#GSNH 683 Tôi Nuôi Con, Không Nuôi Thứ Ăn Bám
Chương 4
Chị hai sợ tôi buồn liền đăng ký một tour du lịch cho tôi cùng đi với chị.
Chị nói: “Cầm lương hưu, tự mình đi hưởng thụ đi. Đừng sống như kiểu cả đời vì người khác, xong cái chết tới bất ngờ chẳng được tận hưởng gì. Mặc kệ hết, bỏ hết, giờ là lúc đi ngắm non sông tươi đẹp của tổ quốc!”
Trong suốt một tuần sau đó, tôi cùng chị hai đi du lịch nhiều nơi mà trước đây tôi luôn muốn đến.
Khi tôi vừa trở về, người đầu tiên ngửi thấy mùi mà tìm đến chính là — Lý Minh Đức.
Nó quỳ phịch xuống trước mặt tôi: “Mẹ! Mẹ bớt giận rồi chứ? Cả tuần nay tụi con phải ở khách sạn, một đêm mấy trăm tệ, thật sự không kham nổi nữa rồi! Với lại, Thiên Thiên nghỉ học cả tuần nay, con không có tiền đóng học phí. Mẹ giúp tụi con đóng trước đi.”
Mặt dày đến phát khiếp.
Tôi trừng mắt: “Mày đang nói là — nuôi lớn mày chưa đủ, giờ tao còn phải nuôi luôn con trai mày? Lý Minh Đức, cái mặt mày cũng lớn thật đấy. Tháng trước kéo cả đám nhà vợ đi du lịch, khách sạn cũng ở được, ăn chơi cũng không thiếu thứ gì. Giờ mới mấy ngày đã kêu không ở nổi khách sạn? Tao phải tin mày sao?”
Nó vội biện hộ: “Thì lúc đó con nghĩ về sẽ được mẹ bù vào chút mà…”
Vô liêm sỉ đến tận xương tủy!
Tôi thật không hiểu, nó đã trở thành con người như thế từ bao giờ.
Tôi xách nguyên một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt nó: “Cút! Lý Minh Đức, tao nuôi mày đến năm 18 tuổi là đã hết nghĩa vụ làm mẹ. Hơn nữa, khi mày cưới, tao không đưa cho Hoàng Mai 388.000 tiền sính lễ à? Nó không mang về một xu, giờ mày hết tiền thì đi tìm nó mà đòi. Tìm tao làm gì?”
Và đúng là nó đi tìm Hoàng Mai thật.
Kết quả, suýt nữa bị người nhà cô ta đánh cho tơi tả.
Vì cái khoản tiền đó, ba mẹ Hoàng Mai đã dùng hết để xây hai tầng biệt thự ở quê từ lâu rồi.
Làm gì còn lại đồng nào?
10
Tôi nhanh chóng bán căn nhà mà bọn họ từng sống.
Thu về hơn 1 triệu tiền mặt.
Lúc Lý Minh Đức và Hoàng Mai biết chuyện thì số tiền đó đã được tôi gửi sổ tiết kiệm kỳ hạn cố định.
Hoàng Mai phát điên.
Mẹ cô ta thậm chí cầm dao bếp xông đến định chém tôi.
Vừa đập cửa vừa gào: “Không biết nghĩ cho con cháu thì mày nên chết đi! Mày đáng chết! Lúc không định giúp tụi nó, thì mày đừng có sinh Lý Minh Đức ra! Tại sao lại hại con gái tao? Tại sao?!”
Tôi vẫn điềm nhiên gọi cảnh sát.
Khi bị đưa đi, bà ta vẫn không cam tâm: “Con gái tôi đã hứa sẽ đưa tôi lên thành phố ở. Còn nói sẽ bắt con mụ già này hầu hạ tôi như người giúp việc! Giờ thì sao? Nhà nó cũng bán rồi! Tại sao? Dựa vào cái gì chứ?!”
Bà ta bị tạm giữ.
Hoàng Mai thì dứt khoát thả Thiên Thiên trước cửa nhà tôi: “Đây là con cháu nhà họ Lý các người, đừng mong đẩy nó cho tôi nuôi!”
Tôi vẫn bình tĩnh gọi cảnh sát và kiện luôn tội bỏ rơi trẻ em.
Hoàng Mai bị đưa lên đồn, đoàn tụ với mẹ cô ta.
Một tuần sau, hai mẹ con được thả ra nhưng cả hai đều không cam tâm.
Cũng giống như Lý Minh Đức.
Nó cãi nhau lớn với Hoàng Mai.
Nó muốn ly hôn để quay về giành lại tài sản của tôi.
Nực cười thật.
Tất nhiên Hoàng Mai sẽ không đồng ý.
Bởi cô ta biết, nếu ly hôn thì Lý Minh Đức sẽ chẳng chia cho cô ta một xu nào trong số tài sản đó.
Cô ta cắn răng từ chối ký đơn.
Lý Minh Đức nổi điên: “Đều là tại cô hại tôi! Chính vì mẹ tôi ghét cô nên ghét lây sang tôi! Nếu tôi ly hôn, bà ấy chắc chắn sẽ đưa hết tài sản cho tôi!”
“Thì sao?” — Hoàng Mai lạnh lùng đáp.
“Bà ta ghét anh thì sao? Rồi bà ta cũng sẽ chết, không phải sao? Chết rồi thì tài sản vẫn sẽ về tay tụi mình thôi! Tôi không tin bà ta sống thêm được mấy năm? Tôi cược là bà ta không qua nổi năm nay! Chết giống như lão già kia thôi!”
Nhưng cô ta tính sai rồi.
Vì tôi đã đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ mẹ con với Lý Minh Đức.
Tôi còn tìm luật sư để lập di chúc: nếu sau này tôi qua đời, toàn bộ tài sản chưa dùng hết sẽ quyên góp hết cho tổ chức từ thiện, không để lại một xu.
Lúc bọn họ nhìn thấy bản di chúc, tôi đã lại xách va li đi du lịch.
Trong ánh hoàng hôn trên bãi biển, trên con tàu ngoài khơi, tôi tận hưởng những điều đẹp đẽ mà cả đời chưa từng có được.
Lý Minh Đức không ngờ tôi lại làm thật.
Nó dùng số lạ gọi cho tôi: “Mẹ sống ung dung thế, có từng nghĩ sau này nếu nằm liệt giường thì sao? Lúc không còn tự chăm sóc được nữa thì tính sao hả?”
Tôi chỉ đáp đúng một câu: “Tôi sống sung sướng mười mấy năm, đến lúc chết có khổ một chút thì cũng là cái giá đáng phải trả. Không phiền anh lo.”
Không lâu sau, nhà bên kia lục đục, Lý Minh Đức làm việc thì uể oải, bị công ty sa thải.
Hoàng Mai vốn không đi làm, giờ cả hai suốt ngày nhìn nhau, hết tiền, hết kiên nhẫn nên bắt đầu oán trách lẫn nhau.
Gia đình trở thành địa ngục.
Khi em trai Hoàng Mai cưới vợ, mẹ cô ta đòi Lý Minh Đức đưa 200.000 tệ làm sính lễ.
Lý Minh Đức đào đâu ra tiền?
Hoàng Mai chẳng thèm quan tâm, chỉ quát: “Đi mà kiếm! Đi vay cũng được! Tôi chỉ cần tiền thôi!”
Cuối cùng, Lý Minh Đức giận dữ đánh Hoàng Mai.
Cô ta nổi điên, bỏ lại Thiên Thiên rồi về nhà mẹ đẻ.
Trong căn phòng trọ chật hẹp, Lý Minh Đức không lo nổi con trai.
Cuối cùng, nó đưa Thiên Thiên về nhà bên vợ.
Nhưng vì không đưa được tiền sính lễ, nhà họ Hoàng vốn đã bực, liền đánh nó tơi bời.
Nó phản kháng.
Hoàng Mai nổi điên — vớ lấy con dao bếp.
Tốt quá!
Lý Minh Đức bị chém trọng thương, còn Hoàng Mai bị bắt giam.
Lần này, cô ta không dễ ra ngoài như lần trước.
Bệnh viện gọi tôi, bảo tôi thanh toán viện phí cho Lý Minh Đức.
Tôi chỉ lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, tôi không có con trai.”
Cuộc gọi kết thúc trong tiếng gào thét của nó.
Hoàng Mai bị tuyên án ngồi tù vài năm.
Em trai cô ta vì chị đi tù mà bị hủy hôn.
Nhà họ Hoàng hận Hoàng Mai thấu xương, tất nhiên càng không tử tế gì với Thiên Thiên.
Bọn họ từng tìm đến tôi nhưng tôi đã không còn ở nhà.
Cuối cùng, Thiên Thiên bị nhà họ Hoàng nuôi như chó
Còn tôi?
Tôi lúc đó vẫn đang ở nước ngoài, ngắm bình minh trên biển.
Bọn họ thế nào cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tất cả đều là nhân quả.
Đều là chuyện đáng đời.
Và tôi — từ nay chỉ sống cho mình.
(Đã hết truyện)
#GSNH576 - Ngày Tôi Sinh, Anh Chọn Cô Ấy (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Hôm tôi sinh con, nữ sinh của chồng tôi vì giận dỗi mà bụng bầu vượt mặt vẫn tự mình trèo lên núi Tần Lĩnh.
Trong ba ngày ba đêm chồng tôi đi tìm cô ta, tôi khó sinh rồi xuất huyết nặng, bị đẩy vào phòng ICU.
Lúc tôi tỉnh lại, bác sĩ đưa anh ta giấy báo nguy kịch, còn anh ta lại đưa tôi tờ đơn ly hôn.
“Chu Nam Hân là học trò xuất sắc nhất của anh, anh không thể để cô ấy làm chuyện dại dột. Em sắp làm mẹ rồi, phải mạnh mẽ lên!”
Kiếp trước tôi từ chối ly hôn.
Vừa ra khỏi phòng sinh, tôi đã báo cáo mối quan hệ bất chính giữa chồng và nữ sinh với nhà trường.
Kết quả, nữ sinh kia bị hủy tư cách học tiếp lên cao học, bị dư luận dồn ép đến mức cắt cổ tự sát ngay trước mặt tôi.
Khi chồng tôi đến nơi, cô ta đã chết cả mẹ lẫn con.
Anh ta không nói một lời, lặng lẽ lo liệu tang sự, rồi sống với tôi như chưa có gì xảy ra.
Tôi ngỡ rằng hạnh phúc cuối cùng cũng đến với mình.
Cho đến ngày sinh nhật tròn một tuổi của con gái, anh ta lái xe chở hai mẹ con tôi lao thẳng xuống vực.
Hôm đó chính là ngày giỗ của nữ sinh ấy.
Tỉnh dậy lần nữa, tôi trở lại ngày sinh con đầy máu me năm đó.
…
“Nếu cô không ký, đừng mong còn sống mà ra khỏi cái cửa này!”
Tôi nhìn theo tiếng nói, thấy người đàn ông ấy không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của bác sĩ, giật phăng máy thở của tôi ra, hung dữ hét vào mặt tôi.
Đôi mắt đỏ rực đó, ánh nhìn ấy, giống hệt như lúc anh ta đạp ga đưa tôi đi chết.
Khung cảnh quen thuộc đến mức cho dù hóa thành tro tôi cũng không thể quên được.
Kiếp trước, tôi cứng đầu đến tận phút cuối, dồn hết sức lực còn lại xé nát tờ đơn ly hôn.
Gượng đến lúc ra khỏi phòng sinh, tôi lập tức gửi đơn tố cáo đến trường.
Cũng chính quyết định đó khiến tôi hối hận cả đời.
“Tôi ký.”
Tôi gắng gượng chống người dậy, nhận lấy tập tài liệu từ tay Tống Triết.
Trước ánh mắt nghi ngờ của anh ta, tôi ký ngoằn ngoèo lên bản thỏa thuận ly hôn.
Anh ta giật lại, lật đi lật lại kiểm tra, giọng đầy đe dọa:
“Lâm Quân Như! Tốt nhất cô đừng giở trò với tôi!”
“Nể tình từng là vợ chồng, tôi sẽ thuê người chăm cô ở cữ, chi phí tôi trả. Ngoài ra…”
Anh ta ném mạnh máy thở vào người tôi.
“Đừng hòng moi được thêm đồng nào từ tôi!”
Nói xong, anh ta quay đầu rời đi không một lần ngoảnh lại.
Năm 25 tuổi, bất chấp sự ngăn cản của giáo sư, tôi rút khỏi diễn đàn học thuật, gả cho một Tống Triết trắng tay.
Sau khi kết hôn, nhờ hồ sơ xuất sắc, tôi dễ dàng xin được việc giảng dạy ở đại học. Trong thời gian rảnh, tôi còn viết hàng loạt báo cáo nghiên cứu dưới tên anh ta.
Năm năm làm vợ, tôi giới thiệu anh vào trường, giúp anh từ tay trắng thành người có tất cả.
Mười năm yêu, năm năm bên nhau, đổi lại chỉ là một câu “chi phí ở cữ tôi trả.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Sau khi Tống Triết rời đi, tôi được chuyển từ ICU sang phòng thường. Y tá bế con gái đưa cho tôi.
Tôi nhìn đứa bé trong lòng đang cố nắm lấy ngón tay mình, trong lòng liền hạ quyết tâm — lần này, tôi nhất định sẽ tự tay thay đổi vận mệnh của hai mẹ con.
Nửa đêm, tiếng gió gào rít bên ngoài khiến tôi trằn trọc không ngủ nổi.
Tôi nhớ rõ ràng mình đã khóa kỹ cửa sổ, vậy mà trong chớp mắt, nỗi sợ khiến tôi trợn to mắt.
Tôi cố lê thân thể đau đớn đến bên giường, nhưng lại phát hiện chiếc nôi trống trơn.
Rõ ràng trước khi ngủ, con gái vẫn còn ngủ say ở đó cơ mà.
“Cô giáo, cô đang tìm gì vậy?”
Tôi giật mình quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấy một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân, bụng hơi nhô lên, đang cầm gì đó định đưa ra ngoài.
Nhìn kỹ lại — là con gái tôi!
Cảm giác như có sợi dây siết chặt trong đầu tôi, tiếng ong ong vang lên đến buốt óc.
“Cô đang làm gì vậy?! Mau buông con bé ra!!”
Do khó sinh nên phần dưới của tôi bị rách nghiêm trọng, vết thương được khâu hàng chục mũi, giờ đây đau nhức như bị xé toạc.
Tôi biết chắc rằng vết thương đã lại toạc ra rồi.
Nhưng tôi không có thời gian để phản ứng với cơn đau, tập tễnh lao về phía Chu Nam Hân.
Trong tiếng khóc ré của con gái, Chu Nam Hân cũng lập tức hét lên the thé.
Giây tiếp theo, cửa phòng bệnh bị ai đó đá bật mở.
Tống Triết lao tới vài bước, một cước đá bay tôi ra xa, rồi ôm chầm lấy Chu Nam Hân vào lòng.
“Tiểu Chu, em sao rồi! Không sao chứ?”
“Lâm Quân Như! Tôi biết ngay cô đồng ý ly hôn nhanh như vậy chắc chắn không có ý tốt! Hóa ra là đang chờ tôi ở đây!”
Tôi ôm chặt lấy con gái bị anh ta đá bay cả mấy mét.
Lưng tôi đập mạnh vào tường, cổ họng chỉ còn lại tiếng rên đầy đau đớn.
Mà người phụ nữ được anh ta ôm trong ngực thì vừa run rẩy ôm bụng khóc, vừa nở nụ cười nhìn tôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰