Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 658 Xuân Về Chốn Cũ

Chương 8



Nhưng hôm đó tôi đợi rất lâu ở cục dân chính, cuối cùng chỉ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện và cảnh sát.

Họ nói, chiều hôm đó có người mang dao vào bệnh viện hành hung, Lục Phỉ Chi vì ôm chặt Nhiên Nhiên vào lòng che chắn mà bị đâm ba nhát từ phía sau.

Hai nhát vào vai trái, một nhát trúng lưng.

Lục Phỉ Chi phải nằm ICU ba ngày.

Tôi ở bên ngoài phòng bệnh, từng ngày đều sống trong nỗi áy náy đè nén không thở nổi.

Khi bác sĩ nói nhát đâm sau lưng tổn thương dây thần kinh cột sống, có thể khiến đôi chân anh vĩnh viễn không đứng dậy được nữa, tôi đã không hề do dự mà nắm lấy tay anh.

“Em sẽ chăm sóc anh cả đời.”

Tôi không nhắc lại chuyện ly hôn nữa.

Tôi ở lại bệnh viện, đồng hành cùng Lục Phỉ Chi trong suốt nửa năm tập phục hồi chức năng.

Ngày anh đứng vững trở lại, tôi hỏi anh có còn muốn ly hôn nữa không.

Lục Phỉ Chi hoảng hốt, hỏi tôi có phải không cần anh nữa rồi.

“Em chỉ sợ anh hối hận.” Tôi đáp. “Nếu anh không định ly hôn, thì chúng ta đi chụp ảnh cưới, tổ chức hôn lễ luôn nhé.”

Tôi nói với anh rất thẳng thắn, rằng hiện tại, em chỉ có cảm giác áy náy và biết ơn, nhưng em sẽ có trách nhiệm cả đời, sẽ cùng anh sống một cuộc sống tử tế.

Lục Phỉ Chi đỏ mắt, vừa khóc vừa cười, nói được, anh sẽ đợi đến ngày em thật sự yêu anh.

Không ngờ ngày hôm sau, tôi lại nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh ta và bác sĩ chủ trị của Nhiên Nhiên.

Câu “chết thì chết” nhẹ bẫng mà lạnh lẽo đến đáng sợ ấy khiến tôi không ngừng hoài nghi, người bên trong đó… thật sự là Lục Phỉ Chi mà tôi từng quen sao?

Người như anh ta… thật sự sẽ vì bảo vệ Nhiên Nhiên mà đứng chắn trước con bé khi nguy hiểm sao?

Mang theo nghi ngờ, tôi lén tra thông tin về tên hung thủ bị kết án tù chung thân kia, phát hiện con trai của hắn đột nhiên có thêm một căn nhà cách đây vài tháng…

Sau đó tôi lại âm thầm điều tra Lục Phỉ Chi, mới phát hiện bề ngoài anh ta trông vô hại, nhưng thực tế hoàn toàn không phải vậy.

Anh ta đã ẩn mình bao năm, thế lực phía Nam của Lục gia sớm đã nằm trong tay anh ta, Lục Tư Đình từ lâu đã chẳng còn dễ dàng khống chế được nữa.

Mà trong khoảng thời gian “phục hồi” tại bệnh viện, bề ngoài thì Lục Phỉ Chi có vẻ chán nản buông xuôi, nhưng thật ra lại âm thầm bày sẵn thế cờ, lợi dụng việc Lục Tư Đình buông lỏng cảnh giác để giáng đòn chí mạng ngay trong tiệc thọ của lão gia…

Khi tôi đặt bằng chứng trước mặt Lục Phỉ Chi, anh ta không phản bác.

Nhưng anh ta không đồng ý ly hôn.

“An Niệm, mấy hôm nay tuyết rơi lạnh lắm.

“Vai anh cũng đau, đêm nào cũng mất ngủ.”

Giọng Lục Phỉ Chi thấp đến đáng thương.

Nếu là nửa năm trước, nghe anh nói vậy, tôi nhất định sẽ thấy mình phải có trách nhiệm, sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh.

Nhưng bây giờ…

“Lúc anh tự sắp đặt vở diễn bi kịch này, đã chưa từng nghĩ mình có thể bị thương, thậm chí mất mạng sao?”

Ánh mắt Lục Phỉ Chi tối lại.

“An Niệm, anh đúng là không phải người tốt.

“Lớn lên trong Lục gia, nếu không có chút tâm cơ, anh đã sớm bị mấy chục người anh em kia xé xác rồi.

“Nhưng anh chưa bao giờ có ý làm hại em… anh chỉ muốn giữ em ở bên cạnh…”

“Còn Nhiên Nhiên thì sao?

“Anh chưa bao giờ nghĩ cho con bé đúng không? Trong mắt anh, nó chỉ là công cụ.

“Anh biết rõ Nhiên Nhiên bị bệnh tim, không chịu nổi kích động, vậy mà vẫn diễn một màn kịch kinh hoàng ngay trước mặt con bé.

“Anh biết rõ Cố Tùng có thể sẽ chữa khỏi cho con bé, anh còn từng giới thiệu Lục Hạo đến Nhị Viện, thế nhưng tại sao anh chưa bao giờ nói với em nửa lời?

“Khi anh thốt ra câu ‘chết thì chết’, trong đầu anh đang nghĩ gì? Nghĩ sao con bé ‘gánh nặng’ đó vẫn chưa biến mất đúng không?”

Lục Phỉ Chi khựng lại, nhìn tôi nhưng không nói gì.

“Lục Phỉ Chi, bây giờ anh đã hồi phục gần như hoàn toàn, cả Lục gia cũng đã nằm gọn trong tay anh, thật sự không cần phải quấn lấy tôi nữa.”

Tôi mệt mỏi nhìn anh. “Anh rõ ràng biết, dù thế nào tôi cũng nhất định sẽ ly hôn với anh…”

“Để tôi nói cho em biết tại sao.”

Lục Phỉ Chi đột nhiên cắt lời.

Anh cúi xuống, giữ chặt vai tôi.

Tôi hoảng hốt, định gạt tay anh ra, nhưng câu nói tiếp theo của anh khiến tôi cứng đờ.

“——Bởi vì, em thích Cố Tùng.”

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ từng chữ như sấm nổ bên tai.

“Em rất thích Cố Tùng.” Lục Phỉ Chi bất chấp tất cả, tiếp tục: “Thích suốt mười năm, thích đến mức thận trọng từng chút một, ngồi cùng bàn bao năm mà không dám nhìn anh ta đàng hoàng.

“Thích đến mức thà từ chối còn hơn liên lụy anh ta, làm ảnh hưởng tiền đồ của anh ta.

“Thích đến mức bao năm qua ngày nào cũng âm thầm theo dõi thời tiết ở Đức, nhưng chưa từng một lần hỏi tôi bất cứ điều gì về anh ta.

“Lý do ban đầu em dễ dàng đồng ý kết hôn giả với tôi, chính là vì em biết mình sẽ không còn rung động vì ai nữa, nên kết hôn với ai cũng chẳng khác gì, đúng không?”

Đuôi mắt Lục Phỉ Chi đỏ ửng, bàn tay siết lấy vai tôi theo bản năng càng thêm chặt.

“Buông tay!” Tôi đau đến mức vùng vẫy, nhưng vô ích, anh như hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của mình.

“Chính vì hai người đều trong cuộc nên không dám đoán ý nhau. Nhưng tôi ngồi ngay sau hai người năm ấy, tôi sao có thể không nhìn ra?

“Cố Tùng biết tôi lừa cậu ấy rồi, đúng không? Nhưng cậu ấy không dám nghĩ tại sao tôi chỉ gạt riêng cậu ấy, vì sao lại dè chừng đến thế —— bởi vì em thích cậu ấy!

“Tôi cũng mong Nhiên Nhiên sớm khỏe lại, ngoài em ra, chắc không ai mong con bé hồi phục hơn tôi cả. Nuôi thêm một đứa trẻ đối với tôi đâu có khó gì, thế nhưng bệnh của con bé cứ mãi không tiến triển —— em có biết lúc Cố Tùng bảo với tôi rằng cậu ấy sẽ về nước, tôi đã hoảng sợ đến mức nào không?”

Anh như hỏi tôi, lại như đang độc thoại.

“Vậy nên An Niệm, em nói xem… tôi phải làm sao đây?

“Tại sao người mắc bệnh tim lại là Nhiên Nhiên? Tại sao Cố Tùng lại trùng hợp là bác sĩ tim mạch?

“Tại sao cậu ta không thể mãi mãi ở lại nước ngoài, đừng quay về…”

Bất ngờ, Lục Phỉ Chi bị ai đó túm cổ áo kéo ngược lại, bị đấm thẳng vào mặt!

“Sao anh lại ở đây?!”

Thấy rõ người tới, sắc mặt Lục Phỉ Chi lạnh đi, lập tức định lao vào Cố Tùng đánh nhau. Tôi còn chưa kịp kinh hãi vì sự xuất hiện của Cố Tùng, bản năng đã chắn trước mặt anh.

Tay của Cố Tùng là để cứu người.

Nếu bị thương, thậm chí không thể cầm dao mổ nữa, sẽ có biết bao bệnh nhân như Nhiên Nhiên mất đi cơ hội được cứu sống.

Lục Phỉ Chi sững sờ nhìn tôi.

Rất lâu sau đó, anh tự giễu bật cười.

“Em xem đi, An Niệm, sao tôi dám để em đến Bắc Kinh, sao tôi dám để em gặp lại cậu ấy.

“Chỉ mới trùng phùng chưa đến một tháng…

“Vậy mà tôi đã thua thảm hại rồi.”

23.

“Sao anh lại ở đây…”

Cố Tùng trông như vừa chạy thẳng từ bệnh viện về, lúc xuất hiện vẫn chưa kịp lấy lại hơi thở, trời lạnh thế mà trán vẫn lấm tấm mồ hôi.

Anh hít sâu hai cái, chỉ vào cánh cửa phía bên kia hành lang: “Đây là nhà anh.”

Tôi không tin có chuyện trùng hợp đến vậy.

Cho đến khi Cố Tùng đứng ngay trước mặt tôi, dùng vân tay mở cửa căn hộ đối diện.

Cả tầng chỉ có hai căn.

Tôi nhìn vào trong, thấy bộ ghế sofa giống y hệt căn tôi đang thuê, lặng thinh không nói nổi gì.

Thảo nào.

Lúc xem nhà tôi đã thấy khó hiểu sao mà trùng hợp thế — từ rèm cửa, thảm trải sàn đến cách bài trí đều đúng gu của tôi, thậm chí còn có một phòng ngủ đầy đủ nội thất dành cho trẻ con.

Cố Tùng gãi gãi mũi.

“Cái đó… nếu anh nói chỉ là trùng hợp, em tin không?

“Hai căn này đúng là anh mua cùng lúc.

“Nghĩ bụng để trống cũng phí, nên cho thuê kiếm chút tiền.

“Không ngờ lại cho đúng em thuê… thật sự là trùng hợp.”

Không hiểu sao trong lồng ngực tôi có chút nghẹn, và mắt cũng hơi rát.

Thực ra lúc nãy, Lục Phỉ Chi nói cũng không hoàn toàn sai.

Tôi… đúng là từng thích Cố Tùng.

Cơn mưa năm mười sáu tuổi, mãi về sau vẫn còn đổ dài trong lòng tôi.

Nhưng sau khi tốt nghiệp, nhất là khoảng nửa năm sau khi đến Nam Thành, tôi đã rất ít khi nghĩ đến Cố Tùng.

Bởi vì không còn thời gian để mơ màng.

Cũng bởi vì tôi hiểu rõ hơn ai hết — chúng tôi không thuộc về cùng một thế giới.

Giấc mộng của tôi, đã sớm tỉnh lại từ lâu.

Tám năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại cái tên Cố Tùng, trong lòng tôi chỉ còn một chút tiếc nuối rất nhẹ, như làn gió khẽ lướt qua mặt hồ.

Thậm chí sau này gặp lại anh ở bệnh viện, nhìn thấy anh đã trở thành một bác sĩ tài giỏi, được người ta kính trọng, ngay cả chút tiếc nuối ấy cũng đã không còn.

Rõ ràng, tôi thật sự đã buông bỏ rồi.

Rõ ràng, tôi gần như đã quên hẳn Cố Tùng rồi.

Vậy mà…

Tám năm sau, anh lại từng bước… từng bước đi về phía tôi.

“Thật đấy.” Cố Tùng sợ tôi không tin, “Dạo này anh đang đầu tư một dự án, cần dòng tiền mặt, mới nhờ lão Triệu giúp anh cho thuê nhà.”

Anh cụp mắt xuống.

“Nếu em không muốn gặp anh, anh có thể dọn đi nơi khác…”

Tự nhiên tôi thấy Cố Tùng lúc này giống hệt con mèo hoang hồi đại học rất hay theo tôi.

Nó thường tha một miếng đồ ăn hay một bông hoa nhỏ, ngồi chờ trên con đường tôi đi học về.

Thấy tôi bước qua, nó cũng chẳng kêu cũng chẳng quấn, chỉ giữ khoảng cách một mét phía sau tôi, lặng lẽ theo đến tận cửa ký túc xá rồi mới quay đầu bỏ đi…

Tôi thầm thở dài trong lòng.

“Không sao đâu, em tin anh.”

Nói rồi, tôi sực nhớ ra một chuyện.

“Tiền anh nạp sẵn trong thẻ khám bệnh vẫn còn dư tám vạn hai nghìn chín trăm tệ.

“Em còn chút tiền, đợi bên bệnh viện hoàn tiền xong, em sẽ chuyển trước mười vạn cho anh.”

“Không cần vội, anh đâu có…”

Cố Tùng nói được nửa câu thì sực nhớ ra lúc nãy mình từng nói gì, phần còn lại nghẹn lại giữa cổ họng.

Tôi rốt cuộc không nhịn được mà cong môi cười.

“…”

Cố Tùng hơi nhướng mày.

“À đúng rồi An Niệm, vừa nãy Lục Phỉ Chi nói mấy câu cuối ấy, là ý gì vậy?”

“Cái gì mà thua thảm hại này kia ấy?”

“…”

Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, “Em không rõ, chắc anh ta nói linh tinh thôi.”

“Vậy à.” Cố Tùng bật cười khẽ.

Kỳ lạ thật, anh lại không tiếp tục hỏi nữa.

“Thôi, em nghỉ ngơi sớm đi.

“Còn Lục Phỉ Chi… anh đã sắp xếp cho anh ta chút việc, dạo này chắc không có thời gian đến quấy rầy em đâu.”

24.

Sáng sớm hôm sau.

Tôi vừa định ra ngoài mua đồ thì không ngờ lại đụng phải Cố Tùng đang chạy bộ về.

Anh như đoán được tôi định hỏi gì.

“Anh đang nghỉ phép.

“Nghỉ đến mùng Hai Tết, trong kỳ nghỉ Xuân thiếu người trực, anh bị phân công làm ca luân phiên.”

Tôi gật gật đầu.

Cố Tùng đưa túi trong tay cho tôi.

“Đây là bánh bao hấp ngon nhất con phố ngoài khu nhà mình, anh lỡ tay mua hơi nhiều, em và Nhiên Nhiên thử xem sao.”

Trong túi nhựa trong suốt là ba loại bánh bao, đủ phần ăn cho bốn người.

Tôi mím môi, còn chưa kịp mở lời, thang máy bỗng “ting” một tiếng mở ra.

Lục Cập đeo balo một bên vai, hớn hở lao ra ngoài.

“Bác sĩ Cố?” Suýt nữa nó không thắng kịp, suýt đâm vào người Cố Tùng.

Đôi mắt nó đảo một vòng giữa tôi và anh, như thể đã hiểu chuyện gì đó.

(Còn tiếp)
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 643	Bạn Học Cùng Bàn Của Tôi Muốn Làm Bạn Trai

#GSNH 643 Bạn Học Cùng Bàn Của Tôi Muốn Làm Bạn Trai

Full
#GSNH 693	Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế

#GSNH 693 Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế

Full
#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ

#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 681	QUY TẮC THƯỢNG LƯU

#GSNH 681 QUY TẮC THƯỢNG LƯU

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full


Bình luận