#GSNH597 Nhà Chồng Trọng Nữ Khinh Nam
Chương 5
9.
Thấy tôi chuẩn bị rút điện thoại gọi cảnh sát, Vương Cúc lập tức hoảng loạn.
Bà ta giơ tay tát thẳng vào mặt Đường Nhu, quát lớn:
“Con tiện nhân này! Đến nước này rồi còn mở miệng đòi tiền, đòi phòng, đòi xe? Ngay cả anh ruột mình cũng không quan tâm nữa à?”
“Mẹ sao lại sinh ra đứa súc sinh như mày chứ? Còn không mau xin lỗi chị dâu mày đi? Nếu anh mày mà gặp chuyện, mày – cái đồ phá của – cũng không sống yên đâu!”
Đường Nhu sững sờ.
Từ nhỏ đến lớn, Vương Cúc chưa từng nặng lời, càng chưa bao giờ động tay với cô ta.
Vậy mà hôm nay… lại vì anh trai mà tát cô ta một cú trời giáng.
Đường Nhu ôm má, ấm ức gào lên:
“Liên quan quái gì tới con? Tiền đó ban đầu là mẹ nói sẽ mua xe cho con mà!”
“Với lại, là anh tự mình định cưỡng ép người ta, để bị quay clip – lỗi do ảnh chứ sao bắt con xin lỗi?!”
“Con không xin lỗi! Cho dù anh có bị bắt giam cũng là tự làm tự chịu!”
Câu nói ấy khiến Đường Phong như nổ tung.
Hắn lảo đảo bò dậy, lao đến đá thẳng vào bụng em gái, hét lên:
“Con khốn! Mày là loại người gì mà máu mủ cũng không quan tâm?! Nếu không phải mày xúi giục, anh với Tiểu Tình đâu có ra nông nỗi này!”
Đường Nhu bị đá đến mức không thở nổi, ngã quỵ xuống sàn.
Cô ta nằm đó, vừa khóc vừa thở dốc, la lên thảm thiết:
“Mẹ! Anh đánh con! Mẹ mau lên đánh lại cho con đi!”
Nhưng lần này...
Vương Cúc không hề nhúc nhích.
Không gào thét.
Không bênh vực.
Chỉ ngồi chết lặng.
Ánh mắt bà ta dại đi, như thể cuối cùng đã nhìn thấy tất cả những gì bà ta dung túng, bao che suốt mấy chục năm... đổ ập xuống như một cơn ác mộng.
Vương Cúc ngồi sụp xuống đất, ánh mắt đờ đẫn như đang tự hỏi — phải chăng cả đời này bà đã sai từ gốc rễ, sai ngay từ cách nuôi dạy chính đứa con gái của mình?
Thấy mẹ không còn bênh mình, Đường Nhu đột ngột bật dậy.
Cô ta lao thẳng vào bếp, rút ra một con dao bếp sáng loáng, quay lại, giơ lên chỉ vào mẹ mình, giọng rít qua kẽ răng:
“Mẹ! Hôm nay mẹ phải nói rõ cho con biết – rốt cuộc trong lòng mẹ, ai mới là quan trọng hơn: con, hay anh trai?”
“Nếu mẹ thật sự thương con – thì mau chuyển lại 380 triệu tiền sính lễ cho con ngay lập tức. Lúc đó con coi như chưa nghe thấy gì hết, tất cả là mẹ nói lúc tức giận.”
Vương Cúc đỏ hoe mắt, nhìn con gái mà như không thể nhận ra.
Bà ôm đầu, đấm ngực, gào lên trong nước mắt:
“Tôi kiếp trước chắc là tạo nghiệt nặng lắm… mới sinh ra thứ nghịch tử như cô!”
“Tới nước này rồi mà cô còn hỏi tôi yêu ai hơn?!”
“Cô mau xin lỗi chị dâu cô đi! Giữ được mạng cho anh cô đã rồi nói chuyện tiền nong sau! Nếu anh cô có mệnh hệ gì, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho cô đâu!”
10.
Nghe xong câu trả lời của Vương Cúc, Đường Nhu như thể bị ai đó ném thẳng một gáo nước lạnh vào tim.
Thì ra... suốt bao năm qua, cái gọi là “con gái cưng”, cũng chỉ là vẻ ngoài để phô trương.
Trong lòng mẹ, người thật sự quan trọng vẫn là con trai.
Ngay lúc cô ta còn đang ngẩn ngơ, chưa kịp hoàn hồn.
Tôi tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào Vương Cúc, dứt khoát:
“Bác suy nghĩ xong chưa? Muốn Đường Nhu quỳ xuống xin lỗi tôi, hay muốn Đường Phong ngồi tù?”
Không chút do dự, Vương Cúc nghiến răng quay sang hét lên:
“Đường Nhu, mau quỳ xuống xin lỗi chị dâu mày! Nếu anh mày có chuyện gì, mẹ sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
“Mẹ có thể cho mày mọi thứ – tiền, xe, nhà – miễn là mày chịu cứu anh mày một mạng!”
Đường Nhu trừng mắt, vành mắt đỏ ửng, giọng khản đặc vì tức giận:
“Mẹ làm tôi thất vọng quá rồi!”
“Thì ra trong lòng mẹ, chỉ có anh ấy là quan trọng. Vậy thì... mẹ ở lại mà chết với anh ấy đi!”
Dứt lời, cô ta gào lên như phát cuồng, vung dao lao về phía Vương Cúc với tốc độ không tưởng.
Cảnh tượng như trong phim kinh dị — nhưng ngay đúng lúc đó, cảnh sát xông vào, khống chế kịp thời.
Tiếng còng tay lách cách vang lên.
Cuối cùng, màn bi hài kịch này cũng hạ màn.
11.
Tôi tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho Đường Phong.
Bất kể anh ta có cầu xin thế nào, tôi vẫn kiên quyết đệ đơn kiện.
Cuối cùng, Đường Phong bị tuyên án 3 năm tù giam.
Sau khi con trai vào tù, Vương Cúc như người mất hồn, cả thể xác lẫn tinh thần đều suy sụp.
Đường Nhu nhân cơ hội đó lén bán hết tài sản trong nhà, thậm chí rút sạch tiền trong tài khoản của mẹ rồi cao chạy xa bay.
Đến khi Vương Cúc phát hiện, thì mọi chuyện đã quá muộn.
Bà ta gọi điện cho con gái liên tục, nhưng chỉ nhận lại những tiếng “thuê bao không liên lạc được”.
Số của bà, từ lâu đã bị chặn.
Chỉ đến lúc ấy, Vương Cúc mới bàng hoàng nhận ra:
Cái gọi là “trọng nữ khinh nam” mà bà ta luôn tự hào — chẳng qua chỉ là một màn tự lừa dối cao cấp.
Yêu thương con gái, không phải là nuông chiều vô điều kiện, càng không phải là lấy danh nghĩa “nữ quyền” để bóc lột người khác.
Ba năm sau, Đường Phong mãn hạn tù trở về.
Nhưng thay vì biết ơn mẹ đã từng cố cứu mình, anh ta lại căm hận bà thấu xương — vì chính bà, đã khiến anh đánh mất tất cả: tình yêu, tự do và tương lai.
Cuối cùng, Vương Cúc mất trắng cả hai đứa con.
Trong một đêm mưa lạnh lẽo, bà lựa chọn kết thúc cuộc đời bằng cách gieo mình xuống sông.
Còn tôi thì sao ư?
Tôi đã tìm được một gia đình thực sự yêu thương và tôn trọng tôi.
Từ đó về sau, tôi sống một cuộc đời bình yên, hạnh phúc – không còn nước mắt, không còn tủi hờn.
-Hết-
(Đã hết truyện)
#GSNH607 Mẹ Chồng Trọng Nam Khinh Nữ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Gia đình ,
Vả mặt,
Nữ cường,
Toan Tính Của Chồng Cũ,
1.
Tống Nhược Thành gặp tai nạn xe, phải nhập viện.
Mẹ anh ta gọi cho tôi cả chục cuộc, giục tôi đến bệnh viện ngay.
Tôi đợi xong ca làm rồi mới đi. Khi tôi đến nơi, Tống Nhược Thành vẫn còn trong phòng phẫu thuật, đang giành giật sự sống. Nghe nói vụ tai nạn rất nghiêm trọng. Khi được đưa vào bệnh viện, anh ta đã bất tỉnh.
Mẹ anh ta ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, sốt sắng kể cho tôi nghe tình hình nguy kịch của con trai bà. Tôi ngồi xuống hàng ghế dài ngoài hành lang, rút điện thoại ra, mở Vương Giả Vinh Diệu.
Bà ta trợn mắt nhìn tôi đầy khó tin.
Một lát sau, bà gào lên:
“Tạ Tiểu Tiểu, A Thành thế này rồi mà cô vẫn còn tâm trí chơi game sao?”
Tôi bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn bà ta:
“Không thì làm gì? Tôi đâu phải bác sĩ.”
Nói xong, tôi mở chế độ xếp hạng, ngay lập tức chọn Lan Lăng Vương.
Cướp xong bùa xanh, ẩn thân đe dọa đường giữa bên kia.
Bên tai vẫn vang lên tiếng chửi bới của mẹ Tống:
“Tạ Tiểu Tiểu, cô còn lương tâm không? Người đang nằm trong kia là chồng cô đấy!”
Tôi chẳng buồn liếc bà ta lấy một cái, còn thấy bà ta ồn ào quá nên đứng dậy đổi chỗ, tiếp tục chơi.
Đến ván thứ ba, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tống Nhược Thành được đẩy ra ngoài.
Tôi vẫn ngồi yên như núi.
Đánh xếp hạng, không rảnh.
2.
Chờ tôi đánh xong ván xếp hạng, Tống Nhược Thành đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Anh ta nằm đó, yên tĩnh... À không, phải nói là bất động, như một xác ướp, toàn thân băng bó kín mít, thậm chí còn phải dùng máy thở.
Mẹ anh ta vừa khóc vừa hỏi bác sĩ tình hình.
Bác sĩ bảo, tạm thời giữ được mạng, nhưng vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm.
Nắm rõ tình hình, tôi chuẩn bị về.
Tăng ca đến tận mười giờ, bây giờ lại ngồi bệnh viện thêm hơn một tiếng, tôi mệt.
Có vẻ như mẹ Tống không thể nhịn được nữa, bà ta kéo tôi lại:
"Tạ Tiểu Tiểu..."
Trước khi bà ta kịp chửi, tôi đã nhanh hơn một bước:
"Mai tôi còn phải đi làm, con gái tôi ở nhà cần tôi chăm sóc. Tôi không rảnh canh chừng con trai bà giữa đêm."
Dứt lời, tôi hất tay bà ta ra, sải bước rời khỏi bệnh viện.
Bước chân dứt khoát, chẳng khác gì ngày tôi sinh con, còn chồng tôi thì về nhà ngủ bù ngay trong đêm.
Về đến nhà đã hơn mười hai giờ.
Con gái tôi – Tuế Tuế – đã ngủ cùng bảo mẫu.
Bảo mẫu lớn tuổi, ngủ không sâu giấc, mỗi lần tôi về trễ đều vô tình làm bà thức dậy.
Lần này cũng vậy.
Bà hỏi tôi:
"Tiểu Tiểu, sao hôm nay về muộn vậy?"
Tôi đáp:
"Tăng ca."
Chuyện Tống Nhược Thành gặp tai nạn, tôi không hề nhắc đến.
Một người chẳng quan trọng, không đáng để tôi bận tâm.
3.
Hôm sau, mẹ Tống lại gọi cho tôi.
Vẫn là chuyện cũ—bà ta muốn tôi đến bệnh viện chăm sóc Tống Nhược Thành.
Đến cuộc gọi thứ ba, tôi thẳng tay chặn số.
Thế là, đến ngày thứ năm sau vụ tai nạn, lúc tan làm, tôi nhận được cuộc gọi từ chính Tống Nhược Thành.
Anh ta gọi tôi: "Vợ ơi."
Tính ra, kể từ khi tôi sinh Tuế Tuế một năm trước, đây là lần đầu tiên anh ta gọi tôi như vậy.
Giọng nói sau ca phẫu thuật nghe yếu ớt, thậm chí còn run rẩy như sắp khóc.
Nhưng tôi chẳng mảy may dao động, chỉ thản nhiên hỏi:
"Có việc gì?"
Anh ta im lặng.
Có lẽ đang nhớ lại những gì mình đã làm vào một năm trước, lúc tôi sinh con.
Tôi phải mổ lấy thai, còn anh ta thì làm gì?
Ngồi ngoài phòng phẫu thuật, chăm chú chơi game.
Lý do của anh ta?
"Tôi đâu phải bác sĩ."
Giữa ca mổ, bác sĩ phát hiện tôi có u xơ tử cung, cần phẫu thuật cắt bỏ.
Họ gọi người nhà vào ký tên.
Anh ta vẫn cắm mặt vào điện thoại, chỉ nói đúng một câu:
"Game chưa đánh xong, chờ một chút được không?"
4.
Nhưng trước đó, anh ta không như vậy.
Tôi và Tống Nhược Thành quen nhau qua mai mối.
Lúc đó, tôi 24 tuổi, làm nhân viên kinh doanh cho một công ty tư nhân, thu nhập khoảng 10.000 tệ.
Một cô đồng nghiệp tốt bụng thấy tôi chưa có bạn trai, liền giới thiệu tôi với Tống Nhược Thành.
Hồi ấy, anh ta vẫn còn là một con người bình thường.
Cũng giống tôi, anh ta làm nhân viên kinh doanh ở một công ty tư nhân khác, lương tương đương tôi, chỉ hơn tôi một tuổi.
Điểm hơn tôi là gia đình anh ta đầy đủ, cha mẹ khỏe mạnh, cuộc sống bình thường.
Còn tôi, từ thời đại học đã trở thành mồ côi, bố mẹ mất trong một tai nạn ngoài ý muốn.
Lần đầu gặp nhau, chúng tôi không có ấn tượng đặc biệt, chẳng ai rung động với ai.
Chỉ coi như kết thêm một người bạn.
Thỉnh thoảng nhắn tin, tâm sự về công việc.
Dù gì cũng là dân kinh doanh, biết đâu sau này người kia lại thành khách hàng thì sao.
Nói chuyện lâu dần, thành ra thân thuộc.
Dần dần, tôi nhận ra anh ta có nhiều điểm chung với mình: cùng quan điểm sống, sở thích cũng trùng hợp không ít.
Chúng tôi thành bạn bè.
Tôi bắt đầu có cảm tình với anh ta sau hơn nửa năm.
Lần đó, tôi bị sếp làm khó, tức giận kể với anh ta.
Anh ta lái xe đến tận chung cư tôi ở, rủ tôi đi ăn.
Anh ta an ủi tôi:
"Nghĩ xem, hôm nay chịu ấm ức, chẳng qua cũng chỉ vì tiền ngày mai. Đừng buồn nữa, tôi mời cô ăn một bữa."
Tất nhiên, cuối cùng tôi lén trả tiền.
Không thể để người ta chạy cả quãng đường xa đến an ủi mình mà còn phải mời mình ăn nữa.
Chúng tôi chính thức ở bên nhau vào dịp Tết năm đó.
Anh ta biết tôi không còn gia đình, nên trước Tết đã ngỏ lời mời tôi về nhà anh ta đón năm mới.
Tôi từ chối.
Thế là, sáng mùng Một, sau khi ăn xong bữa sáng cùng gia đình, anh ta chạy ngay đến chỗ tôi, cùng tôi đón năm mới.
Còn tự tay vào bếp nấu ăn.
Tôi nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, bỗng nhiên tỉnh táo lại, hỏi:
"Anh thích tôi à?"
Anh ta quay đầu lại, cười:
"Giờ cô mới nhận ra sao?"
Hóa ra, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên khi đi xem mắt, anh ta đã thích tôi.
Nhưng khi ấy tôi không có cảm giác với anh ta, nên anh ta chọn cách bắt đầu từ tình bạn.
Tình cảm con người, vốn dĩ là thứ có thể sưởi ấm từng chút một.
Tôi nhìn lại một năm qua, lòng có chút cảm động, liền nói:
"Hay là... chúng ta thử hẹn hò xem sao?"
Và thế là, thử một cái, thành luôn vợ chồng vào năm sau.
5.
Lễ cưới ở Long Thành không quá đắt đỏ, sính lễ chỉ khoảng 50.000 tệ.
Về nhà và xe, tôi có nhà, Tống Nhược Thành có xe, nên cũng chẳng cần lăn tăn.
Vì vậy, chuyện sính lễ giữa chúng tôi chưa từng là vấn đề.
Nhà tôi chỉ có mỗi mình tôi.
Những người họ hàng xa đã tuyệt giao từ lâu, từ cái ngày tranh chấp tài sản sau khi bố mẹ tôi qua đời.
Không có ai phản đối, cũng chẳng có chuyện "mâu thuẫn gia đình hai bên".
Hồi đó, khi biết tôi là trẻ mồ côi, mẹ Tống không những không xem thường tôi, mà còn nắm tay tôi, xúc động nói:
"Tiểu Tiểu, từ giờ con có gia đình rồi. Chúng ta sẽ luôn là người thân của con."
Lúc đó, tôi cảm động vô cùng.
Ba năm sau kết hôn, lời bà ta nói vẫn chưa hề thay đổi.
Tống Nhược Thành cũng vậy.
Anh ta không phải kiểu đàn ông thay đổi sau khi cưới, như người ta vẫn hay nói.
Anh ấy vẫn sẽ đưa đón tôi đi làm những ngày mưa gió, vẫn gửi hoa đến công ty vào mỗi dịp đặc biệt.
Đồng nghiệp của tôi nhìn thấy, không ít người đầy ngưỡng mộ:
"Tiểu Tiểu, thật ghen tị với cậu! Lấy chồng rồi mà vẫn lãng mạn như lúc yêu. Chồng tớ ấy hả? Đến cái lì xì 5 đồng 2 cũng không buồn gửi!"
Mọi chuyện, đều rất tốt đẹp.
Hoặc... ít nhất là tôi đã từng nghĩ như vậy.
Ngoại trừ việc mẹ Tống thỉnh thoảng giục sinh con, cuộc sống của tôi và Tống Nhược Thành không khác gì lúc còn yêu nhau.
Từ khi kết hôn, chúng tôi không sống chung với bố mẹ chồng.
Bố mẹ tôi để lại một căn nhà sau khi qua đời, và vợ chồng tôi vẫn luôn ở đó.
Ngôi nhà có vị trí đẹp, lại gần chỗ làm của cả hai, nên không có lý do gì để chuyển đi.
Vì thế, mẹ chồng giục sinh con cũng không quá phiền, vì một tuần chúng tôi chỉ gặp bà một lần.
Mỗi lần đến, bà còn nấu những món tôi thích, cười tươi bảo:
"Ăn nhiều vào con, gầy quá rồi! Đừng có học người ta giảm cân làm gì, con gái mũm mĩm mới đẹp."
Tôi cũng rất hào phóng với bà.
Vòng vàng, quần áo, điện thoại đời mới, tôi đều mua tặng bà.
Mỗi lần nhận quà, bà cười tít mắt, trách yêu tôi:
"Mua làm gì cho tốn kém vậy? Hai đứa mới cưới, tiền đâu dư dả, sau này đừng phí tiền vào mẹ nữa nhé!"
Lúc ấy, tôi thực sự tin rằng bà coi tôi như con gái ruột.
Nhưng rồi, bà đã thay đổi từ lúc nào?
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰