#GSNH557 - ÁNH SÁNG TUỔI 17
Chương 5
12
Hôm đó, lúc tôi cứu Giang Tự, Bùi Châu vẫn luôn đứng nhìn.
Nhưng sau đó, anh ta chẳng nói gì, mấy ngày liền khi tìm tôi thì vẫn tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi có chút ngại, định tìm cơ hội để nói thẳng với anh ta.
Đúng lúc này, một người bạn ở nước ngoài bất ngờ gửi cho tôi một đoạn video.
“Tiểu Uyển Uyển, người này nói ‘Bùi Châu’, có phải vị hôn phu của cậu không?”
Tôi mở ra xem — trong video là một quán bar ở nước ngoài, âm thanh rất ồn, nên giọng của người trong đoạn ghi hình bị mở rất to.
“Cậu nói xem có buồn cười không? Thằng nhóc Bùi Châu nhờ tôi đóng giả làm Giang Tự, chỉ để tránh cô vị hôn thê quê mùa của cậu ta.”
“Kết quả là, mẹ nó chứ, chẳng hiểu sao lại có cái kiểu duyên chó má nào, hắn ta vừa gặp cô vợ chưa cưới đó lần đầu đã phải lòng ngay.”
“Giờ thì vì theo đuổi cô gái đó, mẹ nó chứ, hắn đem tôi ‘lưu đày’ luôn.”
“Thôi được, vì hạnh phúc của anh em, liều vậy!”
Thì ra là vậy… tất cả mọi chuyện rốt cuộc cũng đã có lời giải.
Lạ thật, khi xem xong video này, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là buồn, mà là… nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ, mình thật sự may mắn vì người đầu tiên tôi gặp trong sự nhầm lẫn này lại là Giang Tự.
Tôi tắt điện thoại, dùng bút chọc nhẹ vào cánh tay Giang Tự.
Vì tôi sợ nắng, nên cậu đã đổi sang ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, ánh nắng ban trưa xuyên qua ô cửa, phủ lên đường nét nghiêng của gương mặt cậu một lớp sáng dịu.
“Sao thế?” Cậu đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn tôi, với vẻ nghiêm túc như thể mọi chuyện của tôi đều đáng để để tâm.
Tôi chăm chú ngắm cậu… Ừm… mập lên một chút lại càng đẹp trai hơn, quả nhiên là tôi nuôi giỏi.
“Ba tôi tới Giang Thành rồi.”
Tôi nói khẽ, và như ý nguyện, thấy ngay vẻ hoảng hốt hiện lên trên gương mặt Giang Tự.
Ba tôi tới… là để bàn chuyện hủy hôn.
13
Hai nhà vốn ít qua lại, nhưng mối hôn ước từ thuở nhỏ này đã ràng buộc suốt bao nhiêu năm, người biết chuyện cũng không ít.
Về tình hay về lý, đều nên dứt khoát một lần cho rõ ràng.
Vừa hay, bố mẹ hai bên vốn chẳng ưa gì nhau, nên chuyện hủy hôn diễn ra rất nhanh.
Đến khi Bùi Châu biết, hôn sự này đã không còn tồn tại nữa.
Nghe nói hôm đó, anh ta phóng xe về nhà, vừa vặn gặp ba tôi đang từ nhà họ Bùi bước ra.
Vốn luôn kiêu ngạo và ngông cuồng, lần đầu tiên Bùi Châu mở miệng cầu xin:
“Chú, xin chú cho cháu thêm một cơ hội.”
Tôi không biết ba tôi đáp lại thế nào, chỉ biết khi gặp ông, ông vẫn còn bực bội, tay chắp sau lưng lẩm bẩm:
“Cái thứ gì đâu, không coi trọng bảo bối của tôi, tôi cũng chẳng thèm để mắt đến con trai nhà họ! Gầy tong teo như cái que củi, đấm một phát là bốn chân còn chẳng đứng nổi nửa chân!”
Lúc đó, lão Lâm vẫn đang trong giai đoạn không ưa bất kỳ nam sinh cùng tuổi nào với tôi, vừa khéo trông thấy Giang Tự đứng cạnh tôi.
Ông trợn mắt, giọng như quan tòa phán xử:
“Không được đứng cạnh con bé!”
Kết quả là mấy năm sau, Giang Tự cũng chẳng dám lại gần ông.
Về sau, Bùi Châu từng tìm tôi.
“Cậu thích Giang Tự? Cậu ta có điểm nào bằng tôi?”
“Cậu ta có biết một cái túi của cậu mua bao nhiêu tiền không? Ở bên một thằng nghèo thế này, cậu được gì chứ? Tôi với cậu mới là môn đăng hộ đối, Giang Tự với chúng ta vốn không cùng một thế giới.”
Lúc anh ta nói câu này, giọng không hề mang ý chất vấn, mà chỉ bình thản như đang nêu một sự thật.
Tôi khẽ cười:
“Tôi tưởng anh sẽ xin lỗi tôi.”
Nghe vậy, Bùi Châu mới mím môi nói:
“Đó chỉ là hiểu lầm, tôi không cố ý.”
Tôi hiểu ra — con người này e là trời sinh đã không biết nhận sai.
Hoặc có lẽ, anh ta cho rằng nhận lỗi là việc không cần thiết, sự tha thứ của tôi chẳng hề quan trọng.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, rất nghiêm túc:
“Tôi có tiền, rất nhiều tiền. Tôi thích cái túi nào thì tự mình mua, tôi sẽ không vì cần một cái túi mà đi tìm người có thể mua được nó để rồi cưới.
Nếu một ngày tôi không còn tiền, tôi sẽ mua túi rẻ hơn. Tóm lại, bất kể hoàn cảnh thế nào, tôi tin mình vẫn có thể sống tốt.”
“Tôi thích Giang Tự, cậu ấy mua cho tôi túi gì, tôi cũng sẽ thích.”
“Bùi Châu, tôi không giận vì anh lừa tôi, thật đấy, vì tôi vốn chẳng để tâm. Tôi chỉ bị anh lừa một lần, không đau không ngứa. Nhưng cái kiểu coi thường, trêu đùa người khác như vậy, với anh sẽ không chỉ xảy ra một lần.”
“Tính cách này sẽ theo anh cả đời, tôi thật sự thấy tiếc cho anh.”
Sau đó, Bùi Châu cũng không dây dưa nữa.
Thỉnh thoảng chạm mặt ở trường, bên cạnh anh ta luôn là những cô bạn gái khác nhau.
Về sau nữa, chỉ nghe nói sau kỳ thi đại học, anh ta ra nước ngoài học.
14
Năm Giang Tự thi đại học, cậu đỗ vào Thanh Hoa.
Còn tôi, nhờ đi theo cậu, cũng “ké” được vào một trường 985 cùng thành phố.
Ba tôi mừng đến mức ngay trong đêm đã bày bốn trăm bàn tiệc ăn mừng.
Cũng lúc đó, tôi mới biết rằng, chỉ vài ngày trước khi tôi xuất hiện, Giang Tự từng có ý định bỏ học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Giang Tự tiếp tục học cao học.
Những năm đó, cuộc sống của nhà họ Giang đã khá hơn nhiều, em gái Giang Tự cũng đã lên cấp hai.
Điều duy nhất tiếc nuối là, năm hai đại học, mẹ cậu qua đời.
Còn tôi, vốn tự biết mình không hợp chuyện học hành, nên sau khi tốt nghiệp đại học thì bắt đầu tiếp quản công việc của lão Lâm.
Trong thời gian Giang Tự học cao học, tôi đã mở rộng kinh doanh ra tận Bắc Kinh.
Ngày nào xong việc, tôi cũng lái xe đến trường tìm cậu.
Vừa đỗ xe, tôi đã thấy Giang Tự mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ, đeo ba lô, đứng chờ bên ngoài.
Cậu lúc này đã cao hơn thời cấp ba, đường nét trên gương mặt càng thêm tuấn tú.
Nhưng khi chưa bước qua cổng trường, nhìn thế nào cậu vẫn giống một nam sinh đại học thuần khiết.
Còn tôi thì mặc váy dài, tóc tai từng sợi đều được tiệm chăm sóc tỉ mỉ, kết hợp cùng giày cao gót và đôi môi đỏ rực.
Rõ ràng cậu lớn hơn tôi vài tháng, nhưng giai đoạn đó tôi rất thích dùng cà vạt kéo cậu lại, dỗ cậu gọi mình là chị.
Giang Tự khi ấy, ánh mắt đều chan chứa tình cảm, thành kính quỳ bên chân tôi, cả người nhuộm màu hồng ửng, khẽ gọi:
“Chị… chị…”
Tôi vốn là người thẳng thắn — tôi giàu, tôi xinh, đương nhiên phải sống theo ý mình.
Đã nuôi đàn ông, thì tôi cũng nuông chiều hết mực.
Tôi còn nghĩ kỹ rồi, nếu Giang Tự muốn làm bác sĩ, tôi sẽ mở bệnh viện cho cậu; nếu cậu muốn làm nhà thiên văn học, tôi sẽ mua sao cho cậu.
Sau này, Giang Tự trở thành một nhà vật lý học hàng đầu.
Thế là tôi bỏ ra một khoản lớn để đầu tư cho cậu một viện nghiên cứu.
Giang Tự khi trưởng thành lại càng cuốn hút.
Từ một chàng trai cao gầy năm xưa, cậu đã trút bỏ vẻ non nớt, đường nét gương mặt trở nên sắc bén mà đẹp đẽ, vai rộng eo hẹp, cơ bắp săn chắc đầy sức mạnh.
Đôi bàn tay ấy khi bế tôi bước đi, gân xanh nổi lên, vậy mà hơi thở vẫn vững vàng, chỉ có nhịp tim là đập mạnh.
Vốn dĩ tôi đang hơi giận… nhưng khi đến trường thì…
Ai mà ngờ được, vị Giáo sư Giang lạnh lùng, kiềm chế nơi công cộng, sau cánh cửa lại có bao nhiêu trò khiến người ta phải đỏ mặt tim đập.
Có lúc tôi đau lưng đến mức không chịu nổi, kiếm cớ trốn ra ngoài nghỉ.
Vậy mà anh lại tưởng mình đã “xuống dốc”, không còn hấp dẫn tôi nữa.
“Tuế Tuế.” — Giang Tự ngày còn khổ sở chẳng mấy khi rơi lệ, vậy mà ở bên tôi rồi, anh lại hay trên giường khóe mắt đỏ ửng — “Anh mới mua một món đồ chơi mới, em có muốn thử không?”
Còn tôi thì vốn chẳng chịu nổi sự trêu chọc của anh — chỉ cần Giang Tự tháo kính ra, tôi liền quên sạch mọi thứ.
Sau khi kết hôn, sự nghiệp của tôi ngày càng phát triển, công ty tiếp quản từ lão Lâm cũng được tôi đưa lên sàn chứng khoán thành công.
Cùng năm đó, Giang Tự đoạt giải thưởng cao nhất trong ngành Vật lý lý thuyết.
Khi video phỏng vấn được công bố, ai nấy đều kinh ngạc trước tuổi đời còn trẻ và ngoại hình của người đoạt giải.
Những người quen biết lại càng không hiểu nổi — Giang Tự quanh năm bận rộn chạy giữa viện nghiên cứu và những nơi chẳng ai rõ, sao vẫn có thể dồn tâm trí để nghiên cứu và đạt được thành tựu như vậy.
Chỉ mình tôi biết, họ không hiểu được là vì chưa từng thấy Giang Tự thời cấp ba.
Ở đoạn cuối phỏng vấn, phóng viên hỏi anh:
“Ngài nhận được giải thưởng này, người ngài muốn cảm ơn nhất là ai?”
Trên màn hình lớn hiện lên gương mặt ôn hòa mà lạnh nhạt của Giang Tự.
Anh khẽ mở miệng, giọng nói kiên định mà dịu dàng:
“Vợ tôi.”
Ánh mắt Giang Tự như xuyên qua màn hình, nhìn thẳng vào tôi:
“Cô ấy là anh hùng của tôi thuở thiếu niên.”
Cô ấy như một vầng sáng — dài lâu và rực rỡ,
Từ đó xua tan mọi bóng tối trong đời tôi.
(Hết)
(Đã hết truyện)
#GSNH 692 Ngôi mộ của tôi đã bị một con chó đào (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Linh dị,
Kinh dị,
1
Tiếng nước trong phòng tắm róc rách.
Tôi trợn mắt, mặt đầy mù mịt, con chó Samoyed trắng đối diện trông như một đứa ngốc nặng hai trăm cân, lè lưỡi đứng dậy khỏi ổ rồi nhào tới cọ người tôi.
Nhưng ngay giây sau, nó xuyên qua người tôi rồi ngã bịch xuống đất.
Con chó mập phát ra một tiếng rên rỉ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tôi.
Cái xe tải to xác này thật cứng cáp, chỉ ngã nhẹ một cái mà vang động trời đất.
Cánh cửa phòng tắm lập tức bị người ta mở ra, một người đàn ông chỉ quấn khăn tắm nửa dưới lao ra ngoài.
Anh ta di chuyển nhanh đến mức một chân còn chưa kịp mang dép cho tử tế.
“Cây Hoa! Mày lại đâm vào đâu nữa rồi? Để ba xem nào!”
Tôi khựng lại, cái tên này nghe quen quá.
Nhìn kỹ lại, con chó mập và anh chàng bán khỏa thân này hình như tôi từng thấy rồi.
Con chó mập kêu ư ử nhìn tôi chằm chằm, còn anh chàng thì ngơ ngác ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Tôi biết rõ anh ta không thấy tôi, nhưng vẫn theo phản xạ giơ tay chào.
“Chào nha~”
Ngay sau đó, thời gian như ngưng đọng, rồi “bụp” một tiếng.
Tôi trợn tròn mắt, trẻ tuổi thật tốt, ngất cái là ngất liền.
Tôi hoảng rồi, con chó cũng hoảng.
Biểu cảm sợ hãi vừa rồi của anh ta, y như lúc buổi chiều dắt chó đi dạo phát hiện ra xương đùi của tôi.
Anh ta chẳng lẽ nhìn thấy được tôi?
Vậy thì chẳng phải tôi dọa người ta chết rồi sao?
“Cây… Cây Hoa phải không? Mau cứu anh ta đi!”
Tôi là một hồn ma trong suốt, vậy mà con chó còn hữu dụng hơn tôi.
Con Samoyed xoay quanh anh chàng mấy vòng, rồi ụp mông ngồi lên mặt ba nó.
Cảm giác ngạt thở gần kề cái chết khiến anh ta giãy giụa hai tay, đẩy cái mông chó trắng như tuyết ra một bên.
Tôi sợ hãi co mình vào góc, nhìn anh ta từ từ tỉnh lại.
“Cô… cô là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà tôi?”
Anh ta cũng co rúm lại trốn vào một góc khác, còn con Samoyed thì vui vẻ chạy vòng vòng giữa chúng tôi.
Người trẻ đúng là dễ thích nghi, sau một trận hỗn loạn, anh ta ngồi lên sofa.
Tôi lơ lửng đối diện với anh ta, cũng không phải do anh ta không cho tôi ngồi.
Cái mông tôi trong suốt, ngồi xuống sẽ xuyên qua sofa, chỉ chừa lại cái đầu, có khi càng đáng sợ hơn.
“Cô là cái người… vỡ ☠️ hồi chiều?”
Tôi nghe xong thấy hơi khó chịu, bị người ta gọi như vậy, nghe thật đáng sợ.
“Anh cứ gọi tên tôi đi, tôi tên là An Trường Lạc.”
Anh chàng tỏ ra không thể tiếp nhận được.
“Tôi quan tâm cô tên gì à? Cô ra khỏi nhà tôi ngay! Chị gái à, cô là ma đó, còn bày đặt giới thiệu bản thân.”
“Cô còn là con ma tôi không hề quen biết.”
Tôi hơi tủi thân.
“Hình như tôi không ra được.”
Tôi mới thử rồi, chỉ cần rời anh ta hơi xa một chút là không thở nổi.
Thật đáng sợ, ma cũng có cảm giác ngạt thở.
Anh ta vò đầu bứt tai, rõ ràng không muốn nói chuyện với ma.
“Tôi đau bụng, đi vệ sinh cái, cô ngồi tạm đi.”
Anh ta xoay người vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, anh ta ra ngoài.
Anh ta lướt qua tôi như không nhìn thấy, rồi đi về phía phòng ngủ.
Xem ra là chuẩn bị đi ngủ rồi.
Tôi lập tức chặn trước mặt anh ta.
“Anh định giết tôi đấy à?”
Anh chàng sững người.
“Cô nhìn trộm tôi đi vệ sinh à?”
Mặt tôi không mấy dễ coi.
“Tôi nghe thấy thôi.”
Vừa nãy anh ta trốn trong nhà vệ sinh hỏi Đậu Bao cách xử lý khi bị ma quấn.
Đậu Bao nói dùng kiếm đào mộc với tỏi, sau đó tôi nghe thấy tiếng trừ tiền qua Alipay của anh ta.
2
Mặt anh chàng như bị táo bón.
“Ngày mai tôi mời thầy về tiễn cô đi được không? Tiễn thôi, không giết.”
Tôi lắc đầu như trống bỏi.
“Không được, tôi sợ.”
Anh ta chống tay lên khung cửa.
“Tôi mới là người nên sợ đó chứ? Cô là ma, sợ cái gì!”
Từ nãy đến giờ anh ta toàn nói chuyện kiểu hung hăng, tôi lại nhớ đến lần đầu gặp anh vào buổi chiều.
Rõ ràng lúc đó anh ta là chàng trai sáng sủa hoạt bát, sao giờ lại như pháo nổ vậy.
Tôi đã bị kẹt ở cái quảng trường cũ nát đó suốt bốn năm, xung quanh không có lấy một con ma để nói chuyện, hôm nay cuối cùng cũng chuyển được điểm làm hồn, vậy mà anh ta lại định diệt tôi.
Tôi buồn quá, càng nghĩ càng tủi, miệng há ra là bắt đầu gào khóc.
Con chó mập nhà anh ta vừa nghe tôi khóc, lập tức phát ra tiếng kêu đồng điệu tận linh hồn.
Một người một chó…
À không, một ma một chó.
“Gào~”
“Gào~~”
“Gào gào gào~”
Anh chàng sắp phát điên, đưa tay bịt miệng tôi nhưng xuyên qua không khí.
Anh ta đành chạy về phòng khách bịt miệng con chó.
Nhưng tôi vẫn cứ khóc, con chó cũng cuống lên, cứ giãy đạp loạn xạ.
Không biết nó đá trúng chỗ nào mà anh chàng đột nhiên đau đớn gục xuống đất, nằm mãi không dậy.
“Chị gái ơi tôi chịu thua rồi, rốt cuộc cô muốn gì? Tôi không mời thầy trừ ma nữa được chưa?”
Tôi hít mũi một cái, cuối cùng cũng dễ chịu hơn.
“Tôi… tôi nhớ mẹ tôi.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, có phần bất lực.
Lăn lộn đến tận nửa đêm, anh ta cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, tôi là ma không cần ngủ, nên ở phòng khách chơi với chó.
Bên ngoài trời dần sáng, ánh sáng yếu ớt từ khe rèm hắt vào khiến tôi theo phản xạ định né.
Nhưng con chó mập cứ kêu hục hặc mãi, rõ ràng vẫn chưa chơi đủ.
Thôi thì liều mình chơi với nó!
Tôi nghiến răng tiếp tục lơ lửng trong phòng cho tới khi trời sáng hẳn, rồi phát hiện ra mình vẫn ổn, đang lơ lửng giữa không trung.
Trước giờ chỉ cần có ánh mặt trời là tôi trốn dưới đất, hôm qua do trời âm u nên tôi mới dám ra ngoài rồi bị chó đào mộ.
Hóa ra tôi không sợ ánh nắng!
Cửa phòng ngủ mở ra, anh chàng dụi mắt đi ra ngoài.
Sau đó anh ta lập tức quay người đóng cửa lại, rồi mở lại lần nữa.
“Má nó!!!”
Anh ta sụp đổ ngồi thụp xuống đất.
“Nhà tôi tối qua bị trộm à?”
Tôi có chút ngượng ngùng, cái này là do chó gây ra, nó quá phấn khích, mà tôi – một con ma – không cản được.
“Không có đâu, tối qua nhà anh bị ma vào.”
Tôi tự thấy mình trả lời rất khéo léo, anh ta hít sâu một hơi.
“Không dám mở mắt, hy vọng là tôi hoa mắt thôi.”
Tôi không nói nữa, lắng nghe anh ta lẩm bẩm.
“Chính mình nuôi, đáng đời, đáng đời, tự làm tự chịu.”
Sau khi lẩm bẩm xong, anh ta đứng dậy.
“Tối qua tôi có tra mạng, muốn cô hồn phi phách tán… à không, đầu thai chuyển thế, thì phải hoàn thành tâm nguyện của cô.”
“Cô nói cô bốn năm rồi chưa đầu thai, chắc chắn là còn điều gì đó chưa buông.”
Tôi gật đầu, có lý.
“Đúng lúc này tôi rảnh, hôm qua cô nói cô nhớ mẹ, vậy chắc mẹ cô là tâm nguyện của cô rồi, đi thôi?”
Anh ta đứng dậy, đeo dây dắt chó vào cho Cây Hoa.
Tôi lơ lửng một cách mơ hồ.
“Đi đâu cơ?”
“Về nhà cô chứ đâu.”
Tôi hơi ngại.
“Nhưng nhà tôi ở đâu?”
Không gian lập tức yên tĩnh tuyệt đối.
“Cô… hỏi tôi á?”
Tôi cũng chẳng biết nói gì, hình như tôi không nhớ được gì cả, đầu óc mơ hồ loạn xạ.
3
Một người một ma một chó nhìn nhau mấy giây, anh ta chợt nói.
“Có chuyện thì tìm chú công an.”
Đúng rồi, hôm qua sau khi anh ta chạm vào xương đùi của tôi thì đã gọi cảnh sát, chẳng mấy chốc là tôi bị đào lên.
Chắc cảnh sát biết gì đó.
Thế là anh ta dắt tôi đến đồn công an, trên đường tôi biết được, anh chàng tên là Phó Bách, người địa phương, năm nay hai mươi lăm tuổi.
“Anh đẹp trai thế mà chưa có bạn gái à?”
Anh ta liếc xéo tôi.
“Làm ma mà còn hóng hớt.”
Người tiếp anh là chú công an hôm qua, ông ấy cau mày nhìn Phó Bách.
“Hôm qua đã xác nhận qua đối chiếu, là cô An Trường Lạc. Mẹ cô ấy vừa mới rời khỏi đồn, cậu chẳng nói là không quen biết cô ấy sao? Sao giờ lại đòi địa chỉ nhà?”
Phó Bách vò tay, đúng kiểu người thật thà không biết nói dối.
“Hôm qua tôi quá căng thẳng… thực ra… tôi là bạn trai của cô ấy.”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn anh ta đỏ ửng cả vành tai.
Ngại cái củ cải ấy! Anh này có não không vậy, cảnh sát sau khi xác nhận danh tính người chết thì chắc chắn điều tra cả quan hệ thân nhân, tôi làm gì có bạn trai!
Quả nhiên, ánh mắt của chú công an lập tức sắc bén.
“Cậu nói là bạn trai của cô ấy?”
Tôi chỉ muốn bóc cái đầu anh ta ra xem bên trong có nhồi hai ký thịt heo không.
“Cảnh sát nghi ngờ anh rồi đó! Giờ trong mắt họ, anh là nghi phạm số một rồi đó, mau giải thích đi!”
Cuối cùng anh ta không còn xấu hổ nữa, mà nhìn tôi đầy hoang mang.
“Nói… nói sao đây?”
Tôi nghiến răng.
“Anh nói là anh đau lòng, muốn biết kết quả điều tra thôi.”
Cảnh sát dĩ nhiên không tin lý do tệ thế này, chúng tôi bị đuổi ra khỏi đồn, ánh mắt của chú cảnh sát còn khiến tôi cảm thấy, Phó Bách chắc đã bị liệt vào diện tình nghi rồi.
Trên đường quay về, anh ta thử hỏi tôi.
“Cô không nhớ được gì luôn à?”
Tôi cũng rất nản.
Tôi chỉ nhớ tên mình, còn lại chẳng nhớ gì cả.
Tôi rất nhớ mẹ, nhưng ngay cả khuôn mặt mẹ tôi cũng không hình dung nổi.
Cây Hoa – con chó trắng mập – bỗng nhiên lao vọt lên, Phó Bách bị kéo theo suýt té, chạy theo nó.
Tôi muốn kéo hai người lại, nhưng cứ xuyên qua cơ thể anh ta mãi.
Cuối cùng cũng giữ được Cây Hoa lại, Phó Bách có phần bực tức.
“Ba đã nói rồi, không được lao lên! Mày thấy phân hay thấy phân mà hăng thế hả?”
Tôi nuốt nước bọt, nhìn người phụ nữ cách đó không xa.
“Trông quen quá.”
Phó Bách dạy dỗ xong Cây Hoa, nghe tôi nói liền ngẩng đầu.
Không xa là một người phụ nữ gầy gò đang đi về, tay bà cầm khăn giấy đã ướt sũng, tiếng nấc nghẹn ngào không kiềm chế vang lên, cả người như sắp ngã.
“Hừm… đúng là quen thật.”
Tôi trợn tròn mắt nhìn Phó Bách.
“Không phải chứ? Anh cũng muốn giành với tôi hả?”
Anh không đáp lại, chỉ dắt chó bước nhanh về phía trước.
Khi thấy rõ khuôn mặt gầy guộc của người phụ nữ, suýt nữa tôi đã khóc òa.
Chỉ tiếc, ma thì không có nước mắt.
Tôi vô cùng chắc chắn, người trước mắt chính là mẹ tôi.
Mắt bà đỏ hoe, gương mặt không còn chút máu.
“Chào cô… cô An?”
Phó Bách hơi sững lại nhìn bà, lại nhìn tôi đang lơ lửng giữa không trung.
Cùng họ An, bà rõ ràng vừa rời đồn công an, mắt còn sưng đỏ…
Lông mày anh ta nhíu lại.
Chúng tôi theo mẹ về nhà, bà là người đoan trang, từ lúc gặp Phó Bách là đã lau nước mắt.
Bà lấy ảnh trên bàn đưa cho Phó Bách xem.
“Không ngờ con với Trường Lạc không học cùng trường mà lại quen nhau.”
Phó Bách cố gắng cười gượng, nhưng không nói gì.
Mẹ tôi lại như mở máy nói liên tục.
“Cũng phải thôi, Trường Lạc nhà tôi từ nhỏ đã hoạt bát, bạn bè nhiều, nói chuyện với ai cũng hợp.”
“Nó lại ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ khiến tôi lo lắng, mất bố từ bé mà chưa từng than vãn, thầy bói nói nó 24 tuổi có kiếp nạn, tôi đã đổi họ cho nó đặt tên là Trường Lạc. Tôi còn chuẩn bị dây đỏ với giỏ đào định đeo cho nó năm tuổi mệnh, thế mà con bé mới 20 tuổi đã gặp chuyện, con bé ngoan như thế…”
Bà không nhịn nổi mà nghẹn ngào, nước mắt rơi lộp độp lên khung ảnh trong tay, rồi lại vội vàng lau đi, sợ làm ướt ảnh.
“Nó không hề có thù oán với ai, sao lại gặp phải kết cục như vậy, con tôi, con tôi…”
Bà ôm ngực, cảm xúc sụp đổ hoàn toàn.
Tôi nhìn mái tóc mẹ đã điểm bạc, nhẹ nhàng bay tới ôm bà, nhưng chỉ có thể xuyên qua một cách bất lực.
Trong mắt Phó Bách hiện lên tia áy náy.
“Hung thủ…”
“Chưa bắt được, cảnh sát nói đang điều tra, nhưng sự việc cũng lâu rồi, tra khó lắm.”
Ánh mắt bà đau thương nhìn Phó Bách.
“Nếu Trường Lạc chưa mất, giờ cũng tầm tuổi con rồi.”
Phó Bách nhẹ nhàng vỗ tay mẹ tôi, an ủi bà.
Ma không có nước mắt, nhưng tôi buồn là lại gào khóc không kiềm được.
Thế là tôi há miệng thật to, bắt đầu tru lên.
“Gào~”
Cây Hoa bên cạnh như bị triệu hồi, bật dậy cũng tru theo.
“Gào~~~”
Chớp mắt, trong nhà náo loạn cả lên.
Tiếng nức nở của mẹ tôi, tiếng tôi gào, tiếng tru như la của Cây Hoa… hoà vào thành một dàn hợp xướng.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰