nghiêm nghị:
“Phù Cừ, năm xưa vi phụ dạy con thế nào? Tỷ muội một nhà, phải biết giúp đỡ lẫn nhau.”
Ta khẽ cười:
“Phụ thân, người quên rồi sao? Người và mẫu thân đã nói gì về ta? Ta không được giáo dưỡng, ngông cuồng vô độ, hạng người như ta, các người còn trông mong gì?”
“Xin lỗi nhé, nhìn thấy muội muội cướp hôn ước của ta rồi rơi vào cảnh khốn cùng hôm nay, ta chỉ thấy sảng khoái vô cùng.”
“Tha thứ à? Không thể, dù chỉ một chút. Ta chỉ thích ăn miếng trả miếng thôi!”
Kế mẫu đảo tròng mắt một vòng, vội vàng chuyển hướng sang nịnh nọt:
“Hiền tế, thất lễ rồi, là chúng ta dạy dỗ đứa nhỏ này không nghiêm. Nó gả cho con mà lòng còn vương vấn vị hôn phu cũ.”
“Nhưng việc liên hôn là kết mối lương duyên giữa hai họ, hiền tế nếu chịu giơ cao đánh khẽ, Phủ Quốc công chúng ta chắc chắn sẽ ghi nhớ đại ân của con.”
Cố Uyên Dã lật trắng mắt:
“Lời hay đều để bà nói cả rồi, tiếc là bà vẫn chưa hiểu ta. Ta sợ vợ, chỉ cần nàng không đánh không mắng ta, dù nàng có châm lửa đốt nhà, ta cũng khen nàng đầu óc linh hoạt.”
“Giờ nàng nói phải trả đủ cả vốn lẫn lời. Vương quản gia, đi nói với thống lĩnh của Thần binh doanh, khi tịch thu phủ Quốc công, nhất định phải lục soát từng ngóc ngách, không được để sót một cọng cỏ hay cành cây nào!”
Kế mẫu ôm ngực, ngã phịch xuống đất:
“Ngươi… ngươi… ngươi sao có thể tàn nhẫn đến thế!”
Phụ thân rốt cuộc cũng đổi sắc mặt, thấp giọng cầu xin:
“Hiền tế, nể mặt Phù Cừ, xin con giơ cao đánh khẽ. Phù Dung là muội ruột của Phù Cừ cơ mà…”
Cố Uyên Dã thẳng thừng ra lệnh đuổi khách:
“Năm đó Phù Dung giẫm lên Phù Cừ để dựng thanh danh, đoạt đi hôn sự của nàng, bà ta có từng nghĩ tới chuyện: Phù Cừ là tỷ tỷ ruột của mình không?”
Phụ thân và kế mẫu bị người lôi đi, cách xa rồi mà giọng mắng chửi, than trách của kế mẫu vẫn còn vọng lại.
Cố Uyên Dã đưa tay che tai ta:
“Đừng nghe nữa.”
Ta nhìn người nam nhân bên cạnh, bước chân hơi khập khiễng, không hiểu sao lại cảm thấy như có một ngọn núi lớn chắn ngay trước mặt.
Chắn lấy tính toán khôn khéo của kế mẫu, chắn cả sự lạnh nhạt tàn nhẫn của phụ thân, cũng chắn luôn gió sương nửa đời mà ta đã trải qua.
Cố Uyên Dã nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta:
“Sao lại giống Ninh Huyên thế này, còn khóc nhè nữa, xấu hổ quá đi.”
Ta vội quệt tay lên mặt:
“Làm gì có, chàng nhìn nhầm rồi.”
Tiểu Thúy thật chẳng biết nhìn mặt đoán ý:
“Tiểu thư, rượu nguội rồi, nô tỳ đã hâm nóng cho người rồi. Tiểu thư và cô gia mau uống kẻo nguội. Còn cái chuyện động phòng lần trước bị gián đoạn nữa đó nha—”
Ta đỏ mặt, dậm chân một cái, kéo tai con bé lôi đi luôn:
“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, chuyện gì cũng nói ra được.”
Mất mặt c.h.ế.t đi được.
…
Sau ba chén rượu, đầu ta choáng váng, ôm lấy Cố Uyên Dã rồi khóc rấm rứt:
“Mẫu thân ơi, sao người đi sớm thế…”
“Người biết không, lúc trước con thật sự chẳng hiểu gì cả. Lúcnhỏ cứ thế rồi loạng choạng lớn lên, nhiều chuyện con cũng quên mất rồi.”
“Nhưng rồi con gặp Ninh Huyên…Hu hu hu…Mẫu thân à, sao làm con gái không có mẹ lại khổ thế này?”
Cố Uyên Dã có nói gì đó, ta nghe không rõ, chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
“Mẫu thân ơi, những khổ cực con từng chịu, Ninh Huyên sẽ không phải nếm trải nữa.”
“Mẫu thân à, Ninh Huyên may mắn hơn con, con bé có một người mẹ mới, chính là con đây.”
“Ừm… Con đã làm mẫu thân của người ta rồi đấy…”
Nói xong, ta thiếp đi trong men say.
…
Nửa đêm buồn tiểu nên tỉnh giấc, lơ mơ nghe thấy tiếng động từ gian phòng bên cạnh, ta rón rén ghé qua, chỉ thấy Cố Uyên Dã đang đứng trước một bộ giáp sắt, lẩm nhẩm như trò chuyện:
“Lý đại ca, ta có lỗi với huynh…Không bảo vệ được thê tử của huynh – Cẩm Tú.”
“Nhưng may mắn thay, Ninh Huyên giờ đã gặp được người thật lòng yêu thương con bé.”
“Ta hứa với huynh, ta sẽ cùng Phù Cừ chăm sóc, yêu thương Ninh Huyên thật tốt.”
Ta lặng lẽ quay người, giả vờ như chưa từng nghe thấy gì, lặng lẽ bước về phía nhà xí.
Dù thế nào đi nữa, Ninh Huyên chính là con gái ta.
(Đã hết truyện)
#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
HE ,
Gia đình ,
Nữ cường,
1
"Ly hôn đi."
Tôi nói rất nhẹ nhàng.
Chồng kéo tay áo tôi: "Đừng làm loạn, Giang Đường. Chỉ vì mấy con cua, em có cần phải làm đến mức này không?"
Cần chứ.
Không chỉ vì mấy con cua.
Những chuyện thế này đã xảy ra quá nhiều lần rồi.
Hồi cuối thai kỳ, mẹ chồng ngày nào cũng gọi tôi (người bụng bầu to vượt mặt) dậy sớm để nấu cơm.
Khi tôi ở cữ, đồng nghiệp mang tới con gà thả vườn, bà chỉ để lại cho tôi cái chân gà – thứ tối chẳng thích ăn.
Đi làm lại sau sinh, mẹ chồng luôn đứng đợi tôi ở cổng khu chung cư để bắt tôi nấu cơm ngay khi vừa về đến nhà.
Rõ ràng ông bà đã nghỉ hưu, chồng cũng không đi làm, nhưng việc nấu cơm lúc nào cũng phải là của tôi – người đi làm cả ngày.
Hết lần này đến lần khác, tôi thất vọng.
Cảm giác như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Cua chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Con người, cuối cùng vẫn phải sống cho chính mình một lần.
Mẹ chồng đang ngồi xỉa răng, liếc mắt qua nhìn tôi.
"Láo thật! Tôi chỉ nói cô không biết lo việc nhà thôi mà. Cô nhìn xem tôi nói sai chỗ nào? Cua thì đắt đỏ, hơn trăm tệ mua một lần ăn hết sạch. Nếu mua thịt heo thì đủ ăn cả tuần rồi."
Chồng tôi rõ ràng không để tâm, vẫn cười cợt như không có gì.
"Đường Đường, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, sợ em trẻ người non dạ, không biết vun vén gia đình. Nào, mau xin lỗi mẹ, chuyện này coi như xong."
Nghe đến câu "xin lỗi", đầu mẹ chồng ngẩng lên cao hơn nữa, bà khẽ hừ một tiếng đắc ý.
"Giang Đường, cô xuất thân từ nông thôn, lấy được A Dũng nhà tôi đúng là phúc bảy đời rồi.
Ngày tháng tốt đẹp không biết quý trọng, còn đòi ly hôn! Tôi thấy A Dũng đối xử với cô tốt quá rồi."
Nếu như trước đây, tôi sẽ nhịn, cố gắng cho qua chuyện.
Nhưng lần này, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa.
Tôi bình thản đáp: "Tôi đã nói rồi, ly hôn."
2
Thấy tôi đã quyết ý, nụ cười trên mặt chồng cuối cùng cũng vỡ vụn.
"Giang Đường, em thật sự nghiêm túc? Chỉ vì thế này mà đòi ly hôn sao?"
Lại là câu hỏi "chỉ vì thế này sao?"
Hồi mẹ chồng gọi tôi – người mang thai cuối kỳ – dậy nấu cơm, tôi đã nói:
"Con tối qua bị con hành, không ngủ được, con muốn nghỉ thêm chút nữa."
Chồng bảo:
"Không phải chỉ nấu bữa sáng cho bốn người thôi sao? Có phải chuẩn bị đại tiệc đâu, em làm quá lên à?"
Khi tôi ở cữ, đồng nghiệp lớn tuổi đến thăm, mang theo một con gà quê hảo hạng, còn cẩn thận hầm kỹ cho tôi.
Nhưng cuối cùng, tôi chẳng được ăn một miếng nào.
Mọi người ăn sạch, chỉ để lại cái chân gà dai nhách.
Tôi tủi thân đến phát khóc.
Đồng nghiệp vội vàng an ủi: "Sản phụ không được khóc đâu."
Chồng tôi đứng bên cạnh, vẫn thản nhiên: "Chẳng qua chỉ là một con gà, em làm lớn chuyện thế làm gì?"
Sau khi đi làm trở lại, mỗi ngày tôi tan ca về nhà trời đã tối mịt, còn phải đi chợ mua đồ về nấu cơm.
Trong khi đó, chồng chỉ ôm điện thoại cả ngày.
Bố chồng thì bận rộn câu cá, đánh cờ.
Mẹ chồng ngày ngày ôm cháu, buôn chuyện với mấy bà trong khu.
Tôi đã từng nói: "Ai rảnh thì đi chợ giúp con được không?"
Chồng tôi trả lời: "Không phải chỉ đi chợ nấu cơm thôi à? Vợ nhà người ta có bao giờ kêu ca đâu, em làm quá lên rồi đấy!"
Tôi cố kìm nén uất ức.
"Phải, rất đáng để làm lớn chuyện."
Mẹ chồng ôm đứa con trai ba của tôi, nước mắt lưng tròng:
"Giang Đường, lương tâm cô bị chó ăn mất rồi! A Dũng vì cứu cô mà bị thương ở tay, không làm lập trình viên được nữa. Bây giờ cô lại đòi bỏ chồng bỏ con. Cô bỏ đi rồi, hai cha con nó sống sao đây?"
Lúc nào cũng vậy.
Chỉ cần tôi không làm theo ý họ, lập tức bị mang đạo đức ra ràng buộc.
Sợ làm con sợ hãi, tôi không muốn tranh cãi với họ.
Tôi lặng lẽ lấy vali, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Đứa con trai bị bà ôm chặt trong lòng, nhìn tôi với ánh mắt đầy oán giận.
"Mẹ, mẹ không cần tụi con nữa sao?
Mẹ có phải đã có người khác ở bên ngoài rồi không?"
Tôi không hiểu, làm sao những lời như vậy lại có thể thốt ra từ miệng một đứa trẻ ba tuổi.
3
【Tôi nói rồi, sao tự nhiên đòi ly hôn, hóa ra là bên ngoài có người khác.】
【Con mới có ba tuổi mà đã đòi ly hôn, đúng là nhẫn tâm quá!】
【Nghe nói chỉ vì mấy con cua! Quả nhiên như bà Thục Phân nói, con dâu bà ấy ở quê lên, nhỏ nhen, hẹp hòi, chẳng sai chút nào.】
Từ cửa đột nhiên vang lên tiếng nói.
Lúc này tôi mới nhận ra, cửa nhà đã bị hàng xóm vây kín để xem trò vui.
Mẹ chồng và chồng đứng yên một chỗ.
Xem ra, chính là bố chồng – người ít khi mở lời – đã mở cửa.
Khu nhà tôi ở là kiểu chung cư cũ với cầu thang bộ, mà nhà tôi lại ở ngay tầng một.
Hàng xóm chỉ trỏ, bàn tán không ngớt.
Mẹ chồng như được nước, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
Bà nghĩ tôi sẽ lại như mọi lần, chịu nhún nhường.
Nhưng bà không ngờ, chính điều này lại khiến tôi càng thêm quyết tâm.
Tôi đã làm việc quần quật vì cái gia đình này.
Cuối cùng, chẳng được một lời gì tốt đẹp.
Tôi rốt cuộc được gì?
Vì cái nhà cũ nát này?
Vì người đàn ông trong nhà chẳng làm gì?
Hay vì bà ta cứ luôn nói xấu tôi trước mặt con trai mình, chia rẽ tình cảm mẹ con?
Tôi bật cười.
"Mỗi ngày, khi trời chưa sáng, tôi đã phải ra ngoài đi làm. Năm giờ tan làm, về nhà đã hơn sáu giờ tối. Vậy mà vẫn phải ghé chợ mua đồ, rồi lại vào bếp nấu cơm. Cuối tuần cũng phải hầu hạ từ người già đến trẻ nhỏ. Nếu nói tôi bên ngoài có người khác, thì xin hỏi thời gian nào để tôi hẹn hò vậy?!"
"Tôi nói cho các người biết, các người mở miệng ra là dựng chuyện, bịa đặt. Các người nên nhớ, vu khống cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!"
Bình thường tôi rất yếu mềm.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰