Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 653 LÂM SƯƠNG THẤT

Chương 13



Triệu Quan Lan thở dài thật sâu, rồi nói:

 

“Năm nàng mười hai tuổi, dung mạo dần dần nảy nở.

Tên lão đại của nàng đánh bạc đến tán gia bại sản, định bán nàng vào thanh lâu làm kỹ nữ.

 

Nếu khi ấy, người đưa tay ra cứu nàng là ta chứ không phải Dung Tĩnh Huyên,

thì giữa chúng ta… có lẽ đã có một câu chuyện khác.”

 

Ta lắc đầu:

 

“Nhưng người ấy là tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ.”

 

Không chê ta bẩn thỉu hôi hám.

 

Không chê ta là đứa trộm cắp không dám ra ánh sáng.

 

Dẫn ta về, đem ta theo.

 

Chỉ có nàng. Không có ai khác.

 

16

 

Triệu Quan Lan đã ban cho tỷ tỷ ta một đại lễ phong hậu long trọng và chưa từng có.

 

Dung Tĩnh Huyên, đích nữ của Dung gia, lại một lần nữa rực rỡ chói lọi như ánh mặt trời.

 

Những người thân trước kia lạnh nhạt, xa cách với nàng, nay lũ lượt kéo đến nịnh bợ.

 

Ngay cả Giang Minh Vi – người từng đối địch gay gắt với nàng, cũng gửi đến vô số lễ vật trân quý.

 

Sau đại lễ phong hậu, bệnh tình của tỷ tỷ thật sự từng ngày thuyên giảm, sắc mặt cũng ngày càng hồng hào.

 

Đêm khuya, ta lén quỳ trước đàn tế của đại lễ phong hậu, chỉ khẽ nói một câu:

 

“Tạ ơn.”

 

Không biết Triệu Quan Lan từ đâu bước ra, nắm lấy búi tóc ta, khẽ hỏi:

 

“Có phải là nàng đang tạ sai người rồi không?”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn:

 

“Ta không muốn quỳ ngài.”

 

Ta biết rõ, là Triệu Quan Lan đã ngầm sai người khắp nơi tìm phương thuốc, có kết quả rồi mới báo cho ta.

 

Hắn vén áo choàng, ngồi xuống đất, nhìn ngang bằng ta, nói:

 

“Lâm Sương Thất, chúng ta bái đường ở đây đi.”

 

Ta thấy hắn bên trong áo khoác là một bộ đồ đỏ thẫm, liền bật cười:

 

“Vậy chúng ta động phòng ngay trước mặt tổ tiên của chàng nhé?”

 

Triệu Quan Lan nhéo má ta, rất mạnh, rất mạnh.

 

“Bệnh của Dung Tĩnh Huyên vừa khá lên, nàng đã chịu cười với ta rồi hả?”

 

Ta kéo áo hắn, hỏi lại:

 

“Tuy rằng trên đời này hiếm có người tốt như ta đây,

Nhưng Triệu Quan Lan, ta thật tò mò – chàng thích gì ở ta?”

 

Hắn mặt không đổi sắc đáp:

 

“Thích nàng… dày mặt.”

 

Hừm, quả nhiên là Triệu Quan Lan, có mắt nhìn người, biết yêu đúng ưu điểm lớn nhất của ta.

 

17. Phiên Ngoại

 

Trong Điện Cần Chính, đèn nến thắp sáng, Triệu Quan Lan mới nhận ra hôm nay có chỗ nào đó không đúng.

 

Yên tĩnh quá mức, đến độ khiến người ta khó chịu.

 

Mẫu hậu hắn vốn là người ưa yên tĩnh.

 

Từ nhỏ, hoàng cung không có lấy một chút động tĩnh.

 

Ngay cả khi nói chuyện với mẫu hậu, cũng phải khẽ giọng nhẹ lời.

 

Triệu Quan Lan từng cho rằng bản thân cũng thích yên tĩnh.

 

Về sau mới phát hiện, hắn thật ra thích náo nhiệt…

 

Hoặc nói đúng hơn là, thích sự náo nhiệt của Lâm Sương Thất.

 

Hắn hỏi:

 

“Hoàng hậu và Quý phi bao giờ hồi cung?”

 

Thái giám cung kính trả lời:

 

“Quý phi nói sẽ đi năm ngày.”

 

Mới đi một ngày, mà hắn đã cảm thấy như bị cô tịch đè nặng, không thở nổi.

 

Đăng cơ năm năm, tấu chương thúc ép tuyển tú như tuyết rơi đầy trời.

 

Ngay cả hoàng huynh cũng khuyên hắn:

 

“Quan Lan, đệ từng ở Tây Bắc nhiều năm nên không hiểu.

Ở trong cung, sự cô đơn có thể khiến người phát điên.

 

Tuyển vài nữ tử vào, để giải nỗi cô quạnh, ngày tháng cũng đỡ khó chịu hơn.”

 

Có lẽ là vậy thật.

 

Triệu Quan Lan nghĩ, hiện giờ trong lòng hắn chỉ có mỗi Lâm Sương Thất.

 

Hắn thậm chí nghi ngờ, phải chăng vì trước đây gặp quá ít nữ nhân?

 

Từ nhỏ, hắn vốn đã không thích phụ nữ.

 

Hậu cung đấu đá triền miên, mẫu hậu là kẻ xuất sắc nhất.

 

Tựa như mỗi nữ nhân đều đeo mặt nạ, tâm cơ khó lường.

 

 

 

Như Giang Minh Vi, ngày hắn rời đi, nàng khóc lóc bảo không còn lựa chọn nào khác.

 

Như Dung Tĩnh Huyên, mặc áo cưới mà như mặc tang phục, lạnh lùng đến tận xương.

 

Triệu Quan Lan thở dài, ký một chữ "chuẩn" lên tấu chương.

 

Hồng Lư Tự rất nhanh đã chuẩn bị lễ tuyển tú.

 

Chỉ tuyển nữ nhi các quan trong kinh, tổng cộng mười người.

 

Luân phiên đến điện Cần Chính hầu hạ hoàng thượng.

 

“Hoàng thượng, nô tỳ giúp ngài mài mực nhé.”

 

“Hoàng thượng, đêm đã khuya, dùng chút điểm tâm ạ.”

 

Không biết có phải ảnh hưởng từ Lâm Sương Thất hay không, mà đám tú nữ toàn là người hay nói, còn hơi quá đà.

 

Người gan to thì gảy đàn hát khúc, kẻ liều mạng thì đòi ngủ cùng hoàng thượng!

 

Điện Cần Chính náo nhiệt đến mức khiến Triệu Quan Lan phát cáu.

 

Muốn yên tĩnh – nhưng đây là náo loạn!

 

Ngay lúc hắn sắp không chịu nổi nữa, thì ngoài cửa vang lên một giọng quen thuộc:

 

“Hoàng thượng nửa đêm nghe đàn đấy à?”

 

“Thích mới à?”

 

“Lúc xử lý chính sự thì không phải ghét ồn ào sao?”

 

Triệu Quan Lan ngẩng đầu, thấy Lâm Sương Thất đi vào.

 

Những năm gần đây nàng cao lên nhiều, cũng xinh đẹp đến ngỡ ngàng.

 

Áo quần vừa nhìn là biết Dung Tĩnh Huyên chọn giúp.

 

Yên Vân Sa mỏng tang bao phủ thân thể, váy bay lượn như khói mây.

 

Lâm Sương Thất chạy đến, ôm lấy hắn, cười hì hì:

 

“Nhớ ta không?”

 

Chưa đợi hắn trả lời, nàng đã lắc đầu:

 

“Chậc, trông chàng tiều tụy quá, không đẹp chút nào.”

 

Rồi nàng buông hắn ra, nhìn tú nữ đang đàn, hỏi:

 

“Sao không đàn nữa? Đang hay mà.”

 

“Đúng rồi, tỷ tỷ ta thích nghe đàn, ngươi đến cung hoàng hậu hầu hạ đi.”

 

Tú nữ kia cắn môi, cho rằng quý phi chê nàng lấn át, muốn đày đi chỗ khác.

 

Nàng nhìn về phía hoàng thượng đầy ủy khuất.

 

Chính ánh mắt đó khiến Lâm Sương Thất sinh nghi.

 

Nàng lập tức nhìn chằm chằm Triệu Quan Lan, lạnh lùng “Ồ” một tiếng.

 

Triệu Quan Lan không chịu nổi nữa, kéo nàng vào tẩm điện.

 

“Không có gì đâu! Nàng đừng có giở giọng móc máy!”

 

Miệng nàng mà mở là hắn nghẹn chết.

 

Hắn bất đắc dĩ nói:

 

“Rất nhớ nàng.

Tương tư khiến người già đi, Lâm Sương Thất, nàng thương ta chút đi.”

 

Lần này, quý phi nói nhiều lại chẳng cười nhạo hoàng thượng đáng thương nữa.

 

Nàng khẽ ho, nghiêm túc:

 

“Tỷ tỷ đang tĩnh dưỡng ở hành cung, có Triệu Tiêu bên cạnh, ta cũng yên tâm.

 

Triệu Quan Lan, ngày mai là ngày nghỉ, không phải lâm triều sớm.

Hai ta… chơi một chút đi?”

 

Triệu Quan Lan thấy ánh mắt láu lỉnh của nàng, hỏi:

 

“Chơi gì?”

 

Lâm Sương Thất cười xảo quyệt:

 

“Chơi trò đại tướng quân với tiểu nương tử!

Ta làm tướng quân, chàng làm… tiểu nương tử!”

 

Triệu Quan Lan trong lòng cười khổ.

 

Dù chơi gì, Lâm Spng Thất nhất định phải là người oai phong nhất.

 

Quý phi ư? Chưa đủ oai phong.

 

Ngày hôm sau, ngủ tới tận trưa mới dậy, Triệu Quan Lan ban hai đạo thánh chỉ:

 

1. Trừng phạt Hồng Lư Tự khanh Lưu Tường – vì làm việc không chu đáo, đánh mười trượng.

 

   Lưu Tường tức khắc đến Thiên Phật Tự dập đầu chín ngàn bậc, thành tâm khấn vái.

 

   Hòa thượng còn bảo mệnh hắn có kiếp nạn, bắt hắn lấy m.á.u chép kinh, mỗi ngày ba lạy chín dập đầu.

 

   Kết quả là đầu gối rách toạc, ăn chay một tháng, người gầy hẳn đi.

 

2. Truyền Thái tử Thái phó nhập cung, mở lại điện Minh Đức, cho Hoàng hậu chi tử – Triệu Tiêu cùng năm hoàng tử của Thái thượng hoàng vào học cùng nhau.

 

   Nhưng, Quý phi mặc áo vải thô, lẫn vào trong đó thì là sao đây?

 

Triệu Quan Lan chỉ nhàn nhạt nói:

 

“Đừng quản chuyện bao đồng.”

 

Triệu Tiêu thầm nghĩ:

 

Mẫu thân nói quả không sai, phụ hoàng muốn để Sương Thất làm người oai phong nhất thiên hạ.

 

Biết đâu một ngày nào đó, nàng lại được cùng ta lâm triều nghe chính sự.

 

Nghĩ đến đây, Triệu Tiêu cảm thấy mình cũng oai phong ghê gớm.

 

Bởi vì – ta và Sương Thất là thiên hạ đệ nhất tốt!

 

Lúc này, Lâm Sương Thất đang ngồi ở điện Minh Đức nghe giảng, trong lòng lại suy nghĩ.

 

“Triệu Quan Lan rốt cuộc tra ra được bao nhiêu chuyện về ta?”

 

“Ngay cả chuyện ta khi còn nhỏ đã lập lời thề trước Phật —

không bao giờ chịu khuất, phải làm người oai phong lẫm liệt —

hắn cũng biết ư?”

 

— HẾT —

(Đã hết truyện)

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình. (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Ngôn tình,

1.

Tôi kết hôn với người bạn trai thời thơ ấu mà tôi yêu thích.

Cùng ngày, anh trai hắn cưới người bạn gái thuở nhỏ.

Hai người con trai của đại gia giàu có thành T đồng thời tổ chức hôn lễ, cảnh tượng có thể tưởng tượng được.

Chưa từng có huyên náo đến thế, cả thành phố đều xôn xao.

Hôn lễ theo kiểu truyền thống, tôi đội mũ phượng áo xiêm, đầu che khăn đỏ thêu hoa. Dù không nhìn thấy cảnh náo nhiệt nhưng cũng đủ hình dung.

Theo ý cụ Tống, chúng tôi tổ chức hôn lễ tại tư dinh họ Tống.

Sau khi lễ thành, uống rư/ợu giao bôi, tôi được người đỡ đưa về phòng.

Không lâu sau, toàn thân tôi nóng bừng, ý thức dần mờ nhạt,

chỉ nhớ đêm đó đôi má áp sát, quấn quýt đắm say.

Ngày thứ hai sau hôn lễ, đáng lẽ tôi nên tỉnh giấc trong vòng tay Tống Dũng, nghe hắn nói lời ngọt ngào.

Nào ngờ - khuôn mặt điển trai trước mắt lại là... Tống Thần Hiêu?

Tôi hoảng hốt ngã lăn khỏi giường.

Rầm—

Tôi cắn răng chịu đ/au quay đầu.

Mắt đối mắt với Tống Thần Hiêu vừa mở mắt.

Khoảnh khắc bối rối thậm chí lấn át nỗi đ/au trong lòng.

Tôi vội quay đi, dùng chăn bọc kín người.

Kệ hắn nửa trần hay kh/ỏa th/ân, miễn tôi không hở hang là được.

Tống Thần Hiêu vội vã rời giường mặc quần áo, khác hẳn vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày.

Tôi ngượng ngùng nhưng vẫn liếc nhìn hắn, rồi... vô tình thấy vài chỗ săn chắc, vội nhắm mắt lại.

Một lúc sau, nghe tiếng: "Tối qua tôi say quá, chúng ta nói chuyện nhé."

Ký ức ùa về, nỗi buồn trỗi dậy.

Người s/ay rư/ợu còn có thể thông cảm, nhưng tôi vào nhầm phòng thì giải thích sao?

Vừa tủi thân vừa bất lực, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Sao lại thế này?

Tình tiết bi kịch thế này, truyện của tôi còn chẳng dám viết!

"Xin lỗi, anh Thần Hiêu, em không biết sao lại thành ra thế."

"Ừ."

Chỉ thế thôi sao?

Tôi nhìn hắn qua làn nước mắt nhòe.

"Em đừng khóc nữa." Giọng hắn có chút gượng gạo.

"Nhưng chúng ta..." Tuyệt vọng tràn ngập tôi.

Tình cảnh này, tôi không nghĩ ra lối thoát nào.

Những vết đ/au nhức khắp người nhắc nhở sự đi/ên cuồ/ng đêm qua, khiến tôi x/ấu hổ vô cùng. Tôi lại cùng anh trai của Tống Dũng...

Phải làm sao đây?

Không ai trả lời được tôi.

2.

Tống Thần Hiêu thấy không nói chuyện được với tôi, đành buông một câu rồi rời đi.

Đầu óc tôi hỗn lo/ạn, nhưng khóc một hồi, bỗng chốc tỉnh táo lại.

Sao có thể nhầm lẫn chuyện lớn thế này?

Ai đã gây ra lỗi?

Hay nói đúng hơn, ai cố tình gây ra!

Những sự việc trước hôn lễ, hành vi của Tống Dũng, dần dần kết nối với nhau.

Tôi không muốn nghi ngờ Tống Dũng, người bạn trai thơ ấu tôi yêu bao năm. Nhưng giờ đây buộc tôi phải nghĩ đến âm mưu.

Nghĩ thông suốt, tôi nhanh chóng bình tĩnh.

Tôi vệ sinh cá nhân, tìm bộ đồ nữ mới trong phòng thay đồ. Tôi nhỏ nhắn hơn Điền Lâm Lâm, quần áo hơi rộng. Tôi che những vết hằn lộ ra, mặt mộc rời phòng.

Xuống lầu, phòng khách đang náo nhiệt.

Điền Lâm Lâm tựa vào lòng mẹ chồng tôi khóc như hoa rũ mưa, đáng thương. Tống Dũng và Tống Thần Hiêu nhìn cô ta đầy xót xa.

"Đám cưới tốt đẹp, sao lại thế này?" Mắt mẹ chồng đầy bối rối. Bà là người phụ nữ dịu dàng, không có vẻ kiêu kỳ của mệnh phụ phú gia, cũng không mưu mô, nên mới bị tiểu tam lừa ngủ với chồng mình. May thay, ông chồng thật lòng yêu bà, tự giải quyết tiểu tam mà không cần bà ra mặt.

Tiện thể nói thêm, tiểu tam chính là mẹ Tống Dũng. Tôi thấy mẹ chồng đối xử với Tống Dũng còn tốt hơn mẹ ruột hắn nhiều. Bên kia, cụ Tống và bố chồng mặt mày khó đăm đăm, hẳn gi/ận vì chuyện tào lao này. "Sao lại nhầm được nhỉ? Em cũng không biết." Điền Lâm Lâm vừa khóc vừa hỏi, "Em phải làm sao giờ?" Cô ta khóc đẹp đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng dỗ dành.

"Em không mặt mũi nào đối diện Thần Hiêu nữa!" Cô ta gi/ật mình thoát khỏi vòng tay mẹ chồng tôi, lao ra ngoài.

"Để em ch*t quách đi!"

Kết quả, Tống Dũng đón ngay ôm lấy người, dỗ dành như trẻ con:

"Lâm Lâm đừng khóc, đừng khóc nữa nhé, sau này em là vợ anh, anh sẽ chiều chuộng em cả đời!"

Lời Tống Dũng như nhát d/ao đ/âm thẳng vào tim tôi.

Vợ? Chiều chuộng cả đời!

Thế tôi thì sao?

Công sức bao năm của tôi tính là gì? Tình cảm giữa chúng tôi là cái gì?

Trò cười sao?

Tôi không nhịn được hỏi: "Anh, thế... em thì sao?"

3.

Tôi vừa lên tiếng, mọi người đều nhìn tôi.

Tôi không để ý gì nữa, chỉ muốn hỏi Tống Dũng, rốt cuộc hắn coi tôi là gì?

"Cô ấy là vợ anh, vậy em là cái gì?"

Những lần bảo vệ thuở nhỏ, đồng hành thời thanh xuân, bao năm qua, bất kể người khác đối xử với hắn thế nào, tôi vẫn kiên định đứng về phía hắn.

Sao hắn nỡ, sao hắn có thể nỡ?

Tôi là Tô Tô, quen Tống Dũng từ nhỏ.

Khi ấy, hai nhà sống ở khu nhà ổ chuột tồi tàn.

Tống Dũng cái gì cũng tốt, chỉ có xuất thân không tốt.

Mẹ hắn thường đ/á/nh m/ắng hắn để trút gi/ận. Trẻ con khu ổ chuột không có gì giải trí, tụ tập b/ắt n/ạt người khác là chuyện thường. Hai mẹ con đơn chiếc, không cha bảo vệ, Tống Dũng thành mục tiêu đầu tiên.

Trẻ con nửa lớn nói lời khó nghe vô cùng: mẹ hắn là tiểu tam, hắn không có cha...

Có lẽ nghe nhiều nên hắn không phản ứng gì, ngược lại tôi luôn xông vào đ/á/nh nhau tơi bời với chúng.

Bố mẹ tôi tình cảm tốt, tính tình cũng ôn hòa. Mỗi lần tôi bị thương về nhà, mẹ đều xót xa, còn bố sẽ đi tìm phụ huynh bên kia lý sự.

Mẹ biết tôi thích Tống Dũng, cũng thương cảnh ngộ hắn, thường gọi hắn - khi bị đuổi khỏi nhà đói rét - đến nhà tôi ăn uống.

Tôi bảo vệ Tống Dũng, hắn dạy tôi học. Tôi tưởng chúng tôi sẽ đồng hành cùng nhau lớn lên mãi.

Cho đến một ngày, cuộc sống chúng tôi đảo lộn.

Mẹ hắn qu/a đ/ời đột ngột, sau đó, hắn được họ Tống đón về.

Tôi buồn bã nhưng không thể ngăn cản.

Không lâu sau, ông nội tôi tìm đến.

Tôi mới biết, bố tôi hóa ra là đại thiếu gia gia tộc giàu có họ Tô ở thành T.

Vì ông nội coi thường mẹ tôi, ngăn cản tơ duyên, bố tôi rất có chí, tức gi/ận dẫn mẹ đi xa, tự mưu sinh.

#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 643	Bạn Học Cùng Bàn Của Tôi Muốn Làm Bạn Trai

#GSNH 643 Bạn Học Cùng Bàn Của Tôi Muốn Làm Bạn Trai

Full
#GSNH 693	Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế

#GSNH 693 Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế

Full
#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ

#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ

Full
#GSNH 633	Chịu Thiệt Là Phúc

#GSNH 633 Chịu Thiệt Là Phúc

Full
#GSNH 658	Xuân Về Chốn Cũ

#GSNH 658 Xuân Về Chốn Cũ

Full
#GSNH 630	Ánh Bình Minh Sau Giông Bão

#GSNH 630 Ánh Bình Minh Sau Giông Bão

Full
#GSNH 662	KHÔNG CÓ MẶT TRỜI, TÔI VẪN TỎA SÁNG

#GSNH 662 KHÔNG CÓ MẶT TRỜI, TÔI VẪN TỎA SÁNG

Full
#GSNH 626	Kẻ Lừa Đảo- Full

#GSNH 626 Kẻ Lừa Đảo- Full

Full
#GSNH492 - NAM CHÍNH MỚI CỦA TÔI

#GSNH492 - NAM CHÍNH MỚI CỦA TÔI

Full
#GSNH615 - NAM THẦN HỌC BÁ THẦM THÍCH TÔI

#GSNH615 - NAM THẦN HỌC BÁ THẦM THÍCH TÔI

Full
#GSNH 636	Trở Thành Phu Nhân Của Tổng Tài Sau Khi Từ Bỏ Kẻ Tồi

#GSNH 636 Trở Thành Phu Nhân Của Tổng Tài Sau Khi Từ Bỏ Kẻ Tồi

Full
#GSNH 660	Tôi Là Một Bà Nội Trợ

#GSNH 660 Tôi Là Một Bà Nội Trợ

Full
#GSNH 652	CON ĐƯỜNG TRỞ THÀNH KẾ MẪU CỦA PHÙ CỪ

#GSNH 652 CON ĐƯỜNG TRỞ THÀNH KẾ MẪU CỦA PHÙ CỪ

Full
#GSNH 635	Chúng Ta Đã Yêu Nhau Như Thế

#GSNH 635 Chúng Ta Đã Yêu Nhau Như Thế

Full
#GSNH 632	Một Tỷ Đổi Lấy Tự Do

#GSNH 632 Một Tỷ Đổi Lấy Tự Do

Full
#GSNH619 - Ôn Tình

#GSNH619 - Ôn Tình

Full
#GSNH620 - TÔI KHÔNG LÀM MẸ KẾ

#GSNH620 - TÔI KHÔNG LÀM MẸ KẾ

Full
#GSNH 674	Chồng Tôi Yêu Con Gái Của Người Giúp Việc, Tôi Chọn Cách Buông Tay

#GSNH 674 Chồng Tôi Yêu Con Gái Của Người Giúp Việc, Tôi Chọn Cách Buông Tay

Full
#GSNH 684	Phù Dâu Dùng Chung Thợ Trang Điểm Với Tôi, Tôi Không Cưới Nữa!

#GSNH 684 Phù Dâu Dùng Chung Thợ Trang Điểm Với Tôi, Tôi Không Cưới Nữa!

Full
#GSNH 623	Tôi Không Cần Tình Thương Hại – Full

#GSNH 623 Tôi Không Cần Tình Thương Hại – Full

Full
#GSNH614 - HÔN NHÂN SẮP ĐẶT

#GSNH614 - HÔN NHÂN SẮP ĐẶT

Full
#GSNH 649	GỬI NHẦM MỘT CÁI HÔN, NHẬN VỀ CẢ TỔNG TÀI

#GSNH 649 GỬI NHẦM MỘT CÁI HÔN, NHẬN VỀ CẢ TỔNG TÀI

Full
#GSNH 628	 - Quý Bà Toàn Thời Gian

#GSNH 628 - Quý Bà Toàn Thời Gian

Full
#GSNH 624 Giả Câm Cũng Không Xong

#GSNH 624 Giả Câm Cũng Không Xong

Full
#GSNH618 - NẾU CÓ THỂ KHÔNG GẶP LẠI

#GSNH618 - NẾU CÓ THỂ KHÔNG GẶP LẠI

Full
#GSNH550 - Anh Không Biết Em Đã Yêu

#GSNH550 - Anh Không Biết Em Đã Yêu

Full
#GSNH 650	Thuở Thiếu Niên, Tôi Không Tin Nhân Gian Có Biệt Ly

#GSNH 650 Thuở Thiếu Niên, Tôi Không Tin Nhân Gian Có Biệt Ly

Full
#GSNH 634	Mẹ Kế Độc Ác Không Hề Độc Ác

#GSNH 634 Mẹ Kế Độc Ác Không Hề Độc Ác

Full


Bình luận