#GSNH 693 Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế
Chương 6
11
Có lẽ vì sự xuất hiện của Lộ Minh đã kích thích Trình Tự .
Nên cậu ấy bắt đầu đẩy nhanh mối quan hệ của chúng tôi, thậm chí còn tranh thủ tìm một dịp để… cầu hôn tôi!
Sau khi tôi từ chối vì cảm thấy tiến triển quá nhanh, cậu ấy lại tiếp tục dai dẳng không buông.
“Anh thấy rất bất an, cho anh một chút cảm giác an toàn đi mà.
Anh chỉ muốn một danh phận, em hiểu cảm giác đó đúng không?
Chẳng lẽ em không xót khi anh buồn như vậy sao?”
Bị quấn riết đến mức không chịu nổi, tôi rốt cuộc mơ mơ hồ hồ gật đầu đồng ý.
May mà ba mẹ cậu ấy đều là người cởi mở, cũng rất quý tôi, nên mọi chuyện tiến triển khá thuận lợi.
Cho đến khi đã định xong ngày đính hôn, tôi mới bắt đầu cảm thấy… mình hình như bị Trình Tự “gài” rồi.
Nhưng cậu ấy thật sự rất tốt với tôi.
Tôi cũng nhờ có cậu ấy bên cạnh mà dần dần quên đi Lộ Minh.
Trong những giấc mơ lúc nửa đêm, hình bóng của Trình Tự dần thay thế Lộ Minh.
Lộ Minh cũng không còn xuất hiện nữa.
Tôi cứ ngỡ anh cũng đã thật sự buông tay rồi.
Không ngờ lại nhận được tin anh tự sát ngay trong ngày đính hôn.
Là bạn của anh sốt ruột gọi điện cho tôi:
“Thẩm Vi, tôi biết hai người cãi nhau rồi, nhưng giờ tôi không còn cách nào nữa .
Lộ Minh gần đây không thèm đến công ty, điện thoại cũng không nghe, tự nhốt mình trong nhà.
Tôi linh cảm có chuyện không ổn, hôm nay đến xem thì… cậu ta c/ắ/t c//ổ tay rồi!”
Tôi giật bắn người: “Cái gì cơ?!”
“Hôm nay cậu ta nghe nói em đính hôn xong thì c/ắ/t c//ổ tay luôn!
Bây giờ mất m/á/u quá nhiều, đang cấp cứu trong bệnh viện, còn chưa biết có qua khỏi không nữa!
Tôi biết hôm nay là ngày trọng đại, nhưng… em có thể đến nhìn cậu ta một lần không?
Dù gì thì cũng bao năm rồi…”
Tôi buông điện thoại, ngẩn ngơ tại chỗ, trong lòng rối như tơ vò.
Lúc ấy, một bàn tay nắm lấy tay tôi.
Tôi ngẩng đầu, Trình Tự đã đứng bên cạnh tôi:
“Đi đi,” cậu ấy nói, “anh chở em.”
“Nhưng mà…” Tôi nhìn quanh, họ hàng hai bên và bạn bè đều đã có mặt đông đủ, làm sao tôi có thể bỏ đi lúc này?
“Không sao đâu,”
Trình Tự khẽ cười, “anh biết hai người đã bên nhau nhiều năm, dù giờ không còn nữa, thì đối với em, anh ta vẫn là một người quan trọng.”
“Anh không giận sao?”
“Có chứ,”
Cậu ấy bẹo má tôi một cái, lực không nhẹ khiến tôi phải rên lên
“nhưng nếu lần này anh ta c/h/ế/t thật, em sẽ nhớ mãi vì đã không gặp anh ta lần cuối, đúng không?
Anh ích kỷ lắm, anh không cho phép em cứ nhớ mãi về một người khác.”
“Đi thôi.”
Cậu ấy kéo tay tôi.
“Để anh gọi cho mẹ một cuộc, kiếm cớ gì đó, bên này bà sẽ lo.”
Mắt tôi cay xè, tôi ôm chặt lấy Trình Tự:
“Cảm ơn anh, Trình Tự.”
…
Chúng tôi bắt chuyến bay gấp, rồi lại bắt taxi, cuối cùng cũng tới bệnh viện.
May mắn là Lộ Minh đã được cứu, qua cơn nguy kịch, vừa mới chuyển từ ICU sang phòng bình thường.
Trình Tự chờ ngoài, tôi một mình bước vào phòng bệnh.
Chỉ trong thời gian ngắn không gặp, Lộ Minh như biến thành một người khác.
Anh như trở về thời mười tám tuổi, khi cuộc đời tăm tối nhất.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt mờ đục của anh mới chợt le lói chút ánh sáng:
“…Em đến rồi, em… không đính hôn nữa sao?”
Giọng anh khàn đến mức lạ lẫm.
“Có chứ.”
Tôi đến cạnh giường bệnh.
“Về rồi sẽ tiếp tục.”
Ánh sáng trong mắt Lộ Minh lập tức tắt lịm.
Anh run giọng hỏi: “Vi Vi, em có thể quay lại không?
Anh đã nghĩ rất nhiều… Anh không phải không yêu em, anh đã yêu em từ lâu rồi, chỉ là anh sợ.
Anh sợ nếu thật sự bên nhau rồi, sẽ giống ba mẹ anh, cuối cùng trở mặt thành thù.
Yêu một người quá khó, quá mệt mỏi… anh sợ mình không chịu nổi, cũng sợ em không chịu nổi.
Anh thật sự… rất sợ.”
“Thế nên anh cứ trốn tránh, vừa muốn đến gần, vừa muốn giữ khoảng cách.
Vì là bạn thì sẽ không trở mặt, bạn có thể đi cùng cả đời…”
Lần đầu tiên, anh chịu mở lòng, hoặc là vì đã hoàn toàn sụp đổ nên chẳng còn gì để giấu.
“Anh hết lần này đến lần khác đẩy em đi, là vì muốn chắc chắn rằng… em sẽ quay lại, sẽ mãi yêu anh, sẽ không rời xa anh.”
Tôi nhìn anh:
“Nhưng anh đã từng nghĩ đến em chưa, Lộ Minh?
Em cũng là con người, em cũng biết mệt, cũng biết đau.”
Lộ Minh ngẩng đầu, mắt đã hoe đỏ:
“Giờ anh biết rồi, Vi Vi.
Em đã cứu anh quá nhiều lần rồi… có thể cứu anh thêm một lần nữa được không?”
Anh chìa tay ra với tôi:
“Quay lại đi, chúng ta như trước đây.
Lần này anh sẽ bù đắp, sẽ yêu em thật lòng.
Chúng ta ở bên nhau, những gì hắn cho em, anh cũng có thể cho được… có được không?”
Tôi chỉ cụp mắt xuống, rất lâu sau mới thở dài một tiếng:
“Lộ Minh, sống cho tốt nhé.
Lần này, không phải vì em.
Mà là vì chính anh.”
Bàn tay anh khựng lại giữa không trung, ánh mắt phủ đầy tuyệt vọng.
“Em… vẫn còn hận anh sao?”
“Không.”
Tôi nhẹ nhàng đáp,
“Em không hận anh.
Em mãi mong anh hạnh phúc.”
Lời này như đánh sập toàn bộ phòng tuyến cuối cùng trong lòng anh.
Lộ Minh đột nhiên bật khóc, ôm mặt nức nở thành tiếng.
Tôi chưa từng thấy anh khóc thế này.
Bị ba đuổi ra khỏi nhà, anh không khóc.
Nghe tin mẹ mất, anh cũng không khóc.
Nhưng giờ đây, anh như bị tuyệt vọng đè gục hoàn toàn.
Tôi quay người, đóng cửa lại.
Người mà tôi từng muốn ở bên cả đời, giờ đã trở thành một bài học trong cuộc đời mình.
Tình yêu với Lộ Minh quá đau khổ.
Thời điểm sai, cách yêu sai, chỉ là một vũng nước lầy dai dẳng của thù hận và dây dưa.
Nhưng giờ tôi đã hiểu thế nào là tình yêu thật sự.
Tình yêu, không nên khiến người ta đau đến thế.
Tôi sẽ không quay đầu nữa.
Bệnh viện u ám lạnh lẽo, tôi từ xa nhìn thấy ánh sáng từ hành lang chiếu vào.
Cuối hành lang, Trình Tự đứng đó, hai tay đút túi, chờ tôi.
Tôi bước nhanh hơn, càng lúc càng xa căn phòng kia.
Cuối cùng, tôi lao thẳng vào vòng tay cậu ấy.
Lạnh lẽo bỏ lại sau lưng.
Ánh dương cuối cùng cũng chiếu rọi lên tôi.
Hết .
(Đã hết truyện)
#GSNH 671 Cậu Chủ Thật Sự Không Phải Anh (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
1
01
Ngày cưới của tôi.
Khung cảnh tràn ngập khách khứa, vô cùng náo nhiệt.
Bỗng nhiên, cửa nhà thờ bị đẩy mạnh, người bước vào không ai khác chính là vị hôn phu đã mất tích hơn nửa tháng của tôi, Lê Tụng.
Anh ta nắm tay con gái của người giúp việc nhà tôi, và cô ta cũng đang mặc váy cưới.
Khung cảnh ngay lập tức rơi vào yên lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
Ánh mắt Lê Tụng đầy kiên định, như một chiến sĩ bước vào trận chiến cuối cùng. Anh ta lớn tiếng nói với các vị khách: “Kính thưa quý vị, tôi và Duyệt Nhi thật lòng yêu nhau, vì vậy hôm nay tôi không thể tiếp tục đám cưới này.”
Nói xong, ánh mắt anh ta chuyển sang tôi: “Giang Vãn, xin lỗi em, ngoài Duyệt Nhi ra, anh không muốn cưới ai khác. Xin em hủy hôn và nhường vị trí cô dâu cho cô ấy.”
Lương Duyệt Nhi cũng tỏ ra như thể đang đấu tranh với thế lực ác độc, trông vô cùng đáng thương.
“Cô Giang, đừng trách anh Tụng, nếu muốn trách thì cứ trách tôi.”
Lê Tụng nghiêm túc nói: “Không có đúng hay sai, tình yêu chân thành không có tội.”
Tôi không nhịn được bật cười, ngắt lời: “Biểu diễn xong chưa? Chú rể của tôi vốn không phải là anh, hủy hôn gì chứ?”
Lê Tụng sững sờ nửa giây: “Ý cô là gì?”
Lúc này, Chu Tư Viễn bước tới, dáng người cao lớn, lạnh lùng đứng trước tôi, nhàn nhạt nói: “Ý của Vãn Vãn là, đây là đám cưới của tôi và cô ấy, những người không liên quan xin mời rời đi.”
“Anh, anh là ai?”
Tôi khoác tay Chu Tư Viễn, mỉm cười: “Anh ấy là chú rể của tôi, cậu chủ nhà họ Lê. Còn anh, đừng tự mình đa tình nữa.”
Lương Duyệt Nhi phản bác yếu ớt: “Sao cơ? Tôi nhớ cậu chủ nhà họ Lê chỉ có một người, chính là anh Tụng mà.”
Lê Tụng nhìn bố mẹ nhà họ Lê, như muốn xác nhận: “Bố, mẹ…”
Mẹ Lê hờ hững đáp: “Ôi trời, suýt quên chưa nói, anh không phải con ruột của chúng tôi, lúc sinh ra anh đã bị trao nhầm.”
Bố Lê không giấu nổi vẻ chán ghét: “Hai người mau đi xuống đi, đừng làm mất mặt ở đây, đừng cản trở ngày lành tháng tốt của con trai bảo bối nhà tôi với Vãn Vãn.”
02
Đúng vậy, nửa tháng trước, vị hôn phu của tôi vốn là Lê Tụng.
Nhưng vào thời điểm đó, nhà họ Lê đột nhiên phát hiện ra rằng anh ta đã bị trao nhầm ngay từ lúc sinh, bao năm qua họ thực chất đang nuôi con trai của người khác.
Khi ấy, Lê Tụng đang bận vui vẻ bên Lương Duyệt Nhi, còn chơi trò mất tích, không ai liên lạc được với anh ta.
Bố mẹ nhà họ Lê vốn đã thất vọng về anh ta từ lâu, khi biết được anh ta không phải con ruột, họ cũng quyết định mặc kệ, để anh ta tự sinh tự diệt.
Thế là, đối tượng liên hôn của tôi đã âm thầm được thay đổi.
Người thay thế là cậu chủ thật sự của nhà họ Lê, Chu Tư Viễn, người vừa được nhận lại gia đình.
Vì mẹ Lê mang họ Chu, nên Chu Tư Viễn không đổi tên sau khi trở về.
Là thiên kim của tập đoàn Giang Thị, tôi vốn đã có hôn ước với nhà họ Lê. Vì thế, tất nhiên tôi không thể kết hôn với Lê Tụng, một cậu chủ giả danh, không xứng đáng với danh phận của mình.
Ban đầu, chúng tôi đều nghĩ rằng Lê Tụng sẽ tiếp tục chơi trò mất tích cho đến khi hôn lễ kết thúc.
Ai ngờ, vào ngày cưới, anh ta không chỉ xuất hiện mà còn ngây thơ tưởng mình là cậu cả nhà họ Lê, nghĩ mình là chú rể hôm nay.
Thậm chí, anh ta còn mơ mộng rằng Lương Duyệt Nhi mặc váy cưới thay thế tôi, hoàn thành buổi hôn lễ này.
Đúng là hoang đường và mộng tưởng hão huyền!
03
Lê Tụng mãi vẫn không thể tin vào tai mình. Anh ta ngơ ngác quay đầu nhìn những tấm áp phích xung quanh.
Trên đó là ảnh cưới của tôi và Chu Tư Viễn, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Còn chỗ nào cho anh ta trong hôn lễ này chứ?
“Dọa cười chết mất, hai người này là kiểu gì đây? Rõ ràng đây không phải là đám cưới của họ, lại còn cố tình xuất hiện để gây sự chú ý.”
“Cô gái đó còn mặc váy cưới, tưởng hôm nay có thể làm phượng hoàng bay lên cành cao à? Thật nực cười.”
Dưới khán đài, tiếng xì xào bàn tán không ngớt. Lương Duyệt Nhi siết chặt vạt váy cưới, cúi đầu, mặt đỏ bừng như gan lợn.
Chu Tư Viễn liếc nhìn nhân viên an ninh phía dưới sân khấu và ra lệnh: “Đưa họ xuống đi.”
Đây là ngày vui của tôi, cũng là sân khấu của tôi, sao có thể để người ngoài đến phá hoại chứ?
Hôn lễ của tôi tiếp tục diễn ra một cách rực rỡ và long trọng. Trên sân khấu, tôi cùng Chu Tư Viễn trao nhau nhẫn cưới.
Ánh mắt tôi vô tình lướt qua phía xa, nơi Lê Tụng và Lương Duyệt Nhi đang ghé đầu bàn tán với nhau. Tôi khẽ cong môi cười.
Tôi thật sự cảm thấy may mắn vì vị hôn phu của mình đã được thay đổi.
Dù trong thời đại học, tôi và Chu Tư Viễn từng đối đầu nhau trong đội tranh biện, nhưng phải thừa nhận rằng, từ ngoại hình, khí chất cho đến sự nghiệp, Chu Tư Viễn đều áp đảo Lê Tụng một cách toàn diện.
Việc thay một vị hôn phu vô dụng, chỉ biết cặp kè với “trà xanh”, bằng một người đàn ông chín chắn, phong độ và điển trai thế này, sao tôi lại không vui cho được?
04
Chỉ là…
Ánh mắt mà Lương Duyệt Nhi dành cho Chu Tư Viễn khi nép mình trong vòng tay của Lê Tụng khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đó là ánh mắt dịu dàng, đáng thương, nhưng lại không giấu được tham vọng mãnh liệt bên trong, như ngọn triều dâng lên tràn bờ.
Khi cô ta được dì Trần, người giúp việc của gia đình tôi, đưa vào nhà, cô ta tỏ ra rụt rè, dịu dàng và thân thiện, luôn theo sau tôi như một cái đuôi nhỏ, muốn làm bạn thân của tôi.
Lúc đó, tôi cũng chẳng bận tâm, để cô ta tự do ra vào nhà mình tìm tôi chơi. Nhà của Lê Tụng ở ngay cạnh nhà tôi, thỉnh thoảng anh ta sẽ qua tìm tôi.
Không biết Lương Duyệt Nhi làm thế nào mà quen được Lê Tụng, sau đó cứ một câu lại gọi “anh Tụng”, khiến anh ta nghe mà lâng lâng vui sướng.
Dù biết rõ Lê Tụng học hành không tốt, nhưng cô ta vẫn cầm bài tập, cố tình rụt rè nhờ vả mỗi khi anh ta ghé qua: “Anh Tụng, em không hiểu câu này lắm, anh có thể giảng cho em được không?”
Năm tôi 16 tuổi, có lần Lương Duyệt Nhi nhân lúc tôi không ở nhà, lén lấy chìa khóa phòng tôi từ chỗ dì Trần, vào phòng tôi và mặc trộm quần áo của tôi.
Khi tôi quay về vì quên đồ, vừa mở cửa đã bắt gặp cô ta.
Cô ta liền khóc lóc như chuỗi ngọc bị đứt: “Xin lỗi cô Giang, từ nhỏ nhà em đã nghèo, quần áo em mặc đều là đồ cũ của chị họ, em chưa bao giờ được mặc quần áo cao cấp như thế này, nên mới nghĩ…”
Tôi cười lạnh: “Khóc cái gì? Cô nghèo nên cô có lý à? Chưa từng mặc qua thì có thể tùy tiện lấy trộm quần áo của người khác mặc sao?”
Tôi ngửi mấy bộ quần áo của mình, gần như tất cả đều bị dính mùi nước hoa rẻ tiền. Một chiếc thậm chí còn có một vết bẩn lớn màu vàng, khiến tôi không chịu nổi.
Tôi không phải kiểu người thiện lương hay dễ mềm lòng.
“Đây không phải lần đầu cô lẻn vào phòng tôi để mặc trộm quần áo đúng không? Bây giờ cô và mẹ cô lập tức rời khỏi nhà tôi, nhưng quần áo mà cô làm bẩn phải bồi thường theo giá.”
Nghe vậy, Lê Tụng lập tức không chịu nổi, lao đến chắn trước mặt Lương Duyệt Nhi: “Giang Vãn, em không cần phải gay gắt như vậy, cô ấy đã bị em làm sợ đến khóc rồi.”
Tôi cảm thấy thật nực cười: “Khóc là vì cô ta làm chuyện mờ ám, giờ khóc là có lý? Khóc là có thể tùy tiện mặc trộm quần áo của tôi, còn làm bẩn như thế này?”
Lương Duyệt Nhi run rẩy nói: “Đều là lỗi của em, là em quá tự cho rằng chị Vãn Vãn coi em như bạn thân…”
“Em đừng sợ,” Lê Tụng an ủi cô ta, sau đó quay sang tôi với vẻ mặt chán ghét và khó hiểu: “Em đúng là một cô tiểu thư chẳng biết gì về đời, không phải ai cũng được sinh ra ở La Mã như em. Duyệt Nhi đã đáng thương như vậy, cô ấy mặc một bộ quần áo của em thì sao chứ?”
Ánh mắt đầy khinh miệt và khó chịu của anh ta lúc đó, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ.
Giống như tôi là một nữ phụ độc ác, kiêu ngạo, chỉ để thúc đẩy câu chuyện tình yêu của họ.
Buồn nôn.
Dì Trần khóc lóc cầu xin, còn tát Lương Duyệt Nhi hai cái. Mẹ tôi vì nể tình cũ nên không truy cứu tiền bồi thường, chỉ đuổi việc dì, coi như chuyện lớn hóa nhỏ.
Sau khi biết chuyện, mẹ Lê cũng khinh thường hành vi của Lương Duyệt Nhi, còn dặn Lê Tụng tránh xa cô ta.
Thế nhưng, ở trường, tôi vẫn nhiều lần bắt gặp họ đi cùng nhau.
Trước kia, tôi coi Lê Tụng như thanh mai trúc mã, thậm chí từng có chút rung động với anh ta. Nhưng sau chuyện đó, tôi chỉ muốn cách anh ta càng xa càng tốt.
Ngay cả nếu sau này Lê Tụng đồng ý liên hôn với tôi, tôi cũng sẽ bỏ trốn trong ngày cưới.
Nhưng may thay, tôi không cần phải trốn.
Ai bảo Lương Duyệt Nhi lại tài giỏi như vậy, kiểm soát tên phế vật này chặt đến mức không thoát ra nổi chứ?
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰