Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH433 - Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Né Cốt Truyện

Chương 5



11

Lâm Bắc Xuyên và Tống Di đã hủy hôn.

Từ sau khi Giang Ninh biến mất, anh ta đã tìm cô ấy rất lâu, nhưng vẫn không có chút tin tức nào.

Cùng biến mất với Giang Ninh còn có một bác sĩ trẻ từng phẫu thuật cho cô ấy.

Nghe nói là thanh mai trúc mã của cô.

Dư Phi kể tôi chuyện này, tôi cũng chẳng mấy bất ngờ.

Chẳng phải là mô-típ truyện ngược quen thuộc sao?

Nữ chính trong truyện ngược luôn có một nam phụ dịu dàng đến cực hạn đứng phía sau.

 

Khi nữ chính rời đi cùng nam phụ, nam chính đau khổ không chịu nổi.

 

Cuối cùng nữ chính quay lại, nam chính ôm được mỹ nhân về, còn nam phụ đáng thương thì cô độc suốt đời.

Nghe Phó Dục nói, dạo này Lâm Bắc Xuyên bận đến mức đầu tắt mặt tối.

Em trai anh ta đã kết hôn với bạn gái, mà nhà gái đương nhiên đứng về phía em.

Hậu thuẫn của Lâm Bắc Xuyên giờ ngoài nhà mẹ ra thì chẳng còn gì đáng kể.

Ông cụ Lâm cũng rõ ràng thiên vị cậu em — dù là con riêng nhưng năng lực lại vượt trội hơn hẳn.

Chuyện này khiến tôi hơi kinh ngạc.

 

Chẳng lẽ hào quang nam chính… mất hiệu lực rồi?

 

Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn là — chức năng bình luận của tôi dường như đã biến mất.

Lần cuối cùng tôi thấy nó hình như là hôm Lâm Bắc Xuyên đến hỏi tôi chuyện Giang Ninh.

Hôm đó bình luận loạn xạ, thậm chí còn xuất hiện một vài dòng mã lỗi.

Tôi khi đó cũng không để tâm lắm.

Nhưng bây giờ nó đột nhiên biến mất, lại khiến tôi thấy bất an.

Tôi lo sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, cộng thêm chức năng kỳ quái từng xuất hiện trên người mình, tôi không khỏi sợ có ngày tỉnh dậy rồi kịch bản sẽ bị “chỉnh sửa lại” như mấy truyện thường viết.

Chắc do suy nghĩ lộn xộn quá, mấy ngày nay trông tôi cũng uể oải.

Phó Dục đặc biệt dành thời gian đưa tôi ra ngoài chơi.

“Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện đưa em đi chơi?”

Nhìn cảnh đẹp trước mắt, tôi đúng là thấy thư thái hẳn.

Phó Dục kéo tôi vào lòng: “Miên Miên, những điều em lo sẽ không xảy ra đâu.”

Nghe vậy, cơ thể tôi khựng lại, giọng khàn khàn:

“Anh… ý anh là gì?”

Phó Dục thở dài, xoa đầu tôi.

“Anh biết Giang Ninh là nữ chính, Lâm Bắc Xuyên là nam chính, còn em là Bạch Nguyệt Quang độc ác.”

Thấy tôi tròn mắt ngạc nhiên, anh nói tiếp:

“Giang Ninh đã nói hết với anh rồi.

 

Giờ mọi chuyện cũng đã khép lại rồi, em đừng lo gì nữa.”

 

Không để tôi lên tiếng, Phó Dục cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi:

“Em muốn đi đâu chơi, anh đều đi cùng.”

Tôi khẽ gật đầu, giấu hết những nghi ngờ lại trong lòng.

Quay đầu nhìn Phó Dục đang chỉnh tóc cho tôi, ánh nắng rọi xuống khiến tôi hơi nheo mắt.

“Giang Ninh… còn nói gì với anh nữa không?”

Phó Dục đưa tay che ánh nắng cho tôi:

“Cô ấy còn nói, bức thư tình em gửi cho Lâm Bắc Xuyên năm đó, thực ra là viết cho anh.

“Lá thư đó, em cũng đã đòi lại rồi.

“Vậy nên Miên Miên à, khi nào thì anh mới được nhận bức thư tình đến muộn đó đây?”

Nhìn gương mặt mang vẻ tủi thân của Phó Dục, tôi bật cười thành tiếng.

“Về nhà rồi em đưa anh.”

Lần này, em sẽ viết rõ tên, đem bức thư tình đến muộn ấy, trao tận tay cho anh.

(Phiên ngoại)

Về đến nhà, tôi vắt óc viết một bức thư tình gửi cho Phó Dục.

Nhìn mấy câu sến súa trong đó, tôi còn không dám tin là do mình viết ra.

Nghe thấy tiếng báo tin nhắn, tôi cầm điện thoại lên xem, cứ tưởng là email về hợp đồng.

 

Mở ra mới phát hiện là Giang Ninh gửi đến.

 

【Giang Miên, xin lỗi cậu.

Lần đầu tiên gặp cậu, mình rất vui.

 

Khi đó mình nghĩ, đúng là nhân vật đẹp nhất mình từng viết.

 

Nhưng khi nhớ lại tính cách và kết cục mà mình gán cho cậu, mình thật sự hối hận.

Khi nhận ra cốt truyện đang sụp đổ, mình rất hoang mang.

 

Lại thêm áp lực từ bên ngoài, mình bắt đầu viết bừa, khiến rất nhiều người có kết cục bi thảm.

 

Mới đầu khi bước vào thế giới này, mình rất bối rối, nhưng vì Giang Ninh là nhân vật mình tạo ra dựa trên chính bản thân nên mình thích nghi rất nhanh.

 

Ban đầu mình cũng chỉ định đi theo kịch bản, dù gì với tư cách nữ chính, cái kết của mình vốn không tệ.

 

Nhưng mình phát hiện, các cậu dường như đã ‘sống dậy’, các cậu bắt đầu có suy nghĩ riêng.

Kịch bản không còn đi theo ý mình nữa.

Mình thấy mừng vì điều đó.

Lần này, mình có khả năng thay đổi số phận của mọi người.

Chuyện tình cảm giữa Lâm Bắc Xuyên và Giang Ninh vốn dĩ mình viết rất mâu thuẫn, nhưng thật ra hai người họ không hợp nhau.

Nên mình đã rời đi.

Không biết liệu mình có thể quay lại thế giới ban đầu hay không, nhưng nếu không thì cũng chẳng sao.

Chỉ cần các cậu thoát khỏi sự sắp đặt trong tay mình, có được cái kết tốt đẹp, vậy là mình vui rồi.

Mình xin lỗi vì từng xem các cậu là nhân vật phụ, nhưng mình muốn nói với các cậu: mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời mình.】

Đọc xong email, tôi hơi sững sờ.

Thật ra sau khi biết mình chỉ là nhân vật pháo hôi, tôi cũng không để tâm lắm.

Trong suy nghĩ của tôi, chỉ cần tránh xa nam nữ chính thì tất cả sẽ chẳng liên quan gì đến mình nữa.

Tôi không biết tác giả đã tới thế giới này từ lúc nào.

Nhưng sau khi cô ấy rời đi, những ràng buộc vô hình kia quả thật cũng biến mất.

Dù vậy, tôi cũng không cảm kích cô ấy vì những gì cô làm.

Vì vốn dĩ, tất cả mọi chuyện cũng là do cô ấy tạo ra.

 

Nỗi đau của chúng tôi cũng đều là cô ấy ban tặng.

 

Phó Dục rút bức thư tình trong tay tôi ra, tôi mới hoàn hồn lại.

Anh xem xong, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Anh cũng từng viết thư tình cho em.

 

Hôm nào về nhà họ Phó, anh sẽ đưa cho em.”

 

Tôi bật cười, gật gật đầu.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Dục đã đi làm rồi.

Còn email trong máy tôi… cũng biến mất.

Lần này tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì nữa.

Có lẽ Giang Ninh đã trở về thế giới của cô ấy, tiếp tục sáng tạo ra những nhân vật mới của mình.

Nhưng cô ấy nói đúng.

Cho dù là pháo hôi cũng có cuộc sống của riêng mình.

 

Bởi vì mỗi người đều là nhân vật chính độc nhất trong cuộc đời mình — chỉ khi thoát khỏi ràng buộc, mới có thể bước về phía phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.

 

– Hết –

(Đã hết truyện)

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại,

1.

Ngày tôi chuyển đến trường nghề.

Trong nhóm chat nội bộ, có người gửi một bức ảnh tôi đang hỏi đường.

Kính gọng đen kiểu cũ, đồng phục rộng thùng thình không thấy nổi dáng người.

Cả tạo hình vừa quê vừa ngố.

Bạn gái hotgirl của Thẩm Tẫn bật cười lăn lộn khi nhìn thấy ảnh:

“Không đùa chứ? Bố anh thật sự cử… cái thứ này đến để ‘cảm hoá’ anh á?”

“Muốn kéo anh về Nhất Trung hay là muốn dọa anh bỏ học luôn vậy?”

Thẩm Tẫn nhả một hơi khói, ánh mắt đầy chán ghét.

Nhưng rất nhanh, khóe môi lại cong lên, như thể nghĩ ra một trò đùa tuyệt vời.

Hắn @ một nam sinh có vóc dáng và nét mặt khá giống mình trong nhóm chat:

“Lâm Bách Ngôn, chơi một ván hoán đổi thân phận nhé. Tao và Manh Manh chuẩn bị đi du lịch biển 2 tháng. Trong thời gian đó, mày giả làm tao, tha hồ chỉnh con nhỏ tên Hứa Kha kia cho nó biến khỏi trường nghề.”

“Còn tụi bây, đứa nào cũng phải phối hợp giấu thân phận Bách Ngôn.”

“Chuyện xong, Bách Ngôn, tao tặng mày một con Ducati đời mới. Mấy đứa còn lại, mỗi đứa một cái Switch, game nào muốn chơi tao bao tiền nạp.”

Tin nhắn thoại vừa xong, cả nhóm sôi sục.

Ở cái trường này, học sinh chẳng mấy ai quan tâm đến học hành.

Lúc nào cũng thích mấy trò phá phách, nhốn nháo.

Một trò chơi vừa vui vừa có thưởng thế này, dĩ nhiên là ai cũng hào hứng.

Lâm Bách Ngôn đồng ý không chút do dự.

Chỉ nghĩ vài giây, hắn đã có ngay kế hoạch:

“Loại con gái vừa quê m/ùa vừa nhạt nhẽo như vậy, chắc chắn chưa từng được con trai nào thích.

Tao sẽ giả vờ tán tỉnh nó, đợi nó yêu tao, rồi sẽ công khai sỉ nhục nó trước đám đông, kiểu như tao không chịu nổi đồ xấu xí.

Lúc đó, tự ái bị tổn thương, chắc chắn nó sẽ tự động cuốn gói khỏi đây.”

Cả đám hùa theo:

“Má, bạn gái của Bách Ngôn lúc nào cũng toàn hotgirl, giờ phải ‘yêu đương’ với con bé xấu hoắc này, đúng là tai nạn nghề nghiệp.”

“Thật lòng mà nói, công việc lần này Bách Ngôn nhận, tao hoàn toàn không ghen nổi.”

Tiếng cười rôm rả vang khắp nhóm chat.

Khi tôi hoàn tất thủ tục nhập học và bước vào lớp học.

Thẩm Tận thì đã cùng Giang Manh bay đến đảo biển.

Còn Lâm Bách Ngôn thì ngồi vào chỗ của Thẩm Tẫn, nhìn tôi bằng ánh mắt pha chút khinh thường.

Lớp học thì ồn ào như chợ.

Có người chơi bóng, người đùa giỡn, người chơi game… chẳng ai buồn để ý đến thầy cô.

Ngay cả khi giáo viên gõ mạnh xuống bàn, không khí vẫn chẳng yên hơn được chút nào.

Tôi tự biết không cần giới thiệu bản thân dài dòng, lặng lẽ đi đến chỗ bên cạnh “Thẩm Tẫn”, ngồi xuống.

Lâm Bách Ngôn chống đầu, nghiêng người nhìn tôi cười mỉm:

“Cậu là Hứa Kha đúng không? Tôi là Thẩm Tẫn.”

“Trường nghề này loạn lắm, không hợp với kiểu học sinh giỏi như cậu đâu. Nhưng đã là bạn cùng bàn của tôi, sau này tôi che chở cho cậu.”

Nói xong còn cố làm ra vẻ bá đạo dịu dàng, tưởng đâu sẽ khiến tôi cảm động.

Tôi chỉ liếc hắn một cái, lạnh nhạt:

“Giờ học, làm ơn đừng nói chuyện với tôi. Làm phiền đến việc học.”

Nói rồi, tôi mở sách ra, chặn hết mọi âm thanh bên ngoài, nghiêm túc nghe giảng.

Ở trường nghề, tiến độ bài giảng rất chậm so với Nhất Trung.

Chỉ nghe một chút là tôi đã chán, liền lấy đề thi trong cặp ra làm luôn.

Nguyên buổi sáng, tôi viết liên tục 3 tờ đề thi.

Không hề liếc nhìn người bên cạnh một cái nào.

Trong nhóm lớp, tiếng thông báo tin nhắn vang liên tục:

— “Cười ch .t mất, trong mắt học sinh giỏi này chẳng có trai đẹp, chỉ có tình yêu với học hành.”

— “Còn bày đặt giả vờ! Ngoài mặt thì nghiêm túc viết bài, trong lòng chắc đang sướng ngất vì được hotboy như Bách Ngôn bắt chuyện.”

Lâm Bách Ngôn lần đầu tiên bị con gái làm lơ.

Lại là kiểu gái mà hắn bình thường nhìn thêm một giây cũng thấy buồn nôn.

Hắn đương nhiên không vui chút nào.

Gõ tin nhắn thật nhanh:

“Các cậu dạy cho cô ta một bài học nhẹ trước đi. Phải để cô ta hiểu rằng, muốn sống yên ở trường nghề này, thì phải biết dựa vào ai.”

2

Từ đó trở đi, đám bạn của Thẩm Tẫn bắt đầu liên thủ để chọc phá tôi.

Ví dụ như, có người tranh thủ lúc tôi xuống lớp lấy nước sẽ xé nát sách vở của tôi, nhét rác vào hộc bàn, lúc tôi xuống căn-tin ăn cơm thì ném côn trùng vào khay thức ăn.

Lâm Bách Ngôn thì vào vai “người tốt”.

Mỗi lần tôi bị bắt nạt, hắn luôn đúng lúc xuất hiện.

Một tay đút túi quần, dáng vẻ nửa lưu manh nửa điển trai nổi bật.

Giọng điệu vừa ngầu vừa bộc trực của một cậu trai tuổi mới lớn vang lên:

“Hứa Kha, tôi che cho cậu! Ai còn dám bắt nạt cô ấy, tôi tuyệt đối không tha!”

Sau đó, hắn sẽ đổi sách của mình lấy cuốn bị rách của tôi, dọn sạch đống rác trong hộc bàn, úp cả khay cơm lên đầu cái đứa dám ném côn trùng.

Rồi dùng ánh mắt đầy thương xót nhìn tôi:

“Học sinh giỏi à, trường nghề này chẳng có quy củ kỷ luật gì đâu. Muốn sống sót, phải biết bám chặt lấy đùi to.”

“Sau này nếu bị bắt nạt thì kêu lên một tiếng.”

“Tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì, nhưng bảo vệ một mình cậu thì cũng không tốn bao nhiêu công sức.”

Giọng điệu lạnh tanh, nhưng từng chữ từng câu lại đầy quan tâm và che chở.

Đến mức Lâm Bách Ngôn nói xong còn tự cảm động vì chính mình.

Nhưng tôi vẫn không có chút phản ứng nào như hắn kỳ vọng.

Ngược lại, vẫn lạnh nhạt, không biết ơn, thậm chí không thèm nói một câu “cảm ơn”.

Lâm Bách Ngôn ngậm cục tức to đùng.

Tối hôm đó, nhóm lớp lại sôi nổi như cái chợ.

— “Hứa Kha là người gỗ à? Bách Ngôn giúp vậy mà còn không động lòng?”

— “Đúng đó! Nếu tôi là con gái mà có trai đẹp đứng ra vì mình như vậy thì đã cảm động nguyện lấy thân báo đáp rồi!”

— “Con gái mà không động lòng với trai đẹp thì chỉ có hai trường hợp: một là giả bộ, hai là bản thân là đại mỹ nhân, được bao người theo đuổi nên miễn dịch.”

— “Haha, rõ ràng Hứa Kha không thể là trường hợp thứ hai. Xấu như vậy thì ai mà theo.”

— “À mà này, tôi có thằng anh họ học ở Nhất Trung, học sau Hứa Kha một khóa. Để tôi đi hỏi thử xem sao.”

— “Hỏi cũng vô ích, với cái mặt đó thì ở đâu cũng chỉ là nhân vật qua đường thôi.”

Tin nhắn nhanh chóng chất đống tới 99+.

Lâm Bách Ngôn đọc đến phát bực:

“Mai tiếp tục kế hoạch. Tôi không tin mình bỏ công ra như vậy mà cô ta mãi vẫn trơ như đá.”

Thế là vào giờ ra chơi ngày hôm sau.

Bạn cùng bàn sau lưng tôi – Tống Triết – cố ý hắt nguyên chai mực xanh lên áo đồng phục của tôi.

Áo không chống nước, nhanh chóng bị thấm ướt cả phần lưng.

“Xin lỗi nha, Hứa Kha, tay tôi trượt.”

“Cậu tốt bụng như vậy, chắc không chấp nhặt với tôi chứ ha!”

Tống Triết cười nham nhở, không có chút gì là hối lỗi.

Quay đầu khoác vai đứa bạn kế bên, kéo nhau ra sân chơi bóng rổ.

Tiết học kế tiếp là thể dục – hiếm hoi được ra ngoài vận động.

Vì vậy, cả lớp đi ra ngoài từ rất sớm.

Chờ đúng lúc, Lâm Bách Ngôn mới quay lại lớp.

Trong đầu hắn còn đang tưởng tượng cảnh sắp diễn ra:

Cô học sinh ngoan ngoãn, chắc chắn vì đồng phục ướt nhẹp không thể mặc tiếp mà lo lắng sợ vi phạm nội quy.

Hắn sẽ ra tay đúng lúc, cởi áo đồng phục của mình khoác lên cho tôi.

Sau đó thản nhiên nói:

“Cậu mặc đi, tôi vốn vi phạm nội quy như cơm bữa, thêm lần này cũng chẳng sao.”

Nghĩ đến đây.

Lâm Bách Ngôn khẽ nhếch môi cười.

Đẹp trai thế này, không lẽ còn không khiến cô ta động lòng?

Thế nhưng vừa bước đến cửa sau lớp học, hắn bỗng khựng lại.

Cô gái bên trong đang cởi chiếc áo đồng phục rộng thùng thình, dùng khăn giấy lau sạch chỗ bẩn.

Phía trên chỉ mặc một chiếc áo thun ôm sát.

Hai cánh tay lộ ra ngoài trắng đến mức giống như trái vải mới bóc vỏ, vừa lấy ra khỏi tủ lạnh.

Phần ngực dưới lớp vải ôm sát đầy đặn rõ ràng, đường eo lại thu nhỏ gọn gàng ngay dưới xương sườn.

Đường cong cơ thể quá gắt!

Lâm Bách Ngôn đứng chết trân, không biết phải phản ứng thế nào.

Đúng lúc đó, Tống Triết quay lại lấy bóng rổ, bật thốt lên một tiếng rú cao vút:

“Vãi… Hứa Kha có body đỉnh vậy á?!”

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Bách Ngôn bịt miệng kéo thẳng vào phòng dụng cụ bên cạnh.

Hai người áp sát tường, thở hổn hển, dáng vẻ cực kỳ chật vật.

Tống Triết gỡ tay Lâm Bách Ngôn ra, hạ giọng đầy kinh ngạc:

“Thật… thật sự là Hứa Kha đó hả?”

Lâm Bách Ngôn gật đầu.

“Vãi… nhìn vậy mà không nghĩ tới. Bình thường bịt kín mít, tưởng đâu dáng như thằng con trai, ai ngờ lại… bự đến thế.”

Tống Triết dùng cùi chỏ thúc vào người Lâm Bách Ngôn, cười hề hề trêu chọc:

“Mặt thì bình thường thật đấy, nhưng mà… tắt đèn rồi thì cũng đâu thấy gì. Lâm đại soái ca, cậu tính ra cũng không thiệt thòi gì đâu ha.”

Lâm Bách Ngôn không đáp.

Một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” được chuẩn bị kỹ lưỡng coi như tiêu rồi.

Thật tiếc.

Nghĩ vậy, trong đầu hắn lại hiện lên bóng dáng của Hứa Kha.

Rốt cuộc vẫn là trai trẻ chưa từng trải, vô tình nhìn thấy dáng vóc con gái.

Khó tránh khỏi suy nghĩ linh tinh.

Lâm Bách Ngôn lắc đầu, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.

Hứa Kha vừa quê mùa vừa nhạt nhẽo, cho dù có dáng đẹp thì cũng vô dụng.

Cùng lắm là khi tiếp xúc không còn thấy chán ghét nữa thôi!

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận