#GSNH596 Bạn Thân Có Thai Với Bạn Trai Tôi
Chương 5
22.
Đứa con trong bụng Mạnh Tuyết cuối cùng cũng không giữ được.
Cô ta vì suy nghĩ quá nhiều, áp lực tinh thần quá lớn nên thai bị ngừng phát triển.
Có lẽ… đứa trẻ ấy đến quá đúng,
nhưng cũng quá không đúng lúc.
Cô ta và Cố Nhất Minh cũng không làm đám cưới.
Tôi hiểu rất rõ mẹ của Cố Nhất Minh là người như thế nào.
Bà ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người phụ nữ mang danh “tiểu tam” như Mạnh Tuyết
bước vào gia đình mình, trở thành con dâu của bà.
Huống hồ, chính vì Mạnh Tuyết mà danh tiếng của tập đoàn họ bị tổn hại,
giá trị cổ phiếu tụt dốc, thiệt hại về kinh tế không nhỏ.
Món nợ đó… không ai có thể tính toán cho xong.
Huống chi…
khi cái thai không còn nữa,
cô ta cũng mất luôn quân bài duy nhất có thể níu kéo được điều gì đó.
23.
Sau này, tôi không gặp lại Mạnh Tuyết nữa.
Việc cô ấy rút khỏi giới giải trí và ra nước ngoài, tôi cũng chỉ nghe người khác nói lại.
Tôi không biết mình nên có cảm xúc gì.
Không thể đưa ra một cái kết rõ ràng cho tình bạn này.
Tôi không biết nên đặt một dấu chấm…
hay là một dấu hỏi.
Dù sao… vẫn còn quá nhiều điều tôi chưa từng nói với cô ấy.
Bao gồm cả những lời thật lòng, những suy nghĩ sâu trong trái tim tôi.
Tôi không nói ra,
vì từ lâu… tôi đã tự dựng lên một lớp vỏ thật dày cho chính mình.
Khóa bản thân lại, nhốt kín mọi cảm xúc bên trong.
Tôi không cho phép lớp vỏ ấy có bất kỳ vết nứt nào.
Cũng không cho phép ai bước vào, càng không được phép làm tổn thương tôi.
Tôi đã từng ngây thơ,
từng mơ mộng, từng tin tưởng vào tình bạn, tình yêu.
Nhưng cuối cùng, tôi nhận lại được gì?
Chỉ là một bài học quá đắt giá.
Một vết cắt sâu hoắm trong lòng.
Có thể tôi cũng có lỗi.
Tôi toan tính, tôi trả thù,
từng bước từng bước đẩy cô ấy xuống,
tự tay hủy hoại mọi thứ —
bao gồm cả tình bạn giữa chúng tôi, và tất cả những khả năng còn sót lại.
Nếu anh hỏi tôi:
“Tôi có hối hận không?”
Tôi sẽ trả lời:
Không.
Tôi chưa từng hối hận về bất kỳ điều gì mình đã làm.
Bởi vì mỗi việc tôi làm,
đều là tôi… trung thực với chính bản thân mình.
Dù cho cái “chính bản thân mình” ấy,
không cao thượng,
thậm chí…
có phần tàn nhẫn và u tối.
24.
Phải, tôi đã sớm biết chuyện giữa Mạnh Tuyết và Cố Nhất Minh.
Nhưng tôi không vạch trần.
Những scandal bẩn thỉu bị tung ra về tôi — thật ra đều là do tôi tự dàn dựng.
Mục đích là để tạm thời rút lui, ẩn mình, tạo cơ hội cho bọn họ có thời gian riêng tư.
Đồng thời, đó cũng là một bước đi lùi để tiến lên — khiến Mạnh Tuyết tưởng rằng tôi đã hết thời, để cô ta “tiện tay” cướp lấy những gì thuộc về tôi.
Cô ta không hề biết rằng, vai nữ chính mà cô ta tưởng là mình đoạt được từ tay tôi,
thật ra là vai diễn mà tôi phải tốn công sức thuyết phục đạo diễn — để dành cho cô ta.
Mục đích rất đơn giản:
Tôi muốn khiến người ngoài nhìn vào, tin rằng cô ta đã phản bội tôi, rằng cô ta đã cướp đi những gì đáng lẽ thuộc về tôi.
Cảnh hai người họ lén lút vụng trộm bị chụp được — cũng là do tôi thuê người bí mật theo dõi.
Từng chi tiết, từng câu chuyện, từng mốc thời gian —
đều do tôi chủ động sắp đặt, rồi âm thầm cung cấp cho truyền thông.
Ngay cả đám thủy quân ào ào trên mạng —
cũng là tôi trả tiền thuê về.
Có thể nói,
tôi chính là người điều khiển toàn bộ dư luận từ trong bóng tối.
Tôi muốn gió thổi về đâu — gió sẽ phải thổi về đó.
Mạnh Tuyết… không bao giờ có cơ hội lật lại thế cờ.
Tôi từng nói rồi —
ai dám phản bội tôi… thì chỉ có đường chết.
Xin lỗi nhé, Mạnh Tuyết.
Người đó… chính là cô.
—
Còn về Cố Nhất Minh —
tôi cũng chưa từng liên lạc lại.
Nghe đâu, để cứu lấy tập đoàn Cố thị đang khủng hoảng,
anh ta đã buộc phải cưới một tiểu thư giàu có đã thầm yêu anh ta nhiều năm.
Hôn nhân thương mại, chẳng qua cũng chỉ là đôi bên cùng có lợi.
Nhưng trước lễ đính hôn, anh ta đã từng đến tìm tôi.
Tôi bảo trợ lý thay tôi từ chối gặp mặt.
Trợ lý nói hôm đó trời mưa rất lớn,
anh ta gần như đứng dưới lầu chờ suốt cả một đêm.
Có lẽ…
anh muốn xin lỗi tôi.
Có lẽ…
anh hối hận rồi.
Cũng có thể…
anh muốn giữ lấy tôi, muốn quay lại từ đầu.
Nhưng tôi sẽ không gặp lại anh ta nữa.
Dù sống hay chết, cũng không bao giờ gặp lại.
Tôi vẫn còn nhớ…
anh từng nói với tôi rằng:
Nếu một ngày nào đó anh phản bội em, thì cứ để anh vợ bỏ con tan, nhà tan cửa nát.
Câu nói ấy, lúc đó nghe thật nặng nề.
Anh đúng là… đồ ngốc.
Về sau này,
chăm sóc tốt cho chính mình đi nhé.
25.
Tôi từng quay lại quê nhà – nơi tôi và Mạnh Tuyết cùng lớn lên.
Ngôi nhà cũ không còn ai ở nữa, xung quanh phủ đầy cỏ dại.
Hồi nhỏ, chúng tôi sống ngay sát vách nhau.
Lúc tôi vừa được cha mẹ nuôi đưa về, tôi vẫn còn là đứa trẻ được yêu thương.
Nhưng rồi, khi họ sinh con ruột, tôi trở nên thừa thãi.
Tôi thường nhốt mình trong phòng, chỉ cần ngồi nhìn lên bầu trời mà ngẩn ngơ cũng cảm thấy dễ chịu.
Cho đến khi gặp được Mạnh Tuyết, tôi mới hiểu…
thì ra có một người bạn, có một người thân bên cạnh, là một cảm giác ấm áp như thế nào.
Tôi từng âm thầm thề với lòng mình, cả đời này sẽ luôn tốt với Mạnh Tuyết.
Chỉ cần cô ấy không phản bội tôi,
dù phải làm gì vì cô ấy… tôi cũng cam lòng.
Nhưng trớ trêu thay, cuối cùng cô ấy vẫn chọn cách phản bội.
Mạnh Tuyết à, nếu có thể nói hết lòng mình,
tôi thật sự muốn nói với cậu rằng — tôi chưa bao giờ thật sự quan tâm đến việc Cố Nhất Minh yêu ai.
Là tôi hay là cậu, điều đó chưa bao giờ là mấu chốt.
Thứ tôi quan tâm,
là trong lòng cậu, ai mới là người quan trọng hơn — tôi, hay là anh ta?
Nếu lúc đó cậu chọn rõ ràng ranh giới với Cố Nhất Minh,
nếu cậu giữ khoảng cách,
có lẽ tôi đã có thể bình tĩnh chia tay anh ấy, rồi để anh ấy đến với cậu.
Nhưng cậu đã không chọn sự thẳng thắn.
Cậu chọn nói dối.
Cậu chọn phản bội.
Suy cho cùng,
là cậu không đủ tin tưởng tôi,
cũng không yêu quý tôi đủ nhiều.
26.
Mọi người đều nghĩ… đây là một câu chuyện tình tay ba.
Nhưng với tôi thì không.
Trong mắt tôi, đây chỉ là một câu chuyện đơn thuần — về tình bạn.
Tôi sẽ không tranh giành đàn ông với cậu.
Dù là lúc nào… tôi cũng sẽ không làm vậy.
Tôi từng nói rồi — đàn ông cũng chỉ là một con người mà thôi.
Trên đời này, điều không bao giờ thiếu chính là người.
Thật sự không có gì đáng để tiếc nuối.
Thứ thật sự hiếm có…
là tình bạn giữa con gái với nhau — một tình bạn thật sự, trong sáng và vững bền.
Đáng tiếc là…
chúng ta đã không đủ khéo để xử lý những mâu thuẫn, những va chạm âm ỉ trong tình bạn đó.
Đáng tiếc…
chúng ta chưa đủ trưởng thành.
Đáng tiếc…
chúng ta từ đầu đến cuối, có lẽ chưa bao giờ thật sự là bạn bè đúng nghĩa.
Nếu có thể quay lại quá khứ,
tôi sẽ không kể cho cậu nghe quá nhiều chuyện về Cố Nhất Minh.
Cũng sẽ không để cậu và anh ta trở nên quá thân thiết.
Và càng sẽ không tiếp tay khi nhận ra hai người đã vượt quá giới hạn.
Tôi không phải hối hận.
Tôi chỉ… thấy tiếc.
Nhưng thôi, nếu thật sự có thể quay về quá khứ,
thì hà cớ gì phải để Cố Nhất Minh xuất hiện ngay từ đầu?
Bởi vì…
bao nhiêu Cố Nhất Minh, cũng không thể sánh bằng một mình cậu.
Chỉ tiếc là…
cả đời này, cậu sẽ không bao giờ biết điều đó.
-Hết-
(Đã hết truyện)
#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình. (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Ngôn tình,
1.
Tôi kết hôn với người bạn trai thời thơ ấu mà tôi yêu thích.
Cùng ngày, anh trai hắn cưới người bạn gái thuở nhỏ.
Hai người con trai của đại gia giàu có thành T đồng thời tổ chức hôn lễ, cảnh tượng có thể tưởng tượng được.
Chưa từng có huyên náo đến thế, cả thành phố đều xôn xao.
Hôn lễ theo kiểu truyền thống, tôi đội mũ phượng áo xiêm, đầu che khăn đỏ thêu hoa. Dù không nhìn thấy cảnh náo nhiệt nhưng cũng đủ hình dung.
Theo ý cụ Tống, chúng tôi tổ chức hôn lễ tại tư dinh họ Tống.
Sau khi lễ thành, uống rư/ợu giao bôi, tôi được người đỡ đưa về phòng.
Không lâu sau, toàn thân tôi nóng bừng, ý thức dần mờ nhạt,
chỉ nhớ đêm đó đôi má áp sát, quấn quýt đắm say.
Ngày thứ hai sau hôn lễ, đáng lẽ tôi nên tỉnh giấc trong vòng tay Tống Dũng, nghe hắn nói lời ngọt ngào.
Nào ngờ - khuôn mặt điển trai trước mắt lại là... Tống Thần Hiêu?
Tôi hoảng hốt ngã lăn khỏi giường.
Rầm—
Tôi cắn răng chịu đ/au quay đầu.
Mắt đối mắt với Tống Thần Hiêu vừa mở mắt.
Khoảnh khắc bối rối thậm chí lấn át nỗi đ/au trong lòng.
Tôi vội quay đi, dùng chăn bọc kín người.
Kệ hắn nửa trần hay kh/ỏa th/ân, miễn tôi không hở hang là được.
Tống Thần Hiêu vội vã rời giường mặc quần áo, khác hẳn vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày.
Tôi ngượng ngùng nhưng vẫn liếc nhìn hắn, rồi... vô tình thấy vài chỗ săn chắc, vội nhắm mắt lại.
Một lúc sau, nghe tiếng: "Tối qua tôi say quá, chúng ta nói chuyện nhé."
Ký ức ùa về, nỗi buồn trỗi dậy.
Người s/ay rư/ợu còn có thể thông cảm, nhưng tôi vào nhầm phòng thì giải thích sao?
Vừa tủi thân vừa bất lực, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Sao lại thế này?
Tình tiết bi kịch thế này, truyện của tôi còn chẳng dám viết!
"Xin lỗi, anh Thần Hiêu, em không biết sao lại thành ra thế."
"Ừ."
Chỉ thế thôi sao?
Tôi nhìn hắn qua làn nước mắt nhòe.
"Em đừng khóc nữa." Giọng hắn có chút gượng gạo.
"Nhưng chúng ta..." Tuyệt vọng tràn ngập tôi.
Tình cảnh này, tôi không nghĩ ra lối thoát nào.
Những vết đ/au nhức khắp người nhắc nhở sự đi/ên cuồ/ng đêm qua, khiến tôi x/ấu hổ vô cùng. Tôi lại cùng anh trai của Tống Dũng...
Phải làm sao đây?
Không ai trả lời được tôi.
2.
Tống Thần Hiêu thấy không nói chuyện được với tôi, đành buông một câu rồi rời đi.
Đầu óc tôi hỗn lo/ạn, nhưng khóc một hồi, bỗng chốc tỉnh táo lại.
Sao có thể nhầm lẫn chuyện lớn thế này?
Ai đã gây ra lỗi?
Hay nói đúng hơn, ai cố tình gây ra!
Những sự việc trước hôn lễ, hành vi của Tống Dũng, dần dần kết nối với nhau.
Tôi không muốn nghi ngờ Tống Dũng, người bạn trai thơ ấu tôi yêu bao năm. Nhưng giờ đây buộc tôi phải nghĩ đến âm mưu.
Nghĩ thông suốt, tôi nhanh chóng bình tĩnh.
Tôi vệ sinh cá nhân, tìm bộ đồ nữ mới trong phòng thay đồ. Tôi nhỏ nhắn hơn Điền Lâm Lâm, quần áo hơi rộng. Tôi che những vết hằn lộ ra, mặt mộc rời phòng.
Xuống lầu, phòng khách đang náo nhiệt.
Điền Lâm Lâm tựa vào lòng mẹ chồng tôi khóc như hoa rũ mưa, đáng thương. Tống Dũng và Tống Thần Hiêu nhìn cô ta đầy xót xa.
"Đám cưới tốt đẹp, sao lại thế này?" Mắt mẹ chồng đầy bối rối. Bà là người phụ nữ dịu dàng, không có vẻ kiêu kỳ của mệnh phụ phú gia, cũng không mưu mô, nên mới bị tiểu tam lừa ngủ với chồng mình. May thay, ông chồng thật lòng yêu bà, tự giải quyết tiểu tam mà không cần bà ra mặt.
Tiện thể nói thêm, tiểu tam chính là mẹ Tống Dũng. Tôi thấy mẹ chồng đối xử với Tống Dũng còn tốt hơn mẹ ruột hắn nhiều. Bên kia, cụ Tống và bố chồng mặt mày khó đăm đăm, hẳn gi/ận vì chuyện tào lao này. "Sao lại nhầm được nhỉ? Em cũng không biết." Điền Lâm Lâm vừa khóc vừa hỏi, "Em phải làm sao giờ?" Cô ta khóc đẹp đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng dỗ dành.
"Em không mặt mũi nào đối diện Thần Hiêu nữa!" Cô ta gi/ật mình thoát khỏi vòng tay mẹ chồng tôi, lao ra ngoài.
"Để em ch*t quách đi!"
Kết quả, Tống Dũng đón ngay ôm lấy người, dỗ dành như trẻ con:
"Lâm Lâm đừng khóc, đừng khóc nữa nhé, sau này em là vợ anh, anh sẽ chiều chuộng em cả đời!"
Lời Tống Dũng như nhát d/ao đ/âm thẳng vào tim tôi.
Vợ? Chiều chuộng cả đời!
Thế tôi thì sao?
Công sức bao năm của tôi tính là gì? Tình cảm giữa chúng tôi là cái gì?
Trò cười sao?
Tôi không nhịn được hỏi: "Anh, thế... em thì sao?"
3.
Tôi vừa lên tiếng, mọi người đều nhìn tôi.
Tôi không để ý gì nữa, chỉ muốn hỏi Tống Dũng, rốt cuộc hắn coi tôi là gì?
"Cô ấy là vợ anh, vậy em là cái gì?"
Những lần bảo vệ thuở nhỏ, đồng hành thời thanh xuân, bao năm qua, bất kể người khác đối xử với hắn thế nào, tôi vẫn kiên định đứng về phía hắn.
Sao hắn nỡ, sao hắn có thể nỡ?
Tôi là Tô Tô, quen Tống Dũng từ nhỏ.
Khi ấy, hai nhà sống ở khu nhà ổ chuột tồi tàn.
Tống Dũng cái gì cũng tốt, chỉ có xuất thân không tốt.
Mẹ hắn thường đ/á/nh m/ắng hắn để trút gi/ận. Trẻ con khu ổ chuột không có gì giải trí, tụ tập b/ắt n/ạt người khác là chuyện thường. Hai mẹ con đơn chiếc, không cha bảo vệ, Tống Dũng thành mục tiêu đầu tiên.
Trẻ con nửa lớn nói lời khó nghe vô cùng: mẹ hắn là tiểu tam, hắn không có cha...
Có lẽ nghe nhiều nên hắn không phản ứng gì, ngược lại tôi luôn xông vào đ/á/nh nhau tơi bời với chúng.
Bố mẹ tôi tình cảm tốt, tính tình cũng ôn hòa. Mỗi lần tôi bị thương về nhà, mẹ đều xót xa, còn bố sẽ đi tìm phụ huynh bên kia lý sự.
Mẹ biết tôi thích Tống Dũng, cũng thương cảnh ngộ hắn, thường gọi hắn - khi bị đuổi khỏi nhà đói rét - đến nhà tôi ăn uống.
Tôi bảo vệ Tống Dũng, hắn dạy tôi học. Tôi tưởng chúng tôi sẽ đồng hành cùng nhau lớn lên mãi.
Cho đến một ngày, cuộc sống chúng tôi đảo lộn.
Mẹ hắn qu/a đ/ời đột ngột, sau đó, hắn được họ Tống đón về.
Tôi buồn bã nhưng không thể ngăn cản.
Không lâu sau, ông nội tôi tìm đến.
Tôi mới biết, bố tôi hóa ra là đại thiếu gia gia tộc giàu có họ Tô ở thành T.
Vì ông nội coi thường mẹ tôi, ngăn cản tơ duyên, bố tôi rất có chí, tức gi/ận dẫn mẹ đi xa, tự mưu sinh.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰