#GSNH530 - Thầm Thương Em
Chương 4
9
Cố Tần có chút bất ngờ, lập tức dùng dao kề vào cổ tôi: “Anh đừng nhúc nhích, nếu không tôi lỡ tay cắt đứt cổ cô ta, tôi mặc kệ.”
“Yến Thần, sao anh lại đến đây?”
Khi thấy tôi bị trói, ánh mắt Chu Yến Thần đầy căng thẳng: “Cố Tần, cô đang làm gì vậy? Mau bỏ dao xuống!”
Anh rất giận, tôi chưa từng thấy anh giận đến thế.
“Yến Thần, em…”
“Tôi bảo cô bỏ dao xuống, nghe rõ chưa!”
Cố Tần cũng nổi giận, dùng dao dí sát vào cổ tôi hơn: “Tôi không bỏ!”
“Yến Thần, anh lại vì cô ta mà quát em. Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, kể từ khi anh cưới cô Hứa Tĩnh Vi này, anh không còn để em vào mắt nữa.”
Ánh mắt Chu Yến Thần lạnh băng, trầm giọng quát: “Cố Tần, hôm nay nếu Tĩnh Vi bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc, cô đừng mơ tôi tha thứ cho cô!”
Tay Cố Tần run lên, vừa giận vừa tủi: “Cô ta mất một sợi tóc thì liên quan gì đến em? Em đâu có định cắt tóc cô ta!”
“Yến Thần, em chỉ cần anh ly hôn với cô ta, em đâu có muốn mạng cô ta.”
Chu Yến Thần đã mất hết kiên nhẫn, anh chậm rãi bước tới.
“Yến Thần, anh đừng tới đây!”
“Cố Tần, trước giờ cô muốn ngang ngược thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng Tĩnh Vi là người tôi yêu nhất. Nếu cô làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ không tha cho cô!”
Cố Tần nghe câu đó rõ ràng hốt hoảng.
Tôi ngước nhìn anh, đột nhiên mọi thứ trở nên sáng tỏ.
Quan hệ giữa Chu Yến Thần và Cố Tần không giống như tôi nghĩ.
Thấy Chu Yến Thần càng lúc càng gần, Cố Tần hoảng loạn.
“Nếu anh tiến thêm, tôi thực sự sẽ làm cô ta bị thương…”
Tay cô ấy run đến mức dao khẽ trượt qua cổ tôi, để lại một vết cắt.
Máu rỉ ra, tôi thấy hơi đau.
Cố Tần sợ đến mức làm rơi cả con dao.
Cô ấy thực sự có ý định nhưng không có gan.
Chu Yến Thần lao đến, dùng tay bịt vết thương trên cổ tôi: “Tĩnh Vi!!!”
Vết thương không sâu, tôi nghĩ chắc không nguy hiểm.
Nhưng Chu Yến Thần vẫn rơi nước mắt vì tôi.
Sau khi xử lý vết thương, anh mới nhẹ nhõm hơn.
Cố Tần đứng ở cửa nhìn trộm một lúc lâu.
Chu Yến Thần liếc mắt qua: “Còn không vào đây?”
“Yến Thần, em sai rồi.”
“Người cô cần xin lỗi không phải tôi.”
Cố Tần ngoan ngoãn quay sang xin lỗi tôi: “Chị Tĩnh Vi, em không định giết chị, chỉ là vô tình thôi.”
“Em chỉ không cam tâm nên muốn dọa chị một chút. Chị đừng báo cảnh sát, em không muốn vào tù…”
Ánh mắt Chu Yến Thần ám chỉ tôi tự quyết định mọi chuyện.
Tôi không định truy cứu gì.
Cũng nhờ chuyện này mà tôi hiểu rõ lòng Chu Yến Thần.
Anh từ đầu đến cuối đều yêu tôi, chẳng hề có chuyện thế thân.
Cố Tần được nuông chiều từ nhỏ nên mới trở nên ngang ngược như vậy.
Cộng thêm gia đình cô ấy có ân với gia đình Chu Yến Thần, nên anh luôn nhường nhịn cô.
Cô thường xuyên khoe khoang trong hội bạn bè về sự quan tâm của Chu Yến Thần.
Bịa ra đủ lời nói dối để anh phải xuất hiện gặp cô.
Thậm chí cả chuyện ở khách sạn cũng là cô cố tình sắp đặt.
Vì thế mới xảy ra hàng loạt hiểu lầm.
Tôi đã quá để ý đến Chu Yến Thần.
Quá để tâm liệu trong lòng anh có tôi hay không.
Nhưng lại sợ anh chỉ nhớ đến tôi khi cô đơn, chứ không thực sự yêu tôi.
Nên khi biết sự thật, tôi lại chẳng còn bận lòng nhiều.
Tôi chỉ nói với Cố Tần: “Tôi không chết, cô sẽ không phải ngồi tù đâu.”
Cố Tần là người không giỏi giấu cảm xúc.
Nghe tôi tha thứ, cô ấy liền chạy tới ôm tôi: “Tốt quá rồi, cảm ơn chị Tĩnh Vi!”
Chu Yến Thần nhìn tôi, bỗng nhiên im lặng.
10
Khi về nhà, tôi lục tung mọi nơi để tìm một bộ đồ có thể mặc được.
Trước đây đưa bà về quê, tôi đã dọn dẹp hết đồ của mình mang về đó.
Vì vậy tìm mãi vẫn không thấy bộ nào thích hợp.
Chu Yến Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi:
“Em thu dọn đồ đạc làm gì? Lại muốn đi nữa à?”
“Tĩnh Vi, em không trách Cố Tần, có phải em vẫn đang trách anh không?”
“Anh không bảo vệ được em, để em bị thương, nên em vẫn muốn rời xa anh…”
Tôi bất ngờ khi thấy Chu Yến Thần nghĩ vậy.
Nhưng còn chưa kịp giải thích.
Điện thoại bỗng reo lên.
Là Thẩm Từ gọi.
“Tĩnh Vi, em và Chu Yến Thần đã làm xong thủ tục ly hôn chưa?
“Nếu xong rồi, anh đến đón em.”
Câu nói đó lại châm ngòi cho sự giận dữ của Chu Yến Thần.
Anh lập tức tắt máy, không chần chừ hôn tôi: “Tĩnh Vi, anh không muốn ly hôn.”
Khác với sự thô bạo trước đây, lần này anh rất kiềm chế, như sợ tôi lại tức giận vì chuyện lần trước.
Anh ôm tôi, giọng nói đầy sự hạ mình: “Anh không muốn mất em.”
Tôi bỗng muốn trêu anh một chút: “Thế còn Thẩm Từ thì sao?”
Ánh mắt anh khựng lại: “Tĩnh Vi, vậy… vậy là em không cần anh nữa sao?”
“Chẳng lẽ em không thể muốn cả hai à?” Tôi nhướng mày, cố ý trêu đùa.
Anh nhận ra tôi đang đùa, ánh mắt bỗng thay đổi, sắc bén hơn.
“Tĩnh Vi, một mình anh chưa đủ à?”
Khi tôi nhận ra ý định của anh.
Đã không kịp chạy nữa rồi.
“Chu Yến Thần, muộn lắm rồi, để mai được không? Em mệt lắm…
“Với cả em vẫn còn đang bị thương, đau lắm…”
Tôi cố gắng cầu xin, nhưng anh đã đè xuống, giọng trầm ấm như mê hoặc: “Không đau đâu, bé con.”
…
Anh nói dối.
Rõ ràng là rất đau.
Tôi khóc đến khi không còn sức nữa, anh mới chịu tha cho tôi.
Quấn quýt đến tận nửa đêm, cuối cùng anh mới hài lòng, vén những lọn tóc rối trên mặt tôi, hôn nhẹ: “Giờ thì chúng ta đã thực sự là vợ chồng. Từ nay không được nhắc hai chữ ly hôn nữa.”
Tôi mơ màng, chẳng nghe rõ anh nói gì.
Chỉ ậm ừ đáp lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, Chu Yến Thần còn đáng sợ hơn.
Anh ôm tôi ra đứng trước cửa sổ sát đất, khiến đầu gối tôi sưng đỏ mà vẫn không buông tha, còn kéo tôi đến các nơi khác trong nhà.
Tôi lắc đầu từ chối: “Đừng, đừng trên bệ rửa mặt, lạnh lắm…”
Vừa nói xong câu đó, tôi giật mình tỉnh dậy.
Mặt tôi đỏ bừng, không dám kể với ai về giấc mơ kỳ lạ này.
Nhưng Chu Yến Thần lại hỏi: “Mơ gì mà mặt đỏ thế?”
“Không có gì, chỉ là ác mộng thôi.”
“Thế câu ‘nhanh lên, đừng dừng lại’ trong mơ là gì đây?”
Tôi: “…”
“Chu Yến Thần!” Tôi ngượng đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui.
Anh cười lớn, ôm chặt tôi vào lòng: “Mơ cũng nhớ anh đến thế sao?”
Câu nói đó tôi không thể phản bác được.
Tôi đành trêu ngược lại: “Sao, không làm được nữa à?”
Anh không ngờ tôi dám thách thức như vậy, lập tức đè tôi xuống: “Đêm qua là ai khóc lóc xin anh tha thứ đây?”
Tôi sai rồi.
Không nên chọc ghẹo anh ta.
Rất lâu sau đó.
Tôi mới chắc chắn rằng, việc ở bên anh không phải là giấc mơ.
Đây sẽ là một cuộc sống tuyệt vời.
—Kết thúc toàn văn—
(Đã hết truyện)
#GSNH602 Sau Khi Ăn Tát, Chồng Tôi Nhận Trọn Gói Combo “Tuyệt Tự Tuyệt Tôn” (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngược ,
Hiện đại,
Vả mặt,
1.
Tan làm vừa bước chân vào cửa, tôi đã cảm thấy không khí trong nhà như tụt xuống âm độ.
Mẹ chồng và em chồng – Tên là Tôn Vọng – ngồi trên sofa, mặt nặng như chì, chẳng ai buồn liếc nhìn tôi một cái. Chồng tôi – Tôn Hàng – thì lập tức kéo tôi vào phòng ngủ.
Tôi cau mày hỏi:
“Chuyện gì vậy? Sao em trai anh lại mò đến nữa?”
Tôn Vọng nhỏ hơn Tôn Hàng 5 tuổi, khác hẳn với ông anh hiền lành tử tế, cậu ta từ nhỏ đã chẳng chịu học hành tử tế, chỉ riêng bậc trung học thôi đã bị đuổi học đến ba lần. Nếu không phải nhờ chính sách giáo dục bắt buộc, chắc đến bằng tốt nghiệp trung học cậu ta cũng chẳng có.
Từ ngày tôi và Tôn Hàng kết hôn đến nay, Tôn Vọng chưa từng gọi tôi một tiếng “chị dâu”, gặp tôi là gọi trống không. Mà mỗi lần cậu ta đến tìm tụi tôi, ngoài đòi tiền thì vẫn chỉ là… đòi tiền.
Đổi điện thoại – 10 triệu.
Mua giày thể thao – 5 triệu.
Mời bạn đi ăn – 2 triệu.
Bình thường đã đủ mệt, đằng này hai năm qua vợ chồng tôi làm thụ tinh ống nghiệm đã tiêu tốn bao nhiêu tiền, giờ lại đang có bầu, chuyện sinh đẻ, khám thai, nuôi con… thứ gì cũng cần đến tiền. Nói thật lòng, tôi chẳng còn nổi chút thiện cảm nào với người em chồng này.
Tôn Hàng thở dài kể lể:
“Vẫn là chuyện cưới xin. Con bé mà em anh đang quen cứ đòi hai trăm triệu tiền sính lễ, lại còn bắt phải mua nhà đứng tên toàn bộ, nếu không thì sẽ phá thai. Em nói xem, nhà mình đào đâu ra từng ấy tiền?”
Tôi cười nhạt. Cô gái kia đòi hỏi sính lễ là hai trăm triệu, đúng. Nhưng người ta cũng mang về năm trăm triệu tiền hồi môn, lại còn nói trước: bên nhà trai mua nhà, nhà gái lo toàn bộ nội thất. Thế còn chưa đủ sòng phẳng à?
Tôi muốn hỏi:
"Chứ chẳng lẽ có đứa con gái nào chịu vừa sinh con vừa trả nợ thay cho chồng và gia đình chồng luôn hả?"
Mẹ chồng chẳng qua chỉ muốn giữ tiền trong tay, nhất quyết không chịu bỏ ra cưới vợ cho con trai út mà thôi.
Trước lời nịnh nọt của Tôn Hàng, tôi không lên tiếng. Linh cảm mách bảo tôi — thế nào cũng còn màn sau.
Quả nhiên, thấy tôi im lặng, anh ta hắng giọng mở lời:
“Vợ à, dẫu sao Tôn Vọng cũng là em ruột anh, giờ nó đang khó khăn, chẳng lẽ mình không nên giúp một tay?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Giúp kiểu gì cơ?”
“Trong thẻ mình vẫn còn ít tiền mà… hay là… cho em nó mượn đỡ lúc này?” – Tôn Hàng dè dặt dò hỏi.
Hừ.
Tôi nén giận, cố gắng giữ giọng bình tĩnh mà phân tích:
“Đứa bé trong bụng em đã ba tháng, chỉ riêng tiền khám thai đến giờ cũng gần chục triệu rồi. Đẻ xong, sữa bột, tã giấy, thứ nào chẳng tốn. Anh nghĩ số tiền còn lại đủ dùng được bao lâu? Chưa kể mấy năm qua, nó vay tụi mình bao nhiêu rồi, có lần nào trả chưa?
Anh muốn giúp em trai, em không cản. Nhưng giúp thì cũng phải trong khả năng của mình, đúng không?”
Tôn Hàng bị tôi mắng cho một trận, cúi đầu không dám nói gì thêm.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bị đẩy mạnh bật tung, mẹ chồng xông vào, giận dữ chỉ tay vào mặt tôi, quát lớn:
“Ra là cô! Chính cô là người ly gián anh em nhà chúng tôi!
Tôn Hàng là anh, nó giúp em ruột thì có gì sai?
Cô là người ngoài, có tư cách gì mà xen vào?!
Đừng nói là cho mượn, dù có cho hẳn đi nữa cũng là chuyện hiển nhiên!”
Bà ta chống nạnh, mặt đỏ gay vì tức.
Tôi không nhịn được nữa, đáp trả thẳng thừng:
“Chắc mẹ cũng biết điều kiện kinh tế của tụi con. Hai năm làm thụ tinh ống nghiệm đã tốn hơn ba trăm triệu. Mẹ có từng nghĩ xem số tiền đó từ đâu ra chưa?”
Mẹ chồng phẩy tay, nói ra một câu khiến tôi sững người:
“Cô không cần nói nhiều! Ba trăm triệu đó là bỏ ra vì cô!
Tiền đã tiêu lên người cô, thì giờ cô phải có trách nhiệm bỏ tiền ra tiếp chứ!”
Tôi phì cười, giọng mỉa mai:
“Mẹ nói nghe buồn cười ghê. Có phải mẹ quên rồi không?
Lúc đầu là chính mẹ và chồng con năn nỉ con làm ống nghiệm, vì muốn có cháu nối dõi cho nhà này kia mà?”
2.
Tôi và Tôn Hàng quen nhau qua mai mối, yêu nhau được nửa năm thì quyết định kết hôn.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chưa có thai.
Mẹ chồng thì đặc biệt sốt sắng chuyện có cháu đích tôn. Ngay từ ngày tôi và Tôn Hàng đi đăng ký kết hôn, bà đã bắt đầu giục sinh con rồi.
Bà nói tôi còn trẻ, sinh sớm thì hồi phục nhanh.
Quan trọng hơn, hiện tại bà còn khỏe mạnh, có thể phụ vợ chồng tôi chăm cháu.
Nhưng tôi và Tôn Hàng thì không nghĩ vậy.
Là những người trẻ sống trong thời hiện đại, chúng tôi hiểu rõ việc nuôi một đứa trẻ bây giờ chẳng còn đơn giản như ngày xưa.
Không nói đến tiền bạc, chỉ riêng công sức và tinh thần bỏ ra cũng đã gấp nhiều lần.
Nên ngay từ trước khi cưới, hai đứa đã thống nhất: chưa vội có con, chờ đến khi thật sự sẵn sàng cả về vật chất lẫn tinh thần rồi mới tính tiếp.
Vì thế, mỗi lần mẹ chồng nhắc chuyện sinh con, Tôn Hàng đều là người đứng ra chắn phía trước, nói thẳng với mẹ rằng:
“Con còn chưa muốn có con, mẹ có ép vợ con cũng vô ích.”
Con trai bà đã nói vậy, mẹ chồng tôi cũng đành ngậm ngùi không dám nói thêm gì ngay trước mặt.
Chỉ là sau lưng, bà lại bắt đầu nhỏ to với tôi:
“San San à, con đừng hồ đồ như thằng Hàng.
Đàn ông ấy, bao nhiêu tuổi cũng có thể sinh con được.
Nhưng phụ nữ thì khác, qua tuổi ba mươi là gọi… sản phụ tuổi cao rồi đấy con ạ.”
Mẹ chồng còn nói thêm:
“Hôn nhân ấy mà, cuối cùng vẫn phải dựa vào đứa con mà giữ.
Con sinh cho Tôn Hàng một đứa sớm ngày nào, thì càng trói được lòng nó ngày đó.”
Tôi chỉ cười nhạt:
“Mẹ à, nếu đàn ông đã muốn phản bội, thì dù con có sinh cho ảnh cả một đội bóng, cũng chẳng giữ nổi đâu…”
Bà lập tức nổi cáu:
“Cái con bé này! Nói chuyện chẳng biết điều gì cả! Mẹ nói thế là vì muốn tốt cho con! Đến lúc Tôn Hàng lăng nhăng bên ngoài, đừng có quay lại tìm mẹ mà khóc!”
Từ hôm đó, mẹ chồng tôi tạm yên lặng được vài năm.
Nhưng thời gian trôi qua, tuổi tôi và Tôn Hàng cũng lớn dần, bạn bè xung quanh gần như ai cũng đã có con.
Mẹ chồng lại bắt đầu sốt ruột, khao khát được bồng cháu ngày một mãnh liệt.
Đến cả Tôn Hàng, sau khi bị các nền tảng mạng xã hội liên tục gợi ý mấy video em bé đáng yêu, cũng bắt đầu dao động.
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi:
“Vợ ơi, hay là… mình cũng sinh một đứa con đi?”
Từ hôm đó, tụi tôi chính thức bắt đầu hành trình "chuẩn bị có em bé."
Tôn Hàng bỏ thuốc, bỏ rượu.
Còn tôi, mỗi sáng sáu giờ đều dậy sớm tập thể dục, chỉ mong mình có thể đón con đến với thế giới bằng thể trạng tốt nhất.
Thấy hai đứa cuối cùng cũng “khai thông tư tưởng”, mặt mẹ chồng tôi như nở rộ cả một vườn hoa xuân.
Bà hớn hở lôi từ đáy rương ra một đống quần áo cũ và tã lót của Tôn Hàng hồi bé, bảo là chuẩn bị cho… cháu đích tôn sắp tới dùng luôn thể.
Nhưng chẳng ai ngờ, hành trình "chuẩn bị sinh con" ấy kéo dài đến tận hai năm.
Lúc đầu, Tôn Hàng còn rất “đạo lý”:
“Không sao đâu vợ ơi, con cái là chuyện duyên phận, tụi mình đều khỏe mạnh cả, chắc do duyên chưa tới thôi.”
Ừ thì chồng nói vậy, tôi cũng cố giữ tinh thần lạc quan.
Chỉ có điều… mẹ chồng thì biến hình hoàn toàn.
Từ một người “vì con vì cháu”, bà hóa thân thành chiếc loa phát thanh biết đi – ngày nào cũng đay nghiến bóng gió, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.
Có lần cãi nhau, bà lăn đùng ra sàn nhà, vừa đập ngực vừa gào:
“Ông ơi tôi có tội với ông! Tôi gả con trai cho một con gà mái không biết đẻ trứng! Đúng là nghiệt duyên, nghiệt duyên mà!”
Tôi đâu phải dạng dễ bị bắt nạt, đứng thẳng lưng phản pháo ngay:
“Ủa, không sinh được là lỗi của con?
Anh Hàng nhà mình hút thuốc suốt ngày, mẹ sao không nói gì đi?!”
Nói là "chuẩn bị sinh con", nhưng sau nửa năm vẫn không có tin vui, Tôn Hàng đã bắt đầu quay lại với nếp cũ: hút thuốc, uống bia, chơi game thâu đêm.
Hôm ấy, nhìn mẹ đang lăn lộn khóc lóc dưới sàn, lại thấy tôi đứng trừng mắt như muốn “nướng chín người”, anh ta bối rối vỗ vai tôi:
“Hay là tụi mình đến bệnh viện khám thử đi em? Có bệnh thì chữa.
Mà em yên tâm, có gì anh cũng không bao giờ chê em đâu!”
Tôi nhìn Tôn Hàng, bật cười.
Hóa ra trong mắt anh ta, người “có vấn đề” chắc chắn là tôi.
Thế thì được, mình cùng đi khám, xem thử rốt cuộc ai mới là “con gà không đẻ được trứng” trong cái nhà này.
3.
Sáng hôm sau đúng cuối tuần, mới bảy giờ tôi đã dậy, ăn mặc gọn gàng, gọi Tôn Hàng chuẩn bị đi bệnh viện cùng mình.
Vừa bước ra khỏi phòng thì bị mẹ chồng chặn ngay cửa.
Bà ta kéo Tôn Hàng về phía sau lưng mình, hầm hầm nói:
“Đi khám thì một mình cô đi là được rồi, lôi con trai tôi theo làm gì?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta không biết sẽ dị nghị ra sao đâu!”
Tôi cười khẩy trong bụng.
Hôm qua bà ta bắt tôi đi khám, nói năng độc miệng đến mức không chừa đường lui cho ai, lúc đó sao không lo người ta dị nghị tôi?
Mặc kệ hôm nay bà ta nói gì, tôi cũng phải đưa Tôn Hàng đi bệnh viện cho bằng được.
Không sao thì tốt, có vấn đề thì để xem Tôn Hàng định nói kiểu gì.
Cùng lắm thì ly hôn, tôi tuyệt đối không níu kéo cái danh vợ chỉ để bà ta ôm được cháu.
Tôi thật sự không chịu nổi cái kiểu vu oan vô lý suốt ngày của mẹ chồng nữa rồi!
Ai ngờ, hôm nay bà ta đúng là chơi tới bến.
Không cản được, bà ta ngồi bệt xuống đất, gào lên như bị cướp giật:
“Con trai mà mày bắt đi khám cái chuyện… mất mặt đó?
Chuyện này truyền ra ngoài thì nhà tao còn mặt mũi nào sống nữa hả?”
Rồi bà quay sang “xịt khói” vào mặt Tôn Hàng:
“Tao nói thật đấy, rõ ràng là con vợ mày có vấn đề, tuổi băm rồi mà còn chưa lấy chồng, có khi phá thai nhiều quá nên mới vô sinh, bây giờ mới bám lấy mày!
Con ơi, con đừng để bị lừa!”
Trước đây, nghĩ bà là mẹ ruột của Tôn Hàng, bà có quá quắt mấy tôi cũng nín nhịn, cố gắng nhường nhịn ba phần.
Nhưng hôm nay, bà ta ngay trước mặt chồng tôi mà sỉ nhục tôi đến mức này, thì đừng trách tôi không nể nữa.
Tôi bước thẳng lên, chỉ thẳng mặt bà mà gằn giọng:
“Bà vừa nói cái gì?
Dám nói thêm một câu nữa, tôi xé cái miệng bà ra đấy, tin không?!”
Nghe thấy thế, bà ta lập tức đứng bật dậy, chẳng thèm gào khóc nữa mà lao thẳng vào túm tóc tôi:
“Con đàn bà mất dạy! Dám chửi tôi à?
Hôm nay bà không xé miệng cô thì bà không mang họ Tôn nữa!”
Không khí lập tức nổ tung như châm thuốc súng – cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu chính thức bùng nổ!
Tôn Hàng cuối cùng cũng bước lên, đứng giữa tách tôi và mẹ chồng ra.
Anh ta bất lực nói:
“Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa có được không!
San San là vợ con, tính cách cô ấy thế nào con là người rõ nhất.
Những lời mẹ nói hôm nay thật sự… quá đáng rồi!”
Mẹ chồng định há miệng phản bác, nhưng vừa chạm phải ánh nhìn sắc như dao của Tôn Hàng, bà liền im bặt.
Sau đó, anh ta quay sang dỗ dành tôi:
“Vợ à, em đừng giận mẹ.
Bà chỉ là quá mong có cháu thôi, em đừng để bụng với bà làm gì.”
Nhìn người đàn ông trước mặt, mặt mũi đầy vẻ áy náy, tôi cuối cùng cũng mềm lòng.
Chúng tôi cùng đến bệnh viện, đăng ký khám tại khoa Hỗ trợ sinh sản.
Dĩ nhiên, mẹ chồng cũng lẽo đẽo theo sau.
Bây giờ trong mắt bà, tôi chính là con hồ ly tinh dụ dỗ con trai bà, nên bà phải kè kè bên cạnh để “trông chừng”, như sợ tôi có thể giở trò phù phép biến Tôn Hàng thành người khác không bằng.
Kết quả khám của tôi có ngay trong ngày.
Sức khỏe sinh sản hoàn toàn bình thường, chỉ có chút dịch tích tụ ở vùng chậu, nhưng bác sĩ nói đây là tình trạng khá phổ biến, uống thuốc điều chỉnh một thời gian là ổn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc mang thai.
Vừa nghe bác sĩ nói xong, mẹ chồng lập tức lộ vẻ thất vọng.
Không cam lòng, bà còn quay sang hỏi bác sĩ:
“Bác sĩ… cô ấy từng… từng phá thai nhiều lần thì có nhìn ra được không?
Tôi nghe nói làm nhiều thì cái màng… màng gì đó mỏng đi… bác sĩ giúp tôi xem kỹ lại với…”
Bác sĩ tròn mắt nhìn cái “vở kịch gia đình” đang diễn ngay trước mắt mình.
Tôn Hàng xấu hổ đến mức mặt đỏ như gấc, vội kéo mẹ mình ra ngoài:
“Mẹ! Thôi đi được không!”
Lúc bà bị kéo ra cửa, miệng vẫn còn lẩm bẩm:
“Lạ thật, không thể nào… không thể nào…”
Vài tiếng sau, kết quả xét nghiệm của Tôn Hàng cũng có.
Và lần này, mẹ chồng tôi mới thật sự sững người, trợn tròn mắt không nói nên lời…
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰