#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY
Chương 5
Ngô Gia Kỳ hoảng loạn, nó trèo lên sân thượng, mở livestream.
Cao Thục Phân khóc sưng cả mắt, đứng bên khuyên can Ngô Gia Kỳ.
À, lại giở chiêu “lấy cái chết chứng minh trong sạch” rồi.
Tôi chẳng tin, họ chỉ muốn mọi người phải nhượng bộ thôi.
Dù có sai thì cũng phải tha thứ cho họ, không thì hóa ra là ép họ vào chỗ chết.
21
Ngô Gia Kỳ khóc lóc với livestream: “Các người không thể tin tôi một chút sao? Chẳng lẽ tôi phải chết thì các người mới chịu tin à?”
Bình luận nửa là chửi, không ít người bảo nó nhảy luôn đi, đa số giờ chẳng ai tin nó nữa.
Ngô Gia Kỳ khóc lóc thảm thương hơn: “Nếu tôi chết, có thể làm các người hài lòng, vậy tôi nhảy xuống cho xong nhé?”
Cao Thục Phân đâu đời nào để nó chết.
Bà ta vừa sụt sùi vừa bảo: “Nếu phải chết thì để mẹ chết thay con. Mẹ 48 tuổi rồi, sống đủ rồi. Con mới 18, còn chưa được yêu đương, chưa làm mẹ, cuộc đời con mới bắt đầu mà.”
Ngô Gia Kỳ lắc đầu, nước mắt dàn dụa, khuôn mặt bị hủy dung càng thêm kinh hãi.
Phải thừa nhận, nó diễn rất “sâu”, ít nhất lại có nhóm người bắt đầu thương hại nó.
Còn đưa ra vô số lý do bênh vực, chẳng hạn tính cách nó thẳng thắn, không hề có ý xấu; hoặc khách hàng là thượng đế, chửi nhân viên phục vụ thì sao đâu; hoặc nó còn trẻ, hủy dung cũng là bài học, hãy cho nó cơ hội làm lại…
Ngô Gia Kỳ nhìn đống bình luận ấy, khóc càng dữ dội hơn.
Nó mếu máo: “Đúng, tôi mắng nhân viên thật, nhưng cô ta suốt nửa tiếng chẳng thêm nước lẩu, tôi nói đôi câu thì có làm sao? Chẳng lẽ khách hàng bị nhân viên tạt nước sôi là phải chịu sao? Tôi sai chỗ nào? Sai vì không tự thân vào bếp đun nước à?”
Cư dân mạng nghe xong, thấy có vẻ cũng đúng, chỉ là tính khí nó nóng nảy chút thôi.
Thoắt cái, hầu hết bình luận đều quay sang ủng hộ nó.
Quả thực lần này nó diễn quá đạt.
22
Chẳng bao lâu, cảnh sát tới, còn đưa cả Ngô Kiến Quốc đi cùng.
Vài ngày không gặp, ông ta gầy hẳn, xem ra sống trong trại tạm giam thật không dễ chịu.
Ngô Kiến Quốc suýt khóc, giọng run run: “Gia Kỳ, con mau xuống đi, ba không thể mất con được. Cư dân mạng là đám gió chiều nào theo chiều đó, họ đâu biết gì, cứ mở miệng nói bừa thôi.”
Bị ám chỉ là đám “gió chiều nào theo chiều đó”, đám cư dân mạng lặng thinh, vì họ đúng là như thế.
Nhìn loạt bình luận, Ngô Gia Kỳ càng tỏ ra đáng thương, nước mắt như lũ.
Khi gần cạn nước mắt, nó lấy tay lau, rồi lại tức thì khóc òa thêm.
Tôi quá hiểu nó, chắc trong tay đang cầm thứ gì đó, bảo sao đóng kịch giỏi thế.
Cảnh sát đứng một bên giải thích: “Ngô Kiến Quốc bị giam giữ để hợp tác bắt kẻ sản xuất thuốc mê. Nhờ ông ấy phối hợp, chúng tôi đã phá được xưởng sản xuất. Xem như công tội bù trừ, ông ấy được về nhà. Nhân đây nhắc mọi người, biết rõ phạm pháp mà còn mua thuốc, tức là tiếp tay cho tội phạm. Theo Điều 312 Bộ luật Hình sự, nếu biết rõ là tài sản do phạm tội mà có, vẫn che giấu, chuyển nhượng, tiêu thụ, thay mặt bán hoặc dùng cách khác để che giấu sẽ bị phạt tù đến 3 năm, cải tạo không giam giữ hoặc quản chế, đồng thời phạt tiền hoặc phạt tiền riêng. Tình tiết nghiêm trọng thì phạt 3 - 7 năm tù và phạt tiền”
23
Việc này tôi được cảnh sát báo hôm qua.
Coi như Ngô Kiến Quốc gặp may.
Ra ngoài cũng tốt, vào tù ít lâu cũng không đủ khiến ông ta thay đổi.
Ngô Kiến Quốc tỏ vẻ hối lỗi, cúi chào cộng đồng mạng: “Tôi không xứng làm ba của Gia Kỳ, chưa dạy dỗ nó đàng hoàng. Nếu phải chết thì tôi mới là kẻ nên chết. Chỉ mong mọi người bao dung cho con bé, nó mới 18 tuổi, còn là trẻ con.”
Cao Thục Phân bên cạnh cũng khóc lóc đòi chết.
Cả ba người như đang diễn một vở tuồng, chỉ nói mồm, chứ thân thể thì khá… “thật thà”.
Cư dân mạng không hiểu liền đổ xô bênh vực họ, tặng quà cho họ để an ủi.
Ba kẻ ấy diễn xuất hoàn hảo, lượt theo dõi của Ngô Gia Kỳ vượt mốc 10 triệu, đoạn giới thiệu lại thêm số tài khoản Alipay.
Tắt livestream xong, tôi mở camera.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc họ trở về.
Cao Thục Phân đắc ý: “Ý tưởng này không tồi chứ! Là tôi nghĩ ra đấy! Vừa rồi livestream nhận hơn cả triệu tệ quà, tài khoản Alipay cũng có lũ ngốc liên tục chuyển tiền.”
Ngô Gia Kỳ vội đi rửa tay, nở nụ cười “rợn người”: “May mà có củ hành, nếu không con chẳng khóc nổi. Nếu không có tài diễn của con thì liệu người ta có đứng về phía mình không?”
Ngô Kiến Quốc cười to: “Tốt, tốt lắm, con đúng là con gái của ba. Nhưng con ranh Ngô Tiểu Khê ấy, ba muốn nó phải chết. Con khốn đó dám đối xử với ba thế này ư. Nếu chẳng phải thầy bói bảo nuôi nó sẽ “kéo con về”, làm gì có chuyện ba nuôi nó suốt mấy chục năm chứ? Nuôi nó hai mươi mấy năm, bắt nó lấy thằng ngốc thì đã sao?”
Cao Thục Phân gật đầu liên tục: “Đúng, đúng. Chúng ta kiếm thêm vài chục triệu nữa rồi bán Ngô Tiểu Khê sang Campuchia, sau đó xuất ngoại hưởng thụ. Phải, phải, phải! Người Trung Quốc dễ bị lừa, chỉ cần giả đáng thương chút là có vài trăm vạn ngay. Haha, lừa đến vài trăm triệu tệ chắc cũng chẳng khó!”
24
Tôi up đoạn ghi âm của họ lên mạng, không thêm hình, vì họ có quyền chân dung, họ kiện là mình mất hết.
Tròn 3 phút ghi âm, trong đó họ chửi cư dân mạng là “đồ ngốc” nhiều nhất, chẳng rõ mấy “gió chiều nào theo chiều ấy” có nổi giận không.
Tôi đăng bình luận đính kèm một ảnh chụp màn hình chuyển khoản 1000 tệ, chú thích: [Thì ra các người là loại này, đây là hành vi lừa đảo kêu gọi vốn, đã báo cảnh sát rồi.]
Chẳng bao lâu, video bùng nổ, những người đã quyên góp đều chia sẻ bằng chứng chuyển khoản, đòi kiện họ.
Bình luận dưới video Ngô Gia Kỳ toàn chửi bới, vì có ai muốn bị lừa đâu.
Ba người họ hoảng hốt, vội đăng video nói đoạn ghi âm là dựng giả, họ khổ lắm, mọi người hiểu lầm họ rồi.
Có điều lần này chẳng ai tin nữa, cộng đồng mạng đối chiếu giọng họ trong clip quán lẩu, đúng là cả nhà họ.
Ngô Gia Kỳ ở nhà phát điên, Cao Thục Phân gọi báo cảnh sát, bảo có kẻ lẻn vào nhà họ, nếu không làm sao ghi âm được.
Rất nhanh, cảnh sát tóm gọn cả bọn, không phải do họ báo mà vì vô số cư dân mạng kiện họ lừa đảo quyên góp.
Kết quả, Cao Thục Phân và Ngô Gia Kỳ bị bắt giam, Ngô Kiến Quốc không tham gia nên được thả.
Khi Ngô Kiến Quốc đang nổi cơn đập phá đồ đạc ở nhà thì có người xông vào.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng đã bị bịt miệng, lôi vào nhà vệ sinh.
Kẻ đó cười lạnh: “Mẹ kiếp, vì mày mà lão đại của tao vào tù, tiền cũng bị gom sạch. Giờ tao nuôi không nổi vợ con, tao gi.ết mày!”
25
Ngô Kiến Quốc chết, bị chặt thành từng khúc vứt xuống cống.
Nếu đường ống dưới lầu không tắc thì có lẽ chẳng ai phát hiện.
Ngô Gia Kỳ hóa điên, thần trí bất ổn, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Chỉ là sau này, người phục vụ đó lại đến làm việc tại bệnh viện tâm thần.
Tôi có đến thăm nó một lần, thật sự phát điên rồi.
Nó nặng hơn 100kg, cả gương mặt trông quái dị đáng sợ, đủ khiến ma quỷ cũng khóc thét.
Trên người toàn vết thương cũ mới đan xen, thấy người là co rúm vào góc, miệng lảm nhảm: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không dám nữa.”
Thấy nó thế thì tôi cũng yên tâm.
Cao Thục Phân bị kết án 15 năm tù, toàn bộ tiền bị phong tỏa, không còn xu nào.
Cuối cùng, tôi có thể bình yên đi làm, an ổn về nhà.
Cảnh sát từng liên lạc, nói đã tìm thấy ba mẹ ruột của tôi, chỉ là tôi cảm thấy một mình thế này rất tốt, không muốn dính dáng thêm đến ai.
Tôi nghĩ, chắc cả đời này tôi khó mà tin tưởng thêm một ai khác nữa.
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!
(Đã hết truyện)
#GSNH584 - Bị Chị Ruột Và Trúc Mã Phản Bội, Tôi Tức Giận Gả Cho Gã Đàn Ông Thô Kệch (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Bị chị ruột và thanh mai trúc mã phản bội, tôi tức giận gả cho gã đàn ông thô kệch tên Lục Liệt.
Người đàn ông đó vừa dữ tợn, vừa vụng về lại còn cứng nhắc, dỗ tôi cũng chỉ biết đeo vòng vàng vào cổ tay tôi.
Các chị dâu trong khu nhà tập thể thì thầm sau lưng: “Tiểu thư con nhà tư sản như cô ta thì chịu nổi khổ ở đây sao?”
Tức quá, tôi xắn tay áo theo mọi người xuống ruộng làm việc.
Làm gà, đuổi ngỗng, khai hoang, học lái máy kéo.
Không ngờ lại được xem là điển hình tiên tiến.
Về sau, năm năm sinh tám đứa, anh ta thì thăng chức ào ào.
Người nhà từ Thượng Hải đến đón tôi, tám đứa nhỏ đồng loạt ôm chặt lấy chân ba nó, khóc toáng lên: “Ba ơi! Có người muốn giành mẹ!”
Anh ta một tay ôm eo tôi, cười lạnh: “Vợ tôi đấy, ai dám động?”
1
Tàu hỏa lắc lư suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến nơi.
Vừa bước xuống xe, đôi giày da cừu của tôi đã bị lún sâu vào bùn, suýt nữa trẹo cả chân.
“Nguyễn Niệm Niệm?”
Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên bên cạnh.
Tôi ngẩng đầu, thấy một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục đang đứng trước mặt.
Anh ta có hàng lông mày sắc sảo, vai rộng đến mức như che cả nửa bầu trời.
“Anh là Lục Liệt?”
Tôi cau mày.
Anh ta gật đầu, đưa tay định xách hành lý giúp tôi.
Tôi nghiêng người tránh, khẽ nói: “Không cần, tôi tự xách được.”
Anh ta rút tay lại, không nói gì nữa, quay người bước đi từng bước lớn về phía trước.
Tôi xách vali theo sau, gót giày cứ lún vào bùn, loạng choạng mãi không vững.
Anh ta quay đầu nhìn, đột nhiên quay lại giật lấy vali từ tay tôi, tay còn lại nắm luôn tay tôi:
“Còn lề mề gì nữa? Phải đến nhà tập thể trước khi trời tối.”
Tôi giật tay lại mà không thoát, tức đến trừng mắt nhìn anh ta: “Thả ra! Ai cho anh đụng vào tôi?”
Anh ta cười khẩy, chẳng những không buông mà còn siết chặt hơn: “Tôi cưới cô rồi, đụng vào thì sao?”
Tôi tức đến mặt nóng bừng, nhưng sức không bằng anh ta, đành bị anh ta nửa kéo nửa lôi đi thẳng.
Dọc đường, mấy bà vợ lính hóng chuyện ló đầu ra nhìn, bàn tán xì xầm:
“Đây là cô tiểu thư tư sản mà Đại đội trưởng Lục lấy à? Yểu điệu thế, chịu khổ được không đó?”
Lễ cưới đơn giản đến mức tội nghiệp.
Chỉ có hai bàn tiệc ở nhà ăn khu tập thể, mấy đồng đội cười nói ầm ĩ, còn Lục Liệt thì mặt lạnh tanh, rót rượu uống hết ly này đến ly khác.
Tôi ngồi bên cạnh, nắm chặt vạt váy, căng thẳng đến mức móng tay bấu cả vào lòng bàn tay.
Ba ngày trước tôi vẫn còn là tiểu thư nhà họ Nguyễn ở Thượng Hải, vậy mà bây giờ lại bị ép gả đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Hôm Văn Viễn và chị tôi – Nguyễn Minh Ngọc – phản bội nhà tôi, ba tôi đã vội vàng nhét tôi lên tàu, chỉ để lại một câu: “Lấy Lục Liệt, nhà họ Nguyễn mới có đường sống.”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc cốc tráng men rẻ tiền trên bàn, sống mũi bất giác cay cay.
“Uống đi.”
Lục Liệt đẩy một ly rượu qua.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm của anh ta.
“Tôi không biết uống rượu.”
Tôi cứng nhắc từ chối.
Anh ta nhìn tôi hai giây, rồi ngửa cổ uống cạn ly rượu ấy.
Uống xong, anh ta đặt mạnh ly xuống bàn, lạnh lùng nói: “Tùy cô.”
Lễ cưới kết thúc, anh ta kéo tôi về khu nhà tập thể.
Gió đêm lạnh buốt, tôi mặc chiếc sườn xám mỏng manh, rét đến run cầm cập.
Anh ta liếc tôi một cái, rồi cởi áo khoác quấn lên người tôi.
“Không cần anh giả vờ tốt bụng!”
Tôi định giật xuống thì bị anh ta ấn vai giữ chặt lại.
“Nguyễn Niệm Niệm.”
Anh cúi đầu, giọng lạnh lùng: “Anh cưới em rồi, thì sẽ đối xử tốt với em. Em vui hay không vui cũng phải chịu.”
Một cảm giác tủi thân dâng lên trong lòng, tôi không nói thêm gì nữa.
Nhà tập thể nhỏ nhưng dọn dẹp khá gọn gàng.
Trên giường trải chăn đỏ rực, cửa sổ dán chữ hỉ, quê mùa đến mức không chịu nổi.
Tôi đứng ngoài cửa, không chịu bước vào. Lục Liệt cúi người, vác tôi lên vai rồi ném thẳng lên giường.
“Lục Liệt!”
Tôi tức đến mức giơ tay đấm anh ta một cái.
Anh ta dùng một tay khóa chặt cổ tay tôi áp lên đầu, tay kia bóp cằm tôi, lạnh giọng: “Còn dám quậy nữa, đêm nay đừng hòng ngủ.”
Tôi sững người.
Anh ta nhìn tôi vài giây, đột nhiên buông tay, quay lưng bước ra ngoài: “Ngủ đi, anh đi trực.”
Cửa đóng sầm một tiếng.
Tôi ngơ ngác mất một lúc lâu, rồi từ từ chui vào chăn.
Tiếng còi báo hiệu vang vọng từ xa.
Tôi nhìn lên xà nhà tối đen, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
2
Trời vừa tờ mờ sáng, trong sân đã vang lên tiếng gà gáy.
Tôi trở mình, kéo chăn trùm lên đầu, nhưng tiếng gà vẫn chui lọt vào tai, khiến đầu tôi đau như búa bổ.
Tôi tung chăn ngồi dậy, hét vọng ra ngoài: “Lục Liệt! Gà nhà ai gáy vậy? Có thể khiến nó câm mồm được không?!”
Không ai trả lời.
Tôi mới sực nhớ, anh ấy đi trực từ tối qua chưa về.
Giường cứng như đá, khiến lưng tôi đau nhức.
Tôi xoa lưng bước xuống giường, chân vừa chạm đất đã nghe tiếng cánh vỗ phành phạch bên ngoài, sau đó là tiếng “cục cục cục” liên hồi.
Tôi mở cửa sổ, thấy một con gà trống to tướng đang đứng giữa sân ngẩng cổ gáy vang, xung quanh còn có mấy con gà mái đang thảnh thơi mổ thóc.
“Ai cho tụi bay làm loạn ở đây hả?!”
Tôi chộp lấy cây lược trên bậu cửa ném thẳng ra ngoài.
Con gà trống giật mình nhảy lên, nhưng ngay sau đó lại vênh váo bước tới, nghiêng đầu nhìn tôi đầy thách thức.
Tôi tức quá chạy ra khỏi phòng, định đuổi lũ không có mắt này đi.
Ai ngờ tôi vừa tới gần, con gà trống đột nhiên dựng đứng lông, vươn cổ lao thẳng về phía tôi.
“Aaa!”
Tôi giật mình nhảy lùi lại, chân trượt một cái suýt ngã nhào.
Con gà trống không tha, cứ đuổi theo tôi mổ túi bụi. Tôi vén váy bỏ chạy vào nhà, mà nó còn chạy nhanh hơn tôi, nhắm thẳng vào bắp chân mà cắn.
“Á!”
Tôi đau đến nỗi rít lên, nước mắt sắp trào ra.
Đúng lúc đó, một bàn tay to vươn ra từ phía sau, tóm chặt cổ con gà trống, nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất.
“Thứ không biết điều!”
Lục Liệt một tay xách con gà đang giãy giụa, sắc mặt lạnh đến dọa người.
Tôi ôm lấy bắp chân bị mổ đau, mắt ngân ngấn nước nhìn anh: “Lục Liệt! Gà ở đây con nào cũng hung dữ vậy à?”
Anh liếc tôi một cái, không nói gì, chỉ vặn mạnh cổ con gà.
“Rắc” một tiếng, cổ con gà gãy gọn.
Tôi kinh ngạc trừng mắt nhìn, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã xách con gà chết đi thẳng về phía bếp: “Trưa nay nấu canh gà cho em.”
“Anh… anh… anh giết nó thật à?” – tôi lắp bắp.
Anh quay đầu nhìn tôi, thản nhiên nói: “Không lẽ giữ lại cho nó mổ em tiếp?”
Tôi cúi gằm mặt, không biết phải nói gì.
Anh quay người vào bếp, chưa đầy một lúc đã nghe tiếng chặt thịt vang lên.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰