#GSNH465 - TÔI LÀ BÁC SĨ CŨNG LÀ NHÂN CHỨNG
Chương 8
“Tô Doanh! Em giở trò gì vậy? Tất cả dự án nghiên cứu của anh đều bị tạm dừng, chức danh cũng bị giáng xuống còn mỗi ‘nhân viên thí nghiệm’!”
“Tôi đâu có làm gì.” – tôi trả lời nhàn nhã.
“Ngoài em ra thì còn ai vào đây? Anh sống tử tế, không kết thù với ai cả!”
“Ồ——” tôi cố tình kéo dài giọng, tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Có thể là có người muốn lấy lòng bố tôi, nên ‘tiện tay’ dẹp luôn mấy thứ kia của anh thôi.”
“Lấy lòng bố em? Không phải ông ấy chỉ là một bác sĩ già nghỉ hưu thôi sao?”
“Buồn cười thật.” – tôi cười khẩy –
“Anh tưởng mình 35 tuổi đã thành giáo sư, nắm cả chục đề tài quốc gia là nhờ vào bản lĩnh sao?”
“Là vì anh từng là con rể của nhà họ Tô!”
“Cũng phải thôi, anh không biết đến bố tôi… bởi vì xuất thân của anh đã định sẵn tầm nhìn hạn hẹp của anh rồi.”
“Ngay cả hiệu trưởng Đại học A, khi gặp bố tôi, cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Sư lão’.”
“Tôi vốn định giải quyết mọi chuyện một cách âm thầm. Nhưng anh lại dùng dư luận để ép tôi vào đường cùng… Bố tôi biết chuyện, đương nhiên sẽ không để yên cho anh!”
Trình Hạo có lẽ nhất thời không tiếp nhận nổi, chỉ lẩm bẩm:
“Không thể nào… Không thể nào…”
Tôi chẳng buồn nghe thêm mấy lời mê sảng của anh ta, liền dứt khoát cúp máy.
Cứ để hắn từ từ mà sốc đi.
11
Dự án của Trình Hạo bị đình chỉ. Chức danh giáo sư cũng bị giáng xuống.
Đã ra đi tay trắng sau khi ly hôn, giờ anh ta chỉ còn cách dắt theo Nguyên Ngữ Phù, đứa con nhỏ và mẹ ruột… cùng chen chúc sống trong khu ký túc xá dành cho giảng viên mà trường phân cho.
Tôi không có ý định diệt sạch đường sống của anh ta — cứ để anh làm nhân viên phòng thí nghiệm cả đời cũng đủ nuôi cả cái gia đình nhỏ đó.
Tất nhiên, với điều kiện là đứa con kia không bị bại não.
Bởi vì nếu mắc phải bại não… thì hành trình cứu chữa sau này sẽ là một vực sâu không đáy, vừa tốn kém, vừa kéo dài, và chẳng ai biết sẽ đi tới đâu.
Hai tháng sau, lúc tan ca, tôi gặp Trình Hạo đang đứng chờ sẵn ở bãi đỗ xe.
Hốc mắt hắn trũng sâu, sắc mặt tiều tụy rõ rệt.
“Doanh Doanh, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Anh thật sự đã sai rồi.”
Tôi không nói gì, trực tiếp mở cửa xe, định lên xe rời đi.
Trình Hạo đột nhiên lao đến ôm chặt lấy tôi.
Tôi lập tức giơ tay tát một cái, rồi tiện chân đạp mạnh một cú, khiến hắn ngã sõng soài dưới đất.
Trình Hạo loạng choạng bò dậy rồi quỳ sụp xuống, bắt đầu tự tát vào mặt mình.
“Anh xin em… nếu không được tha thứ, anh sẽ quỳ ở đây mãi!”
Tôi thật sự cảm thấy mất mặt, không muốn gây thêm sự chú ý, đành dẫn hắn đến một trà thất yên tĩnh gần đó.
Vừa ngồi xuống, hắn đã nghẹn ngào mở miệng:
“Doanh Doanh, anh thật sự đã sai rồi… Bây giờ anh mới nhận ra, người anh yêu từ đầu đến cuối… luôn là em.”
“Anh thích Nguyên Ngữ Phù, chỉ vì nhìn thấy hình bóng em thời trẻ trên người cô ấy.”
“Cô ta chỉ là thế thân của em, trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ có một mình em mà thôi.”
“Anh đã để cô ấy đi rồi, chúng ta tái hôn đi, chuyện em không thể sinh con không sao cả, bây giờ chúng ta đã có Tiểu Tiểu, nó chính là con của em.”
“Doanh Doanh, những người quanh anh đều định kỳ đi mua dâm, không ít người còn quan hệ với sinh viên của mình, sau khi tốt nghiệp lại đổi người khác, anh thật sự là người giữ mình sạch sẽ nhất trong số đó rồi.”
Nghe đến đây, tôi chợt thấy hứng thú, liền giả vờ thản nhiên dẫn dắt:
“Ồ? Sao tôi nghe nói các thầy giáo của Đại học A đều là những người chính trực, anh đừng có nói bừa!”
Thấy tôi không tin, Trình Hạo vội vàng giải thích: “Đàn ông đều như vậy cả. Viện trưởng của Học viện C thường xuyên đến hội sở, còn bí thư của Viện W thì bao nuôi ba sinh viên.”
“Giáo sư Lý của Học viện Q, mỗi lần đi thương lượng hợp tác với doanh nghiệp đều bắt sinh viên dưới quyền đi uống rượu tiếp khách!”
“Doanh Doanh, anh chỉ mắc lỗi mà đàn ông nào cũng từng phạm phải, em tha thứ cho anh đi, chúng ta quay lại với nhau, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!”
Tôi đã nghe được điều mình cần, liền xách túi định rời đi:
“Trình Hạo, giữa chúng ta không còn khả năng nào nữa đâu. Nhìn thấy anh là tôi buồn nôn. Còn dám đến lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Tô Doanh, anh đã hạ mình cầu xin em thế này rồi, em còn chưa hài lòng sao?”
Hừ, đúng là giả vờ cũng không trụ nổi mười phút.
Tôi dứt khoát hất tay anh ta ra, quay về gara, định lái xe về nhà.
Nhưng lại phát hiện điện thoại của Trình Hạo nằm bên cạnh xe tôi.
Có lẽ lúc nãy tôi đá mạnh quá nên rơi ra.
Tôi nhập mật khẩu, bắt đầu xem nội dung trò chuyện của anh ta.
Anh ta tham gia một nhóm “nghiên cứu khoa học”, nhưng khi tôi bấm vào xem, toàn bộ đều là các dịch vụ hẹn P đủ kiểu.
Một người đàn ông mà miệng nói “mọi người xung quanh đều đi mua dâm”, thì chắc chắn bản thân hắn đã đi rồi.
Sau đó, tôi lật đến đoạn tin nhắn giữa Trình Hạo và mẹ hắn.
“Con trai à, con tiện nhân Nguyên Ngữ Phù đó tự bỏ đi rồi, đúng lúc đỡ phải tốn công đuổi.”
“Giờ con ráng chịu thiệt một chút, đợi xử lý xong Tô Doanh, nhà mình chẳng phải sẽ có tất cả sao?”
“Nó là con một, chờ cha mẹ nó qua đời, chẳng phải mọi thứ đều là của con rồi sao?”
“Ba mẹ nó cũng già rồi, con ráng chịu không tới hai năm nữa đâu.”
“Phụ nữ vẫn phải dựa vào đàn ông, chuyện giữa con với Nguyên Ngữ Phù có là gì đâu, dỗ dành một chút là xong.”
Tôi giận đến mức máu dồn lên đỉnh đầu.
Tính toán tôi thôi thì cũng đành, mà lại còn dám tính đến cha mẹ tôi nữa!
Làm người thì nên chừa cho nhau một đường lui, sau này còn dễ gặp mặt.
Vốn dĩ tôi không định làm mọi chuyện đến tuyệt tình như vậy, nhưng Trình Hạo đã nhắm tới cha mẹ tôi, thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!
12
Kể từ khi đoạn video tôi tát Nguyên Ngữ Phù bên ngoài phòng phẫu thuật bị lộ, tôi đã mua một chiếc camera dạng cúc áo để mang theo bên mình.
Ý định ban đầu chỉ là để tự bảo vệ.
Không ngờ lần này, toàn bộ lời lẽ “bóc phốt” của Trình Hạo cũng bị ghi lại trọn vẹn, trở thành bằng chứng.
Tôi về nhà, sắp xếp lại toàn bộ đoạn trò chuyện trong điện thoại Trình Hạo, gộp chung với video từ camera cúc áo, rồi gửi thẳng đến Bộ Giáo dục và Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật.
Cái “làn gió xấu” trong giới học thuật này, cũng đến lúc phải được quét sạch rồi!
Để tránh Trình Hạo tiếp tục quấy rầy, tôi nộp đơn xin đến Tân Cương làm hỗ trợ y tế.
Giữa vùng đất bao la rộng lớn ấy, lòng tôi cũng dần dần bình yên trở lại.
Vào tháng thứ hai sau khi tôi đến Tân Cương, tôi nhìn thấy kết quả xử lý liên quan đến các giáo sư của Đại học A.
Không chỉ là vấn đề đạo đức cá nhân, mà còn kéo theo cả một chuỗi vụ bê bối tham nhũng học thuật.
Chỉ từ một mình Trình Hạo mà lôi ra được nhiều “ruồi bọ” đến thế, thì chuyện tôi bị phản bội cũng chẳng còn đáng kể gì nữa.
Ở đằng xa, dãy Thiên Sơn phủ tuyết trắng xóa, một tia nắng xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng xuống mặt đất.
Cuộc đời tôi, lúc này mới thật sự bắt đầu.
(Đã hết truyện)
#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Vả mặt,
Nữ cường,
Tình cảm,
1.
Trời trong xanh, nắng dịu nhẹ, gió thổi nhè nhẹ. Tôi cùng Chu Tử Lăng bước vào cục dân chính.
Gió thoảng qua làm tóc tôi rối tung. Anh ấy theo thói quen giơ tay lên chỉnh lại tóc cho tôi.
Nhìn cảnh đó, nhân viên làm thủ tục kết hôn liền mời chúng tôi ngồi xuống.
“Xin lỗi, chúng tôi đến để làm thủ tục ly hôn.”
Nghe tôi nói xong, các nhân viên mở to mắt nhìn, sau đó nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Chúng tôi được dẫn vào phòng làm việc, người phụ trách hỏi lý do ly hôn.
Chu Tử Lăng mím môi, không nói gì. Tôi tốt bụng thay anh trả lời:
“Không hợp tính cách, tình cảm rạn nứt.”
Lời nói thì như thế, nhưng ai cũng biết đó chỉ là câu chuyện xã giao.
Thực tế, lý do là Chu Tử Lăng đã có một người mà anh muốn bảo vệ hết lòng.
Cô gái ấy là nhân viên trong quán cà phê dưới tòa nhà công ty anh.
Đưa đi đón về, chăm sóc tận tình lúc ốm đau, mua sắm quần áo hàng hiệu, tặng bó hoa lớn giữa lễ hội trường, thậm chí còn công khai thừa nhận việc tài trợ cho lễ hội là vì chương trình của “cô bạn gái nhỏ.”
Anh đã trở thành “người bảo vệ” của cô ấy.
Còn tôi đồng ý ly hôn, lý do lại càng đơn giản hơn.
Tôi không cần loại rác mà người khác đã đụng vào.
Nhìn cuốn sổ đăng ký kết hôn đã hơi ngả màu, nhân viên khuyên chúng tôi không nên nóng vội, hãy nghĩ đến những ngày tháng từng gắn bó.
“Tôi bận lắm, làm nhanh lên.”
Câu nói lạnh lùng của anh khiến các nhân viên nhanh chóng hoàn thành thủ tục.
Khoảng nửa tiếng sau, chúng tôi mỗi người nhận một tờ giấy ghi nhận thời gian suy nghĩ trước khi ly hôn.
Chu Tử Lăng mím chặt môi: “Tiểu Tinh, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
Không đợi tôi từ chối, anh nhanh chóng đi về bãi đỗ xe, lái xe tới trước mặt tôi.
Tôi đưa tay, theo thói quen định mở cửa ghế phụ.
Chợt nhớ ra, tôi và anh đã không còn là vợ chồng.
Đối diện ánh mắt phức tạp của anh, tôi thản nhiên ngồi vào ghế sau.
Chiếc xe lăn bánh ổn định, hòa vào dòng xe cộ.
Dù ngồi phía sau, nhưng nhìn gương chiếu hậu cũng đủ thấy tâm trạng của Chu Tử Lăng hôm nay rất tốt.
“Anh làm ơn tăng nhiệt độ lên chút. Em dị ứng phấn hoa, thời tiết lạnh thế này càng khó chịu hơn.”
Anh im lặng, đưa cho tôi một gói khăn giấy.
Tôi với anh là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau. Yêu nhau 4 năm, kết hôn 7 năm. Anh biết rõ, tôi không hề dị ứng phấn hoa.
“Tiểu Tinh…”
“Chu tiên sinh, xin gọi tôi là cô Tô hoặc Tô Tinh.”
“Được, Tô Tinh. Việc ly hôn này, để anh nói với hai bên cha mẹ.”
Chu Tử Lăng luôn thích ôm hết mọi chuyện của tôi vào người, lần này cũng không ngoại lệ.
Thực ra, lúc nhỏ anh không như vậy.
Chu Tử Lăng khi còn nhỏ là một cậu nhóc gầy gò, nhút nhát, sợ người lạ.
Ở nhà trẻ, cậu ta luôn bị người khác bắt nạt.
Còn tôi, tính cách hướng ngoại, ghét cái ác như kẻ thù, thực sự là “trùm nhỏ” trong lớp.
Vì mẹ anh thường xuyên cho tôi đồ ăn ngon, tôi đành phải để ý chăm sóc anh.
Tôi từng trèo lên loa phát thanh của trường mẫu giáo, tuyên bố với cả trường:
“Chu Tử Lăng là người của tôi, Tô Tinh bảo kê.”
Từ đó, anh yên ổn vượt qua thời mẫu giáo, dần trưởng thành, trở thành hot boy trường cấp hai và cấp ba.
Khi ấy, tôi coi anh như anh em tốt. Nhưng anh thì ngày nào cũng quấn lấy tôi, bắt tôi học thêm toán, đòi thi cùng trường đại học với tôi.
Cuối cùng, tôi thực sự cùng anh vào chung một trường đại học.
Anh lại trở thành hot boy của trường, đồng thời cũng là rào cản lớn nhất trong chuyện yêu đương của tôi.
Có anh ở bên, dù tôi có xinh đẹp như hoa, tính cách tốt đến mấy, bạn bè vô số.
Suốt bốn năm đại học, cũng chẳng có nam sinh nào dám tiếp cận tôi, chứ đừng nói đến chuyện tỏ tình.
Ngày tốt nghiệp, anh đưa tôi đến phòng triển lãm khoa học.
Nhờ bạn trong hội sinh viên, anh tắt toàn bộ đèn, chỉ để lại một bầu trời sao rực rỡ mà tôi chưa từng thấy.
Anh nắm tay tôi, lòng bàn tay đầy mồ hôi:
“Tiểu Tinh, gả cho anh nhé. Anh thề sẽ dùng cả đời để đối xử tốt với em.”
Khi đó, tôi không hề do dự.
Nhưng đến hôm nay, đối diện với Chu Tử Lăng, tôi chẳng ngần ngại mà từ chối:
“Chu tiên sinh, chuyện của tôi không phiền anh lo. Tôi sẽ tự xử lý.”
Giọng điệu quá mức khách sáo, xa cách khiến anh không tự chủ cau mày.
Trong xe yên tĩnh một lúc, anh bỗng mỉm cười hỏi tôi dự định giải thích thế nào với cha mẹ.
Thấy tôi không đáp, Chu Tử Lăng cười nhạo:
“Tô Tinh, đừng nói với anh là em hối hận rồi.”
Lúc này, tôi mới rời mắt khỏi điện thoại, nhìn anh:
“Hả? Anh làm ơn lái xe cẩn thận, đừng mất tập trung. Còn lý do, tôi đã nói rồi, tôi sẽ tự giải quyết.”
Tôi không muốn ngày đầu tiên trở thành người độc thân đã cùng chồng cũ chết thảm trên đường.
Nghe ra sự qua loa trong lời nói của tôi, anh siết chặt tay lái hơn.
Bỗng chuông điện thoại vang lên, là máy của anh kết nối với bluetooth trong xe.
Nhạc chuông là bài hát tình cảm ngọt ngào mà các cô gái trẻ thích.
Bất chấp tôi vẫn đang ngồi trong xe, anh nhận cuộc gọi.
Giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô gái vang khắp xe:
“Cả ngày nay em học, tối lại còn phải làm thêm ở quán cà phê, đói muốn xỉu rồi.”
Chu Tử Lăng liếc nhìn tôi. Thấy tôi mặt không đổi sắc, anh mỉm cười đáp:
“Biết là ngoan ngoãn chịu đói rồi. Anh sẽ đi mua cháo hải sản và bánh bao nhân cua mà em thích, được không?”
Hai người trò chuyện đầy ngọt ngào, sau khi cuộc gọi kết thúc, không đợi anh mở lời, tôi đã chỉ về phía ngã tư phía trước:
“Dừng xe ở đây thả tôi xuống là được.”
Chiếc xe màu đen dừng bên đường. Tôi vừa bước xuống liền rời đi ngay, trông hệt như sợ chậm một giây sẽ bị lây bệnh.
Đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, tôi mới ôm chặt bụng, mồ hôi lạnh chảy khắp người, cả thân mình như muốn ngã quỵ xuống vỉa hè.
Hai tháng trước, Chu Tử Lăng gọi điện nói rằng anh quên mang theo một tài liệu rất quan trọng.
Tôi liền cầm tài liệu, vội vàng lái xe đến công ty anh.
Trên đường đi, một chiếc xe tải chạy quá tốc độ phải phanh gấp và bị lật, đè thẳng vào xe tôi.
May mắn là mạng tôi chưa dứt, nhưng chân trái chịu lực va đập quá lớn dẫn đến gãy xương vụn.
Lúc đó, trong nỗi đau đớn cùng sự lo sợ về di chứng, tôi đã gọi không biết bao nhiêu cuộc cho Chu Tử Lăng.
Thế nhưng điện thoại anh luôn trong trạng thái tắt máy.
Mãi sau tôi mới biết, chỉ vì một câu nói của cô gái kia rằng chưa từng thấy bồ câu ở Pháp, anh đã ngay lập tức mua vé máy bay sang Paris.
Anh cùng cô ta rong chơi ở Paris suốt một tuần.
Bởi vì sợ cha mẹ lo lắng, tôi không kể với họ chuyện này, cuối cùng chỉ có Linh Liễu – cô bạn thân của tôi – bên cạnh chăm sóc khi tôi phẫu thuật và phục hồi chức năng.
Chính khoảnh khắc đó, tôi đã quyết định rằng, người đàn ông vô dụng ấy, tôi không cần nữa.
Về nhà một mình, tôi tự chuẩn bị một bữa trưa đơn giản.
Vừa ăn xong, đang dọn dẹp thì nhận được tin nhắn từ Linh Liễu:
“Tiểu Tinh, cậu còn chưa chính thức ly hôn với Chu Tử Lăng mà anh ta đã dám công khai dẫn tiểu tam đi ăn mừng rồi! Anh ta không biết xấu hổ sao!”
Tin nhắn đi kèm một bức ảnh Chu Tử Lăng cùng một cô gái trẻ đang dùng bữa ở nhà hàng.
Đó chính là nhà hàng mà trước đây tôi từng nhắn với Chu Tử Lăng rằng muốn đi cùng anh, nhưng bị từ chối vì anh bận.
Một cảm giác buồn nôn dữ dội bất chợt dâng lên nơi cổ họng tôi.
Chớp mắt, tôi như nghĩ ra điều gì đó.
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm và đến bệnh viện.
Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm máu, rồi nói với tôi:
“Chúc mừng cô, cô Tô, dựa theo kết quả kiểm tra, cô đã mang thai được 13 tuần, tức là ba tháng rồi.”
Tôi im lặng một lúc.
“Phiền bác sĩ đặt lịch phẫu thuật cho tôi.”
Những năm đầu kết hôn, Chu Tử Lăng hầu như dính lấy tôi mỗi ngày.
Cả hai đều rất mong có con.
Nhưng nhiều năm trôi qua, dù sức khỏe của cả hai hoàn toàn bình thường, chúng tôi vẫn không thể có con.
Giờ đây, khi đã ly hôn, đứa trẻ lại xuất hiện.
Thôi thì, cũng là số phận không may, lại rơi vào đúng thời điểm này.
Vừa bước ra khỏi phòng khám, tôi liền thấy Chu Tử Lăng và cô tiểu tam ngoan ngoãn kia – Hứa Nguyệt – đứng ở cửa.
Tay tôi cầm túi bỗng nhiên siết chặt.
Chúng tôi còn chưa chính thức ly hôn, Hứa Nguyệt đã mang thai rồi sao?
Nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên của Hứa Nguyệt là trốn ra sau lưng Chu Tử Lăng, như thể nếu chậm một bước, tôi sẽ lấy mạng cô ta vậy.
Ánh mắt Chu Tử Lăng tràn đầy cảnh giác, chắc hẳn anh nghĩ tôi theo dõi họ đến đây.
“Em làm gì ở đây?”
Chưa đợi tôi trả lời, anh đã tiếp lời:
“Tô Tinh, chúng ta nên dứt khoát chia tay. Nguyệt Nguyệt sức khỏe không tốt, em theo dõi thế này sẽ làm cô ấy sợ.”
Nghe câu đó, tôi biết mình đoán đúng.
“Nhìn kỹ đi, tôi đến trước. Hơn nữa, đây là khoa sản. Cô bạn nhỏ của anh chẳng lẽ mang thai rồi sao? Chu Tử Lăng, đừng quên, chúng ta còn chưa ly hôn.”
Nói xong, tôi quay người định rời đi, nhưng sau lưng chợt vang lên tiếng ai gọi tên tôi.
Quay lại, tôi thấy một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo blouse trắng, đi thẳng về phía mình.
Ngay lập tức, ánh mắt Chu Tử Lăng càng thêm lạnh lùng.
“Anh ta là ai? Em quen anh ta như thế nào?”
Người đàn ông không để ý đến câu hỏi của Chu Tử Lăng, tiến đến hỏi thăm về vết thương của tôi và quá trình phục hồi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰