#GSNH441 - NGOẠI LỆ THỨ HAI CỦA CHỒNG
Chương 7
Đêm hôm đó, Tần Việt Dương xuất hiện trước cửa nhà tôi, trên tay là một bó hoa hồng đỏ rực rỡ và một hộp quà nhỏ được gói cẩn thận. Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như muốn xoa dịu mọi tổn thương trong lòng tôi.
“Bảo bối, mở ra xem đi,” anh nói, đưa hộp quà cho tôi.
Tôi mở hộp, bên trong là một chiếc vòng cổ tinh xảo với mặt dây hình ngôi sao nhỏ lấp lánh. Tần Việt Dương nhẹ nhàng đeo nó lên cổ tôi, ngón tay ấm áp chạm nhẹ vào da khiến tôi khẽ run.
“Anh muốn em biết rằng, dù thế giới này có sụp đổ, em vẫn sẽ là ngôi sao sáng nhất trong mắt anh,” anh thì thầm.
Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn vương chút nặng nề từ cuộc gặp với Phó Diễn Thần. Tần Việt Dương dường như nhận ra, anh nắm tay tôi, kéo tôi ra ngoài: “Đi, anh đưa em đến một nơi.”
Chúng tôi lái xe rời khỏi thành phố, đến một bãi biển nhỏ cách xa ánh đèn đô thị. Dưới bầu trời đầy sao, tiếng sóng vỗ dịu dàng như một bản nhạc chữa lành. Tần Việt Dương trải một tấm chăn trên cát, kéo tôi ngồi xuống, rồi lấy ra một chai rượu vang và hai ly thủy tinh.
“Em không cần phải gồng mình lên nữa, Dao Dao,” anh nói, rót rượu. “Anh biết em đã trải qua những gì. Nhưng từ giờ, anh sẽ ở đây, bên cạnh em, không để em phải chịu tổn thương thêm lần nào nữa.”
Tôi nhấp một ngụm rượu, vị đắng nhẹ lan tỏa trong miệng. “Việt Dương, anh có bao giờ nghĩ… em không xứng đáng với sự tốt đẹp này không? Em đã từng yêu một người, đã từng đặt cả trái tim vào một cuộc hôn nhân, nhưng cuối cùng, em chỉ nhận lại sự phản bội.”
Anh lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Không, Dao Dao. Người không xứng đáng là anh ta, không phải em. Em mạnh mẽ, em kiên cường, và em xứng đáng được yêu thương thật lòng.”
Lời anh như một cơn gió ấm, thổi bay phần nào những u ám trong lòng tôi. Tôi tựa đầu vào vai anh, lần đầu tiên sau bao ngày, cảm thấy bình yên.
Sáng hôm sau, tôi trở lại công ty riêng của mình. Sau khi giải tán Phó thị, tôi đã dồn toàn bộ tâm huyết vào việc xây dựng một thương hiệu mới – Cố thị. Công ty đang trên đà phát triển, và tôi biết, đây là cơ hội để tôi chứng minh rằng tôi không cần Phó Diễn Thần để thành công.
Nhưng ngay khi bước vào văn phòng, trợ lý của tôi chạy đến, vẻ mặt hoảng hốt: “Giám đốc Cố, có chuyện lớn rồi! Phó Diễn Thần… anh ta vừa công khai một đoạn video trên mạng xã hội!”
Tôi nhíu mày, mở điện thoại. Đoạn video mà Phó Diễn Thần đăng tải đang lan truyền với tốc độ chóng mặt. Trong video, Linh Cẩm Nhi quỳ xin lỗi, thừa nhận mọi chuyện – từ việc dàn dựng video sẩy thai, giả mạo thai kỳ, đến việc cố ý chia rẽ tôi và Phó Diễn Thần. Cô ta khóc lóc, nói rằng tất cả chỉ vì ghen tị với tôi, vì muốn có được vị trí mà tôi đang có.
Dưới video, Phó Diễn Thần viết một dòng trạng thái ngắn: “Tôi xin lỗi Cố Thủy Dao, người vợ mà tôi yêu thương nhất. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi sẽ làm mọi cách để chuộc lại lỗi lầm.”
Tôi siết chặt điện thoại, cảm xúc lẫn lộn. Một mặt, tôi thấy hả hê khi Linh Cẩm Nhi cuối cùng cũng phải trả giá. Nhưng mặt khác, lời xin lỗi của Phó Diễn Thần chỉ khiến tôi thêm mệt mỏi. Anh ta nghĩ một bài đăng công khai là đủ để xóa sạch những vết thương anh ta đã gây ra sao?
Trợ lý ngập ngừng: “Giám đốc Cố, Phó tổng muốn gặp chị. Anh ấy đang đợi ở phòng họp.”
Tôi hít một hơi sâu, đứng dậy. “Được, để xem anh ta còn muốn nói gì.”
Phó Diễn Thần ngồi trong phòng họp, bộ vest chỉnh tề nhưng gương mặt hốc hác, như thể đã mất ngủ nhiều đêm. Khi tôi bước vào, anh đứng bật dậy, ánh mắt đầy hy vọng.
“Dao Dao, anh biết em không muốn thấy anh. Nhưng anh không thể mất em. Anh đã sai, anh đã để Linh Cẩm Nhi lợi dụng, đã để cô ta làm tổn thương em. Anh đã đuổi cô ta ra khỏi thành phố này, và anh thề, từ giờ sẽ không bao giờ để bất kỳ ai xen vào giữa chúng ta nữa.”
Tôi nhìn anh, giọng lạnh lùng: “Phó Diễn Thần, anh nghĩ mọi thứ đơn giản vậy sao? Một lời xin lỗi, một video công khai, và tất cả sẽ trở lại như xưa? Anh có nhớ những lần anh đứng về phía cô ta, những lần anh để tôi một mình trong bệnh viện, trong hội trường, trong chính ngôi nhà của chúng ta?”
Anh cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Anh biết anh không xứng đáng được tha thứ. Nhưng Dao Dao, anh yêu em. Năm năm qua, dù có lúc anh sai lầm, nhưng tình cảm của anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi.”
Tôi cười nhạt: “Tình cảm? Anh gọi đó là tình cảm sao? Khi anh để Linh Cẩm Nhi ngồi vào vị trí của tôi, khi anh để cô ta giả mạo tôi, khi anh tát tôi trước mặt bao người? Phó Diễn Thần, tình cảm của anh, tôi không cần nữa.”
Anh bước tới, định nắm tay tôi, nhưng tôi lùi lại. “Đừng ép tôi phải gọi bảo vệ lần nữa.”
“Dao Dao…” Anh dừng lại, mắt đỏ hoe. “Tần Việt Dương, anh ta có thể cho em hạnh phúc thật không? Anh ta có thể hiểu em như anh, cùng em xây dựng mọi thứ từ con số không như anh đã từng?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Tần Việt Dương không cần phải giống anh. Anh ấy chỉ cần tôn trọng tôi, tin tưởng tôi, và không bao giờ đẩy tôi vào những tổn thương mà anh đã gây ra. Đó là điều anh không bao giờ làm được.”
Nói xong, tôi quay người rời khỏi phòng họp, bỏ lại Phó Diễn Thần đứng đó, bất động. Tôi biết, đây là lần cuối cùng tôi đối mặt với anh như thế này.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰