#GSNH574 - Người Lạ Trong Nhà Lúc Nửa Đêm
Chương 13
“Chị Hồng nói chỉ cần đi công tác cùng chị ấy, anh sẽ được thăng chức tăng lương…”
Lời nói của Cao Minh cắt đứt sợi hy vọng cuối cùng, khiến cả người tôi như mất hồn.
“Đủ rồi! Câm miệng lại!”
Tôi quát lên một tiếng lạnh lùng, rồi hít sâu một hơi.
Bây giờ, mọi thứ đã hoàn toàn sáng tỏ.
Hóa ra, hàng ngày A Cương lợi dụng lúc tôi để chìa khóa dự phòng ở ngoài để vào nhà. Nhưng lần này, hắn bị Cao Minh về sớm hơn bắt được, đánh ngất và vứt vào phòng làm việc.
Vì điện thoại và chìa khóa của Cao Minh đều rơi trong phòng làm việc, hắn nghĩ để ở công ty nên mới chạy về tìm.
Còn về việc tại sao vừa về đến nơi lại chỉ gõ cửa bên ngoài mà không nói gì, đó là vì hắn cố tình chọc tức A Cương, lợi dụng A Cương để g.i.ế.c tôi và Thất Thất.
Đến khi biết điện thoại trong phòng làm việc, hắn lại muốn gọi tôi ra mở cửa, rồi g.i.ế.c tôi đổ tội cho A Cương.
Dù sao, mục đích của hắn chỉ là thủ tiêu tôi và Thất Thất.
“Anh… tại sao lại theo dõi tôi?”
Đến nước này, chỉ còn một điều tôi chưa rõ, đó là thân phận của A Cương.
Hắn từng cố ý điều tra về tôi, tôi tin việc hắn theo dõi tôi không phải ngẫu hứng nhất thời.
A Cương đắng chát nói: “Vân Lộ, cô còn nhớ một người tên là Tiêu Sơn không?”
Tiêu Sơn?!
Nghe thấy cái tên này, ký ức của tôi lập tức bị kéo về mười năm trước.
Lúc đó tôi vẫn còn học cấp ba, bị một cậu bạn thầm yêu theo dõi.
Hồi ấy tôi rất xinh đẹp, là hoa khôi của trường.
Còn Tiêu Sơn đó vừa xấu vừa nghèo, hoàn toàn không phải mẫu người lý tưởng của tôi.
Hắn không chịu nổi nên đã đ.â.m đầu vào tường, đầu chảy đầy máu.
Sau đó, Tiêu Sơn không bao giờ tìm tôi nữa.
“Mười năm qua tôi vẫn luôn đi theo cô, vì cô mà phẫu thuật thẩm mỹ, làm việc cùng cô, làm hàng xóm với cô.”
Tiêu Sơn cười khổ, nói: “Có vài lần cô bị bọn đầu gấu trêu ghẹo, tôi một mình đánh lại chúng.”
“Vân Lộ, tôi vừa yêu vừa hận cô. Tôi muốn nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cô, càng muốn trả mối thù bị sỉ nhục năm xưa, nhưng tôi thực sự quá yêu cô rồi, hoàn toàn không thể xuống tay được!”
Lúc này, dưới nhà vang lên tiếng còi cảnh sát.
Hắn lập tức ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt chán đời: “Tôi chỉ có thể mãi mãi theo dõi cô, mãi mãi bảo vệ cô, tôi muốn ở bên cô cả đời.”
“Lần này bị cô phát hiện rồi, sau này cô nhất định sẽ đi rất xa, đợi tôi ra khỏi đây, sẽ không bao giờ tìm thấy cô nữa.”
“Tôi… muốn ôm cô một cái, được không?”
Tôi nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, môi chỉ bật ra một từ: “Không.”
“Tôi xin lỗi vì những lời đã mắng anh năm xưa, tôi sẽ cố gắng để họ giảm án cho anh một chút.”
“Chúng ta đã hòa rồi, hy vọng sau này anh đừng yêu một người theo cách méo mó như thế nữa.”
Tiêu Sơn nghe xong, đờ đẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt vô hồn.
Cao Minh cũng không bào chữa thêm, lặng lẽ chờ cảnh sát đến.
Năm phút sau, tôi đưa Thất Thất đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Cao Minh phạm tội g.i.ế.c người không thành, còn Tiêu Sơn phạm tội theo dõi, nhờ sự khoan hồng của tôi nên chỉ bị giam giữ.
Nhân khoảng thời gian này, tôi sẽ cắt đứt mọi mối quan hệ và chạy trốn đến chân trời góc bể.
Cuộc hôn nhân với Cao Minh – đoạn “câu chuyện cổ tích” này – cũng đã hoàn toàn khép lại.
“Mẹ ơi, ba không ở đây nữa rồi, sau này mẹ có còn kể chuyện cho con nghe không?”
Khuôn mặt thất thần của Thất Thất lạc lõng trong gió.
Tầm nhìn của tôi dần nhòe đi, giọng nói cũng hơi khàn khàn.
“Có chứ, mẹ sẽ mãi mãi kể chuyện cho Thất Thất nghe, cả đời này sẽ…”.
(Đã hết truyện)
#GSNH442- Lãnh Đạo Giúp Tôi Làm Mai Với Thái Tử Gia (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Bị giục cưới đến phát điên, nửa đêm tôi mò lên sân thượng công ty một mình tìm chút tĩnh lặng.
Ai ngờ lại bị sếp lớn đang tăng ca bắt gặp. Anh ta ra điều kiện với tôi: “Chỉ cần cô không n h ả y l ầ u, có vấn đề gì tôi đứng ra giải quyết!”
Tôi đáp: “Tôi không tìm được đối tượng!”
Anh ta nghiến răng, lôi hết bạn bè chất lượng cao trong danh sách bạn bè ra: “Tôi làm bà mai cho cô, được chưa?”
Kết quả, sau lần xem mắt thất bại thứ N với bạn của anh ta, anh ta ngồi đối diện tôi, đau đớn cất lời: “Nhiêu đây người mà cô không ưng ai cả, vậy thì chỉ còn cách tôi tự mình lên sàn thôi.”
1
Sắp đến Tết, công ty thông báo lịch nghỉ.
Nhà ai tử tế mà đêm 30 còn bắt đi làm chứ? Chẳng lẽ trông mong con chó ở nhà nấu cỗ Tết cho tôi à?
Hay là chúng tôi cùng nhau gói bánh chẻo ở văn phòng?
Tối đó tăng ca, tôi càng nghĩ càng tức. Mẹ tôi lại nhắn tin cằn nhằn chuyện tôi chưa chồng, tin nhắn nối đuôi nhau, điện thoại rung không ngớt.
Tôi đành phải lên sân thượng cho đầu óc nguội bớt.
Vừa đặt chân lên sân thượng, tin nhắn lại tới.
Nhưng lần này không phải mẹ tôi, mà là quản lý của tôi.
Buổi chiều công ty mời mọi người ăn trà chiều, quản lý bảo tôi ứng tiền trước.
Tôi gửi hóa đơn thanh toán cho hắn, vậy mà tên này tối mịt mới chịu hoàn tiền.
Đang định nhận tiền, nhìn thấy con số chuyển khoản, tôi ngớ người.
Rõ ràng hết 613 tệ, hắn ta lại chỉ chuyển 600?
Trong phút chốc, cơn giận vô biên bùng lên. Tôi lập tức gọi cho quản lý:
“Anh mù à? Bị sao thế? Công ty mai phá sản rồi hay gì? 613 tệ mà anh chuyển tôi 600? Anh thiếu 13 tệ à? Thế bình thường anh ra vẻ cái gì?”
“Cô… cô!”
“Câm miệng! Mồm không cần thì hiến cho người cần đi. Tôi đang hóng gió trên sân thượng ngon lành lại bị anh làm phiền. Lão nương đây sẽ nhảy từ đây xuống, máu bắn tung tóe trước cửa công ty. Sau này chó đi qua cũng phải tè một bãi rồi chửi một câu ‘công ty bóc lột’!”
Gió trên sân thượng rất lớn, rít gào bên tai, thổi tan những lời nguyền rủa của tôi.
Tôi không chắc quản lý nghe được bao nhiêu, tóm lại là hắn cúp máy thẳng.
Tôi đứng sát lan can sân thượng. Chắc giữa trưa cũng có người ở đây, dưới đất còn vài mẩu thuốc lá và một vỏ lon cà phê.
Càng nghĩ càng tức, tôi đá văng vỏ lon cà phê.
C h ế t đi, lão chủ tư bản bóc lột!
Choang!
Vỏ lon không đập vào cửa. Cửa chính vừa hay mở ra, nó bay thẳng vào đầu một người đàn ông.
Nhìn rõ người đó là ai, tôi sợ đến mức vội nép vào một bên.
“Đừng nhảy! Đừng nhảy! Có gì từ từ nói!”
Người đàn ông vốn đang tức tối vì bị ném trúng, thấy tôi thì sợ hãi hét lên thất thanh. “Cô đừng nhảy, chúng ta có gì cứ nói chuyện, tôi sẽ đứng ra lo liệu cho cô.”
Người này đúng là có thể lo liệu cho tôi thật.
Bởi vì anh ta là sếp của tôi, người nắm giữ cổ phần thực tế của công ty, Cố Nguyên Châu.
Tôi chỉ gặp anh ta một lần ở tiệc cuối năm của công ty, trẻ tuổi và rất đẹp trai.
Nhưng anh ta là sếp, chẳng ai thích một ông chủ vừa nham hiểm vừa bóc lột cả.
“Cô đừng nghĩ quẩn.”
Cố Nguyên Châu gấp đến độ nhảy dựng lên nhưng không dám tiến lại gần. Tôi co rúm người bên lan can, cẩn thận nhích vào trong, cũng nhìn rõ phía sau anh ta còn có một đám người.
“Đông người quá, tôi hướng nội sợ xã giao!”
“Các người đi đi! Đi hết đi!”
Cố Nguyên Châu lập tức bảo những người khác đi trước. Tôi lại nhích vào thêm vài bước.
Thực ra, tôi cũng sợ độ cao lắm.
Nhưng lúc này mà xuống ngay thì mất mặt quá.
Gặp chuyện không biết giải quyết thế nào, cứ nổi điên trước đã:
“Tại sao đêm Giao thừa còn phải đi làm? Trời đánh thánh vật, tôi phải tố cáo bắt hết các người lại!”
“Nhưng mà năm nay nhà nước… Không, cô đừng nhảy!”
Thấy tôi lại định nhúc nhích, anh ta gấp đến độ “bịch” một tiếng quỳ thẳng xuống.
Trong khoảnh khắc, sân thượng lặng ngắt, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi.
Tôi nhìn người đang quỳ trên đất, bốn mắt nhìn nhau:
“Cái đó… anh đứng dậy trước đi, tôi không có lì xì đâu.”
Cố Nguyên Châu cũng ngớ người. Sau một lúc im lặng, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên kiên định:
“Tôi không! Nếu cô không xuống, tôi sẽ quỳ c h ế t ở đây!”
Mẹ nó, người này bị bệnh à?
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰