Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH529 - Sống Lại Cuộc Đời Mới

Chương 5



Lần đó, tôi sợ đến mức suýt ngất. Tôi đã giơ chân đá thẳng vào chỗ hiểm của anh ta, khiến anh ta hét lên đau đớn và ngã xuống đất.

Chắc vì cú đá quá mạnh, sau đó chồng chị ta không còn dám động đến tôi nữa, mỗi lần gặp tôi đều tránh xa.

Nhưng bây giờ nhìn góc chụp của bức ảnh, rõ ràng đây là vị trí đã được sắp đặt trước.

Trong đầu tôi bất chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.

Tôi nắm chặt cổ tay chị họ, ánh mắt như muốn nuốt sống chị ta.

“Chị đã biết từ trước rồi, đúng không?”

Chị ta lảng tránh ánh mắt tôi, nói với giọng đầy hoảng loạn:

“Chị không biết em đang nói gì!”

Tôi tức đến mức muốn chửi thề.

“Tôi hiểu rồi. Lúc đó chị còn đang ở cữ, không thể giúp chồng thỏa mãn, nên cố tình về nhà mẹ đẻ để tạo cơ hội cho chồng chị ra tay với tôi.”

“Sau đó chị không cam lòng, nên đã sắp đặt sẵn máy quay để ghi lại bằng chứng. Dù sau này chị và chồng có ly hôn, chị vẫn có thể đẩy tôi ra làm kẻ tội đồ.”

“Trương Lệ Hoa, chị thật đáng kinh tởm!”

Chị họ bị tôi vạch trần sự thật, sắc mặt lúc thì trắng bệch, lúc lại đỏ bừng, cuối cùng chị ta nổi giận mà hét lên:

“Dù có là tao làm thì sao? Cuối cùng mày cũng đâu có chịu thiệt thòi gì!”

“Chồng ta thích mày thì đó là phúc của mày! Nếu không phải tao  đưa mày về nhà thì cả đời này mày cũng không có cơ hội tiếp xúc với một người đàn ông tốt như vậy. Mày phải biết ơn tao mới đúng!”

Biết ơn cái khỉ gì chứ!

Nhìn cái vẻ mặt tự tin của chị ta, tôi thật sự chỉ muốn đấm thẳng vào mặt chị ta.

May mắn là tôi đã chuẩn bị từ trước.

Tôi lấy điện thoại ra, giơ lên cho chị ta thấy màn ghi âm đang chạy, rồi lắc nhẹ trước mặt chị ta.

“Những gì chị vừa nói, tôi đã ghi âm hết rồi.”

“Chồng chị là loại người gì, cả khu này ai cũng biết. Bảo mẫu trước kia của chị đã lan truyền khắp nơi rồi.”

“Chị còn định dùng mấy bức ảnh này để đe dọa tôi? Tôi nói cho chị biết, nếu chị dám tung những bức ảnh này để bịa đặt, tôi sẽ đưa đoạn ghi âm này cho cảnh sát.”

“Đừng quên, tôi còn có Lâm Sương đứng sau. Tôi đảm bảo chị và chồng chị sẽ không bao giờ thoát khỏi cảnh tù tội!”

Chị họ sợ hãi trước lời đe dọa của tôi, không còn cách nào đối phó, cuối cùng chỉ có thể hậm hực lườm tôi một cái rồi bỏ đi.

Trước khi đi, chị ta còn hét lên:

“Cô nghĩ cô là ai mà trái đất không thể quay nếu thiếu cô à?”

“Cứ đợi đấy, không cần bảo mẫu, nhà tôi vẫn sống tốt được!”

11

Chị họ không tìm được người giúp việc, đành quyết định tự mình lo liệu mọi việc trong nhà.

Chị ta nghỉ việc, bắt đầu làm nội trợ toàn thời gian.

Nhưng khổ nỗi, chị ta không có kinh nghiệm, con cái ở với chị vài ngày thì khóc la, cơ thể bé bị dị ứng, nổi đầy mẩn đỏ.

Chị ta cũng không còn thời gian để dọn dẹp nhà cửa, thậm chí thức ăn cho chó trong bát cũng bị mốc mà không kịp thay.

Chồng chị họ đi làm về, mở nắp nồi ra thì chỉ thấy có nửa bát cháo thiu, cảm giác như cả thế giới sụp đổ.

Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, mẹ chồng chị ta phải được gọi đến để giúp đỡ.

Trước đây, bà ta luôn chê bai tôi làm việc nhà không sạch, giặt quần áo không kỹ, nấu ăn không hợp khẩu vị. Giờ đến lượt bà ta phải làm tất cả những việc đó, chỉ vài ngày đã khiến bà ta đau lưng mỏi gối.

Hơn nữa, phòng ngủ phụ đã được chuyển thành phòng trẻ em, không còn chỗ ngủ, bà mẹ chồng đành phải dọn vào cái phòng nhỏ ngoài ban công.

Bà ta sức khỏe kém, mới ở trong đó được hai tháng mà đã bắt đầu có triệu chứng chóng mặt và buồn nôn.

Chị họ chỉ nghĩ mẹ chồng giả bệnh để tránh việc nhà, thế là hai người cãi nhau kịch liệt.

Không ngờ, sau đó tình trạng của bà ta càng ngày càng tồi tệ đến mức ngất xỉu ngay trong bếp khi đang nấu ăn.

Bà ta được đưa đi cấp cứu, sau khi trải qua hàng loạt xét nghiệm, kết quả cho thấy bà ta đã bị ung thư máu, giống hệt tôi kiếp trước.

Bác sĩ nói nguyên nhân có thể là do khí formaldehyde từ vật liệu kém chất lượng vượt quá mức an toàn. Chị họ và chồng vừa nghe đến căn phòng ngoài ban công thì đều lặng lẽ cúi đầu, cảm thấy áy náy vô cùng.

Dù sao đi chăng nữa, nhưng có bệnh cũng phải chữa.

Họ vừa mua nhà này được vài năm, lại mới sinh con, tiền tiết kiệm gần như cạn kiệt. Còn lương hưu của mẹ chồng cũng bị bà tiêu sạch vào những cuộc chơi mạt chược với bạn bè.

Tiền trong nhà đều đã dùng hết, họ cũng đã vay mượn khắp họ hàng, nhưng vẫn không đủ. Cuối cùng, chị họ phải tìm đến tôi cầu cứu.

“Liễu Tiểu, chị biết em có tiền, chị thực sự không còn cách nào khác nữa rồi, xin em giúp chị với.”

“Những chuyện trước đây, chị biết là lỗi của chị, chị xin lỗi em.”

“Mẹ chồng chị còn đang nằm viện cần tiền để cứu mạng, xin em cho chị vay một ít, sau này chị sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho em.”

Chị ta nói bằng giọng chân thành, khiến bất kỳ ai nghe cũng sẽ cảm động và sẵn sàng giúp đỡ.

Nhưng tôi là người đã từng chết một lần rồi.  Tôi hiểu rõ, có những chuyện không thể chỉ cần một lời “xin lỗi” là xong.

12

Kiếp trước, sau khi tôi mắc bệnh, chị họ và gia đình đi du lịch một tháng để tránh mặt bố mẹ tôi, vì họ sợ phải đối mặt với sự đòi hỏi công lý. Đến khi họ trở về, tình trạng của tôi đã trở nên rất nghiêm trọng.

Nhà tôi khi đó không còn tiền, bố mẹ tôi không đành lòng nhìn con gái mình chờ chết, nên đã đứng đợi ở hành lang nhà chị họ suốt hai ngày trời, cuối cùng cũng chặn được họ.

Bố mẹ tôi, cũng là dì và dượng ruột của chị ta, hai người già cúi đầu cầu xin chị họ và mẹ chồng vay tiền để chữa bệnh cho tôi.

Lúc đó, chị họ và mẹ chồng đã nói gì?

À, họ dùng chổi đuổi bố mẹ tôi ra ngoài như đuổi tà.

“Con Liễu Tiểu nhà các người mắc bệnh thì liên quan gì đến chúng tôi? Đó là do nó đáng đời.”

“Có trách thì trách nhà họ Lương các người xui xẻo thôi.”

“Phì! Xui xẻo! Nhà tôi không có loại bà con nghèo hèn như các người. Muốn chết thì chết xa ra, đừng bao giờ đến tìm chúng tôi nữa!”

Họ thậm chí còn xịt cồn khắp nơi, những chỗ mà bố mẹ tôi từng đứng, như thể bố mẹ tôi mang theo thứ bệnh dịch nguy hiểm.

Ngay cả sau khi tôi qua đời, họ vẫn không buông tha, lan truyền tin đồn khắp nơi rằng tôi khi làm bảo mẫu đã ăn cắp vặt, chết cũng là đáng đời.

Vì vậy, khi nhìn chị họ đứng trước mặt tôi, rưng rưng nước mắt, khúm núm cầu xin tôi cho vay tiền, tôi chỉ muốn bật cười thật to.

Đúng là tự làm tự chịu, quả báo nhãn tiền!

Bất kể chị ta cầu xin thế nào, tôi vẫn kiên quyết nói mình không có tiền. Chị ta không lấy được từ tôi dù chỉ một xu.

Không có tiền chữa trị, bệnh tình của mẹ chồng chị ta nhanh chóng chuyển biến xấu, chẳng bao lâu sau bà ta đã qua đời tại bệnh viện.

Lúc bà chết, không có ai bên cạnh. Chị họ và chồng thì đang bận rộn tranh chấp ly hôn.

Gia đình họ đều cạn tiền, nghe nói có người trong nhà mắc bệnh bạch cầu, căn nhà cũng chẳng ai muốn mua.

Hai người đùn đẩy trách nhiệm về bệnh tình của mẹ chồng, cãi nhau đến mức không ai có thời gian chăm sóc con cái, cuối cùng dì tôi không thể chịu nổi nữa, đành mang đứa bé về nuôi.

Sau đó, họ bắt đầu tranh giành quyền nuôi con trong vụ ly hôn. Vì mắc nợ quá nhiều do vay tiền chữa bệnh, cả hai đều không muốn gánh vác trách nhiệm nuôi con.

Thời gian đó tôi không quan tâm nhiều đến chuyện của chị họ, vì đang bận rộn với kỳ thi.

Tôi đang cố gắng thi lấy chứng chỉ dinh dưỡng và tâm lý học, dự định sẽ hoàn thành cả hai trong năm nay. Nếu có cơ hội, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc du học để nâng cao kiến thức.

Dù sao thì có nhiều kỹ năng cũng không bao giờ thừa. Đối với tôi, tự trau dồi kiến thức là điều quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại.

Lần tiếp theo tôi nghe tin về gia đình chị họ là vào dịp Tết.

Nghe nói sau nhiều năm tranh chấp, cuối cùng chị họ và chồng cũng ly hôn thành công.

Chị ta mang theo đứa bé rồi nhờ người giới thiệu, kết hôn với một ông chủ nhỏ ở vùng ven biển, nghe đâu khá giàu có.

Chị ta vui mừng nghĩ rằng mình sắp được sống trong giàu sang, nhưng chẳng bao lâu sau lại mất tích.

Hóa ra, người đàn ông đó là kẻ bạo hành. Hắn ta đến nội địa để tìm vợ vì ở địa phương, hắn đã có tiếng xấu đến mức không ai dám lấy.

Chị họ bị hắn ta đánh đến chết, sau đó xác bị vứt ra vùng hoang dã, mãi sau này người ta mới tìm thấy.

May mắn là trước khi sự việc xảy ra, đứa con đã được đưa về nhà dì tôi, thoát khỏi bi kịch.

Còn chồng chị họ, sau khi gia đình tan nát thì anh ta mắc phải chứng nghiện rượu nặng. Một đêm nọ, anh ta uống quá nhiều rồi trượt chân ngã xuống sông. Ba ngày sau, người ta mới vớt được xác anh ta lên.

Gia đình đã hại chết tôi ở kiếp trước, cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn.

Tôi và Lâm Sương ký hợp đồng dài hạn. Từ một bảo mẫu lo liệu mọi sinh hoạt của Lâm Duệ, sau khi cô ấy hồi phục, tôi trở thành trợ lý riêng của Lâm Sương, cùng chị ấy dần dần tiếp quản công ty.

Về sau, tôi được thăng chức, từ trợ lý riêng lên làm thư ký trưởng của văn phòng tổng giám đốc, từng bước đi đến một vị trí mà ở kiếp trước tôi chưa bao giờ dám mơ ước.

Lâm Sương hỏi tôi:

“Bây giờ nhìn lại, em có hối hận vì đã bắt đầu công việc là bảo mẫu không?”

Tôi mỉm cười nhìn chị ấy.

“Không hối hận.”

“Mỗi bước đi trong cuộc đời này của em đều đáng giá.”

[Toàn văn hoàn]

(Đã hết truyện)

#GSNH510- Nồng Cháy Với Bác Sĩ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại,

1.

Cả nhóm lập tức im bặt.

Tôi nhìn dòng tin nhắn ấy, bật cười vì quá nực cười.

Cô gái kia bắt đầu làm quen với mọi người bằng một giọng ngọt đến lợ, gửi icon công chúa hôn gió rồi tag tôi:

“Chị ơi moah~ Em còn nhỏ, sau này nhờ chị chỉ bảo thêm nha~”

Tôi thấy thật ngứa mắt, lập tức rời khỏi nhóm và tắt điện thoại.

Thật ra kiểu chơi sốc như này của Lục Trạch cũng chẳng phải lần đầu.

Mỗi lần chiến tranh lạnh đều là tôi chủ động làm lành.

Nhưng lần này, tôi không còn muốn đoán xem anh ta thật hay giả vờ nữa.

Dứt khoát blo/ck toàn tập cho nhẹ đầu.

Vốn dĩ hôm nay là sinh nhật tôi, vậy mà lại xảy ra trò này, lòng cũng có chút nặng nề.

Tôi thay một chiếc váy đen nhỏ, gọi xe đến quán bar mới mở ở trung tâm thành phố.

Uống đến nử/a say, có hai gã đàn ông tiến đến bắt chuyện.

Tôi nheo mắt nhìn họ rồi lắc đầu từ chối.

Nhưng hai tên kia chẳng biết điều, vẫn cố nắm lấy tay tôi không buông.

Tôi hoảng lên, định đứng dậy rời đi nhưng vùng vẫy mãi vẫn không thoát được.

Đúng lúc quay đầu nhìn quanh, tôi chợt thấy một người quen, anh họ của Lục Trạch, Trần Cảnh Hành.

Bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất và trẻ tuổi nhất của bệnh viện thành phố.

Không mặc blouse trắng, hôm nay anh diện áo sơ mi đen, quần dài, đeo kính gọng mảnh.

Góc nghiêng đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Sống mũi cao thẳng, đường nét cằm sắc sảo đầy cuốn hút.

Bàn tay thon dài không cầm d.a/o mổ mà đang nâng ly rượu, ngón nào ngón nấy như được tạc từ ngọc.

Hai tên đàn ông kia càng lúc càng quá trớn, tôi sốt ruột, liền hướng về phía Trần Cảnh Hành gọi to:

“Anh ơi!”

Anh không quay đầu lại, nhưng bạn anh thì nhìn sang phía tôi, rồi cười đầy ẩn ý, khẽ ra hiệu cho anh ấy.

Trần Cảnh Hành đặt ly rượu xuống, nhìn theo hướng bạn chỉ, lông mày khẽ nhướng lên.

Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát được.

Có chút tủi thân, tôi gọi lần nữa, giọng mềm nhũn:

“Anh ơi…”

Lúc này, Trần Cảnh Hành mới tháo kính, gập lại cẩn thận rồi đứng dậy, sải bước đi về phía tôi.

“Xin lỗi, cô ấy là bạn tôi. Làm ơn tránh ra.”

Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng.

Hai gã kia liếc nhìn anh, rồi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đắt đỏ, liền buông tay rút lui.

“Em một mình tới đây uống rượu? Lục Trạch đâu rồi?”

Trần Cảnh Hành chau mày, có phần không hài lòng:

“Con gái con đứa, đừng u/ống đến mức này.”

Dây váy bên vai tôi hơi trễ xuống.

Ánh mắt anh lướt qua, rồi vội vàng dời đi.

Anh quay người lấy áo khoác của mình, choàng lên vai tôi:

“Anh gọi Lục Trạch đến đón em.”

“Chia tay rồi.”

Tôi lảo đảo đứng dậy, đôi mắt ngà ngà say lấp lánh nhìn anh:

“Anh ơi, anh đưa em về được không?”

“Giang Nhiễu, anh là anh họ của Lục Trạch.”

“Em biết.”

Tôi bước lên một bước, loạng choạng, anh lập tức đỡ lấy eo tôi:

“Đứng cho vững.”

“Đứng không nổi… Anh ơi, em chóng mặt, đứng không vững…”

Tôi ngẩng mặt trong vòng tay anh, nhìn thấy tai anh đỏ ửng.

Chợt nhớ đến lần trước tôi bị đ.a/u ngực, đi khám dú, đặt trúng số của anh.

Khi anh kiểm tra cho tôi, tai anh cũng đỏ lên như thế…

“Giang Nhiễu, anh gọi bạn em đến đón em. Em ngồi yên đi.”

Anh kéo tay tôi định gỡ ra.

Tôi lại ôm chặt eo anh hơn:

“Anh ơi, lần trước anh bảo em phải tái khám tuyến dú, mà em bận quá quên mất rồi… Hay đêm nay anh khám lại giúp em được không?”

2

Tôi vừa dứt lời, quả nhiên tai anh lại đỏ bừng lên.

Anh nắm lấy tay tôi, lại một lần nữa đẩy tôi ra xa một chút.

Khẽ ho một tiếng, rồi nghiêm túc hỏi tôi:

“Uống thuốc xong còn đau nữa không?”

“Vẫn đau chứ, nhất là mấy ngày sắp đến kỳ, vừa căng vừa nhức.”

Tôi cau mày, đưa tay ôm lấy bên ngực trái:

“Bác sĩ Trần, có phải thuốc anh kê lần trước không hiệu quả không?”

“Ngày mai tôi đi làm, em đến kiểm tra lại một lần nữa.”

“Nhưng mà bây giờ em đau quá rồi… Có cách nào giảm đau nhanh không?”

“Đau mà còn ra ngoài uống rượu?”

Trần Cảnh Hành hơi nhíu mày, hàng chân mày đẹp đẽ của anh khẽ siết lại.

Tôi mím môi, mắt hoe đỏ nhìn anh:

“Bác sĩ Trần, hôm nay là sinh nhật em, vậy mà Lục Trạch lại công khai yêu người khác…”

Anh nhìn tôi từ trên xuống, không biết là tôi say nên hoa mắt, hay thật sự có ảo giác—

Tôi dường như thấy ánh mắt anh thoáng qua một chút xót xa.

Chiếc xe của Trần Cảnh Hành rất rộng và thoải mái.

Tôi ngồi ở ghế sau, ôm lấy một chiếc bánh kem nhỏ, trên đó cắm một cây nến màu hồng.

Là do Trần Cảnh Hành vừa mua cho tôi.

Tôi nhắm mắt ước, rồi thổi tắt ngọn nến.

Sau đó lấy hết can đảm, chấm một chút kem lên mặt anh.

Anh mắc chứng sạch sẽ khá nặng.

Vậy nên liền nhíu mày rõ rệt, nhưng hình như… lại không giận.

Hôm tôi đến khám vú, anh đang tiếp một bệnh nhân khác.

Trước sau rửa tay bảy, tám lần.

Tay anh rất đẹp, thon dài và mạnh mẽ.

Tôi cảm giác, hai bàn tay ấy nếu ôm lại, vừa khéo ôm trọn vòng eo tôi.

Trong đầu không kiềm được mà hiện ra vài hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, khiến tôi khô cả miệng.

Mặt nghiêng của anh đối diện tôi, tôi thấy chỗ kem trắng nổi bật trên gương mặt tuấn tú ấy.

Tôi không nhịn được, khẽ ghé lại gần, ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếm đi lớp kem đó.

________________________________________

3

Vị ngọt của kem tan ra nơi đầu lưỡi, mềm mại mát lạnh.

“Giang Nhiễu.”

Anh trầm giọng gọi tên tôi, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay tôi.

Bên trong xe ánh đèn mờ ảo, gương mặt tuấn tú của anh gần sát ngay trước mắt.

Tôi nhìn thấy trong đáy mắt anh, có một tia bối rối khó kìm nén.

Còn bàn tay đang giữ cổ tay tôi, dường như có chút run nhẹ.

Tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi cồn sát trùng nhè nhẹ trên người anh, xen lẫn hương rượu nồng đậm.

Cả người tôi choáng váng.

Sao trên đời lại có người đẹp trai đến thế?

Hồi đại học, anh là nam thần nổi tiếng khắp trường.

Tôi cũng giống như bao cô gái khác, từng lén đến lớp học của anh để ngắm.

Tìm đủ mọi cách để được học cùng tiết tự học với anh.

Có lần, trong thư viện, tôi còn giành được chỗ ngồi đối diện anh.

Anh học rất chăm, cúi đầu làm bài suốt hai tiếng mà chẳng hề ngẩng lên.

Còn tôi thì ngồi đối diện ngắm anh đúng hai tiếng.

Không biết làm sao lại ngủ gật.

Mất mặt nhất là khi Trần Cảnh Hành đứng dậy rời đi, còn gọi tôi tỉnh dậy.

Còn đưa tôi một tờ khăn giấy, bảo tôi lau nước miếng.

Lúc đó tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.

Sau đó chẳng còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt anh nữa.

Lần gặp lại sau đó, tôi và Lục Trạch vừa mới xác định quan hệ.

Mà anh lại chính là người anh họ mà Lục Trạch vừa kính vừa sợ.

Tôi vẫn nhớ rõ, lúc gặp anh ở nhà Lục Trạch—

Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nhưng anh, từ giây phút đầu nhìn thấy tôi, vẻ mặt đã lạnh nhạt và xa cách.

Lúc đó Lục Trạch còn an ủi tôi, nói anh họ anh ấy vốn dĩ đã vậy, tính tình lạnh lùng, không gần gũi nữ giới.

Thậm chí còn có người từng nghi ngờ giới tính của anh.

“Giang Nhiễu.” Trần Cảnh Hành vẫn nắm lấy cổ tay tôi, đột nhiên kéo tôi sát về phía anh.

“Nhìn rõ tôi là ai chưa?”

“Nhìn rõ rồi.”

“Tôi là ai?”

“Anh… anh họ.”

“Ngẫm kỹ rồi hãy trả lời.”

Đầu tôi quay cuồng, lờ mờ nghĩ—

Ừ nhỉ, tôi và Lục Trạch chia tay rồi, thì anh còn là anh họ kiểu gì nữa?

“Bác sĩ Trần.” Tôi ngoan ngoãn đổi cách gọi.

“Tên.”

Anh siết tay chặt hơn, kéo tôi gần như ngã vào lòng anh.

Anh cúi đầu nhìn tôi, sống mũi cao gần như chạm vào mũi tôi.

“Trần… Trần Cảnh Hành.” Tôi né tránh ánh mắt, ấp úng đáp lời.

“Vị kem ngon không?”

Anh đột nhiên hỏi một câu khiến tôi ngớ người.

“Hả?”

Tôi tròn mắt nhìn anh, chưa kịp hiểu thì anh đã cúi đầu—

Hôn tôi.

4

Chút kem còn sót lại dính trên môi tôi.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng liếm sạch lớp kem ấy.

Đầu óc tôi ong ong cả lên, ngón tay mềm nhũn đặt lên ngực anh.

Nhưng chẳng còn chút sức nào để đẩy anh ra.

“Nhắm mắt lại.”

Anh khẽ cắn tôi một cái.

Hơi thở nóng hổi phả bên tai, giọng anh vừa trầm vừa lạnh, lại quyến rũ đến tận xương tủy.

“Hôn mà mở mắt thì không đúng bài rồi, Giang Nhiễu, bạn trai em trước đây không dạy em à?”

“Là bạn trai cũ rồi…”

Tôi lí nhí cãi lại.

Trần Cảnh Hành nâng cằm tôi lên, đôi mắt sâu hút nhìn tôi một cái, nụ hôn càng thêm mãnh liệt:

“…Tốt nhất là vậy.”

Anh sống một mình ở căn hộ penthouse tầng cao nhất giữa trung tâm thành phố, ngay gần bệnh viện nơi anh làm việc.

Tất nhiên, giá nhà ở đây cao đến kinh người.

Ra khỏi thang máy, lúc anh đang nhập mật mã cửa, lại quay đầu hỏi tôi một câu:

“Giang Nhiễu, em chắc chứ?”

Vào qua cánh cửa này, chúng tôi sẽ thế nào — người lớn đều ngầm hiểu.

Tôi bước tới một bước, từ phía sau vòng tay ôm lấy vòng eo rắn rỏi của anh:

“Em chắc rồi.”

Thà là dâng mình cho Trần Cảnh Hành còn hơn là tự vứt bản thân vào tay Lục Trạch.

Dù sao cũng từng là nam thần tôi thầm thương suốt những năm đại học, như vậy… cũng không thiệt.

Anh mở khóa vân tay, cửa còn chưa kịp đóng đã áp tôi lên cánh cửa, hôn sâu không kiêng nể.

“Đừng vội… tất cả là của em.”

Tôi vòng tay ôm cổ anh, ánh men rượu lượn lờ, thì thầm bên tai anh.

Nụ hôn của anh khựng lại một giây, trong bóng tối, anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, khẽ hôn vào bên tóc mai:

“Được.”

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận