#GSNH613 - GIA SƯ CHO CẬU ẤM NHÀ ÔNG CHỦ
Chương 7
…
Đúng là một buổi chiều đầu hạ có mưa nhỏ.
Lần đầu tiên cô gái ấy đến nhà cậu, còn bị lạc đường.
Cuối cùng… lại vô tình đâm sầm vào cậu thiếu gia vừa tắm xong.
…
Tất nhiên, cơ bụng hoàn hảo đó cũng là cậu cố ý để lộ cho cô nhìn.
Cô gái lập tức quay mặt đi, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”
Còn cậu thì được dịp nhìn thẳng cô, danh chính ngôn thuận,rồi âm thầm thở phào, cảm thấy vô cùng… mãn nguyện.
Thích, là một dòng sông ngầm chảy lặng lẽ.
Cô không hề hay biết, ánh mắt dõi theo của cậu — quang minh chính đại — đã bao nhiêu lần trộm nhìn cô như thế.
Cho đến một lần sau giờ học thêm.
Trời đổ cơn mưa to,Cậu cầm chiếc ô màu đen, lưỡng lự suy nghĩ xem nên mở lời “Hay là để tôi đưa cô về?” như thế nào.
Nhưng cô gái đứng dưới mái hiên lại đột nhiên sáng bừng ánh mắt,hào hứng vẫy tay.
“…”
Cậu đứng lặng nhìn cô bước vào chiếc xe Santana màu đen.
Qua màn mưa giăng mờ mịt,cậu thấy rõ người đàn ông ngồi ghế lái xoa đầu cô một cách cưng chiều.
Nhìn rõ ràng đến mức… đau như bị cắt từng nhát dao.
…
Thầm thích là luôn dè dặt từng chút một.
Thầm thích là ăn dấm chua mà chẳng có tư cách.
“Đ* mẹ, quan tâm gì nữa, giật người về luôn cho rồi.”
Trong quán bar, đám bạn toàn thiếu gia giàu có bốc đồng khuyên cậu phải cứng rắn.
Nhưng chỉ nhận lại ánh mắt kiểu “não mày có vấn đề à” của cậu.
Cậu khoác lên áo gió, chọn một cách còn rùa hơn cả rùa:
—— Không đỗ đại học, thì cứ học lại.
Học lại thì phải học thêm.
Mà học thêm… thì sẽ được gặp cô mãi.
Cái kế hoạch này chỉ có một điểm khó: mẹ phải phối hợp diễn cho trơn tru.
May thay, mẹ là người… không quá đáng tin.
Gần đây còn đắm chìm trong mấy bộ tiểu thuyết ba xu đầy “drama”.
“Được chứ được chứ, vì hạnh phúc của con trai mà!”
“Mẹ diễn với con, mẹ sẵn lòng!”
“Chỉ là này con trai à, con nhát quá rồi đó, mạnh dạn mà tỏ tình đi chứ~”
“…”
Nếu mà dám tỏ tình thì đã tỏ tình lâu rồi.
Chỉ tiếc là, cậu đứng bên ngoài câu chuyện, là người dư thừa,trước một cặp đôi trời sinh đẹp đẽ, hoàn hảo.
Cậu có tư cách gì chứ?
Chỉ có thể nuốt chửng trái tim đắng ngắt đó vào lòng,rồi lặng lẽ nhìn cô một cái — chỉ một cái thôi cũng đủ ngọt như đường.
…
Thế là ban ngày cậu đi học đại học,
ban đêm lại giả làm học sinh cấp ba ôn thi lại.
Cô gái ấy rất nghiêm túc — nghiêm túc đến mức khiến tim cậu đau.
Mấy bài toán đơn giản lặp đi lặp lại, cô vẫn giảng cho cậu cẩn thận từng chút một, chưa từng tỏ vẻ chán nản.
Cậu nhìn cô, nhìn những nét chữ mềm mại cô để lại trên giấy,nhìn gương mặt như giọt sương mai ấy — từng chút, từng chút rơi vào tim cậu, chôn xuống tận đáy mộ.
Tình yêu của cậu, qua từng đêm dài dằng dặc, dần trở nên lệch lạc.
Sau mỗi lần cô rời đi, cậu đi tìm dấu vết cô từng để lại.
Rồi tự mắng bản thân:Biến thái.
Sự kiềm chế biến cậu thành một kẻ chỉ biết nhìn từ xa,
lịch sự nhưng đau lòng.Cô đã có người yêu.
Vậy cậu lấy lý do gì để chen vào?
…
Cậu từng nghĩ, tình yêu đơn phương của mình rồi cũng sẽ không có kết quả.
Cô gái ấy hoàn hảo, xuất sắc, người yêu cô chắc cũng phải như vậy.
Cho đến một lần, vô tình trong chuyến giao lưu liên tỉnh,
cậu đụng mặt người đàn ông đó.
Đó là năm đầu tiên Trần Thanh và Chu Tây Vũ yêu xa.
Người đàn ông không kiềm chế được bản năng đã vòng tay qua vai một cô gái khác.
Hắn phản bội cô rồi.
…
Biết được chuyện đó, cậu không rõ bản thân đang cảm thấy gì.
Có tức giận, có bất bình, có tiếc nuối.
Nhưng… lạ thay, trong lòng lại nhen lên một tia hy vọng.
Người đàn ông đó không còn tư cách đứng cạnh Tiểu Vũ nữa.
Chỉ vì một chuyện như vậy mà cảm thấy vui mừng — đúng là khốn nạn thật.
Thẩm Vũ Tinh tự cuốn mình thành một cái kén.
Và trong lúc lý trí vẫn hét lên “không được”,thì bản thân cậu lại âm thầm lên kế hoạch:
Làm sao để cô ấy thấy được con người thật của mình.
Cậu thật sự rất tệ.
Và cậu biết rõ — những suy nghĩ đó thật xấu xa, thật đáng xấu hổ.
Nhưng rồi một ngày,những suy nghĩ đen tối ấy cuối cùng cũng ló ra một tia sáng.
Tiểu Vũ phát hiện bạn trai phản bội.
Cô giận lắm.
Tiểu Vũ đã tát thẳng vào mặt gã đàn ông đó.
Trong làn mưa phùn rơi nhẹ, cậu cầm một chiếc ô màu đen.
Ánh mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn cố chấp.
Cậu nhìn cô, nói ra câu đã nghẹn trong tim biết bao lần.
Cậu nói: “Thật ra…” “Tớ thích cậu.”
…
Từng bước từng bước đến gần, cậu làm rất tốt.
Cậu rất giỏi trong việc chạm tới lòng người, rất giỏi khiến người ta thấy dễ chịu.
Mà gã tên Trần Thanh kia thì đúng là quá ngu ngốc,hai tay dâng người con gái đó cho cậu, mở ra cho cậu cơ hội mười mươi.
Chỉ cần từ tốn, chậm rãi mà tiến tới, có lẽ mọi chuyện sẽ đúng như mong ước.
Tiếc thay… đời không đơn giản vậy.
Những điều xấu xa mà cậu từng làm, ông trời không dễ bỏ qua.
Cô đã phát hiện — rằng cậu đã lừa cô.
Ba năm.
Cô rất giận.
Ai mà chẳng giận chứ?
Cậu từng nghĩ, mình sẽ là người chủ động nói với cô mọi chuyện.
Dù sao thì, thú nhận sẽ tốt hơn là bị bắt quả tang.
…
Chỉ tiếc, không kịp nữa rồi.Cô bỏ đi.
Nói: “Sau này tôi sẽ không dạy em nữa.”Rồi quay lưng rời khỏi.
“…”
Hôm đó cũng là một ngày mưa lất phất.
Cậu ngồi một mình trên bậc thềm ngoài phòng thí nghiệm,cúi đầu, ngón tay khẽ miết lên màn hình điện thoại.
“Chúng ta… thật sự không thể quay lại như trước nữa sao?”
Sticker chú chó nhỏ rầu rĩ mãi chẳng có ai hồi âm.
Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời phủ đầy sương mù.
Tự hỏi:
Liệu có lúc nào đó, cậu đã thật sự gần được trái tim cô?
…
Cô chắc chắn không biết.
Dù cô luôn cố thu mình trong góc, tránh giao tiếp với ai.
Nhưng khi khoác lên chiếc áo blouse trắng,gương mặt cô vẫn nổi bật như một đóa sen trong hồ nước trong.
Làm sao mà giấu được?
Cô không nói chuyện với cậu nữa.
Không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cậu nữa.
Cậu cảm thấy tim mình bị xé toạc, như rơi thẳng xuống địa ngục.
Cậu ích kỷ, cậu tăm tối, trong lòng toàn những ý nghĩ đen tối.
Thế nên, một khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát,sự tệ bạc trong cậu sẽ chẳng thể kiềm chế nổi mà bộc phát.
…
Dù vận hành thiết bị không khó đến vậy,nhưng cậu vẫn giả vờ như chẳng biết gì.
Và rồi cô phát hiện ra, mắng cậu.
Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với cậu rồi.
Cậu vui.
Niềm vui lấp ló nơi khóe mắt khiến cậu chẳng thể giấu nổi.
Cậu biết rõ, với vai trò trưởng nhóm,mỗi tối ăn xong, cô đều sẽ ghé qua phòng thí nghiệm một vòng.
Nên cậu cứ giả vờ loay hoay với máy móc, chờ cô xuất hiện.
Rồi cô sẽ tới.
Mắng cậu một trận.
“Cái đề này cũng không biết làm à?”
Cô sẽ cúi xuống, nhìn thật kỹ.
…
Cô dịu dàng quá.
Dịu dàng đến mức khiến lòng cậu dấy lên một cảm giác tội lỗi kỳ lạ.
Thì ra yêu một người, ngay cả tim… cũng biết đau.
Tối hôm đó, cô và cậu cùng chờ thí nghiệm chạy xong.Một đêm không có sao.
Nhưng cậu nghĩ, có Tiểu Vũ bên cạnh… vậy cũng đã đủ rồi.
Ánh đèn trắng lặng lẽ cháy suốt,máy móc vẫn đều đặn vận hành.
Nhịp thở cô nhẹ nhàng, dường như cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ.
Cô thiếp đi.
Cậu ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt cô.
“Cậu không biết đâu, tớ đã nhìn cậu bao nhiêu lần rồi.”
Cậu cúi người, ghé lại gần cô.Dưới màn đêm gợi lên khát vọng sâu trong lòng.
Nhưng cuối cùng… vẫn là chưa chạm mà đã dừng lại.
Cậu thiếu gia này đã đợi rất lâu rồi.Cậu không ngại… đợi thêm một chút nữa.
(Hoàn)
(Đã hết truyện)
#GSNH515 - Người Đàn Bà Trên Chuyến Xe Buýt (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Trên xe buýt, tôi nhường ghế cho một phụ nữ mang thai khoảng năm mươi tuổi.
Bà ấy quay sang nhìn tôi, cười nũng nịu:
“Cảm ơn anh nhé, chồng yêu.”
Tôi chẳng để tâm.
Không ngờ hôm sau, bà ta lại xuất hiện, trở thành đồng nghiệp mới của tôi.
Ngày nào bà cũng lẽo đẽo theo sau, vừa gọi tôi là chồng vừa nói kết tinh tình yêu của chúng tôi sắp chào đời.
Cả văn phòng đều trêu chọc, nói tôi trai trẻ ham cỏ non, bắt tôi phải có trách nhiệm với bà ấy. Tôi chỉ nghĩ chắc đầu óc bà này có vấn đề, nên chẳng mấy quan tâm.
Ba tháng sau, bốn đứa con trong bụng bà được sinh ra.
Ngay dưới công ty, bà ta bế bốn đứa nhỏ, dí vào mặt tôi tờ giấy xét nghiệm ADN trùng khớp 99,9%.
“Chồng à, về nhà sống tử tế với em đi.”
Bạn gái tỷ phú của tôi thẳng tay tát một cái rồi chia tay ngay tại chỗ.
Sau đó, vì áp lực dư luận, tôi buộc phải cưới bà ta.
Cuộc sống sau hôn nhân chẳng khác gì địa ngục.
Để nuôi sống bốn đứa con, tôi làm việc quần quật ngày đêm.
Đến ngày bọn trẻ vào đại học, đêm đó, bà ta đâm thẳng một nhát dao vào ngực tôi, lạnh lùng nói:
“Anh vĩnh viễn đừng hòng biết được lý do tại sao tôi mang thai.”
Lần nữa mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã quay về quá khứ.
Quay về đúng cái ngày tôi gặp bà ta trên chuyến xe buýt đó.
1
Một lần nữa mở mắt, trước mặt tôi là cái bụng căng to, như chỉ chờ giây lát nữa sẽ nổ tung.
Khuôn mặt tròn béo, bóng nhẫy của Lưu Mỹ Phương nhìn chằm chằm tôi.
Tôi lập tức nhận ra mình đã trọng sinh.
Ký ức đau đớn như sóng dữ dội ập tới.
Đúng hôm nay kiếp trước, chỉ vì nhường ghế cho Lưu Mỹ Phương, từ đó bà ta như oan hồn bám theo tôi.
Cuối cùng, tôi trở thành cha của bốn đứa trẻ trong bụng bà ta.
Khi bị đâm chết, tôi vẫn nghĩ mãi không thông: Rõ ràng chưa từng có bất cứ quan hệ gì với bà ấy, sao con bà ấy lại là con ruột của tôi?
“Cậu kia, không thấy người ta có bầu đứng cạnh từ nãy đến giờ sao? Mau nhường chỗ đi chứ.”
Tiếng nhắc nhở của một bà lão vang lên.
Tôi nhìn quanh và lập tức phát hiện điểm bất thường.
Ghế xung quanh còn rất nhiều, vậy mà Lưu Mỹ Phương chẳng thèm nhìn đến, chỉ chăm chăm nhìn đúng chỗ tôi.
Nhìn cái dáng đồ sộ đó, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ:
Chẳng lẽ chỉ cần bà ta ngồi đúng chỗ tôi từng ngồi, có tiếp xúc gì đó thì… con trong bụng sẽ thành con tôi sao?
Ý nghĩ vừa lóe lên, tim tôi đã đập thình thịch.
Cả người bủn rủn.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰