Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH587 Ái Luyến Bệnh Thái

Chương 8



17

Ngày thứ ba sau khi tôi xuất viện, Từ Nam Nam đã nhảy lầu.

Vết bỏng của ả quá nặng, ngay cả xuống giường cũng khó khăn, chẳng hiểu sao lại có thể bò được lên bậu cửa sổ.

Nghe tin này, tôi chỉ cảm khái.

Kiếp trước tôi trong tuyệt vọng mà tự vẫn, kiếp này thì đổi thành ả.

Quả nhiên, ông trời vẫn công bằng.

……

Đêm đó tôi mơ một giấc mơ hỗn loạn.

Tôi đi trên con đường tan học, chợt quay đầu, thấy phía sau cách xa xa có một thiếu niên gầy gò lặng lẽ đi theo.

Cậu ta thấy tôi quay lại, liền theo bản năng dừng bước, có phần luống cuống.

Tôi đưa tay ra về phía cậu.

“Đi xa thế làm gì? Cậu là kẻ theo dõi à, còn không mau lại đây!”

Đôi mắt thiếu niên bỗng sáng bừng, rồi cậu chạy về phía tôi.

Hoàng hôn trải dưới chân chúng tôi hai bóng hình thật dài.

……

Trong khuôn viên đại học, một đàn anh đứng dưới ký túc xá lớn tiếng tỏ tình với tôi.

Trong tiếng reo hò trêu ghẹo của đám đông, tôi bước xuống lầu, cất cao giọng đáp:

“Xin lỗi, tôi đã có bạn trai rồi.”

Khuôn mặt đàn anh chợt lúng túng.

Một nam sinh cao ráo chen qua đám đông đi đến trước mặt tôi, bất mãn nói với đàn anh:

“Xin lỗi, bạn gái tôi hiện tại chưa có ý định đổi bạn trai.”

Tôi bĩu môi phụ họa thêm:

“Anh nói sai rồi… không phải là hiện tại chưa có ý định, mà là cả đời này cũng sẽ không có ý định ấy mới đúng.”

Tiếng reo hò lại vang lên khắp nơi.

Nam sinh bên cạnh khẽ đỏ mặt.

……

Tôi mở một quán cà phê.

Buổi trưa ít khách, ánh nắng qua ô cửa sổ chiếu ấm áp, làm tôi gục trên bàn lim dim.

Bên cạnh chợt có hơi thở quen thuộc và ấm áp áp sát lại.

Một sự ấm mềm rơi khẽ xuống môi tôi.

“Đừng ngủ nữa, ngủ thêm tối lại không ngủ được đâu.”

Tôi chẳng buồn mở mắt, đưa tay ôm lấy eo anh, vùi trong lòng anh, nhắm mắt khẽ hừ:

“Không ngủ được thì không ngủ được, không ngủ được thì ngủ anh.”

Anh lập tức hoảng lên.

“Đây là trong quán, em…”

“Dù sao cũng chẳng có khách, có khách cũng không sao, coi như tôi tặng họ bữa cơm cẩu lương miễn phí.”

“……”

……

Cảnh mộng chuyển dời, chỉ một chớp mắt, liền là cả một đời.

Tôi mở mắt.

Bên cạnh đưa ra một bàn tay, khẽ chạm nơi khóe mắt tôi.

“Lại mơ gì nữa? Sao còn khóc vậy?”

Tôi xoay người, chui vào lòng Giang Vọng.

“Nếu thời điểm em trọng sinh sớm hơn chút thì tốt rồi, em đã có thể sớm chấp nhận anh, không để anh phải chịu nhiều buồn đau đến thế.”

Giang Vọng sững lại một thoáng, rồi mỉm cười hôn tôi.

“Được gặp em chính là hạnh phúc, thì nào có gì gọi là đau khổ đâu.”

Người đàn ông này, xưa nay vẫn vậy.

Tốt đến mức khiến tôi thấy xót xa.

Tôi ngẩng đầu hôn anh, cảm nhận hơi thở anh dần loạn nhịp trong sự gần gũi của chúng tôi.

“Vậy thì, Giang tiên sinh hạnh phúc, có muốn cùng em một trận không?”

Tiếng cười trầm thấp của Giang Vọng tan vào trong môi lưỡi.

“Được, cùng em.”

……

Quá khứ, chỉ nên thuộc về quá khứ.

Còn tương lai của chúng tôi, vẫn còn rất dài.

Phiên Ngoại

Giang Vọng đang giận dỗi với tôi.

Nguyên nhân là bởi tôi và Trần Nhu chơi quậy quá đà — chúng tôi rủ nhau đi bar, rồi Trần Nhu hứng chí gọi mấy anh người mẫu nam.

Các anh người mẫu ấy ai nấy đều vai rộng eo thon, chân dài, ngực nở, bụng múi, mông cong, khiến chúng tôi nhìn hoa cả mắt.

Ngay khi tôi và Trần Nhu không nhịn được mà chuẩn bị đưa tay chạm vào…

Thì bạn trai của chúng tôi với gương mặt lạnh lùng đã ập đến.

Trần Nhu như thể trời sập xuống đầu.

Còn tôi thì bị Giang Vọng chẳng nói một lời kéo đi, ném thẳng vào xe.

Trên đường về, tôi hoàn toàn tỉnh rượu, len lén nhìn sắc mặt Giang Vọng, cẩn thận dỗ dành:

“Chuyện này thật sự không thể trách em, mấy anh người mẫu đó không phải em gọi, là Trần Nhu! Toàn bộ đều là Trần Nhu gọi! Chẳng liên quan gì đến em hết.”

Giang Vọng liếc tôi một cái.

“Thế à? Nhưng vừa rồi Trần Nhu lại bảo là em gọi.”

Tôi: ??

Trần Nhu, cậu hại tôi rồi!!!

Thấy sắc mặt Giang Vọng càng lúc càng khó coi, rõ ràng đã nổi giận thật sự, tôi bắt đầu tung chiêu độc.

— Làm nũng!

Tôi cố ý kẹp giọng, ngọ nguậy bên cạnh:

“Chồng yêu à~ người ta biết sai rồi mà~ đừng giận nữa nha~”

“……”

Giang Vọng xưa nay ăn mềm không ăn cứng, đôi tai đỏ lên thấy rõ.

Nhưng anh vẫn im lặng.

Ối trời, lần này giận thật sao?

Thế thì tôi tung đòn sát thủ.

Tôi ngồi ngay trên xe, bắt đầu bịa chuyện bậy bạ:

“Anh ơi, em nhớ anh quá… chỉ là nhớ theo cách không đúng, trong đầu em giờ toàn là hình ảnh bị che mờ thôi.”

“……”

“Anh ơi, em có thể cho tay vào áo anh không? Em không có ý gì khác đâu, chỉ muốn xem anh có lương tâm to không thôi.”

“……”

“Em hơi đói rồi, tối nay em chỉ muốn ăn một món, đó là ăn đậu hũ của anh.”

“……”

“Chỉ cần anh không kêu mệt, tư thế nào em cũng được hết.”

“……”

……

Tôi càng nói càng hứng thú, còn sắc mặt Giang Vọng càng lúc càng đỏ, hơi thở dồn dập.

Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, nghiến răng:

“… Đợi về nhà rồi tính.”

Thế là quãng đường vốn nửa tiếng mới về đến nhà, hôm nay chỉ mất có mười lăm phút.

Vừa xuống xe, anh liền bế tôi lên, hai chúng tôi vừa hôn vừa quấn lấy nhau, mãi cho đến khi anh ném tôi xuống giường, kéo tay tôi đặt lên cơ bụng của anh.

“Muốn sờ thì em cũng chỉ được sờ của anh.”

Hừ, vẫn còn ghen đấy à?

Tôi liền kẹp chân lên hông anh, trêu chọc.

Giang Vọng bị tôi mời gọi, đã căng cung không thể không bắn.

Nhưng ngay lúc ấy, tôi lẳng lặng đưa ra một tờ giấy kiểm tra thai.

Giang Vọng sững người.

“Tiểu Dụ, em… có thai rồi?”

“Ừm!”

Tôi đắc ý vỗ vỗ bụng.

“Hai tháng rồi đó!”

“……”

“Vậy mà em còn…”

Sắc mặt Giang Vọng lúc này hiếm khi đặc sắc đến vậy.

Trước là vui mừng tột độ, sau lại tức giận.

Cánh tay ôm tôi liền nới lỏng, nhưng nụ hôn dồn dập kia thì có thể gọi là hung hãn.

Đến khi thực sự không chịu nổi, anh bỏ tôi ra, chạy thẳng vào phòng tắm.

Tôi đứng ngoài cửa, cười đến sặc sụa.

Một lát sau, Giang Vọng bước ra, người còn mang hơi nước, thở dài:

“Em cố ý phải không.”

“Đúng thế, ai bảo anh vừa rồi còn giận em.”

“……”

……

Tối hôm ấy, Giang Vọng đến tận khi ngủ vẫn đặt bàn tay ấm áp trên bụng tôi.

“Tiểu Dụ.”

“Ừm?”

“Anh có thể làm một người cha tốt không?”

Tôi dịu giọng, đặt tay mình lên tay anh.

“Anh đã là một người chồng rất rất tốt, thì đương nhiên cũng sẽ là một người cha rất rất tốt.”

“Cảm ơn em, Tiểu Dụ. Đời này anh thật sự rất hạnh phúc.”

Tôi ngẩng lên hôn anh.

“Em cũng vậy.”

……

Hạnh phúc vốn chẳng có đáp án tiêu chuẩn.

May mắn thay, cuối cùng tôi vẫn tìm ra được đáp án của mình.

(Đã hết truyện)

#GSNH 671 Cậu Chủ Thật Sự Không Phải Anh (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại,

1

01

Ngày cưới của tôi.

Khung cảnh tràn ngập khách khứa, vô cùng náo nhiệt.

Bỗng nhiên, cửa nhà thờ bị đẩy mạnh, người bước vào không ai khác chính là vị hôn phu đã mất tích hơn nửa tháng của tôi, Lê Tụng.

Anh ta nắm tay con gái của người giúp việc nhà tôi, và cô ta cũng đang mặc váy cưới.

Khung cảnh ngay lập tức rơi vào yên lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.

Ánh mắt Lê Tụng đầy kiên định, như một chiến sĩ bước vào trận chiến cuối cùng. Anh ta lớn tiếng nói với các vị khách: “Kính thưa quý vị, tôi và Duyệt Nhi thật lòng yêu nhau, vì vậy hôm nay tôi không thể tiếp tục đám cưới này.”

Nói xong, ánh mắt anh ta chuyển sang tôi: “Giang Vãn, xin lỗi em, ngoài Duyệt Nhi ra, anh không muốn cưới ai khác. Xin em hủy hôn và nhường vị trí cô dâu cho cô ấy.”

Lương Duyệt Nhi cũng tỏ ra như thể đang đấu tranh với thế lực ác độc, trông vô cùng đáng thương.

“Cô Giang, đừng trách anh Tụng, nếu muốn trách thì cứ trách tôi.”

Lê Tụng nghiêm túc nói: “Không có đúng hay sai, tình yêu chân thành không có tội.”

Tôi không nhịn được bật cười, ngắt lời: “Biểu diễn xong chưa? Chú rể của tôi vốn không phải là anh, hủy hôn gì chứ?”

Lê Tụng sững sờ nửa giây: “Ý cô là gì?”

Lúc này, Chu Tư Viễn bước tới, dáng người cao lớn, lạnh lùng đứng trước tôi, nhàn nhạt nói: “Ý của Vãn Vãn là, đây là đám cưới của tôi và cô ấy, những người không liên quan xin mời rời đi.”

“Anh, anh là ai?”

Tôi khoác tay Chu Tư Viễn, mỉm cười: “Anh ấy là chú rể của tôi, cậu chủ nhà họ Lê. Còn anh, đừng tự mình đa tình nữa.”

Lương Duyệt Nhi phản bác yếu ớt: “Sao cơ? Tôi nhớ cậu chủ nhà họ Lê chỉ có một người, chính là anh Tụng mà.”

Lê Tụng nhìn bố mẹ nhà họ Lê, như muốn xác nhận: “Bố, mẹ…”

Mẹ Lê hờ hững đáp: “Ôi trời, suýt quên chưa nói, anh không phải con ruột của chúng tôi, lúc sinh ra anh đã bị trao nhầm.”

Bố Lê không giấu nổi vẻ chán ghét: “Hai người mau đi xuống đi, đừng làm mất mặt ở đây, đừng cản trở ngày lành tháng tốt của con trai bảo bối nhà tôi với Vãn Vãn.”

02

Đúng vậy, nửa tháng trước, vị hôn phu của tôi vốn là Lê Tụng.

Nhưng vào thời điểm đó, nhà họ Lê đột nhiên phát hiện ra rằng anh ta đã bị trao nhầm ngay từ lúc sinh, bao năm qua họ thực chất đang nuôi con trai của người khác.

Khi ấy, Lê Tụng đang bận vui vẻ bên Lương Duyệt Nhi, còn chơi trò mất tích, không ai liên lạc được với anh ta.

Bố mẹ nhà họ Lê vốn đã thất vọng về anh ta từ lâu, khi biết được anh ta không phải con ruột, họ cũng quyết định mặc kệ, để anh ta tự sinh tự diệt.

Thế là, đối tượng liên hôn của tôi đã âm thầm được thay đổi.

Người thay thế là cậu chủ thật sự của nhà họ Lê, Chu Tư Viễn, người vừa được nhận lại gia đình.

Vì mẹ Lê mang họ Chu, nên Chu Tư Viễn không đổi tên sau khi trở về.

Là thiên kim của tập đoàn Giang Thị, tôi vốn đã có hôn ước với nhà họ Lê. Vì thế, tất nhiên tôi không thể kết hôn với Lê Tụng, một cậu chủ giả danh, không xứng đáng với danh phận của mình.

Ban đầu, chúng tôi đều nghĩ rằng Lê Tụng sẽ tiếp tục chơi trò mất tích cho đến khi hôn lễ kết thúc.

Ai ngờ, vào ngày cưới, anh ta không chỉ xuất hiện mà còn ngây thơ tưởng mình là cậu cả nhà họ Lê, nghĩ mình là chú rể hôm nay.

Thậm chí, anh ta còn mơ mộng rằng Lương Duyệt Nhi mặc váy cưới thay thế tôi, hoàn thành buổi hôn lễ này.

Đúng là hoang đường và mộng tưởng hão huyền!

03

Lê Tụng mãi vẫn không thể tin vào tai mình. Anh ta ngơ ngác quay đầu nhìn những tấm áp phích xung quanh.

Trên đó là ảnh cưới của tôi và Chu Tư Viễn, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Còn chỗ nào cho anh ta trong hôn lễ này chứ?

“Dọa cười chết mất, hai người này là kiểu gì đây? Rõ ràng đây không phải là đám cưới của họ, lại còn cố tình xuất hiện để gây sự chú ý.”

“Cô gái đó còn mặc váy cưới, tưởng hôm nay có thể làm phượng hoàng bay lên cành cao à? Thật nực cười.”

Dưới khán đài, tiếng xì xào bàn tán không ngớt. Lương Duyệt Nhi siết chặt vạt váy cưới, cúi đầu, mặt đỏ bừng như gan lợn.

Chu Tư Viễn liếc nhìn nhân viên an ninh phía dưới sân khấu và ra lệnh: “Đưa họ xuống đi.”

Đây là ngày vui của tôi, cũng là sân khấu của tôi, sao có thể để người ngoài đến phá hoại chứ?

Hôn lễ của tôi tiếp tục diễn ra một cách rực rỡ và long trọng. Trên sân khấu, tôi cùng Chu Tư Viễn trao nhau nhẫn cưới.

Ánh mắt tôi vô tình lướt qua phía xa, nơi Lê Tụng và Lương Duyệt Nhi đang ghé đầu bàn tán với nhau. Tôi khẽ cong môi cười.

Tôi thật sự cảm thấy may mắn vì vị hôn phu của mình đã được thay đổi.

Dù trong thời đại học, tôi và Chu Tư Viễn từng đối đầu nhau trong đội tranh biện, nhưng phải thừa nhận rằng, từ ngoại hình, khí chất cho đến sự nghiệp, Chu Tư Viễn đều áp đảo Lê Tụng một cách toàn diện.

Việc thay một vị hôn phu vô dụng, chỉ biết cặp kè với “trà xanh”, bằng một người đàn ông chín chắn, phong độ và điển trai thế này, sao tôi lại không vui cho được?

04

Chỉ là…

Ánh mắt mà Lương Duyệt Nhi dành cho Chu Tư Viễn khi nép mình trong vòng tay của Lê Tụng khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Đó là ánh mắt dịu dàng, đáng thương, nhưng lại không giấu được tham vọng mãnh liệt bên trong, như ngọn triều dâng lên tràn bờ.

Khi cô ta được dì Trần, người giúp việc của gia đình tôi, đưa vào nhà, cô ta tỏ ra rụt rè, dịu dàng và thân thiện, luôn theo sau tôi như một cái đuôi nhỏ, muốn làm bạn thân của tôi.

Lúc đó, tôi cũng chẳng bận tâm, để cô ta tự do ra vào nhà mình tìm tôi chơi. Nhà của Lê Tụng ở ngay cạnh nhà tôi, thỉnh thoảng anh ta sẽ qua tìm tôi.

Không biết Lương Duyệt Nhi làm thế nào mà quen được Lê Tụng, sau đó cứ một câu lại gọi “anh Tụng”, khiến anh ta nghe mà lâng lâng vui sướng.

Dù biết rõ Lê Tụng học hành không tốt, nhưng cô ta vẫn cầm bài tập, cố tình rụt rè nhờ vả mỗi khi anh ta ghé qua: “Anh Tụng, em không hiểu câu này lắm, anh có thể giảng cho em được không?”

Năm tôi 16 tuổi, có lần Lương Duyệt Nhi nhân lúc tôi không ở nhà, lén lấy chìa khóa phòng tôi từ chỗ dì Trần, vào phòng tôi và mặc trộm quần áo của tôi.

Khi tôi quay về vì quên đồ, vừa mở cửa đã bắt gặp cô ta.

Cô ta liền khóc lóc như chuỗi ngọc bị đứt: “Xin lỗi cô Giang, từ nhỏ nhà em đã nghèo, quần áo em mặc đều là đồ cũ của chị họ, em chưa bao giờ được mặc quần áo cao cấp như thế này, nên mới nghĩ…”

Tôi cười lạnh: “Khóc cái gì? Cô nghèo nên cô có lý à? Chưa từng mặc qua thì có thể tùy tiện lấy trộm quần áo của người khác mặc sao?”

Tôi ngửi mấy bộ quần áo của mình, gần như tất cả đều bị dính mùi nước hoa rẻ tiền. Một chiếc thậm chí còn có một vết bẩn lớn màu vàng, khiến tôi không chịu nổi.

Tôi không phải kiểu người thiện lương hay dễ mềm lòng.

“Đây không phải lần đầu cô lẻn vào phòng tôi để mặc trộm quần áo đúng không? Bây giờ cô và mẹ cô lập tức rời khỏi nhà tôi, nhưng quần áo mà cô làm bẩn phải bồi thường theo giá.”

Nghe vậy, Lê Tụng lập tức không chịu nổi, lao đến chắn trước mặt Lương Duyệt Nhi: “Giang Vãn, em không cần phải gay gắt như vậy, cô ấy đã bị em làm sợ đến khóc rồi.”

Tôi cảm thấy thật nực cười: “Khóc là vì cô ta làm chuyện mờ ám, giờ khóc là có lý? Khóc là có thể tùy tiện mặc trộm quần áo của tôi, còn làm bẩn như thế này?”

Lương Duyệt Nhi run rẩy nói: “Đều là lỗi của em, là em quá tự cho rằng chị Vãn Vãn coi em như bạn thân…”

“Em đừng sợ,” Lê Tụng an ủi cô ta, sau đó quay sang tôi với vẻ mặt chán ghét và khó hiểu: “Em đúng là một cô tiểu thư chẳng biết gì về đời, không phải ai cũng được sinh ra ở La Mã như em. Duyệt Nhi đã đáng thương như vậy, cô ấy mặc một bộ quần áo của em thì sao chứ?”

Ánh mắt đầy khinh miệt và khó chịu của anh ta lúc đó, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ.

Giống như tôi là một nữ phụ độc ác, kiêu ngạo, chỉ để thúc đẩy câu chuyện tình yêu của họ.

Buồn nôn.

Dì Trần khóc lóc cầu xin, còn tát Lương Duyệt Nhi hai cái. Mẹ tôi vì nể tình cũ nên không truy cứu tiền bồi thường, chỉ đuổi việc dì, coi như chuyện lớn hóa nhỏ.

Sau khi biết chuyện, mẹ Lê cũng khinh thường hành vi của Lương Duyệt Nhi, còn dặn Lê Tụng tránh xa cô ta.

Thế nhưng, ở trường, tôi vẫn nhiều lần bắt gặp họ đi cùng nhau.

Trước kia, tôi coi Lê Tụng như thanh mai trúc mã, thậm chí từng có chút rung động với anh ta. Nhưng sau chuyện đó, tôi chỉ muốn cách anh ta càng xa càng tốt.

Ngay cả nếu sau này Lê Tụng đồng ý liên hôn với tôi, tôi cũng sẽ bỏ trốn trong ngày cưới.

Nhưng may thay, tôi không cần phải trốn.

Ai bảo Lương Duyệt Nhi lại tài giỏi như vậy, kiểm soát tên phế vật này chặt đến mức không thoát ra nổi chứ?

 

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận