Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH611 Vả Mặt Tên Chồng Cặn Bã Ở Thập Niên 70

Chương 4



Kiếp trước, Châu Văn Bân nhờ báo cáo tôi mà được tiếng “vì nước diệt thân”, danh tiếng một bước lên mây.

Còn kiếp này, tôi cũng tận tay dâng lên đơn tố cáo hắn, và lần này… tôi chính là người nhận được mọi lợi ích.

Lãnh đạo của tôi sau khi biết chuyện đã đích thân đứng ra tranh thủ cơ hội điều chuyển công tác cho tôi, giúp tôi chuyển về thủ đô – Kinh thị.

Tại nơi đó, tôi sẽ bắt đầu lại, sống một cuộc đời hoàn toàn mới.

Hai năm sau, tôi đã chính thức lấy lại quân hàm đại đội trưởng, đúng như trước khi kết hôn với Châu Văn Bân.

Tuy không còn quá trẻ trung, nhưng tương lai phía trước vẫn rộng mở rực rỡ.

Trong đơn vị, không ít chỉ huy, lãnh đạo đều lần lượt giới thiệu đối tượng cho tôi.

Tôi không từ chối. Dù sao… tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ vì một cái cây cong vẹo, mà từ bỏ cả một cánh rừng.

Hôm đó, sau buổi gặp mặt với một vị lữ đoàn trưởng ngoài ba mươi tuổi, khi vừa về đến khu tập thể, tôi bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cổng.

Ánh mắt hắn khi trông thấy tôi, đầy kích động.

“A Oánh… anh về rồi!”

Châu Văn Bân.

So với hai năm trước, hắn đã già đi rất nhiều.

Cuộc sống trong tù đâu phải chuyện dễ dàng. Huống hồ hắn lại thuộc dạng “bản chất không tốt” – tôi không dám tưởng tượng hắn đã phải chịu bao nhiêu đòn ngầm và sự trả giá âm thầm.

Tôi từng trải qua, nên tôi hiểu.

Nhưng… tôi chẳng có lấy một chút thương hại nào.

Hắn bước tới gần, tôi thậm chí còn theo bản năng lùi lại một bước, giữ khoảng cách rõ ràng.

Gương mặt Châu Văn Bân thoáng qua chút đau lòng, nhưng vẫn cố cười nhẹ, giả vờ như không có gì:

“Hai năm không gặp, sao em lại lạnh nhạt với anh thế?”

“Anh tìm em vất vả lắm đấy… không ngờ em bây giờ đã là đại đội trưởng của Quân khu Kinh thị rồi. Đúng là Hạ Oánh—vẫn là Hạ Oánh mà anh từng biết, ưu tú như thế.”

Cái giọng điệu thân quen ấy… khiến tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Châu Văn Bân,” tôi nhìn thẳng vào hắn, giọng không một chút dao động, “giữa tôi và anh, chẳng còn gì để ôn lại cả.”

“Anh tìm tôi… có chuyện gì?”

Sự lạnh nhạt trong giọng nói như kim châm vào lòng Châu Văn Bân, khiến hắn cứng người.

Hắn im lặng một lúc, ánh mắt dần ảm đạm, môi run lên:
“Anh… anh chỉ muốn hỏi… giữa chúng ta… thật sự không thể quay lại được nữa sao?”

Tôi nghĩ, câu trả lời, trong lòng hắn hẳn là đã có rồi.

Tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng, mang theo thái độ khinh bỉ—giống hệt ánh mắt mà kiếp trước hắn từng nhìn tôi.

“Anh nghĩ sao? Tôi lấy tư cách gì để quay về với anh, hả, Châu Văn Bân?”

“Anh là kẻ có tiền án… còn tôi thì không. Tôi và anh… có giống nhau không?”

Sắc mặt Châu Văn Bân xám ngoét, như thể vừa hứng trọn một cú đấm giữa ngực.

“Nhưng… rõ ràng em từng rất yêu anh… A Oánh, anh biết sai rồi thật mà… Anh và Trân Trân không như em nghĩ đâu. Em không thể cho anh thêm một cơ hội sao?”

Lần này, tôi không trả lời.

Người lên tiếng lại là người đàn ông đang đứng bên cạnh tôi—người đàn ông mới trong cuộc đời tôi.

“Chỉ với cái ‘không như em nghĩ’ của anh mà đã có thể đổ oan A Oánh là gián điệp à? Nếu mà đúng như tôi nghĩ thật, chắc hai người các anh đã hại cô ấy đến mất xác rồi đấy.”

“Nói trắng ra, làm người trưởng thành mà đến ranh giới cơ bản còn không phân biệt nổi, thì đừng nói vì tình yêu mà phạm sai lầm.”

“Đã lựa chọn rồi thì phải gánh hậu quả cho tử tế. Giờ sống khổ rồi, lại quay về van xin người khác nhặt rác giúp à?”

“Xin lỗi, rác đã vào thùng rồi thì để nó nằm yên đấy.”

Châu Văn Bân bị mấy lời đó chọc cho đỏ bừng cả mặt, vừa tức vừa xấu hổ, cắn răng trừng mắt:
“Anh là ai mà xen vào chuyện người khác? A Oánh là vợ tôi!”

“Không còn là vợ anh nữa!”

Tôi lạnh giọng cắt ngang, từng chữ nặng như búa nện vào mặt hắn:

“Ngày anh vào tù, tôi đã nộp đơn ly hôn. Anh… quên rồi sao?”

Và như vậy, một đời đầy uất nghẹn đã được khép lại hoàn toàn.

Một Hạ Oánh mới – kiêu hãnh, lý trí, và độc lập – đã thật sự quay về.

“Tôi giới thiệu một chút—vị này là Trung đoàn trưởng Cố, đối tượng xem mắt của tôi.”

“Ấn tượng của tôi về anh ấy rất tốt. Nếu không có gì thay đổi… anh ấy sẽ là chồng tương lai của tôi.”

“Châu Văn Bân, người ngoài… chính là anh đấy.”

Châu Văn Bân như người mất hồn, lảo đảo rời đi.

Khi xưa hắn dựa vào việc tôi yêu hắn mà tính kế không kiêng nể, hắn chưa bao giờ ngờ tới… sẽ có ngày hôm nay.

Gia đình ấm êm không còn. Tương lai tươi sáng cũng vụt tắt.

Vì có tiền án, hắn bị xóa khỏi danh sách quân đội, không có cơ hội quay lại đơn vị, cũng chẳng có chỗ nào chịu nhận hắn vào làm việc đàng hoàng.

Nghe nói, sau này có người trông thấy hắn ở bến cảng, làm lao động khuân vác thuê, dáng vẻ hốc hác đến mức—mới ngoài ba mươi mà trông cứ như năm mươi tuổi.

Về phần Tạ Trân Trân, sau khi ngồi đủ mười năm tù khổ sai, bố mẹ mất, không nhà cửa, không người thân, người đầu tiên cô ta nghĩ đến—tất nhiên là Châu Văn Bân.

Cô ta lảo đảo tìm về nhà họ Châu, tưởng rằng sẽ có người dang tay đón mình như thuở trước, nhưng lại bị đuổi thẳng ra cửa.

Bà mẹ chồng từng hết lời khen ngợi cô ta—giờ nhìn cô ta như nhìn thấy điềm xui.

“Nếu không phải tại mày, Văn Bân nhà tao sao có thể đi tù hả?!”

“Mày là thứ sao chổi, thứ đê tiện! Biến ngay cho tao, cút xa cái nhà này!”

Bà ta một tay xô cô ta ngã nhào xuống đất, Tạ Trân Trân tức đến nỗi hộc máu, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ.

Cô ta cắn răng lê lết chờ trước cửa, đợi đến lúc Châu Văn Bân tan ca từ bến tàu trở về, vội vàng đưa tay ra chặn đường:

“Văn Bân ca, anh còn nhớ em không…?”

Châu Văn Bân ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng—nhưng khi nhìn thấy cô ta, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

Tạ Trân Trân tưởng rằng… hắn vẫn còn thương mình.

Cô ta mừng rỡ định nhào vào lòng hắn—định ôm lấy chút tình cảm cuối cùng còn sót lại.

Nhưng giây tiếp theo—cô ta đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt nhìn xuống trước ngực mình.

Châu Văn Bân từ từ rút con dao găm ra khỏi tay mình, nhắm mắt lại.

“Là cô có lỗi với tôi… Tạ Trân Trân.”

Tạ Trân Trân nghe xong thì bật cười, cười đến run người, cười đến nghẹn thở.

“Châu Văn Bân, anh đúng là không biết xấu hổ đến cùng cực!”

“Là tôi van xin anh giúp tôi sao?”

“Rõ ràng chính anh mới là người hăm hở lên kế hoạch hãm hại Hạ Oánh trước!”

“Đồ tiểu nhân bỉ ổi, vô liêm sỉ nhất… chính là anh!”

Cô ta chưa từng nghĩ, cái chết của mình… lại đến từ chính tay người mà cô ta từng coi là "cả thế giới".

Châu Văn Bân vì cố ý giết người, một lần nữa bị đưa vào tù.

Chỉ có điều… lần này, hắn vĩnh viễn không còn bước ra được nữa.

Còn tôi—Hạ Oánh, người từng bị bọn họ dồn đến đường cùng—đã viết lại toàn bộ số phận của chính mình.

Tôi tìm được một người chồng mới, ưu tú gấp trăm lần Châu Văn Bân, được đơn vị tin tưởng, từng bước thăng tiến, trở thành một trong những nữ quân nhân xuất sắc nhất cả nước.

Lãnh đạo cũ hễ nhắc đến tôi là luôn tự hào nói:
“Lúc trước chính tôi là người nhìn trúng cô ấy!”

Đến khi tin Châu Văn Bân chết trong tù được cấp dưới báo lại, tôi đang chuẩn bị làm thủ tục nghỉ hưu—cùng chồng đi du lịch khắp non sông đất nước.

Nghe đến cái tên ấy, tôi chỉ nhấp một ngụm trà, bình thản mỉm cười:

“Chuyện xưa… cũng đều qua cả rồi.”

Hết

(Đã hết truyện)

#GSNH618 - NẾU CÓ THỂ KHÔNG GẶP LẠI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Ngôn tình,

Khi Lục Cảnh Hoài đến bệnh viện, tôi đang ký tên xác nhận t ,ử v ,ong cho mẹ.

Hắn giật tờ giấy trong tay tôi, x,é n ,át.

“Cô còn chưa làm đủ trò à? Không phải là muốn tiền sao? Cô ra giá đi!”

“Cô bày ra cái bộ dạng sống dở ch, et dở này cho ai xem? Năm đó mẹ cô sắp ch, et đến nơi còn phải qu ,ỳ xuống cầu xin tôi bố thí tiền chữa bệnh!”

Tôi nhìn những mảnh giấy x,s vụn dưới đất, ngoan ngoãn cười với hắn.

“Giờ tôi không cầu xin nữa, được không?”

Ba giây sau, tiếng cửa sập vang dội làm tôi thót tim.

Hắn vừa đi khỏi, trợ lý xuất hiện ở cửa.

“Phu nhân, Lục tổng dặn rằng chỉ cần cô chịu nhận sai, phần mộ của bà ấy sẽ được chọn nơi có phong thủy tốt nhất.”

“Không cần đâu, phiền anh nhắn lại với anh ta, giữa chúng tôi… đã thanh toán xong.”

Khi tôi trở về từ nghĩa trang, trời đã tối.

Vừa mở cửa biệt thự, tiếng cười ch,ói tai từ hướng hồ bơi vọng đến.

Lục Cảnh Hoài nửa nằm bên bờ, ôm trong lòng một người mẫu trẻ nóng bỏng.

Lại là người lạ nữa.

Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age G(óc N/hỏ c.ủa T,uệ@ L!â.m

Phải rồi, hắn chưa từng quan tâm đến tôi.

Ngay cả ngày tôi tự tay ch ,ôn mẹ, hắn vẫn dẫn phụ nữ về nhà.

Ba năm qua, tôi nhìn hắn thay tình nhân hết người này đến người khác, từ đ ,au đ ,ớn đến tê I iệt.

Hắn nói là muốn tôi xin lỗi, thực chất là muốn lấy phần mộ của mẹ tôi làm con tin, đem tôi ngh,iền n ,át trong lòng bàn tay hắn.

Tôi sẽ không để hắn có cơ hội lần nữa.

“Đứng lại. Cô bảo trợ lý nói với tôi mấy lời kia là có ý gì?”

Tôi dừng bước, không quay đầu.

Lục Cảnh Hoài cười lạnh, đẩy người phụ nữ trong lòng ra.

“Mẹ cô ch, et rồi, cô tưởng như vậy là trả hết nợ? Năm xưa ba cô ép mẹ tôi đến ch, et, sao không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?”

Tôi nhìn hắn, mỉm cười.

“Bà ta không có bản lĩnh bảo vệ chính mình, trách ai được đây?”

Lục Cảnh Hoài nghe xong, lập tức túm lấy cổ tay tôi.

“Đã thừa nhận là mẹ tôi không có bản lĩnh nên bị ba cô ép ch, et, vậy bây giờ người không có bản lĩnh là cô!”

“Tôi b ,ắt n ,ạt cô, cũng là đáng đời!”

Hắn búng tay một cái, trợ lý lập tức bê đến một chiếc hộp gỗ đàn hương.

Đồng tử tôi c ,o r ,út, đó rõ ràng là bình tro c,ốt tôi vừa tự tay ch,ôn hôm nay!

“Nghe nói cô đã dùng toàn bộ tiền tích cóp để mua phần mộ?”

Lục Cảnh Hoài dùng mũi giày hất nhẹ chiếc hộp.

“Đáng tiếc, tôi vừa cho người đào lên rồi. Cô đoán xem nếu tay tôi trượt một cái thì sẽ thế nào?”

Đó là mẹ tôi.

Hắn… sao hắn có thể?

Ba năm qua tôi nhẫn nhịn sự s ,ỉ nh ,ục, ph ,ản b ,ội của hắn, tận mắt nhìn con mình hóa thành m ,áu ch ,ảy.

Tôi từng nghĩ đó đã là tận cùng của đ ,ịa ng ,ục.

Nhưng hóa ra… Lục Cảnh Hoài còn có thể tà,n nh ,ẫn hơn nữa.

Trong cơn choáng váng, tôi lại thấy hình ảnh mẹ lần cuối mở mắt.

Ngón tay g ,ầy g ,uộc níu lấy ống thở, nở nụ cười nhẹ nhõm với tôi.

“Tiểu Vãn, mẹ không muốn làm gánh nặng cho con nữa.”

Đó là người yêu tôi nhất trên đời, vì để tôi tự do mà lựa chọn ra đi.

Vậy mà giờ đây, chiếc bình tro c,ốt chứa đựng chút hi vọng cuối cùng ấy, lại bị hắn thản nhiên chơi đùa bằng bàn tay vẫn còn đeo nhẫn cưới.

Tôi như phát đ ,ien lao tới, nhưng lại bị hắn dễ dàng khống chế, gh,ì chặt lên tường.

Hắn thưởng thức biểu cảm sụp đổ của tôi, chậm rãi nói:

“Muốn mẹ cô được yên nghỉ? Cũng được. Từ hôm nay, cô ở lại bên tôi mà hầu hạ. Cho đến khi trả sạch tất cả những gì cô nợ tôi.”

Vừa dứt lời, hắn nhìn người mẫu đang bước đến.

“Đi, lau khô người cho cô ta. Nhanh lên.”

Vì tro cốt của mẹ, tôi không còn cách nào khác.

Tôi cầm khăn tắm, đầu ngón tay r ,un r ,ẩy không ngừng.

Bốn năm trước, cũng bên hồ bơi này, Lục Cảnh của Hoài từng dùng chính chiếc khăn ấy quấn lấy người tôi, h,ôn tôi dưới tiếng trêu ghẹo bạn bè.

Tai đỏ ửng, nhưng vẫn ôm tôi thật chặt vào lòng.

Còn giờ đây, tôi lại như một kẻ hầu kẻ hạ, phục vụ tình nhân mới của hắn.

Người mẫu kia đột nhiên bật cười, cố ý u ,ốn é ,o cơ thể, kêu ng,ứa.

Tôi lúc này mới để ý, điện thoại của cô ta để cạnh hồ bơi vẫn đang sáng màn hình, cô ta đang livestream!

Bình luận cuồn cuộn tràn qua:

“Không phải Giang Vãn sao? Còn đi hầu người khác à?”

“Nghe nói cô ta vì muốn leo lên mà chẳng chừa th,ủ đ,oạn nào!”

“Đáng đời! Từ lâu đã ngứa mắt với cô ta rồi!”

Tôi ngẩng phắt đầu lên, đối diện với ánh mắt khiêu khích của cô người mẫu.

Lục Cảnh Hoài nằm nghiêng trên ghế dài, lạnh lùng thưởng thức cảnh tượng ấy.

Hắn cố tình.

Tôi xoay người định rời đi, lại bị hắn túm chặt cổ tay.

“Mới chỉ bắt đầu thôi. Nỗi khổ mẹ tôi từng chịu vì cha cô, tôi muốn cô trả lại gấp trăm lần.”

Tối hôm đó, đoạn livestream của người mẫu đã leo lên top tìm kiếm.

Các hashtag như #GiangVãn hầu hạ người khác hay #GiangVãn lộ mặt thật vượt mốc trăm triệu lượt đọc.

Điện thoại tôi rung liên hồi, toàn là tin nhắn chửi rủa và dọa giết từ những số lạ.

Tôi tắt máy, một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống mu bàn tay.

Thấy tôi khóc, Lục Cảnh Hoài mới chịu dừng tay.

Sau khi hắn rời đi, quản gia tiến đến đưa khăn giấy cho tôi.

“Phu nhân, người đừng trách thiếu gia, cậu ấy chỉ là…”

Tôi phẩy tay, lặng lẽ xoay người trở về phòng ngủ.

Sáng hôm sau, cửa phòng bị đá tung ra.

Lục Cảnh Hoài đứng ở cửa, phía sau là một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, chính là Tô Uyển, tiểu hoa đán hôm trước đã “vô tình” cắt đứt dây treo khiến tôi ngã từ độ cao ba mét.

Cô ta đứng nép sau lưng hắn, ánh mắt ngây thơ vô tội như lần khóc lóc trước truyền thông: “Tôi không cố ý…”

Tầm mắt tôi dần mờ đi, những hình ảnh mẹ rút ống thở và cái thai trong ảnh siêu âm chập chờn hiện lên trong đầu.

Hắn rõ ràng biết đôi tay ấy đã vấy máu con mình, vậy mà vẫn để cô ta giẫm nát tim tôi.

Phải rồi, đứa bé ấy vốn chỉ là ngoài ý muốn. Hắn chưa bao giờ quan tâm.

Tô Uyển bất ngờ quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi không ngớt.

“Chị Giang Vãn, em thật sự rất hối hận, hôm đó em không cố ý đâu…”

Nói rồi, cô ta ngẩng đầu, thì thầm bằng giọng chỉ mình tôi nghe thấy:

“Nhưng thứ con hoang như vậy vốn không nên được sinh ra.”

Tôi lập tức giơ tay tát cô ta, nhưng lại bị Lục Cảnh Hoài giữ chặt cổ tay.

Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, rồi từ túi lấy ra một chiếc ngọc bội quen thuộc.

Là bùa hộ mệnh mẹ tôi từng mang theo bên người.

“Còn nhớ cái này chứ? Tôi lấy được từ trong bình tro cốt.”

Tôi giãy giụa muốn đoạt lại, hắn lại hờ hững ném cho Tô Uyển.

Cô ta vui mừng đón lấy, đeo ngay trước mặt tôi.

Miếng ngọc này là vật gia truyền nhà họ Giang, năm xưa mẹ tặng cho Lục Cảnh Hoài còn vui vẻ nói: “Từ nay chúng ta là người một nhà rồi.”

Khi ấy, hắn còn lễ phép gọi mẹ tôi là “Dì Giang”, còn cuống quýt rót nước khi bà ho, còn đưa bà đến bệnh viện tốt nhất ngay khi bà lâm bệnh.

Vậy mà về sau, hắn lại ném ngọc bội trước giường bệnh của mẹ và mắng là thứ xui xẻo.

Tôi run giọng: “Lục Cảnh Hoài, anh biết miếng ngọc đó có ý nghĩa gì với mẹ tôi mà…”

Hắn bóp cằm tôi, lạnh lùng nói:

“Lúc cha cô ép mẹ tôi nhảy lầu, sao không nghĩ tới ý nghĩa?”

Tô Uyển bị động tĩnh bất ngờ làm giật mình, làm rơi ngọc bội xuống sàn đá cẩm thạch.

Cô ta cuống cuồng cúi nhặt, nhưng lại sơ ý đánh rơi thêm lần nữa.

Thời gian như ngưng đọng.

Tôi quỳ sụp xuống, nhìn mảnh ngọc vỡ tan tành.

Như cái hiểu lầm năm xưa, xé nát hai gia đình thành thù địch.

“Đêm nay, Uyển Uyển ngủ phòng chính. Còn cô, dọn sạch chỗ này cho tôi.”

Lục Cảnh Hoài ôm lấy Tô Uyển, bước lên lầu.

“Mẹ ơi, con đã đánh mất hy vọng cuối cùng mà người để lại rồi…”

Bên ngoài, sấm sét nổ vang, mưa rơi như trút.

Tựa như đêm mưa năm nào, Lục Cảnh Hoài ướt đẫm đứng trước nhà tôi chỉ để dỗ tôi ngủ.

Còn bây giờ, hắn lại ôm người phụ nữ khác, nằm trên chiếc giường cưới từng do tôi và mẹ cùng chọn.

Lần này, tôi không khóc nữa.

Tôi lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho một số liên lạc cũ đã im lặng suốt nhiều năm:

“Luật sư Lâm, tôi cần toàn bộ hồ sơ về vụ án của cha tôi năm đó.”

Vừa gửi xong tin nhắn, tôi nghe thấy tiếng cười nói văng vẳng từ tầng trên.

Mưa gõ từng nhịp trên cửa sổ, như ngàn cây kim đâm vào tim.

Ba giờ sáng, tôi xuống bếp lấy nước.

Trong bóng tối, Tô Uyển đột ngột xuất hiện trước mặt.

“Chị Giang Vãn, khuya rồi còn chưa ngủ sao? À đúng rồi, mẹ chị chết rồi, con thì không giữ được, đến chút tôn nghiêm cuối cùng cũng bị anh Cảnh Hoài giẫm nát… bảo sao ngủ nổi.”

Tôi giận dữ ném cốc nước xuống mặt bàn.

“Tô Uyển, phụ nữ bên cạnh Lục Cảnh Hoài không thiếu, tại sao cô cứ phải nhằm vào tôi?”

Cô ta đưa tay chọc vào vai tôi.

“Những người khác sao sánh được với chị? Giận rồi à? Vậy mình chơi trò chơi đi?”

Nói xong, cô ta quay người đi ra ban công.

“Chị Giang Vãn, chị nói xem nếu tôi nhảy xuống từ đây thì sẽ thế nào?”

Chưa kịp phản ứng, cô ta đã trèo lên lan can.

“A! Chị Giang Vãn, đừng đẩy em!”

Tôi theo bản năng lao đến kéo tay cô ta.

Đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng gầm giận dữ của Lục Cảnh Hoài.

Cơ thể Tô Uyển nghiêng về phía sau, trong đôi mắt hoảng loạn phản chiếu bàn tay tôi đang vươn ra.

Cảnh tượng y hệt năm xưa.

#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full
#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

#GSNH579 - Người Bán Quan Tài Về Từ Địa Ngục

Full
#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

#GSNH533 - Kiếp Này, Tôi Ích Kỷ Đến Cùng

Full


Bình luận