#GSNH528 - Mẹ Tôi – Chim Hoàng Yến Ly Hôn Rồi Bùng Cháy
Chương 4
14
Lâm Vãn Như có vẻ bị đả kích đến tận gốc rễ, sau đó hoàn toàn yên phận một thời gian dài.
Cô ta trở nên dịu dàng bất thường, mỗi ngày đều quan tâm hỏi han ba tôi đủ điều, chăm sóc ân cần chu đáo, như thể lại hóa thân thành bạch nguyệt quang “thuần khiết không nhiễm bụi trần, sinh ra chỉ vì tình yêu”.
Ba tôi vốn dĩ rất dễ mềm lòng, nên thái độ với cô ta cũng dần dần dịu lại.
Hai tháng sau, Lâm Vãn Như bắt đầu thường xuyên buồn nôn, ngủ li bì.
Dì Trương – người giúp việc – lén nói với tôi:
“Tiểu thư, tôi nhìn dáng vẻ cô Lâm… tám phần là có rồi.”
Tôi cười lạnh trong lòng, ngoài mặt thì không đổi sắc.
Tối hôm đó, cuối cùng Lâm Vãn Như cũng nhịn không được nữa, mặc váy ngủ lụa rộng rãi, tựa đầu vào ngực ba tôi, vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc mà nói:
“Anh Đình… em… em có thai rồi.”
Ba tôi đang xem tin tài chính, nghe vậy thì khựng lại, quay đầu nhìn cô ta, trong mắt không có lấy một tia vui sướng như cô ta mong đợi.
Lâm Vãn Như không nhận ra điều đó, tiếp tục e thẹn nói:
“Hôm qua em thử bằng que thử, hai vạch rồi. Em vui lắm, cuối cùng mình cũng có con với nhau rồi…”
Vừa nói vừa liếc tôi đầy khiêu khích, ánh mắt rành rành ý khoe mẽ.
Tôi dựa lưng vào ghế sofa, từ tốn gọt táo, nghe vậy ngẩng đầu cười tươi:
“Chúc mừng nha dì Lâm, chúc mừng ba nữa, có quý tử rồi thì phải đãi tiệc lớn thôi chứ, bày mấy chục bàn cho rôm rả.”
Sắc mặt ba tôi trầm xuống rõ rệt, ông đặt điều khiển xuống bàn, giọng không rõ cảm xúc:
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
Lâm Vãn Như sợ ông không tin, vội móc từ túi ra một tờ giấy siêu âm, như hiến bảo mà đưa qua.
“Anh xem đi, để cẩn thận em còn đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói đã sáu tuần rồi đó!”
Ba tôi chỉ liếc qua tờ giấy một cái rồi ném thẳng lên bàn trà, ánh mắt nhìn cô ta trở nên lạnh như băng.
“Anh nhớ anh đã nói rất rõ – anh chỉ cần một đứa con là Niệm Niệm thôi.”
Nụ cười của Lâm Vãn Như đóng băng tại chỗ:
“Anh Đình, em biết anh thương Niệm Niệm, nhưng… nhưng đây là con của tụi mình mà, anh không mong chờ sao?”
“Mong chờ?”
Ba tôi bỗng bật cười.
“Tôi mong cái gì? Mong chờ một đứa không biết từ đâu ra, đến để chia phần gia sản của tôi à?”
15
Lời ba tôi vừa thốt ra, không khí trong phòng khách lập tức đóng băng.
Mặt Lâm Vãn Như tái mét như tờ giấy, trừng mắt nhìn ông, giọng run rẩy đầy khiếp sợ:
“Cố Đình! Anh… anh có ý gì vậy? Gì mà ‘con hoang’? Đây là con của anh!”
“Con của tôi?”
Ba tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta:
“Lâm Vãn Như, mười năm trước tôi từng gặp tai nạn giao thông, từ lâu đã không còn khả năng sinh sản rồi.”
Tôi vừa cắn thêm miếng táo, vừa bình thản xem phim miễn phí.
Lâm Vãn Như tưởng có thể dùng đứa con để buộc dây, nào ngờ cô ta tính đủ đường lại quên tính đến phần cứng hỏng hóc của ba tôi.
Cô ta ngây người, môi run lẩy bẩy, nước mắt tuôn rơi như mưa rào:
“Không thể nào… không thể nào… Cố Đình, anh đang gạt em đúng không?
Anh không muốn đứa con này nên mới bịa ra chuyện này để lừa em, đúng không?!”
Ba tôi bật cười lạnh:
“Cứ cho là tôi đang bịa đi. Nhưng còn cô, ngay hôm nay có thể cút ra khỏi đây.”
Ông thậm chí không thèm liếc cô ta thêm cái nào, quay sang bảo vệ đứng ở cửa:
“Đưa cô ta cùng đồ đạc, ném hết ra ngoài.”
Lâm Vãn Như nhào tới ôm lấy chân ông, gào khóc đau đớn như bị lột da:
“Đừng mà! Cố Đình, anh nghe em giải thích! Em yêu anh nhiều lắm, em chỉ vì quá yêu nên mới muốn sinh con cho anh… Em biết lỗi rồi… tha cho em lần này đi! Em hứa không dám nữa đâu!”
Ba tôi ghê tởm hất cô ta ra, lạnh lùng phun một chữ:
“Cút.”
Lâm Vãn Như bị bảo vệ lôi đi như một mớ rác.
Tiếng gào khóc tuyệt vọng của cô ta vang vọng khắp phòng khách, nhưng rất nhanh sau đó chìm vào im lặng.
Thế giới cuối cùng cũng trở lại bình yên.
Tôi ăn xong quả táo, ném cái lõi vào thùng rác, thong thả đi tới chỗ ba, thấp giọng nói:
“Ba, con không muốn can thiệp ba lấy ai, nhưng phải nói thật… gu của ba thật sự rất tệ.”
Ba tôi khựng lại, từ sau lưng nhìn có phần… còng xuống thấy rõ.
16
Sau khi Lâm Vãn Như bị đuổi khỏi nhà, bầu không khí trong nhà trở nên kỳ quái.
Dù hôm đó ba tôi tỏ ra rất dứt khoát, nhưng mấy tuần sau ông vẫn như người mất hồn.
Thường xuyên tự nhốt trong thư phòng đến khuya, chuyện công việc cũng giao gần hết cho cấp dưới xử lý.
Tôi thì chẳng thèm quan tâm. Người lớn phải tự gánh hậu quả cho những lựa chọn ngu ngốc của mình.
Còn mẹ tôi?
Sự nghiệp như diều gặp gió.
Bà đầu tư vào một công ty công nghệ sắp phá sản, giúp họ phát triển một app tên “Chi Tâm”, chuyên cung cấp dịch vụ trị liệu cảm xúc và đồng hành tinh thần cho nữ giới.
Người dùng có thể đặt lịch trực tuyến, hẹn gặp các anh trai đẹp trai để trò chuyện, phân tích tình cảm, bói toán, chơi game, học tập/ làm việc có giám sát từ xa…
Dịch vụ toàn diện, lành mạnh, chất lượng cao, được kiểm soát nghiêm ngặt – cực kỳ được lòng người dùng.
Chỉ trong 3 tháng ra mắt, app đã cán mốc 5 triệu người dùng, trở thành ứng dụng xã hội tiềm năng nhất năm.
Chưa hết, mẹ tôi còn tung bộ sản phẩm collab cùng “Chi Chi Sweetie”:
Từ tinh dầu thơm, mặt nạ, card ảnh, standee… cái nào cũng cháy hàng.
Sau đó bà thâu tóm luôn một công ty sản xuất phim nhỏ, chuẩn bị đầu tư vào loạt web drama lấy chủ đề phát triển bản thân của phụ nữ – biên kịch chính không ai khác ngoài Thẩm Chi – người đã đọc hơn một vạn cuốn truyện tổng tài.
Mẹ tôi không còn là con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son mang tên Cố Đình nữa.
Bà đã trở thành nữ vương thực thụ.
Bà được mời lên bìa tạp chí tài chính hàng đầu, tham dự diễn đàn doanh nhân, cùng trò chuyện sòng phẳng với giới tài phiệt.
Mỗi lần xuất hiện công khai, mẹ đều ăn mặc sang trọng, makeup hoàn hảo, khí chất đầy mình khiến người ta không thể rời mắt.
Ngày xưa bà từng vì yêu mà chịu để bản thân bị che lấp, nhưng… dù có phủ bụi, viên minh châu vẫn là minh châu.
Chỉ cần lau đi, liền tỏa sáng rực rỡ.
Nói ra thì ngại, nhưng giờ số tiền tôi đang vắt được từ ba, mẹ tôi nhìn cũng chẳng buồn ngó tới nữa.
Bà bảo tôi cứ tiêu cho vui là được rồi.
17
Từ các mối quan hệ làm ăn, ba tôi bắt đầu liên tục nghe thấy tin tức về những thành tựu gần đây của mẹ tôi.
Ban đầu ông còn không tin.
Cho đến khi trong một buổi tiệc từ thiện long trọng, ông tận mắt chứng kiến mẹ tôi – với tư cách khách mời danh dự – được các doanh nhân, nghệ sĩ nổi tiếng vây quanh như nữ hoàng, mời lên sân khấu chính giữa ánh đèn rực rỡ.
Thẩm Chi, trong chiếc váy dạ hội cao cấp đặt riêng, khí chất xuất chúng, đứng dưới ánh đèn phát biểu ung dung tự tại.
Ba tôi ngồi phía dưới, giữa biển người, lặng lẽ nhìn bà như người thất hồn.
Tôi ngồi bên cạnh, nhìn rõ trong ánh mắt ông là kinh ngạc, hối hận, và một nỗi mất mát không thể che giấu.
Tiệc kết thúc, ông kéo tôi lại.
“Niệm Niệm, đưa ba tới chào hỏi mẹ con một tiếng.”
Tôi nhướng mày:
“Ba, là Tổng giám đốc Cố cơ mà, muốn gặp ai còn cần con dắt đi sao?”
Câu nói nhẹ như gió nhưng đập thẳng vào mặt.
Ba tôi lúng túng, mặt hiện lên một tia xấu hổ: “Ba chỉ là…”
“Ba à, mẹ con bây giờ bận lắm – bận kiếm tiền, bận sống vui vẻ.
Trong lịch trình của mẹ, đã không còn mục ‘Cố Đình’ nữa rồi.”
Tôi mỉm cười, nhưng giọng thì lạnh đến buốt người.
Sắc mặt ba tôi tối sầm lại.
Nhưng ông không bỏ cuộc.
Từ hôm đó, ông bắt đầu thử đủ mọi cách ngốc nghếch để níu kéo.
– Mỗi ngày đều gửi một bó hồng xanh tươi mới nhất tới công ty mẹ tôi, và mẹ tôi… chia luôn cho lễ tân hết.
– Ông mua bộ trang sức đắt tiền mà mẹ từng thích, định tặng lại, mẹ bảo trợ lý nhắn:
“Cảm ơn ông Cố, nhưng Tổng giám đốc Thẩm giờ không còn thích hãng này nữa.”
– Thậm chí ông còn ngồi chờ dưới tòa nhà công ty mẹ tôi, ngồi hàng giờ chỉ để mong thấy bà một lần.
Tiếc thay, mẹ tôi thì bận mở rộng đế chế, hoặc đang cùng mấy anh trợ lý cao 1m85 – cơ bụng 8 múi – ra khơi du ngoạn, chẳng có thời gian gặp một người đã là quá khứ.
18
Màn “truy vợ giai đoạn tro cốt” của ba tôi kịch liệt tới mức… trở thành trò cười trong giới thượng lưu.
Ai cũng bàn tán:
“Tổng giám đốc Cố đúng là bị heo đụng đầu, mắt mù như quạ, bỏ lỡ cả viên ngọc sáng như vậy…”
Hôm ấy là lễ gõ chuông niêm yết sàn chứng khoán của tập đoàn “Chi Tâm Group”.
Mẹ tôi – với vai trò Chủ tịch Hội đồng quản trị – đứng giữa sàn giao dịch, toả sáng như vì sao giữa trời.
Tôi đứng bên cạnh mẹ, nhìn những ánh đèn flash rực sáng từ dưới sân khấu, trong lòng trào dâng một niềm tự hào không thể nói thành lời.
Sau buổi lễ, trong tiệc mừng, ba tôi xuất hiện.
Ông lặng lẽ xuyên qua đám đông, đi thẳng tới trước mặt mẹ tôi.
Trông ông tiều tụy hơn trước rất nhiều, tóc hai bên mai đã điểm bạc, từ một doanh nhân phong độ nay thành một “lão đại” mệt mỏi.
“Chi Chi…”
Giọng ông run rẩy, dè dặt.
Mẹ tôi đang trò chuyện vui vẻ cùng mấy nhà đầu tư, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu, ánh mắt lịch sự mà lạnh nhạt:
“Ông Cố, có việc gì sao?”
Chỉ một tiếng “Ông Cố”, mà vành mắt ba tôi đỏ hoe.
Ông gần như van xin:
“Chi Chi, anh biết anh sai rồi.
Trước kia là anh mù mắt, không biết trân trọng…
“Em… em có thể cho anh một cơ hội nữa không?
Mình làm lại từ đầu, được không?”
Tôi đứng bên cạnh mẹ, chuẩn bị bật chế độ vặn vẹo, thì mẹ tôi chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
Bà nâng ly champagne, nhẹ nhàng cụng ly với ông từ xa, giọng điềm tĩnh:
“Ông Cố, tôi nghĩ ông hiểu nhầm rồi.
Tôi chưa từng trách ông.
Ngược lại, tôi còn phải cảm ơn.”
“Nhờ có sự phản bội năm xưa của ông, tôi mới biết rằng –
thoát khỏi ông rồi, hóa ra cuộc đời lại rực rỡ như thế.”
“Còn chuyện quay lại à?”
Mẹ tôi khẽ bật cười.
“Xin lỗi, tôi là người đã quen chơi cờ không hối nước.”
Nói xong, bà lơ đẹp Cố Đình đang chết đứng tại chỗ, quay sang nháy mắt với tôi:
“Đi thôi bảo bối, mẹ giới thiệu cho con anh cả nhà dì Trần, cao ráo, đẹp trai, mẹ xem qua rồi, ổn áp lắm.”
Tôi nhỏ giọng làu bàu: “Con mới năm nhất mà…”
“Mới năm nhất mới có thời gian nghiên cứu!
Cơ hội không chờ người đâu, đi nhanh lên!”
Hai mẹ con tôi vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, chẳng ai ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang đứng lặng trong góc đó nữa.
Bởi vì cuộc đời là vậy mà – chỉ có thể tiến về phía trước.
Quay đầu? Không có đâu.
【Toàn văn hoàn】
(Đã hết truyện)
#GSNH 638 Hai Lần Bị Đâm Sau Lưng (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Vả mặt,
1.
Kỳ thi đại học kết thúc, các thí sinh lần lượt bước ra khỏi trường thi, ai nấy đều ngập tràn tự tin và khí thế bừng bừng.
Đúng lúc đó, mẹ tôi gọi điện tới.
Bà tức đến mức như muốn phát nổ:
“Vũ Lâm, con mau về nhà ngay, có chuyện lớn rồi!”
Là một nhân viên chăm chỉ như tôi, dù trời có sập xuống, tôi cũng phải đón ái nữ của sếp tôi xong đã rồi tính.
“Mẹ, con còn phải đưa tiểu thư nhà sếp về, xong việc con mới về được.”
Mẹ tôi như sắp khóc đến nơi, giọng càng lúc càng gào thét:
“Con rốt cuộc là làm thư ký hay làm bảo mẫu thế hả? Cẩu Vệ bị Triệu Lệ Lệ quyến rũ đi rồi!”
Tôi phải đưa điện thoại ra xa, vì giọng mẹ tôi sắp xuyên thủng cả màng nhĩ tôi.
“Được được được, nửa tiếng nữa con về.”
Miệng thì nói vậy, nhưng tôi vẫn từ tốn đưa tiểu thư nhà sếp về trước, rồi mới lề mề lái xe về căn nhà mới.
Vừa vào đến khu chung cư, mấy cô chú hàng xóm vốn hay chào hỏi nay nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.
Tôi cũng chẳng để tâm.
Đợi thang máy lên tới tầng, cửa vừa mở ra.
Một cảnh tượng không thể nào tệ hơn ập vào mắt.
Mẹ tôi, tay cầm dép, tay cầm chổi, đang đánh túi bụi cặp đôi trần như nhộng chỉ quấn tạm cái chăn đỏ, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng cả hành lang.
Tên đàn ông thì chỉ còn mỗi cái quần lót, mặt bị in nguyên dấu dép như đóng dấu.
Trong tay anh ta còn đang cố ôm chặt cô gái, vừa che vừa kéo cái chăn đỏ che đi chỗ hiểm.
Nhưng cho dù che thế nào, cảnh tượng lồ lộ kia vẫn cứ hiện ra không thể giấu được.
Cô gái kia mặt đã bị tát sưng phù.
Phần trên, lớp trang điểm mắt lem nhem như gấu trúc.
Phần dưới, son đỏ lem đến tận đuôi mắt, nhìn chẳng khác gì chú hề.
Chậc chậc, thật đáng thương, mà cũng thật xấu.
Những hàng xóm nhiều chuyện không dám ra ngoài, chỉ dám thò điện thoại qua khe cửa chống trộm quay video lại cảnh tượng sốc óc.
Thấy tôi về, bọn họ vội vàng sập cửa, dừng quay.
Mẹ tôi, gã đàn ông, và cô gái kia, cùng lúc quay đầu nhìn tôi.
Tôi giả vờ yếu đuối, thả công văn xuống đất, nước mắt rưng rưng, chỉ biết vừa khóc vừa gọi:
“Mẹ ơi!”
2
Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường.
Là người bị cắm sừng đến phát sáng, dĩ nhiên tôi phải thể hiện cho ra dáng “người bị hại nhất hệ mặt trời”.
Cặp cẩu nam tiện nữ kia chỉ bị xây xát da thịt, còn tôi thì tổn thương tinh thần cả đời.
Thế là tôi khóc, oa oa oa.
Mẹ tôi thì giận không để đâu cho hết, xả một tràng như súng liên thanh với cảnh sát, khiến Cẩu Vệ và Triệu Lệ Lệ không xen nổi một chữ.
Tôi rúc vào ghế sofa thút thít, lúc lấy khăn giấy chấm nước mắt còn tranh thủ liếc nhìn hai kẻ phản bội kia.
Cả hai mặt mày đều sưng phù.
Tay mẹ tôi nặng thế nào tôi rõ, đảm bảo bầm ít nhất nửa tháng chưa tan, nhưng nếu kiểm tra thì chắc cũng không đến mức bị coi là thương tích gì nghiêm trọng.
Cảnh sát rất nhanh đã hiểu rõ mọi chuyện:
Vị hôn phu sắp cưới của tôi đã gian díu với bạn thân tôi từ lâu.
Hai người hẹn nhau đến căn nhà mới tôi vừa mua, nhìn thấy bộ chăn gối đỏ thẫm chuẩn bị cho đêm tân hôn, hứng tình nổi lên, quyết định “quẩy tới bến” trên chính chiếc giường hôn sự đó…
Chẳng ngờ, mẹ tôi vốn đã không ưng cái bộ chăn đó, định tới thay ra trước khi tôi về, liền vô tình bắt gặp cảnh tượng “kinh điển” này.
3
Trước mặt cảnh sát, Cẩu Vệ tỏ vẻ đạo mạo, lớn tiếng đòi kiện mẹ tôi vì cố ý gây thương tích.
Tôi bên này cũng ngừng khóc, bình thản cầm lấy chiếc túi mà Triệu Lệ Lệ để quên trên sofa.
Triệu Lệ Lệ giằng lại, nhưng giằng không nổi.
Tôi giũ một cái — chiếc nhẫn đính hôn của tôi, vài chiếc vòng vàng lắc bạc trên bàn trang điểm, cùng với chiếc khóa Trường Mệnh bằng ngọc cổ mà bà ngoại tôi để lại cho tôi, tất cả rơi xuống lạch cạch.
Sắc mặt cảnh sát lập tức sầm xuống, nghiêm giọng:
“Chuyện này là sao?”
Triệu Lệ Lệ còn định quanh co:
“Cái này… tôi… tôi là bạn thân của Vũ Lâm, là cô ấy đích thân tặng cho tôi.”
Câu này đến Cẩu Vệ cũng không tin nổi, buột miệng lẩm bẩm:
“Cô ấy đâu có rộng rãi đến thế…”
Triệu Lệ Lệ lập tức tức tối trợn mắt lườm hắn.
Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.
Đúng là đồng đội heo, chưa kịp bàn nhau lời khai cho khớp.
Mẹ tôi run rẩy nhặt chiếc khóa Trường Mệnh lên, giọng cũng run theo:
“Mẹ ơi! Đây là thứ mẹ để lại cho Vũ Lâm lúc lâm chung mà!”
Ngay cả mấy anh cảnh sát dày dạn kinh nghiệm cũng không giấu nổi vẻ khinh bỉ và mỉa mai trên mặt.
Tôi thuận thế lấy luôn sổ đỏ, chứng minh nhân dân và giấy tờ mua nhà ra.
Căn nhà này từ đầu đến cuối, Cẩu Vệ chỉ ôm ý định ăn không, một đồng cũng không bỏ ra.
Tôi mở luôn video trích xuất từ camera giám sát trong nhà.
Rõ ràng là Cẩu Vệ tự ý dắt Triệu Lệ Lệ vào nhà tôi mà không hề xin phép.
Triệu Lệ Lệ còn ngang nhiên lục lọi bàn trang điểm của tôi, lấy đồ không chớp mắt.
Nếu chỉ là ngoại tình, cùng lắm cũng chỉ bị lên án đạo đức.
Nhưng mà — ăn cắp tài sản, thì bản chất hoàn toàn khác rồi đấy.
Cảnh sát cũng có trách nhiệm răn dạy mẹ tôi một trận, bảo gặp chuyện thì không thể động tay đánh người trước được.
Mẹ tôi cắn chặt không buông, khẳng định là thấy người lạ xâm nhập nhà mình nên hành động theo bản năng tự vệ chính đáng.
Hơn nữa, trên người Triệu Lệ Lệ còn tìm được toàn bộ tang vật.
Cuối cùng, cảnh sát nghiêm nghị bảo Cẩu Vệ và Triệu Lệ Lệ cùng nhau về đồn trình bày rõ ràng.
Hai người còn cố vùng vẫy:
“Nhưng mà chúng tôi cũng bị đánh cơ mà!”
Ngay lập tức, mẹ tôi thuận thế ngã phịch xuống đất.
Tôi vội vàng lao đến lay bà, hốt hoảng hét lên:
“Gọi 115! Nhanh lên!”
Hàng xóm đều là người tận mắt chứng kiến.
Người được xe cứu thương chở đi chính là mẹ tôi.
Còn Cẩu Vệ và Triệu Lệ Lệ, tuy mặt mũi tím bầm, nhưng vẫn phải đàng hoàng lên xe cảnh sát.
Một bà cô gần sáu mươi tuổi “solo” với hai đứa đôi mươi, cuối cùng còn bị đưa đi bệnh viện.
Như vậy vẫn chưa đủ nói lên vấn đề à?
Trước khi xe cứu thương đóng cửa, tôi còn cố gắng diễn trọn vai hiếu thảo:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ nhất định phải ráng chịu đựng nha mẹ!”
4
Vào viện xong, tôi cầm theo thẻ bảo hiểm y tế của mẹ tiện thể làm luôn gói kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Sau một loạt xét nghiệm, quả thực mẹ tôi bị cao huyết áp và tiểu đường.
Những chứng bệnh kiểu này, nhẹ thì không sao, nhưng nếu nặng thì cũng không đơn giản. Mẹ tôi kêu chóng mặt hoa mắt, tay chân bủn rủn, vậy thì chắc là thuộc loại rất nặng rồi.
Thế là, mẹ tôi hoàn toàn danh chính ngôn thuận nằm viện dưỡng bệnh mấy ngày liền.
Còn cái đôi cẩu nam tiện nữ kia, chẳng lẽ không xứng đáng vào đồn làm “tour trải nghiệm 15 ngày” à?
Trong lúc nằm viện, mẹ tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi mà xin lỗi tôi:
“Vũ Lâm, là mẹ không làm tròn trách nhiệm.”
“Sao hồi đó mẹ lại thấy Cẩu Vệ vừa mắt, còn để con với nó dây dưa đến tận hôn sự thế này!”
Từng ấy năm sống cùng, tôi đã đúc kết ra chân lý: nếu không tận mắt nhìn thấy, mẹ tôi dù có đánh chết cũng không nhận sai.
Tôi càng phản kháng mạnh, bà lại càng hăng máu muốn áp đặt.
Nửa năm ở bên Cẩu Vệ, tôi sớm biết nhân phẩm hắn có vấn đề, nhưng hắn lại quá giỏi giả vờ làm “nam tử hoàn hảo” trước mặt người lớn.
Mẹ tôi một mực nhắm hắn làm con rể, hắn lại bám riết không buông.
Nếu không có vụ hôm nay làm bà tỉnh ngộ, thì e là tôi thật sự sẽ không thoát nổi gọng kìm hai tầng của mẹ và vị hôn phu.
Tôi lạnh mặt hỏi:
“Mẹ, giờ mẹ còn muốn ép con kết hôn nữa không?”
Mẹ tôi lập tức trở mặt nhanh như lật bánh tráng:
“Thằng này không được thì đổi thằng khác. Vũ Lâm, con đừng để một thằng đàn ông cặn bã làm lỡ chuyện cả đời mình!”
Tôi không đáp lời.
Xem ra, liều thuốc lần này vẫn chưa đủ mạnh.
5
Chưa được bao lâu sau khi mẹ tôi xuất viện, vòng bạn bè của bà lập tức nổ tung.
Hôm ấy tôi đang họp, điện thoại rung liên hồi không dứt.
Cuộc họp không thể bị gián đoạn, bất đắc dĩ, tôi đành phải tắt máy.
Tận đến lúc mặt trời lặn, tôi mới bật máy lại.
Hàng chục cuộc gọi nhỡ, cùng thông báo đỏ chót “99+ tin nhắn” trên WeChat đập vào mắt.
Mẹ tôi quả thật không nghỉ ngơi được một giây nào trong ngày hôm đó, từ đầu thì hừng hực chính nghĩa, đến cuối thì cạn cả khí lực.
Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đó nửa tiếng:
【Vũ Lâm, mẹ không làm loạn nữa đâu, con đừng nghĩ quẩn nha.】
Phải rồi.
Cuối cùng bà cũng nhớ ra, người bị bạn thân và người yêu phản bội cùng lúc, chịu tổn thương lớn nhất phải là tôi mới đúng.
Ông chủ tôi – Hạo Tiêu, sau khi kết thúc cuộc họp lại bất ngờ quay lại văn phòng.
Anh nhìn tôi, giọng trầm xuống:
“Nhà có chuyện à? Trông sắc mặt em không ổn.”
Tôi lảng tránh:
“Có chút việc vặt thôi ạ.”
Hạo Tiêu nói:
“Nếu có việc, tôi cho em nghỉ phép. Kỳ thi đại học của Tiểu Ti phát huy rất tốt, là nhờ công em đấy.”
Tôi lập tức đáp:
“Cũng là do Tiểu Ti cố gắng đúng lúc thôi ạ.”
Ngoài chức danh thư ký riêng, tôi còn kiêm luôn giáo viên dạy kèm cho cô con gái sếp – Tiểu Ti.
Hạo Tiêu cười khẽ:
“Nền tảng của con bé vốn yếu, không có em bồi dưỡng suốt một năm nay, làm sao thi tốt được.”
“Thế này nhé, cuối năm ngoài thưởng Tết, tôi sẽ phát thêm một khoản tiền thưởng nữa cho em.”
Tôi đáp thực tế:
“Điểm thi đại học còn chưa có. Nếu Tiểu Ti thật sự đủ điểm vào trường top đầu, khi đó anh thưởng cũng chưa muộn. Mà thật ra, thứ tôi cần… không phải là tiền.”
Ánh mắt Hạo Tiêu sáng lên, hỏi:
“Vậy em muốn gì?”
Tôi khẽ nhếch môi:
“Chi nhánh mới của tập đoàn ở Hoa Đông… hình như vẫn chưa có người làm leader thì phải?”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰