#GSNH510- Nồng Cháy Với Bác Sĩ
Chương 6
Mắt anh đỏ ngầu, đỏ như phủ một lớp máu.
Anh bế tôi lao nhanh ra ngoài. Tôi cảm nhận được anh đang nghiến chặt răng, cơ mặt nơi quai hàm cũng căng cứng, co giật.
“Giang Nhiễu, em phải gắng lên! Anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu!”
Anh cúi đầu nhìn tôi, giọng run run nhưng kiên định đến nỗi khiến người ta thấy yên lòng.
Tôi muốn nói, em không sao đâu, bọn họ chưa kịp lấy thận của em.
Nhưng cái cảm giác được ai đó quan tâm sâu sắc như vậy… thật sự quá ấm áp, quá hạnh phúc.
Tôi không nhịn được, nhẹ nhàng dụi má vào ngực anh.
Cho dù Lục Trạch có vu khống anh, nói dối rằng chính anh là người mổ lấy thận của mẹ tôi…
Tôi chưa bao giờ tin một chữ.
Tôi từng xem đoạn video tuyên thệ nhập nghề năm đó của anh trên mạng.
Anh rưng rưng nước mắt, từng câu từng chữ đều hùng hồn dõng dạc.
Tôi biết, anh sẽ là người bác sĩ tốt nhất, có trách nhiệm nhất trên thế gian này.
Anh sẽ không bao giờ đồng lõa với Lục Trạch.
Anh là Trần Cảnh Hành — trong sạch và quang minh chính đại.
Còn tôi… cũng phải trở thành một Giang Nhiễu trong sạch mới được.
Chỉ là, cuối cùng tôi vẫn quá ngây thơ.
Tôi nghĩ chỉ cần một quả thận là có thể đổi lấy tự do cho mình.
Nhưng không ngờ, nhà họ Lục đã dấn sâu vào đường dây buôn bán nội tạng đen từ nhiều năm trước.
Chính vì vậy, họ mới có thể trong vài năm ngắn ngủi mà thu về khối tài sản khổng lồ.
Và điểm khởi đầu của mọi tội ác này…
Là từ việc dì của Lục Trạch — để leo lên làm vợ bé của một lão già sắp chết — đã không ngần ngại hiến tặng một quả thận.
Từ đó, bà ta một bước lên mây, và cả nhà họ Lục cũng vì thế mà phất lên.
Giống như họ đã nắm trong tay bí kíp phát tài — nhưng bàn tay ấy, toàn là máu và mạng người.
Những bộ phận nội tạng khoẻ mạnh của vô số người trẻ, bị chuyển đến cho các ông trùm tài phiệt đang thoi thóp, không cam lòng lìa đời.
Có lẽ vì làm điều ác quá nhiều, nên báo ứng mới giáng xuống người con gái duy nhất của nhà họ — Lục Vãn.
Cũng chính vì thế, ba mẹ tôi — hoàn toàn vô tội — đã mất mạng.
Lần này, họ lại muốn dùng chiêu cũ.
Vì sợ tai nạn xe sẽ làm tổn hại đến nội tạng, nên kế hoạch là: gây mê trước, lấy toàn bộ cơ quan nội tạng khỏe mạnh của tôi.
Sau đó, trên đường đến biệt thự, dàn dựng một vụ tai nạn, phóng hỏa thiêu xác, tiêu hủy dấu vết.
Tất nhiên, họ đã chuẩn bị đầy đủ khâu xử lý sau cùng. Không ai có thể phát hiện ra vết tích họ để lại.
Một cô gái mồ côi như tôi — sẽ chết bi thảm và lặng lẽ như thế.
Người ta cũng chỉ thở dài:
“Xem kìa, chỉ còn một bước là lấy được chồng giàu, mà lại chẳng có phúc phần…”
Nhà họ Lục sẽ tổ chức một tang lễ thật long trọng cho tôi, tô vẽ nên hình ảnh Lục Trạch si tình đau khổ.
Sau đó, sẽ lại có thêm một cô gái mới — khoẻ mạnh, ngây thơ — rơi vào nanh vuốt của bọn họ.
Nhưng may thay… tất cả mọi chuyện — đến đây — đã kết thúc.
Lục Trạch, cha mẹ hắn, và toàn bộ những kẻ trong nhà họ Lục dính líu đến đường dây mổ sống lấy nội tạng đều đã bị bắt giam.
Trên người họ… là những sinh mạng, là những vết máu không thể rửa sạch.
Hình phạt của pháp luật — đang chờ họ.
Lục Vãn — sau cú sốc quá lớn, lên cơn tim, suy thận nặng — chết ngay trên bàn mổ.
Thận của mẹ tôi — đương nhiên — không phải do Trần Cảnh Hành lấy.
Bác sĩ năm ấy đã bị nhà họ Lục mua chuộc bằng một khoản lớn.
Bề ngoài thì cứu người, nhưng trong bóng tối, hắn lại nhuốm đầy tội lỗi.
Hôm nay, hắn sẽ phải lấy mạng đền mạng — chờ sự phán xét của công lý.
21
Trần Cảnh Hành hẳn là đã phát hiện ra sự bất thường của nhà họ Lục từ hai năm trước.
Lục Vãn khi đó cận kề cái chết, mấy lần bị đưa vào diện báo nguy.
Và mỗi lần cần phẫu thuật ghép thận, đúng lúc lại có một quả thận phù hợp xuất hiện.
Người ta chờ ghép tạng có khi mất cả đời, kể cả có người tình nguyện hiến thì vẫn phải chờ trùng khớp.
Một sự trùng hợp kỳ lạ như thế, khiến anh — người luôn tỉ mỉ, đa nghi — bắt đầu để tâm.
Mãi đến khi tôi gặp chuyện.
Tối hôm đó, trên đường đến nhà họ Lục, tôi có gửi cho Trần Cảnh Hành một tin nhắn.
Nhưng gửi xong lại xoá hết nội dung, chỉ để lại một tin… trống rỗng.
Thế mà, người thông minh như anh, vẫn lập tức nhận ra điều bất thường.
Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, dám đánh cược lớn như thế.
Sau chuyện đó, Trần Cảnh Hành thật sự rất rất tức giận.
Anh ngồi bên mép giường, nghiêm túc, cẩn thận, không chút nhân nhượng mà giáo huấn tôi:
“Giang Nhiễu, những kẻ kiếm tiền bằng cách đó… đều là loại không có lương tâm!”
“Em có biết sau khi anh kiểm tra lại phòng phẫu thuật và toàn bộ quy trình chuẩn bị, anh mới phát hiện…”
“…hôm đó họ không chỉ định lấy một quả thận, mà là tất cả cơ quan nội tạng còn khỏe mạnh của em!”
“Nếu em còn dám làm chuyện ngu ngốc như vậy lần nữa, xem anh xử lý em thế nào!”
Anh giận đến mức gần như mất kiểm soát.
Tôi đúng là có chút sợ, nhưng hiện tại tôi vẫn an toàn.
Người đàn ông tôi yêu sâu sắc, đang ngồi đó — kiên cường như núi — bảo vệ tôi.
“Trần Cảnh Hành…”
Tôi kéo tay anh, anh không cho, môi mím chặt, giật tay ra.
Tôi không bỏ cuộc, dày mặt tiếp tục nắm lấy ngón tay anh.
Anh lại định rút ra, tôi khẽ nhăn mày:
“Chỗ vết mổ… đau quá…”
Anh giật mình, vội vàng đỡ tôi nằm xuống:
“Nằm yên nào.”
Anh vén áo tôi kiểm tra vết thương.
Tôi nhìn ánh mắt anh — vừa chăm chú vừa xót xa — trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ngọt ngào đến muốn khóc.
“Trần Cảnh Hành…”
Tôi nhẹ nhàng sờ mặt anh:
“Ôm em một cái… được không?”
Anh nhìn tôi một cái, tôi liền làm mặt đáng thương nhìn anh.
Anh vốn mềm lòng với tôi, không nỡ giận thêm nữa, cuối cùng đưa tay ôm tôi vào lòng.
“Anh ơi…”
Tôi ghé bên tai anh khẽ gọi:
“Hôm em đến khám vú ở bệnh viện, lúc anh nhìn thấy em, sao tai lại đỏ vậy?”
Nói dứt câu, tôi đã thấy vành tai anh lại bắt đầu đỏ lên.
Anh định tránh ánh mắt tôi, nhưng tôi bỗng cúi đầu, khẽ cắn một cái lên vành tai đó.
“Anh là bác sĩ ngoại khoa, cái gì chưa thấy? Chẳng lẽ nhìn các cô gái khác, tai anh cũng đỏ?”
“Giang Nhiễu…”
Giọng Trần Cảnh Hành bắt đầu loạn nhịp:
“Con gái thì phải biết giữ ý tứ một chút.”
“Anh thích em giữ ý tứ thật à?”
Trần Cảnh Hành cúi mắt nhìn tôi, sợ tôi buồn, nhíu mày rồi dỗ dành:
“Em có thể… không cần quá giữ ý, nhưng chỉ được thế trước mặt anh.”
Thấy tôi vẫn bĩu môi không vui, anh bất đắc dĩ thở dài:
“Được rồi… em thích thế nào, thì cứ thế đi.”
Câu này sau này trở thành câu anh thường nói nhất với tôi trong những năm tháng bên nhau.
Vì tôi không còn người thân, nên anh đặc biệt cưng chiều, đặc biệt bao dung.
Sợ tôi tủi thân, sợ tôi buồn, chỉ mong tôi được vui vẻ mỗi ngày.
Hôm chúng tôi chính thức xác định mối quan hệ,
Trần Cảnh Hành nghiêm túc giới thiệu tôi với gia đình và bạn bè của anh.
Tôi không biết đó là trùng hợp hay cố ý,
Nhưng khi anh giới thiệu tôi với lũ em họ em gái trong nhà, anh nói một câu khiến tôi thấy thật quen thuộc—
“Về sau thấy Giang Nhiễu, đừng gọi linh tinh, đây là chị dâu chính hiệu của mấy đứa.”
Cô gái hôm đó đi cùng anh đến nhà họ Lục, khẽ cười nhìn chúng tôi.
“Chị dâu à, em biết ngay là anh Cảnh Hành thích chị mà.”
Tôi hơi ngại, cũng có chút bất ngờ — trước đây tôi còn từng nghi ngờ mối quan hệ giữa họ.
“Hôm đó vừa bước vào, ánh mắt anh ấy đã dính chặt lên người chị rồi.”
Trần Vi cười khúc khích, ôm lấy cánh tay tôi:
“Cơ mà chị dâu thật sự rất xinh đẹp, em cũng thích chị nữa đó!”
Tôi không kìm được quay sang nhìn anh.
Ông trời thật công bằng, những gì bạn từng mất đi, rồi sẽ có người khác mang đến cho bạn theo một cách khác.
“Nhìn gì thế?”
Anh đưa tay xoa đỉnh đầu tôi, ánh mắt bất lực mà dịu dàng:
“Mắt nhìn đến ngây người rồi kia.”
“Anh sao lại đẹp trai như vậy chứ.”
Tôi ôm lấy cánh tay anh, khẽ thở dài cảm thán.
Khoảnh khắc ấy, như thể tôi trở về những năm tháng thiếu nữ vô lo vô nghĩ.
Trần Cảnh Hành hơi nghiêng đầu liếc tôi một cái:
“Người đẹp trai thế này, từ nay về sau là của em hết. Vui không?”
Tôi tất nhiên là vui rồi. Nhân lúc không ai chú ý, tôi kiễng chân, lén hôn lên cằm anh một cái.
Anh khẽ ho một tiếng, ngón tay đang nắm lấy tay tôi chậm rãi nóng lên, từng chút từng chút một.
“Đừng vội… trời còn chưa tối đâu.”
Anh thì thầm bên tai tôi.
Nhưng tôi nắm tay anh, kéo thẳng ra khỏi đại sảnh, chạy một mạch đến cuối hành lang vắng người.
“Nhiễu Nhiễu…”
Anh giữ lấy tay tôi, nhắc tôi chạy chậm lại.
Tôi ngước nhìn gương mặt anh dưới ánh trăng, không kiềm được, đưa tay nâng khuôn mặt đó lên:
“Bác sĩ Trần…”
“Chuyện tăng sinh tuyến vú của em hình như… vẫn chưa ổn, tối nay lại hơi đau rồi, anh… có muốn khám lại giúp em không?”
Ngón tay tôi chậm rãi trượt xuống, dọc theo lồng ngực anh, chạm đến tay anh.
Rồi tôi nắm lấy tay đó, đặt lên ngực mình, ấn xuống.
“Thuốc của bác sĩ Trần… hình như không hiệu quả.”
“Hay là đổi phương pháp nhé? Em nghe nói, nếu chồng bệnh nhân massage thích hợp, có thể giảm đau rất hiệu quả…”
Nói rồi anh cúi đầu xuống, ánh trăng dịu dàng bao phủ lấy hai chúng tôi.
Trần Cảnh Hành hôn tôi, những ngón tay đan chặt lấy tay tôi.
“Giang Nhiễu…”
“Ưm…” Tôi bị anh hôn đến mức đầu óc mụ mị.
“Anh từng nói… anh đã từng thích một cô gái.”
“Hả?” Tôi mở to mắt theo phản xạ, định đẩy anh ra.
“Cô ấy từng ngủ gật trước mặt anh… trong thư viện.”
Anh vừa nói, vừa nhìn tôi đầy dịu dàng, trong giọng nói là nụ cười khẽ khàng:
“Hôm đó anh nhìn cô ấy ngủ rất lâu.”
“Trước khi đi, anh đánh thức cô ấy dậy, chỉ vào cuốn sách trên bàn.”
“Anh đã để lại số điện thoại trong cuốn sách đó.”
“Nhưng cô ấy không nhìn thấy.”
“Trần Cảnh Hành…”
Tôi ngây người — khi ấy tôi chỉ mải xấu hổ vì bị phát hiện chảy nước miếng, đâu còn để ý anh chỉ cuốn sách nào…
“Nhưng may là… mọi chuyện vẫn chưa muộn. Cái gì là của anh, sớm muộn gì cũng vẫn là của anh.”
Anh ôm chặt tôi, thì thầm bên tai:
“Nhiễu Nhiễu, em là điều quan trọng nhất mà anh… đã mất đi, và cuối cùng… đã tìm lại được.”
— Hoàn —
(Đã hết truyện)
#GSNH 682 Trùng Sinh Những Năm 80: Vả Mặt Kẻ Hạ Độc (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Vả mặt,
HE ,
Trọng Sinh ,
Sảng văn,
Năm thứ hai sau khi kỳ thi đại học được tổ chức trở lại, tôi đỗ vào đại học B ở thủ đô.
Bốn năm miệt mài học tập đã giúp tôi giành được cơ hội quý giá để đi du học.
Không ai ngờ rằng, một người luôn có thành tích xuất sắc như tôi lại trượt kỳ thi tiếng Anh EPT - kỳ thi tuyển chọn du học sinh toàn quốc.
Trong nỗi đau khổ, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng điểm số của mình đã bị người khác mạo danh chiếm đoạt.
Ngày mà tôi đưa ra khiếu nại về vấn đề này, tôi đã ngã gục bất tỉnh sau khi uống nước trong bình của mình.
Từ đó, tôi trở thành một người thực vật khiến ai ai cũng tiếc nuối.
Nhiều năm sau, khi những người bạn cùng phòng - giờ đây đã công thành danh toại đến thăm tôi, tôi nghe họ nói chuyện mà linh hồn bị giam cầm của tôi bấy lâu nay trở nên điên cuồng giãy giụa.
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên từng hồi.
Tôi dồn hết sức lực mở mắt ngồi bật dậy.
Vậy mà tôi lại trở về những năm 80, đúng vào thời điểm sắp tham gia kỳ thi tuyển chọn du học!
Đời này, tôi tuyệt đối không để số phận của mình bị thay đổi!
Tôi nhất định phải tự tay c/ắ/t đ/ứ/t bàn tay của kẻ đã hại mình!
1
Bên ngoài là tiếng phát thanh tiếng Anh quen thuộc vang lên.
Bên trong là những người bạn cùng phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Chính xác mà nói, tôi đã vượt qua kỳ thi tuyển chọn du học tiếng Anh vào năm 1982. Trong thời gian đào tạo tại Học viện Ngoại ngữ, tôi ở chung phòng với ba người bạn.
Lúc này, cả ba đang kinh ngạc nhìn tôi, rõ ràng là bị cảnh tôi đột ngột bật dậy khỏi giường, thở hổn hển và cảnh giác quan sát đã khiến họ sợ hãi.
Người gan dạ nhất - Lâm Hạ - ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi tôi có khỏe không.
Cô ấy chu đáo đề nghị tôi ở lại ký túc xá nghỉ ngơi, còn nói sẽ xin phép hộ tôi buổi học sắp tới.
Nhưng tôi không thể chấp nhận lòng tốt của cô ấy.
Là cô ấy sao? Tôi nhớ rất rõ, thành tích của Lâm Hạ chỉ ở mức trung bình, vậy mà cuối cùng lại thể hiện xuất sắc trong kỳ thi du học tiếng Anh toàn quốc, thuận lợi vào một trường danh tiếng ở Anh.
Là cô ấy đã mạo danh điểm số của tôi rồi còn đầu độc tôi sao?
Lâm Hạ rõ ràng không ngờ rằng lòng tốt của mình lại bị tôi đáp trả bằng ánh mắt đề phòng.
Gương mặt cô ấy lập tức sa sầm.
Tôi chợt nhận ra, bất kể kẻ hại tôi là ai, tôi cũng không thể để lộ sơ hở.
Nếu bị phát hiện rằng tôi đã nghi ngờ, có khi chúng sẽ dùng thủ đoạn khác đối phó với tôi.
Một khi đã muốn đề phòng thì sẽ càng khó khăn hơn.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức điều chỉnh sắc mặt, mỉm cười cảm ơn sự quan tâm của Lâm Hạ, nói rằng mình chỉ gặp ác mộng, bây giờ đã ổn hơn rồi nên không thể để lỡ buổi học.
Một lần nữa, tôi bước ra khỏi phòng rồi đi đến lớp.
Trong lòng tôi còn trăm mối suy tư, tôi không biết vì sao mình lại đột ngột quay về những năm 80.
Nhưng tất cả những điều này chân thật đến mức tuyệt đối không phải là mơ.
Nếu ông trời thương xót đã cho tôi cơ hội được sống lại một lần nữa.
Vậy thì đời này, tôi nhất định phải nắm chắc số phận của mình!
Bất cứ ai cũng đừng hòng cướp đi cuộc đời vốn thuộc về tôi!
Chuông vào học vang lên, tôi vùi đầu vào đống bài vở.
Nhiều năm chìm trong tình trạng thực vật, tôi sợ kiến thức của mình đã mai một.
May thay, tôi vẫn có thể hiểu hết những gì thầy giáo giảng.
Trí nhớ, năng lực học tập, tất cả đều là những gì tôi từng sở hữu khi còn là cô gái tuổi đôi mươi.
Tan học, các bạn cùng phòng rủ nhau xuống căn-tin ăn cơm.
Tôi viện cớ chưa đói rồi một mình quay về ký túc xá.
Ngồi trên giường, tôi chìm vào suy tư.
Ba người bạn cùng phòng kia, ai mới là kẻ đã hại tôi?
2
Ba chúng tôi đều là cựu sinh viên của Đại học B, cũng chính vì thế mà khi vào Học viện Ngoại ngữ, chúng tôi được phân vào cùng một phòng ký túc xá.
Nhưng nếu nói là thân thiết, thực ra cũng chỉ dừng lại ở mức hiểu sơ về nhau.
Lâm Hạ tính tình vô tư, thành tích học tập bình thường nhưng đầu óc nhanh nhạy. Nếu nói cô ấy có thể bất ngờ đạt kết quả cao trong kỳ thi EPT lần này cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Trước đây, cô ấy từng có một hai lần phát huy ngoài mong đợi trong các kỳ thi quan trọng.
Diệp Tư Lạc là một cô gái trầm lặng và kín đáo, ngày ngày chăm chỉ học tập, thành tích luôn ổn định. Chỉ là, tôi nghe nói gia đình cô ấy không muốn cô ra nước ngoài, họ mong cô tốt nghiệp xong sẽ sớm đi làm, lấy được suất lương thực phẩm theo chế độ nhà nước rồi cưới một người đàn ông tốt. Vì chuyện này mà trong suốt thời gian đào tạo, cô ấy và người nhà đã nhiều lần xảy ra mâu thuẫn, ảnh hưởng không nhỏ đến việc học.
So với sự nghi ngờ dành cho hai người kia, tôi lại có phần yên tâm hơn về Tống Tri Tâm.
Chúng tôi là đồng hương, đã cùng nhau bước đi trên con đường này. Trước kỳ thi tuyển chọn, cô ấy lo lắng mình không làm được bài, tôi đã đặc biệt đưa cho cô ấy những ghi chép quan trọng của mình. Sau khi trúng tuyển, cô ấy biết ơn tôi vô cùng, còn chăm sóc tôi trong sinh hoạt hàng ngày.
Sau khi phân tích từng người, tôi quyết định rằng, ngoài việc học ra thì tôi còn phải âm thầm quan sát những người bạn cùng phòng.
Chỉ có như vậy, nếu có ai muốn hại tôi, tôi mới có thể phát hiện ra dấu hiệu bất thường ngay từ đầu.
Bạn cùng phòng rất nhanh đã ăn xong và trở về.
Tống Tri Tâm lo tôi đói nên đặc biệt mang về cho tôi một chiếc bánh bao nhân rau.
Bánh được gói trong một chiếc túi vải, khi tôi cầm trên tay vẫn còn ấm.
Khi tôi đang ăn, Diệp Tư Lạc bỗng đến tìm tôi để đối chiếu đáp án bài kiểm tra đọc hiểu trên lớp hôm nay.
Mười câu hỏi, chúng tôi chỉ có ba câu trùng nhau.
Gương mặt Diệp Tư Lạc hơi tái nhợt.
Tống Tri Tâm ở bên cạnh liếc nhìn rồi thản nhiên thốt lên:
"Ơ kìa! Diệp Tư Lạc, hôm nay cậu làm sai đến bảy câu à? Dạo này sao lại tuột dốc vậy?"
Sắc mặt Diệp Tư Lạc vốn đã nhợt nhạt, nghe xong câu này càng khó coi hơn.
Đôi mắt cô ấy nhanh chóng ngấn nước rồi bỗng nhiên bùng nổ, trừng mắt nhìn Tống Tri Tâm mà quát lớn:
"Dựa vào đâu mà tôi làm khác đáp án với Tô Tĩnh Thu thì chắc chắn là tôi sai, cô ấy đúng? Cô ấy là đáp án tiêu chuẩn à? Cô ấy cho cậu mượn ghi chép thì cậu liền bênh vực cô ấy sao?"
Cơn giận bộc phát khiến cả phòng chấn động.
Tống Tri Tâm bị quát đến sững sờ, còn chưa kịp phản bác thì Diệp Tư Lạc đã bật khóc chạy thẳng ra ngoài.
Tống Tri Tâm ấm ức lẩm bẩm:
"Cô ấy bị làm sao thế? Trước giờ bài đọc hiểu của cậu ấy chưa từng sai bao giờ mà..."
Tôi nhìn theo bóng lưng Diệp Tư Lạc đang chạy đi, trong lòng trầm ngâm.
Nhà tắm nước nóng của trường chỉ mở cửa vào khung giờ cố định, lúc này đang vào khoảng thời gian ít người.
Sau khi ăn xong, tôi xách bình nước nóng đi về phía khu nước nóng công cộng.
Đi được nửa đường, tôi tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng lướt qua.
Là Diệp Tư Lạc.
Cô ấy vừa từ văn phòng của giám đốc Ban Liên Hợp bước ra rồi nhanh chóng biến mất vào bóng tối.
Tôi nheo mắt lại.
Kiếp trước, điểm số của tôi bị người khác mạo danh chiếm đoạt, đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể làm dễ dàng.
Nếu giám đốc Ban Liên Hợp có liên quan đến việc này...
Vậy thì mọi chuyện dường như đã dễ giải thích hơn nhiều.
Toàn bộ quá trình đào tạo và thi cử tại Học viện Ngoại ngữ, Ban Liên Hợp đều nắm giữ vai trò quan trọng, có quyền lực không hề nhỏ.
Dù thế nào đi nữa, một Diệp Tư Lạc có thành tích ngày càng sa sút, một Diệp Tư Lạc có khả năng dính líu đến Ban Liên Hợp...
Tôi đều phải hết sức đề phòng.
Những ngày tiếp theo, dường như mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ.
Tôi vẫn miệt mài học tập như kế hoạch.
Nhưng trong lòng luôn có một dự cảm rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Điều này khiến tôi phải cẩn thận từng li từng tí, càng thận trọng trong lời nói và hành động.
Thế nhưng, có những chuyện dù có muốn né tránh cũng không thể tránh được.
Tối hôm đó, sau tiết tự học đầu tiên, tôi đi ra nhà vệ sinh.
Vừa quay trở lại lớp chưa được bao lâu, tôi đã thấy Tống Tri Tâm vội vã chạy đến, vừa thở hổn hển vừa cuống quýt kêu lên:
"Không hay rồi! Không hay rồi!"
Tim tôi thắt lại.
Quả nhiên, cuối cùng vẫn có người không ngồi yên được nữa.
…
3
Sổ ghi chép ôn thi của tôi biến mất rồi!
Tống Tri Tâm tự trách đến mức giậm chân liên tục.
Tôi đã cho cô ấy mượn sổ ghi chép sau khi tan học.
Vậy mà bây giờ lại không tìm thấy nữa.
Mọi người đều biết tầm quan trọng của sổ ghi chép ôn thi, vậy nên liền xúm lại giúp nhau tìm kiếm. Thế nhưng, nó như thể bốc hơi khỏi nhân gian, lật tung cả lớp học vẫn không thấy đâu.
Tôi hỏi Tống Tri Tâm xem cô ấy có luôn ngồi ở chỗ mình không.
Cô ấy chần chừ, mãi mới ấp úng nói ra sự thật: lúc nãy ngoài sân bóng rổ ồn quá, cô ấy tò mò leo lên cửa sổ nhìn một lúc.
Tôi lập tức hiểu ra.
Người cô ấy thích, chắc chắn đang chơi bóng rổ trong giờ giải lao.
Cô ấy mải mê ngắm người ta, tất nhiên chẳng còn tâm trí đâu để ý đến sổ ghi chép tôi cho mượn.
Mà trong khoảng thời gian nghỉ giữa tiết, lớp học vốn dĩ không có nhiều người ở lại. Những người không ra ngoài, hoặc là vùi đầu vào học, hoặc là tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi.
Tống Tri Tâm cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, không ngừng xin lỗi.
Tôi chỉ nghĩ về chuyện sổ ghi chép, không trách cô ấy nhưng cũng không thể lên tiếng an ủi.
Tôi tiếp tục tìm kiếm khắp các ngóc ngách trong lớp.
Lúc này, vài người bắt đầu xì xào.
“Tôi thấy Tô Tĩnh Thu đúng là kiêu căng quá mức, học giỏi thì sao chứ, có ai ưa đâu! Ai mà chẳng có sổ ghi chép, sao chỉ có mỗi cô ta là bị mất?”
“Cậu tìm khắp lớp thế này là có ý gì? Coi chúng tôi là kẻ trộm à? Chẳng lẽ không thể là người ngoài lớp lẻn vào lấy sao?!”
“Đúng vậy, Tô Tĩnh Thu, rốt cuộc cậu nghi ngờ ai? Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không tìm thấy sổ trong lớp thì phải xin lỗi cả lớp đấy!”
…
Chúng tôi đã lật tung mọi ngóc ngách, từng bàn học đều được kiểm tra kỹ lưỡng.
Nhưng sổ ghi chép vẫn không thấy đâu.
Càng lúc càng có nhiều người yêu cầu tôi xin lỗi, nói rằng tôi đang làm ảnh hưởng đến danh dự của cả lớp.
Có người còn mỉa mai, nói rằng những kẻ không ưa tôi có đầy rẫy, biết đâu là người ngoài lớp lấy trộm.
Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn đám đông.
Chậm rãi mở miệng:
“Tôi có thể xin lỗi. Nhưng tôi muốn kéo rèm cửa lại, tắt đèn.”
Lập tức có người cười lớn:
“Ồ! Đại mỹ nhân Tô đây là muốn giữ thể diện hả? Được thôi, kéo rèm, tắt đèn nào! Cùng nghe cô ấy xin lỗi!”
Người đó vừa nói vừa kéo rèm xuống.
Sau cùng, đèn trong lớp vụt tắt.
Toàn bộ phòng học chìm vào bóng tối.
Có người thúc giục tôi nhanh chóng xin lỗi, đừng làm mất thời gian tự học buổi tối.
Nhưng ngay sau đó, một người trong lớp bỗng thốt lên đầy ngạc nhiên:
“Ơ kìa! Sao kia lại phát sáng?”
Đáng lẽ trong bóng tối tuyệt đối không thể nhìn thấy gì.
Nhưng ở một góc lớp, có một tia sáng xanh nhàn nhạt lập lòe.
Ánh sáng rất yếu nhưng vẫn đủ để thu hút sự chú ý.
“Cái gì vậy? Sao lại phát sáng?”
“Ai đang đứng ở góc đó? Vừa nãy ai ngồi chỗ đó?”
“Hình như ngón tay của ai đó cũng phát sáng! Không… không chỉ tay, mà còn cả trước ngực nữa!”
…
Người trong góc dường như muốn cuộn tròn lại để che đi ánh sáng trên người mình.
Nhưng dù có xoay sở thế nào, ánh sáng vẫn len lỏi phát ra.
Trong bóng tối, tôi bước từng bước về phía bóng dáng ấy.
Đứng đối diện cô ta.
Tôi sao có thể xin lỗi chứ?
Điều tôi muốn là lôi ra kẻ đã giở trò!
Sống lại lần nữa, tôi không có trái tim của thánh mẫu.
Nếu đã hại tôi, vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần trả giá thật đắt!
“Có phải cậu đang rất thắc mắc không?”
Tôi chậm rãi cất tiếng, không gian hỗn loạn phút chốc im ắng hẳn.
Rõ ràng, đây cũng là điều mà tất cả mọi người đều muốn biết.
“Tôi sẽ nói cho các cậu nghe.”
Tôi hạ giọng, kéo dài từng chữ một.
“Sổ ghi chép ôn thi của tôi, mỗi ngày tôi đều bôi lên đó một lớp bột huỳnh quang. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Nếu ai đó đã xem qua nó, trên người người đó sẽ dính bột phát sáng. Nếu là Tống Tri Tâm, hiện giờ cô ấy cũng sẽ có ánh sáng trên người. Nhưng hôm nay cô ấy chưa hề xem, còn tôi sau khi đi vệ sinh đã rửa tay, nên trên tay tôi cũng không có bột huỳnh quang.”
“Nói cách khác… ai là kẻ trộm sổ ghi chép của tôi thì trên người kẻ đó sẽ có ánh sáng.”
Mọi người bừng tỉnh.
Không ai cần phải nhắc nhở, tất cả đồng loạt xông lên, ghì chặt người trong góc lại.
Ai đó vội vàng bật đèn.
Tất cả đều muốn xem, rốt cuộc là ai đã làm hoen ố danh dự của lớp học!
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰