#GSNH571 - Bạn Trai Cũ Vong Ân Bội Nghĩa
Chương 8
“Vậy… vậy tiền thuê của anh có thể chậm được không?”
Lâm Chính nhìn tôi đầy hy vọng.
Tôi lắc đầu.
“Nhưng mà căn của anh thuê đâu phải của tôi.”
Tôi bấm nút đóng cửa thang máy.
“Là của mẹ tôi.”
Mặt hắn biến sắc, còn định nói thêm thì cửa đã khép lại.
Tối đó, Lâm Chính gọi điện cho tôi liên tục đến mức cháy máy, bị tôi chặn luôn.
Hắn còn mò đến gõ cửa nhà tôi.
Tôi lập tức xách đồ sang nhà Hứa Tư Nghiên ngủ nhờ một đêm.
Tưởng đâu mọi chuyện coi như xong rồi.
Nghe trợ lý nói, mấy hôm nay Lâm Chính liên lạc không được với tôi, hắn không có tiền trả kỳ thuê tiếp theo, đang tính chuyện huỷ hợp đồng.
Tôi đang nhắn cho trợ lý dặn cứ làm đúng quy định thì dưới lễ tân gọi lên nói có người tìm.
Tôi xuống dưới mới thấy người đến là Lâm Chính.
Hắn mò tới tận công ty tôi luôn.
“Anh có chuyện gì không?”
“Sao nhà em giàu vậy mà không nói cho anh biết?”
Vẫn cái giọng đầy oán trách đó, tôi lười cãi, chỉ móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa hắn.
“Đây là bác sĩ tâm thần mà tôi quen, anh đi khám não đi.”
Mặt Lâm Chính tối sầm lại, giật lấy danh thiếp rồi xé nát luôn trước mặt tôi.
“Nhà cô giàu như vậy mà còn đi làm, cô là kiểu trải nghiệm cuộc sống à, giấu kỹ thật đấy.”
Tôi thật sự phục cái lối suy nghĩ quanh co của hắn.
Tôi chưa bao giờ cố ý giấu giếm, chỉ tại ánh mắt chó của anh ta không nhìn ra mà thôi.
Tôi đang định đáp lại thì có người gọi tên tôi.
“Ngọc Ngọc, sao cháu lại ở đây?”
Người đó cười bắt chuyện với tôi, rồi liếc thấy Lâm Chính.
“Lâm Chính? Sao cậu lại ở đây? Không phải giờ này nên ở công ty làm việc sao?”
Người đó chính là sếp của Lâm Chính, cũng là đối tác khá thân với ba tôi.
“Chú Vương, sao chú lại tới đây ạ?”
“Chú tìm ba cháu bàn công chuyện, ông ấy ở công ty đúng không?”
“Dạ trên lầu đó ạ, để cháu đưa chú lên.”
Chú Vương xua tay, trước khi đi còn dặn tôi rảnh thì qua nhà chú chơi.
Tôi đứng nhìn chú đi lên rồi mới quay lại, thấy mặt Lâm Chính méo mó cực độ.
10
“Ba cô là tổng giám đốc công ty này?”
Hắn gần như nghiến răng mà nói ra câu đó.
Tôi thật sự không hiểu hắn giận cái gì, chỉ biết lùi lại một bước giữ khoảng cách.
“Cô quen tôi mà không nói rõ thân phận, rốt cuộc cô định lợi dụng tôi cái gì?”
Nghe xong câu đó tôi suýt cười gập bụng.
“Tôi lợi dụng anh cái gì? Lợi dụng anh già hơn, lợi dụng anh lười tắm hả? Tôi sợ anh lợi dụng tôi thì có!”
Thật ra tôi không định nói khó nghe như vậy.
Chia tay xong ai nấy tự sống cho vui vẻ là được.
Chuyện chia tay tôi còn chẳng thèm tính toán.
Nhưng Lâm Chính cứ phải làm quá lên, còn đòi tôi đưa hai trăm triệu tiền chia tay.
“Tôi cho anh hai cái bạt tai thì có! Mặt dày vừa thôi. Lúc quen anh đúng là tôi mù mắt thật rồi.”
Nói xong tôi quay người bỏ đi, mặc kệ Lâm Chính đứng sau lảm nhảm chửi rủa.
Không ngờ da mặt Lâm Chính dày đến mức đó mà còn có thể dày hơn.
Vài hôm sau, hắn dám lặn lội đưa mẹ từ quê lên, đứng ngay cổng công ty tôi mặt dày đòi tôi xuống nói chuyện.
Tức quá tôi gọi thẳng cho Hứa Tư Nghiên.
“Tôi chịu hết nổi rồi, cần hỗ trợ pháp lý ngay lập tức!”
Hứa Tư Nghiên vừa tới thì thấy mẹ Lâm Chính đang chỉ vào mặt tôi mắng té tát.
Bà ta mắng tôi chê bai con trai bà, còn bảo con bà cao to đẹp trai như vậy mà tôi còn chê, hỏi tôi muốn tìm thằng nào hơn nó.
Thì ra muốn có thằng con trai kỳ cục như vậy, nhất định phải có bà mẹ cùng đẳng cấp.
Tôi lập tức kéo Hứa Tư Nghiên đứng cạnh mình.
“Thấy không bác? Cao hơn, đẹp trai hơn, giàu hơn! Quan trọng nhất là, mẹ người ta không phải người thần kinh!”
Mặt mẹ Lâm Chính đỏ bừng, liếc Hứa Tư Nghiên rồi lại nhìn con trai mình.
Cuối cùng không nói được gì.
Xem ra bà ta cũng chưa đến mức mù hẳn.
“Không đưa hai trăm triệu chia tay thì tôi sẽ ngày nào cũng tới làm phiền!”
Cảm giác khi gặp kẻ chơi bẩn mà lại vấp đúng chuyên ngành của mình là gì à?
Hứa Tư Nghiên đẩy nhẹ gọng kính, đưa ra danh thiếp.
“Chào bác, tôi là luật sư. Hai trăm triệu à? Với năng lực của tôi, đủ để cho anh ngồi tù.”
Mẹ Lâm Chính lập tức nấp sau lưng con trai, tức giận chửi rủa.
“Nếu mày không đưa tiền, tao với nó sẽ đứng chặn cổng công ty tụi mày mỗi ngày, cho đám nhân viên khỏi làm luôn!”
“Được thôi. Gây cản trở an ninh công cộng thì có thể vào ở thêm mấy năm. Còn nếu đứng chắn cổng gây thiệt hại nặng cho công ty, khoản bồi thường đó cũng tính vào đầu hai người.”
Mặt bà ta tái mét, không dám nhìn thẳng nữa, chỉ dám lẩm bẩm nhỏ.
“Bọn tao làm gì có tiền, tính vô đầu bọn tao cũng vô dụng thôi.”
“Không sao. Cùng lắm thì con trai bác thành con nợ xấu, sau này vé tàu cao tốc cũng không mua nổi.”
Lần này hai mẹ con xanh mặt thật sự, nhìn thấy Hứa Tư Nghiên móc điện thoại định gọi công an thì vội kéo nhau đi luôn.
Tới lúc ba tôi nghe tin chạy xuống thì hai người kia đã biến mất.
Ba nhìn tôi, ánh mắt đầy thất vọng.
“Con coi con chọn bạn trai kiểu gì vậy, mắt mũi kém quá!”
Tôi cúi gằm mặt, không dám nói gì.
Ba lại nhìn sang Hứa Tư Nghiên.
“Nhưng mà thằng Tiểu Hứa thì được đấy, ba ủng hộ hai đứa!”
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, Hứa Tư Nghiên thì mừng rỡ nhìn tôi, vội vàng cúi đầu cảm ơn ba tôi.
Ba khoát tay hào sảng.
“Thôi, ba cho con nửa ngày nghỉ, đi hẹn hò đi!”
Hứa Tư Nghiên không nói hai lời, lập tức kéo tôi đi luôn.
“Anh dẫn tôi đi đâu vậy?”
“Hẹn hò chứ gì nữa, ba em cho phép rồi mà.”
Tôi dừng bước, nhỏ giọng lầm bầm.
“Nhưng tôi chưa gật đầu đồng ý.”
Mặt Hứa Tư Nghiên lập tức xụ xuống, vẻ mặt như bị tổn thương.
“Ngọc Ngọc đúng là tim sắt đá mà. Sớm biết thế hồi đó anh nên nhận lời luôn.”
Nếu hồi đó anh nhận lời thì chắc bây giờ tôi và Hứa Tư Nghiên đã là một cặp rồi.
Cũng sẽ không quen phải Lâm Chính.
Nhưng đáng tiếc trên đời không có chữ ‘nếu’.
Tôi nhìn Hứa Tư Nghiên vẫn còn đẹp trai đứng trước mặt, lòng lại thấy sáng sủa hẳn.
Cũng không sao.
Dù gì, vẫn chưa muộn mà.
“Vậy thì anh theo đuổi tôi thêm lần nữa đi, coi như bù cho lần từ chối năm đó.”
“Đương nhiên rồi. Chỉ cần trong lòng Ngọc Ngọc có anh, theo đuổi cả đời cũng được.”
(TOÀN VĂN HOÀN)
(Đã hết truyện)
#GSNH592 TÌNH YÊU GIẤU KÍN CỦA PHẢN DIỆN (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Tôi là thiên kim nhà họ Tần vừa mới phá sản.
Để cứu lấy công ty, ba tôi gả tôi cho đại lão giới công nghệ mới nổi – Lục Chu.
Không ai biết, Lục Chu chính là bạn trai cũ từng bị tôi đá.
Đêm tân hôn, anh lạnh lùng nhìn tôi:
“Đừng tưởng tôi còn thích em. Cưới em chỉ là kế tạm thời, đợi xong vụ thu mua rồi chúng ta ly hôn.”
Ngay lúc đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một loạt bình luận nổi bật.
【Phản diện ngoài lạnh trong nóng, miệng là cứng nhất.】
【Nữ phụ, đừng tin anh ta! Tôi có thể làm chứng, mỗi tối ảnh đều nhìn ảnh em mà thèm nhỏ dãi.】
【Bề ngoài phản diện: Đừng tưởng tôi thích em. Trong lòng: Huhu, sao vợ chưa tới dỗ mình vậy trời?】
【Nữ phụ ngốc ghê, em chỉ cần gọi một tiếng “chồng”, phản diện sẽ lập tức hóa chó yêu, liếm em đến nơi đến chốn luôn đấy.】
Tôi nhìn Lục Chu đang chuẩn bị rời đi, liền thử gọi một tiếng:
“Chồng ơi?”
Bóng lưng người đàn ông khựng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi, như thể giây tiếp theo sẽ nhào tới nuốt sống tôi luôn vậy.
1
“Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Giọng Lục Chu khàn khàn, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng đã không còn vẻ xa cách như ban đầu nữa.
Biết chiêu mà đám “bình luận” bày có hiệu quả, tôi lập tức dịu giọng:
“Anh đừng đi được không? Ngoài trời đang có sấm chớp, em sợ lắm.”
Tôi không nói dối. Từ sau khi bà ngoại mất, tôi rất sợ sấm sét, mà chuyện này Lục Chu biết rõ.
Anh cứ thế nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh sẽ xoay người bỏ đi.
Ai ngờ, Lục Chu lại lẳng lặng lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ, rồi bước vào phòng tắm.
Ủa? Lúc nãy chẳng phải đã tắm rồi sao?
Từ bao giờ anh trở nên sạch sẽ quá mức như vậy?
Bình luận lúc này bắt đầu rối rít:
【Ngốc ơi, phản diện này đâu phải sạch sẽ quá mức, là đang muốn “làm chuyện kia” đó…】
【Chỉ một tiếng “chồng ơi” thôi mà phản diện đã nóng cả người, không nhanh vào nhà tắm thì quê chết!】
【Không trách được, bao nhiêu năm rồi ảnh không đụng vào ai, mỗi ngày chỉ biết ôm quần áo và hình của nữ phụ để… chịu không nổi cũng đúng thôi.】
【Trời ơi, phản diện vào phòng tắm rồi còn khẽ gọi tên nữ phụ nữa, hai người này ngọt ngào thật đấy.】
【Bình luận trên, chắc bạn hiểu nhầm chữ “ngọt ngào” rồi đó ha.】
Tôi vừa nhìn bình luận vừa sững sờ, đây là khu bình luận thật hả? Hay là khu “vô nhân đạo”?
Mấy chữ đen đen đó sao nhìn càng lúc càng “đen tối” vậy trời?
Mặt tôi đỏ bừng, cố nhịn cơn tò mò muốn áp tai vào cửa nghe trộm, lặng lẽ thay đồ ngủ rồi lên giường trước.
Một tiếng sau, Lục Chu từ phòng tắm bước ra.
Chỉ mặc mỗi quần ngủ, trên không mặc áo.
Phải thừa nhận, đến giờ tôi vẫn chưa từng thấy người đàn ông nào có thân hình đẹp hơn Lục Chu.
Thật sự là đỉnh cao của vóc dáng, tràn đầy sức hút giới tính.
Từng giọt nước lấp lánh lăn từ ngực xuống cơ bụng rắn chắc, cuối cùng trôi mất nơi đường gân quyến rũ bên hông.
Khiến tôi vô thức nuốt nước bọt.
2
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng anh không nghe ra cảm xúc.
Tôi lập tức quay mặt đi:
“Ai thèm nhìn anh chứ?”
Bình luận rộ lên:
【Không nhìn thì anh ta lại không vui nữa cho coi.】
【Vừa thấy nữ phụ dời mắt, chân mày phản diện đã nhíu lại thành chữ “川” rồi kìa.】
【Nữ phụ đừng sợ, không những phải nhìn mà còn phải sờ, tin không? Em chỉ cần chạm nhẹ, ảnh lại phải vô tắm lần nữa cho coi!】
Tất nhiên là tôi không dám sờ.
Sức của Lục Chu mạnh cỡ nào, tôi còn lạ gì.
Lực trâu nguyên con, đụng nhẹ cái chắc gãy tay tôi luôn quá!
Bình luận toàn một đám hóng drama không biết sợ.
Người đàn ông bên cạnh như do dự một lúc, rồi cũng lấy thêm một tấm chăn từ tủ, nằm xuống cạnh tôi.
Chiếc giường hai mét, bị chúng tôi nằm thành hai thế giới rõ rệt – nước sông không phạm nước giếng.
【Giờ còn chê không chịu ngủ chung với vợ, đợi vợ chết rồi thì có nước ôm ảnh mà khóc mỗi đêm nhé.】
【Trân trọng những ngày còn có thể nhìn thấy nữ phụ đi, cô ấy là người đẹp nhất trong cả truyện đấy, sắp không thấy nữa rồi.】
Đúng vậy, từ loạt bình luận ban nãy, tôi đã biết — mình sắp chết rồi.
Thế giới này dường như là một cuốn truyện ngược kiểu “nam chính theo đuổi vợ cũ”.
Lục Chu là phản diện, còn tôi là bạch nguyệt quang của phản diện — người chết sớm trong truyện.
Nam chính là em trai cùng cha khác mẹ của Lục Chu – Lục Hoài Xuyên.
Mẹ của Lục Chu vì bị mẹ của Lục Hoài Xuyên chen chân mà trầm cảm tự sát.
Từ đó, Lục Chu sống nghèo khổ với ông bà ngoại, nên luôn ôm hận với Lục Hoài Xuyên.
Dù giờ mới chỉ là phần mở đầu của câu chuyện, nhưng hai công ty của họ đã lộ rõ dấu hiệu đối đầu.
Mà ngòi nổ thực sự lại chính là cái chết của tôi.
Ngày thứ hai sau khi kết hôn, tôi ra nước ngoài công tác.
Ở nước ngoài, tôi gặp bạn bè của Lục Hoài Xuyên. Vì muốn bênh vực anh ta, họ thuê mấy tên người nước ngoài đến “cho tôi một bài học”.
Không ngờ bọn chúng lại nhắm vào sắc đẹp của tôi, cưỡng hiếp rồi ném xác xuống biển.
Kể từ đó, Lục Chu hoàn toàn phát điên, trở mặt với Lục Hoài Xuyên đến mức không đội trời chung.
Nhưng phản diện thì làm sao thắng được nam chính?
Cuối cùng, Lục Chu chết ở chính vùng biển nơi tôi gặp nạn, mang theo cả tro cốt của tôi.
Nhìn đến đây, tôi lập tức lấy điện thoại hủy vé máy bay sáng mai.
Rồi dặn trợ lý đổi buổi đàm phán sang hình thức họp trực tuyến.
Nếu bên kia không đồng ý, thì huỷ luôn.
Kiếm tiền sao mà quan trọng bằng giữ mạng được.
Bình luận:
【??? Nữ phụ không ra nước ngoài nữa à? Tuyệt quá! Người đẹp thế này mà chết thảm thì tiếc quá trời.】
【Phản diện này hiếm lắm mới không yêu nữ chính nha, khổ từ nhỏ tới lớn, cầu xin tác giả cho ảnh một cái kết tốt đẹp đi!】
【Dù khổ cỡ nào cũng không che được việc ảnh từng làm tổn thương nam nữ chính, đừng tẩy trắng phản diện nữa được không? Có chút tam quan đi!】
【Ừ rồi, bạn trên cao thượng ghê. Vậy chúc bạn sau khi trải qua hết những gì phản diện từng chịu đựng, vẫn có thể yêu thương đứa em trai cướp đi mọi thứ của bạn nhé.】
【Thật lòng luôn, nếu tôi mà gặp phải những chuyện như phản diện, thì oán khí của tôi đủ để nuôi sống mười tên ma vương.】
3
Tôi mải đọc bình luận đến mức nhập tâm, bên cạnh bỗng vang lên tiếng xoay người cùng tiếng rên khẽ đầy khó chịu của người đàn ông.
Lục Chu có vết thương cũ do bị vật nặng đè lên khi còn làm ở công trường, mỗi lần trời âm u là sẽ đau trở lại.
Nghĩ đến những dòng bình luận nói rằng sau này anh sẽ góa bụa vì tôi, rồi mang tro cốt tôi ra biển chết cùng…
Tôi bỗng thấy sống mũi cay cay, chậm rãi đưa tay vào trong chăn của anh, khẽ khàng lần đến vai anh.
Cảm nhận được cơ thể anh khẽ run lên, nhưng không hề gạt tay tôi ra.
Tay tôi chạm đến cơ ngực rắn chắc, Lục Chu lập tức nắm lấy tay tôi, giọng khàn đặc:
“Em làm gì vậy?”
Tôi mím môi, khẽ nói:
“Dầu xoa đâu? Em xoa bóp cho anh nhé?”
Bàn tay đang giữ lấy tay tôi càng siết chặt hơn, yết hầu anh trượt lên trượt xuống dữ dội.
Tôi biết Lục Chu đang nghĩ gì.
Hồi chưa chia tay, tôi vẫn thường xoa bóp cho anh như thế.
Nhưng lần nào cũng vậy, xoa chưa được bao lâu thì lại biến thành… chuyện khác.
Càng nghĩ càng thấy nóng người, tôi vội vàng rút tay lại, xoay lưng về phía anh:
“Không muốn thì thôi, ngủ đi.”
【A a a, nữ phụ sao lại lùi bước? Cố thêm chút nữa thôi là lý trí của nam phụ đứt dây rồi!】
【Yên tâm đi, nữ phụ đã không ra nước ngoài thì sớm muộn gì sợi dây đó cũng đứt, ánh mắt thất thần là định mệnh luôn rồi.】
Tôi thật sự không dám đọc thêm bình luận nữa, dứt khoát kéo chăn trùm kín đầu cho khỏi nhìn thấy.
Có lẽ vì quá mệt mỏi sau hôn lễ, tôi dần dần thiếp đi lúc nào không hay.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰