Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH469 - Xin hãy rung động vì chú chó bị bỏ rơi

Chương 5



17

Vài ngày sau, chuyện Lục Bạch Vũ bị Cố Diệu Xuyên “điều” sang Kenya nhanh chóng trở thành chủ đề nóng trong nhóm "Hiệp hội Chủ nhà Lồng Chim Nạm Kim Cương".

Sự tàn nhẫn của Cố Diệu Xuyên khiến hội lại bùng nổ thêm lần nữa.

【Chích Chích (bản được Cố thiếu cầu hôn): Tần Ý Song sao vẫn im ru thế? Hóng drama tiếp theo quá!】

【Thiếu gia bá đạo cưng chiều dữ dội: Cần gì hỏi? Bị Lục Lăng Tiêu đá rồi chứ còn gì. Cô ta sức khỏe yếu vậy, lần nào chẳng ba ngày không xuống nổi giường.】

【Hôm nay Tiểu Thu ôm bụng bỏ trốn chưa: Không nhận.】

【Lý thiếu lại là con tôi: Không nhận.】

……

Một đêm trôi qua.

Cố Diệu Xuyên lại xuất hiện đúng giờ.

Nghĩ tới Tần Ý Song, tôi vẫn có chút lo lắng, nên chẳng cho anh sắc mặt dễ chịu.

Ai ngờ hôm nay giọng anh nghẹt mũi, như cảm lạnh.

Ngồi trên sofa giúp tôi xem bản thiết kế, Cố Diệu Xuyên yếu ớt ho khẽ:

“Bảo bối, em ngồi xa chút, kẻo lây cho em.”

Tôi gật đầu, lập tức kéo giãn khoảng cách.

Không ngờ tôi phản ứng nhanh như thế, anh ta khổ sở nói:

“Ngồi xa quá, sắp qua tận phòng bên rồi.”

Một lúc sau.

Anh càng ho lớn hơn.

Cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng trách tôi:

“Kim Chức Nguyệt, em không thấy sao? Anh bệnh rồi đó.”

“Anh ho rõ thế này, chắc là vì hôm qua em không đưa dép cho anh đi, lạnh chân mới thành ra vậy. Anh bây giờ rất cần em quan tâm.”

Tôi cúi đầu lật trang sách:

“Chỉ vì không đi dép mà bệnh tới mức này, thì anh đúng là yếu quá rồi.”

“Hơn nữa, ai mà hôm qua nửa đêm không ngủ, cởi trần gửi ảnh cơ bụng cho em? Em thấy anh còn sốt hừng hực kia mà, sao lại cảm lạnh nổi?”

Cố Diệu Xuyên nhìn như bị ấm ức lắm.

“Nhưng trước đây anh bệnh, em đều chăm anh mà.”

“Em rõ ràng nói là thích anh, vậy sao đối xử với anh chẳng bằng lúc trước? Không công bằng gì hết.”

Sao trước đây tôi không phát hiện anh trẻ con thế này nhỉ?

Tôi bất đắc dĩ, lấy thuốc cùng một ly nước nóng cho anh.

Chỉ vậy thôi cũng đủ làm anh vui cả ngày.

Đến tối lúc đi về, Cố Diệu Xuyên còn lề mề ở cửa, đòi tôi ôm mới chịu về.

Tôi sợ bị lây bệnh.

Đẩy tới đẩy lui không được, tôi đành bịt mũi ôm anh một cái.

Cố Diệu Xuyên cuối cùng hài lòng rời đi.

Chẳng bao lâu sau.

Cửa lại bị gõ.

“Lại gì nữa đây?”

Tưởng là Cố Diệu Xuyên.

Tôi mở cửa ra, lại thấy một gương mặt lâu rồi không gặp.

18

Ân Lệ Tần đứng ở cửa, nặn ra một nụ cười, nhưng ánh mắt liên tục liếc nhìn phía sau lưng tôi:

“Con gái ngoan, là mẹ đây.”

Khó mà diễn tả cảm xúc tôi lúc đó.

Vô số ký ức tồi tệ ập đến, tâm trạng vui vẻ cả ngày rơi xuống đáy vực.

“Bà tới làm gì?”

Bà ấy già đi rất nhiều.

Dáng người hơi còng, có lẽ mấy năm nay sống chẳng dễ dàng.

“Mẹ nhớ con.”

“Thấy con sống tốt thế này…” Bà vò tay, “Mẹ cũng vui thay cho con.”

“Bà tìm được tôi bằng cách nào?”

Tôi không hề cảm thấy Ân Lệ Tần quan tâm thật lòng, chỉ thấy sợ hãi.

Từ ngày bà đuổi tôi ra khỏi nhà, chúng tôi gần như đoạn tuyệt, chẳng hề liên lạc.

Bà sao lại biết tôi ở đâu?

“Nơi này không chào đón bà, đi đi.”

Ân Lệ Tần không nhúc nhích.

Bà đứng đó, dáng vẻ thấp hèn.

“Mấy năm trước sau khi anh con ghép thận… lại bị nhiễm trùng. Con biết mà, anh con tự trọng cao thế, chịu sao nổi cảnh mình thành phế nhân.”

“Rồi sao? Lần này lại cần tôi làm gì, cắt thêm một quả thận cho anh ta sao?”

“Nếu tôi đáng chết thế, sao bà còn sinh ra tôi?”

Toàn thân tôi run rẩy, răng va vào nhau lập cập.

“Sao lại nói thế! Con nghĩ mẹ thành loại người gì vậy.”

Đôi mắt bà sáng lên đáng sợ, liếm đôi môi khô nứt:

“Mẹ nghe dì con nói, con quen bạn trai giàu lắm, còn trả hết nợ rồi.”

“Hay là… nhờ bạn trai con sắp xếp cho anh con một công việc tốt được không? Mẹ có nghe ngóng, công ty cậu ấy lớn lắm…”

Thật mỉa mai.

Người con trai từng là niềm tự hào giờ thành gánh nặng, còn đứa con gái bị vứt bỏ năm xưa lại biến thành cọng rơm cứu mạng.

Tôi nhớ lúc nhỏ từng hỏi một câu cực ngốc - “Mẹ ơi, nếu người bị hỏng thận là con, mẹ cũng bắt anh cho con thận sao?”

Tôi không nghe được câu trả lời.

Chỉ sau một cái tát trời giáng, tôi cảm nhận được dòng máu nóng chảy từ mũi mình.

“Bà tưởng tôi vẫn là con bé từng mặc bà sai khiến à? Tôi chẳng cần thứ gọi là tình mẹ đó nữa.”

“Nhưng tất cả những gì thuộc về Cố Diệu Xuyên, bà đừng hòng chạm vào dù chỉ một ngón tay!”

“Nếu bà còn dám đến tìm tôi nữa, tôi sẽ kéo cả hai mẹ con bà đi chết chung!”

Ân Lệ Tần bị tôi chọc giận, cả người cố chen vào trong.

Thấy mấy quyển sách tiếng Anh trên kệ, bà ta càng làm loạn hơn:

“Con bé đầu óc ngu xuẩn như mày mà cũng đòi ra nước ngoài phát triển! Có tài nguyên như thế thì phải nhường cho anh mày!”

Cơn giận của tôi bùng nổ, tôi ra sức kéo bà ta ra ngoài.

“Cút đi! Đừng làm bẩn nhà của tôi!”

Ân Lệ Tần sống chết không chịu đi, đổi giọng, gào khóc inh ỏi:

“Kim Chức Nguyệt, sao con có thể đối xử với mẹ thế này! Con thật tàn nhẫn…”

“Dù không có công nuôi dưỡng thì cũng có công sinh thành, con phải trả cái ơn này!”

Đêm đã khuya, cửa mở toang, ồn ào quá lớn.

Hàng xóm bắt đầu ló đầu ra xem, ánh mắt như đang nhìn một kẻ bất hiếu điên loạn ra tay với chính mẹ mình.

Thật ghê tởm.

Tôi thấy buồn nôn đến mức muốn ói.

Ân Lệ Tần lao tới ôm chầm lấy tôi.

Tôi đứng không vững, loạng choạng ngã về sau.

Một bóng người cao lớn ập tới, bao phủ lấy tôi.

Cố Diệu Xuyên ôm chặt tôi, vững vàng đỡ lấy, che chắn tôi trong vòng tay anh.

Anh nhìn về phía Ân Lệ Tần, nửa cười nửa không:

“Thì ra là bà à.”

19

“Bà từng xông vào công ty tôi, chỉ đích danh tìm tôi mấy lần, có camera làm bằng chứng, tôi nhớ không nhầm chứ?”

“Tôi… tôi…”

Ân Lệ Tần bị nụ cười của anh dọa sợ, vô thức lùi nửa bước, giọng run run:

“Tôi là mẹ vợ cậu, tốt nhất đừng giở trò gì.”

Bà cố gắng gượng thẳng lưng, đưa điều kiện:

“Chức Nguyệt nợ chúng tôi, cậu thay cô ấy trả, không thiếu một đồng. Hoặc cho con trai tôi ra nước ngoài chữa bệnh, hoặc sắp xếp cho nó một công việc!”

Cố Diệu Xuyên hơi nhướn mày, cười nhạt:

“Công việc thì tôi không sắp xếp được.”

“Nhưng ra nước ngoài thì dễ.”

Anh nghiêm túc phân tích:

“Để con trai bà trốn sang Anh, rồi thuê vài người đánh cho nó nhừ tử. Thương tích nghiêm trọng thì dễ lấy được thẻ cư trú lâu dài.”

“Có bà mẹ vô liêm sỉ như bà, gen chắc cũng mạnh, đem đi bán chắc chẳng khó.”

Anh dừng lại, cười như châm chọc:

“Hơn nữa, trước sau gì cũng xài được cả, còn nhanh hơn là làm công cho tôi.”

Ân Lệ Tần vốn tưởng anh dễ bắt nạt, ai ngờ anh lại như loài bọ cạp độc, mở miệng là đâm thẳng tim.

Mặt bà ta trắng bệch, môi run rẩy, chẳng thốt nổi một lời.

Nụ cười của Cố Diệu Xuyên lạnh như băng:

“Tôi nói ngắn gọn thôi, tôi không có kiên nhẫn.”

“Từ nay về sau, bà đừng xuất hiện trước mặt Kim Chức Nguyệt nữa.”

“Nếu không, tôi sẽ để con trai bà nếm thử cảm giác bị người thân ruồng bỏ là thế nào.”

20

Sau khi Ân Lệ Tần rời đi, Cố Diệu Xuyên bế tôi vào nhà.

Tôi bám chặt cánh tay anh, dù lòng đã bình tĩnh hơn nhưng cơ thể vẫn run rẩy theo phản xạ.

Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

“Xin lỗi…” Tôi khẽ nói.

Giọt nước mắt rơi xuống tay áo anh, loang thành một vết đậm.

Đối mặt với Ân Lệ Tần khi nãy, tôi không khóc.

Vậy mà bây giờ lại không thể ngừng được.

“Em xin lỗi gì?”

“Nếu sớm biết bà ta từng đến công ty anh, em đã phải nói trước rồi, không để anh phải phiền vì chuyện này.”

“Còn… còn để anh thấy cảnh khó coi như vậy, có phải dọa anh không?”

Cố Diệu Xuyên bật cười.

“Em quên rồi à? Lúc anh phá sản, còn bị đuổi khỏi tiệm bánh vì ba ngày liền đến ăn thử miễn phí.”

“Chủ nợ ném đá, nhổ nước bọt, đập vỡ cửa sổ nhà anh.”

“Thế nên chuyện này chẳng là gì cả. Người khác nhìn vào cũng chỉ thấy mẹ em mất mặt, chứ anh mới là người thật sự thảm.”

Anh im lặng một lát, rồi giơ tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi:

“Ngốc quá.”

“Em kể anh nghe những chuyện này không phải phiền anh đâu. Anh chỉ sợ em gặp ấm ức mà giấu trong lòng, như thế anh sẽ không kịp đỡ lấy em.”

“...Giống như trước đây, em đã từng đỡ lấy anh.”

Tôi òa khóc dữ dội hơn.

“Kim Chức Nguyệt, về sau có anh bảo vệ em, đừng sợ.”

Lời anh nói như một đám mây mềm mại, nhẹ nhàng lấp đầy ngực tôi.

Sự mơ hồ, sợ hãi về tương lai bỗng tan biến, chỉ còn lại khát khao muốn nắm chặt lấy người trước mắt.

Tôi ngước đôi mắt đỏ hoe.

“Anh sẽ bảo vệ em… bao lâu?”

“…Cả đời nhé?”

Cố Diệu Xuyên hơi khựng lại, không dám nghĩ sâu, anh mỉm cười dịu dàng:

“Ừ, em nói bao lâu thì là bấy lâu, vậy thì cả đời.”

Rồi cúi xuống hôn tôi.

Nụ cười của anh tựa như cành cây mùa xuân rung rinh, từng cánh hoa rơi lả tả.

21

“Cậu thực sự đưa mẹ vợ ‘điên điên’ kia vào viện tâm thần rồi à?”

“Ừ.” – Cố Diệu Xuyên trả lời dứt khoát, giọng thản nhiên như đang nói chuyện thường ngày.

Lục Lăng Tiêu lười nhác ngả người ra sofa, nheo mắt nhìn anh:

“Còn vợ sắp cưới của cậu dạo này sao rồi?”

“Cô ấy bảo đồ ăn Tây khó nuốt, luận văn thì khó viết, tóc rụng từng nắm… và còn nói rất nhớ tôi.”

Nói đến đây, Cố Diệu Xuyên ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười vừa dịu dàng vừa đắc ý, như thể cực kỳ say mê kiểu yêu xa này.

Không ai hiểu Kim Chức Nguyệt hơn anh.

Cô giống như một chú ốc sên, yêu rất chậm, nhớ cũng rất chậm. Chỉ khi cảm thấy thật an toàn, cô mới dám từng chút một bước ra khỏi chiếc vỏ của mình.

Và anh chính là chiếc vỏ ấy.

Cố Diệu Xuyên luôn tự hào về điều này, thậm chí còn coi đó là thứ đáng để khoe khoang.

Trần Thời Kiệm và Giang Tây Việt liếc nhau, ánh mắt trao đổi chung một ý nghĩ: “Người này yêu đến hóa bệnh thật rồi.”

Cố Diệu Xuyên lại nhìn họ với vẻ thương hại:

“Đàn ông không có vợ thì sao mà hiểu được.”

Ai đó lên tiếng hỏi:

“Thế còn Lưu Nhan Mi? Cậu có liên lạc lại không?”

“Có. Lần tôi từ chối hôn ước, cô ấy rất thoải mái, còn chúc tôi hạnh phúc. Cô ấy nói, giành đàn ông chẳng thú vị bằng giành dự án. Vừa rồi, cô ấy còn thắng thầu khu đất bên phía Tây thành phố nữa.”

Cố Diệu Xuyên nhìn quanh, bỗng phát hiện thiếu một người:

“Lý Tẫn đâu?”

Anh phẩy tay: “Thôi kệ.”

Rồi đứng dậy, không giấu nổi vẻ tự mãn, rút từ túi ra một xấp thiệp hồng, phát cho từng người:

“Tháng sau là lễ cưới của tôi. Nhớ dẫn bạn gái đến, không thì vợ sắp cưới của tôi sẽ không vui đâu.”

Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ “vợ sắp cưới”, giọng điệu đầy khoe khoang.

Giang Tây Việt nheo mắt, hơi khó chịu: “Dạo này cậu đúng kiểu đáng ghét nhưng không làm gì được.”

Cố Diệu Xuyên cười, vỗ vai Lục Lăng Tiêu:

“Thiệp đẹp chứ? Em họ cậu thiết kế đó, gửi từ Kenya về đấy.”

Lục Lăng Tiêu nhướng mày, giọng nhàn nhạt:

“Đừng vội đắc ý. Em họ tôi ngày trước từng gặp Kim Chức Nguyệt rồi, nên mới thích cô ấy vậy đấy.”

Nhưng Cố Diệu Xuyên chẳng mảy may để tâm.

Bởi anh biết rõ: những người từng vỡ vụn như họ, chỉ có thể được chính đối phương kiên nhẫn nhặt nhạnh từng mảnh ghép lại.

Một khi đã xác định, thì sẽ không bao giờ buông tay nữa.

“Cố Diệu Xuyên! Nghe điện thoại đi!”

Nhạc chuông tùy chỉnh vang lên – giọng Kim Chức Nguyệt trong trẻo đến mức như xua tan cả bầu trời u ám.

Anh lập tức bắt máy video, nhanh chân đi vào phòng riêng, trái tim đập rộn ràng hệt như lần đầu tiên hôn lên hàng mi của cô vậy.

(Hoàn)

(Đã hết truyện)

#GSNH453 - MỘT BƯỚC SAI, CẢ NHÀ ĐI TOUR (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại,

Nhà tôi chuẩn bị chuyển hộ khẩu, khi làm thủ tục thì phát hiện dưới tên tôi lại có một đứa trẻ… mười hai tuổi.
Sau khi điều tra mới biết, có người đang lén lợi dụng danh nghĩa tôi để trắng trợn chiếm suất học của con trong khu nhà tôi.
Tôi tức đến phát điên.
Liền lập tức báo cảnh sát, nói rằng con mình bị bắt cóc, bị bọn buôn người đưa đi mất.
Dưới sự hỗ trợ của cảnh sát, tôi trực tiếp đưa đứa bé ấy về nhà.
Lần này đến lượt đối phương phát điên.
Tôi cười nhàn nhạt: “Mới chỉ bắt đầu thôi, tôi còn đang chuẩn bị làm thủ tục hủy quốc tịch cho nó đây.”
01
Nhà đang chuẩn bị chuyển hộ khẩu, lúc đi làm thủ tục,
nhân viên lại nói thủ tục chưa đầy đủ.
Dưới tên tôi còn có một đứa trẻ mười hai tuổi, phải mang hồ sơ của nó theo nữa.
Nghe vậy, tôi và vợ sững người tại chỗ.
Chúng tôi mới kết hôn mấy năm, lấy đâu ra đứa con mười hai tuổi?
Vợ tôi lập tức bật khóc, vừa khóc vừa chửi mắng tôi,
mắng tôi có con riêng, còn đòi ly hôn tại chỗ.
Nhưng tôi làm gì có con riêng chứ!
Tốn không biết bao nhiêu công sức mới dỗ dành được vợ nguôi ngoai.
Nhân viên nói tiếp:
Trong hộ khẩu đúng là có một đứa trẻ mười hai tuổi,
tên là Bạch Tiểu Cao.
Bây giờ chắc là đang học tiểu học.
“Tôi nghĩ các anh nhầm rồi, tôi làm gì có con dưới tên mình. Hơn nữa tôi họ Lôi, không phải họ Bạch.”
Tôi ra sức giải thích.
“Chuyện đó không thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi, hệ thống hiển thị thế nào thì làm theo thế đó.”
Nhân viên thản nhiên trả lời.
Thái độ dửng dưng của đối phương khiến tôi tức đến sôi máu.
“Có tra được đứa bé này nhập khẩu vào tên tôi từ khi nào không?”
“Không.”
“Có biết bây giờ đối phương đang ở đâu không?”
“Không.”
“Vậy có thể xóa nó khỏi hộ khẩu của tôi không?”
“Không được. Anh phải cung cấp giấy tờ chứng minh đó không phải con ruột thì mới có thể xóa.”
Nghe xong câu đó, tay tôi siết chặt đến trắng bệch.
Phải chứng minh không phải con ruột?
Tôi còn chưa từng gặp mặt đứa bé này, hôm nay mới biết đến sự tồn tại của nó,
thậm chí không rõ nó ở đâu, nhập khẩu vào tên tôi lúc nào…
Tôi lấy đâu ra bằng chứng không phải con ruột?
Làm giả một cái chắc?
“Tôi muốn hỏi cụ thể về tình hình của đứa trẻ đó, anh có thể cung cấp không?”
Tôi hỏi.
“Anh đúng là buồn cười thật, con mình mà không biết, lại còn chạy tới hỏi tôi.
Đây là con anh, chứ không phải con tôi.”
Nhân viên cười nhạt giễu cợt.
“Bây giờ đúng là cái gì cũng có, đến cả người hỏi người lạ về con mình.”
Tôi xưa nay vẫn tự cho mình là người có tu dưỡng,
nhưng bị sỉ nhục công khai như thế vẫn khiến tôi khó kiềm chế.
Tôi đập mạnh nắm đấm xuống bàn.
“Rầm!” một tiếng, khiến nhân viên giật mình.
“Nói cho tôi biết thông tin về đứa trẻ đó!”
Tôi nghiến răng nói, lúc này mắt tôi đã đỏ ngầu.
02
Rời khỏi trung tâm hành chính, tôi lập tức gọi cho một người bạn làm ở sở cảnh sát.
Anh ấy từng trải, hiểu biết rộng, có khi lại có cách giải quyết.
Sau khi nghe anh ấy nhắc nhở, tôi mới bừng tỉnh:
Rất có thể đối phương nhắm vào suất học đi kèm căn hộ thuộc khu vực trường điểm mà đứng tên vợ chồng tôi.
Nếu không,
thì chẳng thể giải thích nổi tại sao họ lại tự nguyện tặng không con trai mình cho người khác.
Nhà tôi đâu phải có ngai vàng để truyền ngôi.
Khả năng duy nhất: chính là vì suất học kia.
Trước đây tôi không tin,
làm gì có ai chỉ vì một “chén giấm” mà gói cả một mâm bánh chẻo (ý chỉ làm việc to vì động cơ nhỏ nhặt).
Vậy mà giờ nó lại xảy ra thật, ngay trên người tôi.
Chớp mắt một cái, tôi chỉ thấy chuyện này vừa buồn cười, vừa khó tin.
Căn hộ chúng tôi đang sống hiện tại – thuộc khu vực trường điểm –
là thành quả sau hơn mười năm vợ chồng tôi cật lực làm việc mới mua được.
Lúc mua nhà, tiền đặt cọc còn phải vét sạch ví bố mẹ đôi bên.
Để trả nợ mua nhà,
hai vợ chồng những dịp lễ Tết cũng chẳng dám tiêu xài hoang phí.
Ngay cả đồ Tết cũng không dám mua thứ đắt tiền.
Mà chúng tôi chịu sống trong một căn hộ cũ nát, ẩm thấp như thế,
chỉ vì hy vọng sau này con cái có điều kiện giáo dục tốt hơn.
Có thể chiến thắng ngay từ vạch xuất phát.
Vậy mà giờ con còn chưa kịp ra đời, suất học đã bị người ta “xài mất”?
Cái cảm giác đó,
khác nào nuôi con gái mười mấy năm khôn lớn
rồi quay lưng gả nó cho một tên đầu nhuộm vàng hoe!
Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi,
suýt nữa muốn xách dao đến mà băm nhà đó thành thịt vụn!
Cũng may là bạn tôi – người làm cảnh sát – vẫn còn giữ được lý trí, lập tức đưa ra kế hoạch hành động,
kéo tôi khỏi bờ vực mất kiểm soát.
Theo lời khuyên của anh ấy,
tôi không xách dao đi tìm người ta,
mà đến thẳng văn phòng luật sư.
03
Sau khi được tư vấn, vợ chồng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào:
Sự việc này… có lẽ không quá khó giải quyết như tưởng tượng.
Việc dưới tên vợ chồng tôi bỗng dưng có thêm một đứa con –
nếu đúng là do hệ thống kế hoạch hóa gia đình nhập sai,
thì đây được xem là lỗi hành chính,
cơ quan quản lý hộ tịch có trách nhiệm sửa sai kịp thời.
Thậm chí, chúng tôi còn có thể yêu cầu các cơ quan liên quan bồi thường tổn thất.
Nhưng nếu việc này không phải do sai sót hành chính,
mà là có người cố tình thao túng,
vậy thì đã cấu thành tội làm giả hồ sơ học sinh.
Chúng tôi hoàn toàn có thể thu thập bằng chứng rồi khởi kiện,
yêu cầu đối phương bồi thường và truy cứu trách nhiệm hình sự.
“Khuyên hai người nên nhanh chóng gom đủ bằng chứng và khởi kiện sớm,
như vậy mới có thể giảm thiểu thiệt hại và tránh bị tổn thương lần nữa.”
Luật sư tận tình khuyên nhủ.
Nhưng tôi và vợ đều từ chối lời khuyên đó.
Làm thế với bọn họ… vẫn còn quá nhẹ nhàng!
Rời khỏi văn phòng luật sư,
tôi đặc biệt gọi lại cho người bạn cảnh sát, hỏi thăm tiến độ điều tra.
“Tình hình có chút rắc rối,
tôi đã tìm được người phụ trách vụ việc năm đó,
nhưng ông ấy giờ đã lớn tuổi, hơn nữa chuyện cũng lâu rồi,
ông ấy hoàn toàn không nhớ gì cả.”
“Tuy vậy, dựa vào một vài manh mối rời rạc,
chuyện này không giống sự cố ngoài ý muốn, mà là cố ý làm giả.”
Sau khi nghe phân tích của bạn, vợ chồng tôi bàn bạc một lúc,
quyết định hành động: trực tiếp đến đồn cảnh sát báo án.
“Thưa cảnh sát,
con của chúng tôi đã bị mất tích.
Có khả năng rất lớn đã bị bọn buôn người bắt cóc đem đi rồi.”
04
Tôi và vợ liếc nhìn nhau, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện đã nghĩ sẵn trong đầu.
Câu chuyện rất đơn giản:
Con trai đang chơi dưới lầu, đến tối vẫn chưa về nhà.
Chúng tôi đã đi tìm rất lâu vẫn không thấy đâu, nên mới đến trình báo cảnh sát.
Phản ứng đầu tiên của cảnh sát là trích xuất video từ camera giám sát quanh khu vực.
Nhưng họ đã đánh giá sai tình hình — khu chung cư cũ nát nhà chúng tôi đang ở,
ngoài ưu thế là gần trường điểm ra,
thì hoàn toàn không có bất kỳ tiện nghi nào khác.
Camera giám sát cũng chỉ có lác đác một hai cái,
không đủ để làm bằng chứng hay tài liệu hỗ trợ điều tra.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát cũng hỏi về đặc điểm nhận dạng của đứa bé.
Chúng tôi chỉ qua loa đáp rằng bé có gương mặt phổ thông, không có gì đặc biệt.
Nhìn cảnh sát tổng động viên đi tìm “con trai” giúp mình,
tôi và vợ lại âm thầm liếc nhau — đây chính là hiệu quả mà chúng tôi muốn.
Đối phương đã dám chuyển khẩu đứa bé sang tên chúng tôi,
thì bây giờ chúng tôi sẽ thật sự… đón nó về!
Không đánh đập, không ngược đãi, cũng chẳng cho nó đi học.
Cứ để vậy, kéo dài đến khi nào bên kia chịu không nổi thì thôi — xem ai sốt ruột trước.
Còn chuyện bên kia có bằng lòng giao đứa bé ra hay không,
chúng tôi chẳng cần quan tâm.
Giấy tờ gì chứng minh được bạn là bạn?
Chứng minh nhân dân.
Giấy tờ gì chứng minh mẹ bạn là mẹ bạn?
Sổ hộ khẩu.
Đứa trẻ đã có tên trong sổ hộ khẩu nhà tôi,
thì mặc nhiên là con của chúng tôi.
Nếu đối phương không chịu giao ra,
chúng tôi có thừa cách và sức để “ép”.
05
Chưa được mấy ngày, tôi đã nhận được điện thoại từ phía cảnh sát:
“Anh là anh Lôi đúng không? Đã tìm thấy đứa trẻ rồi, nhưng tình hình có chút kỳ lạ, phiền anh nhanh chóng tới làm việc.”
Tôi lập tức vội vàng chạy tới đồn cảnh sát.
Có thể thấy rõ sự nghi hoặc trên mặt viên cảnh sát trẻ tuổi.
“Anh Lôi, tình hình có hơi bất thường. Anh chắc chắn đứa bé là con mình chứ?”
“Tất nhiên là con tôi rồi, không thì sao lại có tên trong hộ khẩu của tôi? Ai lại vô duyên vô cớ chuyển con người khác vào tên mình cơ chứ?”
“Chuyện là thế này,” viên cảnh sát trẻ bắt đầu giải thích:
“Đứa trẻ đã được tìm thấy, hiện đang ở nhà một cặp vợ chồng họ Bạch ở khu Nam thành phố.
Nhưng người chồng, ông Bạch, nhất quyết khẳng định rằng đứa bé tên Bạch Tiểu Cao là con ruột của họ, không phải con anh.”{Đọc full tại page Nguyệt hoa các}
Tôi gật đầu, không nói gì thêm — điều này nằm trong dự đoán của tôi.
“Sau đó chúng tôi trực tiếp hỏi đứa bé.
Và nó cũng quả quyết rằng cặp vợ chồng họ Bạch mới là cha mẹ ruột của mình.”
Nói đến đây, ánh mắt viên cảnh sát trẻ trở nên sắc bén, nhìn tôi đầy ngờ vực.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bình tĩnh đáp:
“Có thể nào… con trai tôi bị tẩy não hoặc ám thị tâm lý không?”
“Tẩy não? Ám thị?”
Cảnh sát trẻ ngơ ngác.
“Đúng vậy. Con người hoàn toàn có khả năng bị cấy vào những ám thị tâm lý,
và cũng có thể bị tẩy não.”
“Cặp vợ chồng họ Bạch đó rất giỏi trò ám thị tâm lý.
Trong khi con tôi, Tiểu Cao, còn nhỏ, chưa hình thành đủ thế giới quan,
ý chí lại yếu, nên mới bị họ điều khiển tinh thần.”
“Cái này chỉ tồn tại trong lý thuyết thôi…”
Cảnh sát có vẻ không tin lắm, chỉnh lại lời tôi, ánh mắt hiện rõ sự hoài nghi.
Bởi vì cặp vợ chồng đó… nhìn sao cũng chẳng giống người như vậy.
“Thế sao con anh lại không mang họ Lôi, mà lại mang họ Bạch?”
“À, đó là vì mệnh nó khuyết Thủy, mà Thủy là màu trắng (bạch), nên mới cho nó mang họ Bạch.”
Tôi tiện miệng bịa ra một lý do.
“Nhưng mà…”
“Anh cảnh sát à,” tôi cắt lời anh ta, “chẳng phải chuyện này rất rõ ràng sao?
Xét theo pháp luật, đứa trẻ đã có tên trong hộ khẩu nhà tôi,
tức là con của tôi.”

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 643	Bạn Học Cùng Bàn Của Tôi Muốn Làm Bạn Trai

#GSNH 643 Bạn Học Cùng Bàn Của Tôi Muốn Làm Bạn Trai

Full
#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ

#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ

Full
#GSNH 693	Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế

#GSNH 693 Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#GSNH 658	Xuân Về Chốn Cũ

#GSNH 658 Xuân Về Chốn Cũ

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full


Bình luận