Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 673 Thanh Mai Đột Ngột Xuất Hiện

Chương 5



14.

Cuối cùng, tôi và Lý Tầm Ngộ cũng ly hôn.

Tài sản gia đình chia 7-3, tương đối công bằng.

Khoản năm triệu Cơ San San mượn được, để Lý Tầm Ngộ tự gánh vác, không liên quan gì đến tôi.

Tôi nhanh chóng tìm đối tác mới cho mảng nhà hàng, bắt đầu xây dựng lại những gì Lý Tầm Ngộ đã lấy đi.

Dù phải làm lại từ đầu, tôi vẫn tự tin.

Hiện tại tôi đã có đủ kinh nghiệm khởi nghiệp, tiền bạc không thiếu, nhân lực cũng sẵn sàng. Việc vực dậy mảng nhà hàng chỉ là vấn đề thời gian.

Ngược lại, tôi có linh cảm rằng Lý Tầm Ngộ sẽ không ổn lắm.

Vài ngày sau, Cơ San San đăng một bài lên mạng xã hội: “Có người cứ làm to chuyện. Ở chỗ chúng tôi, những chuyện này chẳng đáng để tâm, nhưng ở đây, lại trở thành tội lỗi.”

Tiếp đó, cô ta lại đăng một bài khác: “Từ năm 18 tuổi, tôi đã có được anh rồi, thế nên ai đó ghen tuông cũng phải thôi.”

Tôi cũng đăng bài đáp trả: “Vô tình bị cho ăn một miếng đồ bẩn, không muốn ăn nữa, vậy mà người ta lại không vui.”

Bạn bè chung của tôi và Lý Tầm Ngộ rộn ràng bàn tán phía dưới.

Cùng lúc đó, bạn thân của tôi cũng chia sẻ video hai người họ liếm kem cho mọi người xem.

Kết luận chung của tất cả là: “Tình cũ nồng thắm, càng che đậy càng lộ rõ. Ngoại tình phiên bản mới: giấm cũ thành rượu mới, khẩu vị vẫn không đổi.”

Sau đó, Lý Tầm Ngộ cũng đăng lên mạng xã hội: “Tôi vốn định tự kiểm điểm, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thôi thì cứ đập bể bình vậy. Chúng tôi đến với nhau rồi, mọi người vừa ý chưa?”

Tôi trả lời phía dưới: “Không có gì bất ngờ cả. Chỉ là từ một cô em gái tự dưng thành người phụ nữ của mình, cảm giác ra sao, kích thích chứ?”

Vòng bạn chung của chúng tôi lại xôn xao.

Trong một buổi tụ họp bạn bè, tôi kể lại chuyện này mà không ngại vạch trần vết thương lòng.

Tôi nói với mọi người:

“Lần đầu tiên ra sân bay đón người, anh ta bảo Cơ San San là em gái nuôi trong nhà.

Lần thứ hai, tôi về nhà thấy hai người họ ôm nhau xem phim kinh dị, tôi rất tức giận, anh ta lại nói tôi nghĩ nhiều.

Lần thứ ba, anh ta đòi mượn năm triệu để giúp Cơ San San, không một chút đảm bảo, nói rằng đó là ‘em gái’ của anh, cần được chăm sóc, và bảo tôi không có tình người.

Mọi người thấy đấy, từ ’em gái’ bỗng dưng thành ‘người phụ nữ của mình’. Thật mượt mà, phải không?

Mọi người xem thử, thế này là gì?”

Mọi người xôn xao: “Chỉ là tìm chút kích thích thôi.”

“Rõ ràng anh ta có tâm tư đen tối. Thích em nuôi cũng không sao, nhưng giấu giếm thì không đúng. Sớm đến với nhau thì thôi đi. Anh ta làm vậy chẳng phải lỡ dở cô à?”

“Đúng là không có nhân phẩm.”

Không biết ai đã mời Lý Tầm Ngộ, tôi quay đầu nhìn thoáng qua, thấy anh ta đứng lặng trong góc tối ở cửa, thần sắc không rõ.

Vì sao tôi không ngừng tuyên bố chuyện này khắp nơi? Bởi vì các mối quan hệ rất quan trọng.

Tôi muốn khiến anh ta vấp ngã.

Lên kế hoạch sẵn.

Để sau này, nếu anh ta gặp khó khăn, sẽ không có ai chìa tay giúp đỡ.

15.

Theo thỏa thuận chia tài sản sau ly hôn, tôi vẫn sở hữu một phần nhỏ cổ phần trong công ty nhà hàng của Lý Tầm Ngộ. Anh ta hứa sẽ từng năm mua lại bằng tiền mặt.

Tôi cử người đến kiểm toán sổ sách.

Nhân viên tài chính đi kiểm toán quay về kể lại, nói rằng hai người đó cãi nhau.

Cơ San San bảo: “Anh à, giờ không còn ai cản trở nữa, sao mua cho em cái túi cũng nhát tay thế? Anh có phải đàn ông không đấy?”

Lý Tầm Ngộ đáp: “Anh còn phải để dành tiền. Hiện tại dòng tiền không dư dả, khả năng chống rủi ro không cao.”

“Xì,” Cơ San San nói, “người bên anh toàn chuyện lôi thôi. Bên chỗ bọn em chẳng bao giờ để dành tiền. Cũng sống tốt đó thôi.

“Anh nên bỏ cái thói tiểu nông đó đi. Dành dụm, dành dụm, dành đến bao giờ mới đủ?

“Sống là để tận hưởng hiện tại. Sống là phải vui vẻ.

“Anh vui không?”

Lý Tầm Ngộ lắc đầu, định phản bác nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, anh ta đành lấy tôi ra để đối phó với cô ta: “Anh còn nợ tiền Hà Húc. Không trả không được.”

“Ơ, sao ly hôn mà anh còn nợ nần thế này.” Cơ San San tỏ vẻ khinh thường: “Anh à, anh thật là tốt bụng, mới bị cái đứa như Hà Húc nó bám lấy.”

Người kiểm toán của tôi nghe không lọt tai, liền lên tiếng đáp lại: “Nghe nói bên cô, chồng sau khi ly hôn không chỉ phải chu cấp cho con cái mà còn phải chu cấp cho cả vợ cũ đến khi cô ấy tái hôn.

“Sao cô không khoe chuyện đó đi? Lúc nào cũng chê bên này kém cỏi, tệ hại. Sao cô không nói rằng ở đây chia tài sản ly hôn vẫn còn có lợi cho đàn ông hơn?”

Người của tôi tiếp lời: “Nghe cô nói chuyện, lúc nào cũng chọn nói điều có lợi cho mình, lúc nào cũng vênh váo chỉ trích người khác. Đây là chuẩn hai mặt điển hình. Không lạ gì khi Hà tổng không ưa cô.”

Cơ San San tức giận đến tái mặt: “Anh, đuổi cô ta đi ngay. Cô ta nói thêm câu nào nữa là em tức chết mất.”

Lý Tầm Ngộ lạnh lùng đáp: “Cô ấy đến kiểm toán, không thuộc thẩm quyền của anh. Em bảo Hà Húc không tốt, cô ấy mới lên tiếng.”

Cơ San San nổi đóa: “Sao? Ly hôn rồi mới biết đứng về phía vợ cũ à? Trước đây không phải lúc nào anh cũng bênh vực em vô điều kiện sao?”

Lý Tầm Ngộ ngẩn ra tại chỗ, không thể tin nổi nhìn Cơ San San, lẩm bẩm: “Anh… từng như thế à?”

Một lúc lâu sau, anh ta lại tự lẩm bẩm: “Anh… đã tệ đến vậy sao?”

16

Khi nền kinh tế gặp khó khăn, ngày tháng của Lý Tầm Ngộ cũng chẳng còn tốt đẹp.

Cơ San San thì lại bảo anh buông bỏ quyền quản lý, giao cho một giám đốc chuyên nghiệp để cùng cô đi du lịch vòng quanh thế giới.

Họ cãi nhau rất lớn. Tại hiện trường có người quen, và câu chuyện của họ nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Cơ San San nói: “Giờ cả thế giới đều như vậy, càng cố gắng càng nợ nần chồng chất. Thay vào đó, sao anh không đi chơi với em?”

Lý Tầm Ngộ cau mày: “San San, anh tự nhận chưa bao giờ bạc đãi em. Vì em, anh đã ly hôn. Nhưng em thử nhìn xem, từ lúc em trở về nước đến giờ, em đã tiêu bao nhiêu tiền của anh rồi. Sao mãi vẫn không đủ?”

“Ha.” Cơ San San cười lạnh: “Giờ mới thấy em tiêu tiền nhiều? Thế cảm giác kích thích và thỏa mãn anh nhận được từ em đâu rồi?

“Không phải anh chê Hà Húc cứng nhắc, thiếu thú vị sao?

“Sao? Đã hưởng niềm vui từ em rồi, giờ lại không muốn trả giá?”

Lý Tầm Ngộ nhìn Cơ San San hồi lâu từ trên xuống dưới, cuối cùng hỏi: “San San, nếu bây giờ anh nói anh không còn tiền nữa, chuỗi nhà hàng sắp phá sản, liệu em có ngay lập tức bỏ đi mà không thèm nhìn anh lấy một cái không?”

“Xì.” Cơ San San tỏ vẻ bất cần: “Bây giờ anh vẫn còn tiền mà?”

Lý Tầm Ngộ đột nhiên bật cười, cười đến gập cả người, nước mắt rơi xuống đất.

17.

Lý Tầm Ngộ thật sự đã gục ngã.

Anh đến tìm tôi, tay cầm bó hoa tươi, mặt đầy vẻ chân thành: “Hà Húc, anh sai rồi. Anh không đến để cầu tái hợp, mà thật lòng muốn xin lỗi em.”

Tôi ngồi trên ghế chủ tịch, lười biếng nhìn anh: “Nếu muốn vay tiền thì đi ngân hàng, ngân hàng nhiều tiền.”

Điều bất ngờ là, Lý Tầm Ngộ không nổi giận, mà tiếp tục chân thành nhận lỗi: “Anh phá sản cũng không sao.

“Anh hiểu ngành nhà hàng, đã bước chân vào đó từ năm 20 tuổi. Anh có thể làm lại từ đầu, anh nhất định sẽ phục hồi.

“Chỉ là, anh bỗng hiểu được em. Sự chuẩn bị chu đáo, kế hoạch kỹ lưỡng, không bao giờ đứng yên. Cuộc sống là không ngừng tiến lên. Anh hiểu rồi. Anh thật lòng đến đây để xin lỗi em.”

“Hiểu rồi.” Tôi đáp lại một cách hờ hững, “Anh không trả nổi số tiền nợ tôi nữa, phải không?”

Anh cúi đầu xấu hổ.

Tôi lạnh lùng nói: “Khi phá sản thanh lý tài sản, nợ phải được ưu tiên, cổ phần để sau. May mà tôi đã sớm chuyển cổ phần thành nợ. Hy vọng lúc đó, khi thanh lý, anh sẽ công bằng, không để tôi thiệt thòi.”

“Anh…” Lý Tầm Ngộ lúng túng: “Anh có thể làm việc cho em để trả nợ, em biết năng lực của anh mà.”

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu. Bây giờ mọi người đều đang thu hẹp quy mô, tôi chưa có kế hoạch tuyển dụng.”

Lý Tầm Ngộ cúi đầu: “Hà Húc, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, để anh ở bên em, nhìn em hạnh phúc, được không?”

Tôi đáp lạnh lùng: “Tôi không nuôi người vô dụng.”

Lý Tầm Ngộ ngập ngừng không chịu rời đi.

Tôi hỏi anh ta: “Anh nghĩ tôi và Cơ San San, mỗi người có ưu khuyết điểm gì?”

Anh ta trả lời thản nhiên: “Về cách đối nhân xử thế, hai người hoàn toàn khác nhau. Còn về những điều khác, Hà Húc, anh chưa từng nói xấu người cũ, cũng chưa từng nói điều không tốt về em.”

“Vậy à.” Tôi cuối cùng cũng nở một nụ cười, nhưng là nụ cười nhạt nhẽo: “Thứ mà Cơ San San cũng không cần, tại sao tôi phải nhặt lại?”

Lý Tầm Ngộ như thể mất hết sức lực, đứng lặng tại chỗ, cúi đầu ủ rũ rất lâu, rất lâu.

18.

Sau khi phá sản, Lý Tầm Ngộ bị chẩn đoán mắc bệnh gan nghiêm trọng.

Bệnh này một phần do nhiều năm tiệc tùng xã giao, một phần cũng liên quan đến quan niệm sống của anh ta.

Thật ra, ngay từ đầu, anh ta và Cơ San San đã có điểm chung: Cả hai đều thích sống cho hiện tại.

Nhưng vì không thực sự hiểu ý nghĩa của điều đó, họ đã mù quáng buông thả bản thân.

Tình hình hiện tại còn khó khăn hơn nhiều so với những gì Lý Tầm Ngộ từng nghĩ.

Càng đối mặt với thực tế, anh ta càng tuyệt vọng.

Nội tâm bức bối, cơ thể cuối cùng cũng suy sụp.

Muốn vực dậy từ đây là điều không tưởng; sống sót thôi đã là tốt lắm rồi.

Cơ San San quả nhiên đã rời bỏ anh ta.

Chính điều này khiến cả cha mẹ Lý Tầm Ngộ cũng bất mãn, mắng Cơ San San là kẻ vô ơn.

Cơ San San không còn cách nào khác, lại ra nước ngoài.

Nhưng sau đó cô ta quay về, lại muốn tìm đến Lý Tầm Ngộ.

Lý Tầm Ngộ cảm thấy có gì đó không ổn, bèn tra cứu một chút, phát hiện ra Cơ San San đã nghiện thuốc, không còn tiền chữa trị, và giờ lại muốn tìm anh ta để “gánh hộ.”

Lý Tầm Ngộ chỉ nói một câu: “Không ngờ người từng kiêu ngạo như em cũng có ngày hôm nay.”

Câu nói ấy khiến mặt Cơ San San tái mét.

Chắc cô ta đã nhớ lại cái ngày tôi ra sân bay đón, những lời nói ngạo mạn của mình khi đó.

Cô ta từng nói tôi chưa từng học đại học tốt, cảm xúc không ổn định, nhưng giờ đây tôi đang nắm giữ tài sản hàng trăm triệu, cô ta còn khó lòng gặp được tôi.

Hóa ra, cô ta mới chính là kẻ hề.

Tôi đứng trước cửa sổ kính trong văn phòng, nơi tọa lạc ở tầng cao của một tòa nhà tại khu CBD. Ngước mắt lên là trời xanh mây trắng; cúi đầu xuống là một đô thị phồn hoa.

Tôi quay lại nói với trợ lý: “Những tin tức về họ sau này, không cần báo lại cho tôi.”

Trước đây, tôi mong Lý Tầm Ngộ mãi mãi thất bại, không bao giờ vực dậy được.

Từ nay, họ không đáng để tôi phải bận tâm thêm nữa.

– Hết –

(Đã hết truyện)

#GSNH 676 Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại,

1.

Hôm sinh nhật tôi, em trai dẫn về một cô gái. Cô gái mặc áo thun, quần jean, chân mang đôi giày vải, rụt rè đi theo sau lưng em tôi.

Tôi gật đầu ra hiệu, hỏi em trai:

“Đây là ai?”

Nó kéo cô gái đứng ra trước mặt:

“Chị, đây là bạn gái em, An Hạ. Hạ Hạ, đây là chị gái anh, Lâm Đường.”

An Hạ ngước lên nhìn tôi một cái, trong ánh mắt đầy vẻ đánh giá.

Rồi bỗng dưng cô ta lao đến ôm chầm lấy tôi:

“Chị ơi, chị đẹp quá trời luôn!”

Tôi bị cô ta ôm đến mức loạng choạng suýt ngã.

Hôm nay là tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi chín của tôi, toàn bộ khách mời đều là những nhân vật có tiếng tăm ở thành phố A. Lâm Hàng đã vô ý dẫn bạn gái đến mà không báo trước, điều này đã không hợp quy tắc, đằng này cô ta còn ăn mặc tùy tiện như vậy.

Chưa hết, cô ta suýt làm tôi mất mặt ngay tại bữa tiệc!

Tôi cố gắng nhẫn nhịn, đẩy nhẹ An Hạ ra, rồi nắm lấy một tay cô ta:

“Lên tầng thay bộ đồ khác đi.”

An Hạ trố mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy khiếp sợ:

“Chị, ý chị là em mặc thế này không ổn ạ?”

Tôi còn chưa kịp đáp, Lâm Hàng đã kéo An Hạ ra sau lưng mình:

“Chị, sao chị có thể nói Hạ Hạ như vậy?”

Tôi: ??

Một số khách mời đã bắt đầu nhìn về phía này. Tôi cố gắng nén cơn giận, miễn cưỡng nở một nụ cười:

“An tiểu thư hiểu lầm rồi, chị không có ý đó…”

Câu nói còn chưa xong, An Hạ đã nắm tay áo em trai tôi, giọng run rẩy yếu đuối:

“Lâm Hàng ca ca, em sợ quá. Người nhà anh trở mặt nhanh như vậy sao? Chị anh… chị ấy có phải không thích em không?”

Rồi cô ta thò đầu ra khỏi lưng em tôi, cắn cắn môi, giọng nhỏ nhẹ hỏi tôi:

“Chị, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà, tại sao chị lại không thích em?”

Tôi không thể chịu nổi nữa, lập tức gọi người:

“Đuổi bọn họ ra ngoài, cả Lâm Hàng!”

Trước khi bị tống ra ngoài, Lâm Hàng còn trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt khó tin.

An Hạ thì không biết lấy sức ở đâu, đột ngột vùng thoát khỏi tay nhân viên an ninh, hét lên:

“Chị không chào đón bọn em thì thôi, bọn em tự đi được!”

2.

Cô bạn thân Hạ Du an ủi tôi, bảo không cần giận làm gì:

“Thôi mà, tức giận làm gì cho mệt? Chắc Tiểu Hàng bị mấy cái gọi là tình yêu làm cho mê muội nhất thời thôi. Nó còn trẻ mà, vừa mới tốt nghiệp đại học, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ cả.”

Hạ Du còn đang nói, điện thoại tôi bỗng vang lên liên tục, toàn là thông báo trừ tiền.

Lâm Hàng nhỏ hơn tôi bảy tuổi, từ bé cha mẹ đã bận rộn lo chuyện công ty, cậu ta có thể nói là do một tay tôi chăm sóc.

Khi tôi vào đại học, đã bắt đầu giúp cha mẹ quản lý công việc công ty. Thấy tôi xử lý tốt, họ thậm chí giao hẳn mọi việc cho tôi rồi bay khắp thế giới du lịch.

Còn Lâm Hàng thì được gửi ra nước ngoài học đại học.

Hồi đó, tôi sợ cậu ta ở nước ngoài học được mấy thói hư tật xấu, nên đã mở cho cậu ta một thẻ phụ, mọi chi tiêu của cậu ta tôi đều nắm rõ.

Hay thật, cả buổi chiều điện thoại tôi cứ ting ting tin nhắn trừ tiền.

Tôi bảo thư ký gửi bảng sao kê chi tiết sang cho mình, nhìn một loạt toàn là những thứ con gái thích.

Tôi ngó qua một chút, chỉ nhún vai:

“Thôi kệ đi.”

Ai dè tôi vừa dứt câu, Lâm Hàng đã gọi điện tới. Vừa nhấc máy đã nghe giọng háo hức của cậu ta:

“Chị, chị chuyển cho em căn biệt thự ở phía Nam thành phố đi. Hạ Hạ thích, em muốn tặng cô ấy.”

Tôi ngỡ mình nghe nhầm.

Hạ Du bên cạnh cũng sững sờ, đến mức làm đổ cả cốc cà phê.

“Cậu nói gì cơ?”

“Căn biệt thự ở phía Nam thành phố đó chị.”

Tôi vì tức quá mà bật cười:

“Cậu còn nhớ biệt thự đó là của ai không?”

“Của anh Từ Thành mà.”

À, hóa ra Lâm Hàng vẫn nhớ rõ.

Từ Thành lớn hơn tôi vài tuổi, chúng tôi đều gọi anh ấy là “anh Thành”. Trước đây, vì cứu Lâm Hàng mà anh Thành mất mạng. Trước khi chết, anh ấy còn xoa đầu cậu nhóc mà nói:

“Đừng khóc nữa, Tiểu Hàng. Anh đã chuyển căn biệt thự mà em hay đến chơi cho chị em rồi. Sau này nhớ anh thì cứ đến đó. Ngoan.”

Giờ đây, cậu nhóc ngốc nghếch đó lại muốn tặng căn biệt thự cho An Hạ sao?!

Nghe Lâm Hàng nói thế, tôi kiềm chế giọng điệu, cố bình tĩnh đáp:

“Tối nhớ về nhà. Tôi đợi cậu.”

Những năm qua, tôi đã nắm trọn quyền kiểm soát nhà họ Lâm. Dù Lâm Hàng là tiểu thiếu gia, nhưng sống thế nào cũng phải nhìn sắc mặt tôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, những năm qua tôi đã quá tốt với cậu ta rồi.

3.

Lâm Hàng dẫn An Hạ về nhà.

Trước khi bước vào thư phòng, cậu ta còn giả vờ nghiêm túc hỏi:

“Ba mẹ không ở nhà à?”

“Từ năm ngoái họ đã đi du lịch Tây Âu rồi.”

Tôi đã bảo người điều tra hành tung của Lâm Hàng suốt một năm qua, quả nhiên, vừa về nước năm ngoái, cậu ta đã dính dáng đến An Hạ.

Thời điểm ba mẹ tôi nói đi du lịch, chính là lúc Lâm Hàng bày đủ trò phong lưu để cưa cẩm An Hạ. Trong đầu toàn là An Hạ, làm gì còn thời gian mà quan tâm đến ba mẹ mình.

“Cậu muốn căn biệt thự ở phía Nam thành phố?”

“Chủ yếu là vì Hạ Hạ thích.”

An Hạ nắm lấy vạt áo Lâm Hàng, yếu ớt nói:

“Chị à, sức khỏe em không tốt, không khí ở phía Nam rất trong lành, chắc sẽ tốt cho em.”

Lâm Hàng liền nắm tay An Hạ, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

“Hạ Hạ, yên tâm đi. Anh nhất định sẽ tặng em căn biệt thự đó. Em phải khỏe mạnh nhé.”

Nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, tôi không nhịn được nữa, trực tiếp tát mạnh một cái vào mặt Lâm Hàng.

“Cậu biết rõ đó là nhà của Từ Thành. Nói tặng là tặng? Từ Thành năm xưa rốt cuộc đã cứu cái thứ gì vậy?!”

An Hạ bị cái tát của tôi dọa cho đứng hình, ánh mắt đau lòng nhìn Lâm Hàng.

Rồi cô ta quay sang tôi, giọng đầy “chính nghĩa”:

“Chị à, người chết chẳng phải nên nhường đường cho người sống sao?”

Nghe câu này của An Hạ, tôi lại giơ tay tát thêm một cái vào mặt Lâm Hàng:

“Cậu kể chuyện của Từ Thành cho cô ta nghe rồi à?”

An Hạ sững sờ, rồi vội nói:

“Chị, chị làm vậy không đúng đâu. Chị đánh Lâm Hàng ca ca như thế, đến lúc chú dì về, chị giải thích sao đây? Anh ấy là con trai duy nhất của họ mà!”

Nghe câu này, tôi càng tức, lại thêm một cái tát nữa cho Lâm Hàng:

“Không sao, tôi nhìn cậu ta càng ngày càng không thuận mắt, tát một cái cho hạ hỏa thôi.”

Sau đó tôi quay sang An Hạ, giọng lạnh lùng:

“An tiểu thư cẩn thận lời nói. Tôi lấy đâu ra em gái? Nhà họ Lâm chỉ có duy nhất một cô con gái là tôi!

À không, nói đúng hơn, chỉ có một đứa con duy nhất là tôi!”

Nhìn dáng vẻ của Lâm Hàng, tôi rút ra một tập tài liệu, đặt trước mặt cậu ta:

“Lâm Hàng, cậu chỉ là một đứa trẻ được nhà họ Lâm nhận nuôi mà thôi.”

4.

Tôi vừa dứt lời, sắc mặt của Lâm Hàng lập tức thay đổi.

An Hạ cũng tái nhợt trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ đau lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Hàng:

“Lâm Hàng ca ca, anh có đau không?”

Rồi cô ta lại quay sang tôi, vẻ mặt tội nghiệp:

“Chị à, cho dù chị không thích em, thì Lâm Hàng ca ca vẫn là em trai ruột của chị mà! Chị không thể vì em mà nói anh ấy không phải con của nhà họ Lâm chứ!”

Tiếng lải nhải của cô ta làm tôi đau cả đầu. Bảo vệ đã đứng chờ sẵn ngoài cửa thư phòng từ lâu.

“Người đâu, lôi cả Lâm Hàng và An Hạ ra ngoài cho tôi!”

Trước khi bị ném ra ngoài, Lâm Hàng vẫn còn ngơ ngác nhìn tôi. Tôi cầm tập tài liệu lên, lạnh nhạt nói:

“Lâm Hàng, bao nhiêu năm qua, tôi đã quá tốt với cậu rồi.”

Vừa nghe xong, Lâm Hàng tức tối trừng mắt nhìn tôi, rồi kéo An Hạ vào lòng:

“Hạ Hạ, chúng ta đi!”

Trước khi đi, cậu ta còn không quên để lại một câu:

“Lâm Đường, chính chị tự biết mình đã đối xử với tôi như thế nào! Chị chỉ xem tôi như một con chó thôi!”

Dù đã chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn không nhịn được mà phì cười vì câu nói đó.

Khi Lâm Hàng được đưa về nhà, cậu ta chỉ là một đứa bé gầy gò, nhỏ xíu. Tôi là người chăm sóc, nuôi lớn cậu ta.

Lúc cậu ta dậy thì, nổi loạn, bao lần tôi phải đến kéo cậu ta ra khỏi mấy vụ đánh nhau.

Đến kỳ thi đại học, với thành tích của cậu ta, chẳng thể vào nổi trường nào khá khẩm. Tôi đã phải chạy đôn chạy đáo nhờ vả, gửi cậu ta ra nước ngoài học.

#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

Full


Bình luận