Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH546 - Ly Hôn Rồi, Xin Đừng Làm Phiền

Chương 8



15.

Từ lần đó, tôi không còn gặp lại Hứa Giai Giai và Tiền Tư Thần nữa.

Liên lạc cuối cùng giữa tôi và Tiền Tư Thần là một cuộc điện thoại.

Anh ta gọi từ số bàn của công ty — một dãy số tôi quá quen.

Tôi bấm nút nghe máy: “Alo?”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

Tôi định cúp thì giọng nói quen thuộc vang lên: “Trình Trình, là anh đây.”

“Tôi biết.”

Tiền Tư Thần lại im lặng một hồi: “Xin lỗi em.”

“Tôi có gì cần anh xin lỗi đâu.” Tôi đáp.

Những chuyện đã qua, với tôi đã là quá khứ. Tôi chưa từng là người níu kéo.

Tiền Tư Thần thở dài:
“Hứa Giai Giai đã phá thai, quay về Anh rồi. Sau này cô ta sẽ không làm phiền em nữa.”

“Ừm.”
Tôi khựng lại một chút rồi hỏi:
“Vậy hôm nay anh gọi cho tôi là để nói điều gì?”

Giọng anh ta rất nhỏ, nghe như vừa khóc xong:
“Trình Trình, anh chỉ muốn nói lời xin lỗi. Anh từng có cơ hội trở thành một người chồng, người cha tốt, làm công việc mình yêu thích, sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng anh không biết trân trọng, cuối cùng tự tay phá hủy mọi thứ. Anh hối hận rồi.”

Thấy tôi không đáp, anh ta lại tự nói tiếp:
“Trình Trình, anh sắp không qua khỏi nữa rồi. Anh không biết em có tin không, nhưng trong suốt thời gian điều trị, mỗi ngày trong đầu anh đều là hình ảnh của em — em cùng anh tăng ca, em thức trắng chăm sóc anh lúc anh sốt cao…”

Tôi ngắt lời, không kiên nhẫn nghe tiếp:
“Nói những điều này giờ còn có ý nghĩa gì?”

Tiền Tư Thần cẩn trọng hỏi:
“Trình Trình, trước khi chết… anh có thể được gặp em và con một lần không? Anh thật sự rất nhớ hai người.”

“Không cần thiết nữa.”

“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy đây. Lát nữa tôi còn họp.”
Dứt lời, tôi cúp máy.

Trong lòng như có gì đó thắt lại, rất đau.

Tôi và Tiền Tư Thần từng có một quá khứ rất đẹp.

Nhưng tôi không thể tha thứ cho việc, trong tim người tôi yêu, tôi chỉ là cái bóng thay thế cho “bạch nguyệt quang”.

Vậy thì… thôi, không cần yêu nữa. Tôi trả anh ta lại cho người anh ta chọn.

Sau khi Tiền Tư Thần qua đời, anh ta để lại cho tôi một bức thư và 5 triệu còn sót lại sau khi thanh lý Gia Ức.

Tôi không mở thư ra.

Tôi dùng toàn bộ số tiền ấy lập một quỹ từ thiện dưới tên anh ta.

Tôi nghĩ… đó là cách cuối cùng để giữ lại cho anh ta một chút thể diện.

(Hết).

(Đã hết truyện)

#GSNH607 Mẹ Chồng Trọng Nam Khinh Nữ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Gia đình , Vả mặt, Nữ cường, Toan Tính Của Chồng Cũ,

1.

Tống Nhược Thành gặp tai nạn xe, phải nhập viện.

Mẹ anh ta gọi cho tôi cả chục cuộc, giục tôi đến bệnh viện ngay.

Tôi đợi xong ca làm rồi mới đi. Khi tôi đến nơi, Tống Nhược Thành vẫn còn trong phòng phẫu thuật, đang giành giật sự sống. Nghe nói vụ tai nạn rất nghiêm trọng. Khi được đưa vào bệnh viện, anh ta đã bất tỉnh.

Mẹ anh ta ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, sốt sắng kể cho tôi nghe tình hình nguy kịch của con trai bà. Tôi ngồi xuống hàng ghế dài ngoài hành lang, rút điện thoại ra, mở Vương Giả Vinh Diệu.

Bà ta trợn mắt nhìn tôi đầy khó tin.

Một lát sau, bà gào lên:
“Tạ Tiểu Tiểu, A Thành thế này rồi mà cô vẫn còn tâm trí chơi game sao?”

Tôi bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn bà ta:
“Không thì làm gì? Tôi đâu phải bác sĩ.”

Nói xong, tôi mở chế độ xếp hạng, ngay lập tức chọn Lan Lăng Vương.

Cướp xong bùa xanh, ẩn thân đe dọa đường giữa bên kia.

Bên tai vẫn vang lên tiếng chửi bới của mẹ Tống:
“Tạ Tiểu Tiểu, cô còn lương tâm không? Người đang nằm trong kia là chồng cô đấy!”

Tôi chẳng buồn liếc bà ta lấy một cái, còn thấy bà ta ồn ào quá nên đứng dậy đổi chỗ, tiếp tục chơi.

Đến ván thứ ba, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tống Nhược Thành được đẩy ra ngoài.

Tôi vẫn ngồi yên như núi.

Đánh xếp hạng, không rảnh.

 

2.

Chờ tôi đánh xong ván xếp hạng, Tống Nhược Thành đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Anh ta nằm đó, yên tĩnh... À không, phải nói là bất động, như một xác ướp, toàn thân băng bó kín mít, thậm chí còn phải dùng máy thở.

Mẹ anh ta vừa khóc vừa hỏi bác sĩ tình hình.

Bác sĩ bảo, tạm thời giữ được mạng, nhưng vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm.

Nắm rõ tình hình, tôi chuẩn bị về.

Tăng ca đến tận mười giờ, bây giờ lại ngồi bệnh viện thêm hơn một tiếng, tôi mệt.

Có vẻ như mẹ Tống không thể nhịn được nữa, bà ta kéo tôi lại:
"Tạ Tiểu Tiểu..."

Trước khi bà ta kịp chửi, tôi đã nhanh hơn một bước:
"Mai tôi còn phải đi làm, con gái tôi ở nhà cần tôi chăm sóc. Tôi không rảnh canh chừng con trai bà giữa đêm."

Dứt lời, tôi hất tay bà ta ra, sải bước rời khỏi bệnh viện.

Bước chân dứt khoát, chẳng khác gì ngày tôi sinh con, còn chồng tôi thì về nhà ngủ bù ngay trong đêm.

Về đến nhà đã hơn mười hai giờ.

Con gái tôi – Tuế Tuế – đã ngủ cùng bảo mẫu.

Bảo mẫu lớn tuổi, ngủ không sâu giấc, mỗi lần tôi về trễ đều vô tình làm bà thức dậy.

Lần này cũng vậy.

Bà hỏi tôi:
"Tiểu Tiểu, sao hôm nay về muộn vậy?"

Tôi đáp:
"Tăng ca."

Chuyện Tống Nhược Thành gặp tai nạn, tôi không hề nhắc đến.

Một người chẳng quan trọng, không đáng để tôi bận tâm.

 

3.

Hôm sau, mẹ Tống lại gọi cho tôi.

Vẫn là chuyện cũ—bà ta muốn tôi đến bệnh viện chăm sóc Tống Nhược Thành.

Đến cuộc gọi thứ ba, tôi thẳng tay chặn số.

Thế là, đến ngày thứ năm sau vụ tai nạn, lúc tan làm, tôi nhận được cuộc gọi từ chính Tống Nhược Thành.

Anh ta gọi tôi: "Vợ ơi."

Tính ra, kể từ khi tôi sinh Tuế Tuế một năm trước, đây là lần đầu tiên anh ta gọi tôi như vậy.

Giọng nói sau ca phẫu thuật nghe yếu ớt, thậm chí còn run rẩy như sắp khóc.

Nhưng tôi chẳng mảy may dao động, chỉ thản nhiên hỏi:
"Có việc gì?"

Anh ta im lặng.

Có lẽ đang nhớ lại những gì mình đã làm vào một năm trước, lúc tôi sinh con.

Tôi phải mổ lấy thai, còn anh ta thì làm gì?

Ngồi ngoài phòng phẫu thuật, chăm chú chơi game.

Lý do của anh ta?
"Tôi đâu phải bác sĩ."

Giữa ca mổ, bác sĩ phát hiện tôi có u xơ tử cung, cần phẫu thuật cắt bỏ.

Họ gọi người nhà vào ký tên.

Anh ta vẫn cắm mặt vào điện thoại, chỉ nói đúng một câu:

"Game chưa đánh xong, chờ một chút được không?"

 

4.

Nhưng trước đó, anh ta không như vậy.

Tôi và Tống Nhược Thành quen nhau qua mai mối.

Lúc đó, tôi 24 tuổi, làm nhân viên kinh doanh cho một công ty tư nhân, thu nhập khoảng 10.000 tệ.

Một cô đồng nghiệp tốt bụng thấy tôi chưa có bạn trai, liền giới thiệu tôi với Tống Nhược Thành.

Hồi ấy, anh ta vẫn còn là một con người bình thường.

Cũng giống tôi, anh ta làm nhân viên kinh doanh ở một công ty tư nhân khác, lương tương đương tôi, chỉ hơn tôi một tuổi.

Điểm hơn tôi là gia đình anh ta đầy đủ, cha mẹ khỏe mạnh, cuộc sống bình thường.

Còn tôi, từ thời đại học đã trở thành mồ côi, bố mẹ mất trong một tai nạn ngoài ý muốn.

Lần đầu gặp nhau, chúng tôi không có ấn tượng đặc biệt, chẳng ai rung động với ai.

Chỉ coi như kết thêm một người bạn.

Thỉnh thoảng nhắn tin, tâm sự về công việc.

Dù gì cũng là dân kinh doanh, biết đâu sau này người kia lại thành khách hàng thì sao.

Nói chuyện lâu dần, thành ra thân thuộc.

Dần dần, tôi nhận ra anh ta có nhiều điểm chung với mình: cùng quan điểm sống, sở thích cũng trùng hợp không ít.

Chúng tôi thành bạn bè.

Tôi bắt đầu có cảm tình với anh ta sau hơn nửa năm.

Lần đó, tôi bị sếp làm khó, tức giận kể với anh ta.

Anh ta lái xe đến tận chung cư tôi ở, rủ tôi đi ăn.

Anh ta an ủi tôi:
"Nghĩ xem, hôm nay chịu ấm ức, chẳng qua cũng chỉ vì tiền ngày mai. Đừng buồn nữa, tôi mời cô ăn một bữa."

Tất nhiên, cuối cùng tôi lén trả tiền.

Không thể để người ta chạy cả quãng đường xa đến an ủi mình mà còn phải mời mình ăn nữa.

Chúng tôi chính thức ở bên nhau vào dịp Tết năm đó.

Anh ta biết tôi không còn gia đình, nên trước Tết đã ngỏ lời mời tôi về nhà anh ta đón năm mới.

Tôi từ chối.

Thế là, sáng mùng Một, sau khi ăn xong bữa sáng cùng gia đình, anh ta chạy ngay đến chỗ tôi, cùng tôi đón năm mới.

Còn tự tay vào bếp nấu ăn.

Tôi nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, bỗng nhiên tỉnh táo lại, hỏi:

"Anh thích tôi à?"

Anh ta quay đầu lại, cười:

"Giờ cô mới nhận ra sao?"

Hóa ra, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên khi đi xem mắt, anh ta đã thích tôi.

Nhưng khi ấy tôi không có cảm giác với anh ta, nên anh ta chọn cách bắt đầu từ tình bạn.

Tình cảm con người, vốn dĩ là thứ có thể sưởi ấm từng chút một.

Tôi nhìn lại một năm qua, lòng có chút cảm động, liền nói:

"Hay là... chúng ta thử hẹn hò xem sao?"

Và thế là, thử một cái, thành luôn vợ chồng vào năm sau.

 

5.

Lễ cưới ở Long Thành không quá đắt đỏ, sính lễ chỉ khoảng 50.000 tệ.

Về nhà và xe, tôi có nhà, Tống Nhược Thành có xe, nên cũng chẳng cần lăn tăn.

Vì vậy, chuyện sính lễ giữa chúng tôi chưa từng là vấn đề.

Nhà tôi chỉ có mỗi mình tôi.

Những người họ hàng xa đã tuyệt giao từ lâu, từ cái ngày tranh chấp tài sản sau khi bố mẹ tôi qua đời.

Không có ai phản đối, cũng chẳng có chuyện "mâu thuẫn gia đình hai bên".

Hồi đó, khi biết tôi là trẻ mồ côi, mẹ Tống không những không xem thường tôi, mà còn nắm tay tôi, xúc động nói:

"Tiểu Tiểu, từ giờ con có gia đình rồi. Chúng ta sẽ luôn là người thân của con."

Lúc đó, tôi cảm động vô cùng.

Ba năm sau kết hôn, lời bà ta nói vẫn chưa hề thay đổi.

Tống Nhược Thành cũng vậy.

Anh ta không phải kiểu đàn ông thay đổi sau khi cưới, như người ta vẫn hay nói.

Anh ấy vẫn sẽ đưa đón tôi đi làm những ngày mưa gió, vẫn gửi hoa đến công ty vào mỗi dịp đặc biệt.

Đồng nghiệp của tôi nhìn thấy, không ít người đầy ngưỡng mộ:

"Tiểu Tiểu, thật ghen tị với cậu! Lấy chồng rồi mà vẫn lãng mạn như lúc yêu. Chồng tớ ấy hả? Đến cái lì xì 5 đồng 2 cũng không buồn gửi!"

Mọi chuyện, đều rất tốt đẹp.

Hoặc... ít nhất là tôi đã từng nghĩ như vậy.

Ngoại trừ việc mẹ Tống thỉnh thoảng giục sinh con, cuộc sống của tôi và Tống Nhược Thành không khác gì lúc còn yêu nhau.

Từ khi kết hôn, chúng tôi không sống chung với bố mẹ chồng.

Bố mẹ tôi để lại một căn nhà sau khi qua đời, và vợ chồng tôi vẫn luôn ở đó.

Ngôi nhà có vị trí đẹp, lại gần chỗ làm của cả hai, nên không có lý do gì để chuyển đi.

Vì thế, mẹ chồng giục sinh con cũng không quá phiền, vì một tuần chúng tôi chỉ gặp bà một lần.

Mỗi lần đến, bà còn nấu những món tôi thích, cười tươi bảo:

"Ăn nhiều vào con, gầy quá rồi! Đừng có học người ta giảm cân làm gì, con gái mũm mĩm mới đẹp."

Tôi cũng rất hào phóng với bà.

Vòng vàng, quần áo, điện thoại đời mới, tôi đều mua tặng bà.

Mỗi lần nhận quà, bà cười tít mắt, trách yêu tôi:

"Mua làm gì cho tốn kém vậy? Hai đứa mới cưới, tiền đâu dư dả, sau này đừng phí tiền vào mẹ nữa nhé!"

Lúc ấy, tôi thực sự tin rằng bà coi tôi như con gái ruột.

Nhưng rồi, bà đã thay đổi từ lúc nào?

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận