Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Chương 9



Sao trước đây không phát hiện, anh ấy còn biết làm nũng như vậy nữa?

Tôi và Hạ Hành Bách giữ bí mật về mối quan hệ của cả hai rất kín đáo.

Cụ thể là, cả hai sẽ không bao giờ đi làm và tan làm cùng giờ, không bao giờ nhìn nhau quá mười giây trong công ty.

Trong giờ làm việc, cả hai sẽ cố gắng tránh mặt nhau, nếu gặp nhau thì cũng chỉ theo phép tắc mà chào hỏi.

Thời gian trôi qua, anh ấy khó chịu đến không chịu nổi nữa: “Rõ ràng là anh có một bà xã to đùng, nhìn vài lần cũng không được sao?”

Tôi đành dỗ dành anh ấy: “Tan làm anh có thể nhìn mà.”

“Ai bảo anh là sếp lớn thế? Nếu bị phát hiện chúng ta yêu nhau… ừm, không dám nghĩ.”

Hạ Hành Bách ấm ức rúc vào lòng tôi: “Họ có thể ăn thịt em chắc?”

Tôi thở dài: “Không phải thế.”

“Chỉ là sau này, khi họ bàn chuyện phiếm sẽ không gọi em đến nữa, anh nỡ lòng sao?”

Hạ Hành Bách khẽ cắn nhẹ vào cổ tôi, tỏ vẻ không hài lòng: “Anh còn không bằng chuyện phiếm trong lòng em!”

Tôi vuốt ve đầu anh ấy.

Dù có vài lãnh đạo trong công ty tôi không thích lắm, nhưng đồng nghiệp bình thường rất dễ thương. Tôi không muốn mất đi những ngày tháng vui vẻ hòa đồng với họ.

Nhưng tôi vẫn đã sơ ý.

Người đầu tiên phát hiện mối quan hệ của tôi và Hạ Hành Bách, lại chính là những lãnh đạo mà tôi không thích lắm.

Để lấy lòng Hạ Hành Bách, vài quản lý cấp cao đã nhân dịp lễ tết, mang quà đến tận nhà anh ấy để thăm hỏi.

Tôi là người mở cửa.

Đúng vậy, tôi tưởng là đồ ăn đã đến, bản thân chỉ mặc áo dây mát mẻ mở cửa. Thậm chí còn mải chơi điện thoại, mở cửa rồi đưa tay ra: “Đưa tôi, cảm ơn nha.”

Vài quản lý nhìn nhau, run rẩy đưa quà cho tôi.

Nhận thấy trọng lượng không đúng, tôi ngẩng đầu nghi hoặc.

Vừa vặn bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của vị quản lý hay sai khiến tôi nhất.

Tôi giật mình.

Hạ Hành Bách đi dép lê đến, mở miệng nói: “Đừng dọa bạn gái tôi chứ.”

Vài quản lý gần như bỏ chạy sau mấy giây.

Tất nhiên, Hạ Hành Bách cũng không nhận quà của họ.

Có vài người thích nhìn sắc mặt người mà làm việc, còn từng nhằm vào tôi, anh ấy đã không ưa từ lâu.

Trước đây anh ấy đã muốn tìm lý do để đuổi mấy người đó đi, nhưng bị tôi ngăn lại. Trong môi trường làm việc, luôn có những thói xấu do người khác mang lại. Phải đợi khi có lý do hợp lý, rồi từ từ dọn dẹp.

Tiễn họ xong, Hạ Hành Bách lại không vui: “Sao đồ ăn lâu vậy?”

“Biết thế tự mình đi mua rồi.”

Tôi nằm trong lòng anh ấy: …

Ai mà ngờ anh ấy tắm nhanh thế chứ!

Sáng hôm sau đi làm, rõ ràng chuyện của tôi và Hạ Hành Bách đã lan truyền khắp nơi.

Ai gặp tôi cũng đều chào kiểu lịch sự của tổng giám đốc: “Chào chị Lạc Uyên!”

Tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Tiểu Chu thì mang nét mặt quái dị, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.

May mắn thay, nhóm đồng nghiệp thích tám chuyện của tôi không bỏ rơi tôi.

Họ trực tiếp đưa chuyện tám nhảm đến ngay tai tôi: “Cậu không đáng tin chút nào! Hẹn hò với tổng giám đốc mà không nói cho tụi mình!”

“Đúng đó, chuyện như vậy mà giấu, phạt cậu từ giờ nghe ngóng tin tức cuối cùng.”

“Trừ khi— cậu kể chuyện về tổng giám đốc cho bọn mình nghe!”

Tôi mỉm cười, gật đầu, ừ.

Tan làm, Hạ Hành Bách trực tiếp đợi tôi ở cửa thang máy: “Đi, về nhà thôi.”

Anh ấy ngẩng cao đầu, phía sau như có một cái đuôi lấp lánh đang vẫy vẫy.

Đúng là đang sợ người khác không nhận ra sự tự mãn của anh ấy mà.

Dưới ánh mắt dõi theo của một đám đồng nghiệp không xa, tôi kéo anh ấy vào thang máy: “Anh có thể kiềm chế một chút được không?”

Anh ấy nháy mắt với tôi: “Hôn một cái nào vợ yêu.”

Mặt tôi tối sầm lại.

“Có camera!”

Anh ấy chỉ vào góc thang máy, không quan tâm: “Chỗ này ấy hả?”

“Ngày mai, anh xóa nó.”

Tôi: ???

Dưới sự kiên quyết của tôi, Hạ Hành Bách vẫn nhịn được.

Nhưng cũng không nhịn được lâu. Người ta gọi là, có cố gắng nhưng không đáng kể?

Lên xe, anh ấy giữ đầu tôi và hôn một cái: “Cuối cùng cũng có thể cùng em tan làm rồi.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy. Đổi lại là, anh ấy nâng mặt tôi lên và hôn thêm mấy cái nữa.

Thấy xung quanh không có ai, anh ấy trực tiếp mở môi tôi ra, khéo léo thâm nhập, đầu lưỡi từng chút liếm láp phần thịt mềm trên vòm miệng tôi khiến xương sống tôi tê dại từng đợt.

“Bé cưng ơi.”

Anh ấy khàn giọng gọi tôi.

“Trước đây cảm giác như chúng ta như đang lén lút yêu đương.”

“Bây giờ cảm giác còn kích thích hơn.”

Tôi: …?

“Anh biến thái à!”

Anh ấy cắn nhẹ đầu lưỡi tôi.

“Bé cưng, ngoan nào.”

Không chịu nổi nữa rồi!

Hạ Hành Bách, anh đúng là một tên biến thái!

 

—Hoàn—

(Đã hết truyện)

#GSNH528 - Mẹ Tôi – Chim Hoàng Yến Ly Hôn Rồi Bùng Cháy (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại,

1.

Trong phòng khách, ba tôi Cố Đình, một trung niên thành đạt, bảnh bao, đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa.

Bên cạnh ông là mối tình đầu vừa từ nước ngoài trở về Lâm Vãn Như.

Mẹ tôi Thẩm Chi, một “chim hoàng yến” ngây thơ sống trong nhung lụa, đang nắm chặt tay tôi, khóc như mưa:

“Cố Đình, tôi không cần gì cả, chỉ cần mang theo Niệm Niệm đi thôi!”

Lâm Vãn Như dịu dàng khuyên nhủ:

“Cô Thẩm, con bé theo anh Đình sẽ có tương lai tốt hơn. Cô nên nghĩ cho con, đừng ích kỷ như vậy.”

Ba tôi nghe xong thì lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Còn mẹ tôi thì khóc càng dữ hơn: “Tôi chỉ còn Niệm Niệm là người thân duy nhất, tôi không quan tâm gì khác, tôi…”

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã kéo bà sang một bên, ghé sát tai mà rít lên:

“Mẹ! Mẹ định làm gì thế? Mẹ phải đòi tiền chứ!”

Mẹ tôi bị tôi quát mà ngẩn người, ánh mắt long lanh đáng thương:

“Niệm Niệm…?”

Tôi tức đến nghiến răng:

“Cầm tiền của lão Cố Đình đó, đi du lịch vòng quanh thế giới, nuôi vài anh chàng đẹp trai trẻ trung, không thơm chắc?!”

Ánh mắt mẹ tôi tròn xoe, rõ ràng đã gần 40 rồi mà vẫn ngây thơ như cô gái mới lớn:

“Thế… còn con thì sao?”

Tôi tiếp tục nhồi vào đầu bà:

“Con hả? Mẹ khỏi lo. Con ở lại tiếp tục sống đời tiểu thư nhà giàu, sau này con dùng tiền của lão ta nuôi mẹ!”

Mẹ tôi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tôi đã không cho cơ hội, quay sang ba tôi, cười tươi như hoa giả:

“Ba, chúng ta nói chuyện một chút về khoản phí tổn thất tuổi xuân và bồi thường tinh thần của mẹ con nha.”

2.

Ba tôi nghe vậy, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, như thể thực sự thấy thú vị:

“Nói thử xem.”

Tốt thôi, vậy thì tôi không khách sáo nữa.

Tôi mỉm cười, bắt đầu đọc “menu” đòi tiền:

“Đầu tiên, căn hộ penthouse ở trung tâm thành phố phải sang tên cho mẹ tôi.

Thứ hai, 15% cổ phần gốc công ty, không nhiều lắm đâu nhỉ?

Cuối cùng, thêm chút tiền mặt, một trăm triệu, lấy số tròn, cho may mắn.”

Thẩm Chi mẹ tôi, nghe tôi mở miệng đòi như s/ư tử, hít một hơi lạnh phía sau lưng.

Lâm Vãn Như thì sắc mặt hơi tái đi, nhưng vẫn giữ được vẻ dịu dàng:

“Niệm Niệm, con còn nhỏ, không hiểu chuyện. Những thứ này ảnh hưởng rất lớn đến công ty của ba con.”

Tôi liếc mắt sang cô ta:

“Cô ơi, ba con đang bàn chuyện ly hôn và chia tài sản với mẹ con, cô là người ngoài, xen vào làm gì?”

“Cô…”

Lâm Vãn Như mặt đỏ bừng không nói nên lời.

Ba tôi xua tay ra hiệu cô ta đừng nói nữa, rồi nhìn tôi đầy hứng thú:

“15% cổ phần thì quá nhiều. Nhà và tiền mặt thì không vấn đề.”

Tôi lập tức phản đối:

“Không được.”

Tôi không lùi một bước:

“Cổ phần là giới hạn thấp nhất. Mẹ tôi ở bên ông suốt 17 năm, dù không công lao thì cũng có khổ lao.

Giờ ông muốn đá bà ấy đi để rước bạch nguyệt quang về, ít nhất cũng phải có chút đảm bảo chứ?

Bằng không truyền ra ngoài, nói Cố Đình ông là kẻ bạc tình ruồng bỏ vợ cũ, e là cổ phiếu công ty ông mới thật sự tụt dốc.”

“Con…!”

Ba tôi bị tôi nói nghẹn họng, tức đến không nói được lời nào.

Tôi chẳng hề sợ, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ông.

Đùa gì chứ, muốn đá mẹ tôi như mảnh giẻ rách à? Không dễ đâu.

Giằng co một lúc, Cố Đình bất ngờ bật cười.

“Được, ba đồng ý với con.”

Ông ta đồng ý quá nhanh khiến tôi có chút bất ngờ.

“Cổ phần, nhà cửa, tiền mặt, đều có thể cho mẹ con. Nhưng… ba cũng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Ông ta chỉ tay vào tôi:

“Con – phải ở lại.”

3

Tôi biết vì sao ba tôi cứ nhất quyết bắt tôi ở lại, không ai hiểu rõ cái kiểu “lòng dạ khó lường” của ông ta hơn tôi.

Ông tuy thích Lâm Vãn Như, nhưng tôi đủ ưu tú, trong mắt ông chính là một người thừa kế đủ tiêu chuẩn.

Hơn nữa, Lâm Vãn Như cũng không thể có con.

Nhưng ông nghĩ gì thì kệ ông, cái điều kiện đó lại đúng ngay ý tôi.

Tôi ở lại mới có thể tiếp tục làm đại tiểu thư, mới có thể tiêu tiền của ông ta, mới có thể nuôi cái bà mẹ ngốc nghếch ngọt ngào của tôi.

Một vòng tròn hoàn hảo.

Nhưng mẹ tôi – bà Thẩm Chi – lại không chịu.

Bà lập tức kéo tôi ra sau lưng, y như gà mẹ xù lông bảo vệ con, trừng mắt nhìn Cố Đình:

“Không được! Tôi không cần tiền nữa, tôi chỉ muốn con gái tôi!”

Tôi: “…”

Mẹ, tỉnh táo lại đi! Mẹ làm thế là đang cản trở con chuyển tiền cho mẹ đó!

Tôi vội kéo mẹ sang một bên, tiếp tục công cuộc “giáo dục tư tưởng”.

“Mẹ, nghe con nói này, con đang làm nhiệm vụ thâm nhập hậu phương địch, hiểu không?”

“Cái gì cơ?”

“Mẹ nghĩ mà xem, mẹ cầm tiền rồi đi, trời cao biển rộng, muốn bay đi đâu thì bay.

Còn con ở lại, trong lòng ông ta có cảm giác áy náy, chắc chắn sẽ bù đắp cho con gấp đôi. Tiền tiêu vặt ông ta cho con, con chuyển thẳng cho mẹ, thế chẳng phải là kế hoạch vắt sữa lâu dài bền vững à?”

Bà Thẩm Chi gật gù có vẻ hiểu mà không hiểu lắm.

Tôi bèn tăng đô:

“Hơn nữa, con ở đây giám sát, ông ta với con bạch nguyệt quang kia cũng đừng hòng sống yên.

Con chính là cái gai trước mắt họ, lúc nào cũng nhắc nhở họ rằng trong căn nhà này từng có một nữ chủ nhân xinh đẹp, dịu dàng và lương thiện biết nhường nào.”

Ánh mắt mẹ tôi khẽ dao động, bà do dự nhìn tôi, lại nhìn Cố Đình, cuối cùng – dưới ánh mắt động viên của tôi – bà gật đầu đầy uất ức và bi tráng.

Tôi nở nụ cười mãn nguyện.

Thỏa thuận nhanh chóng được ký kết, luật sư của Cố Đình làm việc cực kỳ hiệu quả.

Bà Thẩm Chi run rẩy ký tên mình, khoảnh khắc ấy, bà chính thức trở thành một quý bà nắm trong tay khối tài sản hàng trăm triệu.

4

Mẹ tôi vừa bước chân ra khỏi nhà, Lâm Vãn Như liền bắt đầu thể hiện khí chất nữ chủ nhân.

“Niệm Niệm à, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”

Cô ta mỉm cười dịu dàng, đích thân vào bếp nấu cho tôi một bữa tối.

Bốn món mặn một món canh, bày biện vô cùng tinh tế.

“Niệm Niệm, thử món cá rô phi chiên sốt chua ngọt này xem, đây là món tủ của dì đấy.”

Cô ta nhiệt tình gắp cá cho tôi.

Tôi nhìn con cá tạo hình hoàn hảo trong chén, chẳng có tí khẩu vị nào.

Mẹ tôi tuy ngốc nghếch nhưng tay nghề nấu ăn thì miễn chê.

Tôi ăn đồ bà nấu từ nhỏ đến lớn, khẩu vị sớm đã bị nuôi cho khó tính.

Tôi đặt đũa xuống, rút điện thoại ra, mở app đặt đồ ăn.

“Một pizza nấm truffle đen thượng hạng, phô mai gấp đôi, thêm một phần sashimi hải sản…”

Tôi thong thả đặt đồ ngay trước mặt cô ta.

Nụ cười của Lâm Vãn Như cứng lại:

“Niệm Niệm, dì đã vất vả nấu bữa cơm này…”

Tôi cắt lời:

“Dì à, ba con thuê đầu bếp rồi, dì không cần phải đích thân xuống bếp làm gì. Với lại, món dì nấu con cũng ăn không quen.”

Mặt Lâm Vãn Như cuối cùng cũng hiện rõ vẻ giận dữ.

Ba tôi từ thư phòng bước ra, đúng lúc thấy cảnh này, ông cau mày:

“Niệm Niệm, con nói chuyện với dì Lâm kiểu gì vậy?”

Tôi chẳng cãi, chỉ nhún vai:

“Ba thích ăn thì ăn nhiều vào ạ.”

Tất nhiên ba tôi phải bênh bạch nguyệt quang, liền gắp một miếng cá bỏ vào miệng.

Trong ánh mắt chờ mong của Lâm Vãn Như, ông hơi do dự, cuối cùng mới uyển chuyển nói:

“Vãn Như, sau này chuyện nấu nướng cứ để đầu bếp lo là được rồi.”

Lâm Vãn Như gật đầu đầy tủi nhục, không dám phản bác.

Đồ ăn ngoài nhanh chóng được giao tới, tôi bật máy chiếu, vừa ăn vừa xem, ăn ngon lành.

Còn mâm cơm bốn món một canh mà Lâm Vãn Như dày công chuẩn bị thì cứ thế mà nằm chỏng chơ trên bàn, chẳng ai ngó ngàng.

5

Sáng hôm sau, tôi vừa xuống lầu thì thấy Lâm Vãn Như đang chỉ đạo đám giúp việc.

“Thay rèm cửa này thành màu be đi, hợp với màu sofa hơn.”

“Lọ hoa này nhìn quê quá, đổi cái nào trông sang hơn một chút.”

“Còn phòng làm việc của anh ấy nữa, anh ấy thích gọn gàng, mấy món linh tinh bày bừa đó đem cất hết đi.”

Cô ta bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân, mà những chỗ cô ta đụng vào sửa sang, toàn bộ đều là những góc mẹ tôi từng thích nhất.

Tôi bật cười lạnh, bước tới.

“Dì Trương, bình hoa để nguyên đó, đừng động vào.”

Dì Trương nhìn tôi một cách khó xử, rồi lại liếc sang Lâm Vãn Như.

Lâm Vãn Như bước tới, giọng dịu dàng nhỏ nhẹ:

“Niệm Niệm à, phong cách trong nhà hơi cũ kỹ, đổi mới một chút thì tâm trạng ai cũng sẽ vui vẻ hơn.”

“Tâm trạng con đang rất tốt mà.”

Tôi chẳng buồn để ý cô ta đá xéo, dựa vào tay vịn cầu thang, lười biếng nói:

“Mấy thứ mẹ con chọn, con quen nhìn rồi. Nếu dì thấy không quen thì có thể dọn ra ngoài ở.”

“Cố Niệm!”

Giọng ba tôi vang lên từ phòng ăn, mang theo ý cảnh cáo.

Tôi quay đầu nhìn ông, giơ tay tỏ vẻ vô tội:

“Ba, từng góc trong căn nhà này đều do mẹ con tự tay sắp đặt.

Giờ mẹ con vừa rời khỏi, ba với dì đã sốt sắng xóa sạch dấu vết của bà, như vậy có quá đáng quá không?”

Lâm Vãn Như đi tới, kéo tay áo ba tôi, giọng dịu dàng:

“Anh Đình, đừng trách Niệm Niệm, là em suy nghĩ chưa chu toàn. Em chỉ muốn khiến ngôi nhà này thêm ấm áp thôi…”

Vừa nói, mắt cô ta đã đỏ hoe, ra dáng như thể bị oan ức lắm.

Ba tôi lập tức đau lòng, vỗ vai cô ta an ủi, rồi quay sang tôi:

“Niệm Niệm, dì Lâm con cũng chỉ có ý tốt thôi. Sau này mấy việc trong nhà cứ để dì ấy quyết.”

Tôi cười tươi:

“Vậy hả ba? Thế chuyện của con, cũng để dì ấy quyết luôn được không?”

Ba tôi gật đầu theo phản xạ.

Chờ mãi câu này của ông!

Tôi lập tức rút điện thoại ra, mở một trang web hàng hiệu, chỉ vào loạt túi xách phiên bản mới nhất:

“Dì Lâm, mấy cái túi này, dì thấy con nên mua màu nào? Hay là mỗi màu một cái luôn nha?”

Lâm Vãn Như đứng đơ ra.

Tôi tiếp tục hỏi rất chân thành:

“Còn buổi dạ tiệc từ thiện tuần sau, con muốn đấu giá sợi dây chuyền kim cương kia. Dì góp ý giúp con xem nên giơ bảng tới giá nào thì dừng?”

Tôi đưa điện thoại đến trước mặt cô ta, cười vô cùng hồn nhiên:

“Ba nói rồi, sau này mọi chuyện trong nhà đều do dì quyết, thì mấy khoản tiêu xài của con chắc cũng giao cho dì quản luôn nha?”

Mặt Lâm Vãn Như tái xanh trong một nốt nhạc.

#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full


Bình luận