Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Chương 4



11

Tôi không ngờ, Giang Kiều lại hành động nhanh như vậy.

Chỉ trong ba ngày, cô ta đã tìm ra bằng chứng chứng minh Phó Diêu hoàn toàn không phải là con ruột của ba chồng tôi.

Ba người lại lao vào đánh nhau ngay trong nhà, hàng xóm lại một lần nữa gọi cảnh sát.

Nghe nói là mẹ chồng không chịu nổi nữa, lao lên tát Giang Kiều một cái như trời giáng.

Ba chồng thì còn mất kiểm soát hơn, vớ luôn cái gạt tàn thuốc đập thẳng vào đầu mẹ chồng.

Còn Giang Đạt thì bị ba chồng đang nổi điên dọa cho đến mức… ngất lịm.

Mấy người họ rối loạn như nồi lẩu thập cẩm.

Còn tôi – phải quay lại dọn cái đống bừa bộn này.

Lúc đến đồn cảnh sát, mấy người họ vẫn còn đang cãi nhau ỏm tỏi.

Giang Kiều như phát điên, gào lên:
“Tôi đã nói từ trước rồi, con tôi là con ruột của Phó Diêu! Là bà ta – bà ta không đứng đắn, có thai với người khác, cho nên ông nội và cháu mới không có quan hệ huyết thống! Vì Phó Diêu vốn không phải con ruột của ông! Tôi bị oan mà! Mấy người thật quá đáng! Con tôi hoàn toàn có quyền thừa kế!”

Ba chồng thì đỏ bừng mắt, ngồi đó im lặng như hóa đá.

Tôi hỏi cảnh sát đứng ở cửa: “Người còn lại đâu rồi?”

“Đang được cấp cứu trong bệnh viện, vết thương khá nặng.”

Trời đất, đánh đến mức đó luôn sao?

Thấy tôi vào, ba chồng giơ tay ra hiệu bảo tôi lại gần.

Tôi bước tới, chưa kịp đứng thẳng người thì ông ta đã vung tay tát tôi một cái. May mà viên cảnh sát bên cạnh nhanh tay cản lại, đẩy ông ta ra.

“Ngồi im! Trước mặt tôi mà còn muốn ra tay à? Ông đã có người đòi kiện tội cố ý gây thương tích rồi đấy, còn muốn đánh thêm một người nữa à?”

Nhưng ba chồng chẳng buồn để tâm, tay run rẩy chỉ thẳng vào tôi:
“Có phải con biết từ trước rồi không? Phó Diêu không phải con trai ba?”

Tôi lắc đầu liên tục: “Ba, con không biết thật mà.”

“Cô ta biết! Chính cô ta nói cho tôi biết đấy!”

Giang Kiều chỉ tay vào tôi, hét lớn: “Chính cô ta nói Phó Diêu không phải con ruột ông, tôi mới đi điều tra! Cô ta còn nhắc đến cả kết quả khám sức khỏe!”

Tôi thật sự muốn trợn trắng mắt. Đồ ngu! Bán đứng tôi? Nhà có cho cô hay không là do tôi quyết, cô ta bị thiếu dây thần kinh à? Dám trở mặt với tôi?

Tôi lập tức nói nhanh: “Con cũng chỉ là lúc đó động lòng trắc ẩn thôi, nghĩ nếu thật sự Giang Đạt là con ruột của Phó Diêu, thì thằng bé cũng quá đáng thương. Còn việc con không nói với ba… là vì nhà mình vốn đã đủ loạn, con không dám nói. Làm sao con mở miệng được chuyện mẹ từng ngoại tình, rồi sinh ra một đứa con hoang? Con cũng không muốn ba mẹ vì chuyện này mà trở mặt với nhau. Dù sao đi nữa, ba nuôi Phó Diêu lớn từng ấy năm, cho dù không phải con ruột, thì cũng còn hơn ruột thịt. Ba quý anh ấy như báu vật tám đời đơn truyền cơ mà!”

Nghe tới đây, ba chồng đột nhiên ôm lấy ngực, rồi lại ôm đầu.

Không chỉ nuôi hộ cháu người ta, mà còn nuôi luôn cả con người ta — ai mà chịu nổi cú sốc này?

Mười phút sau, xe cấp cứu đến, đưa ba chồng đi bệnh viện. Tôi cũng theo lên xe.

Giang Kiều ở phía sau vẫn không ngừng gào lên: “Những lời cô nói tôi đều ghi âm lại rồi! Con trai tôi chính là con của Phó Diêu! Nó có quyền được chia tài sản! Một nửa tài sản nhà các người là của tôi!”

Tôi chẳng buồn ngoái đầu, cứ thế bước lên xe.

Trước khi cửa xe đóng lại, tôi quay đầu hét một câu với cô ta:

“Đồ ngu.”

Tôi thực sự thấy đầu óc cô ta có vấn đề.

Lúc tôi nói chuyện với cô ta, tôi chỉ nói Giang Đạt có thể là con ruột của Phó Diêu thôi mà.

Mà giờ thì sao? Phó Diêu đã thành một hộp tro rồi, tôi cũng muốn xem cô ta tính chứng minh kiểu gì rằng hai người đó là cha con.

Hôm đó còn khóc lóc van xin tôi cho giữ lại một căn nhà, hôm nay quay ngoắt 180 độ, đòi chia di sản?

Đừng có mơ.

Lần này – đến cả căn nhà đó, cũng chẳng còn đâu mà mơ nữa!

12

Kết quả khám của ba chồng đã có: bệnh tim kết hợp xuất huyết não, mà còn khá nghiêm trọng.

Tôi nghĩ lại tình trạng trước đây của ông ấy – sức khỏe vẫn còn tốt lắm cơ mà, sao mới vài chuyện đã gục luôn thế này?

Cũng đúng, nào là vợ ngoại tình, con trai không phải ruột, cháu không cùng huyết thống, nhà thì tuyệt hậu…

Ờ thì… nghĩ kỹ lại, đúng là cũng ức thật.

Sau hơn mười ngày nằm viện, ba chồng cuối cùng cũng xuất viện.

Mẹ chồng cũng được cho về nhà.

Hai người cùng lúc quay lại nhà, không khí trong nhà như sắp có người rút kiếm ra chém nhau đến nơi.

Và trong cái bầu không khí căng như dây đàn đó, Giang Kiều lại xông tới.

Cô ta đập cửa thình thịch, đến khi tôi chịu mở cửa thì cô ta lập tức lao vào như gió lốc.

“Tôi đưa luật sư đến rồi! Tôi muốn kiện cô! Tài sản của Phó Diêu phải chia một nửa cho con tôi!”

Tôi liếc cô ta một cái.

Ba mẹ chồng ngồi trên ghế sô-pha, nhìn cô ta không chớp mắt.

Cô ta kiêu ngạo ngẩng cằm, ánh mắt nhìn người cứ như đang ban phát.

“Còn dám nói tôi không đứng đắn? Đúng là kẻ ác luôn lên tiếng trước! Giờ tôi đã chứng minh được sự trong sạch của mình! Con tôi chính là con ruột của Phó Diêu, mau chia tài sản cho tôi đi!”

Luật sư đi cùng cô ta cũng bước lên: “Chào cô, tôi là luật sư đại diện của cô Giang. Hôm nay đến đây để thương lượng. Nếu cô đồng ý chia tài sản cho Giang Đạt, chúng tôi sẽ không tiến hành khởi kiện.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta: “Cô ấy nói rõ với anh rồi chứ?”

“Vâng, cô Giang đã trình bày đầy đủ. Dù là con ngoài giá thú, cũng có quyền thừa kế theo luật.”

Tôi bật ra một tiếng “hửm” khẽ: “Thế các người có chứng cứ gì không?”

Luật sư nhìn sang Giang Kiều.

Cô ta đặt ba bản báo cáo sức khỏe lên bàn trà: “Tôi đã nói với họ từ trước rồi – nhóm máu của ông bà ấy không thể nào sinh ra nhóm máu của Phó Diêu. Nên Phó Diêu không phải con ruột ông ấy. Vậy nên, con tôi và ông nội không cùng huyết thống là điều hợp lý.”

Tôi gật đầu: “Rồi sao nữa?”

Giang Kiều hơi khựng lại: “Còn gì nữa? Chuyện rõ ràng như vậy rồi, con tôi chính là con ruột của Phó Diêu! Tôi đã chứng minh mình bị oan, thằng bé là con của Phó Diêu!”

Tôi bĩu môi một cái, sau đó nhoẻn cười nhìn về phía luật sư: “Chứng cứ đâu?”

Luật sư chớp mắt nhìn cô ta, vẻ mặt mờ mịt: “Cô không nói là có bằng chứng xác thực à?”

Giang Kiều lớn tiếng: “Tôi nói rồi mà! Ông nội và cháu không có quan hệ huyết thống là do bà nội ngoại tình, sinh ra đứa con không phải của ông! Cho nên cháu và ông mới không cùng huyết thống! Chuyện đó chứng minh rõ ràng con tôi là con ruột của Phó Diêu rồi còn gì!”

“Chứng cứ đâu?” – tôi hỏi lại.

Giang Kiều: “Còn cần gì nữa? Sự thật rõ rành rành ra đấy còn gì?”

Tôi không nhịn được cười. Cô ta thật sự… quá ngốc rồi.

Luật sư nghe đến đây cũng phát hiện cô ta chẳng có gì trong tay: “Không có kết quả giám định cha con à?”

Giang Kiều nhăn nhó: “Bố nó chết rồi, thiêu thành tro rồi, giám định kiểu gì được nữa?”

Tôi thấy luật sư nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài, nói: “Giang Kiều, tôi nhận vụ này vì chúng ta từng là bạn học. Giờ thì thôi, cô không có chứng cứ gì cả, tôi không nhận nữa. Tự đi tìm người khác đi.”

Nói xong, anh ta quay sang tôi, lịch sự gật đầu: “Xin lỗi đã làm phiền.”

Giang Kiều hoảng hốt đuổi theo ra cửa: “Gì cơ? Không phải anh nói được mà?! Sao anh lại bỏ đi? Anh quay lại!”

Không trách anh ta được, lúc đầu không hỏi cho rõ ràng đã nhận vụ này — thì ra là quen biết cũ, tưởng giúp cho bạn, ai ngờ chưa hiểu gì đã xông vào.

13

Giang Kiều vừa rời đi, trong nhà lại chìm vào một khoảng yên lặng.

Tôi vừa định lên tiếng khuấy động không khí một chút, vừa xoay người thì…

Trước mắt tôi là cảnh ba chồng vung dao đâm thẳng vào người mẹ chồng.

Chuyện… toang thật rồi.

Giang Kiều vừa rời đi, mà còn kịp khơi thêm một đợt sóng mới cho ba chồng nổi điên.

Tôi vừa chạy ra ngoài, vừa hét toáng lên.

Tiếng la của tôi khiến mấy người hàng xóm cũng ùa ra. Nhìn thấy cảnh trong nhà, họ cũng hét lên thất thanh.

Chồng của chị hàng xóm kéo chị ấy và tôi vào nhà, khóa cửa lại.

Tôi mở app trên điện thoại, bật camera giám sát trong nhà, bắt đầu ghi hình lại.

Chị hàng xóm gọi cảnh sát, anh chồng gọi cấp cứu.

Đợi đến khi cảnh sát và xe cứu thương đến, chúng tôi mới dám mở cửa đi ra.

Mở cửa ra là thấy mẹ chồng gục trên sô-pha, ba chồng ngã sõng soài dưới đất.

Bác sĩ kiểm tra xong, thông báo — cả hai đều đã tắt thở.

Ờm… đoàn diệt.

Nếu nói như vậy thì…

Tôi cố kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên…

Tài sản – đều là của tôi rồi! Không cần chia nữa!

Tôi cứ tưởng khúc chia di sản sẽ là một trận chiến kinh thiên động địa cơ!

Khi cảnh sát đến hỏi cung, tôi lập tức đưa đoạn ghi hình từ camera giám sát ra, chứng minh mình hoàn toàn không liên quan.

Video ghi rất rõ — mẹ chồng là bị ba chồng đâm chết.

Còn ba chồng, có vẻ vì kích động quá mức mà bị xuất huyết não lần nữa, chết ngay tại chỗ.

14

Lo xong tang lễ cho ba mẹ chồng, tôi bắt đầu xử lý nốt mớ rắc rối liên quan đến Giang Kiều.

Xe, nhà – đều đã bị tôi lấy lại.

Số tiền Phó Diêu chi cho hai mẹ con cô ta trước đây, cũng bị tôi yêu cầu hoàn trả toàn bộ trong thời gian sớm nhất.

Cô ta có tìm tôi gây chuyện vài lần, nhưng tôi chẳng buồn quan tâm.

Sau đó, tôi bán hết mấy căn nhà trong tay.

Tôi nhanh chóng dọn đến thủ đô, hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với đống hỗn loạn kia.

Mỗi ngày tôi đều đếm số dư trong tài khoản ngân hàng, cảm giác ngủ cũng có thể cười tỉnh giữa đêm.

Vì chỉ riêng tiền lãi mỗi ngày thôi, cũng đủ cho tôi tiêu xài rồi.

Tôi còn chưa đến ba mươi tuổi, mà đã sống một cuộc đời như thần tiên thế này.

Tôi thật sự không dám tưởng tượng – tương lai của tôi sẽ rực rỡ đến mức nào!

(Hết)

(Đã hết truyện)

#GSNH 660 Tôi Là Một Bà Nội Trợ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Ngôn tình,

Kết hôn được mười năm, tôi đã đề nghị ly hôn với Châu Hàn Thanh.

“Muốn ly hôn cũng được, nhưng cô phải ra đi tay trắng.”

Anh ta chắc chắn rằng một bà nội trợ như tôi không thể sống thiếu anh ta.

Ngay cả đứa con gái do một tay tôi nuôi nấng từ nhỏ cũng chế giễu: “Mẹ à, mẹ vừa quê mùa vừa nghèo, mẹ lấy gì để so với dì Vi Vi?”

Họ không biết rằng tôi đã được thần may mắn phù hộ.

Tôi không cần gì cả, chỉ lấy đi những lá bùa may mắn trên người họ.

1

Tôi lại một lần nữa gặp chồng tôi, Châu Hàn Thanh, và con gái Châu Lạc Lạc ở siêu thị.

Châu Lạc Lạc đi ở giữa, tay trái nắm tay Châu Hàn Thanh, tay phải nắm tay Tần Vi Vi.

Trông họ như một gia đình ba người, khung cảnh vô cùng hòa thuận.

Tôi đẩy xe mua sắm tiến lại gần, chưa kịp nói gì thì Châu Lạc Lạc đã nổi cáo trước.

Cô bé bĩu môi, nhíu mày, ngón tay nhỏ xíu chỉ vào tôi: “Mẹ, quần áo của mẹ bẩn hết rồi sao mẹ còn mặc ra ngoài?”

Tôi cúi đầu nhìn.

Chiếc áo phông cũ trên người tôi bị dính vài giọt dầu khi tôi làm món thịt kho tàu mà Châu Lạc Lạc thích ăn nhất.

Tôi bối rối kéo nhẹ góc áo: “Lúc nãy mẹ nấu ăn không may bị dính dầu.”

“Mẹ vội xuống mua xì dầu nên chưa kịp thay đồ…”

Nói xong, Châu Lạc Lạc không nhìn tôi nữa, khẽ nói một câu: “Mất mặt quá đi.”

Cô bé quay đầu nhìn Tần Vi Vi: “Dì Vi Vi ơi, móng tay của dì đẹp quá, con cũng muốn làm.”

Tần Vi Vi mỉm cười, cúi xuống, nhẹ nhàng véo má cô bé bằng bộ móng tay dài được đính đá: “Được rồi, bảo bối ngoan, ngày mai dì sẽ dẫn con đi làm nhé.”

Châu Hàn Thanh lúng túng giải thích: “Lúc nãy anh đi đón Lạc Lạc tan học, Lạc Lạc muốn ăn khoai tây chiên nên anh đưa con bé đến đây mua.”

Tôi nhìn sang Tần Vi Vi đứng bên cạnh, Châu Hàn Thanh khẽ ho một tiếng: “Vi Vi đến để đưa tài liệu cho anh, tình cờ gặp thôi.”

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Vi Vi: “Nhưng cô giáo vừa gọi điện thoại cho em, nói chiều hôm nay Lạc Lạc không đến trường mẫu giáo.”

“Con muốn đi chơi công viên giải trí, nên mới bảo dì Vi Vi đến đón con.”

Châu Lạc Lạc nói giọng hồn nhiên: “Mẹ đừng trách dì ấy, con thích dì Vi Vi.”

Tần Vi Vi đưa một ngón tay vuốt tóc ra sau tai: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, Hàn Thanh anh ấy…”

Tôi ngắt lời cô ta: “Cô gọi anh ấy là gì?”

Cô ta cắn môi: “Châu… Châu tổng hôm nay đang họp, nên tôi tự ý đi đón Lạc Lạc.”

Tôi bật cười: “Thư ký của Châu tổng cũng thật là tận tâm tận tụy, còn kiêm luôn cả việc ăn uống và vui chơi nữa à?”

Nghe thế, mắt Tần Vi Vi ngay lập tức đỏ lên.

Cô ta cúi đầu, nhẹ nhàng kéo góc áo Châu Hàn Thanh, nước mắt dường như sắp rơi ra.

Châu Lạc Lạc dang rộng hai tay đứng chắn trước mặt Tần Vi Vi, tỏ vẻ khó chịu với tôi: “Không cho phép mẹ bắt nạt dì Vi Vi.”

Giọng điệu này cứ như tôi là một người xa lạ vậy.

Tôi thay đổi sắc mặt: “Châu Lạc Lạc, bình thường mẹ đã dạy con như thế nào?”

Châu Hàn Thanh mất kiên nhẫn ngắt lời tôi: “Thôi được rồi, chuyện nhỏ thế này có gì mà làm ầm ĩ vậy?”

Anh ta kéo Châu Lạc Lạc: “Nói tạm biệt với dì Vi Vi đi con.”

2

Sau bữa tối, Châu Lạc Lạc ôm bụng kêu đau.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con bé, tôi xót xa vô cùng: “Sao tự nhiên lại đau bụng thế này?”

Tôi bế con bé lên, lo lắng sờ trán nó: “Ban ngày con có ăn gì lạ không?”

Châu Lạc Lạc yếu ớt ngẩng đầu lên: “Không liên quan đến kem đâu, con đã nói là không muốn ăn rau mà.”

Cô bé vùng vẫy ngồi dậy, giơ tay về phía mẹ của Châu Hàn Thanh: “Con muốn bà nội bế, mẹ xấu, mẹ bỏ độc hại con.”

Tôi bàng hoàng trong lòng.

Có vẻ như là do chiều nay Tần Vi Vi dẫn con bé đi công viên giải trí và ăn quá nhiều kem nên mới bị đau bụng như vậy.

Châu Lạc Lạc rất kén ăn, bình thường chỉ thích ăn mấy đồ chiên rán.

Nhưng dạ dày của con bé lại không tốt, hễ cứ ăn đồ lạnh là sẽ đau bụng.

Vừa nãy tôi thấy con bé chỉ ăn thịt kho tàu nên mới gắp thêm vài miếng rau cho nó, dặn dò: “Trẻ con không được kén ăn.”

Con bé biết rõ là do ăn kem chiều nay nên mới bị đau bụng, thế mà vẫn vu khống tôi bỏ độc hại con bé.

Tôi tức giận không thể kìm được: “Mẹ hạ độc con? Ai dạy con nói mấy lời đó?”

Châu Lạc Lạc bĩu môi, ôm chặt cổ bà nội và khóc òa lên.

Bà nội vừa dỗ dành: “Lạc Lạc đừng khóc, có bà thương con, bà thương con.”

Vừa trách móc tôi: “Cô là người lớn, sao lại đi so đo với trẻ con làm gì?”

“Hơn nữa, mấy món cô nấu vốn dĩ đã khó ăn, vậy mà còn ép con bé ăn.”

Bà lại nhìn sang Châu Hàn Thanh: “Lúc trước mẹ đã nói với con rồi, lấy một cô tiểu thư được chiều chuộng về nhà thì có ích gì chứ? Cơm thì nấu không xong, con cái cũng không biết chăm, giờ thì tiền cũng chẳng kiếm được đồng nào, chỉ biết ở nhà tác oai tác quái!”

Bà ấy càng nói càng hăng: “Ngày trước thà rằng cứ cưới…”

“Mẹ!”

Lời bà bị Châu Hàn Thanh cắt ngang: “Ôn Niên dù có tệ đến đâu thì cô ấy vẫn là mẹ của Lạc Lạc!”

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#GSNH 690	Bí Mật Sau Chiếc Xúc Xích Bột

#GSNH 690 Bí Mật Sau Chiếc Xúc Xích Bột

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH 656 - Ly Hôn Với Chồng Già

#GSNH 656 - Ly Hôn Với Chồng Già

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 686	Bàn Tay Của Chúa

#GSNH 686 Bàn Tay Của Chúa

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full


Bình luận