Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Chương 4



Bà ta nghĩ người khác sẽ nói tôi bất hiếu, không hiểu vì sao mọi người lại chỉ trích bà ta.

Thẩm Nhu bỏ tiền thuê mấy người trong giới đứng đối diện góc phố trông chừng Hứa Ngọc Đường.

Đợi chuông vào học vang lên, mấy người xăm trổ đi qua, ngậm điếu thuốc, nhàn nhã nói: “Bà ơi, đủ rồi đấy. Nếu bà không đi, bọn tôi đành ‘mời’ bà rời khỏi đây.”

Nói là mời, nhưng họ chẳng khách khí chút nào.

Hứa Ngọc Đường vừa lầm bầm vừa rời khỏi trường tôi.

Bà ta hận tôi thấu xương, nghiến răng nói: “Thẩm Tích, đồ vô ơn, sớm biết lúc mang thai mày tao đã nên bỏ!”

“Không nhận mẹ ruột, thấy người gặp nạn mà không cứu, mày sẽ nhận quả báo!”

Phải không?

Đến giờ bà ta vẫn không biết lỗi ở mình.

Nhân quả tuần hoàn, ai đang gánh hậu quả, nhìn là rõ.

15

Hứa Ngọc Đường yên ắng vài ngày rồi lại quay lại.

Lần này, bà ta bảo Trình Dịch kết bạn WeChat với tôi, để cậu ấy thuyết phục tôi.

Khi tôi rời khỏi nhà ấy, Trình Dịch còn nhỏ.

Nhiều năm không liên lạc, không gặp mặt, chúng tôi chẳng có tình cảm gì.

Không biết Hứa Ngọc Đường đã nói gì, Trình Dịch tỏ ra rất ngưỡng mộ cuộc sống hiện tại của tôi.

Ý tứ trong lời nói đều là muốn tôi dẫn cậu ta hưởng cuộc sống tốt đẹp.

Dựa vào đâu chứ?

Tôi là con gái của Thẩm Nhu, tôi sống tốt nhờ đi cùng mẹ, mà Thẩm Nhu không hề có quan hệ gì với nhà Hứa Ngọc Đường, dựa vào đâu phải giúp họ?

Tôi dứt khoát từ chối.

Trình Dịch buông lời nặng nề với tôi: “Được thôi, Thẩm Tích, nếu mày đã tuyệt tình như vậy, thì đừng trách bọn tao không khách khí.”

Quả nhiên là cùng một nhà.

Trình Dịch thừa hưởng sự ích kỷ của Hứa Ngọc Đường và Trình Phong.

Tôi lập tức chặn Trình Dịch.

Nhà họ yên ắng mấy hôm, rất nhanh đã đến ngày tôi thi đại học.

Sáng sớm, mí mắt phải của tôi cứ giật.

Người ta nói mắt trái giật lành, mắt phải giật dữ.

Hôm nay với tôi rất quan trọng, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất trắc.

Khi ăn sáng, Thẩm Nhu cũng căng thẳng như tôi.

Bà lộ vẻ lo âu: “Tích Tích, mẹ cứ thấy nhà Hứa Ngọc Đường sẽ không dễ dàng buông tha, mấy hôm trước không đến gây chuyện, chắc là đang chuẩn bị gì đó.”

Tôi và Thẩm Nhu như có linh cảm, tôi cũng có dự cảm này.

Thẩm Nhu nghĩ một lát rồi nói: “Thế này nhé, lát nữa mẹ lái xe từ cổng chính ra, con ngồi xe của tài xế đi từ cổng phụ.”

Trong lòng tôi bất an: “Mẹ, như vậy có an toàn không? Nếu họ định hôm nay gây chuyện, chắc chắn là nhắm vào con, con không muốn mẹ một mình mạo hiểm.”

Thẩm Nhu trấn an tôi: “Có khi là chúng ta nghĩ quá. Con cứ làm theo lời mẹ, đừng ảnh hưởng thời gian vào phòng thi. Phía mẹ sẽ tùy cơ ứng biến, nếu thật sự gặp rắc rối, mẹ gọi cảnh sát.”

Tôi vẫn lo: “Mẹ, để tài xế lái chiếc xe mẹ vẫn dùng đi từ cổng chính, còn mẹ với con đi xe khác từ cổng phụ, được không? Đợi họ phát hiện đuổi nhầm, muốn quay lại bám theo thì chúng ta đã đi xa rồi.”

Mẹ tôi lắc đầu: “Nếu họ thật sự muốn gây khó dễ hôm nay, mẹ phải đi đánh lạc hướng họ. Họ không biết tài xế nhà mình, tài xế không kéo họ đi được.”

Tim tôi như treo tảng đá, dặn: “Mẹ ơi, trên đường chú ý an toàn, giữ liên lạc nhé.”

Ăn xong, tài xế lái một chiếc xe mới từ gara chở tôi đi cổng phụ.

Mẹ tôi thì lái chiếc xe thường ngày đưa đón tôi ra cổng chính.

Linh cảm của chúng tôi không sai, mẹ tôi vừa ra cổng khu nhà đã bị một chiếc xe van bám theo.

Trình Dịch ngồi ghế phụ xe van, người cầm lái là “đại ca” cậu ta quen ngoài xã hội.

Trình Dịch tưởng tôi ngồi hàng ghế sau xe của Thẩm Nhu, liền chỉ đạo xe van bám theo, chờ cơ hội tông vào xe chúng tôi để khiến tôi muộn giờ, cản tôi dự thi đại học.

Đó là cách làm hại người mà cũng tự hại mình, thực sự độc ác.

16

Tôi dặn Thẩm Nhu qua điện thoại lái xe cẩn thận.

Thẩm Nhu bảo tôi đừng lo cho mẹ, còn nói: “Họ quá đáng như vậy, phải cho họ một bài học, kẻo về sau còn dây dưa.”

Thẩm Nhu đạp ga lao lên cầu vượt, bỏ xa xe van phía sau.

Xe van đạp ga đuổi gấp, định tông vào xe của Thẩm Nhu.

Thẩm Nhu nhìn gương chiếu hậu canh đúng thời điểm, khi xe van gần áp sát thì bất ngờ bẻ lái đổi làn.

“Rầm—”

Xe van không kịp phản ứng, đâm vào lan can.

Ngay sau đó, xe van lao qua lan can và bốc cháy.

Người trong xe nếu không nguy kịch thì cũng bị thương nặng.

Đây là hệ quả do họ tự chuốc lấy, nếu hôm nay không răn đe họ, biết đâu ngày khác người gặp nạn sẽ là tôi hoặc Thẩm Nhu.

Tôi đến điểm thi đúng giờ, trong quá trình làm bài phát huy rất tốt.

Buổi tối về nhà, tôi xem tin tức, hôm nay trên cầu vượt xảy ra tai nạn.

Vài thanh niên trong xe gặp nạn, một người tử vong, ba người bị thương.

Đoạn video giám sát công khai cho thấy, xe van bám sát một chiếc xe thể thao Porsche phía trước, rõ ràng có ý định tông vào.

Chiếc Porsche đổi làn đúng quy định.

Xe van đâm lan can rồi rơi khỏi cầu, trong vụ việc này phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Người tử vong là “đại ca” cầm lái, Trình Dịch bị thương nặng và được đưa đi bệnh viện.

Hứa Ngọc Đường cảm thấy trời sập.

Phẫu thuật của Trình Dịch cần chi phí rất lớn, bà ta nghiến răng dồn khoản tiền điều trị cho Trình Phong sang cho Trình Dịch.

Ca mổ tạm xem là thành công, giữ được mạng cho Trình Dịch, nhưng chân tay bị tàn phế, mặt cũng bỏng, về sau phải nằm giường dài ngày.

Người nhà của “đại ca” ngày nào cũng đến bệnh viện gây áp lực với Trình Dịch, đòi hoặc bồi thường hoặc chịu trách nhiệm nặng hơn.

Trình Dịch buông xuôi: “Tiền không có, chỉ còn cái mạng.”

Bệnh của Trình Phong chuyển nặng và qua đời.

Hứa Ngọc Đường vay mượn khắp nơi để bồi thường cho gia đình “đại ca”, việc này mới tạm lắng.

Bà ta đưa Trình Dịch về lại thành phố nhỏ trước kia, tìm việc làm công nhân vệ sinh, kiếm tiền chăm Trình Dịch.

Hứa Ngọc Đường đêm nào cũng khóc, hận tôi đến nghiến răng.

Không biết bằng cách nào bà ta moi được số điện thoại của tôi, ngày nào cũng gọi quấy rối, chửi rủa tôi.

Bà ta nghiến giọng, lời lẽ rất khó nghe: “Thẩm Tích, Trình Dịch dù sao cũng là em mày, sao mày có thể nhẫn tâm thế?”

“Mày với mẹ nuôi mày không phải người, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp!”

Tôi bình thản đáp: “Để dành sức mà kiếm tiền chăm Trình Dịch đi. Nó ra nông nỗi này vì cô và Trình Phong không dạy dỗ tốt, trách thì trách hai người không xứng làm cha mẹ, đừng đổ lên đầu người khác.”

Tôi chặn Hứa Ngọc Đường và đổi số mới.

Thẩm Nhu đưa tôi đi du lịch nước ngoài để thư giãn, chúng tôi gác lại những chuyện phiền lòng.

Điểm thi đại học công bố, tôi đỗ vào trường tốt nhất trong nước.

Cuối cùng tôi chọn du học, vì tôi biết Hứa Ngọc Đường và Trình Dịch sẽ không chịu yên, sớm muộn cũng lại quấy rối tôi.

Bà ta không chịu thấy tôi sống tốt.

Tôi không muốn dây dưa với những người như vậy nữa.

Thẩm Nhu bán công ty, chuyển hết tài sản thành tiền gửi ngân hàng, chỉ riêng lãi cũng đủ nuôi sống chúng tôi.

Tiền sinh ra tiền, một đời cũng tiêu không hết.

Thẩm Nhu nghỉ hưu sớm, cùng tôi ra nước ngoài học tập.

Chúng tôi mang theo tất cả những chú mèo con của Cam nhỏ.

Hai mẹ con nương tựa nhau, những ngày sau thuận buồm xuôi gió.

Sinh nhật của Thẩm Nhu, tôi tự tay làm bánh, trên bánh là hình hai mẹ con ngồi du thuyền vòng quanh thế giới.

Tôi nhìn bà, nước mắt lưng tròng, lòng tràn đầy biết ơn: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ, mẹ là quý nhân của con, con biết ơn vì đã gặp được mẹ.”

Mẹ tôi mỉm cười mãn nguyện: “Tích Tích, mẹ cũng phải cảm ơn con. Trước khi gặp con, mẹ đã trải qua nhiều điều không như ý, có lúc từng tuyệt vọng.”

“Từ khi có con, việc gì của mẹ cũng hanh thông, con chính là tiểu phúc tinh của mẹ.”

Tôi và Thẩm Nhu nhìn nhau cười, thổi nến, cùng ăn bánh.

Người ở hiền sẽ gặp điều lành.

Chúng tôi sưởi ấm lẫn nhau, cùng chữa lành cho nhau.

Mẹ đồng hành cùng tôi khôn lớn, phần đời còn lại tôi sẽ đồng hành cùng mẹ chậm rãi già đi.

(Đã hết truyện)

#GSNH 638 Hai Lần Bị Đâm Sau Lưng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Vả mặt,

1.

Kỳ thi đại học kết thúc, các thí sinh lần lượt bước ra khỏi trường thi, ai nấy đều ngập tràn tự tin và khí thế bừng bừng.

Đúng lúc đó, mẹ tôi gọi điện tới.

Bà tức đến mức như muốn phát nổ:

“Vũ Lâm, con mau về nhà ngay, có chuyện lớn rồi!”

Là một nhân viên chăm chỉ như tôi, dù trời có sập xuống, tôi cũng phải đón ái nữ của sếp tôi xong đã rồi tính.

“Mẹ, con còn phải đưa tiểu thư nhà sếp về, xong việc con mới về được.”

Mẹ tôi như sắp khóc đến nơi, giọng càng lúc càng gào thét:

“Con rốt cuộc là làm thư ký hay làm bảo mẫu thế hả? Cẩu Vệ bị Triệu Lệ Lệ quyến rũ đi rồi!”

Tôi phải đưa điện thoại ra xa, vì giọng mẹ tôi sắp xuyên thủng cả màng nhĩ tôi.

“Được được được, nửa tiếng nữa con về.”

Miệng thì nói vậy, nhưng tôi vẫn từ tốn đưa tiểu thư nhà sếp về trước, rồi mới lề mề lái xe về căn nhà mới.

Vừa vào đến khu chung cư, mấy cô chú hàng xóm vốn hay chào hỏi nay nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.

Tôi cũng chẳng để tâm.

Đợi thang máy lên tới tầng, cửa vừa mở ra.

Một cảnh tượng không thể nào tệ hơn ập vào mắt.

Mẹ tôi, tay cầm dép, tay cầm chổi, đang đánh túi bụi cặp đôi trần như nhộng chỉ quấn tạm cái chăn đỏ, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng cả hành lang.

Tên đàn ông thì chỉ còn mỗi cái quần lót, mặt bị in nguyên dấu dép như đóng dấu.

Trong tay anh ta còn đang cố ôm chặt cô gái, vừa che vừa kéo cái chăn đỏ che đi chỗ hiểm.

Nhưng cho dù che thế nào, cảnh tượng lồ lộ kia vẫn cứ hiện ra không thể giấu được.

Cô gái kia mặt đã bị tát sưng phù.

Phần trên, lớp trang điểm mắt lem nhem như gấu trúc.

Phần dưới, son đỏ lem đến tận đuôi mắt, nhìn chẳng khác gì chú hề.

Chậc chậc, thật đáng thương, mà cũng thật xấu.

Những hàng xóm nhiều chuyện không dám ra ngoài, chỉ dám thò điện thoại qua khe cửa chống trộm quay video lại cảnh tượng sốc óc.

Thấy tôi về, bọn họ vội vàng sập cửa, dừng quay.

Mẹ tôi, gã đàn ông, và cô gái kia, cùng lúc quay đầu nhìn tôi.

Tôi giả vờ yếu đuối, thả công văn xuống đất, nước mắt rưng rưng, chỉ biết vừa khóc vừa gọi:

“Mẹ ơi!”

2

Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường.

Là người bị cắm sừng đến phát sáng, dĩ nhiên tôi phải thể hiện cho ra dáng “người bị hại nhất hệ mặt trời”.

Cặp cẩu nam tiện nữ kia chỉ bị xây xát da thịt, còn tôi thì tổn thương tinh thần cả đời.

Thế là tôi khóc, oa oa oa.

Mẹ tôi thì giận không để đâu cho hết, xả một tràng như súng liên thanh với cảnh sát, khiến Cẩu Vệ và Triệu Lệ Lệ không xen nổi một chữ.

Tôi rúc vào ghế sofa thút thít, lúc lấy khăn giấy chấm nước mắt còn tranh thủ liếc nhìn hai kẻ phản bội kia.

Cả hai mặt mày đều sưng phù.

Tay mẹ tôi nặng thế nào tôi rõ, đảm bảo bầm ít nhất nửa tháng chưa tan, nhưng nếu kiểm tra thì chắc cũng không đến mức bị coi là thương tích gì nghiêm trọng.

Cảnh sát rất nhanh đã hiểu rõ mọi chuyện:

Vị hôn phu sắp cưới của tôi đã gian díu với bạn thân tôi từ lâu.

Hai người hẹn nhau đến căn nhà mới tôi vừa mua, nhìn thấy bộ chăn gối đỏ thẫm chuẩn bị cho đêm tân hôn, hứng tình nổi lên, quyết định “quẩy tới bến” trên chính chiếc giường hôn sự đó…

Chẳng ngờ, mẹ tôi vốn đã không ưng cái bộ chăn đó, định tới thay ra trước khi tôi về, liền vô tình bắt gặp cảnh tượng “kinh điển” này.

3

Trước mặt cảnh sát, Cẩu Vệ tỏ vẻ đạo mạo, lớn tiếng đòi kiện mẹ tôi vì cố ý gây thương tích.

Tôi bên này cũng ngừng khóc, bình thản cầm lấy chiếc túi mà Triệu Lệ Lệ để quên trên sofa.

Triệu Lệ Lệ giằng lại, nhưng giằng không nổi.

Tôi giũ một cái — chiếc nhẫn đính hôn của tôi, vài chiếc vòng vàng lắc bạc trên bàn trang điểm, cùng với chiếc khóa Trường Mệnh bằng ngọc cổ mà bà ngoại tôi để lại cho tôi, tất cả rơi xuống lạch cạch.

Sắc mặt cảnh sát lập tức sầm xuống, nghiêm giọng:

“Chuyện này là sao?”

Triệu Lệ Lệ còn định quanh co:

“Cái này… tôi… tôi là bạn thân của Vũ Lâm, là cô ấy đích thân tặng cho tôi.”

Câu này đến Cẩu Vệ cũng không tin nổi, buột miệng lẩm bẩm:

“Cô ấy đâu có rộng rãi đến thế…”

Triệu Lệ Lệ lập tức tức tối trợn mắt lườm hắn.

Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.

Đúng là đồng đội heo, chưa kịp bàn nhau lời khai cho khớp.

Mẹ tôi run rẩy nhặt chiếc khóa Trường Mệnh lên, giọng cũng run theo:

“Mẹ ơi! Đây là thứ mẹ để lại cho Vũ Lâm lúc lâm chung mà!”

Ngay cả mấy anh cảnh sát dày dạn kinh nghiệm cũng không giấu nổi vẻ khinh bỉ và mỉa mai trên mặt.

Tôi thuận thế lấy luôn sổ đỏ, chứng minh nhân dân và giấy tờ mua nhà ra.

Căn nhà này từ đầu đến cuối, Cẩu Vệ chỉ ôm ý định ăn không, một đồng cũng không bỏ ra.

Tôi mở luôn video trích xuất từ camera giám sát trong nhà.

Rõ ràng là Cẩu Vệ tự ý dắt Triệu Lệ Lệ vào nhà tôi mà không hề xin phép.

Triệu Lệ Lệ còn ngang nhiên lục lọi bàn trang điểm của tôi, lấy đồ không chớp mắt.

Nếu chỉ là ngoại tình, cùng lắm cũng chỉ bị lên án đạo đức.

Nhưng mà — ăn cắp tài sản, thì bản chất hoàn toàn khác rồi đấy.

Cảnh sát cũng có trách nhiệm răn dạy mẹ tôi một trận, bảo gặp chuyện thì không thể động tay đánh người trước được.

Mẹ tôi cắn chặt không buông, khẳng định là thấy người lạ xâm nhập nhà mình nên hành động theo bản năng tự vệ chính đáng.

Hơn nữa, trên người Triệu Lệ Lệ còn tìm được toàn bộ tang vật.

Cuối cùng, cảnh sát nghiêm nghị bảo Cẩu Vệ và Triệu Lệ Lệ cùng nhau về đồn trình bày rõ ràng.

Hai người còn cố vùng vẫy:

“Nhưng mà chúng tôi cũng bị đánh cơ mà!”

Ngay lập tức, mẹ tôi thuận thế ngã phịch xuống đất.

Tôi vội vàng lao đến lay bà, hốt hoảng hét lên:

“Gọi 115! Nhanh lên!”

Hàng xóm đều là người tận mắt chứng kiến.

Người được xe cứu thương chở đi chính là mẹ tôi.

Còn Cẩu Vệ và Triệu Lệ Lệ, tuy mặt mũi tím bầm, nhưng vẫn phải đàng hoàng lên xe cảnh sát.

Một bà cô gần sáu mươi tuổi “solo” với hai đứa đôi mươi, cuối cùng còn bị đưa đi bệnh viện.

Như vậy vẫn chưa đủ nói lên vấn đề à?

Trước khi xe cứu thương đóng cửa, tôi còn cố gắng diễn trọn vai hiếu thảo:

“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ nhất định phải ráng chịu đựng nha mẹ!”

4

Vào viện xong, tôi cầm theo thẻ bảo hiểm y tế của mẹ tiện thể làm luôn gói kiểm tra sức khỏe tổng quát.

Sau một loạt xét nghiệm, quả thực mẹ tôi bị cao huyết áp và tiểu đường.

Những chứng bệnh kiểu này, nhẹ thì không sao, nhưng nếu nặng thì cũng không đơn giản. Mẹ tôi kêu chóng mặt hoa mắt, tay chân bủn rủn, vậy thì chắc là thuộc loại rất nặng rồi.

Thế là, mẹ tôi hoàn toàn danh chính ngôn thuận nằm viện dưỡng bệnh mấy ngày liền.

Còn cái đôi cẩu nam tiện nữ kia, chẳng lẽ không xứng đáng vào đồn làm “tour trải nghiệm 15 ngày” à?

Trong lúc nằm viện, mẹ tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi mà xin lỗi tôi:

“Vũ Lâm, là mẹ không làm tròn trách nhiệm.”

“Sao hồi đó mẹ lại thấy Cẩu Vệ vừa mắt, còn để con với nó dây dưa đến tận hôn sự thế này!”

Từng ấy năm sống cùng, tôi đã đúc kết ra chân lý: nếu không tận mắt nhìn thấy, mẹ tôi dù có đánh chết cũng không nhận sai.

Tôi càng phản kháng mạnh, bà lại càng hăng máu muốn áp đặt.

Nửa năm ở bên Cẩu Vệ, tôi sớm biết nhân phẩm hắn có vấn đề, nhưng hắn lại quá giỏi giả vờ làm “nam tử hoàn hảo” trước mặt người lớn.

Mẹ tôi một mực nhắm hắn làm con rể, hắn lại bám riết không buông.

Nếu không có vụ hôm nay làm bà tỉnh ngộ, thì e là tôi thật sự sẽ không thoát nổi gọng kìm hai tầng của mẹ và vị hôn phu.

Tôi lạnh mặt hỏi:

“Mẹ, giờ mẹ còn muốn ép con kết hôn nữa không?”

Mẹ tôi lập tức trở mặt nhanh như lật bánh tráng:

“Thằng này không được thì đổi thằng khác. Vũ Lâm, con đừng để một thằng đàn ông cặn bã làm lỡ chuyện cả đời mình!”

Tôi không đáp lời.

Xem ra, liều thuốc lần này vẫn chưa đủ mạnh.

5

Chưa được bao lâu sau khi mẹ tôi xuất viện, vòng bạn bè của bà lập tức nổ tung.

Hôm ấy tôi đang họp, điện thoại rung liên hồi không dứt.

Cuộc họp không thể bị gián đoạn, bất đắc dĩ, tôi đành phải tắt máy.

Tận đến lúc mặt trời lặn, tôi mới bật máy lại.

Hàng chục cuộc gọi nhỡ, cùng thông báo đỏ chót “99+ tin nhắn” trên WeChat đập vào mắt.

Mẹ tôi quả thật không nghỉ ngơi được một giây nào trong ngày hôm đó, từ đầu thì hừng hực chính nghĩa, đến cuối thì cạn cả khí lực.

Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đó nửa tiếng:

【Vũ Lâm, mẹ không làm loạn nữa đâu, con đừng nghĩ quẩn nha.】

Phải rồi.

Cuối cùng bà cũng nhớ ra, người bị bạn thân và người yêu phản bội cùng lúc, chịu tổn thương lớn nhất phải là tôi mới đúng.

Ông chủ tôi – Hạo Tiêu, sau khi kết thúc cuộc họp lại bất ngờ quay lại văn phòng.

Anh nhìn tôi, giọng trầm xuống:

“Nhà có chuyện à? Trông sắc mặt em không ổn.”

Tôi lảng tránh:

“Có chút việc vặt thôi ạ.”

Hạo Tiêu nói:

“Nếu có việc, tôi cho em nghỉ phép. Kỳ thi đại học của Tiểu Ti phát huy rất tốt, là nhờ công em đấy.”

Tôi lập tức đáp:

“Cũng là do Tiểu Ti cố gắng đúng lúc thôi ạ.”

Ngoài chức danh thư ký riêng, tôi còn kiêm luôn giáo viên dạy kèm cho cô con gái sếp – Tiểu Ti.

Hạo Tiêu cười khẽ:

“Nền tảng của con bé vốn yếu, không có em bồi dưỡng suốt một năm nay, làm sao thi tốt được.”

“Thế này nhé, cuối năm ngoài thưởng Tết, tôi sẽ phát thêm một khoản tiền thưởng nữa cho em.”

Tôi đáp thực tế:

“Điểm thi đại học còn chưa có. Nếu Tiểu Ti thật sự đủ điểm vào trường top đầu, khi đó anh thưởng cũng chưa muộn. Mà thật ra, thứ tôi cần… không phải là tiền.”

Ánh mắt Hạo Tiêu sáng lên, hỏi:

“Vậy em muốn gì?”

Tôi khẽ nhếch môi:

“Chi nhánh mới của tập đoàn ở Hoa Đông… hình như vẫn chưa có người làm leader thì phải?”

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full


Bình luận