Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kế Hoạch Khởi Động Lại Cuộc Đời

Chương 4



“Chị vẫn còn khoản vay hơn bảy trăm ngàn, chị chuyển cho em hết. Em trả bớt đi, rồi nói với họ cho về trước, phần còn lại mình tính sau.”

Cuối cùng, đám họ cũng về được. Nhưng ai nấy mặt mày sưng vù, rõ ràng đã được người ta “chăm sóc kỹ lưỡng”.

Tôi an ủi: Chỉ cần gia đình Trịnh Quang Tiên chấp nhận em họ làm dâu, thì năm triệu có là gì đâu? Chẳng phải chỉ bằng một tháng tiêu vặt của anh ta sao?

Em họ nức nở: “Đã hơn mười triệu rồi…”

Đến tôi cũng không nhịn được phải buông lời: “Đồ khốn kiếp!”

“……Vậy thì hai tháng tiền tiêu vặt cũng không thành vấn đề.”

Thím lập tức sốt ruột hỏi khi nào được gặp bố mẹ Trịnh Quang Tiên.

Tôi đáp: “Tối nay, ngay tại nhà hàng khách sạn.”

Ánh mắt thím lóe sáng như người chết đuối thấy được cọng rơm cứu mạng.

Tối đó, một chiếc Rolls-Royce limousine dài ngoằng dừng trước cửa khách sạn. Từ trong xe bước xuống một người phụ nữ ăn mặc vô cùng sang trọng.

Bà ấy tuổi gần năm mươi, nhưng nhìn chỉ như ngoài bốn mươi.

Tôi nói với thím: “Đây là thông gia của thím đấy.”

Thím hồ hởi chạy lại, nhưng ngay giây tiếp theo, nét mặt bà biến thành kinh hãi: “Sao lại là bà?!”

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ủa? Thím quen với bà Trịnh à?”

Thím trừng mắt nhìn tôi: “Chẳng lẽ… con không quen?”

“Tất nhiên là quen rồi. Bà ấy là mẹ kế của Trịnh Quang Tiên mà. Tụi con gặp nhau mấy lần rồi. Nhưng con không ngờ thím cũng quen biết.”

Tôi cười nhạt, bước lên: “Vào phòng riêng nói chuyện nhé, đứng ngoài này bất tiện lắm.”

Chú lặng lẽ kéo tôi sang một bên, thì thầm: “Đại Nha… con không nhớ bà ấy là ai thật sao? Bà ấy thật sự là mẹ Trịnh Quang Tiên hả?”

Tôi làm bộ bối rối: “Sao chú lại hỏi vậy? Bà ấy có gì đặc biệt à?”

Chú tôi lấp liếm: “Không… không có gì…”

“Vậy thì vào thôi, đừng để mẹ Trịnh phải chờ lâu.”

Khi tôi vào đến phòng riêng, em họ đã hóa thân thành “hiền thê mẫu mực”, dâng trà rót nước trước mặt người phụ nữ kia.

Người phụ nữ đó tên là Từ Lệ Trân.

Bà nhấp một ngụm trà, nói với thím: “Lâu rồi không gặp.”

Ánh mắt thím nhìn bà như lưỡi dao có tẩm độc, nhưng lại chẳng dám ra tay với cây rơm duy nhất có thể cứu mạng mình.

Từ Lệ Trân khẽ mỉm cười: “Nghe nói Tiểu Tiểu mang thai rồi? Chúc mừng nhé.”

Thím hừ mũi: “Đương nhiên là nên chúc rồi! Con dâu xinh đẹp, lại còn có cháu trai, đúng là lời to!”

Từ Lệ Trân nghiêng người dựa vào lưng ghế, phong thái đĩnh đạc: “Nói đi, yêu cầu các người là gì?”

Thím bắt chước dáng ngồi, cũng khoanh tay tựa vào ghế — kết quả trượt một phát suýt ngã sấp mặt.

“Tiền sính lễ hai mươi triệu, một căn nhà cưới 400 mét vuông, thêm một căn 200 mét ở quê để về thăm bên ngoại. Mỗi người thân trong nhà một phong bì mười vạn. Sinh được một đứa thì thưởng thêm mười triệu.”

Từ Lệ Trân phì cười: “Không ngờ mọi người chu đáo thế, nghĩ cả phong bao cho họ hàng luôn.”

Cười xong, bà nhìn thẳng: “Mấy yêu cầu này đối với nhà họ Trịnh cũng không phải vấn đề.

Nhưng mà, mỗi năm tôi đều gặp không biết bao nhiêu cô gái đến nói mình có bầu. Người thì nói là con của chồng tôi, người thì nói là con của con tôi. Nhiều đến mức tôi muốn nổ tung cái đầu.”

Thím và chú tôi nghe đến đây, mặt đen như đáy nồi.

Từ Lệ Trân tiếp lời: “Thông thường, chúng tôi sẽ đợi sinh con rồi làm giám định ADN. Nhưng vì chúng ta là ‘người quen cũ’, nên ưu ái cho làm trước.”

Em họ giật mình: “Làm… làm gì cơ?”

“Rất đơn giản.” – Từ Lệ Trân mỉm cười – “Chọc ối. Xét nghiệm DNA trong nước ối. Chỉ cần chứng minh là con nhà họ Trịnh, tôi đảm bảo em có thể danh chính ngôn thuận vào cửa.”

Em họ nhìn thím rồi lại nhìn tôi: “Em… em không muốn! Trịnh Quang Tiên đâu? Em muốn gặp ảnh!”

“Đúng là chọc ối có rủi ro, chị hiểu. Nếu em không muốn, vậy thì đợi sinh xong rồi xét nghiệm. Vậy đi nhé, hẹn gặp lại.”

Bà đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thím và em họ lập tức đứng chắn đường.

Từ Lệ Trân cười nhạt: “Không đàm phán được mà còn không cho đi. Thế là bắt cóc bất hợp pháp à?”

Em họ quay sang tôi, cầu cứu: “Chị! Chị tin em mà, em thực sự mang thai con của ảnh! Lần đầu tiên của em chính là với ảnh! Làm xét nghiệm ADN như vậy là xúc phạm em đó! Nếu là chị, chị có chịu được không?!”

Chị chịu được chứ em.

Một kẻ đứng ngoài như chị đây, coi vui là chính, tại sao lại không chịu được?

Tôi nhẹ nhàng vỗ tay em họ: “Chị hiểu, em uất ức nhiều rồi mà.”

Em họ gật đầu lia lịa, nước mắt rơi lộp bộp như hạt trân châu đứt chỉ.

“Tội nghiệp chưa, nhìn nước mắt kia kìa.” – Tôi quay sang Từ Lệ Trân – “Mẹ à, mẹ dữ quá, làm em sợ phát khóc rồi kìa.”

Em họ tôi tái mặt: “Mẹ?!”

Thím gào lên: “Tôi biết mà! Hai con yêu tinh này cấu kết với nhau gài bẫy chúng tôi! Tao phải giết hết tụi bay!”

Tôi bình thản: “Thím đừng kích động, đúng là bà Từ Lệ Trân là mẹ ruột của con, nhưng cũng là vợ danh chính ngôn thuận của ông Trịnh, không sai vào đâu được.”

Đúng lúc đó, chú tôi nhận được cuộc gọi, liền lao ra ngoài nghe, nhưng giọng vẫn vang vọng vào trong phòng.

“Bọn tôi đang xoay xở đây! Sẽ trả sớm thôi, đừng có lo! Thật mà! Chúng tôi không bỏ trốn đâu, tôi biết mấy người có người theo dõi rồi, trốn làm sao được! Thật mà, xin đừng gấp!”

Thím và em họ nhìn nhau, cuối cùng thím lên tiếng: “Chọc ối cũng được… nhưng lỡ xảy thai thì sao?”

Từ Lệ Trân: “Nếu bị sảy thai, chỉ cần kết quả xét nghiệm chứng minh đúng là con cháu nhà họ Trịnh, những điều kiện bà vừa nói vẫn giữ nguyên.”

“Không được!” – Em họ hét lên – “Con không chấp nhận! Mẹ!”

Tôi khẽ mỉm cười: “Em gái à, sao em cứ không chịu xét nghiệm vậy? Hay là… đứa bé trong bụng thật sự không phải con của Trịnh Quang Tiên?”

Biểu cảm em họ bắt đầu trở nên mất kiểm soát: “Là của ảnh! Em có bằng chứng! Em có bằng chứng!”

Nó rút điện thoại, mở album ảnh và chọn một đoạn clip.

Rất nhanh, âm thanh “ưm… a…” vang vọng khắp phòng.

“Nè! Nhìn kỹ đi!” – Nó phóng to một góc trong video – “Anh ấy không dùng biện pháp gì hết!”

Mẹ ơi.

Mức độ táo bạo thế này, người có kinh nghiệm sống còn phải đứng lên vỗ tay bái phục.

Từ Lệ Trân nhíu mày, đẩy điện thoại ra xa: “Người này là ai vậy? Không phải Trịnh Quang Tiên nhà tôi.”

Tôi cũng hùa theo: “A, con thấy người này quen lắm.”

Tôi mở TikTok, tìm được đoạn video: “Cho thuê bạn trai về quê ăn Tết, phục vụ tận nơi trên toàn quốc…”

Tôi giơ màn hình cho em họ xem: “Này, nhìn kỹ coi, có phải là người đó không?”

Mắt em họ đỏ ngầu, gào lên như điên: “Hà Niệm! Mày dám giở trò với tao! Mẹ kiếp mày dám lừa tao!!”

Hai mẹ con lao tới định nhào vào tôi, nhưng ngay khi một cái “chát” vang lên, tôi lại chẳng thấy đau.

Thì ra Từ Lệ Trân đã chắn trước mặt, lãnh trọn cú tát thay tôi.

Hai mẹ con kia còn đang điên cuồng giãy giụa thì vệ sĩ xông vào, ấn họ nằm bẹp xuống sàn như hai bao tải gạo.

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đó vô tình đập vào cái tivi gắn tường, khiến nó bật lên.

Bản tin thời sự vang lên rõ mồn một:

“Một thanh niên họ Hà, cưỡi mô tô phân khối lớn chạy ngược chiều với tốc độ cao trong hầm đường bộ ở thành phố X, đã bị xe tải cán qua, tử vong tại chỗ. Chúng tôi xin khuyến cáo mọi người trân trọng tính mạng, đừng biến đường phố thành đường đua.”

Chú tôi lao vào như một cơn lốc, hét to như sét đánh:

“Hà Quân… chết rồi!!!”

8.

“Em nói xem, hôm nay mà không có chị ở đó, chắc em bị cả cái nhà đó xé xác rồi đấy. Á—nhẹ chút!”

Tôi đang bôi thuốc cho Từ Lệ Trân: “Không ngờ chị nhập vai đạt thế đấy, ‘bà Trịnh’ à.”

“Đùa à, bao năm lăn lộn trong giới giải trí, chẳng lẽ phí công sao?”

Đúng vậy — Từ Lệ Trân chẳng phải quý phu nhân nào hết. Chiếc Rolls-Royce dài ngoằng kia là bạn của Tạ Gia Cường thuê giúp ở đây. Tất cả chỉ là một cú lừa được thiết kế riêng theo đơn đặt hàng.

Người ngoài nhìn qua là biết giả, nhưng người trong cuộc lại cứ tưởng mình đang vớ được món hời nên mãi chẳng thể nhận ra.

Từ Lệ Trân hỏi tôi có trách chị ấy không, vì chị đã bỏ rơi tôi từ khi còn nhỏ.

“Tôi hiểu tại sao chị rời đi, nên tôi không trách.”

Chị ấy siết chặt tay tôi.

Tôi vẫn nhớ rất rõ — khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã thấy chú tôi đè mẹ tôi xuống. Dù mẹ tôi giãy giụa, khóc lóc, kêu la, cũng chẳng có ai cứu.

Sau chuyện đó, mẹ ly hôn với ba tôi. Từ đó, bà không bao giờ quay lại ngôi làng đó nữa, mà bước chân vào showbiz hoàn toàn tình cờ.

Chẳng trách thím luôn miệng gọi mẹ tôi là “hồ ly tinh”, còn nói tôi là “tiểu hồ ly” — vì tôi là con của mẹ tôi.

Ba mẹ con họ chạy trối chết trong đêm về làng, không còn đầu tư, không còn hạng nhất, thậm chí phải bám tàu trốn vé.

Về tới nơi, mới phát hiện ngôi nhà của mình đã bị ngân hàng niêm phong vì không trả đúng hạn khoản vay.

Bên kia, bọn cho vay nặng lãi của sòng bài tất nhiên không dễ buông tay. Tôi đoán cuộc đời lưu vong sau này của họ sẽ rất đặc sắc.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát tìm đến tôi, nói rằng tôi bị tình nghi liên quan đến vụ lừa đảo vay tiền.

Nhưng tôi đã chuẩn bị kỹ từ trước — tôi đưa ra toàn bộ hóa đơn mua sắm của cả ba người, và cả bằng chứng chuyển khoản hơn bảy trăm ngàn cho em họ. Từng đồng một đều do họ tiêu, họ hưởng.

“Chú cảnh sát, có ai đi vay tiền mà không tiêu cho mình, lại dốc hết ra cho người khác không? Rõ ràng là họ nhờ cháu giúp vay hộ. Giờ tiêu sạch rồi, lại định lật mặt?”

Cảnh sát đáp: “Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Trong thời gian này, cô Hà, không được rời khỏi quốc gia.”

Vài ngày sau.

“Chào cô Hà, làm phiền cô chút.”

“Lại có chuyện gì ạ?”

“Cô có quan hệ gì với thanh niên họ Hà tử vong trong vụ tai nạn giao thông gần đây không?”

“Là em họ tôi.”

“Chúng tôi nghi ngờ cô liên quan đến một vụ giết người có mưu tính, hiện nay tiến hành đưa cô về phối hợp điều tra.”

Tôi bị giữ lại phòng thẩm vấn suốt một ngày một đêm, không được chợp mắt.

Cảnh sát luôn hỏi vào những lúc tôi mệt rã rời, đầu óc lơ mơ.

Nhưng tất cả câu hỏi, tôi thật sự không biết gì cả.

Vì Tạ Gia Cường chưa từng nói với tôi một lời.

Khi hết thời hạn tạm giữ, cảnh sát dù không cam lòng nhưng vẫn phải thả tôi ra.

Tạ Gia Cường lái chiếc BMW tới đón tôi: “Ổn rồi, Hà Niệm.”

Mãi về sau tôi mới hiểu, tại sao anh lại chắc chắn như vậy rằng tôi không sao.

Bởi vì cái chết của Hà Quân… không hề liên quan đến tôi.

Kế hoạch ban đầu của tôi là dụ Hà Quân gia nhập đội đua, dùng các cuộc đua “chui” để tạo tai nạn giả.

Tôi thực sự muốn nó chết.

Nhưng Tạ Gia Cường từng nói:

“Hà Niệm, nó có chết cũng đáng. Nhưng một mạng người thì quá nặng, em không gánh nổi.”

Vậy nên cái chết của Hà Quân, vừa là tai nạn, mà cũng không hẳn là vô tình.

Tai nạn – vì không phải tôi hay Tạ Gia Cường chủ đích làm.

Không phải tai nạn – vì nó coi thường luật giao thông, chạy quá tốc độ, đi ngược chiều, lấy đường phố làm đường đua. Chết là chuyện sớm muộn.

Tạ Gia Cường lái xe tới bờ sông, dừng lại.

Tôi và anh cùng tựa vào xe, nhìn mặt trời treo lưng trời như sắp tắt, hút điếu thuốc chẳng vì lý do gì.

“Hà Niệm,” – anh nói – “mặt trời hôm nay có lặn thì mai cũng sẽ mọc lại. Khi mặt trời mới mọc, cũng là lúc cuộc đời em bắt đầu lại từ đầu.”

9.

Rất rất lâu sau đó.

Tôi nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài. Kiểu số lạ nghe qua đã thấy mùi lừa đảo, bình thường tôi sẽ lập tức tắt máy.

Nhưng hôm nay… giọng nói bên kia khiến tôi khựng lại.

“Hà Tiểu Tiểu?”

Đầu dây bên kia:

“Hà Niệm? Là chị Hà Niệm đó hả? Chị ơi cứu em với! Tụi em bị lừa sang ổ đa cấp rồi…”

Tút… tút… tút…

Tôi dập máy.

(Hoàn chính văn.)

(Đã hết truyện)

#GSNH611 Vả Mặt Tên Chồng Cặn Bã Ở Thập Niên 70 (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Vả mặt,

1.

Từ bệnh viện trở về nhà họ Châu, tôi vừa vào cửa liền chạm mặt Châu Văn Bân đang dìu tiểu thanh mai – Tạ Trân Trân chuẩn bị ra ngoài.

May mà tôi đã quấn một lớp vải bông quanh eo, bọn họ không phát hiện ra điều gì khác thường.

Tạ Trân Trân mỉm cười nói:

"Chị dâu, bụng em hơi khó chịu, em nói với anh Văn Bân một tiếng, anh ấy bảo muốn đưa em đi bệnh viện kiểm tra."

"Chị nhìn xem, chỉ là chuyện  nhỏ thôi mà anh ấy cũng làm ầm lên thế này. Anh Văn Bân thật có trách nhiệm, sau này khi chị sinh con, anh ấy chắc chắn sẽ là một người bố tốt."

Nếu là trước đây, tôi thực sự sẽ bị mấy lời này của cô ấy làm cho bản thân không ngừng ảo tưởng về tương lai, cùng Châu Văn Bân nuôi nấng con nhỏ.

Nhưng sau khi sống lại, tôi chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười khi từng cho rằng đôi cẩu nam nữ này là những người tốt.

Ánh mắt của họ dừng trên bụng tôi, chẳng hề có chút yêu thương nào, chỉ tràn đầy tham lam và tính toán.

Kiếp trước, tôi vô tâm vô tư, hoàn toàn không nhận ra rằng chồng mình – Châu Văn Bân, quan tâm đến Tạ Trân Trân còn hơn cả người vợ chính thức là tôi.

Lúc tôi và Tạ Trân Trân cùng trở dạ trong một ngày, tôi còn nghĩ đây đúng là trùng hợp, nếu hai đứa bé sinh ra là một trai một gái, chẳng phải sau này có thể trở thành thông gia rồi hay sao?

Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay sau khi sinh con, Châu Văn Bân ôm đứa bé được quấn trong tã lót, giận dữ giáng cho tôi một cái tát.

Anh ấy nói tôi đã đội cho anh ấy một nón xanh, thậm chí còn dám qua lại với người ngoại quốc.

Tôi hoàn toàn không thể tin nổi, nhưng sau khi nhận đứa bé từ tay anh ấy, nhìn mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc, tôi bàng hoàng đến cực độ – đứa bé này đúng là mang dòng máu lai.

Châu Văn Bân lập tức tuyên bố ly hôn với tôi ngay trước mặt tất cả mọi người trong bệnh viện. Bất kể tôi giải thích thế nào, anh ấy cũng không tin, thậm chí còn quay sang báo cáo tôi với Cục An ninh Quốc gia, vu oan cho tôi tội câu kết với người ngoại quốc, nghi ngờ tôi bán đứng bí mật quốc gia.

Cùng với đơn tố giác, anh ấy còn giao nộp những bức thư viết bằng tiếng nước ngoài được tìm thấy trong thư phòng của tôi.

Chỉ trong chốc lát, tôi trở thành kẻ phản quốc, mang tội danh gián điệp bị người người phỉ nhổ. Tôi còn chưa kịp ở cữ đã bị bắt vào tù, bị kết án mười năm.

Sau bao năm chịu đủ mọi giày vò, cuối cùng tôi cũng ra tù. Lúc ấy, Châu Văn Bân đang ôm Tạ Trân Trân trong lòng, mỉm cười nói cho tôi biết sự thật, tôi mới vỡ lẽ tất cả chỉ là một âm mưu của đôi cẩu nam nữ này.

Anh ấy nắm tay tiểu thanh mai và con trai ruột của tôi, vứt cho tôi năm trăm đồng với vẻ mặt bố thí.

"Năm đó Trân Trân bị kẻ khác lừa, sinh ra đứa con hoang kia. Cô ấy không giống cô, tính cách yếu đuối, không chịu nổi khổ cực, nên tôi buộc lòng phải tráo đổi hai đứa trẻ."

"Năm trăm đồng này coi như bù đắp cho mười năm của cô. Cô có tiền án, tôi đã sớm ly hôn với cô và kết hôn với Trân Trân. Ngay cả con trai cũng không muốn nhận cô là mẹ, cô tự lo liệu đi."

Con trai tôi cũng nhìn tôi đầy ghê tởm.

"Mẹ Trân Trân đối xử với con rất tốt, hơn nữa bà ấy chưa từng ngồi tù như mẹ. Con không muốn có một người mẹ như mẹ!"

Bệnh tật và nỗi hận ngút trời đã ăn mòn gi ch tôi ngay lúc đó.

Nghĩ đến kiếp trước tôi có kết cục bi thảm như vậy, còn Châu Văn Bân lại giẫm đạp lên tôi để từng bước thăng quan tiến chức, sống hạnh phúc bên Tạ Trân Trân, tôi chỉ muốn nghiến răng căm hận.

"Người bố tốt? Cũng chưa chắc đâu."

Tôi châm chọc mở miệng.

"Tôi nói bị cảm muốn đi bệnh viện cũng không thấy Châu Văn Bân quan tâm, xem ra, anh ấy đối với cô em gái này còn tốt hơn cả tôi rồi."

Sắc mặt Châu Văn Bân có chút khó coi, vội vàng thanh minh:

"Em đừng hiểu lầm, A Oánh, em từng là quân nhân, thể chất tốt, còn Trân Trân thì khác, cô ấy yếu ớt từ nhỏ."

"Hơn nữa, bố mẹ cô ấy đều là liệt sĩ, đã không còn trên đời, bây giờ cô ấy chỉ có một mình, chồng lại không ở bên cạnh, là anh trai, anh đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn một chút."

Anh ấy nói đầy chính nghĩa, như thể bản thân không có chút tư tâm nào.

Trước khi rời đi cùng Tạ Trân Trân, Châu Văn Bân lại quay đầu dặn dò thêm:

"Nếu em cảm thấy không khỏe thì cứ nằm nghỉ ngơi đi. À đúng rồi, thuốc cảm không được uống bừa, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy."

Câu trước không quan trọng.

Câu sau mới là trọng điểm mà anh ấy muốn nói.

Nhận ra ánh mắt anh ấy một lần nữa nhìn xuống bụng mình, tôi chỉ hời hợt đáp vài câu rồi quay người lên lầu, lấy thuốc cảm uống ngay tại chỗ.

Thật nực cười, đứa con sói mắt trắng kia đã không còn nữa, làm gì có chuyện  bị ảnh hưởng chứ!

 

2.

Tối hôm đó, tôi lấy lý do mang thai không thoải mái để yêu cầu ngủ riêng với Châu Văn Bân.

Lúc đầu, anh ấy không đồng ý.

Cuối cùng, vẫn là Tạ Trân Trân khuyên anh ấy rằng tôi là một phụ nữ mang thai, cần nghỉ ngơi tốt để có lợi cho sự phát triển của đứa bé, nên anh ấy mới miễn cưỡng chấp nhận.

"Trân Trân nói đúng, nếu ngủ riêng tốt cho con, vậy thì chúng ta cứ ngủ riêng đi."

"Nhưng A Oánh, em nhất định phải chú ý tình trạng của mình, nếu con có gì bất thường, em phải gọi anh ngay lập tức."

Nếu tôi không biết trước rằng anh ấy chỉ lo sợ đứa con trong bụng tôi xảy ra chuyện , không còn ai để thế thân cho con Tạ Trân Trân, có khi tôi thật sự đã cảm động vì tưởng rằng anh ấy quan tâm đến mình.

Đáng tiếc, tất cả chỉ là giả dối.

Tôi giấu đi sự căm hận trong mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

"Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con."

Nghe tôi nói vậy, Châu Văn Bân yên tâm hơn hẳn.

Anh ấy tin rằng tôi nói được làm được.

Lúc trước, vì được lãnh đạo giới thiệu mà quen biết nhau, tôi vừa gặp anh ấy đã động lòng. Biết anh ấy là người đàn ông truyền thống, tôi liền cam kết rằng nếu có thể kết hôn, tôi sẽ dồn trọng tâm về gia đình.

Khi báo cáo kết hôn được thông qua, tôi lập tức xin cấp trên tạm dừng mọi công việc của mình.

Vì vậy, dù trước kia quân hàm của tôi có nhỉnh hơn Châu Văn Bân một chút, anh ấy vẫn chắc chắn rằng tôi yêu anh ấy đến tận xương tủy, tự tin mình có thể kiểm soát tôi chặt chẽ.

Những ngày tiếp theo, tôi giả vờ như không biết gì cả, quan sát anh ấy thể hiện sự thiên vị trắng trợn với Tạ Trân Trân.

Công việc trong quân đội quả thật bận rộn, nhưng chỉ cần có chút thời gian rảnh, anh ấy liền đưa Tạ Trân Trân đi khám thai.

Đến mức nhân viên bệnh viện cũng đã xem Châu Văn Bân là chồng của cô ấy.

Chỉ cần bác sĩ nói "mẹ bé hơi gầy", Châu Văn Bân lập tức dùng phiếu thịt để mua thịt về bồi bổ cho cô ấy.

Tất nhiên, vì Tạ Trân Trân bị ốm nghén nặng, cuối cùng chỗ thịt ấy đều vào bụng tôi.

Cô ấy không bồi bổ được bao nhiêu, nhưng tôi thì ngày càng đầy đặn, mỗi sáng luyện thể lực cũng tràn đầy sức sống hơn.

Châu Văn Bân có chút ý kiến về việc này.

Nhưng anh ấy cũng chẳng thể nói gì, dù sao, tôi mới là vợ hợp pháp của anh.

Chẳng lẽ chồng mua thịt mà vợ lại không được ăn sao?

Có lẽ vì thấy Châu Văn Bân và Tạ Trân Trân quá thân mật, trong khu nhà đã có không ít chị em là vợ của những người lính đã lên tiếng nhắc nhở tôi:

"A Oánh à, biết là em vô tư, nhưng cũng đừng quá lơ là. Tiểu Châu nhà em còn trẻ, có tương lai, em cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị người khác cướp mất chồng."

Nhưng tôi chỉ cười, cảm ơn lòng tốt của họ.

Đùa sao, tôi còn mong Châu Văn Bân dốc hết tâm sức cho Tạ Trân Trân kia kìa.

Nếu không, chỉ cần anh ấy chạm tay vào đứa "con" trong bụng tôi, hoặc đột nhiên để tâm, đưa tôi đi kiểm tra thai một lần, có lẽ sẽ phát hiện ra ngay rằng tôi đã mất đứa bé từ lâu rồi.

Bụng tôi to ngang với bụng Tạ Trân Trân, nhưng thực ra chỉ là bọc bông gòn được tôi điều chỉnh theo kích thước bụng cô ấy mỗi ngày mà thôi.

Châu Văn Bân quả nhiên không làm tôi thất vọng.

Cho đến khi đứa bé gần đủ tháng, anh ấy vẫn không phát hiện ra, chỉ là thấy bụng tôi mãi chưa có động tĩnh, lo lắng đến mức khóe miệng nổi đầy mụn nhiệt.

Còn Tạ Trân Trân, gần đây tử cung co bóp mạnh, có thể vỡ ối bất cứ lúc nào.

Dù bác sĩ khuyên nên nhập viện trước, cô ấy vẫn sợ có sai sót gì, khăng khăng về nhà, ngày nào cũng để mắt đến bụng tôi.

Hai ngày sau, cô ấy không thể chờ được nữa.

Cô ấy khóc lóc nói mình đau quá, Châu Văn Bân lập tức bưng một bát canh gà đã được "nêm nếm đặc biệt", gõ cửa phòng tôi.

"A Oánh, đây là canh gà mẹ anh nấu, em mau uống đi, bồi bổ cơ thể."

#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#GSNH 680	Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

#GSNH 680 Kẻ Thứ Ba Trong Lễ Cưới

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH 681	QUY TẮC THƯỢNG LƯU

#GSNH 681 QUY TẮC THƯỢNG LƯU

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH 686	Bàn Tay Của Chúa

#GSNH 686 Bàn Tay Của Chúa

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 670	Lời Hứa Trong Bão Tuyết

#GSNH 670 Lời Hứa Trong Bão Tuyết

Full
#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

#GSNH526 - Lời Ly Hôn Muộn Màng

Full
#GSNH593	GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

#GSNH593 GỬI NHẦM ẢNH GỢI CẢM CHO SẾP

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 691	Bảy lần bị bỏ rơi

#GSNH 691 Bảy lần bị bỏ rơi

Full
ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

ANH NHẬP VAI QUÁ RỒI ĐẤY

Full


Bình luận