#GSNH 627 - Anh Tuyệt Đói Chung Thủy
Chương 1
1
Tại nơi làm thủ tục đăng ký kết hôn, em gái nuôi của Cố Bắc Nham gửi đến một tờ giấy siêu âm thai.
Anh ta không chút do dự mà bỏ tôi lại, đưa cô ta về nhà dưỡng thai.
Ngay sau đó, cô ta đăng ảnh thân mật của hai người, nền ảnh chính là phòng ngủ của tôi và anh ta.
Tiếp theo, Cố Bắc Nham nhắn cho tôi:
“Đêm tiệc mừng công hôm đó anh uống hơi nhiều, Vi Vi có thai rồi, anh phải chăm sóc cô ấy chu đáo.”
“Ban đầu cô ấy định giấu anh, sinh con rồi tự mình nuôi, nhưng cô ấy còn trẻ, tương lai sẽ trở thành bác sĩ phẫu thuật tim hàng đầu trong nước… Anh không thể phá hủy tương lai của cô ấy, cũng không thể bỏ rơi sinh mệnh vô tội này.”
“Em không phải cũng muốn sớm có con sao? Đợi cô ấy sinh xong, anh sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài du học. Đứa bé sẽ để em nuôi, sau này nó chỉ nhận em là mẹ.”
Thấy tôi không trả lời, anh ta nhắn thêm:
“Chuyện đăng ký kết hôn, có lẽ đợi Vi Vi sinh xong rồi tính tiếp.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cười đến đỏ cả viền mắt.
Anh ta nghĩ tiểu thư độc nhất của nhà họ Lâm ở Giang Bắc không sống nổi nếu không có anh ta sao?
Tôi lập tức gọi cho cậu cả nhà họ Lục:
“Đăng ký kết hôn, anh có đến không?”
…
Làm thủ tục xong, Lục Thâm vừa mắng vừa chạy ra sân bay.
Ban nãy anh còn đang đợi chuyến bay đi Ý để họp, chỉ vì một cuộc gọi của tôi mà vội vã đến cục dân chính.
Nghĩ đến vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của anh khi nãy, tôi có chút áy náy.
“Lâm Nhu, kiếp trước anh nợ em chắc? Theo đuổi em tám năm, em không thèm liếc lấy một cái, giờ nói kết hôn là kết hôn?”
Tôi nhìn đồng hồ:
“Sắp hết giờ làm rồi, anh định kết hay không?”
Anh lập tức xụ mặt:
“Kết! Giấy tờ mang rồi, chuyến bay cũng đổi rồi, ba mẹ anh cũng biết rồi, không kết thì uổng.”
…
Có lẽ vì tôi không hồi âm, cuối cùng Cố Bắc Nham cũng gọi điện đến.
Giọng anh ta mang theo sự vội vã:
“Lâm Nhu, em đừng suy nghĩ nhiều. Trong lòng anh chỉ có em, với Vi Vi chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần, đêm đó thật sự là ngoài ý muốn.”
“Ừm, em hiểu.” Giọng tôi bình thản đến mức không một gợn sóng, “Đàn ông mà, đôi lúc không tránh khỏi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, tôi nghe thấy anh ta hít sâu một hơi.
“Em đang ở đâu? Anh cho tài xế tới đón. Vi Vi đang nghén, anh không thể rời đi được…”
Tôi ngắt lời: “Không cần đâu.”
Giọng anh ta bỗng lạnh đi:
“Lâm Nhu, em đang giận dỗi với anh? Anh đã giải thích rõ ràng rồi, đợi Vi Vi sinh xong là cô ấy sẽ rời đi. Em còn muốn anh thế nào nữa?”
Tim tôi nhói lên, vô thức siết chặt tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh.
“Cố Bắc Nham, chúng ta chia tay đi.”
Anh ta sững lại vài giây, sau đó bật cười khẩy đầy mỉa mai:
“Bấy lâu nay anh đối xử với em thế nào, em không rõ sao? Đúng, anh sai thật, nhưng đàn ông ai chẳng có lúc sai? Anh đang cố gắng bù đắp rồi, em nhất định phải ép người đến đường cùng sao?”
Tôi mím chặt môi, không nói lời nào.
Thấy tôi vẫn im lặng, sự kiên nhẫn của anh ta cuối cùng cũng cạn:
“Được! Tùy em! Chia tay thì chia tay! Không đến nửa tiếng nữa, em sẽ khóc lóc mà quay lại tìm anh cho xem!”
Cuộc gọi bị cúp máy một cách thô bạo, bên tai chỉ còn tiếng tút tút kéo dài.
Tôi bắt xe, quay về ngôi nhà từng thuộc về “chúng tôi”.
Không phải để tìm anh ta, mà chỉ muốn thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy Cố Bắc Nham đang đeo tạp dề, bàn ăn bày đầy món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ.
Anh ta và Dương Vi Vi ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.
Anh dịu dàng gắp thức ăn cho cô ta, thậm chí còn cẩn thận đút từng miếng vào miệng.
Ánh mắt dịu dàng ấy, tôi từng ngây thơ nghĩ rằng chỉ dành riêng cho mình.
Nhớ lại mỗi lần tôi vào bếp nấu cho anh ăn, anh đều vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, thì thầm bên tai: “Vất vả cho bảo bối của anh rồi.”
Nghe thì có vẻ ấm áp, nhưng suốt năm năm bên nhau, anh ta chưa từng rót cho tôi nổi một ly nước nóng.
Anh là giáo sư phẫu thuật tim trẻ nhất của học viện y danh tiếng trong nước.
Anh luôn nói: “Đôi tay này để phẫu thuật, lúc nào cũng phải bảo vệ tuyệt đối.”
Đến cả nắm tay tôi, anh cũng nắm thật cẩn trọng.
Vậy mà bây giờ, anh lại đích thân xuống bếp nấu ăn cho Dương Vi Vi.
Thấy tôi, Cố Bắc Nham khẽ cười lạnh, ánh mắt như thể “biết ngay cô sẽ đến”.
Dương Vi Vi tươi cười chào hỏi:
“Chị Lâm Nhu, chị về rồi à! Ăn tối chung không?”
Tôi im lặng lướt qua cô ta, đi thẳng về phía phòng ngủ.
“Đứng lại!” – Cố Bắc Nham đột ngột đứng dậy, sắc mặt tối sầm lại – “Vi Vi đang nói chuyện với em, làm ơn trả lời đi, đến phép lịch sự tối thiểu em cũng không có à?”
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰