Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH507 - Tổng Tài Cũng Biết Ghen

Chương 3



12

Hạ Trầm nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt lạnh băng.

“Cô nên xin lỗi.”

Anh chăm chú nhìn cô ta, giọng nói vô cảm vang lên.

Đối phương rõ ràng nhận ra Hạ Trầm, khí thế ban đầu lập tức sụt xuống một nửa.

“Tôi? Dựa vào đâu phải xin lỗi?”

Hạ Trầm chỉnh lại tay áo, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

“Dựa vào việc tôi có thể khiến cô từ nay vĩnh viễn không đặt chân qua cánh cửa này nữa.”

Cô ta còn định phản bác thì Trịnh Y từ đâu lò dò xuất hiện.

“Hạ Trầm ca, mọi người đừng cãi nữa, chị ấy là bạn em.

Chị Linh Oản chỉ là bị dọa sợ nên hơi hoảng, mọi người đừng giận mà~ được không?”

Lúc này, Linh Mặc cười nhạt một tiếng, hất tay tôi ra.

“Chúng ta quen nhau sao? Cô tốt đẹp gì mà xen vào chuyện người khác.”

Tôi khựng lại, ngay lập tức hiểu rằng nó nói vậy là để bảo vệ tôi – không muốn tôi bị chỉ trích hay đàm tiếu.

Nó đã xoay người lao thẳng ra màn đêm ngoài cổng.

Đám đông vẫn chưa dừng lại.

“Vụ thiếu niên mười lăm tuổi giết cha năm đó, ầm ĩ lắm.”

“Cha cậu ta nghiện rượu, cờ bạc, đánh đập vợ con. Nó ra tay chỉ để bảo vệ mẹ.”

Ánh đèn trắng bệch cùng tiếng ồn hỗn loạn ngày một mơ hồ.

Tầm nhìn tôi tối sầm lại rồi mất đi ý thức.

Lúc mở mắt ra, Hạ Trầm đang ngồi cạnh gật gù chợp mắt, quầng thâm dưới mắt lộ rõ.

“Linh Mặc không sao, đã cho người đưa về nhà nghỉ ngơi rồi.”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, anh đã đưa ra câu trả lời mà tôi mong chờ.

Ngay sau đó là một tràng mắng mỏ.

“Hạ đường huyết, suy dinh dưỡng, nghỉ ngơi không đủ.

Là tôi cho em quá ít, đến mức ngay cả cơm cũng không đủ ăn à?”

Tôi cong môi, cố gượng một nụ cười méo xệch.

“Hạ tổng, anh quan tâm em như vậy, em sẽ không nỡ rời khỏi anh mất.”

Anh mân mê chiếc ly trên tay, giọng như đùa như thật:

“Vậy thì đừng rời đi nữa.”

“Nếu bị nói là nuốt lời với Hạ thị, sau này chẳng công ty nào dám nhận em thì sao?”

Tôi nửa thật nửa giả thử dò ý anh.

13

Bỗng có tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài hành lang.

Hạ Trầm đang định nói gì đó thì dừng lại, quay đầu nhìn ra cửa.

Trịnh Y xách một hộp giữ nhiệt bước vào.

“Chị Linh Oản, em mang thêm đồ ăn khuya nè. Đồ ăn trong bệnh viện chắc khó nuốt lắm nhỉ.

Đợi chị khỏe lại, em sẽ lôi bạn em đến xin lỗi chị với Linh Mặc, cho dù có phải trói lại cũng dẫn đến.”

Giọng cô ta thành khẩn, hoàn toàn không thấy chút giả tạo nào.

Tôi chợt nhớ ra, người phụ nữ gây chuyện là con gái đối tác bên phía công ty.

Nếu cứ cứng rắn đối đầu, dù Hạ Trầm thắng cũng sẽ kéo theo ảnh hưởng xấu lớn đến tập đoàn.

Tôi lắc đầu.

“Linh Mặc thực sự có lỗi, người khác sợ cũng không sai.

Chuyện này coi như bỏ qua, em không muốn nhắc lại nữa.”

“Quả nhiên đúng như Hạ Trầm ca nói, chị Linh Oản thật rộng lượng.

Thôi bọn em đi đây, Hạ Trầm ca còn hứa tối nay ăn với em nữa~”

Cô ta ngước mắt nhìn Hạ Trầm.

Hạ Trầm đi theo cô ta rời khỏi, Linh Mặc quay lại ngay sau đó.

Tinh thần nó vừa khôi phục được đôi chút, thoáng chốc tan biến không còn dấu vết.

Im lặng một lúc mới mở miệng, là một câu xin lỗi.

Tôi ôm lấy nó.

“Chuyện đó không phải lỗi của em, em không làm gì sai cả. Chúng ta đừng nhắc đến nữa, được không?”

Nó bình tĩnh đến kỳ lạ.

“Chị yên tâm, em sẽ cố gắng trở thành người có ích.

À mà, chị này, chị có thích Hạ tổng không?

Em thấy rõ luôn đó, anh ấy cũng thích chị mà.”

Nó nhe răng cười, ánh mắt lấp lánh như trẻ con hóng chuyện.

Vẻ mong chờ hệt như lúc nhỏ cứ nằng nặc đòi tôi kể truyện cổ tích trước khi ngủ.

Đã lâu rồi, tôi chưa từng mở lòng với ai như vậy.

Tôi xoa đầu nó.

“Chị đúng là có thích anh ấy, nhưng chị đâu có với tới.

Mà em nhìn nhầm rồi, sao thấy anh ấy thích chị được chứ?

Anh ấy với con gái sếp của mấy người có hôn ước rồi, kiểu liên hôn giữa hai nhà giàu ấy.

Chị em mình cứ sống cuộc sống nhỏ của mình thôi.

Em thấy sao?”

Nó gật đầu thật mạnh.

Tôi nhắm mắt lại.

Tình cảm này giống như một quả ô mai: nhè ra thì tiếc, giữ lại thì chua.

Mà tôi lại không nỡ nhè ra, chỉ có thể nuốt vào bụng đầy ứ nước mắt.

Không biết đã thiếp đi lúc nào, đến lúc tỉnh dậy, Linh Mặc đã biến mất.

14

Điện thoại của Linh Mặc liên tục báo tắt máy.

Tôi rút kim truyền, vơ lấy áo khoác rồi lao ra khỏi bệnh viện.

Đến trước cổng tập đoàn nhà họ Trịnh, vừa đúng lúc thấy Hạ Trầm và một nhóm người từ bên trong bước ra.

Vừa thấy tôi, anh lập tức chạy tới, ép tôi quay lại.

“Ai cho em tự ý chạy lung tung?”

Anh vừa dứt lời thì một cái bạt tai xé gió giáng tới.

Trước khi nó chạm vào mặt tôi, Hạ Trầm đã đưa tay ra đỡ lấy.

Hai mắt Trịnh Y đỏ bừng, gần như mất kiểm soát.

“Đã xác nhận là Linh Mặc đưa ba tôi đi, anh còn bênh cô ta?

Chị của kẻ giết người thì cũng chẳng phải loại tốt lành gì! Anh bị cô ta lừa rồi!

Chỉ cần anh giao cô ta ra đây, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy những gì anh nói tối qua.

Hay là… anh thật sự muốn vì một người chị của kẻ giết người mà hủy bỏ hôn ước với tôi?”

Hạ Trầm chắn tôi ra sau lưng, giọng bình tĩnh nhưng đầy dứt khoát.

“Không phải hủy bỏ, mà là chưa từng đồng ý.

Năm xưa đính hôn với chị cô vì sự sắp đặt của cha mẹ, vốn là một sai lầm.

May mắn là cô ấy đã chọn điều cô ấy muốn, cũng buông tha cho tôi.

Gia cảnh của Linh Oản, tôi biết rõ từ đầu, nên tôi càng hiểu cô ấy đã phải chịu đựng những gì.

Linh Mặc bắt ba cô đi, lý do ra sao cô biết rõ hơn ai hết.

Cô là người sắp xếp cho cậu ấy vào công ty của ba mình, thì đáng ra phải lường trước được hậu quả.”

Từ những lời anh nói, tôi nhanh chóng xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc.

Trịnh Y về nước, ban đầu chẳng liên quan gì tới Hạ Trầm.

Ai ngờ vừa gặp lại “vị hôn phu” cũ của chị gái, cô ta lại nhất kiến chung tình.

Rồi viện cớ muốn vào công ty nhà họ Hạ học việc, tìm cách bám theo anh.

Trước khi vào công ty, Hạ Trầm đã nói rõ với cô ta rằng anh có người trong lòng.

Không lâu sau, cô ta nhận ra người đó chính là tôi.

Tôi thầm yêu Hạ Trầm, cô ta nhìn qua đã đoán ra.

Thế là cô ta bắt đầu điều tra tôi, và phát hiện ra sự tồn tại của em trai tôi.

Sau khi Linh Mặc rời khỏi trại giáo dưỡng, chính cô ta đã ngấm ngầm tạo điều kiện để cậu ấy vào làm ở công ty nhà họ Trịnh.

Mục đích, là để sau này có thể dùng chuyện này uy hiếp tôi.

Nhưng trong quá trình điều tra, cô ta lại phát hiện ra một bí mật chấn động.

Người mẹ mà năm xưa Linh Mặc liều mạng muốn cứu khỏi tay kẻ bạo hành – chính là cô bảo mẫu ít nói, cam chịu mọi sự, bị ba cô ta cưỡng hiếp nhiều lần và mang thai.

15

Tôi nghĩ đến nơi có khả năng nhất mà Linh Mặc sẽ đến.

“Đành liều một phen vậy, em phải đi một mình. Nếu không, nó sẽ sợ mà mất kiểm soát.”

Trịnh Y la lên đòi đi cùng.

“Nếu cô không ngại ba mình bị nó kích động rồi giết chết, thì cứ đi theo.”

Hạ Trầm kéo tay tôi lại, bật điện thoại mở ra một đoạn ghi âm.

Là đoạn đối thoại giữa tôi và Linh Mặc trong bệnh viện đêm qua.

“Nó gửi tôi từ sớm, chắc là trước khi đưa bác Trịnh đi.

Linh Mặc nói không sai – tôi thích em.

Tôi sẽ đi cùng em.”

Anh nắm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Xe lao vút qua phố, rẽ vào vùng núi.

Linh Mặc sẽ đi đâu?

Ngày nhỏ, có lúc ba tôi bất ngờ thắng tiền, tâm trạng tốt, liền dúi cho mẹ một xấp tiền.

Mẹ chẳng bao giờ tiêu cho bản thân, lại dẫn hai chị em tôi lên núi chơi, mỗi đứa một túi bánh kẹo.

Bà đưa chúng tôi đến bên hồ hoang, nằm cả một buổi chiều.

Mẹ từng nói, nơi này tốt, tránh xa những điều xấu xa.

“Sau này, tiểu Oản và tiểu Mặc của mẹ phải cách xa những điều xấu xa.

Sau này nếu mẹ không còn nữa, hãy chôn mẹ ở chỗ này.”

Rẽ qua khúc cua phía trước là sẽ thấy mộ mẹ.

Chiếc Bugatti quen thuộc đang đậu bên vệ đường.

Chúng tôi lao khỏi xe, chạy tới khúc quanh, nhìn thấy trước mộ mẹ là một thân hình béo lùn đang quỳ gối.

Vừa khóc vừa dập đầu, dập đến nỗi máu bê bết nhuộm đỏ phiến đá.

Bên cạnh ông ta là một thiếu niên gầy gò, tay cầm con dao.

Tôi đứng cách đó không xa, tha thiết van xin em đừng làm chuyện dại dột.

Hạ Trầm chầm chậm bước tới.

“Tiểu Mặc, đưa dao cho anh được không?

Anh đưa em về, sau này anh sẽ chăm sóc cho em và chị em.

Anh hứa, sẽ không bao giờ để hai người chịu thiệt nữa.

Anh cũng sẽ giúp em đưa kẻ xấu ra pháp luật, được không?”

Linh Mặc ngẩng đầu lên, cười – giống hệt lúc còn bé.

“Là em vô dụng, em không dám giết con súc sinh này.”

Nó đưa tay lên, xoay dao về phía ngực mình.

Hạ Trầm lao tới, đè cậu xuống, lòng bàn tay siết chặt lấy lưỡi dao – máu tuôn ra đỏ rực.

16

Ngày Linh Mặc tỉnh lại trong phòng ICU, tôi báo cho nó một tin tốt lành.

Ba của Trịnh Y vì dập đầu xin lỗi quá nhiều mà chấn động não, thần trí không còn bình thường.

Thường xuyên hoảng loạn, miệng cứ lẩm bẩm có tiểu quỷ đến đòi mạng.

Vận khí nhà họ Trịnh coi như đã tụt xuống đáy.

Hạ Trầm bận trước bận sau, chẳng hé một lời, như thể sự xuống dốc nhanh chóng của nhà họ Trịnh chẳng hề liên quan đến anh.

Tôi theo anh bao nhiêu năm, trước kia chỉ biết đến sự quyết đoán lạnh lùng của anh.

Giờ mới hiểu, hóa ra anh còn có một trái tim từ bi như Phật.

Dù có tổn hại chính mình, anh cũng âm thầm thay chúng tôi báo thù.

Anh đưa cho tôi một túi quần áo thay đổi, tôi rút ra chiếc áo len định mua cho Linh Mặc.

“Cái thằng này, đầu vẫn to như hồi bé, nhét không vô.

Lúc nhỏ tôi hay gọi nó là đầu bự, mẹ tôi thì cứ mắng, bảo người ta muốn đầu to còn không được.”

Tôi khịt mũi, cố nén nước mắt.

Hạ Trầm đưa tay vuốt mặt tôi, như nhớ ra gì đó, liền bật cười rất sảng khoái.

“Tôi cũng to.”

Tôi ôm lấy đầu anh, xoay qua xoay lại nhìn kỹ.

“Cũng bình thường mà, không to cũng không nhỏ.”

Bỗng thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào tôi, rõ ràng có gì đó không ổn.

Tôi quay mặt đi, hai má nóng bừng.

17

Tôi đúng hẹn đến Hạ thị làm việc.

Chị Ngô cuối cùng cũng toại nguyện, được điều sang làm thư ký cho Hạ Trầm.

Chị hồi hộp lắm, ba phút nhắn tôi một lần.

【Hạ tổng sao giờ này chưa đến?】

【Anh ấy chưa bao giờ tới công ty muộn như vậy đúng không?】

【Chắc là không có người yêu yêu dấu đi cùng, nên anh ấy đang trốn đâu đó khóc rồi.】

Một bóng người đổ xuống bàn làm việc, tôi ngẩng đầu lên thì điện thoại đã bị rút khỏi tay.

Giọng anh sát ngay bên tai:

“Người yêu yêu dấu, anh vừa đi làm thủ tục, tới muộn chút.”

Anh chỉ vào tấm biển tên “Tổng giám đốc” treo trên cửa văn phòng.

“Việc đầu tiên hôm nay là gỡ tấm bảng này xuống, thay bằng: người yêu yêu dấu của em.

Việc thứ hai, theo anh vào phòng.”

Anh vừa nói vừa xoay người khóa cửa lại, rồi ép tôi vào tường, hơi thở phả sát bên tai.

“Không có gì muốn hỏi anh sao?

Ví dụ, có đêm nào đó từng nhận được một cuộc gọi lạ không?”

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ trán vào trán tôi.

“Có một loại tiếng thở như thế này nè…

Ví dụ, anh làm sao lại ngu đến mức vứt ảnh mình mà không nghiền nát luôn?

Người yêu yêu dấu, sao em ngốc quá vậy.”

Tôi đấm anh một cái.

“Còn bày mấy trò trẻ con này, anh đúng là ấu trĩ!”

“Anh không trẻ con, anh rất lớn rồi.”

Tôi ngẩng mặt, run môi khiêu khích:

“Lớn cỡ nào.”

“Muốn biết thì thử đi.”

Anh cúi đầu hôn tôi, nụ hôn mỗi lúc một sâu.

Tay anh luồn ra sau lưng tôi, chầm chậm trượt xuống.

“Ưm… ở đây có hơi không ổn thì phải…”

“Em là vợ tổng tài, em có quyền làm bậy.”

(Đã hết truyện)

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Vả mặt,

1.

Nửa đêm đúng mười hai giờ, tôi nhận được một đoạn video.
Người gửi là một số lạ.

Tôi bấm vào xem.

Trong video, đèn nhấp nháy chớp tắt, nam nữ cuồng nhiệt nhảy múa trong quán bar.
Giữa đám đông, làn da trắng như tuyết mà tôi từng cẩn thận chăm sóc của Lưu Mục Viễn nổi bật đến gai mắt.

Anh ta lắc lư theo tiếng nhạc, trông chẳng khác gì trai bao ở hộp đêm.
Có cô gái chủ động áp sát, anh ta không từ chối, ngược lại còn thoải mái để cô ta vòng tay qua eo mình.

Khi nhạc lên đến cao trào, cô gái giữ cằm anh ta lại.
Anh ta cong môi cười, cúi đầu hôn cô ta một cách không chút e dè.

Tôi nhận ra cô ấy.
Thật ra, cả cái vòng quan hệ của chúng tôi ai mà chẳng biết.

Đó là mối tình đầu của Lưu Mục Viễn — Diệp Dư Chỉ.

Tôi từng nghe bạn bè kể, thời đại học họ là cặp đôi lý tưởng, luôn tay trong tay xuất hiện khắp khuôn viên trường.
Không rõ vì lý do gì mà sau đó lại chia tay.

Lúc đó tôi chẳng để tâm.
Chỉ nghĩ đơn thuần là một chút rung động tuổi trẻ.

Tiểu thanh mai thì sao chứ?
Người ở bên anh ta bây giờ là tôi cơ mà.

Nhưng giờ đây...
Khi nhìn đoạn video ấy, tia hy vọng cuối cùng trong tôi cũng từ từ tắt lịm.

Gương mặt Lưu Mục Viễn trong mắt tôi dần trở nên méo mó.

Tôi gọi cho anh ta.
Không ai bắt máy.

Người gửi video lại nhắn thêm một câu, giọng điệu tràn đầy thách thức:
"Cho dù cô có cưới anh ấy đi nữa thì đã sao? Người anh ấy yêu vẫn là tôi."

Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ chặn số đó.

Nghĩ ngợi giây lát, tôi gọi cho một người anh em thân thiết của Lưu Mục Viễn.

Điện thoại vừa kết nối, tôi hỏi thẳng:
"Lưu Mục Viễn đang ở với anh à? Cô gái đi cùng anh ta là ai?"

Đầu bên kia chần chừ, im lặng rõ ràng là có gì đó giấu giếm.

Rồi tôi nghe thấy giọng của Lưu Mục Viễn vang lên sau lưng cậu ta:
"Tới lượt cậu uống rồi đó, gọi điện cho ai vậy?"

“Chuyện công việc thôi.”
Giọng người anh em hạ thấp như đang che giấu điều gì, rồi vội vã nói thêm:
"Thôi không nói nữa, điện thoại tôi sắp cạn pin rồi."

“Tôi trả mười triệu.” Tôi lên tiếng.

“Không đời nào! Cô tưởng tôi là loại người gì chứ!”

“Năm mươi triệu. Tôi muốn toàn bộ thông tin về cô gái đó.”

“…Vậy… vậy cô đừng nói là tôi nói đấy nhé.”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng.

Cuộc gọi vừa kết thúc, chuông thông báo đã dồn dập vang lên.

Là tài khoản phụ trên mạng xã hội của Lưu Mục Viễn — một tài khoản mà tôi chưa từng biết đến.

Tôi nhấn vào xem.
Phát hiện anh ta cập nhật rất thường xuyên.
Ăn gì, đi đâu, đọc sách gì… chuyện nhỏ nhặt nào cũng chia sẻ.

Dưới mỗi bài viết đều có bình luận của một cái tên quen thuộc: Diệp Dư Chỉ.

Lưu Mục Viễn: Lại nhớ em rồi. Đang đan khăn cho người mình thương.

Diệp Dư Chỉ: Khăn em nhận được rồi. Tiếc là cô ấy đang ở nhà, em không tiện đến lấy.

Lưu Mục Viễn: Hừ, không cần thì thôi!

Chiếc khăn màu hồng ấy, chính là quà sinh nhật năm ngoái anh ta tặng tôi.
Khi ấy tôi còn ngỡ ngàng và xúc động, nghĩ mình thật sự là người quan trọng với anh ta.

Giờ mới biết, hóa ra là đồ Diệp Dư Chỉ không cần — nên mới tới lượt tôi.

Tôi tiếp tục kéo xuống, cho đến khi nhìn thấy một bài viết khiến lòng hoàn toàn lạnh đi.

Valentine năm đó, khi dịch bệnh căng thẳng nhất, tôi bị kẹt lại trong khách sạn, không thể về gặp anh ta.
Anh ta đã giận dỗi suốt mấy ngày.

Nhưng cùng ngày hôm đó, tài khoản phụ lại đăng một bức ảnh đôi hôn nhau trước gương.
Người trong ảnh là anh ta và Diệp Dư Chỉ.
Phía sau lưng họ, rõ ràng là giường trong một phòng khách sạn.

Đinh đông—

Thông báo mới bật lên.
Lưu Mục Viễn vừa cập nhật trạng thái mới.

Dòng chữ ngắn ngủi:
Tạm biệt tuổi trẻ.

Ngay bên dưới, Diệp Dư Chỉ bình luận:
Hy vọng cô ấy sẽ đối xử tốt với anh.

Tôi khẽ khàng gập điện thoại lại.
Một tay xoa nhẹ ấn đường, như thể có thể xoa dịu được nỗi nhức nhối trong tim.

 

2.

Mười một giờ đêm, điện thoại của Lưu Mục Viễn đổ chuông đúng giờ như hẹn.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy hưng phấn, còn pha chút vui vẻ không giấu được:
“Uẩn Uẩn à, tối nay em đừng chờ anh nhé.”

Tôi không trả lời.
Anh ta hơi chột dạ, lại thêm một câu:
“Mấy anh em biết anh sắp kết hôn, nên rủ nhau tổ chức một buổi tiệc chia tay đời độc thân.”

Câu nói này… tôi nghe quen đến mức thuộc lòng.

Từ sau lễ cưới của người bạn thân, Lưu Mục Viễn đã dùng lý do đó tới bảy lần.
Nói cách khác, lấy cớ “chia tay độc thân”, anh ta đã vắng nhà tròn một tuần.

Từ điện thoại, âm thanh náo nhiệt của âm nhạc, tiếng cười nói ồn ào từ đám đông như tràn qua màn đêm, phá vỡ sự yên ắng trong căn phòng tôi đang ngồi.

Thấy tôi im lặng không lên tiếng, Lưu Mục Viễn lại dịu giọng gọi:
“Bảo bối? Sao vậy? Em giận rồi à?”

Ngữ điệu vừa năn nỉ, vừa thăm dò, lộ rõ sự dè chừng.
Anh ta chờ tôi trả lời.

Tôi cúi đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Không hiểu sao, miệng lại lẩm bẩm:
“Mười một giờ rồi.”

Người ngoài có thể không hiểu câu này có nghĩa gì.
Nhưng giữa tôi và anh ta, đó là một quy ước — thứ chỉ hai người mới hiểu.

Và tôi biết, anh ta cũng nhớ.

Hồi còn đang say trong yêu đương cuồng nhiệt, chính anh ta là người lập ra cái "giới hạn mười một giờ" ấy.

Khi đó, anh ta mới đi làm, còn tôi bận rộn chạy đà cho sự nghiệp, tiệc tùng, tiếp khách triền miên đến tận khuya.

Có một lần, mãi gần nửa đêm tôi mới lết về đến nhà.
Vừa mở cửa, đã thấy anh ta cuộn mình trong ghế sofa như một con mèo nhỏ, mắt đỏ hoe.

Vừa nhìn thấy tôi, Lưu Mục Viễn lập tức nhào đến, dụi đầu vào vai tôi, giọng khẽ run:
“Uẩn Uẩn, em… em không thể về trước mười một giờ được sao?”

Hồi đó, chúng tôi vừa mới bắt đầu.
Anh ta từng rất hoạt bát, rất hay cười, như ánh nắng giữa mùa đông.

Cũng chỉ vì tôi hay về muộn, mà anh ta dần trở nên nghi ngờ, nhạy cảm, và thiếu tin tưởng.

Tôi còn nhớ rõ đôi mắt ươn ướt của anh ta hôm ấy, ánh nhìn như mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Khóe môi còn vương một chút kem ngọt từ chiếc bánh sinh nhật.

Hôm đó là sinh nhật anh ta.
Tôi không nỡ nói lời từ chối.

Thế nên, tôi gật đầu:
“Trong hai tuần tới, em sẽ cố về nhà trước mười một giờ.”

Từ hôm đó, anh ta thường xuyên gọi đến một cách công khai và nghiêm túc:
“Uẩn Uẩn, mười một giờ rồi đó, về nhà thôi nào~”
Giọng điệu chẳng khác gì một “quản gia nhỏ” đang đếm giờ đón người thương về nhà.

Lâu dần, chỉ cần anh ta vừa mở miệng: “Mười một giờ rồi.”
Tôi liền theo phản xạ mà trả lời:
“Biết rồi, về nhà thôi.”

Đó là trò chơi chỉ riêng hai người chúng tôi hiểu — một quy tắc ngầm mang tên “thân mật”.

Nhưng chính vì quá quen thuộc, quá âm thầm, nên đến khi nó biến mất, tôi mới giật mình nhận ra:
Từ bao giờ, trò chơi đó đã không còn tồn tại?

Lần đầu tiên, tôi thật sự ngồi xuống và suy nghĩ.

Có lẽ là từ khi anh ta được lên chính thức?
Hay từ lúc bắt đầu những chuyến công tác ngày một nhiều?
Hoặc… còn sớm hơn thế nữa.

Tôi không nhớ nổi lần cuối cùng anh ta nói câu đó là khi nào.
Giống như thể anh ta đã mặc định — tôi nhất định sẽ đúng giờ trở về.

Nhưng có một điều anh ta quên mất.
Cái quyền được nhắc tôi “về nhà trước mười một giờ”… vốn dĩ là do tôi mềm lòng mà cho anh ta.

Và nếu muốn, tôi có thể lấy lại.
Bất cứ lúc nào.

 

3.

Lưu Mục Viễn khựng lại, rõ ràng là hiểu tôi đang ám chỉ điều gì.
Anh ta im lặng một lúc lâu.

Cho đến khi, từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ:
“Anh Vĩễn ơi, mau lên nào, tụi em đang đợi anh đó!”

Là Diệp Dư Chỉ.

Giọng cô ta ban đầu còn xa, càng lúc càng gần. Có lẽ đã nhận ra điều gì, cô ta bật cười chế nhạo:
“Chưa cưới mà đã kiểm soát như vợ chồng rồi à? Vậy sau này cưới về chẳng phải sẽ mệt chết đi được.”

Lưu Mục Viễn không đáp.

Diệp Dư Chỉ lại giục:
“Mau lên, chơi thật lòng hay mạo hiểm đây? Cả nhóm đang chờ mỗi anh thôi đó!”

Lúc này, anh ta mới mở miệng, giọng đột ngột trở nên dịu dàng nũng nịu như cũ, mang theo chút dỗ dành:
“Bảo bối à~”

Tôi day day sống mũi, dằn lại cơn choáng nhẹ trong lòng.
Những suy nghĩ vừa thoáng qua cũng bị tôi nhanh chóng dẹp sang một bên.

“Từ nay, anh không cần phải về nhà nữa đâu.”

Lưu Mục Viễn im vài giây, như thể không tin vào tai mình.
Rồi giọng anh ta đầy bất mãn vang lên:
“Bảo bối, đây là lần cuối anh được tụ họp kiểu này đó!”

Trong lời nói là trách móc.
Trách tôi không đủ bao dung.
Trách tôi phá hỏng “đêm tự do” cuối cùng của anh ta.

Nhưng những người quen biết chúng tôi đều rõ — tôi và anh ta đã ở bên nhau ba năm.
Trong ba năm đó, tôi đối xử với anh ta như nâng niu bảo vật, sẵn sàng vì anh mà làm tất cả, đến cả sao trên trời cũng muốn hái về đặt trong tay anh.

Tuần trước, trong đám cưới của bạn thân, khi được hỏi:
“Bao giờ thì đến lượt hai người kết hôn đây?”

Tôi vừa định nói:
“Không vội, chờ thêm chút nữa.”

Thì Lưu Mục Viễn lại nói:
“Nửa năm nữa.”

Chúng tôi gần như cùng lúc lên tiếng.

Sau đó, anh ta trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt nặng trĩu sự bực bội và không vui.
Sự gượng ép đó không giấu nổi trước mặt tất cả mọi người.

Vẻ mặt của khách khứa hôm ấy… cũng trở nên rất khó coi.

Tôi nhìn bạn mình khẽ nhíu mày, bèn chủ động nói thêm:
“Chắc phải sang nửa cuối năm, chuẩn bị cưới xin cũng rắc rối lắm.”

Có lẽ vì nể mặt tôi, Lưu Mục Viễn không lên tiếng phản bác.
Nhưng vừa về đến nhà, anh ta liền nổi giận đùng đùng.

“Trương Uẩn Uẩn! Em nhất định phải ép anh sao? Anh mới hai mươi lăm tuổi đấy!”

Vậy thì sao?

Tôi nhìn anh ta, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Chúng tôi đã bên nhau ba năm.
Lúc mới yêu, anh ta thường ôm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy mong ngóng, luôn miệng nói:
“Anh muốn cưới em sớm một chút.”

Thậm chí, hai năm sinh nhật liên tiếp, điều ước duy nhất của anh ta cũng là:
Muốn cưới tôi.

Thế mà mới qua một năm…
Tất cả dường như chỉ còn là gió thoảng.

Cuộc cãi vã hôm đó không có kết quả.
Vì thật ra, chỉ có anh ta một mình nổi nóng.
Còn tôi — chỉ thấy mỏi mệt.

Nhìn khuôn mặt cứng đầu của Lưu Mục Viễn, tôi chẳng còn chút sức nào để tranh luận chuyện mình có đang "ép buộc" anh ta hay không nữa.

Cuối cùng, anh ta giận dỗi lao ra khỏi nhà và không quay về suốt đêm.

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận