#GSNH618 - NẾU CÓ THỂ KHÔNG GẶP LẠI
Chương 4
Trán hắn áp vào chân tôi, không màng ánh mắt người đời, không quan tâm lời mắng chửi, chỉ muốn xin một cơ hội để chuộc tội.
Tôi cúi đầu nhìn hắn, bỗng thấy khung cảnh này… nực cười đến đáng sợ.
Tôi đã từng quỳ gối trước mặt hắn như vậy.
Cầu xin hắn tin cha tôi vô tội, xin hắn cứu lấy đứa con chưa thành hình, xin hắn đừng xúc phạm tro cốt mẹ tôi.
Nhưng hắn chưa bao giờ quay đầu nhìn lại.
Còn giờ đây, vai diễn đã đổi.
Một bác lớn tuổi không nhịn được nữa, ném thẳng chai nước vào hắn:
“Cút đi! Đừng hại đời con gái nhà người ta nữa!”
Lục Cảnh Hoài không nhúc nhích, để mặc nước lạnh tạt lên người.
“Đủ rồi. Diễn xong chưa, Lục tổng?”
Tôi quay lưng, bước vào homestay, cánh cửa khép lại không quá mạnh, cũng chẳng nhẹ.
Lục Cảnh Hoài vẫn quỳ tại chỗ, nhìn cánh cửa đóng chặt, bỗng cười.
Một nụ cười còn thê thảm hơn cả khóc.
Đây chính là điều tôi muốn, đúng không?
Cho hắn nếm trải nỗi nhục nhã tôi từng gánh chịu.
Một giọt nước mắt rơi xuống đất lầy, chìm trong im lặng.
Đêm xuống.
Tôi choàng tỉnh giữa cơn ác mộng, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo.
Trong mơ, bàn tay Lục Cảnh Hoài vẫn đang siết lấy cổ tôi, giọng hắn lạnh buốt:
“Giang Vãn, cô và cha cô đều đáng chết. Cả nhà cô đều là kẻ giết người.”
Tôi thở dốc, tay vô thức áp lên cổ, như thể vẫn còn cảm giác bị bóp nghẹt.
Sấm nổ rền vang ngoài cửa sổ, ánh chớp rạch sáng cả căn phòng.
Chớp mắt đó, tôi ảo giác thấy Lục Cảnh Hoài đang đứng cạnh giường, ánh mắt u ám như ngày xưa trong biệt thự.
“A! Đừng lại gần! Đừng mà!”
Tôi bật dậy, lật đổ cả ly nước đầu giường.
Tiếng thủy tinh vỡ đánh thức tôi khỏi cơn mộng.
Tôi thu mình trong góc giường, ôm chặt hai gối như những đêm dài đau đớn đã qua.
“Không sao rồi… qua rồi, qua hết rồi.”
Tôi thì thầm, như dỗ dành đứa bản thân từng rách nát.
Bỗng thấy đau rát nơi lòng bàn tay, lại một lần nữa, trong mơ tôi tự cào rách tay mình.
Máu rỉ qua kẽ ngón, thấm đỏ ga trải giường.
Buồn cười thật.
Tưởng rằng mình đã thoát, vậy mà chỉ cần Lục Cảnh Hoài xuất hiện một ngày, tôi đã bị lôi trở lại hố sâu ấy.
Tôi chưa kịp gượng dậy, tiếng gọi hốt hoảng của bà cụ ở tầng dưới đã vang lên.
“Con ơi, đừng ngủ nữa, mau dậy đi, có chuyện lớn rồi! Mau xem điện thoại!”
Trên màn hình chính là đoạn video hôm qua Lục Cảnh Hoài quỳ gối cầu xin tôi trước mặt bao người, chỉ là đã bị tắt tiếng.
Các từ khóa lần lượt bùng nổ trên hot search:
#Tổng tài Lục thị quỳ gối cầu quay lại
#Cô gái bí ẩn nghi là Giang Vãn, minh tinh từng giải nghệ
#Giang Vãn chết rồi sống lại?
Cùng lúc đó, Tô Uyển đang co ro trong căn phòng trọ tăm tối, tay siết chặt điện thoại.
Trên màn hình cũng là cảnh Lục Cảnh Hoài quỳ gối giữa bùn đất, van nài tôi tha thứ.
Móng tay cô ta cào lên màn hình phát ra âm thanh chói tai, ánh mắt tràn đầy oán độc méo mó:
“Con tiện nhân, giả vờ thanh cao cái gì! Tại sao cô có thể có được tất cả? Tại sao tôi lại phải mục nát trong bùn lầy? Tôi hận cô, tôi hận cô đến tận xương tủy…”
Cô ta đăng nhập vào tài khoản phụ, phát tán đoạn video ở phim trường đã bị giấu kín bấy lâu.
Hình ảnh rung lắc dữ dội, trong không gian tối tăm, tôi bị ba gã đàn ông đè xuống sàn.
Quần áo bị xé rách tan tành, những bàn tay thô bạo chạm vào cơ thể tôi.
Video cũng bị tắt tiếng, không ai nghe thấy tôi giãy giụa.
Góc quay mơ hồ, không thấy rõ mặt, nhưng lại dễ khiến người xem hiểu lầm tôi cam tâm tình nguyện.
Tệ hơn nữa, bên dưới còn đính kèm dòng caption đầy ác ý:
“Đây là người mà các người đang thương hại sao? Cô ta quyến rũ đàn ông giỏi thật đấy.”
Chỉ sau nửa tiếng, dư luận đảo chiều dữ dội.
“Trời đất! Hóa ra là cô ta vô liêm sỉ!”
“Bày đặt làm nạn nhân, chứ ngày xưa leo giường lên vai không phải rất hả hê à?”
“Nghe nói đoạn video bị ‘chơi tập thể’ đang lan truyền. Ai có nguồn không?”
Điện thoại homestay bị gọi liên tục, ngoài cửa tụ tập đầy livestreamer cầm máy quay.
Tôi đột ngột kéo mạnh cánh cửa ra.
Ống kính lập tức chĩa thẳng vào mặt tôi.
“Cả nhà ơi, nhìn xem! Chính là bà chủ homestay hot rần rần mấy hôm nay đó! Nghe nói từng là diễn viên hạng mười tám!”
Tôi thẳng tay giật lấy điện thoại livestream.
Người xem chỉ thấy hình ảnh xoay vòng chóng mặt rồi dừng lại ở một gương mặt tái nhợt nhưng kiên quyết.
“Chào mọi người, tôi là Giang Vãn.”
Lượt xem tăng vọt.
“Ủa?! Không phải cô ấy chết rồi à?”
“Tới xin lỗi công khai hả? Hay chuẩn bị biện minh?”
Tôi kéo cổ áo sơ mi, lộ rõ vết sẹo dữ tợn dưới xương quai xanh.
Ống kính zoom lại gần, vết sẹo hiện rõ ràng trước mắt công chúng.
“Tôi sẽ làm rõ đoạn video được phát tán gần đây. Hôm đó, diễn viên Tô Uyển đã lừa tôi đến phim trường vắng người, thuê người cưỡng bức tôi. Vết sẹo này chính là chứng cứ.”
“Nếu tôi cam tâm tình nguyện, tôi sẽ vùng vẫy làm gì? Nếu tôi tự nguyện, tại sao lại có vết thương? Nhìn kỹ video, quần áo tôi bị xé, dưới đất còn có vết máu từ sự giãy giụa.”
“Tôi nói đến đây thôi. Xin đừng bắt nạn nhân phải liên tục chứng minh mình bị hại. Ai còn bịa đặt, luật sư của tôi sẽ xử lý.”
Ngay lúc mọi người còn bán tín bán nghi, Lục Cảnh Hoài xuất hiện.
Hắn cầm theo địa chỉ IP của tài khoản đăng video, cùng bằng chứng Tô Uyển bỏ tiền thuê người hại tôi, bước thẳng vào ống kính:
“Tất cả những gì cô Giang nói đều là thật. Cô ấy là vợ tôi, cả tập đoàn Lục thị sẵn sàng làm chứng.”
“Nếu còn ai tung tin bịa đặt, thì Lục thị sẽ là hậu thuẫn vững chắc của cô ấy.”
Hắn còn công khai đoạn video năm đó Tô Uyển cắt dây treo gây ra tai nạn khi tôi đang mang thai.
Hóa ra hắn đã biết từ lâu đó không phải tai nạn, mà là cố ý.
Vậy tại sao lúc tôi mất con, lúc Tô Uyển đứng trước ống kính tỏ vẻ đáng thương, hắn không nói gì?
Phải chăng là vì hắn biết cha tôi vô tội, nên mới bắt đầu lại yêu tôi?
Tất cả đã quá muộn, chẳng qua là hắn tự cảm động với sự ăn năn của chính mình.
Ba ngày sau, Tô Uyển bị bắt vì tội phát tán văn hóa phẩm đồi trụy.
Cảnh sát còn tìm thấy thêm bằng chứng phạm tội nghiêm trọng, trong đó có cả đoạn chat lên kế hoạch thuê người cưỡng bức tôi.
Tô Uyển cả đời này sẽ chết già trong tù.
Tôi nhìn Lục Cảnh Hoài đang quỳ ngoài sân homestay, cảm thấy, đã đến lúc kết thúc.
“Anh vào nhà một lát đi. Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện cho rõ.”
Ánh mắt Lục Cảnh Hoài lóe lên niềm hy vọng, như đang xác nhận tôi thật sự nói vậy.
Cuối cùng, hắn nhẹ gật đầu, bước qua ngưỡng cửa.
Căn phòng nhỏ bỗng trở nên chật chội khi có sự hiện diện của hắn.
“Ngồi đi. Tôi đi lấy nước.”
Khi rót đầy 2/3 ly, tôi sực nhớ điều gì đó, vội buông bình, chạy ra phòng khách.
Nhưng đã quá muộn.
Lục Cảnh Hoài đang ngồi bên ghế, trên đùi là quyển nhật ký của tôi, mở rộng.
Hắn đọc chăm chú, đến nỗi không phát hiện tôi xuất hiện.
Tôi lao tới giật lại quyển sổ.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, tôi thấy một Lục Cảnh Hoài chưa từng xuất hiện trước đây.
Hắn như bị ai rút cạn mọi kiêu ngạo, chỉ còn trần trụi đau đớn.
“Em… mỗi đêm đều gặp ác mộng?”
“Em mất ngủ mãn tính?”
“Em… bị trầm cảm?”
Giọng hắn khàn đặc, tay khẽ lướt qua trang giấy nhăn nheo, nơi ấy từng bị nước mắt thấm ướt rồi khô lại.
Tôi đứng im, bất chợt không dám lại gần.
Quyển nhật ký đó ghi lại những thứ tồi tệ và yếu đuối nhất của tôi:
– Cơn đau rách ruột sau ca phẫu thuật mất con.
– Trận mưa như trút nước ngày tang lễ mẹ.
– Những đêm chỉ có thuốc ngủ mới khiến tôi thiếp đi.
“Từ khi nào vậy…?”
Tôi định giật lại quyển sổ, nhưng Lục Cảnh Hoài đã đứng dậy, nhật ký rơi xuống, các trang mở tung, từng chữ chen chúc dày đặc.
Hắn tiến lên, tôi lùi lại theo phản xạ, lưng đập vào tường.
“Em phải uống ba viên thuốc ngủ mới ngủ được ba tiếng? Bác sĩ chỉ kê một viên thôi! Giờ… đã nặng tới mức này rồi sao?”
“Nếu không phải anh, thì là ai gây ra?”
Lục Cảnh Hoài như bị đấm một cú vào tim, mặt cắt không còn giọt máu.
Hắn cúi xuống nhặt nhật ký, nhẹ nhàng như đang ôm vật dễ vỡ.
Khi hắn đọc đến trang cuối cùng, toàn thân hắn cứng đờ.
Hắn thấy rồi.
Đ_ọc fu.l,l t@ại pa^ge G(óc N*hỏ, c.ủa T^uệ! L,âm~
Dòng tôi viết đêm qua:
“Lại mơ thấy Lục Cảnh Hoài bóp cổ mình. Gối ướt cả rồi. Nếu có thể, tôi chỉ mong chưa từng gặp hắn.”
“Hôm qua có khách trông giống hắn, tôi trốn trong kho cả buổi chiều. Tôi phải làm sao để quên những tổn thương hắn đã gây ra cho mình?”
“Tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện? Rõ ràng bác sĩ bảo tôi đã ổn, tôi thật sự đã sắp ổn…”
Từng chữ như dao găm vào tim Lục Cảnh Hoài.
“Xin lỗi…”
Hắn nói rất khẽ, nhỏ đến mức gần như tan vào không khí.
Hắn nhẹ nhàng đặt lại nhật ký vào ngăn kéo.
Tôi cắn môi, không đáp.
Ba năm hôn nhân, đây là lần đầu tiên hắn nói xin lỗi.
“Sáng mai… anh sẽ rời khỏi đây.”
“Bởi vì anh yêu em, nên anh không muốn tiếp tục làm em tổn thương.”
Tiếng cửa khép lại nhẹ tênh, nhưng trong lòng tôi lại gợn lên bao đợt sóng.
Tôi cúi xuống, nhặt một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ sổ.
Là một góc bị xé, nét chữ bằng bút máy vẫn còn lưu lại:
“Nếu có thể làm lại, anh thà chưa từng gặp em, như vậy em đã không phải…” (phần còn lại bị gạch bỏ)
Tôi xoay người, ném nó vào thùng rác.
(Hết chính truyện)
(Đã hết truyện)
#GSNH434 - Một Nấm Tro, Một Đoá Hoa (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Vào ngày kỷ niệm kết hôn, chồng tôi đang công tác xa gửi tin nhắn yêu cầu ly hôn.
Tôi bình tĩnh trả lời: “Được thôi.”
Ba ngày sau, tôi kết thúc công việc và trở về nhà.
Trợ lý nhỏ của anh ta ăn mặc lôi thôi ngồi trên ghế sofa, khóc đến sưng cả mắt.
“Chị Giang, xin lỗi chị.
Hôm đó bọn em chỉ đang chơi trò chơi thôi, em mới lén lấy điện thoại của tổng giám đốc Giang nhắn tin cho chị…”
Giang Tuần kiên nhẫn dỗ dành cô ta một lúc lâu, rồi quay sang nói với tôi:
“Con bé sợ đến mức này rồi, em không thể có chút lòng thương xót sao?
Chuyện này anh thấy bỏ qua đi là được rồi.”
Tôi tức đến bật cười.
Tôi còn chuẩn bị sẵn cả đơn ly hôn rồi, mà anh lại bảo “bỏ qua”?
Tôi lạnh lùng nhìn Giang Tuần đỡ eo Dương Hi ra khỏi cửa với vẻ mặt áy náy.
Cô ta như thể không có xương, cả người ngả vào lòng anh ta.
Họ phô trương tình cảm ngay trước mặt vợ chính thức như tôi, còn cố ra vẻ sợ hãi mà nói đầy uất ức:
“Giám đốc Giang, anh nên ở lại chăm sóc chị Vãn Vãn đi, em biết em sai rồi… Chị Vãn Vãn trông có vẻ rất tức giận.”
Giang Tuần tỏ vẻ xót xa không chịu được, nhẹ nhàng an ủi:
“Không sao, muộn rồi, để anh đưa em về trước.”
“Lát nữa anh sẽ nói chuyện với cô ấy sau.
Cũng là lỗi của anh, đã nuông chiều cô ấy thành ra tính khí như vậy.”
Tôi cố kiềm chế cơn xúc động muốn tát anh ta một cái.
Trước đây, Giang Tuần là người không thể chịu được mấy loại “trà xanh” xuất hiện trước mặt tôi.
Dù thế nào cũng sẽ đứng về phía tôi mà nói vài câu.
Giờ đây, tôi lại trở thành người “không biết điều”.
Tôi lạnh lùng cười:
“Đưa đi đi, tốt nhất là đưa thẳng lên giường luôn!”
Dương Hi đỏ mặt, Giang Tuần thì trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ:
“Vãn Vãn, em nói cái gì vậy?
Còn biết lễ nghĩa là gì không?”
Tôi ngáp một cái, mượn cớ đó để che giấu ánh lệ trong mắt, lời nói thì lạnh lùng:
“Còn chưa đi à?
Muốn ở lại nghe tôi nói những lời còn không có giáo dưỡng hơn nữa sao?”
Dương Hi khóc chạy ra ngoài, Giang Tuần lườm tôi một cái rồi đuổi theo.
Tôi vừa cười vừa rơi nước mắt.
Đàn ông đúng là thay lòng nhanh thật.
Kết hôn mới ba năm, ngay cả kiên nhẫn dỗ tôi một chút cũng không còn.
Giang Tuần trở về khi trời đã khuya, trên người toàn mùi rượu, tay xách theo một hộp đồ ăn.
Anh ta ngồi cạnh tôi, mở hộp ra rồi đẩy đến trước mặt tôi.
“Vãn Vãn, đói không?
Anh mang về món nướng em thích nhất.”
Tôi dùng đũa gảy gảy qua loa, trong hộp chỉ còn vài món thừa ít ỏi, bên trong toàn là hành lá thứ tôi ghét nhất.
Tôi không nói gì, đậy nắp lại, ném vào thùng rác.
Rồi lấy từ túi xách ra bản thỏa thuận ly hôn, đặt trước mặt anh ta.
“Giang Tuần, chọn thời gian đi làm thủ tục ly hôn đi.”
Có lẽ là thái độ thản nhiên của tôi kích thích anh ta.
Sau vài giây ngây ra, anh ta cầm bản thỏa thuận rồi xé vụn.
Gương mặt tuấn tú đầy giận dữ, ngón tay chỉ vào tôi cũng run rẩy.
“Tô Vãn, cô quá đáng rồi đấy!
Cứ tiếp tục làm loạn thế này, cẩn thận đến lúc không thu dọn nổi hậu quả!”
Tôi không đáp, chỉ đứng dậy vào phòng.
Có những lời, nói thẳng ra thì thật vô nghĩa.
Tháng trước, sau khi anh ta đi công tác về, tôi vô tình nhìn thấy thông tin đặt phòng khách sạn trong điện thoại anh ta.
Anh ta và Dương Hi đi cùng nhau, nhưng chỉ đặt một phòng.
Khi đó tôi đã nhận ra, người đàn ông tôi yêu mười năm, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đã phản bội tôi.
Tôi nhẫn nhịn đến giờ, chỉ vì mẹ tôi mắc bệnh nặng, tôi không muốn bà lo lắng.
Nửa tiếng sau, Giang Tuần tắm xong rồi vào phòng.
Tôi đang ngồi trước bàn máy tính, chuẩn bị in lại bản thỏa thuận ly hôn.
Anh ta ôm lấy tôi từ phía sau, tay quấn một sợi dây chuyền kim cương.
“Vãn Vãn, quà kỷ niệm kết hôn, xem có thích không?”
Tôi tiện tay nhận lấy rồi ném lên bàn.
Sợi dây chuyền giống hệt cái tôi thấy trên cổ Dương Hi tối nay.
Anh ta không để tâm đến cảm xúc của tôi, đến cả quà cũng mua hai cái giống nhau.
Trước sự hờ hững của tôi, anh ta không hề tức giận, ngược lại còn cười dịu dàng.
Anh ta hôn nhẹ lên tai tôi.
“Không thích à?
Vậy mai anh đưa em đi chọn cái khác…”
“Không cần.”
Tôi đẩy anh ta ra, đưa bản thỏa thuận vừa in xong cho anh ta.
“Rảnh lúc nào, thì đi làm thủ tục đi?”
Anh ta vo tờ giấy thành cục, nét mặt lạnh tanh.
“Đừng làm loạn nữa, nếu mẹ em biết chuyện, chắc chắn sẽ…”
Tôi ngẩng đầu, gắng gượng không để nước mắt rơi:
“Không sao đâu, mẹ tôi… bà ấy không còn nữa rồi.”
Nửa tháng trước, Giang Tuần tan làm gọi cho tôi, nói có tiệc xã giao, bảo tôi đừng đợi.
Nhưng sau đó tôi thấy bài đăng mới của Dương Hi, trước mặt là chiếc bánh sinh nhật tinh xảo, Giang Tuần đang tự tay đội mũ sinh nhật cho cô ta.
Dòng chú thích là:
“Sinh nhật 23 tuổi, có người mình thích bên cạnh, thật sự rất hạnh phúc!”
Tối đó tôi vừa khóc vừa ngủ.
Nửa đêm, bệnh viện gọi, báo mẹ tôi đang nguy kịch.
Trời mưa rất to, tôi chờ mãi mới đón được một chiếc taxi.
Khi đến nơi, mẹ tôi đã được phủ khăn trắng.
Tôi quỳ gục bên giường khóc đến ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại, tôi hiểu rằng, cuộc hôn nhân này, đã đến lúc phải kết thúc.
Giang Tuần nắm chặt tờ giấy vo tròn, khớp tay trắng bệch.
Anh ta không hỏi vì sao tôi không nói cho anh biết.
Anh ta rõ hơn ai hết, đêm đó tôi đã gọi cho anh hàng chục cuộc, nhưng đều bị anh ta tàn nhẫn từ chối.
Sau vài giây yên lặng, anh ta lại nói:
“Không còn nữa cũng tốt, nếu bà ấy thấy em làm loạn như vậy, chắc cũng bị em chọc giận mà chết.”
Những lời lạnh lẽo ấy, từng câu đều đâm trúng nỗi đau trong tôi.
Tôi không nhịn nữa, giơ tay tát anh ta một cái.
Mười năm yêu nhau, cãi vã vô số, tôi luôn là người nhún nhường.
Giang Tuần mặt lạnh như băng, cầm áo khoác trên giá rồi quay người rời đi.
Anh ta nghĩ tôi sẽ như trước, xin lỗi anh ta, cầu xin anh ta đừng đi.
Nhưng lần này, tôi chẳng nói gì, để mặc anh ta rời đi.
Tình yêu giữa tôi và Giang Tuần từng là chuyện tình đáng ngưỡng mộ trong mắt bạn bè.
Không ai ngờ, cô gái ngoan ngoãn học giỏi nhất trường, lại yêu kẻ luôn đội sổ, hút thuốc đánh nhau như anh.
Anh là con riêng, thiếu sự dạy dỗ, từng một mình kéo tụt cả điểm trung bình lớp.
Thầy cô đau đầu, trong một đợt đổi chỗ ngẫu nhiên, sắp xếp tôi ngồi cạnh anh.
Lấy danh nghĩa “hỗ trợ một kèm một”.
Tôi với tâm niệm giúp đỡ bạn bè, kiên nhẫn giảng bài cho anh.
Anh thì cứ giơ nắm đấm dọa tôi, nói lắm là đánh.
Tôi vừa khóc vừa tiếp tục kiên trì, muốn cảm hóa anh.
Có lẽ sự kiên định của tôi đã lay động anh, cuối cùng anh cũng chịu cúi đầu học bài.
Một tháng sau, anh vọt lên… đứng thứ ba từ dưới lên.
Tôi đeo cả ba lô đầy đồ ăn vặt đến nhà cổ vũ anh, lại vô tình chứng kiến mẹ anh dùng dây da đánh, vừa đánh vừa chửi:
“Mày là đồ vô dụng, hồi đó lẽ ra tao nên dìm mày chết trong nhà vệ sinh!”
“Tưởng có con thì nhà họ Giang sẽ ngó ngàng tới, mày vô dụng thế này, người ta thèm liếc mày cái à!”
Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, lao vào che cho anh.
“Dì ơi, dì không được chửi anh ấy như vậy, bạn Giang… có ưu điểm của riêng mình!”
Anh đẩy tôi ra, còn độc ác đá tôi mấy cái.
“Cút!
Đừng thương hại tao!”
Sau đó, đống đồ ăn tôi mang bị anh vứt hết, tập vở tôi thức mấy đêm viết cũng bị xé nát.
Bạn thân đều nói tôi mù mắt, dồn tâm sức vào một tên cặn bã.
Nhưng cũng chính anh, khi tôi rơi xuống nước, không chút do dự nhảy xuống cứu tôi.
Anh dốc hết sức kéo tôi lên bờ, ôm tôi run rẩy không ngừng.
Khuôn mặt lúc nào cũng hống hách nay hiện rõ vẻ sợ hãi.
Anh chôn đầu vào cổ tôi, khóc không ngừng.
“Vãn Vãn, xin lỗi, anh không nói được… em rất quan trọng với anh.”
“Anh không muốn mất em, sau này để anh bảo vệ em nhé?”
Anh theo tôi lên xe cứu thương, đến bệnh viện cũng không buông tay.
Bác sĩ trêu, hỏi tôi có phải bạn gái anh không.
Anh đỏ mặt gật đầu, năn nỉ bác sĩ cứu tôi, khiến bác sĩ y tá cười ầm lên.
Từ hôm đó, anh bắt đầu chăm chỉ học hành, nói phải cố gắng để vào cùng trường đại học với tôi.
Anh bảo tôi ngốc như thế, không có anh chắc chắn sẽ bị bắt nạt.
Nhưng giờ người bắt nạt tôi, lại chính là anh.
Tốt nghiệp đại học, anh khởi nghiệp.
Chúng tôi nghèo rớt mồng tơi, thuê căn gác nhỏ gió lùa mùa đông, dột mùa hè.
Cuộc sống khốn khó, một đồng chia làm đôi.
Một tuần hiếm khi có bữa ăn có thịt.
Nhưng lúc đó chúng tôi rất hạnh phúc, ngày nào cũng nắm tay nhau, cùng nấu ăn trong bếp chật chội, vẫn vui vẻ cười đùa.
Chúng tôi từng thật lòng yêu nhau.
Sau này, anh thành công, nhà rộng dần, tiền nhiều dần.
Nhưng thời gian gặp nhau ít đi, tay nắm cũng lơi dần.
Nửa năm trước, Dương Hi vừa mới tốt nghiệp xuất hiện bên cạnh anh.
Anh từng không ít lần nhắc trước mặt tôi: “Trợ lý mới thú vị lắm, năng lượng tràn đầy, giống hệt em hồi mới ra trường.”
Tôi không ngờ, con chim khách đã nhanh chóng chiếm lấy tổ chim.
“Cô Tô, đứa bé này… cô có định giữ lại không?”
Câu hỏi đầy quan tâm của bác sĩ kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng.
Tay cầm bản kết quả xét nghiệm khẽ run.
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi…
“Bác sĩ, phiền bác sắp xếp cho tôi phẫu thuật phá thai càng sớm càng tốt.”
Tôi thật sự không ngờ đứa trẻ này lại đến vào lúc không thể tệ hơn.
Đã quyết định ly hôn thì chẳng cần phải giữ thêm bất kỳ ràng buộc nào với anh ta nữa.
Cầm đơn thuốc bác sĩ vừa kê, chuẩn bị đi đóng tiền thì tôi bất ngờ gặp được Dương Hi.
“Chị Vãn Vãn, sao chị lại ở đây?”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰