#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC
Chương 5
Tôi lựa lúc rút thỏa thuận ly hôn ra: “Tư Mộ Niên, mau ký đi, nếu cô Tô được danh chính ngôn thuận thì cô ta sẽ không lo gì nữa.”
Câu này đánh trúng tim đen của Tô Uyển Ngọc.
Cô ta tội nghiệp ngước nhìn Tư Mộ Niên.
Thấy anh ta do dự, cô ta ôm bụng, nói đau.
Bà Tư cũng giục liên tục: “Ký mau! Giữ con gà không biết đẻ trứng kia thì làm gì!”
Thế là Tư Mộ Niên ký luôn đơn ly hôn.
Cầm được thứ bản thân cần, tôi xoay lưng bỏ đi ngay.
Anh ta vẫn đuổi theo.
“Hân Hân!”
Anh ta nhìn tôi đầy “chân thành”: “Tuy chúng ta ly hôn nhưng anh vẫn yêu em.”
Tôi trợn trắng mắt, chẳng buồn đáp, rảo bước rời đi.
9
Nghe nói sau khi tôi đi, Tô Uyển Ngọc tức quá bị động thai, vỡ ối sớm, phải đưa đi sinh ngay.
Lúc này tôi đang ăn trưa với Trần Lộ Khả.
Tôi vừa bước ra khỏi nhà họ Tư thì đụng anh ấy, kiểu gì cũng không thoát.
Anh ấy nhất quyết đòi tôi trả ơn.
Tôi nghĩ, tiện giờ cơm trưa thì đi cùng luôn cũng được.
Nhưng anh ấy lại đưa cho tôi một xấp tài liệu khiến tôi hoang mang.
“Cái gì đây?”
Tôi nhìn dòng chữ “Vô tinh” ở phần kết luận trên phiếu khám sức khỏe đầu tiên, ngây người.
Trần Lộ Khả vừa cắt bít-tết cho tôi vừa nói: “Báo cáo khám sức khỏe của Tư Mộ Niên đấy.”
Tôi tất nhiên nhận ra tên anh ta, quan trọng là căn bệnh kia kìa!
“Sao cậu có được cái này… Anh ta biết không?”
Tôi có linh cảm, chắc chắn Tư Mộ Niên không hề biết.
Nếu biết mình bị vô tinh, làm gì có chuyện anh ta tin cái thai trong bụng Tô Uyển Ngọc là của mình chứ?
“Khoan đã, thế đứa bé kia là con ai?”
Trần Lộ Khả nhún vai: “Coi phía sau kìa.”
Tôi lật sang, quả nhiên là ảnh Tô Uyển Ngọc lén lút qua lại với một người đàn ông khác.
Tôi không nhịn được cảm thán: “Cậu ác thật. Đây là anh em thân thiết của cậu mà?”
“Thì sao chứ?”
Tôi ngó gương mặt bình thản của anh ấy, hỏi thẳng: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Đôi mắt Trần Lộ Khả sáng quắc nhìn tôi, rất lâu sau anh ấy mới cười: “Chả làm gì, chỉ muốn đội cho ai đó cái mũ xanh thôi.”
Về nhà, tôi cố không nghĩ đến lời anh ấy.
Nghe đâu Tô Uyển Ngọc sinh con trai.
Bà Tư mừng quýnh, đăng liền hai chục tin lên vòng bạn bè.
Trước ngày đầy tháng con của cô ta, tôi và Tư Mộ Niên chính thức đến cục dân chính nhận giấy ly hôn.
Anh ta vẫn tỏ ra sâu nặng: “Hân Hân, sau này nếu em gặp chuyện gì thì cứ tìm anh. Trong lòng anh, em mãi là vợ anh.”
“Chắc không cần nữa đâu.”
Đúng lúc đó, Trần Lộ Khả bước xuống xe, kéo tôi sát vào lòng.
Tôi trừng mắt liếc anh ấy.
Tên này càng lúc càng quá quắt.
Nhưng ngại có mặt Tư Mộ Niên, tôi đành nhịn.
Tư Mộ Niên sững sờ nhìn chúng tôi: “Trần Lộ Khả?! Cậu và Hân Hân… hai người…”
Trần Lộ Khả cúi xuống hôn lên trán tôi, cười sảng khoái: “Anh bạn à, sau này đừng làm phiền nữa. Hân Hân giờ là bạn gái tôi, có tôi ở đây là đủ rồi.”
“Trần Lộ Khả!”
Tư Mộ Niên gào lên, xông tới định đánh anh ấy.
Trần Lộ Khả đẩy tôi ra sau, nhanh gọn đỡ được cú ra đòn của anh ta.
“Hồi trước tôi theo anh cũng nể mặt Hân Hân, chứ anh tưởng mình tài giỏi chắc?”
Giọng anh ấy đầy vẻ khinh miệt.
Tư Mộ Niên giận dữ quát: “Trần Lộ Khả! Thả tôi ra!”
Trần Lộ Khả ngoái đầu hỏi tôi: “Chị Hân Hân, có cần tôi dạy dỗ anh ta giúp chị hả giận không?”
Tôi lắc đầu, bình thản tiến lên: “Tư Mộ Niên, nghe nói mai là đầy tháng con trai anh, tôi tặng anh một món quà.”
“Hy vọng anh sẽ thích.”
10
Hôm sau, bà Tư làm tiệc mừng cháu đích tôn, mời rất nhiều người, tất nhiên có cả ba mẹ tôi.
Họ vốn không định tới nhưng tôi khuyên mãi mới chịu.
Nói đùa chứ, ngày vui thế này, sao không rủ nhau đi xem kịch vui cho được.
Tô Uyển Ngọc ôm con xuất hiện, sắc mặt hồng hào, thỉnh thoảng còn liếc tôi với vẻ đắc ý.
Tôi ngồi cạnh Trần Lộ Khả, bình thản chờ màn kịch bắt đầu.
Chẳng mấy chốc, đèn trong hội trường vụt tắt.
Màn hình lớn dần sáng, nhưng thay vì chiếu ảnh đứa bé, lại hiện loạt ảnh riêng tư của Tô Uyển Ngọc với một người đàn ông lạ.
Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Bà Tư run lẩy bẩy, tát thẳng cô ta một cái: “Mày dám cắm sừng con trai tao!”
“Không… Không phải… Đây là ảnh giả, ảnh ghép…”
Vẻ mặt Tư Mộ Niên cũng cực kỳ khó coi nhưng vẫn cố can bà Tư: “Mẹ đừng kích động, chắc là ảnh ghép thôi. Để con cho người điều tra…”
Anh ta còn chưa nói dứt câu, trên màn hình đã hiện thêm một tấm phiếu khám sức khỏe.
Thấy tên mình và dòng chữ “Vô tinh”, sắc mặt Tư Mộ Niên tái mét.
Anh ta bật dậy, bước thẳng về phía tôi và Trần Lộ Khả: “Mấy thứ này… Là do hai người giở trò sao?”
Tôi khẽ cười, chẳng xác nhận cũng không phủ nhận.
“Nói đi, đây đều là giả đúng không? Em chỉ vì muốn trả thù anh nên mới ở bên Trần Lộ Khả, tất cả thứ này đều là hàng giả! Em nói đi!”
Trần Lộ Khả chắn trước mặt tôi.
“Tư Mộ Niên, anh đâu phải không có não, tự đi kiểm tra là biết thật hay giả mà.”
Bữa tiệc hoàn toàn tan tành.
Bà Tư lôi luôn cả Tô Uyển Ngọc và đứa bé đi xét nghiệm ADN.
Kết quả thế nào, mọi người tự hiểu.
“Nghe bảo Tô Uyển Ngọc bị tát sưng cả mặt, cô ta với đứa bé cùng bị đuổi khỏi nhà họ Tư.”
Hiểu Hiểu háo hức kể cho tôi nghe: “Buồn cười nhất là Tư Mộ Niên, vì muốn có con mà ly hôn với cậu, giờ chính anh ta mới là kẻ có bệnh!”
“Loại tra nam, đáng đời tuyệt tử tuyệt tôn!”
“Tớ nhắn xong rồi, Hân Hân sao cậu không trả lời?”
Tôi chẳng thể nhắn lại, vì người trước mặt chẳng cho tôi cơ hội cầm điện thoại.
“Chị à, cảm giác thế nào?”
Giọng Trần Lộ Khả khàn khàn, nghe rất quyến rũ.
“Nơi này anh ta từng chạm qua chưa?”
Tôi cố cắn răng không kêu.
Cuối cùng tôi vẫn không chịu nổi, đành cầu xin tha.
Tôi tựa lên lồng ngực săn chắc của anh ấy, trước khi ngủ thiếp, tôi nghĩ: Cơ bụng này còn hơn mười tám anh chàng vũ công hôm nọ.
Xem ra cuộc đời tôi quả thực đang tốt đẹp dần rồi.
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!
(Đã hết truyện)
#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Ông nội – chính ủy đích thân gọi điện cho tôi, ra lệnh tôi ngay trong ngày phải từ đơn vị bảo mật của quân khu trở về, nói đã định cho tôi một mối hôn sự.
Đối phương là người nắm quyền của hào môn Tô gia ở thủ đô, ông nội coi trọng tài năng kinh doanh của anh ta.
Tôi đang lái chiếc xe địa hình cải tiến đặc biệt của quân đội đến quán trà đã hẹn, thì bất ngờ bị một tên tóc vàng lái siêu xe cắt làn, chặn ngay trước đầu xe.
“Ở đâu ra cái đồ nhà quê này, lái cái xe địa hình cũ rích mà cũng dám vào ‘Tĩnh Tâm Các’? Biết điều thì cút nhanh, đừng chắn đường gia gia đây.”
Tôi lười để ý, chuẩn bị vòng qua phía bên kia để đi tiếp.
Ai ngờ hắn không buông tha, còn cầm gậy bóng chày từ trong xe ra, “Bộp! Bộp! Bộp!” đập mạnh vào cửa xe tôi.
“Nói chuyện với mày đấy, điếc à? Tin không, tao chỉ cần một câu là khiến cái xe nát này cùng mày biến khỏi thủ đô!”
Nhìn chiếc xe từng xông pha trong mưa bom bão đạn bị sỉ nhục như thế, ánh mắt tôi lạnh băng, lấy điện thoại mã hóa ra, trực tiếp kết nối với đường dây của người nắm quyền Tô gia.
“Tô tổng phải không? Tôi là Tần Nguyệt của Tần gia. Em trai anh hiện đang đập xe của tôi, còn nói muốn tôi biến khỏi thủ đô, hôn sự này… tôi nghĩ thôi bỏ đi.”
1
Đúng là gan to bằng trời!
Dám đập xe công huân của quân khu, chuyện này mà lộ ra thì đâu chỉ là đền tiền là xong.
Nếu Tô gia biết điều, tự giao người ra, tôi còn có thể nể tình hai nhà mà bỏ qua.
“Có chuyện gì nói nhanh, tôi rất bận.”
Bên kia truyền tới giọng nam lạnh lùng.
“Tô tổng, tôi khuyên anh tốt nhất nên đích thân tới đây, nếu không–”
Lời còn chưa dứt, trong ống nghe đã chỉ còn tiếng “tút tút” ngắt máy.
Tôi sững lại.
Hào môn thủ đô, đều là cái kiểu này sao?
Tên tóc vàng chặn đường thấy tôi bị cắt máy, khóe miệng cong gần đến mang tai.
“Tưởng mày là nhân vật tầm cỡ gì, hóa ra cũng chỉ là loại ra vẻ ta đây.”
“Nghe lời gia đây một câu, mau xin lỗi đi. Nếu để anh tao biết mày làm lỡ việc của ảnh, thì hôm nay mày đừng hòng sống rời khỏi thủ đô.”
Nhìn tôi mặc quân phục tác chiến, lái xe địa hình bản chiến đấu, ánh mắt hắn đầy khinh bỉ.
“Mày không hiểu tiếng người à?”
“Rõ ràng là mày chặn đường trước, ăn nói hỗn xược, tao còn chưa tính sổ, mày lại định đổ vạ?”
Tôi chỉ tay về phía camera giám sát treo trước cửa quán trà.
“Trên đó có mắt nhìn hết, mày còn ngang ngược nữa, tin không tôi cho vệ binh tới xử lý ngay?”
Tên tóc vàng nghe tôi nói sẽ gọi người, khí thế lại bùng lên.
“Con nhãi, bớt bớt đi. Cho dù trời có sập hôm nay, mày cũng phải quỳ trước gia đây!”
Hắn càng gào càng hăng, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi tôi.
Tôi siết chặt nắm đấm, đôi mắt nheo lại.
“Mày uống rượu rồi còn dám lái xe, lại còn hành hung giữa đường?!”
Chưa nói dứt câu, hắn đã tung một cú đá vào cửa xe tôi.
“Phì!”
Rồi nhổ nguyên một bãi đờm lên kính chắn gió.
“Tao uống hay không liên quan gì mày, mau xuống đây lạy một cái!”
“Nếu mày dám chạy, tao đảm bảo mày không ra khỏi con phố này!”
Tôi ở quân khu năm năm, chưa từng tiếp xúc với mấy loại công tử ăn chơi này, thật sự không biết nên nói chuyện kiểu gì cho lọt tai chúng.
Thấy hắn hống hách tới mức không ai ngăn nổi, lửa giận trong tôi cũng bùng lên.
“Mày khiêu khích trước, giờ còn định ra tay? Não mày bị lừa đá à?”
Vừa dứt lời, đám người hóng chuyện xung quanh ồ lên.
“Trời ơi, cô này là ai mà dám chửi Tô nhị thiếu, chán sống rồi hả?”
“Cô ta đúng là tự tìm đường chết, đắc tội ai không đắc tội lại đắc tội Tô nhị thiếu, đó là đứa em được tô đại thiếu gia cưng nhất đó!”
Tiếng bàn tán càng lúc càng ồn, cằm tên tóc vàng cũng ngẩng cao hơn.
“Con đàn bà thối, mày dám chửi tao, mày không biết chữ chết viết thế nào à!”
Trước lời khiêu khích của hắn, tôi chẳng mảy may để tâm, thậm chí còn thấy buồn cười.
“Tô nhị thiếu đúng không? Tôi khuyên mày giữ mồm cho sạch.”
“Thật sự chọc tức tôi rồi, hậu quả anh trai cậu cũng không gánh nổi.”
“Tao thách mày đấy!”
Hắn chửi thêm mấy câu, chưa hả giận, liền vung nắm đấm đập vào kính xe tôi.
“Sao? Người thủ đô cạn lý lẽ rồi là phải đập xe à?”
Tô nhị thiếu đấm liền mấy cái, kính xe vẫn không hề sứt mẻ, ngược lại làm hắn đau đến tê dại cổ tay.
“Con đàn bà thối, mày cứ ngồi lì trong đó thử xem?”
“Tin không tao gọi anh tao xuống đây ngay?”
Đối mặt với sự khiêu khích liên tục của hắn, tôi vẫn bình tĩnh nhìn, không hề nổi nóng.
Không phải tôi sợ, mà trước khi đi, ông nội đã dặn đi dặn lại:
“Thân phận của cháu đại diện cho cả Tần gia, đến nơi tuyệt đối không được động thủ tùy tiện.”
Huống chi, tôi cũng chẳng buồn ra tay.
Một khi tôi ra tay, sẽ là đòn sấm sét!
Tô nhị thiếu thấy tôi không phản ứng, tưởng tôi sợ, liền lục cốp xe lấy ra máy khoan điện, định phá xe!
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng hắn.
“Dừng tay!”
“Sử Lãng, dù sao cậu cũng là nhị thiếu gia của Tô gia, sao có thể mất mặt giữa chốn đông người thế này?”
Một người đàn ông dáng cao thẳng tắp, được đám vệ sĩ áo đen vây quanh, sải bước đi thẳng tới trước xe tôi.
“Cô là Tần Nguyệt?”
Tôi ngẩng mắt nhìn anh ta, phải thừa nhận ánh mắt của ông nội quả thật rất chuẩn.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰