#GSNH461 - Từ Nay Là Người Dưng
Chương 2
Tuy ở trong chùa không ai quản ta, cũng chẳng còn ai muốn cưới ta, số bạc mà phụ thân để lại cho ta để vào cung lo liệu cũng đủ để chúng ta rời đi sinh sống.
Nhưng nếu đi quá nhanh, e rằng sẽ khiến người ta nghi ngờ. Đặc biệt là, hiện giờ Sở Chiếu cũng đã trọng sinh.
"A Thanh được tiểu thư cứu mạng, dù là cuộc sống thế nào cũng nguyện đi theo tiểu thư."
Nàng ấy cứ lắc đầu, sợ bị ta bỏ rơi.
Ta bị nàng ấy chọc cười, chọc nhẹ vào trán nàng ấy: "Ngươi đấy!"
Sống trong chùa tuy ăn uống đạm bạc, nhưng cũng không thể ngồi không ăn núi lở. Mỗi ngày ta đều thêu một số túi gấm, khăn tay, túi thơm các loại, để A Thanh xuống núi bán.
Ngày đầu tiên, nàng ấy đi được nửa ngày đã trở về, đưa cho ta một lượng bạc.
"Nhiều vậy sao?"
Mấy cái túi gấm đó, nửa lượng bạc là cùng.
A Thanh gật đầu: "Ta vừa bày ra đã có một công tử mua hết. Ra tay cũng rộng rãi, còn nói sau này nếu còn nữa thì cứ bán hết cho hắn ta là được."
Ta sa sầm mặt xuống: "E rằng còn có ý đồ khác, sau này đừng bán cho hắn ta nữa."
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể là Sở Chiếu.
7
Đêm đó, sau khi A Thanh ngủ say, có người đột nhập vào phòng ta. Ta sờ lấy dao găm đứng dậy đâm tới, chỉ thấy bàn tay người đó nắm chặt, để mặc lòng bàn tay bị cắt rách, máu tươi chảy ròng ròng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, ta đối diện với khuôn mặt tái nhợt của Sở Chiếu.
Ta buông tay: "Cửu điện hạ học được cách làm kẻ trộm khi nào vậy?"
Sở Chiếu im lặng, ném trả lại cho ta những túi gấm mà hôm nay A Thanh đã bán.
Dao găm rơi xuống đất, máu nhỏ xuống đất, tí tách, trong đêm tĩnh mịch nghe càng thêm ồn ào.
"Cũng là uyên ương, nhưng bức trong cung và cái này khác nhau một trời một vực. Nàng còn định giấu ta đến khi nào, Hoàng hậu?"
Tiếng gọi "Hoàng hậu" này thật không thích hợp.
Kiếp trước ta đã bị phế, hiện giờ ta chỉ là Lâm Tiếu Đào.
Hai người đối hiện, không ai nói thêm lời nào.
Năm đó khi hắn ta cho Lăng Thư Nguyệt trở về cung làm phi, chúng ta cũng từng giằng co như thế này. Cũng từ lúc đó, Sở Chiếu và ta, từ phu thê trở thành quân thần nghi kỵ lẫn nhau.
Không biết đã qua bao lâu, mùi máu tanh khiến ta khó chịu.
"Điện hạ đêm khuya tìm đến, là muốn vì ta minh oan, muốn lấy một nữ tử tiếng tăm xấu xa như ta sao? Vậy hoàng vị của điện hạ, còn muốn nữa không?"
Ta thất lễ trước điện là sự thật, hiện giờ Sở Chiếu không được lòng Thánh thượng, lấy một nữ tử thanh danh không tốt, chẳng khác nào đánh mất hoàng vị.
Sở Chiếu đối với quyền lực, gần như cuồng si. Nếu không thì kiếp trước đã không để Lăng Thư Nguyệt tu hành trong chùa nhiều năm, cho đến khi lên ngôi mới đón về cung.
Bảo hắn ta từ bỏ hoàng vị, khó như lên trời.
Môi mỏng của Sở Chiếu mấp máy, cuối cùng cũng không nói được gì. Ta cũng lười đôi co với hắn ta, tiếp tục đi ngủ lại.
Không biết hắn ta ngồi bên giường bao lâu nữa, sáng hôm sau tỉnh dậy đã không còn bóng người.
Dao găm được lau sạch cất gọn, vết máu đêm qua như chỉ là giấc mơ của ta.
Ta chửi một câu có bệnh, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của A Thanh từ bên ngoài.
8
Ta nghe tiếng chạy ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài có thêm mấy cái rương gỗ.
"Tiểu thư, chắc chắn là lão gia phu nhân thương tiểu thư nên sai người chuyển lên trong đêm."
A Thanh vui vẻ kiểm đếm những thứ trong rương, gấm vóc lụa là hảo hạng, áo choàng lông cáo mùa đông, đồ làm ấm tay, phấn son quý như vàng bạc, đầy đủ cả. Trong đó kim chỉ vải vóc đã chiếm đầy một rương.
Đều là những thứ ta từng quen dùng trong cung, ai gửi đến, hiển nhiên không cần phải nói.
"Những thứ này không phải thứ Lâm phủ có thể tặng được, e rằng lai lịch không rõ ràng, động vào sẽ rước họa vào thân."
Ta ra hiệu cho A Thanh trả lại, ném tất cả ra bên ngoài.
Rương rất nặng, ta và A Thanh khiêng rất khó khăn.
"Có cần ta giúp không?"
Có lẽ do tiếng động quá lớn, đã thu hút vị khách trọ ở viện bên cạnh. Quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là người quen.
Kiếp trước khi ta và Sở Chiếu căm ghét nhau nhất, hắn ta muốn phế hậu, ta muốn đoạt quyền. Vì thế ta kết giao rộng rãi với các quyền thần, Thôi Hữu Chi trước mắt chính là một trong số đó. Hắn ta xuất thân bình thường, trước khi đỗ cử nhân từng trọ tại Tĩnh An tự.
Không ngờ sau khi sống lại, lại gặp được.
Ta gật đầu với hắn ta: "Phiền công tử rồi."
Có Thôi Hữu Chi giúp đỡ, mấy rương đồ nhanh chóng được ném ra ngoài chùa.
"Mấy cái rương này được chế tác tinh xảo, hoa văn vẽ bằng sơn mài vàng, bên trong hẳn không phải vật tầm thường. Tại sao nương tử ăn mặc giản dị lại vứt bỏ chúng?" Thôi Hữu Chi hỏi ta.
"Đúng là không phải vật tầm thường, nhưng ta chỉ là người bình thường, nên không thuộc về ta. Có được thứ không nên thuộc về mình sẽ rước họa vào thân. Chi bằng vứt bỏ cho nhanh."
Thôi Hữu Chi nghe xong gật đầu: "Nương tử nghĩ thông được như vậy, Thôi mỗ bội phục."
"Công tử quá khen, hôm nay đa tạ công tử giúp đỡ, hay là ở lại dùng bữa trưa cùng ta, coi như trả ơn công tử."
"Nương tử đã mở lời, vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."
Ta và Thôi Hữu Chi nhìn nhau cười.
"Hiện tại cua gạch đang lúc béo nhất, không biết công tử có thích không?"
Ta cố ý hỏi vậy, Thôi Hữu Chi giống như Sở Chiếu, đều thích cua gạch.
Sở Chiếu chê bóc vỏ phiền phức, mỗi lần dùng bữa đều do ta tự tay bóc cho hắn ta. Đôi khi hắn ta chê ăn toàn cua gạch chán ngấy, ta sẽ lấy thịt cua và gạch cua trộn với mì cho hắn ta.
"Nương tử nói vậy mới thực sự là món ngon, gọi là bữa cơm đạm bạc thì quá khiêm tốn rồi."
"Công tử có điều chưa biết, mì trộn cua gạch của tiểu thư nhà ta ngon vô đối, hôm nay ngài có phúc rồi."
...
Ba người vừa đi vừa cười nói, chợt thấy Sở Chiếu đang đứng ở cách đó không xa.
"Sáng sớm lên núi đói đến choáng váng, cũng muốn xin một bát mì trộn cua gạch."
Hắn ta nói chuyện như không có gì, nhưng bàn tay trong tay áo lại nắm chặt thành nắm đấm.
Khi tiến đến gần thì từ từ xòe ra, để lộ lớp băng vải nhuốm máu trong lòng bàn tay, giống như cảm xúc méo mó hiện tại của hắn ta.
9
Ta và Sở Chiếu cũng từng chân thành đối đãi, từng là phu thê cùng chung hoạn nạn.
Khi ta lấy hắn ta, Trịnh Hiền phi đã thất sủng nhiều năm, trong đám Hoàng tử hắn ta không được tính là xuất sắc. Thân phận không bằng Nhị Hoàng tử là con đích của Hoàng hậu, về tuổi tác không bằng Đại Hoàng tử đã sớm bồi dưỡng được phe cánh riêng.
Ban đầu phụ thân cho rằng việc mẫu thân để ta đi tham gia tuyển Hoàng tử phi cho Sở Chiếu là vô dụng, dù trở thành chính thê cũng chẳng qua lại nhiều với vương phủ.
Hắn ta là Hoàng tử bị Hoàng đế ghẻ lạnh, còn ta là nữ nhi mà phụ thân không để tâm đến.
Chính vì thế, chúng ta càng muốn vạch ra một con đường máu.
Hắn ta muốn lập công, ta sẽ kết giao với các tiểu thư quý nữ trong kinh thành, thăm dò tình hình.
Lương thảo không đến kịp, tướng lĩnh các châu lân cận không muốn chi viện, đằng sau đều có người mang ý đồ xúi giục. Vì vậy ta chỉ có thể "vật lộn" giữa đám quyền quý trong kinh thành, hoặc là thăm dò tin tức, hoặc là ly gián họ, phối hợp với hắn ta đang ở biên cương.
Khi đó thư từ qua lại thường xuyên, để che mắt thiên hạ, chúng ta thậm chí còn viết những lời lẽ vô nghĩa trong thư, viết mấy lời tình tục tĩu, hoặc những lời oán trách ngây ngô. Còn những bức thư giấu trong thư từ của binh lính và người nhà bình thường mới là thông tin thực sự chúng ta muốn truyền đạt.
Hắn ta giả làm binh sĩ tòng quân, ta thì giả làm nương tử ở nhà viết thư trả lời.
Tuy nói toàn chuyện chính sự, nhưng trong thư hắn ta vẫn gọi ta là nương tử, thỉnh thoảng cũng hỏi ta ở kinh thành có bị ai làm khó dễ không. Ta luôn nói không có, dù sao những lời mỉa mai, sắc mặt lạnh nhạt, từ trước ở Lâm phủ cũng đã quen rồi.
Nhưng những quý nữ quý phu nhân gây khó dễ cho ta, cuối cùng đều gặp báo ứng, hoặc là thiếp thất được phu quân sủng ái gây náo loạn, hoặc là bị quỷ dọa đến mất trí. Nghiêm trọng hơn, chính là Triệu phu nhân của An Bình Hầu phủ từng xô ta ngã xuống nước, nghe nói khi ta rơi xuống nước đang dưỡng bệnh, bà ta trên đường thăm người thân gặp phải bọn cướp, vì thế mà mất mạng.
Ta biết những điều này chắc chắn không phải do ông trời có mắt, ác giả ác báo.
Nếu thật sự có ông trời, có lẽ lúc đó, Sở Chiếu chính là ông trời của ta.
Sau này lập được công trở về kinh, thánh thượng vô cùng hài lòng, bắt đầu để hắn ta xử lý triều chính. Sở Chiếu vốn có thủ đoạn mạnh mẽ, làm việc nhanh chóng quyết đoán, khiến đại thần trong triều bất mãn, nhưng vì thánh thượng hài lòng nên chỉ dám giận mà không dám nói.
Lúc đó trong kinh đồn đại, nói hắn ta là Diêm Vương chuyển thế, tim đen ruột thối.
Nhưng thế thì sao chứ?
Hắn ta đối xử với ta chân thành, sự tôn trọng mà ta chưa từng được nhận, chính là do hắn ta cho.
Tim đen, chứ đâu phải là tim giả?
Khi đó ta đã tự thuyết phục mình như vậy.
Sau khi bộc lộ tài năng, Sở Chiếu và Vương phủ đằng sau tự nhiên trở thành cái gai trong mắt người khác.
Minh thương ám tiễn, phòng không xuể.
Mỗi lần bị ám sát, hắn ta đều che chở ta phía sau. Nhưng rõ ràng mục đích của những kẻ đó, từ trước đến nay đều là hắn ta.
Có một lần đi săn mùa thu, kẻ địch cố ý dẫn bầy sói đến, Sở Chiếu vì ta mà bị thương nặng. Chúng ta buộc phải nhảy xuống hang động dưới vách núi để tránh nguy hiểm, chờ người đến cứu. Chỗ Sở Chiếu bị cắn cứ chảy máu không ngừng, ta xé áo băng bó cho hắn ta, máu thấm đỏ từng lớp từng lớp.
Từ hoàng hôn chờ đến nửa đêm, vẫn không thấy ai đến.
Đã là cố ý làm vậy, làm sao có thể dễ dàng để chúng ta được cứu.
Ta nhìn sắc máu trên mặt Sở Chiếu dần dần thoái lui, gọi rất lâu cũng không thấy đáp lại, bất lực gục xuống vai hắn ta khóc lớn.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰