Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 654 CON NHÀ LÀNH

Chương 6



Ba ôm chặt mẹ, vỗ nhẹ an ủi:

“Không phải em sai, sai là ở sự thiên vị mù quáng của mẹ thôi.”

Còn tôi thì vẫn đứng đó, tay nắm chặt nửa chai thuốc trừ sâu còn lại, đầu óc sáng bừng như được khai sáng.

Phải rồi. Sao tôi lại không nghĩ đến cách này sớm hơn nhỉ?

Vẫn là bà già kia... ý tưởng sáng tạo thật đấy.

Nếu ba mẹ thấy khó xử quá, vậy thì... bắt họ c.h.ế.t đi, chẳng phải sẽ dễ giải quyết hơn sao?

Tôi quyết định bắt đầu từ đối tượng dễ xử lý nhất: thằng nhãi con kia.

Sau khi tháo bó bột, nó ngồi xe lăn đi học trở lại.

Tôi lặng lẽ mai phục trước cổng trường mấy hôm, cuối cùng cũng xác định được lớp nó học.

Nghe nói nó tính khí khó chịu, cả thầy lẫn trò trong lớp đều không ưa nổi nghe vậy, tôi yên tâm hẳn.

Tôi bỏ một khoản kha khá mua thật nhiều đồ ăn vặt, chia cho các bạn học cùng lớp với thằng nhãi đó.

Chỉ có một yêu cầu: Cứ thấy nó, là cười với nó. Không cần nói gì.

Yêu cầu quá đơn giản, gần như đứa nào cũng đồng ý.

Và thế là mỗi ngày, từ sáng đến tối, đi đến đâu thằng nhãi cũng thấy người ta… cười với mình.

Có nụ cười khinh bỉ, có nụ cười giễu cợt, có cái nhìn như đang xem trò hề.

Mỗi lần nó gào lên hỏi cười cái quái gì, bọn trẻ lại cười hì hì chạy đi, bỏ mặc nó giận dữ lườm theo.

Nó hành động chậm chạp, nắm đ.ấ.m chỉ vung được nửa đường, chẳng đánh trúng ai.

Chẳng những không bảo vệ được bản thân, mà còn làm trò cười cho người khác nhiều hơn.

Dần dần, nó đổ hết mọi bất hạnh lên… cái chân gãy và tay gãy của mình.

Dù sau này có tập vật lý trị liệu đến mức nào, nó vẫn không thể đi lại bình thường.

Bỏ xe lăn ra, dáng đi vẫn khập khiễng như đi xiếc tấu hài.

Tính cách cũng thay đổi từ giận dữ, khó chịu thành hoang mang, rối loạn, rồi chuyển sang đa nghi cực độ.

Đến khi một bạn nhỏ trong lớp nói với tôi:

“Dạo này Tiểu Đào hay hét to trong giờ học mà chẳng vì lý do gì luôn á.”

Tôi biết… hiệu quả đã đạt được.

Giờ đây, bất cứ chuyển động nào cũng khiến nó cảm thấy bị đe dọa.

Bức tường tâm lý của nó sụp đổ hoàn toàn chỉ sau nửa tháng.

Tôi bắt đầu nâng độ khó.

Mỗi sáng, tôi đều chuẩn bị quà tặng thật chu đáo để đặt vào ngăn bàn nó.

Lúc thì là một ổ chuột con.

Lúc thì là một con rắn nhỏ.

Lúc lại là vài con côn trùng xinh xắn biết bò.

Tôi chỉ mong mỗi sáng đến lớp, nó sẽ "hạnh phúc đến mức ngã lăn ra đất."

Không mất bao lâu, thằng nhãi quyết tâm nghỉ học.

Nó nằm nhà giả bệnh, nhắc đến đi học là lăn ra đất, gào khóc, kêu đau đầu.

Một ngày, dì út gọi điện tới nhà tôi, gào to toàn tiếng chửi bới:

“Con tiện nhân kia! Mày dám xúi người khác bắt nạt con tao?!”

“Nó mắc cái gì mà gọi là rối loạn tâm lý rồi đấy! Tất cả là tại mày!”

“Nó giờ đến chữ còn viết không nổi! Cho dù nó học không được, tao cũng phải lôi mày theo chết!”

Tôi nhướng mày:

Ồ? Lại có thu hoạch bất ngờ rồi đây.

Giờ không chỉ thành phế nhân, còn mù chữ luôn rồi.

Quả nhiên yếu đuối hết thuốc chữa.

Ba mẹ tôi thì sao?

Từ lâu đã bị họ hàng giày vò đến tê liệt cảm xúc, chẳng thèm quan tâm tôi làm gì nữa.

Chỉ cầu tôi đừng... vướng phải cảnh sát là được.

Nhưng, nhà dì út cũng không phải hiền lành gì.

Một đêm nọ, tôi cùng bạn đang trên đường về thì bị năm gã đàn ông chặn lại trong hẻm không có camera.

Dẫn đầu không ai khác là chú út.

Mắt hắn đỏ ngầu, không nói không rằng tát thẳng vào mặt tôi.

“Mày làm con tao ra nông nỗi này, hôm nay tao phải phế mày mới hả giận!”

Chưa kịp đáp trả, bạn tôi bên cạnh đã thở hồng hộc, hưng phấn như chó đói thấy thịt:

“Tiểu Thiến! Hắn đánh mày rồi đúng không?! Giờ tao được ra tay rồi hả?!”

Bình thường cậu bạn tôi khá hiền lành.

Chỉ có điều mắc hội chứng siêu nam nên có phần hơi… tàn bạo.

Chúng tôi thân nhau là vì… cùng sở thích rình trộm cái anh trầm cảm giường bên.

Hồi trong bệnh viện, người ta gọi chúng tôi là:

"Cặp đôi song sát."

Tôi phụ trách hành hạ tâm lý.

Cậu ta... chuyên ra tay tàn bạo.

Không đợi tôi gật đầu, cậu ta rút ra con d.a.o gấp giấu sẵn, lao lên như con thú điên.

Khí thế liều mạng làm mấy tên cao to lực lưỡng kia sững người.

Chỉ trong chốc lát, trừ chú út bị đè ra dưới đất, bốn tên còn lại đã bỏ chạy toán loạn.

Chú út cố vùng vẫy, miệng hét lên:

“Chúng mày không c.h.ế.t tử tế đâu! Sớm muộn gì trời cũng phạt chúng mày!”

Bạn tôi đưa lưỡi d.a.o lướt qua má hắn, nheo mắt chép miệng:

“Cái miệng bẩn như vậy… mà mặt thì trông cũng tàm tạm.”

Lời vừa dứt, chú út trợn mắt, im bặt, không dám nói thêm nửa lời.

Trước khi rời đi, tôi đá hai cú thẳng vào hạ bộ hắn.

Hắn trợn trắng mắt, ngất lịm.

Bạn tôi bên cạnh còn tiếc rẻ:

“Ê ê ê! Nhắm kỹ tí, đừng đá vào m.ô.n.g chứ!”

Tôi bĩu môi, lắc đầu:

“Cậu đói thật rồi đấy à.”

Nghe nói bà ngoại tôi, sau khi biết tin cháu trai và con rể đều thành phế nhân, vì quá sốc mà lên cơn đau tim, nằm luôn phòng ICU.

Còn có ra khỏi viện được hay không thì… tôi cũng chẳng rõ nữa.

Chuyện chú út bị đánh trọng thương lần này tuy là bọn họ sai, nhưng tôi vẫn khá ngạc nhiên... là họ không báo cảnh sát.

Ngược lại dì út khóc lóc quỳ gối trước cửa nhà tôi, cầu xin gia đình tôi tha thứ, bằng lòng đền bù 10 vạn tệ.

Mẹ tôi nhìn thấy em gái như thế lại mềm lòng…

Thế là ký giấy hòa giải.

Nhưng mà dù họ không tìm đến tôi, nhưng tôi… cũng chẳng có lý do gì để buông tha họ.

Tôi đặc biệt thuê lại căn hộ đối diện nhà dì út.

Mỗi đêm, đúng 2 giờ sáng, tôi bắt đầu màn hiến tế gà.

Trước khi giết, tôi kiên nhẫn nhổ từng cọng lông gà, từng sợi, từng sợi.

Tiếng gà thê lương vang khắp hành lang chung cư.

Nhà đối diện dĩ nhiên nghe rõ mồn một.

Tiếng thằng nhãi con khóc thét giữa đêm khiến tôi nhổ lông càng hăng hơn.

Sau khi nhổ hết, tôi c.ắ.t c.ổ gà, m.á.u chảy ra tạt thẳng vào cửa đối diện.

Ban đầu, dì út còn đi tố với ban quản lý, kiện tôi gây ồn và làm bẩn khuôn viên.

Nhưng sau khi biết chủ căn hộ đối diện chính là tôi, bà ta liền nín thinh như chết, co rúm người sợ tôi thật sự làm gì đó.

Chú út sau khi lành vết thương thì… không dám đi làm.

Nghe nói có “một tên tâm thần c.h.ế.t tiệt” ngày nào cũng đứng canh trước cổng khu chung cư chờ chú.

Chưa đầy một tháng sau…

Cả nhà dì út dọn đi trong đêm.

Tôi nghe ngóng được: Bà ta bán nhà, dọn về quê.

Tài khoản ngân hàng của mẹ tôi bỗng dưng xuất hiện thêm 30 vạn, kèm theo một tin nhắn lạ:

【Xin lỗi, là lỗi của chúng tôi. Cầu xin chị… bảo con gái đừng tìm đến nhà tôi nữa.】

Mẹ tôi bảo: “Người nên tha thì hãy tha.”

Bà đích thân hủy đơn kiện đang nộp ở tòa.

Tôi chẳng còn cách nào khác, đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Tôi cũng không rõ ba mẹ tôi… cái kiểu “thánh mẫu độ lượng” này bao giờ mới trị khỏi.

Vừa xoay người, tôi đã gửi địa chỉ nhà mới của họ ở quê cho bạn tôi.

Bạn nhắn lại chớp nhoáng:

【Đã nhận! Yêu cậu chụt chụt!】

Tôi không đích thân ra mặt cũng chẳng sao.

Đã có người thay tôi tìm họ rồi.

Rất tốt.

Xem ra... cuộc sống sau này của họ sẽ chẳng bao giờ thấy buồn nữa.

(Toàn văn hoàn)

(Đã hết truyện)

#GSNH 658 Xuân Về Chốn Cũ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Ngôn tình, HE , Cứu rỗi,

01.

Khoảnh khắc đó, tôi còn nghĩ, liệu có phải trùng tên không.

Cho đến khi tôi quay đầu lại, thấy được đôi mắt đen nhánh, lạnh nhạt kia sau lớp khẩu trang.

Đây là lần đầu tiên sau 8 năm tôi quay lại Bắc Kinh.

Nơi đầu tiên tôi đến sau khi xuống tàu là bệnh viện chuyên khoa tim nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh.

Người đầu tiên tôi gặp lại, lại là người tôi không muốn gặp nhất trong đời.

Và câu đầu tiên Cố Tùng nói, lại là nói với bác sĩ Triệu.

Ánh mắt cậu ấy chỉ lướt qua tôi một cách hờ hững rồi thu lại.

Giọng nói bình thản không chút gợn sóng: “Tôi biết rồi, anh đưa người nhà bệnh nhân đến phòng làm việc tôi chờ đi, tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh đã.”

Hiển nhiên.

Cố Tùng không nhận ra tôi.

02.

Khi nãy ở cổng bệnh viện, tôi đi quá vội, vấp vào gờ giảm tốc mà ngã một cú.

Lúc đó chỉ lo kiểm tra xem Nhiên Nhiên có bị thương hay không, không để ý rằng tay và cánh tay của mình đã bị trầy xước cả một mảng da.

Bác sĩ Triệu có gương mặt thô kệch nhưng lại mang trái tim ấm áp.

Khi giúp tôi xử lý vết thương, ông không nhịn được cằn nhằn đôi câu:

“Xem như cô vì con bé, thì cũng phải chăm sóc bản thân mình trước đã chứ?

“Nhìn cô gầy như vậy, sau này con bé lớn hơn, ôm còn không nổi nữa ấy chứ.”

Tôi cúi đầu nhìn.

Chiếc áo khoác đã mua từ 5 năm trước đã bạc màu, cổ áo và cổ tay đều sờn rách.

Cánh tay gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, toàn thân phủ đầy vẻ tiều tụy và mệt mỏi như sắp tràn ra ngoài…

Từ khi Nhiên Nhiên ra đời, tôi ôm con rong ruổi khắp nơi tìm thầy chữa bệnh, gần như chưa từng có một đêm ngủ yên.

Thời gian trước ở Nam Thành gặp lại bạn học cấp ba, cô ấy sợ hãi vì ngoại hình tôi bây giờ, nói gần như không nhận ra tôi nữa.

“Vâng.” Tôi cố lấy lại chút tinh thần, “Cảm ơn bác sĩ.”

“Tôi sát trùng vết thương cho cô nhé, sẽ hơi đau một chút, chịu đựng chút nha.”

Nhiên Nhiên nằm sấp trong lòng tôi, đôi mắt vẫn dõi theo động tác của bác sĩ Triệu.

Nghe đến chữ “đau”, con bé đột nhiên quay người, vòng tay ôm lấy cổ tôi.

“Mẹ.”

Bé hôn nhẹ lên mắt tôi, giọng non nớt: “Hôn hôn, không đau.”

Trước đây mỗi lần con bé tiêm, tôi đều che mắt bé lại, hôn lên má để bé phân tâm.

Vì vậy, trong thế giới nhỏ bé của con, “đau” là thứ có thể được “hôn hôn” thay thế.

“Ừ, Nhiên Nhiên hôn rồi, mẹ quả nhiên không đau nữa.”

Tôi đổi tay để bôi thuốc, tay còn lại ôm con bé chặt hơn một chút.

“Con gái cô thật đáng yêu.”

Giọng bác sĩ Triệu đột nhiên trở nên mềm mỏng.

“Bé tên An Nhiên đúng không? Tên rất hay. Còn nhỏ mà đã biết thương mẹ như thế, đúng là bảo bối ngoan.

“Nhiên Nhiên năm nay mấy tuổi rồi, sắp đi mẫu giáo chưa?”

Nhiên Nhiên chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời:

“Mẹ, cũng đau.

“Nhiên Nhiên ba tuổi.

“Không, Nhiên Nhiên, đến bệnh viện.”

Nhiên Nhiên nói chuyện muộn hơn so với những đứa trẻ khác, hiện tại nói cũng chưa mạch lạc lắm, thích nói từng từ một.

Bác sĩ Triệu thu dọn hộp thuốc, đưa tay xoa đầu Nhiên Nhiên.

“Nhiên Nhiên rồi sẽ khỏe lại thôi, đến lúc đó có thể đi mẫu giáo chơi với các bạn nhỏ khác rồi.”

Ông lại quay sang an ủi tôi:

“Cô yên tâm, sư đệ tôi sắp về rồi, lát nữa chúng ta sẽ trao đổi kỹ hơn về tình trạng của Nhiên Nhiên.

“À đúng rồi, sư đệ tôi chính là bác sĩ Cố đó, Cố Tùng.”

Hèn chi, ông ấy có vẻ rất thân thiết với Cố Tùng.

Từ lúc ông bắt đầu nói chuyện, tôi gần như không xen vào được câu nào.

“Cô đừng nhìn nó nhỏ hơn tôi vài tuổi, chứ mấy bài SCI nó đăng còn gấp mấy lần tôi ấy chứ.

“Lúc tôi mới quen nó ở Đức, nó còn nhỏ hơn tôi ba khóa, sáu năm sau, nó tốt nghiệp tiến sĩ cùng tôi luôn mới ghê!

“Trong học viện của chúng tôi có một giáo sư nổi tiếng nhất về tim mạch, bình thường dữ lắm, vậy mà lại đặc biệt mềm mỏng với nó. Không chỉ nhận làm học trò cưng cuối cùng, sau tốt nghiệp còn kéo nó về viện nghiên cứu của mình luôn.”

Tôi cũng chẳng lấy làm lạ.

Tôi nhớ hồi học cấp ba, môn Sinh và Hóa của Cố Tùng lần nào cũng tuyệt đối điểm tối đa.

Giáo viên hai môn đó cứ gặp cậu ta là mắt sáng rực.

“Nói đi cũng phải nói lại, cô với sư đệ tôi hình như quen nhau hả?”

Bác sĩ Triệu đảo tròng mắt một vòng.

“Sao tôi thấy giữa hai người có gì đó là lạ nha?”

03

Tôi khựng lại trong giây lát.

“Chắc là không đâu.”

Nhưng bác sĩ Triệu có vẻ rất tin vào trực giác của mình: “Cô quen bác sĩ Cố từ trước à?”

“…” Tôi đành nói, “Tôi và bác sĩ Cố… đúng là bạn học cấp ba.”

“Quả nhiên vậy mà!”

Bác sĩ Triệu lập tức kéo tôi vào đề tài tám chuyện.

“Cố Tùng hồi cấp ba có yêu sớm không?”

Tôi ngẫm nghĩ một chút: “Hình như chưa từng nghe, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ.”

“Tôi biết mà!” Bác sĩ Triệu vỗ đùi cái đét, “Thằng nhóc này lúc ở Đức thì nói ghét ồn ào, tiệc tùng gì cũng lười tham gia, ngày nào cũng chỉ ru rú trong ký túc xá hoặc ở phòng thí nghiệm.

“Ngày đầu tiên nhập học, đúng lúc con phố bên cạnh có tổ chức trình diễn thời trang, có người tưởng Cố Tùng là người mẫu nam đi nhầm chỗ, chụp vài tấm hình rồi mang đi hỏi khắp nơi, thế là cậu ta nổi như cồn trong trường luôn.

“Hồi đó ai cũng đoán xem cậu ta sẽ bị ai cưa đổ trước. Kết quả là không những đại học chẳng có ai theo được, đến cả khi tốt nghiệp tiến sĩ vẫn không cô gái nào hẹn được cậu ta ra ngoài.

“Rõ ràng gương mặt đó… cô nghĩ thử xem, ai mà ngờ được, đúng là uổng phí cái mặt trời cho.”

Cố Tùng… đúng là có một gương mặt trông rất ra dáng kẻ đào hoa.

Đôi mắt phượng ấy quá mức mê người, sống mũi cao sắc nét, đuôi mắt dài, hàng mi cũng rất dày. Mỗi lần ngước mắt nhìn người khác, luôn mang theo vẻ lạnh nhạt thờ ơ như chẳng quan tâm gì.

Giống hệt kiểu người bẻ gãy trái tim người ta xong còn tỏ ra bất đắc dĩ đầy chính nghĩa.

Nhưng, nghe nói gia tộc gốc rễ sâu dày nhà cậu ấy có quy củ vô cùng nghiêm khắc, thêm vào đó bản thân Cố Tùng lại là người có tam quan đoan chính, không những không bừa bãi, thậm chí… trong chuyện tình cảm lại có phần đáng ngạc nhiên là… quá đỗi thuần khiết.

Ít nhất là tám năm trước, Cố Tùng vẫn như vậy…

“Nhưng mà, dạo này nhóc ấy rốt cuộc cũng chịu đơm hoa kết trái rồi đấy!” Bác sĩ Triệu thần thần bí bí nói.

“Năm nay cậu ta đột nhiên từ bỏ tiền đồ rực rỡ để quay về nước, nghe đâu là vì một sư tỷ bên nhóm nghiên cứu hàng xóm.

“Sư tỷ đó là học trò cưng của một giáo sư khác trong học viện, mà còn là bạn gia truyền với nhà Cố Tùng, hai ông nội của họ là chiến hữu cũ đấy.

“Cô xem, trên đời còn có cặp đôi nào hợp hơn nữa không?”

Tôi lặng lẽ lắng nghe.

“Đúng là rất xứng đôi.”

Thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ, sau bao nhiêu vòng vèo rốt cuộc cũng về bên nhau.

Giống hệt chuyện cổ tích.

“Tiếc là hai người trước kia chẳng đứa nào mở lòng, một mực chỉ lo nghiên cứu.

“Cho đến vài tháng trước sư tỷ kia quay về nước, Cố Tùng chắc cũng cảm thấy gấp gáp, liền lập tức hí hửng theo về. Hơn nữa sư tỷ vào làm ở Nhị Viện, Cố Tùng cũng vào Nhị Viện. Cô nói xem, chẳng phải có gì đó hay sao?”

Tôi khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng: “Không giống trùng hợp.”

“Đúng vậy đó! Cố Tùng là kiểu người miệng thì cứng, rõ ràng là ‘ngàn dặm truy thê’ rồi còn gì.

“À đúng rồi, Cố Tùng hồi cấp ba không yêu đương, nhưng kiểu gì cũng phải từng thích cô gái nào chứ? Khi cậu ta theo đuổi ai thì thế nào? Có từng tỏ tình với ai chưa?”

“…”

Tôi ngượng ngùng cúi đầu.

“Không rõ lắm, hồi cấp ba tôi với bác sĩ Cố… không thân thiết.”

Bác sĩ Triệu có chút tiếc nuối: “Vậy à, tính cách cậu ta đúng là chẳng có mấy người làm bạn được…”

Còn chưa nói hết câu, phía sau vang lên hai tiếng gõ cửa.

Cố Tùng từ tốn thu tay lại.

“Đang nói chuyện gì thế?”

“Không có gì không có gì!”

Bác sĩ Triệu giật mình, vội nói: “Ờ thì, trưởng khoa gọi tôi, tôi đi trước nhé, tạm biệt hai người cứ nói chuyện tiếp đi!”

04

Cố Tùng chắc không nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi, cũng không nhận ra tôi là ai.

Thật ra năm lớp 12, tôi và Cố Tùng từng ngồi cùng bàn nửa năm.

Nhưng cậu ấy vốn không phải kiểu người nói nhiều, còn tôi thì quá bận rộn.

Bận học, bận kiếm tiền.

Mỗi ngày ở trường, tôi gần như đều vùi đầu vào làm bài tập suốt từ tiết đầu đến tiết cuối.

Tôi phải hoàn thành hết bài tập trước khi tan học, để sau khi về nhà còn có thời gian giặt giũ, nấu cơm, chuẩn bị nguyên liệu, nhào bột, xay đậu làm sữa đậu nành, rồi sáng sớm hôm sau dậy từ bốn giờ để giúp chị gái hấp bánh bao, giành chỗ bán bữa sáng.

Ngồi cùng bàn đủ lâu, dĩ nhiên sẽ hình thành vài sự ăn ý không lời.

Ví như tôi ngồi phía trong sát tường, có lẽ thấy tôi ra vào bất tiện, nên mỗi lần đi lấy nước, Cố Tùng luôn tiện tay lấy giúp tôi luôn.

Ví như tôi biết Cố Tùng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nên mỗi lần thu bài kiểm tra giúp cậu ấy, tôi đều gập lại cho thật ngay ngắn.

Ví như khi tôi tranh thủ trong giờ học làm bài, chỉ cần thấy thầy cô chuẩn bị bước xuống bục giảng, Cố Tùng sẽ lặng lẽ gõ nhẹ lên mặt bàn ra hiệu cho tôi.

Ví như sáng nào tôi cũng tiện tay làm thêm một phần xôi gà cho Cố Tùng  nhưng không thêm nấm hương…

Thế nhưng, mỗi ngày chúng tôi nói chuyện với nhau chắc chưa đến năm câu.

Ngoài khoảng thời gian nửa năm ngồi cùng bàn và lần tỏ tình bất ngờ của Cố Tùng lúc tốt nghiệp, suy cho cùng, giữa tôi và cậu ấy, đúng là chẳng thân thiết gì cho cam.

Cho nên khi nãy bác sĩ Triệu hỏi, tôi cũng chỉ nói thật lòng.

Cho nên việc Cố Tùng không nhớ ra tôi, cũng là điều hoàn toàn bình thường.

“Vừa rồi tôi đã xem qua bệnh án.”

Cố Tùng liếc nhìn Nhiên Nhiên đang ngủ trong lòng tôi, không nói một câu thừa nào, vừa ngồi xuống đã vào thẳng vấn đề.

“Giờ tôi cần biết thêm một số tình huống cụ thể.”

Cậu ấy tiếp tục hỏi thêm nhiều chi tiết về bệnh sử và các cuộc phẫu thuật trước đây của Nhiên Nhiên, không bỏ sót điều gì, vừa hỏi vừa ghi chép vào máy tính, vô cùng tập trung.

Sắp xong thì, trong lúc kéo chuột, Cố Tùng đột nhiên hỏi:

“Những ca phẫu thuật trước của bé đều là một mình cô chăm sóc?

“Chồng cô đâu?”

Tôi không nghĩ ngợi gì, đáp luôn: “Anh ấy khá bận.

“Những lần phẫu thuật đều là tôi đi cùng, nếu anh cần biết gì thêm thì cứ hỏi tôi.”

Tay Cố Tùng hơi khựng lại, khẽ ngẩng mắt nhìn tôi.

Đôi mắt ấy dường như còn đen hơn cả người thường.

“Bận?

“Bận gì mà còn quan trọng hơn cả con gái ruột của mình?”

Tôi nhất thời nghẹn lời.

May mà Cố Tùng có vẻ cũng chỉ tiện miệng hỏi một câu.

Cậu ấy lại cầm bệnh án lên, mày hơi nhíu lại.

“Bệnh tình của bé đúng là khá phức tạp.”

Tôi lập tức căng thẳng, tim như bị bóp nghẹt, đến mức tai cũng bắt đầu ù nhẹ.

“Con bé còn quá nhỏ.” Giọng cậu ấy như vang vọng từ sau một lớp kính, “Tình trạng cụ thể cũng khác với bệnh nhân tôi từng gặp trước đây.”

Nói rồi, Cố Tùng dường như chuẩn bị đặt bệnh án xuống.

Tim tôi như lỡ mất một nhịp, hoảng hốt siết chặt lấy tay áo cậu ấy theo phản xạ.

“Bác sĩ, xin anh…”

Tôi sợ đánh thức Nhiên Nhiên, nên hạ thấp giọng đến mức gần như thì thầm.

“Xin anh hãy cứu lấy con bé… con bé mới ba tuổi thôi.”

Bệnh của Nhiên Nhiên khó khăn lắm mới nhìn thấy chút hy vọng, nếu đến cả Cố Tùng cũng không nhận chữa…

Tôi vội rút phong bì vẫn luôn mang theo bên người, không quá dày cũng chẳng quá mỏng, dúi vào tay cậu ấy.

Cố Tùng khựng lại, cúi mắt nhìn vật trong tay.

Một lát sau, cậu ấy hơi nheo mắt lại.

Nhìn tôi chằm chằm.

“Cô đang… đưa tôi phong bì à?”

#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
Kế Hoạch Khởi Động Lại Cuộc Đời

Kế Hoạch Khởi Động Lại Cuộc Đời

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 681	QUY TẮC THƯỢNG LƯU

#GSNH 681 QUY TẮC THƯỢNG LƯU

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận