Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 676 Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai

Chương 4



Tôi nói thẳng với Lâm Hàng:

“Nhà họ Lâm dù sao cũng là gia đình có danh tiếng, không phải bãi rác mà nhận cậu quay lại.”

Sau khi Lâm Hàng rời đi, từ một góc khuất, tôi thấy rõ cậu ta lên xe của ông Từ.

Tôi biết cậu ta lấy gì để dụ dỗ ông Từ: hứa rằng nếu sau này nắm quyền, cậu ta sẽ giúp đỡ nhà họ Từ, hoặc nếu kết hôn, con cái sẽ mang họ Từ.

Ông Từ là người cuồng vọng với việc có con nối dõi. Nhưng tiếc rằng, sau một tai nạn, ông ấy không còn khả năng có con nữa.

Hồi Từ Thành qua đời, ông Từ khóc lóc thảm thiết, đến mức tôi tưởng ông ấy sẽ đi theo con trai. Nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn yêu bản thân mình nhất.

Bây giờ, ông ta tỏ ra “toàn tâm toàn ý” với Lâm Hàng, xét đến cùng cũng chỉ vì lợi ích của bản thân. Nếu không, ông ấy đã chẳng để An Hạ tiếp cận một kẻ ngốc như Lâm Hàng.

Tiếc rằng, ông Từ đã già, đầu óc cũng không còn minh mẫn, và lần này, ông ấy đã cược sai.

11.

Quả nhiên, việc tôi mang theo đội bảo vệ là đúng đắn.

Vừa rời khỏi công ty, tôi đã bị một nhóm đàn ông lực lưỡng lao đến chặn đường.

Lúc đó trời đã tối, hầu hết nhân viên đã về hết. Nếu không có đội bảo vệ, có lẽ tôi đã gặp nguy hiểm.

Nhưng thật đáng tiếc, giấc mơ của bọn họ không thành hiện thực.

Đội bảo vệ của tôi dễ dàng khống chế nhóm người kia. Tôi đứng bên gọi cảnh sát, rồi lại phải dành cả buổi tối ở đồn để hợp tác điều tra.

Xong xuôi, tôi trở về nhà, ở cửa đã thấy An Hạ.

Cô ta mặc một chiếc váy trắng, tay đặt lên bụng. Nhưng bụng của cô ta vẫn phẳng lì, không có chút dấu hiệu gì của việc mang thai.

“Cô Lâm, cô có muốn sờ thử con của anh Lâm Hàng không?”

Tôi nhìn cô ta, suy nghĩ một hồi, ồ, tốc độ của Lâm Hàng cũng nhanh đấy chứ?

“Không cần.”

“Cô Lâm, tôi không tin là cô không có chút tình cảm nào với anh Lâm Hàng. Dù anh ấy có làm tổn thương cô, nhưng cô cũng lớn lên cùng anh ấy mà! Huống hồ, dù anh ấy sai, nhưng đứa trẻ trong bụng này thì vô tội!

Cô Lâm, cô nỡ để con của anh ấy phải lang thang sao?”

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Tôi nhắc lại lần nữa, Lâm Hàng chỉ là con nuôi của nhà họ Lâm. Đứa con của cậu ta không liên quan gì đến chúng tôi.”

“Cô Lâm! Ơn nuôi lớn còn hơn ơn sinh thành. Bao năm nay, cô không coi anh ấy là em trai ruột của mình sao?!”

Không muốn tiếp tục đôi co, tôi bước thẳng vào nhà.

Đi vào, tôi vẫn nghe giọng An Hạ vọng lại sau lưng:

“Cô Lâm! Anh Lâm Hàng lúc nào cũng coi cô là chị gái ruột mà!”

Ha, coi tôi là chị gái? Nếu thật sự coi là chị, cậu ta đã không làm ra những chuyện đó! Bao năm qua, hết lần này đến lần khác, tôi nhắm mắt cho qua, chỉ vì coi cậu ta là người thân. Nhưng không ngờ, Lâm Hàng lại là một con sói mắt trắng!

Hãy nghĩ mà xem, một người ngay cả ân nhân cứu mạng cũng không nể tình, nếu tôi đối tốt với cậu ta hơn một chút, nếu cậu ta dẫn sói vào nhà, nếu một ngày nào đó nhờ sự trợ giúp của người khác mà cướp được quyền kiểm soát tập đoàn, liệu tôi còn chỗ đứng trong nhà họ Lâm không?

Đúng lúc đó, tôi thấy Lâm Hàng từ trong nhà đi ra.

Tôi sững người. Lâm Hàng dù sao cũng từng là thiếu gia nhà họ Lâm, đám bạn bè xấu của cậu ta ở khu này chắc chắn không ít. Dù tôi đã cấm cậu ta vào nhà, nhưng nếu bạn bè giúp cậu ta vào, đội bảo vệ cũng chẳng dám nói gì.

Nhưng –

“Sao cậu vào được nhà tôi?”

Lâm Hàng lùi lại vài bước, ra vẻ bị tổn thương:

“Chị, dù sao em cũng đã sống ở đây bao năm. Dù chị đổi mật mã, em vẫn đoán được.”

Tôi “ồ” một tiếng, sau đó bước vào trong và lập tức sa thải một người giúp việc.

Người này từng được thuê để chăm sóc Lâm Hàng hồi nhỏ. Có lẽ vì làm việc quá lâu, bà ta nghĩ mình thân thiết với cậu ta, còn tưởng cậu ta mới là người trả lương cho mình.

Tôi lạnh lùng nói:

“Bà à, trước giờ tôi không đuổi bà vì bà làm việc không tệ. Nhưng không ngờ bà lại không biết phân biệt đúng sai.”

Bà giúp việc vì chăm sóc Lâm Hàng quá lâu nên lập tức phản ứng:

“Cô chủ, cho tôi nói thẳng, dù sao cậu Lâm Hàng cũng là em trai cô! Không có máu mủ thì sao chứ? Tình cảm bao năm nay mới là điều quan trọng nhất!”

Tôi gật đầu:

“Đúng vậy, tình cảm là quan trọng nhất. Vậy nên cảm ơn bà vì những năm qua đã tận tụy. Nhưng bà muốn ở lại thì cũng được thôi, chỉ là nhà họ Lâm sẽ không trả lương cho bà nữa. Dù gì, tình cảm quan trọng hơn tiền mà.”

Sau khi tắm xong, tôi được quản gia thông báo rằng bà giúp việc đã dọn đồ rời đi.

Tôi hỏi:

“Khi bà ta thu dọn đồ đạc có ai theo dõi không? Đừng để bà ta lấy thứ gì đáng giá trong nhà.”

“Yên tâm đi, thưa cô. Tôi đã cho hai người trông chừng, đảm bảo không để bà ta mang thêm thứ gì.”

12.

Bản thầu đã biến mất.

Tôi là người rất ngăn nắp, thậm chí có thể nói là mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.

Trợ lý toát mồ hôi hột, giọng gần như muốn khóc:

“Cô Lâm, tôi thực sự không để bừa đâu.”

Tôi bình thản đáp:

“Tôi biết.”

Trợ lý ngẩng đầu lên nhìn tôi:

“Là Lâm Hàng lấy.”

Bản thầu được đặt trong thư phòng, không cần nghĩ cũng biết là lần trước Lâm Hàng quay lại đã lấy đi.

Lần đấu thầu này là để tranh một lô đất, theo tài liệu của thành phố, khu vực đó sẽ có tiềm năng phát triển rất lớn trong tương lai. Nếu giành được, lợi nhuận thu về sẽ không hề nhỏ.

Thực tế, nhà họ Lâm không quá quan tâm đến khu đất này.

Nhưng tại sao tôi phải để nó rơi vào tay Lâm Hàng? Tại sao phải để nó trở thành lợi ích cho ông Từ?

Nghe tôi nói vậy, trợ lý cũng hiểu ra:

“Là ông Từ? Vậy cô Lâm, giờ phải làm sao?”

“Đơn giản thôi. Không để cậu ta có cơ hội tham gia đấu thầu.”

Tôi lập tức báo cảnh sát. Đây là hành vi liên quan đến bí mật thương mại, cảnh sát phản ứng rất nhanh.

Khi họ tới, tôi giao đoạn ghi hình từ camera đối diện thư phòng. Lâm Hàng không biết nhà tôi có lắp camera giám sát.

Cũng phải thôi, những người giàu thường rất chú trọng quyền riêng tư. Có camera thì tốt, nhưng nếu dữ liệu bị rò rỉ thì sao?

Nhưng từ khi tôi tiếp quản Lâm thị, tôi đã cho lắp đặt camera trong nhà.

Người nhà họ Lâm đúng là đáng tin cậy, nhưng so với họ, tôi tin chính mình hơn.

Cảnh sát hành động rất nhanh, Lâm Hàng nhanh chóng bị bắt.

Khi tôi đến gặp cậu ta, vẻ mặt cậu ta vẫn thản nhiên như không.

“Cậu nghĩ ông Từ sẽ cứu cậu sao?

Cậu nghĩ chuyện cậu và ông Từ thuê người bắt cóc tôi không để lại bằng chứng gì sao?

Lâm Hàng, đôi lúc cậu cũng thông minh đấy chứ. Hai tay chuẩn bị cả hai đường, vừa thuê người bắt cóc tôi, vừa quay về nhà trộm bản thầu. Nhà họ Lâm nuôi cậu bao năm, đúng là nuôi chó còn hơn.”

Lâm Hàng nổi giận:

“Chị thì biết cái gì? Chỉ có ông Từ mới coi tôi là người một nhà!”

Tôi nhắc nhở bản thân, đây là đồn cảnh sát, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật. Không thể đánh người trong đây được.

“Ồ, một nhà? Vậy cậu có biết An Hạ đang mang thai không?”

“Tất nhiên là tôi biết! Lâm Đường, chị là người chỉ biết tiền, mãi mãi không hiểu được tình yêu!”

“Ồ, nhưng đứa trẻ đó không phải con cậu nha~. Là con của trợ lý ông Từ đấy!

Lâm Hàng, An Hạ bám lấy ông Từ rồi tiếp cận cậu chẳng qua là để lợi dụng nhà họ Lâm. Không còn nhà họ Lâm, cậu là cái thá gì?”

Tôi dừng một chút, mỉm cười nhìn cậu ta:

“Người xưa nói rất đúng, có được tất có mất. Mặc dù tôi được tiền, nhưng cũng mất đi nhiều thứ, đau lòng ghê.”

Không để ý đến cậu ta thêm nữa, tôi quay người bước ra khỏi đồn, đi thẳng tới nhà bà Từ.

13.

Những chứng cứ mà Hạ Du giúp tôi thu thập về vụ suýt bị bắt cóc hôm trước đã được tôi nộp cho cảnh sát.

Bà Từ hẹn gặp tôi tại một quán cà phê mèo.

Ngày trước, anh Từ Thành rất thích mèo. Hôm tỏ tình với tôi, anh ấy còn nói sau này sẽ nuôi mèo trong nhà.

Đáng tiếc, anh Từ Thành đã không còn nữa.

Trước đây, bà Từ không thích mèo hay chó, cảm thấy chúng phiền phức. Nhưng từ khi Từ Thành ra đi, bà lại thường xuyên đến quán cà phê mèo để nhìn chúng.

“Đường Đường, dì biết con là một đứa trẻ tốt. Nhưng càng về sau, những chuyện mà ông Từ làm càng hồ đồ.”

“Mẹ nuôi, con muốn đưa ông ấy vào tù.”

Những ngày qua, tôi đã thu thập đủ mọi chứng cứ về những hành vi phạm pháp của ông Từ.

Những vấn đề về đạo đức có thể để dư luận phán xét, nhưng các tội danh liên quan đến pháp luật đủ để ông ta phải sống phần đời còn lại trong tù.

Danh sách dài bao gồm nhưng không giới hạn: các tội liên quan đến kinh tế, bắt cóc, đe dọa đối thủ cạnh tranh…

“Đưa vào đi. Dì nhìn ông ấy cũng thấy chán ngán. Dì và ông ấy đang làm thủ tục ly hôn. Ngày trước, Từ Thành để lại cho dì một khoản tiền lớn, nhưng dì không biết cách quản lý. Bao nhiêu năm làm phu nhân nhà giàu, dì chỉ mong sống yên ổn. Đường Đường, sau này nhờ con giúp dì.”

Tôi ôm lấy bà:

“Mẹ nuôi, không có gì là phiền đâu.”

Cảnh sát hành động nhanh chóng, ông Từ bị bắt không lâu sau đó.

Tôi nghe nói, An Hạ thực sự mang thai. Nhưng trong một lần nói chuyện, cô ta buột miệng thừa nhận đứa trẻ không phải con của Lâm Hàng.

Nghe đâu, Lâm Hàng tức đến mức suýt ngất.

Nhưng tất cả những chuyện này chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Không lâu sau, nhà họ Lâm thắng thầu và giành được lô đất.

Hạ Du đến tìm tôi đi ăn mừng. Ăn xong, hai chúng tôi uống hơi nhiều. Trong cơn say, tôi nói với cô ấy:

“Hạ Du, sau này nếu cậu kết hôn và có con, chúng ta cùng nuôi. Công ty nhà tớ sau này cũng để lại cho con cậu. Hai chúng ta mà cùng nuôi con, chắc chắn sẽ nuôi ra thiên tài!”

Hạ Du nhìn tôi với ánh mắt mơ màng, hỏi:

“Sao nghe thế này, chẳng lẽ cậu không định kết hôn nữa à?”

Tôi lắc đầu, cười:

“Kết gì mà kết? Làm quý cô độc thân giàu có không đủ tuyệt sao?! Tớ đây, Lâm Đường, chính là quý cô độc thân giàu nhất thành phố A!”

Ngày trẻ, người tôi từng gặp đã quá đỗi rực rỡ, đến mức sau này chẳng ai sánh bằng.

Thế nên, nếu không tìm được ai xuất sắc hơn, chi bằng làm một quý cô độc thân giàu có, vui vẻ tận hưởng cuộc sống!

-HẾT-

(Đã hết truyện)

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại,

01

Bữa tiệc chào đón vị sếp mới đến rất náo nhiệt.

Mọi người đều cố vươn cổ ra, ai cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng xem nhân vật được đồn đại khắp công ty là vừa có “tài sắc vẹn toàn” lại có luôn cả “thủ đoạn” sẽ ra sao.

Tôi ký tên ở cửa, rồi lặng lẽ rời đi.

Không phải là tôi không tò mò. Chỉ là cái tên Hạ Hành Bách này, lại còn là người lợi hại như thế, chắc chắn không có người thứ hai.

Lúc rời khỏi hội trường, tôi liếc nhìn lên sân khấu. Là người đàn ông với dáng vẻ cao ráo, đứng giữa đám đông, ung dung tự tại nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái.

Hạ Hành Bách.

Thời đi học, anh ấy lớn hơn tôi hai khóa và là một thiên tài nổi tiếng.

Tôi từng công khai theo đuổi anh ấy một thời gian. Nhưng anh ấy rất lạnh lùng và khó gần, tôi không chịu nổi nên chưa đến hai tháng đã từ bỏ rồi.

Sau đó tôi chuyển sự chú ý sang một người bạn cùng phòng khác của anh ấy.

Tôi mãi mãi nhớ ánh mắt của anh ấy khi phát hiện dây buộc tóc của tôi xuất hiện trên cổ tay của bạn cùng phòng anh ấy.

Im lặng, lạnh lùng. Như một con quái thú muốn nuốt chửng tôi.

Rõ ràng là anh ấy lạnh lùng, vô tâm, không chịu nhận sự theo đuổi của tôi trước nhưng tôi lại bị ánh mắt của anh ấy làm cho cảm thấy có chút hổ thẹn.

Sau đó anh ấy tốt nghiệp, tôi muốn gửi một lời chúc tới anh thì mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, tôi đã bị anh ấy xóa khỏi danh sách bạn bè.

Tôi nhìn lên sân khấu, ánh mắt không khỏi có chút mơ hồ đi.

Anh ấy còn nhớ tôi không?

Thôi. Tốt nhất là quên đi. Mấy cái lịch sử đen tối này, nên quên đi là tốt nhất!

Nghĩ lại cũng biết, chắc chắn tôi cũng không để lại ấn tượng tốt đẹp gì cho anh ấy rồi.

Khi chờ thang máy, một vài đồng nghiệp từ hội trường đi ra, họ hào hứng bàn tán sôi nổi.

“Không hổ danh là tổng giám đốc Hạ nổi tiếng, đứng đó thôi mà đã phong độ như vậy!”

“Nhưng anh ấy vừa nãy đang tìm ai sao?”

“Không biết nữa, hình như thấy người quen ở cửa nhưng người đông quá, anh ấy không đuổi theo được, còn có vẻ hơi thất vọng.”

“Các lãnh đạo cao cấp của chúng ta đều ở trong đó, Hạ tổng có thể thấy người quen nào chứ?”

“Ai mà biết được? Có khi nhìn nhầm thôi.”

Tiếng bàn tán dần xa.

Tôi đứng tại chỗ, có chút đờ đẫn.

Hạ Hành Bách… tìm người? Không thể nào là tôi chứ?

Thang máy đến đúng lúc, dòng suy nghĩ của tôi cũng bị cắt ngang.

“Li Lạc Uyên, cô có vào không?” Quản lý không kiên nhẫn thúc giục.

Tôi tỉnh lại, vội bước vào thang máy, “Xin lỗi.”

Quản lý liếc nhìn tôi một cái, ấn nút đóng cửa, miệng còn đang phàn nàn: “Lề mề.”

Tôi ấm ức đứng trong thang máy.

Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, có người từ bên ngoài đưa tay ngăn cửa. Cửa kim loại từ từ mở ra, xuất hiện trước mặt là một khuôn mặt đẹp như điêu khắc.

Hạ Hành Bách rút tay về, phủi nhẹ, khuôn mặt thản nhiên, nhìn về phía quản lý, “Anh gấp lắm sao?”

Anh chỉ đứng đó thôi, nhìn có vẻ như không để tâm lắm nhưng lại có cảm giác áp lực từ người bề trên.

Quản lý căng thẳng đến mức giọng run rẩy: “Không… không có…”

Hạ Hành Bách không để ý đến anh ta nữa, bước vào thang máy.

Tôi vội vàng lùi lại, cúi đầu xuống.

Anh ấy không nhìn thấy tôi chứ?

Vừa nghĩ xong lại thấy mình buồn cười.

Nhìn thấy thì sao? Anh ấy có lẽ không còn nhớ tôi nữa. Nhiều cô gái từng theo đuổi anh ấy như vậy, tôi lại là người dễ thay lòng nhất.

Buồn cười thật.

Quản lý sau khi liên tục xin lỗi, lại quay sang tâng bốc Hạ Hành Bách: “Tổng giám đốc Hạ muốn lên tầng nào ạ?”

Anh kéo lại cà vạt, vẻ mặt bình thường: “Cùng tầng với Li Lạc Uyên.”

Tôi sững người.

Quản lý cũng sững người.

Ông ta nhìn tôi một cái, muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy miệng.

Tôi nhìn sang Hạ Hành Bách.

Anh ta thậm chí đang quay lưng lại với tôi, tôi chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt tinh tế của anh ta. Nhưng tim tôi thì đã đập thình thịch.

Anh ta không chỉ nhớ tôi. Còn gọi chính xác tên tôi. Thậm chí còn muốn lên cùng tầng với tôi!

Tôi âm thầm nuốt nước bọt, không dám nói gì.

Quản lý như nhận ra điều gì đó, liền quyết định xuống thang máy ở tầng tiếp theo, cười gượng với Hạ Hành Bách: “Hóa ra anh và Lạc Uyên quen biết nhau… Vậy tôi đi trước, để cô ấy dẫn đường cho anh!”

Hạ Hành Bách không nói gì.

Nhưng ngay sau khi quản lý rời đi, cửa thang máy vừa đóng lại, anh đưa điện thoại đến trước mặt tôi.

Tôi ngẩng lên. Là một mã QR.

Hạ Hành Bách vẫn không nhìn thẳng vào tôi, chỉ lạnh lùng nói: “Kết bạn đi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, lông mày nhíu lại.

Đây… hình như là WeChat của anh ta?

Tôi nhớ vài năm trước, Hạ Hành Bách đã luôn dùng hình ảnh phong cảnh này làm avatar.

Hơn nữa, chẳng phải anh ta đã xóa tôi rồi sao?

Tôi im lặng vài giây, cuối cùng không thể không hỏi: “Có lẽ, anh nhớ là chúng ta đã từng kết bạn chứ?”

Hạ Hành Bách im lặng một lúc.

Anh ta chỉ đáp lại một chữ: “Ừ.”

Sau khi ra khỏi thang máy, Hạ Hành Bách không để ý đến tôi mà đi thẳng, cũng không có hành động gì khác.

Nhưng lời nói và hành động của anh ta đã khiến tôi không khỏi ngạc nhiên!

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận