#GSNH592 TÌNH YÊU GIẤU KÍN CỦA PHẢN DIỆN
Chương 5
Thế là tôi gọi phục vụ mang đến một ly sữa.
Dù sao thì, Phương Thanh Chỉ cũng chưa từng làm điều gì hại tôi.
Cùng là phụ nữ, nếu có thể giúp được trong khả năng, tôi cũng không muốn thấy cô ấy khổ.
Nhìn ly sữa, Phương Thanh Chỉ vội vàng lắc đầu:
“Hoài Xuyên nói trong dịp như thế này mà uống sữa sẽ bị người ta cười, làm mất mặt anh ấy.”
Tôi nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt nghiêm túc:
“Phương Thanh Chỉ, trên đời này chẳng ai quan trọng hơn chính bản thân em.”
Chỉ vì một câu nói đó, Phương Thanh Chỉ sững sờ hồi lâu.
Cuối cùng, như thể không thể kiềm chế được nữa, cô ấy bật khóc nức nở.
“Tần Nhiên, cảm ơn chị.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy:
“Nếu em cần giúp đỡ, cứ tìm chị.”
Tôi sẽ không chủ động giúp cô ấy, vì có những chuyện, nếu bản thân không thể tự đứng dậy, thì người khác có làm bao nhiêu cũng vô ích.
Lúc này, Lục Hoài Xuyên đã cầm micro đứng trên bục phát biểu.
Hắn tuyên bố trước mặt các phóng viên rằng muốn công khai một sự thật.
Rằng trong số những người có mặt hôm nay, có một kẻ là con riêng trong gia đình họ Lục.
Mẹ người đó là tiểu tam, từng cuỗm đi một khoản tiền lớn của gia đình.
Người đó có được thành tựu như hiện tại, tất cả đều nhờ vào tiền của nhà họ Lục.
16
Vừa dứt lời, đám phóng viên lập tức ào lên, hỏi dồn:
“Ai vậy?”
“Anh có bằng chứng không?”
Lục Hoài Xuyên nở nụ cười đắc ý, quay sang nhìn Lục Chu:
“Đương nhiên là có. Mời mọi người nhìn lên màn hình lớn.”
Rất nhanh sau đó, màn hình sau lưng hắn bắt đầu hiện ra hàng loạt bức ảnh.
Nhưng ánh mắt của mọi người nhìn Lục Hoài Xuyên càng lúc càng kỳ lạ.
Ngay cả ông Lục Thu Sơn cũng tái mặt, giây tiếp theo liền ngã quỵ xuống sàn.
Lúc này Lục Hoài Xuyên mới phát hiện có gì đó không ổn.
Hắn vội quay đầu lại — mới phát hiện những tấm ảnh đang chiếu là ảnh mẹ hắn làm “tiểu tam”.
Còn có cả cảnh lúc hắn mới 5 tuổi, mẹ hắn dẫn hắn quỳ trước mặt mẹ Lục Chu và Lục Chu, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Trong nháy mắt, Lục Hoài Xuyên như bị sét đánh, lùi lại mấy bước, mặt cắt không còn giọt máu.
Còn tôi thì nở nụ cười đầy đắc ý.
Ngay từ khi biết hắn định dùng ảnh giả để bôi nhọ Lục Chu, tôi đã đến nhà ông bà ngoại của Lục Chu lấy bằng chứng ông từng ngoại tình.
Ban đầu ông bà chỉ định giữ làm “phòng thân”, ai ngờ lại dùng đúng lúc như hôm nay.
Chỉ nhìn ánh mắt của tôi, Lục Hoài Xuyên đã hiểu ngay là do tôi làm.
Hắn xô đám đông, lao về phía tôi, định ra tay:
“Thì ra là mày, con đàn bà thối tha phá hỏng chuyện của tao! Tao nhất định không tha cho mày!”
Nhưng tay hắn còn chưa kịp vung tới, đã bị Lục Chu chặn lại.
Ngay giây sau, Lục Chu bẻ ngược cổ tay hắn, động tác lạnh lùng dứt khoát.
“Rắc!”
Cả hội trường vang lên tiếng gào thét thê lương của Lục Hoài Xuyên.
Lục Chu đấm hắn ngã nhào xuống đất, chân đạp mạnh lên ngực hắn khiến hắn càng hét thảm hơn.
【Phản diện làm tốt lắm! Tôi muốn đập nam chính như vậy từ lâu rồi.】
【Mấy người bên cạnh mau nhào vô đi, lúc này đánh hội đồng mới hiệu quả nè!】
Giải quyết xong mọi chuyện, Lục Chu nhanh chóng chạy tới kiểm tra tôi có bị thương không.
Thấy tôi bình an vô sự, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp.
Tôi cười gượng, đang định mở miệng giải thích…
Thì Lục Chu bỗng đổ sầm vào người tôi.
Tôi vội đỡ lấy anh, vừa nhìn kỹ gương mặt đã thấy anh đỏ bừng một cách bất thường.
Lục Chu vẫn đang cố chịu đựng:
“Lúc nãy… rượu có vấn đề.”
Tôi hiểu ngay — chắc chắn là Lục Hoài Xuyên đã sai người bỏ thuốc vào rượu của Lục Chu.
Vừa rồi anh lại đánh nhau, làm thuốc phát tác nhanh hơn.
Tên đó thật độc ác, không chỉ muốn hủy danh tiếng của Lục Chu, mà còn muốn gán cho anh tội cưỡng hiếp.
Tôi không chần chừ thêm giây nào, vội dìu Lục Chu lên phòng khách sạn ở tầng trên.
Ném thẳng người đàn ông lên giường, tôi bắt đầu cởi quần áo anh ra.
Lục Chu vội giữ lấy tay tôi:
“Nhiên Nhiên, không được… anh sẽ làm em bị thương…”
Tôi liền ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh.
Chặn lại tất cả những lời còn chưa kịp nói ra.
17
Sống mũi cao của Lục Chu cọ nhẹ lên mặt tôi, hơi thở của cả hai dần trở nên nóng rực.
“Nhưng mà… anh muốn em.”
Chỉ một câu, khiến hơi thở của Lục Chu nghẹn lại, đuôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Anh như mất hết kiểm soát, giữ lấy gáy tôi, lập tức phản công, hôn càng lúc càng sâu, càng mãnh liệt.
Bình luận:
【Cuối cùng phản diện và nữ phụ cũng bắt đầu rồi! Không uổng công tôi chịu đựng cái ông nam chính điên khùng kia suốt thời gian qua. Đây là phần thưởng của tôi!】
【Ơ? Sao màn hình tự dưng đen thui? Giờ chỉ nghe được âm thanh? Biết ngay mà, tác giả sẽ không để tụi mình được “xem” đâu.】
【Đủ rồi, vậy là tốt rồi. Giọng phản diện nghe mê hoặc thật sự, tôi nổi cả da gà.】
Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của người đàn ông bên tai:
“Nhiên Nhiên… em yêu anh không?”
“Yêu…”
“Anh là ai?”
“Lục… Lục Chu…”
Thế là, tôi bị ép nói không biết bao nhiêu lần “em yêu Lục Chu”.
Bị anh hành như bánh kếp, lật qua lật lại tới tận sáng hôm sau.
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ ý của bình luận nói “giống như chó yêu đơn phương” nghĩa là gì rồi.
Sau đó, Lục Chu nói với tôi, anh không dám để tôi biết chuyện gia đình anh, vì sợ tôi sẽ xem thường.
Còn tôi, cũng kể cho anh nghe lý do thật sự khiến tôi chia tay anh bốn năm trước.
Người khiến Lục Chu không tìm được việc, phải ra công trường bốc vác… chính là ba tôi.
Ông ta là kẻ ích kỷ đến tột độ, thậm chí mẹ tôi cũng vì ông ta mà gián tiếp mất mạng.
Ông ta chỉ muốn tôi lấy chồng giàu để giúp ích cho việc làm ăn của mình.
Vì vậy tôi buộc phải chia tay Lục Chu, rồi dùng bốn năm để khiến nhà họ Tần sụp đổ.
Tôi không dám nói với anh vì không muốn anh biết tôi đã trở thành một người đầy mưu mô, đến cả cha ruột cũng dám ra tay.
Tôi sợ anh sẽ ghét tôi, đề phòng tôi.
Nghe xong, Lục Chu chỉ hôn nhẹ lên vai tôi:
“Em ngốc quá.”
Tôi sờ lên cơ bụng anh:
“Không ngốc bằng anh đâu.”
Ánh mắt người đàn ông bắt đầu nóng dần lên, môi anh cọ sát cổ tôi:
“Vợ ơi, vai anh lại đau rồi, xoa giúp anh chút nhé?”
Tất nhiên, “xoa xoa” đến cuối cùng thì đâu còn đơn giản là xoa.
Bình luận:
【Aaa, phản diện như vậy rồi mà trong phòng tắm vẫn gọi tên nữ phụ, hai người này đúng là quá thuần khiết, thuần đến mức phát ngấy!】
【Cảnh trước: Phản diện nắm tay nữ phụ: Em đang làm gì? Cảnh nay: Phản diện: Vợ ơi, vai anh đau, xoa giúp anh đi~】
【Cười xỉu, bạn ở trên đúng là giỏi tổng hợp quá đi!】
18
Đúng lúc tôi và Lục Chu đang mặn nồng bên nhau,
Bên ngoài đã rối loạn như nồi lẩu thập cẩm.
Ngay khi tin tổng giám đốc Tập đoàn Lục thị – Lục Hoài Xuyên là con riêng bị phanh phui, cổ phiếu của Lục thị liền lao dốc không phanh.
Lục Thu Sơn không chịu nổi cú sốc, bị đột quỵ phải đưa vào viện cấp cứu.
Trong lúc Lục Hoài Xuyên còn đang cuống cuồng xoay sở, thì Phương Thanh Chỉ đã mời luật sư, kiện hắn và con chim hoàng yến của hắn ra toà.
Lục thị hoàn toàn phá sản, Lục Hoài Xuyên cũng bị cảnh sát bắt về quy án.
Còn tôi, sau khi tình cảm với Lục Chu đã ổn định, liền cùng bạn bè thành lập một thương hiệu trang sức riêng.
Lúc tuyển dụng, không ngờ người đầu tiên đến phỏng vấn lại chính là Phương Thanh Chỉ.
Học vấn, năng lực đều phù hợp, rất nhanh chóng được chúng tôi nhận vào làm.
Dĩ nhiên, tôi cũng có chút tư tâm.
Phương Thanh Chỉ là nữ chính của thế giới này.
Trong truyện gốc, cô ấy bị Lục Hoài Xuyên hành hạ ở phần đầu, nhưng về sau thì như bật hack, vận may kéo đến liên tục.
Có cô ấy gia nhập, công ty của tôi không lời lãi đầy túi mới là lạ.
Chỉ nghĩ tới tương lai nằm ngửa mà vẫn giàu, tôi nằm mơ cũng cười tỉnh.
Bình luận:
【Truyện kết thúc rồi, tung hoa! Cuối cùng cũng không phải một bộ truyện nữ đấu não tàn nữa. Ai nói phụ nữ chỉ biết ganh đua? Chúng ta còn biết trân trọng nhau, cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn mà!】
【Phản diện và nữ phụ đều là những người từng đáng thương. Hai người nhất định phải thật hạnh phúc nhé!】
【Ngoại truyện! Tôi muốn ngoại truyện! Tác giả bao giờ mới ra ngoại truyện vậy?! Tôi sẽ canh chừng chị mãi cho đến khi có!】
【Không ngờ đã ba rưỡi sáng rồi… Tôi đi ngủ đây, hẹn gặp mọi người ở truyện sau nha, các bạn bình luận thân mến!】
End
(Đã hết truyện)
#GSNH442- Lãnh Đạo Giúp Tôi Làm Mai Với Thái Tử Gia (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Bị giục cưới đến phát điên, nửa đêm tôi mò lên sân thượng công ty một mình tìm chút tĩnh lặng.
Ai ngờ lại bị sếp lớn đang tăng ca bắt gặp. Anh ta ra điều kiện với tôi: “Chỉ cần cô không n h ả y l ầ u, có vấn đề gì tôi đứng ra giải quyết!”
Tôi đáp: “Tôi không tìm được đối tượng!”
Anh ta nghiến răng, lôi hết bạn bè chất lượng cao trong danh sách bạn bè ra: “Tôi làm bà mai cho cô, được chưa?”
Kết quả, sau lần xem mắt thất bại thứ N với bạn của anh ta, anh ta ngồi đối diện tôi, đau đớn cất lời: “Nhiêu đây người mà cô không ưng ai cả, vậy thì chỉ còn cách tôi tự mình lên sàn thôi.”
1
Sắp đến Tết, công ty thông báo lịch nghỉ.
Nhà ai tử tế mà đêm 30 còn bắt đi làm chứ? Chẳng lẽ trông mong con chó ở nhà nấu cỗ Tết cho tôi à?
Hay là chúng tôi cùng nhau gói bánh chẻo ở văn phòng?
Tối đó tăng ca, tôi càng nghĩ càng tức. Mẹ tôi lại nhắn tin cằn nhằn chuyện tôi chưa chồng, tin nhắn nối đuôi nhau, điện thoại rung không ngớt.
Tôi đành phải lên sân thượng cho đầu óc nguội bớt.
Vừa đặt chân lên sân thượng, tin nhắn lại tới.
Nhưng lần này không phải mẹ tôi, mà là quản lý của tôi.
Buổi chiều công ty mời mọi người ăn trà chiều, quản lý bảo tôi ứng tiền trước.
Tôi gửi hóa đơn thanh toán cho hắn, vậy mà tên này tối mịt mới chịu hoàn tiền.
Đang định nhận tiền, nhìn thấy con số chuyển khoản, tôi ngớ người.
Rõ ràng hết 613 tệ, hắn ta lại chỉ chuyển 600?
Trong phút chốc, cơn giận vô biên bùng lên. Tôi lập tức gọi cho quản lý:
“Anh mù à? Bị sao thế? Công ty mai phá sản rồi hay gì? 613 tệ mà anh chuyển tôi 600? Anh thiếu 13 tệ à? Thế bình thường anh ra vẻ cái gì?”
“Cô… cô!”
“Câm miệng! Mồm không cần thì hiến cho người cần đi. Tôi đang hóng gió trên sân thượng ngon lành lại bị anh làm phiền. Lão nương đây sẽ nhảy từ đây xuống, máu bắn tung tóe trước cửa công ty. Sau này chó đi qua cũng phải tè một bãi rồi chửi một câu ‘công ty bóc lột’!”
Gió trên sân thượng rất lớn, rít gào bên tai, thổi tan những lời nguyền rủa của tôi.
Tôi không chắc quản lý nghe được bao nhiêu, tóm lại là hắn cúp máy thẳng.
Tôi đứng sát lan can sân thượng. Chắc giữa trưa cũng có người ở đây, dưới đất còn vài mẩu thuốc lá và một vỏ lon cà phê.
Càng nghĩ càng tức, tôi đá văng vỏ lon cà phê.
C h ế t đi, lão chủ tư bản bóc lột!
Choang!
Vỏ lon không đập vào cửa. Cửa chính vừa hay mở ra, nó bay thẳng vào đầu một người đàn ông.
Nhìn rõ người đó là ai, tôi sợ đến mức vội nép vào một bên.
“Đừng nhảy! Đừng nhảy! Có gì từ từ nói!”
Người đàn ông vốn đang tức tối vì bị ném trúng, thấy tôi thì sợ hãi hét lên thất thanh. “Cô đừng nhảy, chúng ta có gì cứ nói chuyện, tôi sẽ đứng ra lo liệu cho cô.”
Người này đúng là có thể lo liệu cho tôi thật.
Bởi vì anh ta là sếp của tôi, người nắm giữ cổ phần thực tế của công ty, Cố Nguyên Châu.
Tôi chỉ gặp anh ta một lần ở tiệc cuối năm của công ty, trẻ tuổi và rất đẹp trai.
Nhưng anh ta là sếp, chẳng ai thích một ông chủ vừa nham hiểm vừa bóc lột cả.
“Cô đừng nghĩ quẩn.”
Cố Nguyên Châu gấp đến độ nhảy dựng lên nhưng không dám tiến lại gần. Tôi co rúm người bên lan can, cẩn thận nhích vào trong, cũng nhìn rõ phía sau anh ta còn có một đám người.
“Đông người quá, tôi hướng nội sợ xã giao!”
“Các người đi đi! Đi hết đi!”
Cố Nguyên Châu lập tức bảo những người khác đi trước. Tôi lại nhích vào thêm vài bước.
Thực ra, tôi cũng sợ độ cao lắm.
Nhưng lúc này mà xuống ngay thì mất mặt quá.
Gặp chuyện không biết giải quyết thế nào, cứ nổi điên trước đã:
“Tại sao đêm Giao thừa còn phải đi làm? Trời đánh thánh vật, tôi phải tố cáo bắt hết các người lại!”
“Nhưng mà năm nay nhà nước… Không, cô đừng nhảy!”
Thấy tôi lại định nhúc nhích, anh ta gấp đến độ “bịch” một tiếng quỳ thẳng xuống.
Trong khoảnh khắc, sân thượng lặng ngắt, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi.
Tôi nhìn người đang quỳ trên đất, bốn mắt nhìn nhau:
“Cái đó… anh đứng dậy trước đi, tôi không có lì xì đâu.”
Cố Nguyên Châu cũng ngớ người. Sau một lúc im lặng, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên kiên định:
“Tôi không! Nếu cô không xuống, tôi sẽ quỳ c h ế t ở đây!”
Mẹ nó, người này bị bệnh à?
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰