#GSNH 687 Sau Khi Trúng 5 Triệu Tệ, Tôi Sống Lại Rồi
Chương 1
1
Khoảnh khắc tôi biết tấm vé số 4 tệ của mình trúng 5 triệu tệ cũng là lúc một chiếc Rolls-Royce Cullinan cao lớn đâm sầm vào xe tôi.
Cơ thể tôi như một con búp bê vải rách nát, bị va đập và ép chặt trong chiếc xe đang biến dạng.
Giữa cơn đau đớn tột cùng, tôi vẫn miên man suy nghĩ: “Tiền trúng số có đủ trả viện phí không đây?”
Sau đó, tôi được đưa vào bệnh viện.
Tôi bị thương rất nặng, phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU).
Tôi nghe bác sĩ nói: “…Toàn thân gãy xương, nội tạng dập nát, não bộ tổn thương… chỉ có thể tiếp tục theo dõi, hy vọng tỉnh lại rất mong manh…”
Tôi muốn nói với họ rằng tôi vẫn còn cứu được.
Nhưng tôi không thể thốt nên lời.
Giọng nói của Quý Yến Lễ vang lên, có chút run rẩy: “Niệm Niệm, anh xin lỗi.”
“Anh không cứu em được… Bác sĩ nói chi phí điều trị cần 4 triệu 9…”
“4 triệu 9 đó…”
“Anh không có cách nào… Nếu em biết điều thì đã không bị một vết thương đắt đỏ như vậy!”
Tôi lặng lẽ lắng nghe hắn, từ nghẹn ngào đau khổ chuyển sang bất lực và giận dữ.
Hắn vẫn luôn như vậy, giỏi đổ lỗi cho sự bất tài của mình lên người khác.
Nhưng mà, tôi trúng số 5 triệu tệ cơ mà…
Phải rồi, hắn không biết tôi trúng số!
Tôi muốn nói cho hắn biết, tấm vé số ở ngay trong ngăn kéo phòng tôi, mau lấy đi đổi tiền.
Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể phát ra một âm thanh.
Tức chết đi được!
Trong lúc tôi đang âm thầm vật lộn với chính mình, một giọng nữ õng ẹo khác lại vang lên trong phòng.
“Xong chưa vậy anh Yến ~”
Tôi vểnh tai lên nghe.
Giọng nói này có chút quen thuộc.
“Anh khóc cái gì? Là cô ta tự lái xe không cẩn thận nên mới bị đâm như vậy.”
“Cảnh sát giao thông cũng nói cô ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm rồi. May mà người kia bị thương nhẹ, không thèm truy cứu.”
“Anh xem cô ta ra nông nỗi này rồi, dù có tiêu sạch tiền cũng chẳng chữa khỏi được đâu.”
“Chúng ta còn bao nhiêu việc cần dùng đến tiền, sao phải lãng phí cho một kẻ tàn phế chứ?”
“Thôi được rồi, đi nhanh lên, không thì trễ máy bay bây giờ.”
Một lúc sau, tôi cảm nhận được một bàn tay vuốt ve mặt mình.
Bàn tay của một người đàn ông, run rẩy.
“Niệm Niệm, xin lỗi, đừng trách anh.”
Hơi thở của hai người họ dần xa, biến mất sau cánh cửa.
Căn phòng tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng máy móc lạnh lùng vang lên từng nhịp “tít… tít…”.
Xem ra, tôi không sống nổi rồi.
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi oán hận.
Vận may cả đời người, cuối cùng lại làm lợi cho kẻ khác.
Nếu được làm lại một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ mua vé số…
… là chuyện không thể nào.
Sống lại một lần nữa, tôi bước vào đúng tiệm vé số đó, tại cùng một thời điểm.
Tấm vé trị giá 5 triệu tệ đã trở lại trong tay tôi.
Lần này, tất cả những gì thuộc về tôi, tôi sẽ đòi lại toàn bộ.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰