#GSNH477 - Cái Giá Của Một Trò Đùa
Chương 8
24.
“Cô điên rồi!” Tôi gào lên. “Thả họ ra ngay!”
“Đừng căng thẳng thế,” cô ta cười ngọt lịm, “tôi chỉ mời họ đến làm khách thôi mà. Dù gì chúng ta cũng là bạn thân lâu năm, chưa từng gặp mặt phụ huynh, đúng không?”
“Cô muốn gì?” Tôi cố gắng ép mình giữ bình tĩnh.
“Rất đơn giản.” Giọng cô ta nhẹ như không:
“Thứ nhất, rút lại toàn bộ cáo buộc về tôi.
Thứ hai, công khai thừa nhận rằng chính cô đã ngụy tạo bằng chứng, vu oan cho tôi và Lâm tổng.
Thứ ba…”
Nụ cười cô ta rộng hơn, “…tức thì nộp đơn thôi việc và rời khỏi thành phố này.”
Trương Dịch Đức đứng phía sau tôi, khẽ đặt tay lên vai.
Tôi hiểu — anh ấy muốn tôi kéo dài thời gian.
Tôi gắng giữ giọng đều:
“Tôi cần thời gian suy nghĩ.”
“Mười phút.”
Cô ta đáp lạnh tanh.
“Hết giờ thì đừng trách. À phải, đừng dại báo cảnh sát…”
Cô ta rút ra một con dao gọt trái cây, lắc lư trước mặt mẹ tôi.
Ngay sau đó, cuộc gọi bị ngắt.
Tôi rũ xuống ghế sofa, nước mắt nhòe cả tầm nhìn.
“Tôi đã định vị được rồi.”
Trương Dịch Đức bỗng nói, mắt không rời điện thoại.
“Tín hiệu đến từ nhà máy hóa chất bỏ hoang ở phía đông thành phố. Cảnh sát sẽ có mặt trong năm phút nữa.”
Tôi quay phắt lại nhìn anh:
“Khi nào anh báo cảnh sát?”
“Ngay khi thấy tin nhắn.”
Anh nói gọn, vừa kiểm tra bản đồ vừa tiếp lời:
“Tôi có bạn trong đội đặc nhiệm, họ biết vụ này rất khẩn cấp.”
Chúng tôi lập tức lên xe, phóng đến hiện trường.
Trên đường đi, Trương Dịch Đức kể:
Cảnh sát đã theo dõi Hồ Tư Viện một thời gian.
Cô ta có liên quan đến nhiều vụ ngược đãi động vật và gian lận tài chính, nhưng vì thiếu bằng chứng nên chưa bắt được.
“Hôm nay cô ta bắt cóc, đe dọa, tống tiền — tội danh đã quá đủ để truy tố.” Anh trầm giọng.
Khi đến nơi, nhà máy hoang đã bị phong tỏa, xe cảnh sát đậu chật kín lối.
Một viên cảnh sát bước lại, báo tin:
“Con tin đã an toàn. Nghi phạm trong lúc bỏ trốn trượt chân ngã từ cầu thang xuống, bị thương nặng, đang được đưa đi cấp cứu.”
Bên cạnh xe cấp cứu, tôi nhìn thấy bố mẹ đang hoảng loạn chưa hoàn hồn.
Mẹ ôm chặt lấy tôi khóc nức nở, còn bố thì liên tục hỏi: “Cô gái điên đó là ai vậy?”
“Không sao rồi, mọi chuyện qua rồi.”
Tôi vừa an ủi họ, vừa để mặc nước mắt tuôn rơi.
Cảnh sát đến lấy lời khai.
Tôi kể lại toàn bộ sự thật — từ chuỗi trò quấy rối của Hồ Tư Viện cho đến vụ bắt cóc.
Trương Dịch Đức cũng cung cấp các đoạn video bằng chứng quan trọng.
“Cô ta sẽ phải đối mặt với nhiều tội danh,” viên cảnh sát nói, “gồm bắt cóc, tống tiền, cố ý gây thương tích… Cộng thêm các hành vi gian lận tài chính trước đó, ngồi tù là chuyện chắc chắn.”
Khi rời khỏi đồn cảnh sát, trời đã tối đen.
Tôi đưa bố mẹ về nhà, hứa sẽ dọn về ở cùng vài tuần tới để chăm sóc họ.
Trương Dịch Đức luôn ở bên cạnh, lặng lẽ giúp đỡ.
Trước khi rời đi, bố tôi nắm lấy tay anh, cảm kích nói mãi không thôi.
“Mai gặp ở công ty.”
Anh chỉ nói một câu ngắn gọn rồi quay đi.
Trở về nhà, tôi hủy gửi email hẹn giờ.
Nhưng tất cả bằng chứng — video, hồ sơ tài chính, ghi âm — tôi vẫn gửi đến cảnh sát và ban lãnh đạo công ty.
Làm xong, tôi nằm vật xuống giường.
Cơ thể kiệt sức, nhưng đầu óc không sao ngủ nổi.
Người từng khiến tôi mất mạng ở kiếp trước, cuối cùng cũng nhận lấy báo ứng.
Thế nhưng... cảm giác khoái trá vì trả thù lại vụt qua rất nhanh.
Thứ còn lại trong lòng tôi — chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo…
Và rồi, tôi hiểu:
Đó là sự nhẹ nhõm.
Phải. Là sự nhẹ nhõm thật sự.
Bởi vì từ hôm nay trở đi, sẽ không còn bất kỳ ai bị tổn thương bởi Hồ Tư Viện nữa.
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng non vừa nhô lên khỏi đường chân trời.
Ác mộng kéo dài suốt hai kiếp người — cuối cùng cũng chấm dứt.
25.
Vụ bắt cóc do Hồ Tư Viện gây ra đã làm cả công ty chấn động.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện thêm nhiều chứng cứ kinh hoàng:
– video hành hạ động vật,
– kế hoạch chi tiết các trò “chơi khăm” nhân viên,
– hồ sơ biển thủ công quỹ,
– và cả lịch sử tìm kiếm: “làm sao giết người mà không bị phát hiện.”
Lâm tổng giám đốc cũng bị kéo vào vòng xoáy, không chỉ vì mối quan hệ mờ ám với Hồ Tư Viện, mà còn là đồng phạm trong gian lận tài chính.
Thậm chí, phó tổng giám đốc cũng bị điều tra.
Ban lãnh đạo công ty coi như bị “thay máu” toàn bộ.
Tôi — người tố cáo — được công ty bảo vệ nghiêm ngặt.
Phòng Nhân sự còn sắp xếp riêng cho tôi một chuyên gia tâm lý.
Còn Trương Dịch Đức , nhờ cung cấp bằng chứng quyết định, đã được bổ nhiệm làm Trưởng bộ phận An ninh Thông tin.
Một tháng sau, tại cuộc họp toàn thể, CEO mới công bố hình thức xử lý:
– Hồ Tư Viện và Lâm tổng bị sa thải ngay lập tức,
– đồng thời bị truy tố hình sự.
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Chúng tôi cũng quyết định thành lập Tổ công tác chống bắt nạt nơi công sở,”
CEO nói tiếp, “trực tiếp do phòng Nhân sự quản lý.”
Ánh mắt ông dừng lại nơi tôi ngồi:
“Tôi muốn đặc biệt cảm ơn cô Tống Minh Anh vì sự dũng cảm. Nếu không có cô lên tiếng, khối ung nhọt này vẫn đang âm thầm phá hoại đội ngũ của chúng ta.”
Tan họp, đồng nghiệp lần lượt đến bắt tay, cảm ơn, thậm chí xin lỗi.
Vương Lỗi còn cúi đầu xin lỗi vì từng nghi ngờ tôi.
Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tôi hiểu — phần lớn con người ta chỉ đơn giản là hùa theo đám đông.
Tan làm, tôi bước ra thang máy thì thấy Trương Dịch Đức đang đứng chờ sẵn.
“Nghe nói hôm nay Hồ Tư Viện ra hầu tòa?”
Anh hỏi.
Tôi gật đầu.
Cảnh sát cho biết, ngoài tội danh bắt cóc và tống tiền, Hồ Tư Viện còn bị khởi tố vì hành vi hành hạ động vật và tham ô tài sản công ty.
Mức án thấp nhất — 7 năm tù giam.
Lâm tổng cũng không thoát.
Vì dính líu trực tiếp đến hành vi biển thủ công quỹ, ông ta đang đối mặt với truy tố hình sự.
“Tôi hỏi:
— Anh có đến tòa xem phiên xử không?”
Trương Dịch Đức đẩy gọng kính, gật đầu:
“Có. Tôi đến một lúc.
Khi cô ta nhìn thấy tôi... ánh mắt đó như thể muốn giết người.”
Chúng tôi sóng bước rời khỏi tòa nhà.
Ánh hoàng hôn kéo bóng hai người dài hun hút dưới chân.
“Cô có hối hận không?” — anh đột ngột hỏi.
Tôi khựng lại một giây, rồi khẽ lắc đầu:
“Không.
Nhưng nếu được làm lại, tôi muốn lên tiếng sớm hơn.
Trước khi cô ta kịp đụng đến gia đình tôi.”
Anh trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
“Thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi...
Nếu năm xưa em gái tôi cũng gặp được một người dũng cảm như cô…”
Tôi nhìn anh, nhẹ giọng:
“Anh đã thay cô ấy làm rất nhiều điều rồi.
Và… cảm ơn. Cảm ơn vì đã cứu bố mẹ tôi.”
Anh khẽ cười — nụ cười hiếm hoi suốt bao nhiêu ngày qua:
“Cảm ơn cũng phải là từ cả hai phía.
Nếu không có cô, công ty vẫn còn nuôi một khối ung nhọt.”
Chúng tôi chia tay nhau ở ngã tư.
Trên đường về, tôi đi ngang một tiệm thú cưng.
Bỗng nhớ tới những đoạn video kinh hoàng trong máy tính của Hồ Tư Viện…
Tôi quay đầu bước vào.
Và tôi nhận nuôi một chú chó Golden Retriever bị mù một bên mắt —
người ta bảo chủ cũ từng dùng vật nhọn đâm vào nó.
Trên đường dắt chó về nhà, điện thoại tôi rung lên.
Là mẹ gửi ảnh: bà và bố đang ngồi trên ban công mới sửa, uống trà, cười rất tươi.
Đèn xanh bật lên.
Tôi nắm chặt dây dắt, bước qua đường.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút oi nồng còn sót lại của mùa hè.
Thu đang đến.
Và cuộc sống mới của tôi —
vừa mới bắt đầu.
-Hết-
(Đã hết truyện)
#GSNH469 - Xin hãy rung động vì chú chó bị bỏ rơi (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Ngôn tình,
Sau khi Cố Diệu Xuyên phá sản, tôi từ một con chim hoàng yến trong lồng son bỗng chốc hoá thành một con chim sẻ trong cái lồng đồng nát, lương tháng vỏn vẹn ba ngàn tám.
Mấy chị em đều khuyên tôi mau tìm bến đỗ mới.
Nhưng tôi không nghe, dù có khổ hay mệt đến đâu, nguyên tắc của tôi chỉ có một: không rời không bỏ.
Về sau, Cố Diệu Xuyên cuối cùng cũng vực dậy, tài sản còn gấp mấy lần trước kia.
Ngày dọn đi, người đàn ông cao lớn ngồi trong căn phòng nhỏ của tôi, tâm trạng vui vẻ:
“Dù hợp đồng của chúng ta đã hết hạn, nhưng bất kể em đưa ra điều kiện gì, anh cũng đồng ý.”
Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
“Vậy em muốn một căn biệt thự 300 mét vuông ở trung tâm thành phố.”
“Còn gì nữa?”
“Hết rồi.”
Nụ cười trên môi Cố Diệu Xuyên tắt ngấm.
Anh giấu chiếc hộp nhung nhỏ trong tay ra sau lưng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“... Chỉ vậy thôi sao?”
1
“Vậy… vậy còn phải có gì nữa sao?”
Tôi cảm thấy Cố Diệu Xuyên hình như rất tức giận.
Tôi co cổ lại, lẳng lặng ngồi lùi ra xa một chút.
“Hay là… thêm năm mươi năm phí quản lý?”
Cố Diệu Xuyên hít sâu một hơi, đôi lông mày rậm cau chặt lại.
“Kim Chức Nguyệt, em đang sỉ nhục anh à?”
Ừ thì… Giờ anh ta giàu như thế này, một căn hộ 300 mét vuông ở trung tâm thành phố đúng là có hơi coi thường thật.
Tôi đành phải thành thật:
“Xin lỗi, vì em không có ý định kết hôn, nên sau này nếu ở một mình, nuôi thêm một con chó nữa, diện tích đó là đủ rồi.”
Cố Diệu Xuyên nghẹn họng.
Bàn tay vẫn giấu sau lưng đột nhiên đút vào túi quần, chiếc đồng hồ Patek Philippe lộ ra ngoài, chói mắt vô cùng.
Giọng anh lạnh hẳn:
“Trùng hợp nhỉ, anh cũng không có ý định kết hôn.”
“Điều kiện của em, anh đồng ý. Dù gì hợp đồng cũng kết thúc rồi, anh sẽ chuyển thêm cho em 2,5 triệu vào tài khoản, coi như cảm ơn em đã chăm sóc anh thời gian qua.”
Hào phóng quá trời!
Tôi lập tức cười tít mắt, hoàn toàn không nghe rõ câu đầu tiên anh lẩm bẩm gì đó.
“Cảm ơn anh nha, Cố Diệu Xuyên!”
Anh mím môi, không nói một lời.
Lúc đóng sầm cửa bỏ đi, bên ngoài vang lên một tiếng “cốp” từ thùng rác.
2
Tôi vui vẻ kể chuyện vừa rồi trong nhóm "chị em".
Thật ra, ở cái thành phố này tôi chẳng có bạn bè thân thiết gì, “chị em” chỉ là mấy cô bạn gái của đám bạn anh Cố thôi.
【Thiếu gia bá đạo cưng chiều dữ dội: Kim Chức Nguyệt, cơ hội ngon lành thế này mà em chỉ đòi ít vậy? Đúng là phí!】
【Bạn gái thế thân của Lục thiếu: Lần sau đừng đăng mấy tin kiểu “nói năng rụt rè như mèo con” này nữa, nghe tụt mood ghê!】
【Hôm nay Tiểu Thu ôm bụng bỏ trốn chưa: Bao nuôi gặp đại gia sống lại, bản chuẩn không tác dụng phụ!】
Chỉ có 【Lý thiếu là con trai tôi】 là nghiêm túc phân tích:
【Nhà họ Lưu vốn định liên hôn với Cố Diệu Xuyên, nghe đâu tuần trước còn đi ăn chung, chắc sắp bàn chuyện hôn sự rồi.】
【Với lại, Cố Diệu Xuyên kiểu người vô tình bạc nghĩa, đến anh ruột cũng bị ép đến mức phải nhảy lầu tự tử. Kim Chức Nguyệt, em mà hét giá cao quá coi chừng bị tống thẳng vô tù bóc lịch.】
Tôi: 【Đúng đó! Lúc anh ấy đi còn giận lắm, đáng sợ cực! T_T】
Ai cũng biết, Cố Diệu Xuyên nổi tiếng khó chiều trong giới.
Tuy đẹp trai giàu có, nhưng tính tình tệ, luật lệ nhiều.
Thể lực thì phi thường, thường xuyên hành hạ tôi đến khổ sở.
Nhưng lúc đó tôi là một “chim sẻ vàng” chuẩn mực, vì tiền cái gì cũng nhịn được.
Sau đó, tin Cố Diệu Xuyên phá sản truyền đến.
“Kim Chức Nguyệt, em đi đi, anh hết tiền rồi.”
Anh bị nhà họ Cố đuổi, bộ vest nhăn nhúm, bóng lưng cô độc như thể bị cả thế giới vứt bỏ.
Tôi thật sự định đi.
Nhưng não xoay nhanh một vòng - loại thiên chi kiêu tử như Cố Diệu Xuyên rơi xuống đáy, nếu giờ tôi kéo anh một phen, chờ anh trở lại đỉnh cao, chắc chắn anh sẽ nhớ ơn tôi.
Với cái đầu của anh, kiếm tiền lại chỉ là vấn đề thời gian.
Cũng còn hơn là tôi ra ngoài đi làm thuê chứ?
Chân vừa bước ra liền thu về ngay.
Tôi thử thăm dò:
“… Thật ra mấy túi xách giày dép anh tặng trước đây, em lén bán vài món, dùng tiền mua được một căn hộ nhỏ.”
“Cố Diệu Xuyên, anh có muốn về nhà với em không?”
Anh nhẹ gật đầu.
Thế là, tôi dẫn anh về căn hộ 60 mét vuông của mình.
Chúng tôi đặt thêm vài điều luật bổ sung vào hợp đồng cũ:
Một, trong thời gian phá sản, Cố Diệu Xuyên không được ăn ở miễn phí, phải lao động trừ tiền thuê.
Hai, không được tùy tiện nổi giận.
Ba, trong nhà tôi phải nghe lời tôi, nếu chọc tôi giận thì ra ngủ phòng khách.
Đêm đó, Cố Diệu Xuyên ngồi trước bàn ăn, ăn sạch bát mì trứng cà chua tôi nấu, ngay cả nước cũng không chừa.
Ăn xong còn phá lệ tự giác rửa bát, im lặng như một chú chó to bị mưa dầm ướt sũng.
Nửa đêm, anh đè tôi xuống, khiến chiếc giường nhỏ màu hồng kêu kẽo kẹt.
Tôi phản đối hành vi vô liêm sỉ này:
“Nhẹ thôi! Giường sập thì không có tiền mua mới đâu!”
Tôi đá anh, nhưng bị bắt lấy.
Anh hôn dọc từ mắt cá chân lên, hơi thở nóng hổi, từng chữ cực kỳ cẩn thận:
“Kim Chức Nguyệt, cảm ơn em… vẫn chịu yêu anh.”
“Anh thề, những ngày khổ này sẽ không kéo dài lâu đâu.”
Có một mái nhà của riêng mình, dù nhỏ, che được nắng mưa, ăn được bữa cơm nóng, đó là giấc mơ cả đời của tôi.
Tôi chẳng thấy khổ gì hết.
Nhưng hình như Cố Diệu Xuyên hiểu nhầm rồi.
Thôi kệ, ít nhất anh lại có ý chí chiến đấu, mắt lại sáng lên rồi.
3
Thùng rác trước cửa bị Cố Diệu Xuyên đá hỏng.
Tôi ôm cái thùng méo xuống tầng một.
Ở tầng một có một ông lão, mắc chứng lú lẫn nhẹ, thường hay đi nhặt phế liệu trong khu.
Ánh mắt ông cụ tràn đầy khao khát nhìn cái thùng rác này.
Tôi dứt khoát làm việc tốt đến cùng, trực tiếp tặng luôn cho ông.
Trong lúc đó, tôi nhận được chuyển khoản từ Cố Diệu Xuyên.
Anh run tay gõ nhầm số, chuyển cho tôi tận 5,2 triệu.
Tôi chợt nhớ mấy bài phổ biến pháp luật của luật sư trên mạng:
Những khoản chuyển tiền lớn mang ý nghĩa đặc biệt như thế này rất dễ bị đòi lại, hoặc thậm chí bị coi là tống tiền mà kiện ra tòa.
Thế là tôi nhận rồi lại tốt bụng chuyển trả lại 2,7 triệu.
Nhưng mãi mà anh không nhận.
Tôi bèn gửi một tin nhắc:
【Cố Diệu Xuyên, anh chuyển dư rồi, em trả lại đó nha.】
Trên màn hình chỉ hiện một dấu chấm than đỏ to tướng.
Tôi sững người.
Cố Diệu Xuyên lại kéo tôi vào danh sách chặn.
Người này cứ hễ nổi giận là vậy, không biết lần này tôi lại đắc tội chỗ nào nữa.
Thôi, mặc kệ, tôi cũng không tìm anh nữa.
Vài ngày tiếp theo, Cố Diệu Xuyên vẫn không xuất hiện.
Tôi sung sướng tận hưởng sự yên tĩnh, bắt đầu tổng vệ sinh lại nhà cửa.
Rảnh rỗi thì lên mạng xem thiết kế trang trí cho căn nhà mới, tha hồ mơ mộng về tương lai tốt đẹp của mình.
Thế nhưng, thêm mấy ngày nữa trôi qua, Cố Diệu Xuyên vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.
Điện thoại không gọi được, WeChat vẫn bị chặn.
Điều này rất không giống với tính cách hào phóng, chịu chi của anh.
Còn căn biệt thự to đùng kia của tôi thì sao chứ?
Tôi bắt đầu ngồi không yên, chủ động liên lạc với thư ký của Cố Diệu Xuyên.
“Xin lỗi, hôm nay Tổng Giám đốc Cố có lịch trình cá nhân, xin hỏi cô là ai ạ?”
Tôi lắp bắp mãi, không biết phải trả lời thế nào.
Suýt nữa quên mất, giờ Cố Diệu Xuyên đã khác xưa, người bên cạnh anh cũng thay hết một lượt rồi.
Thư ký mới của anh không biết tôi là ai.
Hơn nữa, hợp đồng giữa tôi và Cố Diệu Xuyên đã kết thúc.
Chúng tôi chẳng còn quan hệ gì nữa.
Tôi cũng không còn cái đặc quyền của một “chim sẻ vàng” như trước.
“Không phải ai quan trọng đâu, chỉ là một người bạn bình thường thôi.”
Nói xong, tôi ngượng ngùng cúp máy.
5
Vì căn biệt thự, tôi vẫn quyết định đến tận nơi.
Tôi đứng dưới tòa nhà của Cố Diệu Xuyên, đợi rất lâu mới thấy một chiếc xe đen từ xa chạy đến.
Chiếc Maybach sang trọng dừng lại.
Cửa xe mở ra rồi đóng lại.
Tôi nhìn thấy gương mặt góc cạnh của Cố Diệu Xuyên.
Ngay sau đó, một dáng người thướt tha yêu kiều cũng bước xuống xe.
Người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng nguyệt quay lưng về phía tôi, giọng nói ngọt ngào vang lên:
“Cố Diệu Xuyên, tôi rất hài lòng với anh.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰