#GSNH453 - MỘT BƯỚC SAI, CẢ NHÀ ĐI TOUR
Chương 5
Khi ba mẹ nó định làm lại hộ khẩu cho nó,
rồi phát hiện ra:
Ơ, thằng này là… người nước ngoài.
Không có quốc tịch thì không thể có hộ khẩu,
mà không có hộ khẩu thì khỏi học hành gì hết.
Không thể đi học, không được thi đại học,
thậm chí đến công việc chính thức cũng không thể xin.
Nếu nhất định muốn học?
Vậy thì mời sang… Iran.
Cũng tốt,
Bạch Lại Khắc rất thích Iran, thích chiến tranh súng đạn.
Hợp với khí chất lắm.
Thật ra, với tư cách là “người bạn quốc tế đến từ Iran”,
nó vẫn có thể sống và làm việc tại Trung Quốc —
với điều kiện là phải hoàn thành nghĩa vụ quân sự.
Mà Iran thì nguy hiểm biết bao —
Bạch Vân Thiên chắc chắn sẽ không nỡ để con mình đi lính ở đó.
Thế nên chỉ còn một cách duy nhất:
Hủy quốc tịch Iran cho con trai.
Đến lúc ấy,
khi họ lặn lội ngàn dặm đến Iran để làm thủ tục,
rồi phát hiện ra:
Không thể nào hủy được.
Biểu cảm của họ nhất định sẽ… vô cùng đặc sắc.
Tiếc là tôi không phải nhân vật trong anime,
không biết dùng “thuật kính viễn vọng”,
đành tiếc nuối bỏ lỡ cảnh tượng tuyệt vời đó.
17
Trong những ngày tôi lo liệu thủ tục,
nhà họ Bạch vẫn không chịu yên,
tiếp tục quấy rối nhà tôi một cách có hệ thống và bền bỉ.
Đổ rác bừa bãi,
đập kính,
tạt sơn lên cửa – đủ kiểu trò bẩn
diễn ra hằng ngày, không đếm xuể.
Vợ tôi cuối cùng không chịu nổi nữa,
liền mang toàn bộ video trích xuất từ camera giám sát đến báo công an.
Dưới sự chứng minh rõ ràng như ban ngày của bằng chứng,
nhà họ Bạch cuối cùng cũng chịu yên một thời gian.
Thực ra, cảnh sát hoàn toàn có thể bắt giữ những người đó.
Nhưng tôi… đã chủ động từ chối.{Đọc full tại page Nguyệt hoa các}
Vì màn kịch hay sắp bắt đầu — vai chính không thể bị bắt trước.
Ngày cuối cùng — khi mọi thủ tục đã hoàn tất,
tôi mở cửa phòng chứa đồ, thả Bạch Lại Khắc ra.
Sau gần một tháng trời bị nhốt,
nó không tin nổi là mình lại được thả dễ dàng như vậy.
Nó sững sờ một lúc rồi chạy như bay ra khỏi toà nhà.
Và ngay lúc đó,
đâm sầm vào chính Bạch Vân Thiên – đang định tiếp tục đến gây chuyện trả thù.
Bạch Vân Thiên lập tức mừng rỡ như điên:
“Con trai! Con trai ngoan của ba!
Trời ơi thật sự là con rồi à?”
“Con làm sao mà được thả ra vậy? Haha, cái thằng họ Lôi đó chắc chắn là sợ tôi rồi!”
Hắn cười hô hố,
không thèm để ý đến lý do mình đến hôm nay nữa,
ôm lấy con trai, tươi như hoa rồi dắt về nhà.
Còn tôi, đứng ở ban công,
nhìn hai ba con tay trong tay đầy tình cảm,
không khỏi nở một nụ cười đầy ẩn ý:
“Vở diễn hay, sắp bắt đầu rồi.”
Hôm sau, nhà họ Bạch mở cuộc họp gia đình khẩn cấp,
ngồi suốt đêm bàn mưu tính kế,
vạch ra phương châm hành động mới:
1. Tiếp tục trả thù nhà tôi, cường độ tăng dần đều.
2. Đồng thời, đưa con trai quay lại trường học.
Nhưng khi vừa dắt con đến trường,
họ đã bị cô giáo chủ nhiệm gọi lên ngay trong ngày đầu.
“Chúng tôi rất hoan nghênh việc em Bạch Tiểu Cao quay lại lớp học.”
“Nhưng hiện tại không thể tra được hộ khẩu và học bạ của em ấy.
Mong phụ huynh sớm bổ sung đầy đủ hồ sơ.”
“Trong khi chưa có hộ khẩu và học bạ,
em ấy không thể tiếp tục học ở đây.”
Bạch Vân Thiên nổ tung ngay tại chỗ.
“Bổ sung hộ khẩu là gì? Cô nói lại lần nữa coi?!
Cô giải thích cho tôi nghe:
Bổ sung hộ khẩu nghĩa là cái quái gì?!
Mẹ nó chứ cái gì là ‘không có học bạ’?**”
Toàn bộ những trò trái pháp luật mà hắn đã làm,
chẳng qua chỉ vì muốn con được đi học.
Bây giờ lại nghe thông báo:
con không còn học bạ — không được đi học.
Điều này còn đau hơn cả bị đâm một nhát vào tim.
“Tại sao trường học lại không cho con tôi học?!
Cô tin không, tôi báo luôn lên Bộ Giáo dục bây giờ?!”
Sự việc ầm ĩ đến mức…
nghe nói Bạch Vân Thiên đã suýt nữa lao vào tấn công cô giáo chủ nhiệm.
May mà lúc đó có thầy giáo thể dục vừa được điều lại từ kỳ nghỉ phép —
vận một chiêu quật ngã ngay tại chỗ.
18
Lần này thì đến lượt Bạch Vân Thiên đau đầu.
Hắn chạy khắp công an, ủy ban kế hoạch hóa gia đình, và trung tâm hành chính,
liên hệ hết người này đến người khác,
cuối cùng — điện thoại cũng phải gọi tới tôi.
Bởi vì dù gì, lần cuối cùng hộ khẩu của con hắn vẫn nằm trong tên tôi.
Muốn phục hồi hộ khẩu?
Không thể nào bỏ qua tôi được.
Còn tôi thì sao?
Duy nhất một thái độ cho mọi cuộc gọi của hắn:
“Không biết, không hỗ trợ, không phối hợp.”
Bạch Vân Thiên tức điên lên,
xách theo hung khí lao thẳng đến nhà tôi.
Nhưng đến nơi thì… nhà tôi đã trống trơn.
Không phải tôi trốn hắn đâu nhé —
ngay câu đầu của cả câu chuyện tôi đã nói rõ: tôi đang làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Nhân lúc Bạch Vân Thiên bận đi họp phụ huynh,
tôi đã lặng lẽ chuyển hết thủ tục, dọn sang nhà mới từ đời nào rồi.
Lúc này tôi đang nhàn nhã nằm dài ở nhà mới, vừa nhai hạt dưa vừa hóng biến.
Sự việc giằng co suốt một tháng.
Trong khi Bạch Tiểu Cao thì như trúng số:
Về nhà cũng không phải đi học, ngày nào cũng vui như Tết,
cứ như vừa lĩnh 5 triệu nhân dân tệ.
Còn Bạch Vân Thiên thì như rơi vào hầm băng,
cuối cùng cũng nhận ra con mình đã thành… hộ khẩu đen.
Tương lai đừng nói chuyện học hành,
đến cưới vợ, sinh con, đi làm cũng không có cửa.
Mỗi ông bố đều ôm giấc mơ “con rồng cháu phượng”,
nhưng nhìn tình hình hiện tại,
đến làm sâu bọ cũng là giấc mơ xa vời.
Bạch Vân Thiên lo đến bạc cả tóc,
cuối cùng đành phải dùng đến “năng lực tiền tệ”.
Hắn giả mạo hàng loạt giấy tờ,
cố ép cho con làm lại hộ khẩu.
Nhưng vừa đến nơi… hắn ngớ người.
Hệ thống hiển thị:
Bạch Tiểu Cao hiện đang mang quốc tịch Iran,
mà Trung Quốc không công nhận song tịch.
Tiền thì mất như nước,
mà việc thì chẳng làm được cái gì.
“Iran? Mẹ nó, Iran ở cái lỗ nào ra vậy hả?!”
Tiếng gào điên cuồng của Bạch Vân Thiên vang dội khắp sảnh hành chính.
Trong tiếng gào đó,
ngoài sự phẫn nộ, còn lẫn theo cả hối hận và tuyệt vọng.
Cuối cùng, nhận rõ hiện thực,
hắn cúp đuôi dắt con đến Iran, mong làm thủ tục xóa quốc tịch cho con.
Trong phòng làm việc của Iran,
một nhân viên ngoại quốc cầm giấy tờ,
nói tiếng Trung bồi hỏi hắn:
“Anh nói đây là con trai của anh?”
“Vậy tại sao anh lại đặt tên cho con mình là… Black (đen)?”
Bạch Vân Thiên nghe mà như sét đánh ngang tai.
“Đệch… đứa nào đặt tên con tao là Black?!”
“Tên nó là Bạch Tiểu Cao! Bạch! Tiểu! Cao!”
“No, no, no…”
Nhân viên người Iran lắc đầu liên tục,
chỉ tay vào con hắn — Bạch Lại Khắc:
“He is Black!”
“Mày mới là đen ấy!
Cả nhà mày đều đen!
Con tao trắng bóc ra đấy mà!”
Tiếng Anh cùi bắp của Bạch Vân Thiên không thể ngăn được cơn tức,
hắn gào lên mắng luôn cả người Iran.
Ngay lúc đó, một người bạn ở quê gọi điện cho hắn:
“Lão Bạch, về nước gấp đi!
Có chuyện lớn rồi!
Chuyện mấy năm trước tụi mình lén lút chuyển hộ khẩu Tiểu Cao sang tên người khác… bị người ta tố cáo rồi!
Nghe đâu người ta có đầy đủ bằng chứng…”
19
Bạch Vân Thiên cuối cùng cũng không thể tiếp tục giả mù sa mưa được nữa.
Trên tay tôi là toàn bộ đoạn video giám sát, bản sao kê chuyển hộ, bản ghi âm cuộc nói chuyện với cán bộ đăng ký —
một bộ tài liệu đầy đủ đến mức luật sư còn phải chép lại làm mẫu giảng dạy.
Tôi không báo cảnh sát, cũng không đi kiện.
Tôi gửi toàn bộ tài liệu đó tới đơn vị kiểm tra kỷ luật, cục thanh tra, cơ quan nội chính,
rồi… tĩnh tâm chờ kết quả.
Kết quả không ngoài dự đoán:
Cán bộ đăng ký năm xưa bị cách chức,
Bạch Vân Thiên bị điều tra với tội danh gian lận giấy tờ hộ tịch,
dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Một vụ lùm xùm bị phơi bày —
và anh ta chính thức trở thành một tấm gương điển hình trong buổi sinh hoạt chi bộ hàng tháng.
Còn Bạch Lại Khắc, hay đúng hơn là “đồng chí Black đến từ Iran”,
thì chính thức bước vào giai đoạn “có mặt nhưng không tồn tại trong hệ thống.”
Không hộ khẩu, không học bạ, không quốc tịch,
không tư cách cư trú hợp pháp,
không được thi, không được đi làm chính thức, không được mua sim điện thoại, không chơi được game online,
một bước sai — đi cả đời.
Còn tôi và vợ, sau khi chuyển nhà đến khu dân cư mới,
cuộc sống cuối cùng cũng trở lại yên bình.
Buổi tối nhàn rỗi, tôi hay nằm ban công hóng gió,
vừa gặm hạt dưa, vừa lướt mạng đọc bài phóng sự:
“Người đàn ông trung niên vì con trai mà dấn thân làm liều,
cuối cùng mất cả chì lẫn chài – bài học về lòng tham và sự gian dối trong giáo dục.”
Tôi khẽ cười.
Không phải vì hả hê — mà vì trong câu chuyện đó,
tôi không làm gì sai.
Chỉ là, họ quá tham, tôi quá rảnh, và pháp luật thì… quá công bằng.
Câu chuyện kết thúc như một vở hài kịch.
Không có giết chóc, cũng chẳng có máu đổ.
Chỉ có hồ sơ hành chính, luật hộ tịch, và một cú phản đòn mang tính pháp lý mẫu mực.
Hỏi rằng tôi có hối hận không?
Không.
Bởi vì làm người, quan trọng nhất — là không được để người khác leo đầu cưỡi cổ mình.
–HẾT–
(Đã hết truyện)
#GSNH611 Vả Mặt Tên Chồng Cặn Bã Ở Thập Niên 70 (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Vả mặt,
1.
Từ bệnh viện trở về nhà họ Châu, tôi vừa vào cửa liền chạm mặt Châu Văn Bân đang dìu tiểu thanh mai – Tạ Trân Trân chuẩn bị ra ngoài.
May mà tôi đã quấn một lớp vải bông quanh eo, bọn họ không phát hiện ra điều gì khác thường.
Tạ Trân Trân mỉm cười nói:
"Chị dâu, bụng em hơi khó chịu, em nói với anh Văn Bân một tiếng, anh ấy bảo muốn đưa em đi bệnh viện kiểm tra."
"Chị nhìn xem, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà anh ấy cũng làm ầm lên thế này. Anh Văn Bân thật có trách nhiệm, sau này khi chị sinh con, anh ấy chắc chắn sẽ là một người bố tốt."
Nếu là trước đây, tôi thực sự sẽ bị mấy lời này của cô ấy làm cho bản thân không ngừng ảo tưởng về tương lai, cùng Châu Văn Bân nuôi nấng con nhỏ.
Nhưng sau khi sống lại, tôi chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười khi từng cho rằng đôi cẩu nam nữ này là những người tốt.
Ánh mắt của họ dừng trên bụng tôi, chẳng hề có chút yêu thương nào, chỉ tràn đầy tham lam và tính toán.
Kiếp trước, tôi vô tâm vô tư, hoàn toàn không nhận ra rằng chồng mình – Châu Văn Bân, quan tâm đến Tạ Trân Trân còn hơn cả người vợ chính thức là tôi.
Lúc tôi và Tạ Trân Trân cùng trở dạ trong một ngày, tôi còn nghĩ đây đúng là trùng hợp, nếu hai đứa bé sinh ra là một trai một gái, chẳng phải sau này có thể trở thành thông gia rồi hay sao?
Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay sau khi sinh con, Châu Văn Bân ôm đứa bé được quấn trong tã lót, giận dữ giáng cho tôi một cái tát.
Anh ấy nói tôi đã đội cho anh ấy một nón xanh, thậm chí còn dám qua lại với người ngoại quốc.
Tôi hoàn toàn không thể tin nổi, nhưng sau khi nhận đứa bé từ tay anh ấy, nhìn mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc, tôi bàng hoàng đến cực độ – đứa bé này đúng là mang dòng máu lai.
Châu Văn Bân lập tức tuyên bố ly hôn với tôi ngay trước mặt tất cả mọi người trong bệnh viện. Bất kể tôi giải thích thế nào, anh ấy cũng không tin, thậm chí còn quay sang báo cáo tôi với Cục An ninh Quốc gia, vu oan cho tôi tội câu kết với người ngoại quốc, nghi ngờ tôi bán đứng bí mật quốc gia.
Cùng với đơn tố giác, anh ấy còn giao nộp những bức thư viết bằng tiếng nước ngoài được tìm thấy trong thư phòng của tôi.
Chỉ trong chốc lát, tôi trở thành kẻ phản quốc, mang tội danh gián điệp bị người người phỉ nhổ. Tôi còn chưa kịp ở cữ đã bị bắt vào tù, bị kết án mười năm.
Sau bao năm chịu đủ mọi giày vò, cuối cùng tôi cũng ra tù. Lúc ấy, Châu Văn Bân đang ôm Tạ Trân Trân trong lòng, mỉm cười nói cho tôi biết sự thật, tôi mới vỡ lẽ tất cả chỉ là một âm mưu của đôi cẩu nam nữ này.
Anh ấy nắm tay tiểu thanh mai và con trai ruột của tôi, vứt cho tôi năm trăm đồng với vẻ mặt bố thí.
"Năm đó Trân Trân bị kẻ khác lừa, sinh ra đứa con hoang kia. Cô ấy không giống cô, tính cách yếu đuối, không chịu nổi khổ cực, nên tôi buộc lòng phải tráo đổi hai đứa trẻ."
"Năm trăm đồng này coi như bù đắp cho mười năm của cô. Cô có tiền án, tôi đã sớm ly hôn với cô và kết hôn với Trân Trân. Ngay cả con trai cũng không muốn nhận cô là mẹ, cô tự lo liệu đi."
Con trai tôi cũng nhìn tôi đầy ghê tởm.
"Mẹ Trân Trân đối xử với con rất tốt, hơn nữa bà ấy chưa từng ngồi tù như mẹ. Con không muốn có một người mẹ như mẹ!"
Bệnh tật và nỗi hận ngút trời đã ăn mòn gi ch tôi ngay lúc đó.
Nghĩ đến kiếp trước tôi có kết cục bi thảm như vậy, còn Châu Văn Bân lại giẫm đạp lên tôi để từng bước thăng quan tiến chức, sống hạnh phúc bên Tạ Trân Trân, tôi chỉ muốn nghiến răng căm hận.
"Người bố tốt? Cũng chưa chắc đâu."
Tôi châm chọc mở miệng.
"Tôi nói bị cảm muốn đi bệnh viện cũng không thấy Châu Văn Bân quan tâm, xem ra, anh ấy đối với cô em gái này còn tốt hơn cả tôi rồi."
Sắc mặt Châu Văn Bân có chút khó coi, vội vàng thanh minh:
"Em đừng hiểu lầm, A Oánh, em từng là quân nhân, thể chất tốt, còn Trân Trân thì khác, cô ấy yếu ớt từ nhỏ."
"Hơn nữa, bố mẹ cô ấy đều là liệt sĩ, đã không còn trên đời, bây giờ cô ấy chỉ có một mình, chồng lại không ở bên cạnh, là anh trai, anh đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn một chút."
Anh ấy nói đầy chính nghĩa, như thể bản thân không có chút tư tâm nào.
Trước khi rời đi cùng Tạ Trân Trân, Châu Văn Bân lại quay đầu dặn dò thêm:
"Nếu em cảm thấy không khỏe thì cứ nằm nghỉ ngơi đi. À đúng rồi, thuốc cảm không được uống bừa, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy."
Câu trước không quan trọng.
Câu sau mới là trọng điểm mà anh ấy muốn nói.
Nhận ra ánh mắt anh ấy một lần nữa nhìn xuống bụng mình, tôi chỉ hời hợt đáp vài câu rồi quay người lên lầu, lấy thuốc cảm uống ngay tại chỗ.
Thật nực cười, đứa con sói mắt trắng kia đã không còn nữa, làm gì có chuyện bị ảnh hưởng chứ!
2.
Tối hôm đó, tôi lấy lý do mang thai không thoải mái để yêu cầu ngủ riêng với Châu Văn Bân.
Lúc đầu, anh ấy không đồng ý.
Cuối cùng, vẫn là Tạ Trân Trân khuyên anh ấy rằng tôi là một phụ nữ mang thai, cần nghỉ ngơi tốt để có lợi cho sự phát triển của đứa bé, nên anh ấy mới miễn cưỡng chấp nhận.
"Trân Trân nói đúng, nếu ngủ riêng tốt cho con, vậy thì chúng ta cứ ngủ riêng đi."
"Nhưng A Oánh, em nhất định phải chú ý tình trạng của mình, nếu con có gì bất thường, em phải gọi anh ngay lập tức."
Nếu tôi không biết trước rằng anh ấy chỉ lo sợ đứa con trong bụng tôi xảy ra chuyện , không còn ai để thế thân cho con Tạ Trân Trân, có khi tôi thật sự đã cảm động vì tưởng rằng anh ấy quan tâm đến mình.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là giả dối.
Tôi giấu đi sự căm hận trong mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
"Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con."
Nghe tôi nói vậy, Châu Văn Bân yên tâm hơn hẳn.
Anh ấy tin rằng tôi nói được làm được.
Lúc trước, vì được lãnh đạo giới thiệu mà quen biết nhau, tôi vừa gặp anh ấy đã động lòng. Biết anh ấy là người đàn ông truyền thống, tôi liền cam kết rằng nếu có thể kết hôn, tôi sẽ dồn trọng tâm về gia đình.
Khi báo cáo kết hôn được thông qua, tôi lập tức xin cấp trên tạm dừng mọi công việc của mình.
Vì vậy, dù trước kia quân hàm của tôi có nhỉnh hơn Châu Văn Bân một chút, anh ấy vẫn chắc chắn rằng tôi yêu anh ấy đến tận xương tủy, tự tin mình có thể kiểm soát tôi chặt chẽ.
Những ngày tiếp theo, tôi giả vờ như không biết gì cả, quan sát anh ấy thể hiện sự thiên vị trắng trợn với Tạ Trân Trân.
Công việc trong quân đội quả thật bận rộn, nhưng chỉ cần có chút thời gian rảnh, anh ấy liền đưa Tạ Trân Trân đi khám thai.
Đến mức nhân viên bệnh viện cũng đã xem Châu Văn Bân là chồng của cô ấy.
Chỉ cần bác sĩ nói "mẹ bé hơi gầy", Châu Văn Bân lập tức dùng phiếu thịt để mua thịt về bồi bổ cho cô ấy.
Tất nhiên, vì Tạ Trân Trân bị ốm nghén nặng, cuối cùng chỗ thịt ấy đều vào bụng tôi.
Cô ấy không bồi bổ được bao nhiêu, nhưng tôi thì ngày càng đầy đặn, mỗi sáng luyện thể lực cũng tràn đầy sức sống hơn.
Châu Văn Bân có chút ý kiến về việc này.
Nhưng anh ấy cũng chẳng thể nói gì, dù sao, tôi mới là vợ hợp pháp của anh.
Chẳng lẽ chồng mua thịt mà vợ lại không được ăn sao?
Có lẽ vì thấy Châu Văn Bân và Tạ Trân Trân quá thân mật, trong khu nhà đã có không ít chị em là vợ của những người lính đã lên tiếng nhắc nhở tôi:
"A Oánh à, biết là em vô tư, nhưng cũng đừng quá lơ là. Tiểu Châu nhà em còn trẻ, có tương lai, em cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị người khác cướp mất chồng."
Nhưng tôi chỉ cười, cảm ơn lòng tốt của họ.
Đùa sao, tôi còn mong Châu Văn Bân dốc hết tâm sức cho Tạ Trân Trân kia kìa.
Nếu không, chỉ cần anh ấy chạm tay vào đứa "con" trong bụng tôi, hoặc đột nhiên để tâm, đưa tôi đi kiểm tra thai một lần, có lẽ sẽ phát hiện ra ngay rằng tôi đã mất đứa bé từ lâu rồi.
Bụng tôi to ngang với bụng Tạ Trân Trân, nhưng thực ra chỉ là bọc bông gòn được tôi điều chỉnh theo kích thước bụng cô ấy mỗi ngày mà thôi.
Châu Văn Bân quả nhiên không làm tôi thất vọng.
Cho đến khi đứa bé gần đủ tháng, anh ấy vẫn không phát hiện ra, chỉ là thấy bụng tôi mãi chưa có động tĩnh, lo lắng đến mức khóe miệng nổi đầy mụn nhiệt.
Còn Tạ Trân Trân, gần đây tử cung co bóp mạnh, có thể vỡ ối bất cứ lúc nào.
Dù bác sĩ khuyên nên nhập viện trước, cô ấy vẫn sợ có sai sót gì, khăng khăng về nhà, ngày nào cũng để mắt đến bụng tôi.
Hai ngày sau, cô ấy không thể chờ được nữa.
Cô ấy khóc lóc nói mình đau quá, Châu Văn Bân lập tức bưng một bát canh gà đã được "nêm nếm đặc biệt", gõ cửa phòng tôi.
"A Oánh, đây là canh gà mẹ anh nấu, em mau uống đi, bồi bổ cơ thể."
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰