#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ
Chương 7
Sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên Cố Cảnh Thâm gọi tên đầy đủ của Tô Y Y trước mặt tôi.
Tôi nên vui mừng sao?
Nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào.
Vậy tôi nên buồn sao?
Thực ra, tôi cũng có chút buồn.
Chuyến đi Paris kỷ niệm sáu năm, tôi đã nài nỉ anh ta rất lâu, anh ta mới đồng ý.
“Cảnh Thâm, em học mỹ thuật, anh biết mà, em luôn muốn đến Louvre xem!”
“Louvre có gì hay mà xem? Anh cũng không hiểu những thứ đó.”
“Vậy tháp Eiffel thì sao? Người ta nói, cặp đôi ôm nhau dưới tháp sẽ bên nhau trọn đời…”
“Được rồi, tin mấy truyền thuyết nhảm nhí đó làm gì? Vô nghĩa.”
Khi đó, tôi nói một câu, anh ta lại khiến tôi mất hứng một câu.
Thấy tôi tức giận, không nói nữa, anh ta mới miễn cưỡng cười dỗ tôi:
“Được rồi Á Nghiên, anh hứa sẽ cùng em đi được chưa?”
Hứa thì hứa, nhưng đến sân bay, anh ta vẫn bị một cuộc gọi của Tô Y Y kéo đi.
“Cảnh Thâm, em luôn nghĩ, anh chỉ đơn thuần không biết cách làm vui lòng con gái.”
“Cho đến lúc này em mới biết, thực ra, anh biết.”
Khoảnh khắc này, tôi đặt bát xuống, lặng lẽ nhìn Cố Cảnh Thâm đối diện.
Tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc, nhưng nỗi ấm ức trong lòng vẫn trào lên, mũi càng lúc càng cay:
“Em chưa bao giờ yêu cầu cao ở anh, chỉ cần anh dành chút hứng thú và kiên nhẫn cho em là đủ.”
“Nhưng em không ngờ, không phải là anh không có hứng thú và kiên nhẫn.”
“Mà là anh đã dành hết hứng thú và kiên nhẫn cho người khác.”
Nói xong, Cố Cảnh Thâm nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn:
“Không phải! Á Nghiên, không phải như vậy!”
Tôi mím môi, cố gắng cười: “Vậy là thế nào?”
Anh im lặng hồi lâu, định tiến lên giải thích cho tôi, thì nhận được điện thoại của Tô Y Y:
“Bốp.”
Cửa đóng lại, dưới ánh sáng nhợt nhạt, tôi nhìn căn phòng nhỏ mà tôi và anh ta đã sống cùng nhau suốt sáu năm.
Sau đó, không còn chút lưu luyến nào, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Hai người đi cùng nhau đến đây, mất sáu năm.
Nhưng xóa sạch mọi dấu vết để rời đi, chỉ cần một giờ đồng hồ.
Lúc 3 giờ sáng, tôi đã đóng gói xong đồ đạc.
Tôi mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra bức tranh tên là “Tương lai”.
“Tôi hy vọng, tương lai của tôi luôn có anh bên cạnh!”
Bên tai vang lên lời tôi nói, năm tốt nghiệp, tôi ôm chặt lấy cổ Cố Cảnh Thâm, cười rạng rỡ.
Tôi từng nghĩ, khi chúng tôi kết hôn, tôi sẽ vẽ thêm một bức nữa, đặt tên là “Gia đình”.
Nhưng chúng tôi không có tương lai, cũng không thể có gia đình.
Tôi khẽ cười, xé bức tranh đó, ném vào thùng rác.
Năm ngày sau, tôi mới gặp lại Cố Cảnh Thâm.
“Á Nghiên! Em định trốn anh đến bao giờ?”
Những ngày này, tôi đã chặn tất cả các cách liên lạc với anh ta, anh ta không tìm được tôi, liền chạy đến công ty.
Tôi đã nghỉ việc, đương nhiên không có ở đó.
Cho đến hôm nay, tôi hoàn tất thủ tục du học, đến công ty mời Triệu tỷ ăn cơm, mới tình cờ gặp anh ta dưới lầu.
Anh ta dường như không ngủ được, quầng thâm mắt rất nặng, râu ria cũng không cạo.
“Xem ra bữa ăn phải dời lại rồi.”
Triệu tỷ bước lên phía trước, thấy Cố Cảnh Thâm, hiểu ý cười nói:
“Hạ Nghiên, em sắp đi Paris rồi, ở bên bạn trai của em đi.”
Sắc mặt Cố Cảnh Thâm lập tức đờ đẫn, như một bức tượng.
Tôi bình tĩnh, nhìn anh ta trước mặt, giọng nhẹ nhàng, chân thành:
“Cố Cảnh Thâm, chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi ngồi ở ghế phụ, Cố Cảnh Thâm bên cạnh liên tục hút thuốc.
Không biết đã bao lâu, trong sự im lặng chết chóc, tôi và anh gần như đồng thời mở miệng:
“Á Nghiên, chúng ta kết hôn đi…”
“Cố Cảnh Thâm, chúng ta chia tay đi…”
Nói xong, mặt anh ta trắng bệch.
Còn tôi trong lòng khẽ run, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Ba ngày nữa, tôi sẽ đi du học tại Học viện Nghệ thuật Paris.”
Anh ta vội vàng hỏi: “Từ khi nào em quyết định?”
Tôi hít một hơi sâu, nhìn vào mắt anh ta: “Từ đêm trở về từ Paris.”
Anh ta hơi ngẩn ra, dường như không tin.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ giọng, giọng nói mang chút cay đắng:
“Cũng từ lúc đó, em quyết định rời xa anh rồi sao?”
Tôi khẽ cười, không nói gì.
Cố Cảnh Thâm nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hơi đỏ, như không cam lòng, lại như tuyệt vọng.
Ngay cả giọng nói lạnh lùng cao ngạo thường ngày, lúc này cũng trở nên khàn khàn:
“Không… không sao, anh có thể chờ em về.”
“Chờ em về, chúng ta kết hôn, được không?”
“Hai năm, ba năm, bốn năm… anh đều có thể chờ!”
Giọng anh ta càng lúc càng kích động, nắm chặt tay tôi, khóe mắt ửng đỏ.
Môi tôi khẽ run, muốn cười nhưng không cười nổi.
Một lúc sau, tôi cuối cùng cũng thản nhiên nói:
“Chiếc nhẫn đó thực ra không phải là mất, mà là tôi đã tháo ra, ném xuống sông Seine.”
“Cái gì?”
Cố Cảnh Thâm hoàn toàn sững sờ, nhìn tôi không thể tin nổi.
“Khi tôi thấy anh đeo nhẫn đôi của chúng ta, nắm tay người khác, tôi chỉ thấy buồn cười.”
Tôi khẽ cười, rút tay mình ra khỏi tay anh ta:
“Buồn cười cho sáu năm qua, tôi đã nhẫn nhịn anh biết bao lần, buồn cười vì tôi vẫn còn có những ảo tưởng không thực tế về anh.”
“Cố Cảnh Thâm, tôi biết, những năm qua anh cũng rất mệt mỏi, rất khó xử.”
“Từ hôm nay, tôi sẽ buông tha cho anh, cũng buông tha cho chính mình.”
Nói xong, anh ta ngừng lại một lúc, nhìn tôi bằng ánh mắt bi thương và quyến luyến:
“Không! Á Nghiên, là anh không tốt, anh hứa, sau này anh nhất định sẽ thay đổi!”
“Hãy cho anh một cơ hội nữa, được không? Em muốn đi đâu, anh đều sẽ đi cùng em…”
“Paris, đúng! Anh đi cùng em đến Paris, được không?”
Giọng anh ta đầy vẻ đau thương và tiếc nuối.
Nhưng tôi, chỉ khẽ cười, lắc đầu:
“Sáu năm qua, tôi luôn theo bước anh, chưa từng dừng lại để ngắm nhìn phong cảnh trước mắt.”
“Trước đây tôi luôn muốn cùng anh đến Paris, cho đến khi tôi một mình đến Paris, tôi mới chợt hiểu ra.”
“Paris vốn dĩ đã rất đẹp, dù không có anh.”
Nói xong, tôi mở cửa xe, giọng không mang chút cảm xúc:
“Tạm biệt, Cố Cảnh Thâm.”
Đi được vài bước, tôi dừng lại, quay lại nhìn lần cuối.
Cố Cảnh Thâm ngồi trên ghế lái, đầu cúi sâu vào khuỷu tay.
Vai anh ta run rẩy, không biết có phải đang khóc hay không.
Khoảnh khắc này, tôi chợt nhớ đến câu cuối của bài hát đó—
“Thoát khỏi miệng hổ, tôi đã thoát khỏi nguy hiểm.”
Một lát sau, tôi khẽ cười.
Tôi tháo chiếc nhẫn đôi mà anh ta tặng sau này, tùy tiện ném lên không trung.
Sau đó không ngoảnh lại, bước về tương lai không có anh ta.
(Đã hết truyện)
#GSNH 623 Tôi Không Cần Tình Thương Hại – Full (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Ngôn tình,
Nữ cường,
1
Khi Giang Dịch về nhà, tôi thẫn thờ ngồi ôm lấy cuốn nhật ký mà không biết phải làm gì.
Từ phía cửa ra vào, giọng nói trong trẻo của anh ta đã vang lên.
“Vợ ơi?”
Gọi tên tôi vài lần nhưng không nhận được phản hồi, anh bắt đầu tìm kiếm từng phòng một.
Khi anh gần đến phòng làm việc, tôi mới giật mình tỉnh lại, vội nhét cuốn nhật ký vào ngăn kéo và nhanh chóng lau khô nước mắt.
Cửa mở ra, Giang Dịch và tôi nhìn nhau chằm chằm.
Anh thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi nên không khỏi ngẩn ra một lúc, vô thức tiến tới ôm tôi, những sợi tóc mềm mại của anh chạm vào má tôi.
Giọng nói trầm thấp và lo lắng của anh vang lên.
“Em khóc à?”
“Chân lại đau à?”
Tôi không nói gì.
Vụ tai nạn xe ba năm trước đã khiến tôi vĩnh viễn mất đi chân trái.
Từ đó, mỗi khi mùa mưa đến, chỗ phần chân bị cắt cụt của tôi như bị hàng nghìn con côn trùng cắn xé đau đến thấu tim. Nhưng bây giờ tôi lại khóc, không phải vì điều đó.
Giang Dịch ôm chặt lấy tôi và bước vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, tháo chân giả ra rồi bắt đầu mát xa cho tôi.
Lực rất nhẹ, kỹ thuật thì tốt. Tôi có thể cảm nhận được rằng chắc chắn là anh ta đã bỏ ra khá nhiều công sức để học. Anh vừa mát xa, vừa ngẩng đầu nhắc nhở tôi: “Lần sau em có đau thì gọi điện cho anh.”
“Anh sẽ về chăm sóc em, đừng chịu đựng một mình.”
[…]
Tôi cúi đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt tinh tế như ngọc của anh ta. Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên những suy nghĩ, liệu đó có phải là một chiếc mặt nạ giả không?
Trong nhật ký của Giang Dịch, ngay cả việc nhắc đến tên của tôi cũng đầy sự chán ghét. Nhưng trong thực tế, Giang Dịch lại có thể không chút đổi mặt mà mát – xa cho tôi… Thật sự quá đối lập.
Trong thoáng chốc, tôi thực sự không phân biệt được đâu mới là một anh ta thực sự.
“ Em đang nhìn gì vậy?”
Khi tôi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, đầu mũi của tôi bị anh ta bất ngờ chạm nhẹ một cái.
Giang Dịch cười nhẹ nhàng. “Mặt anh có chữ à?”
Tôi mím môi, ôm chút hy vọng hỏi anh: “Giang Dịch, anh có yêu em không?”
Anh ta sững lại vài giây, ánh mắt né tránh, trả lời qua loa một tiếng “ừ”.
Sau đó anh ta nhanh chóng chuyển đề tài: ” Tối muốn ăn gì để anh nấu?”
Rồi nhìn bóng dáng của anh ta đang vội vã bỏ đi, tôi tự giễu cười mỉm.
Nhìn xem.
Anh ta thậm chí còn không đợi câu trả lời của tôi mà đã chạy mất rồi.
Ba năm kết hôn, Giang Dật cưng chiều tôi hết mực, chăm sóc tôi không thiếu điều gì. Tôi luôn nghĩ rằng, anh ta yêu tôi.
Nhưng thực tế đã tát vào mặt tôi một cái. Việc anh ta lấy tôi, không liên quan đến tình yêu.
Đó là chỉ vì áy náy.
Bởi vì – chân của tôi, là vì cứu anh ta mà gãy.
2
Đó là một tai nạn bất ngờ.
Ba năm trước, Giang Dịch yêu thầm nữ thần của khoa múa Lâm Đường từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi và Lâm Đường là bạn cùng phòng. Khi hẹn hò, Giang Dịch gọi tôi – cô bạn thanh mai trúc mã để giúp anh ta mai mối. Tôi kìm nén nỗi chua xót trong lòng rồi cười khổ đồng ý.
Không ai biết rằng, tôi thích Giang Dịch, đã thích anh ta suốt mười mấy năm rồi. Vì vậy, khi chiếc xe ô tô mất lái lao tới, tôi không chút do dự mà đẩy Giang Dịch ra.
Hậu quả mang lại là…… Chân trái của tôi bị gãy nát.
Bác sĩ nói, vết thương quá nghiêm trọng, việc tái tạo là rất khó, muốn giữ được mạng sống thì cần phải cắt cụt chân.
Bên ngoài phòng bệnh, mẹ tôi nắm chặt cánh tay của Giang Dịch, khóc lóc thảm thiết.
“Tất cả là lỗi của mày, đều tại mày———”
“Cả đời này Tiểu Sương đã không thể nhảy múa được nữa!!!”
“Mày bảo con bé sau này phải làm sao đây?!”
“Đó là ước mơ của con bé mà………………”
Chiếc áo sơ mi trắng của Giang Dịch dính đầy máu của tôi, anh ta quỳ xuống trước mặt mẹ tôi.
“Cô ơi, xin lỗi. ”
“Thực sự xin lỗi………………… ”
“Cháu nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, cái anh nói là chịu trách nhiệm chính là kết hôn.
Ngày xuất viện, Giang Dịch đưa tôi đi đăng ký kết hôn.
Không có lễ cầu hôn, cũng không có tiệc cưới. Chỉ có hai tờ giấy chứng nhận kết hôn mỏng manh.
Ra khỏi phòng đăng ký, Lâm Đường đứng dưới gốc cây không xa, khi đến gần, cô ta nhìn Giang Dịch với đôi mắt đỏ hoe.
“Giang Dịch, em sắp ra nước ngoài rồi.”
“Em chúc anh và Tiểu… sống bên nhau đến già.”
Giang Dịch cúi đầu, thậm chí không dám nhìn cô ta, tay đẩy xe lăn căng lên. Một hồi lâu sau, anh mới thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Em cũng phải hạnh phúc.”
Tôi chìm đắm trong nỗi buồn của “khuyết tật” nên đã hoàn toàn không nhận ra sự không tình nguyện của Giang Dịch.
Ồ, không đúng.
Thực ra sau này tôi cũng đã hỏi, tại sao Giang Dịch lại đột ngột quyết định cưới tôi. Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, nói rằng đàn ông chỉ cưới cô gái mà họ thích, bảo tôi đừng suy nghĩ linh tinh.
Còn dì Giang thì nhẹ nhàng múc cho tôi bát canh gà, nói rằng Giang Dịch chỉ là nhất thời theo đuổi Lâm Đường, vụ tai nạn xe đó đã khiến anh nhận ra trái tim mình.
Chưa kể, Giang Dịch còn đối với tôi quá tốt, quá dịu dàng nên đã khiến tôi từng bước lún sâu hơn.
Nếu… không có cuốn nhật ký đó, có lẽ tôi đã hoàn toàn sẽ không biết —— Sau những đêm lạc lõng nhưng lại đột ngột kết thúc kia, Giang Dịch sẽ giúp tôi tắm xong, rồi sẽ viết trong nhật ký một câu:
【Nhìn thấy chiếc chân giả của cô ta, tôi hoàn toàn mất hứng.】
Mỗi dịp kỷ niệm, anh ta luôn làm một bữa tối thịnh soạn, chống cằm nhìn tôi một cách dịu dàng, nhưng trong lòng lại nghĩ: 【Người đàn ông bình thường nào sẽ lại đi lấy một người tàn tật chứ?】
Nhật ký kết thúc vào ngày hôm qua.
Sau khi tan làm, lần đầu tiên anh ta mang về một bó hoa dành dành, che giấu đi mùi nước hoa lạ trên người.
Và viết câu cuối cùng: 【Làm sao để ép cô ta ly hôn?】
Vì, ngày hôm qua. Lâm Đường đã trở về nước rồi.
3.
Đêm đó, tôi thức trắng cả đêm.
Sáng hôm sau, khi Giang Dịch dậy, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đối mặt với anh ta nên chọn cách là giả vờ ngủ.
Chỗ bên cạnh tôi hơi lõm xuống một chỗ.
Giang Dịch ngồi bên giường, nhìn tôi một lúc, rồi đứng dậy rời đi.
Hôm nay là cuối tuần, nếu công ty có việc gấp cần tăng ca thì anh ta sẽ luôn thông báo trước cho tôi. Nhưng lần này thì không.
Tôi lắp chân giả, mặc một chiếc váy dài, đón một chiếc taxi và theo sau xe của Giang Dịch.
Điểm đến là một nhà hát lớn.
Nhìn rõ ảnh của diễn viên trên màn hình, tim tôi như nặng trĩu lại.
Đó là Lâm Đường.
Cô ta đi du học ba năm nên bây giờ đã trở thành một trong những vũ công hàng đầu của nước, học trò của cô ta ở khắp nơi.
Khi mua vé vào trong, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước lên sân khấu, anh ta tặng hoa cho Lâm Đường sau khi kết thúc biểu diễn.
Học sinh ở dưới sân khấu xì xào bàn tán.
“Đó có phải là bạn trai của cô Lâm không? Ánh mắt thật cưng chiều.”
“Chắc chắn là vậy rồi, vừa rồi họ ôm nhau, tai của cô Lâm đỏ lên.”
“Phải nói rằng, trai tài gái sắc, thật sự rất xứng đôi.”
Tôi đứng trong bóng tối, tự cười nhạo mình.
Thật vậy, so với tôi – một kẻ tàn phế thì họ xứng đôi hơn rất nhiều.
Sau khi kết thúc biểu diễn, tôi vào nhà vệ sinh, khi đi ra thì đã chứng kiến thấy cảnh Giang Dịch và Lâm Đường đang đứng cùng nhau.
Anh ta tay đút túi quần, đầu thì cúi xuống nhìn cô ta, còn trên mặt là nụ cười dịu dàng.
“Đúng rồi, chúc mừng em đã biểu diễn thành công. Sau này em sẽ định cư trong nước luôn à?”
Lâm Đường ngọt ngào cười với anh ta, gật đầu một tiếng, rồi bất ngờ chuyển chủ đề sang tôi.
“Anh và Tiểu Sương vẫn tốt chứ? Em nghe nói chăm sóc người khuyết tật, cả tâm lý và thể chất đều rất khổ sở.”
Giang Dịch thu lại nụ cười, khuôn mặt trầm xuống. Dường như chỉ cần nhắc đến tôi, anh ta đã có những ký ức không vui.
Anh ta mím môi, giọng rất nhạt. “Ừ, quen rồi thì sẽ ổn thôi.”
Tư tưởng của tôi thoáng qua một khoảnh khắc mơ hồ. Bỗng nhiên nhớ lại thời gian mới kết hôn, vì không thể đứng trên sân khấu nữa, tôi đã vài lần nổi giận với Giang Dịch. Lúc đó tôi hoàn toàn bị cảm xúc chi phối.
Nhưng anh lại chỉ lặng lẽ lắng nghe, chấp nhận chịu đựng những cảm xúc tiêu cực của tôi. Đến cuối cùng, anh ta còn ngồi xuống, ôm tôi vào lòng, chỉ thở dài một tiếng.
“Tiểu Sương, em cứ mắng đi.”
“Nếu điều này có thể làm em cảm thấy khá hơn, anh không ngại. Thật sự, chỉ cần em có thể vực dậy… ”
Lúc đó, đôi tay tôi ôm chặt lấy anh ta, cơ thể run rẩy không ngừng.
Tôi còn ôm sự ngây thơ mà nghĩ, thực sự là Giang Dịch đang đối xử tốt với tôi từ đáy lòng và còn ôm mộng mở mà nghĩ anh ta sẽ mãi mãi tốt đẹp như vậy. Nhưng không ngờ, anh ta đã sớm cảm thấy chán ngán.
À không, là ngay từ đầu vốn đã chán ghét. Nhưng anh ta lại cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng lại cũng không thể nói rõ với một người khuyết tật như tôi nên chỉ có thể dùng nhật ký để có thể nói thật.
“Vậy sau khi xem xong buổi biểu diễn hôm nay, anh có cảm thấy thư giãn không?”
Lâm Đường mỉm cười hỏi anh ta.
Giang Dịch liền gật đầu.
“Ít nhất gánh nặng trên vai không còn nặng nề nữa. Ba năm nay, anh cảm thấy mình như chim trong lồng, đáng thương và thật bi ai.”
Đáng thương, bi ai? Hóa ra, đối với anh ta, tôi là gông xiềng, là ngục tù. Nghĩ tới đây, ngay lập tức, nước mắt tôi cứ như chuỗi ngọc đứt đoạn, rơi lã chã.
Bên cạnh tôi có người vô tình va vào người tôi. Tôi đứng không vững mà ngã xuống đất, váy không thể che được chân giả nên khiến người đó sợ hãi hét lên.
“A… chân của bạn? Bạn là người khuyết tật?!”
Giang Dịch và Lâm Đường nghe thấy động tĩnh liền quay về phía chúng tôi. Cả hai đều thoáng có chút ngạc nhiên trong mắt.
“Tiểu Sương.”
Giang Dịch nhanh chóng bước tới chỗ mình, ôm lấy tôi, lo lắng hỏi: “Sao lại ra ngoài một mình? Em có bị thương ở đâu không?”
Lâm Đường thấy vậy, sắc mặt trở nên khó coi nhưng chỉ lặng lẽ lùi lại vài bước.
Tôi gỡ ngón tay của Giang Dịch ra, mắt đẫm lệ nhìn anh ta.
Từng chữ từng câu tuôn ra như xé toạc sự che đậy, kìm nén bấy lâu.
“Nhìn thấy chân giả của cô ta, tôi hoàn toàn mất hứng.”
“Đàn ông bình thường nào mà lại lấy một người khuyết tật.”
“Rốt cuộc phải làm sao để ép cô ta ly hôn?”
Mỗi câu tôi nói, sắc mặt của Giang Dịch lại tái nhợt thêm một phần.
Tay anh ta run rẩy.
Cho đến khi tôi nói câu cuối cùng.
“Chúng ta ly hôn đi, Giang Dịch.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰