Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 671 Cậu Chủ Thật Sự Không Phải Anh

Chương 5



5

16

Buổi chiều, tôi đi làm lại kiểu tóc mới, tiện đường ghé thăm mẹ chồng. Nhà chúng tôi ở khá gần nhau, chỉ mất vài phút đi xe là tới.

Chỉ vài ngày không gặp, bà lại mua cho tôi cả đống đồ.

“Mẹ đi dạo phố thấy cái váy này rất hợp với khí chất của con nên mua cho con.”

“Còn hai cái túi này nữa, phối với chiếc váy lần trước con mua cùng mẹ thì đúng chuẩn luôn, con xem có thích không?”

“Rất thích ạ, cảm ơn mẹ.”

Tôi và mẹ chồng có gu thẩm mỹ rất hợp nhau, những gì bà thấy đẹp tôi cũng thường rất thích.

Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

“Chính là ở đây.”

Là bố mẹ ruột của Lê Tụng và cả Lê Tụng.

Tôi nhíu mày.

Bố ruột của Lê Tụng nghiêm mặt nói: “Thưa ông bà Lê, chúng tôi có chuyện muốn thương lượng với hai người.”

Mẹ chồng tôi hỏi: “Giữa chúng ta thì có chuyện gì cần phải thương lượng chứ?”

Vì phép lịch sự, mẹ chồng mời họ vào phòng khách và bảo họ ngồi xuống nói chuyện.

Mẹ ruột của Lê Tụng lên tiếng: “Chắc ông bà cũng biết, nhà tôi sắp sửa cho Lê Tụng kết hôn rồi. Chúng ta bàn bạc về chuyện cưới xin của nó được không?”

Tôi hỏi: “Chuyện anh ta kết hôn thì liên quan gì đến mẹ chồng tôi?”

Mẹ chồng nhẹ nhàng vỗ tay tôi trấn an, mỉm cười nhìn tôi rồi nói với họ: “Các người cứ nói tiếp đi.”

“Nhưng ông bà cũng biết nhà chúng tôi không khá giả, chỉ có một căn nhà tự xây, cũng không có tiền sính lễ. Xe hơi và nhà ở thì vì lý do kinh tế không thể chuẩn bị được, nên chúng tôi hy vọng ông bà có thể bỏ tiền ra lo hết mấy chuyện đó. Dù sao Lê Tụng cũng gọi ông bà là bố mẹ suốt hơn hai mươi năm, mà nhà ông bà lại giàu có như vậy, chuyện này chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi đúng không?”

Bà ta nói với vẻ mặt như thể đó là điều hiển nhiên.

Mẹ chồng tiếp lời: “Còn gì nữa không?”

“À, cụ thể thì không cần ông bà phải lo, chỉ cần đưa cho chúng tôi khoảng bốn, năm triệu (nhân dân tệ), nếu cho nhiều hơn thì càng tốt. Mấy việc còn lại chúng tôi sẽ tự giải quyết.”

Thật không thể ngờ trên đời lại có những người mặt dày đến thế này.

Lê Tụng từ đầu đến cuối đều cúi gằm mặt, rõ ràng là đồng tình với cách làm của bố mẹ ruột.

Bố chồng tôi, người đã lăn lộn bao năm trên thương trường, chỉ cười lạnh một tiếng: “Con trai các người cưới vợ mà sao lại bắt chúng tôi bỏ tiền? Đã thế còn đòi mấy triệu, các người nghĩ cái gì vậy?”

Bố ruột của Lê Tụng lên tiếng: “Tôi đọc báo thấy công ty ông bà mỗi năm kiếm được cả tỷ, bỏ ra ngần ấy tiền đâu có khó khăn gì? Huống hồ gì các người nuôi nó lớn thế này rồi, thì làm ơn làm phước lo luôn cho trọn đi.”

Lê Tụng im lặng một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Chỉ lần này thôi, sau này chúng tôi sẽ không làm phiền mọi người nữa.”

Bố chồng nhìn anh ta một cái rồi nói: “Chúng tôi nuôi anh lớn thế này mà không đòi lại những năm tháng đã phí tổn, đã là rất nhân từ rồi. Mời về đi, chúng tôi không thể lãng phí thêm đồng nào nữa.”

Mẹ ruột Lê Tụng vội vàng: “Nhưng chúng tôi cũng đã tốn không ít tâm huyết để nuôi dạy Chu Tư Viễn đấy chứ!”

Tôi không nhịn được phải lên tiếng: “Bà đã bỏ ra tâm huyết gì vậy? Tôi chỉ hỏi bà đã làm được gì?”

“Chúng tôi làm vậy là để rèn luyện cho nó, để nó học cách sống tự lập…”

Tôi cười nhạt nói tiếp: “Rèn luyện? Sao không để con ruột bà rèn luyện đi? Giờ còn dẫn anh ta đến đây đòi tiền, anh ta lười biếng ăn không ngồi rồi hai mươi năm nay cũng nên bắt đầu rèn luyện rồi đấy!”

Họ nghẹn lời không đáp lại được.

Mẹ chồng tôi nói: “Chắc các người chưa biết, vụ việc này tôi đã báo cảnh sát và lập án điều tra rồi.”

Họ lập tức bật dậy, hoảng hốt nói: “Tôi chỉ đến xin tiền thôi mà, báo cảnh sát làm gì chứ?”

“Xin tiền mà còn mặt dày không chịu đi, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện các người vì tội tống tiền. Còn việc báo cảnh sát, các người thừa biết lý do mà.”

“Chúng tôi không biết, chúng tôi không làm gì phạm pháp cả!” Bà ta ra sức lắc đầu, nhưng trông lại càng giống kiểu chột dạ: “Chúng tôi không cần tiền nữa là được chứ gì.”

Lê Tụng tò mò hỏi: “Báo cảnh sát? Chuyện gì vậy?”

Sắc mặt mẹ ruột Lê Tụng tái mét: “Đúng đó, chúng tôi chỉ đến xin ít tiền, sao lại nói chúng tôi phạm pháp chứ?”

Đúng lúc này, cảnh sát đến.

Hóa ra, việc tráo đổi trẻ em lúc mới sinh đã sớm bị bố mẹ chồng tôi báo cảnh sát điều tra.

Hôm nay, cảnh sát đã xác nhận việc tráo đổi là do mẹ ruột Lê Tụng cố ý, còn người thực hiện là một y tá bà ta quen ở bệnh viện.

Hành vi này không chỉ phi đạo đức mà còn vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Y tá kia đã bị bắt và nhận tội.

Mẹ ruột Lê Tụng hoàn toàn không ngờ rằng việc đến đòi tiền lại thành “tự sa vào lưới.”

Cảnh sát đưa họ đi, trả lại sự yên bình cho gia đình tôi.

Nhớ lại những việc họ từng làm với Chu Tư Viễn, tôi không khỏi bực tức, nên khi anh trở về ăn tối, tôi gắp rất nhiều đồ ăn vào bát của anh.

Bố mẹ chồng nhìn tôi cười đầy yêu chiều.

17

Về tin tức của Lương Duyệt Nhi, tôi thật sự không rõ lắm.

Dẫu sao, thời gian của tôi rất quý báu, không cần lãng phí vào những người như cô ta.

Sau này, tôi chỉ tình cờ biết được tin tức của bọn họ qua các mục tin tức xã hội. Lương Duyệt Nhi là nhân vật chính của câu chuyện.

Cô ta bị phát hiện đang dùng bữa tối dưới ánh nến cùng một người đàn ông trung niên trong một nhà hàng kiểu Âu.

Ngay lúc đó, vợ của người đàn ông kia ập đến, lật bàn ăn và chửi cô ta là “tiểu tam.” Người vợ còn hất cả ly rượu lên người cô ta.

Cảnh tượng đầy kịch tính này đã được những người ăn tối trong nhà hàng quay lại, đăng lên mạng, và nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Sau khi Lê Tụng biết chuyện, anh ta đã cãi nhau to với Lương Duyệt Nhi. Hai người công khai khẩu chiến ngay trên phố, vạch trần đủ loại chuyện xấu của nhau.

Những người qua đường mê hóng hớt cũng không bỏ qua cơ hội, quay lại rồi đăng lên mạng.

Các “thám tử mạng” thậm chí còn đào lại đoạn video nhận tổ quy tông trước đây của Lê Tụng.

Họ làm một loạt video cắt ghép hài hước, gắn nhãn “cú twist cực mạnh.”

Trong video, vài giây trước, Lương Duyệt Nhi còn tuyên bố rằng cô ta yêu con người của Lê Tụng, gia cảnh thế nào không quan trọng.

Nhưng vài giây sau, cô ta lại chỉ thẳng mặt Lê Tụng mà nói: “Anh chỉ là một kẻ nhà quê không tìm nổi việc làm. Nếu không phải trước đây anh mang danh thiếu gia nhà giàu, tôi đã chẳng thèm để mắt đến anh.”

Vài giây trước, Lê Tụng còn hùng hồn tuyên bố sẽ cho Lương Duyệt Nhi một hôn lễ hoành tráng.

Vài giây sau, anh ta lại chỉ tay vào mũi cô ta mà hét: “Tôi đã tiêu bao nhiêu tiền cho cô, cô có đếm được không? Nếu giỏi thì trả lại hết tiền tôi đã tiêu cho cô đi!”

Cư dân mạng tổng kết ngắn gọn: “Chỉ có thể nói, một kẻ thì ngu ngốc, một kẻ thì rẻ rúng. Hai người này tốt nhất là khóa chặt lại với nhau đi.”

Đúng là, Lê Tụng tự chuốc lấy họa, còn Lương Duyệt Nhi thì đúng lúc nhân quả đến.

Tất nhiên, những câu chuyện này chỉ là tin tức trà dư tửu hậu mà bạn bè tôi gửi cho tôi.

Bởi vì hiện tại, tôi đang bận rộn tận hưởng kỳ trăng mật ngọt ngào cùng Chu Tư Viễn.

18

Chuyện của bọn họ chỉ nên xem như một trò cười để nghe qua, còn chúng tôi cần trân trọng hiện tại, sống tốt cuộc sống của chính mình mới là điều quan trọng nhất.

Tôi và anh ấy nắm tay nhau, đi dạo bên bờ biển dưới ánh hoàng hôn.

Chúng tôi đến những nơi thật đẹp để chụp ảnh, trải nghiệm những khoảnh khắc ngọt ngào. Cảm giác “cưới trước yêu sau” thực sự cũng không tệ.

Khi đang dạo bước trên bờ biển, trời bỗng dưng đổ mưa. Cơn mưa ban đầu chỉ là những giọt nhẹ nhàng, chúng tôi cứ thế thong thả đi dưới mưa.

Nhưng mưa dần lớn hơn, cuối cùng chúng tôi quay về khách sạn. Vừa vào phòng, anh kéo tôi vào phòng tắm, chúng tôi ở đó rất lâu.

Tôi chợt nhớ đến một lần khi còn học đại học, tôi đến trường đối diện để tìm bạn, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, trời cũng đang mưa.

Dưới cơn mưa, có vài nam sinh vẫn đang chơi bóng. Tôi vô tình nhìn thấy anh – Chu Tư Viễn.

Chiếc áo phông trắng anh mặc dính chặt vào cơ thể vì ướt mưa, gần như trong suốt, để lộ bờ vai rộng và những đường cơ bụng rõ nét.

Tôi như bị thôi miên, đứng khựng lại nhìn anh. Mưa dần tạnh, các nam sinh bắt đầu cởi áo phông ra.

Anh cũng cởi chiếc áo phông của mình, để lộ cơ thể rắn chắc. Anh vắt khô nước từ áo rồi mặc lại.

Khi anh quay người lại, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Đôi mắt của chàng trai khi ấy trong trẻo và điềm tĩnh, nhưng khi thấy tôi, biểu cảm của anh thoáng chốc ngẩn ngơ. Tai anh đỏ bừng, và anh quay đi, không nói gì.

Hiện tại, anh nhẹ nhàng nói với tôi: “Đến đây, để anh sấy tóc cho em.”

Tôi gạt đi dòng ký ức xa xưa, ngoan ngoãn bước đến bên anh, tận hưởng “dịch vụ” mà anh dành riêng cho tôi.

Trước đây tôi đã vài lần nhờ anh sấy tóc, giờ anh làm ngày càng thuần thục hơn.

Sấy tóc xong, anh đặt máy sấy xuống, ôm tôi vào lòng, bế tôi lên giường. Anh cúi xuống, đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Tôi vòng tay qua cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh.

Tôi chọc anh: “Để em hỏi anh một chuyện, hồi đại học có phải anh thầm thích em không? Thấy em là đỏ mặt?”

Chu Tư Viễn khẽ nhếch môi cười: “Anh đỏ mặt bao giờ?”

Tôi miêu tả tình huống lần ấy, anh nhanh chóng nhớ ra.

Anh cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng lan tỏa: “Vậy anh có nên hỏi em, chỉ vì anh cởi áo mà em nhớ mãi đến bây giờ, có phải em đã nhung nhớ anh từ lâu rồi?”

“Không hề!” Tôi chối.

Anh cúi xuống thì thầm bên tai tôi, giọng khàn khàn: “Vậy mà còn nói không?”

Cuối cùng, tôi đành đầu hàng: “Được rồi, được rồi, là em nhung nhớ anh!”

Trong cơn mơ màng của nửa đêm, tôi nghe thấy anh thì thầm bên tai: “Anh đã thích em, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có được em. Nhưng giờ đây, anh đã có em rồi, Chu phu nhân của anh.”

Chu Tư Viễn từng sống trong sự lãnh đạm, khiến anh tự khoác lên mình chiếc áo giáp sắc bén, đội chiếc mặt nạ lạnh lùng.

Anh gặp được cô gái khiến anh xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng anh biết rõ giữa họ có quá nhiều khác biệt.

Anh chỉ có một tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, nhưng không có tiền, anh cần kiếm thật nhiều tiền hơn nữa.

Hai bàn tay trắng, anh nào dám làm lỡ thanh xuân của cô gái ấy. Anh thích cô, nhưng chưa từng dám mơ ước sẽ có được cô.

Thế nhưng anh vẫn giữ chút ích kỷ nhỏ nhoi, muốn cô ghi nhớ tên mình, để lại một dấu ấn đậm nét hơn trong ký ức của cô.

Vậy nên anh đăng ký tham gia đội tranh biện – một hoạt động chẳng giúp anh kiếm tiền, cũng không phải sở thích, lại còn tốn thời gian.

Nhưng giờ đây, cô gái ấy đang ở bên anh.

Cô là vợ anh.

Anh yêu cô rất nhiều.

[HẾT]

 

(Đã hết truyện)

#GSNH 694 Ác Nhân Có Ác Nhân Trị (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Vả mặt,

1.

“Sao lại thế này?”

Tôi ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Sáng nay chuẩn bị lái xe đi làm, vậy mà bánh trước ô tô tôi lại bị khoá tận hai ổ!

Cô hàng xóm cùng xuống lầu tốt bụng nhắc nhở:

“Chắc chắn là do ông già Lý ở khu này khoá đấy!”

Tôi ngơ ngác: “Ông già Lý là ai?”

Mới dọn đến mấy hôm, tôi nào biết chuyện gì đang diễn ra trong khu.

Mặt cô hàng xóm thoáng vẻ bực bội.

“Lão già đó là đồ vô lại! Cả ngày chẳng có việc gì làm, cứ lang thang trong khu, hễ thấy xe không đúng ý là khoá liền!”

“Xe ô tô hay xe đạp đều dính cả. Ai muốn mở khoá thì phải tìm ông ta, giá mỗi lần là năm mươi tệ.”

Cô ấy càng kể càng tức, như thể chỉ muốn xông lên mà đập cho lão một trận.

“Chưa hết đâu, lão còn dê x ồ/m nữa cơ! Có lần định giở trò với một cô gái trẻ, bị cô ấy t á/t cho, lão quay ra khoá xe cô ấy mỗi ngày.”

“Cô gái đó đi làm muộn liên tục, cuối cùng bị công ty cho nghỉ việc.”

“Có lần, một chị b ầ/u sắp sinh, xe nhà bị khoá cả chục cái, ông ta nhất quyết đòi tiền mới mở, khiến chị ấy không kịp đến viện, phải sinh k/hó.”

Nghe xong tôi cũng sôi máu: “Không ai làm gì ông ta à?”

Cô hàng xóm thở dài:

“Lão già rồi, gần đất xa trời, lại chẳng sợ ai. Cư dân ai cũng bận đi làm, chẳng ai rảnh dây dưa với lão. Thế nên lão càng ngày càng quá đáng.”

“Lâu dần, nhiều người dọn đi, nhà cửa rớt giá thảm.”

Tôi bừng tỉnh.

Bảo sao chủ cũ khi bán nhà cho tôi mặt mày rạng rỡ như thoát nạn.

Cô hàng xóm nhìn tôi ái ngại: “Tiểu Tạ này, hay là cậu đậu xe chỗ khác đi, chứ để đây lão còn khoá nữa đó.”

Nhưng chỗ này là chỗ tôi bỏ tiền mua, để không thì phí quá.

Tôi lắc đầu, mỉm cười đầy tự tin:

“Không sao đâu.”

Lão già ấy mà gây sự với tôi, coi như đá trúng sắt rồi.

“Nhà tôi ba đời làm nghề sửa khoá đấy.”

2.

Dưới ánh mắt sửng sốt của mấy người hàng xóm, tôi chỉ vài thao tác đơn giản đã mở khoá xong, còn phá luôn cả lõi khoá.

“Cậu Tạ, cái khoá này… cậu định xử lý sao?”

Tôi liếc nhìn cái khoá trong tay, giơ tay lên, không chút do dự ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.

Hàng xóm lộ vẻ lo lắng: “Cậu mà ném khoá đi thế này, ông già Lý chắc chắn sẽ tới gây sự đó.”

“Tôi chờ ông ta đến.”

Tôi không có bản lĩnh gì to tát, nhưng riêng khoản trị mấy thể loại vô lại thì tôi có thừa kinh nghiệm.

Từ ngày mở tiệm sửa khoá đến giờ, tôi đã chẳng nhớ nổi mình đã dọn dẹp bao nhiêu thể loại người mặt dày.

Tối đó, khi tôi về đến khu, đã hơn mười giờ đêm.

Đèn đường trong khu mờ mờ ảo ảo.

Khi tôi lái xe đến gần chỗ đậu, thì thấy một ông già mặc áo sơ mi kẻ, lưng gù, lén lút đi ngang qua chỗ đậu xe như thể đang làm chuyện mờ ám.

Tôi chẳng để tâm lắm.

Đợi ông ta đi khuất, tôi mới bắt đầu lùi xe vào.

Chỉ là bánh sau mới vào được một nửa, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi vội xuống xe, đi vòng ra phía sau xem kỹ.

Quả nhiên, không biết từ bao giờ, trên bánh sau đã cắm mấy cái đinh.

Lốp xe xẹp đi thấy rõ.

Tôi lập tức nhận ra – có người chơi xấu!

Tôi liếc mắt nhìn vào khu vực đỗ xe, thấy bên trong còn rải cả chục cái đinh nhọn.

Chỉ cần tôi lùi xe vào thêm chút nữa, thì cả bốn cái lốp xe sẽ chính thức tiêu đời.

Tôi lập tức nhớ lại chuyện sáng nay và lời hàng xóm nói.

Trò mất nết như rải đinh ở chỗ đỗ xe này, ngoài ông già Lý ra thì chẳng còn ai khác.

Tôi nghĩ ngay đến dáng vẻ lén lút vừa thấy lúc nãy.

Tôi ngẩng đầu, đảo mắt xung quanh.

Quả nhiên, ông ta đang trốn sau gốc cây gần đó.

Tôi bật cười lạnh, chưa để ông ta kịp phản ứng thì đã túm cổ áo lôi ra khỏi chỗ nấp.

Ông ta bị tôi túm cổ áo kéo ra, vừa la hét vừa giãy nảy: “Cô làm gì đấy? Thả tôi ra mau!”

Tôi quẳng ông ta xuống trước xe mình: “Ông là ông già Lý đúng không? Đống đinh này là do ông rải đúng không? Đền tiền đi.”

Ông ta nhìn cái bánh xe đã xẹp lép, vẻ mặt hèn hạ lòi cả ra ngoài, nhưng miệng vẫn cố chối cãi.

“Cô bảo tôi làm đấy à? Có bằng chứng không? Đừng tưởng tôi già thì cô muốn vu oan gì cũng được nhé!”

Tôi vốn chẳng trông mong gì ở loại người mặt dày như ông ta sẽ tự giác nhận tội.

Không nói thêm lời nào, tôi lôi thẳng ông ta đến phòng bảo vệ.

“Này này này! Cô làm cái gì đấy hả? Con nhãi ranh này, tin không tôi kiện cô tội hành hung người già đấy?!”

Tôi làm như không nghe thấy, mặc kệ ông ta la hét.

Tới phòng bảo vệ, tôi kể lại toàn bộ sự việc.

Rồi nói rõ mục đích: “Tôi muốn xem camera giám sát.”

Bảo vệ tỏ ra khó xử: “Cô Tạ à, thật xin lỗi, hệ thống giám sát trong khu mấy hôm nay bị hỏng rồi, phải đợi vài hôm nữa mới sửa xong.”

Vừa dứt lời, ông già Lý đã bật cười nhạo.

Ông ta mặt mũi đắc ý: “Camera hỏng rồi, giờ cô định làm gì hả?”

Chưa hết, còn khinh khỉnh nhổ nước miếng về phía tôi:

“Đáng đời! Ai bảo cô phá khoá của tôi!”

Nhìn cái bản mặt đáng ghét đó, tôi chẳng những không tức, mà còn phì cười.

Tôi quay sang xác nhận lại với bảo vệ:

“Camera của khu đều hỏng hết à?”

Bảo vệ chẳng hiểu gì, vẫn gật đầu.

Lúc này ông già Lý bắt đầu thấy bất an, còn chưa kịp hỏi tôi định làm gì, thì tôi đã lao vọt ra khỏi phòng bảo vệ.

Tôi chạy thẳng tới chỗ đậu xe của ông ta, đem toàn bộ mấy cây đinh mới nhặt ban nãy, đâm vào cả bốn bánh xe của ông ta.

May mà sáng nay tôi cẩn thận hỏi thêm một câu, rằng ông già Lý có xe không.

Hàng xóm không chỉ nói ông ta có xe, mà còn chỉ luôn cho tôi chỗ đỗ xe của ông ta.

Chẳng bao lâu sau, ông ta cũng chạy tới.

Vừa thấy cảnh đó liền chửi om sòm: “Đồ điên! Cô đúng là đồ điên! Dám phá bánh xe của tôi à?!”

Ông ta túm lấy gấu áo tôi:

“Hôm nay cô phải đền xe cho tôi! Không thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Tôi nhướng mày, mặt lạnh tanh:

“Ông bị lẫn rồi hả? Ông bảo tôi phá xe ông? Bằng chứng đâu? Ở đây làm gì có camera.”

Ông ta tròn mắt nhìn tôi, như thể không tin nổi tôi dám lặp lại nguyên văn những gì ông ta vừa nói không lâu trước đó.

Toàn thân ông ta run bần bật vì tức.

“Được được được! Cô chết chắc rồi!”

Mắt ông ta loé lên, mở cửa xe, rút ra một cái búa.

Tôi nhìn ông ta cầm búa, định xông tới đập xe tôi.

Tôi bình tĩnh mở điện thoại, bật chế độ quay video.

Ngay khoảnh khắc ông ta định đập vỡ cửa kính xe tôi, tôi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Bây giờ mà ông đập xe tôi, thì vừa hay tôi có video làm bằng chứng. Lúc đó ông khỏi chạy, phải đền tiền là cái chắc.”

3.

Hai tay ông già Lý khựng lại giữa không trung.

Tôi cười tươi rói:

“Ông đập đi chứ, mau lên, đập đi, đập xong là tôi kiếm được một khoản kha khá rồi đấy.”

Răng ông ta nghiến ken két.

Ông cố nuốt cục tức xuống, đành hạ tay.

Tôi bật cười ha hả:

“Sao không đập nữa thế? Ông chỉ có thế thôi à?”

Ông già Lý tức đến nỗi suýt nghẹt thở.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc tôi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Ông ta nghiến răng ken két:

“Chuyện này chưa xong đâu!”

Rồi ném lại câu đó xong quay người bỏ đi.

Phía sau tôi đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.

Tôi ngoảnh đầu lại, hoá ra là cả nhà cô hàng xóm.

Cô hàng xóm tặc lưỡi trầm trồ:

“Cậu Tạ, cậu đỉnh thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy lão già đó bị dằn mặt đấy!”

Tôi khoát tay:

“Mới chỉ là màn khởi động thôi.”

Tôi phải khiến ông ta không dám tuỳ tiện khoá xe người khác nữa.

Tối đó tôi gọi người tới thay lốp sau ngay trong đêm.

Sáng hôm sau, trước khi đi làm, tôi còn cẩn thận đi một vòng quanh xe.

Thấy xe vẫn nguyên vẹn, tôi mới yên tâm lái đi.

Xe vừa lăn bánh khỏi cổng khu, mí mắt phải tôi giật thình thịch.

Một bóng người lưng gù đột nhiên lao ra chắn ngay trước đầu xe tôi.

Tôi lập tức đạp phanh.

“Két——”

Lốp xe cọ sát mặt đường, kéo theo bụi tung mù mịt và một âm thanh chói tai.

Tôi nhìn kỹ lại, người đứng chắn xe chẳng phải ai khác, chính là ông già Lý.

Trước mặt ông ta là một con chó đã chết, mình đầy máu.

“Tiểu Bạch đáng thương của tao ơi! Tại tao không trông kỹ, mới để mày bị con điên kia tông chết!”

Ông ta vừa gào khóc vừa móc từ túi ra một nắm giấy trắng rải ra đất.

Ông khóc như mưa:

“Tiểu Bạch ơi, là lỗi của tao, ngay cả tiền chôn mày tao cũng không có…”

Nói rồi ông ta rút từ túi ra… một cái bật lửa.

Ông già ấy lại đốt tiền giấy ngay trước đầu xe tôi.

Cảnh tượng đó lập tức thu hút một đám người bu lại xem. Ngay cả cư dân khu khác cũng kéo đến hóng.

Người ngoài cuộc không rõ đầu đuôi, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.

“Cô gái này nhìn thì hiền lành, ai ngờ lại độc ác đến thế, đến cả ông già với con chó mà cũng không tha.”

“Em gái ơi, sống trên đời đừng thất đức quá!”

Thậm chí còn có người tự xưng là “chính nghĩa”, lao đến kéo cửa xe tôi ra, lôi tôi xuống.

Kẻ chính nghĩa đó còn đè đầu tôi xuống:

“Mau xin lỗi cụ già đi, không thì tôi đưa cô lên đồn!”

Thấy mọi người nghiêng về phía mình, ông già Lý đắc ý vô cùng.

Ông ta nhào tới trước mặt tôi, trừng mắt đầy thù hằn:

“Đồ chết tiệt! Mày đền con chó cho tao!”

Hoá ra ông ta bày cả trò này để chờ tôi trúng kế!

Tôi vùng mạnh thoát khỏi kẻ chính nghĩa, lập tức ôm lấy con chó mà ông ta đặt dưới đất.

Tôi khóc tu tu, nước mắt nước mũi tèm lem:

“Trời ơi! Thảo nào tôi tìm mãi không thấy Tiểu Ngoan của tôi đâu, thì ra là ông trộm nó!”

Tôi đỏ cả mắt, lớn tiếng mắng ông ta:

“Đồ thất đức! Rải đinh xe tôi còn chưa đủ, giờ còn giết Tiểu Ngoan của tôi rồi đổ vạ cho tôi?!”

Ông già Lý đờ ra trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng phản ứng lại.

“Bậy nào! Khi nào thì nó là chó của cô chứ!”

Tôi cười khẩy:

“Ông nói nó không phải chó tôi thì nó không phải à? Ông có bằng chứng gì chứng minh nó không phải của tôi? Hay ông có bằng chứng gì chứng minh nó là của ông?”

Ông ta ấp úng không ra câu, bắt đầu giở bài cù nhây.

“Con khốn này, rõ ràng cô tông chết chó tôi còn không chịu đền tiền!”

Tôi hừ lạnh:

“Ông không chứng minh được nó là chó của ông, nhưng tôi có bằng chứng nó là chó của tôi – chính là Tiểu Ngoan của tôi!”

Tôi lấy điện thoại ra, mở album ảnh.

Tôi đưa bức ảnh chụp chung giữa tôi và con chó ra cho mọi người xem.

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full


Bình luận