#GSNH467 SAU KHI VỊ HÔN PHU ĐỖ ĐẠT VIỆC ĐẦU TIÊN LÀ TỪ HÔN TÔI
Chương 7
“Khẩn báo!”
Đúng lúc này, nhân viên bưu điện đột ngột lao đến hô lớn:
“Phát hiện Từ Chí Vỹ gian lận trong kỳ thi đại học tại địa phương! Đã bị hủy tư cách trúng tuyển!”
Trong lòng tôi hả hê cười vang.
Bọn họ dùng căn nhà của tôi để Mạnh Tiểu Kiều nhập khẩu vào Kinh thị, rồi cho Từ Chí Vỹ vào ở rể để có hộ khẩu, nhận điểm cộng thi đại học.
Sang năm, Mạnh Tiểu Kiều chỉ cần lặp lại chiêu cũ, tệ lắm cũng đỗ một trường cao đẳng ở Kinh thị.
Nhưng căn nhà đó là của tôi. Sao tôi có thể để bọn họ như ý nguyện?
Chỉ cần một lá thư tố cáo và một tập bằng chứng là đủ.
Tôi cúi người nhìn Mạnh Tiểu Kiều: “Vu khống thì phải vào tù, bao che cũng vậy. Cô còn muốn nói gì nữa không?”
Giờ thì Từ Chí Vỹ không còn là ‘chân long thiên tử’ gì nữa rồi.
Gặp chuyện như vậy, dù có được thả ra, tương lai của hắn cũng đã tiêu tan.
Nhà họ Mạnh sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ vô tích sự như vậy làm con rể.
Vừa nãy cô ta còn do dự.
Nhưng bây giờ… cô ta chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất.
Từ Chí Vỹ dường như đã nhận ra điều gì đó, vội vàng hét lên: “Tiểu Kiều, mau nói đi! Em nói cho họ biết mọi chuyện là do…”
“Câm miệng!”
Cô ta siết chặt nắm tay, mắt đỏ rực, hét lên: “Từ Chí Vỹ, em thật không ngờ anh lại là loại người như vậy! Nếu cần tiền, anh cứ nói với em! Sao lại phải đi ăn trộm?”
“Em hiểu rồi! Anh trộm tiền là để nuôi Tô Vân Hải, anh vẫn còn vương vấn cô ta!”
“Em nói mà, hôm kia em thấy hai người đó nhìn quen quen… thì ra đúng là các người!”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Tôi vô tội chớp mắt: “Đừng vu oan lung tung, hôm đó tôi sang làng bên giao bột ngô, ông Vương thấy trời tối nên giữ tôi lại ngủ qua đêm. Không tin, mọi người cứ đến hỏi mà xem.”
Cái tát đó vang lên “bốp bốp” ngay trên mặt Mạnh Tiểu Kiều.
Cha mẹ hai bên cũng đã có mặt, nhà họ Mạnh vì muốn rũ bỏ liên quan, bắt đầu ra sức bôi nhọ Từ Chí Vỹ.
“Tôi sớm đã thấy thằng nhóc này không ra gì rồi! Ăn trong bát nhìn trong nồi, đúng là cha nào con nấy!”
“Nói vớ vẩn! Trước đó các người còn giành nhau gả con gái vào nhà tôi, giờ có chuyện lại muốn phủi tay? Không dễ đâu! Tôi nói cho mà biết, nếu con trai tôi có chuyện gì, các người đừng hòng yên thân!”
Hai bên cãi nhau chan chát, ai cũng khăng khăng mình đúng, khiến cả làng đều phải lắc đầu cười chê.
Chú Tiền cũng chẳng buồn nghe bọn họ cãi nữa.
Ông trực tiếp ra lệnh: “Đưa hết về đồn điều tra! Người tốt thì không oan, mà kẻ xấu cũng đừng mong thoát!”
Từ Chí Vỹ và Mạnh Tiểu Kiều bị đưa lên xe cảnh sát.
Cha mẹ hai bên trong tiếng ầm ĩ cũng bị mời đi với tư cách nhân chứng.
Màn kịch kết thúc. Tôi thu dọn chút hành lý, khóa cổng lại rồi theo chú Tiền rời khỏi ngôi làng này.
Lòng người ở đây lạnh như sương.
Tôi không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng tôi có thể chọn rời đi.
Và từ nay về sau — sẽ không bao giờ quay lại nữa.
11
Tôi quyết định tận dụng ký ức từ kiếp trước để xây dựng thế giới riêng của mình.
Chú Tiền rất ủng hộ tôi, ông cho tôi mọi sự giúp đỡ, để năm sau tôi thi đậu ngôi trường đại học mơ ước.
Tôi cũng đã trưởng thành, tiền lương của bố mẹ giờ được chuyển thẳng vào tài khoản của tôi.
Hai tháng sau, một ông lão ở làng bên viết thư báo tin:
Từ Chí Vỹ không bị tử hình, nhưng bị kết án mười năm tù.
Mạnh Tiểu Kiều lĩnh án năm năm.
Việc nhà họ Từ chiếm dụng lương của bố mẹ tôi cũng bị phanh phui. Vì số tiền quá lớn và họ không có khả năng trả, nên cũng bị kết án ba năm.
Trưởng thôn bị điều tra vì tắc trách, nhận hối lộ, lợi dụng chức quyền, bị cách chức và chịu án hai năm tù.
Nhiều năm sau, Mạnh Tiểu Kiều mãn hạn tù, trở về nhà thì phát hiện gia cảnh đã nghèo rớt mồng tơi.
Mẹ cô ta vì muốn cưới vợ cho em trai, đã bán cô ta cho một gã què ở làng bên, mỗi ngày không những phải làm việc cực nhọc mà còn bị đánh đập thường xuyên.
Từ Chí Vỹ còn thảm hơn, đến năm thứ sáu trong tù thì phát điên, suốt ngày lảm nhảm:
“Tôi là giáo sư, tôi đáng giá cả chục triệu, các người cầu xin cũng không gặp được tôi, tôi là giáo sư danh tiếng…”
Hai năm sau, bố mẹ tôi — những người bặt vô âm tín — đột nhiên trở về!
Thì ra sau khi ký vào thỏa thuận bảo mật, họ đã được cho nghỉ hưu sớm.
Lúc này tôi mới biết, suốt những năm qua, Mạnh Tiểu Kiều vẫn giả danh tôi để viết thư cho họ.
Cô ta tố cáo rằng họ không xứng đáng làm cha mẹ.
Bố mẹ tôi vì áy náy nên không dám trả lời thư, cũng chẳng dám quay về, chỉ biết gửi thêm nhiều tiền để bù đắp.
Mà kiếp trước tôi lại chẳng hay biết gì cho đến khi chết.
May mắn thay, ở kiếp này, tôi đã thay đổi được số phận. Ông trời thương xót, để tôi được đoàn tụ cùng bố mẹ.
Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, khóc đến nghẹn ngào, thề rằng từ nay về sau, mỗi một ngày đều phải sống hạnh phúc bên nhau.
Nhiều năm sau, dưới sự giúp đỡ của bố mẹ, tôi lập nên một tập đoàn bất động sản.
Vài năm sau nữa, tôi bước chân vào lĩnh vực thương mại điện tử và livestream.
Bên cạnh tôi cũng có một người yêu thương, thấu hiểu tôi thật lòng.
Chúng tôi sinh con đẻ cái, thành lập quỹ từ thiện giúp đỡ rất nhiều trẻ em gặp khó khăn.
Kiếp này, trời xanh mây trắng, ánh trăng sáng ngời — tôi sống một đời rạng rỡ và bình yên!
(Đã hết truyện)
#GSNH 641 Chồng Đi Họp Lớp Về Liền Đòi Ly Hôn (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Hài hước,
Ngược ,
1 Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, khủng hoảng tuổi trung niên lại xảy ra với mình.
Trong mắt người ngoài, tôi và Giang Vĩnh Đạt là cặp vợ chồng kiểu mẫu.
Chúng tôi sống hòa thuận, rất hiếm khi cãi nhau.
Ngoài những buổi tiệc tùng cần thiết, Giang Vĩnh Đạt hầu như không ăn uống bên ngoài. Nếu có thể tan làm đúng giờ, anh ấy chắc chắn sẽ về nhà ăn tối cùng tôi và con.
Cuối tuần, anh ấy thường xuyên cùng chúng tôi đi du lịch quanh khu vực.
Là một doanh nhân trung niên thành đạt, so với những người bạn làm ăn suốt ngày đến hội quán, hoặc dù không đi công tác nhưng cả năm chẳng thấy mặt ở nhà, Giang Vĩnh Đạt đúng là một người đàn ông tốt.
Anh không cờ bạc, không sa đọa, không có sở thích xa xỉ, thường được các bà vợ nhà giàu khen ngợi và lấy làm gương để dạy chồng mình. Đối với tôi, Giang Vĩnh Đạt là một người chồng và người cha tận tụy.
Trước đây, khi yêu nhau, chúng tôi cũng từng có những giây phút nhiệt tình và ngọt ngào. Theo thời gian, những cảm xúc mãnh liệt ấy dần nhạt đi, biến thành sự bình dị và ấm áp trong cuộc sống hàng ngày.
Dù miệng không còn nói “yêu”, nhưng tôi biết, tình cảm vẫn còn đó.
Cho đến bây giờ, mỗi sáng Giang Vĩnh Đạt ra khỏi nhà, anh vẫn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. Nhiều năm kết hôn, đó đã trở thành thói quen của anh.
Là một doanh nhân bận rộn, anh luôn dành thời gian tham gia họp phụ huynh của con gái. Anh rất coi trọng gia đình, không bao giờ mang những cảm xúc tiêu cực từ công việc về nhà. Dù có bực bội đến đâu, anh cũng không nổi giận với tôi và con gái.
Đó là người đàn ông tốt mà tôi đã dày công rèn luyện suốt nhiều năm.
Tôi rất hài lòng.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu năm, tôi nghĩ rằng, chúng tôi sẽ cùng nhau già đi. Nhưng, tối qua từ buổi họp lớp về, Giang Vĩnh Đạt bỗng khác thường, nằm xuống ngủ ngay mà không trò chuyện như thường lệ.
Sáng nay ăn sáng cùng nhau, anh cũng không nói lời nào.
Khi tôi đang ăn cháo, anh bất ngờ lên tiếng. “Su Su, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi suýt nghẹn cháo.
2
Tôi không hiểu.
Mọi thứ không phải vẫn tốt đẹp sao?
Mấy ngày trước, chúng tôi còn bàn luận, kỷ niệm ngày cưới sẽ đi du lịch ở đâu.
Giang Vĩnh Đạt còn đề nghị, bảo ba mẹ anh đến chăm sóc con vài ngày, để tôi và anh có thể đi chơi riêng.
“Vợ à, lâu rồi chúng ta chưa có thời gian dành cho nhau.” Anh ôm tôi nói.
Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao sóng gió, giờ đây chỉ còn con đường bằng phẳng phía trước.
Chúng tôi đã bước qua tuổi bốn mươi, không còn là những người trẻ nồng nhiệt nữa.
Chỉ là một buổi họp lớp cấp ba, tôi không thể hiểu được.
Điều gì khiến Giang Vĩnh Đạt đưa ra quyết định vô lý như vậy?
Tôi đặt bát xuống, nhìn chằm chằm vào Giang Vĩnh Đạt, đứng hình một phút.
“Anh đang đùa à?”
Giang Vĩnh Đạt nghiêm túc nhìn tôi: “Su Su, anh không đùa.”
Tôi cảm thấy có chút phi lý, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Được, anh nói cho em nghe, rốt cuộc là vì sao?”
Giang Vĩnh Đạt ngồi đó, bắt đầu chậm rãi kể. Giọng anh trầm ấm, nhưng khi nhắc đến một cái tên nào đó, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, và giọng nói đặc biệt dịu dàng, chứng tỏ anh không hề đùa.
Khi anh nói xong, cảm xúc trong tôi như dậy sóng. Tôi rất muốn tỏ ra bình thản, giữ thể diện, nhưng đôi mắt ướt át đã tố cáo cảm xúc của tôi. Mở miệng ra đã nghẹn ngào: “Vậy là, anh gặp lại mối tình đầu của mình, cô ấy ly hôn, cuộc sống không tốt, anh muốn cưới cô ấy?”
“Em không hiểu đâu, Su Su, cô ấy không giống em.” Giang Vĩnh Đạt vội vàng giải thích. “Cô ấy từ nhỏ đã có cuộc sống tốt, được cưng chiều như công chúa, chưa bao giờ trải qua khó khăn. Sau khi kết hôn, gia đình chồng cô ấy cũng khá giả, nhưng sau đó chồng cô ấy đánh bạc, phá sản, còn nợ nần. Ly hôn xong, bố cô ấy lại qua đời vì tai nạn, cô ấy không còn ai để dựa vào. Những năm qua, cô ấy chưa từng đi làm, không có khả năng tự sinh tồn.”
“Em không biết, hôm qua khi gặp cô ấy đi đôi giày cao gót bị bong tróc, anh đau lòng biết bao nhiêu?”
“Cô ấy là Dương Uyển Chi, từng là tiểu công chúa được mọi người yêu mến. Trước đây, một đôi giày của cô ấy cũng đủ cho anh sống vài tháng.” “Người con gái tài sắc vẹn toàn ấy lại để ý đến một kẻ không có gì như anh. Bọn anh yêu nhau từ cấp ba đến đại học, dù không học cùng trường nhưng vẫn cùng thành phố. Cô ấy đến trường anh học cùng, ăn cùng anh ở quán vỉa hè, cùng anh đi làm thêm…”
Tôi nhìn người đàn ông đang thật lòng bộc bạch trước mặt: “Nếu yêu thích đến vậy, tại sao lúc đó lại chia tay?”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰