#GSNH513 - Học Bá Hoa Hồng
Chương 2
3
Khi hai người quay trở lại lớp học.
Bên trong đã chẳng còn ai.
Trên sân thể dục, thầy giáo chỉ điểm danh xong là cho cả lớp tự do hoạt động.
Đám con trai rủ nhau đi chơi bóng rổ.
Đám con gái thì từng nhóm tụm năm tụm ba làm trò riêng.
Còn tôi tìm một góc yên tĩnh để học từ vựng tiếng Anh.
Lâm Bách Ngôn là học sinh chuyên thể thao, không chỉ cao ráo điển trai, mà còn chơi bóng cực giỏi.
Mấy cú ném ba điểm đều rơi gọn vào rổ, không trượt phát nào.
Tỷ số nhanh chóng được kéo giãn.
Cả lớp con gái thi nhau hét ầm trời.
Thậm chí có mấy đứa con gái lớp khác trốn học chỉ để mang nước và khăn cho hắn.
Trong lúc nghỉ giữa trận.
Lâm Bách Ngôn vừa uống nước vừa đảo mắt tìm tôi khắp sân.
Cuối cùng cũng thấy tôi đang ngồi dưới bóng cây, tập trung học từ vựng không mảy may xao động.
Một bên thì náo nhiệt ồn ào, người vây kín như minh tinh.
Một bên thì lặng lẽ chuyên chú, chỉ chú tâm vào cuốn từ điển tiếng Anh trong tay.
Hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.
Tôi vẫn mặc cái áo đồng phục rộng thùng thình, đã bị bẩn và ướt.
Khóa kéo kéo sát lên tận cổ, gấu áo dài đến tận gốc đùi.
Nếu chưa từng tận mắt nhìn thấy, ai mà nghĩ dưới lớp áo cứng nhắc đó lại là cơ thể khiến người ta nghẹt thở như thế.
Lâm Bách Ngôn bất giác nhíu mày.
Tống Triết đi đến bên cạnh hắn, nhìn theo ánh mắt rồi nói:
“Con gái trong trường này đứa nào cũng tranh nhau cổ vũ cho cậu, mỗi mình con nhỏ Hứa Kha là khác người. Vừa tránh xa cậu, vừa làm ra vẻ thanh cao chăm học. Tôi thấy tám chín phần là giả bộ thôi, kiểu ‘tôi rất đặc biệt’ để cậu chú ý đấy.”
Lâm Bách Ngôn tu ực hết chai nước khoáng, mặt hiện rõ vẻ khinh bỉ.
“Hừ, con gái thì toàn mấy trò nhỏ nhặt.”
Tống Triết vỗ quả bóng rổ trong tay:
“Rồi, vừa nãy làm hỏng kế hoạch của cậu, lần này để tôi gỡ lại cho.”
Nói xong, hắn khuỵu gối bật nhảy, đầu ngón tay hất bóng theo một đường cong chuẩn xác, ném thẳng về phía tôi.
Tiếp theo là một tiếng la đau đớn vang lên.
Tống Triết đắc ý nhìn trò quậy phá của mình:
“Được trai đẹp bế đi phòng y tế, trời ơi, đúng chuẩn phim thần tượng!”
Lâm Bách Ngôn lập tức hiểu ý, chạy thẳng về phía tôi.
Quả bóng của Tống Triết đập trúng kính của tôi, khiến gọng vỡ làm đôi, chỗ gãy còn cào vào sống mũi tôi, vết thương không sâu, nhưng máu rỉ ra.
Lâm Bách Ngôn giả vờ lo lắng:
“Hứa Kha, cậu không sao chứ? Tôi bế cậu đến phòng y tế nhé?”
Tôi đưa tay bịt mũi, giọng bực dọc:
“Không cần, tôi tự đi được.”
“Thế sao được?”
Lâm Bách Ngôn cúi xuống nhặt gọng kính bị hỏng:
“Cậu bị cận, lại đang chảy máu, đi đứng sao nổi? Đừng cứng đầu nữa, để tôi xem mặt cậu cái đã.”
Nói rồi, hắn nắm lấy tay tôi, cố gắng kéo ra.
Không xa, Tống Triết vẫn đang lén quan sát hai người.
Hắn thấy Lâm Bách Ngôn cúi xuống kiểm tra vết thương cho Hứa Kha.
Rồi thấy Hứa Kha bịt mũi đứng dậy bỏ đi.
Còn Lâm Bách Ngôn thì quỳ một gối dưới đất, bất động như bức tượng “hiếu học chăm ngoan” đặt ở cổng trường.
Tống Triết nhìn một lúc lâu, mới chạy đến vỗ vai Lâm Bách Ngôn:
“Bro, gì vậy? Hứa Kha không cho cậu bế à?”
Lâm Bách Ngôn thất thần, nói năng lắp bắp:
“Cô… cô ấy… sao lại trông như vậy chứ?”
Tống Triết liếc mắt nhìn cái gọng kính vẫn nằm trong tay Lâm Bách Ngôn.
Hắn hiểu ngay – thằng này vừa nhìn thấy gương mặt thật của Hứa Kha khi không đeo kính.
Có người, đeo kính là để phong ấn nhan sắc.
Có người, đeo kính là để che khuyết điểm.
Rõ ràng Lâm Bách Ngôn bị vẻ ngoài thật sự của Hứa Kha dọa cho chết đứng.
“Xấu quá đúng không? Học sinh Nhất Trung ngoài cái đầu thông minh ra thì còn cái gì để ngắm đâu. Tôi cũng không hiểu, ba của Thẩm Tẫn đã không muốn con trai mình chơi bời ở trường nghề, muốn cử người kéo nó về Nhất Trung, thì sao lại gửi đúng con nhỏ Hứa Kha đến chứ?”
“Hay là cố tình chơi khăm Thẩm Tẫn? Làm nó chán phát khiếp rồi tự động quay về? Ghê thật, kế hoạch này ác quá luôn!”
Lâm Bách Ngôn ngập ngừng lắc đầu:
“Không phải… không phải… cô ấy…”
Tiết thể dục kết thúc nhanh chóng.
Cả lớp lục tục kéo nhau từ sân về lớp học.
Lâm Bách Ngôn ngồi nhìn chỗ trống bên cạnh, thẫn thờ.
Hắn lại nhớ tới gương mặt của Hứa Kha sau lớp kính bị vỡ.
Cú sốc đó, hắn vẫn chưa hoàn hồn.
Còn nhớ rõ cái cách Hứa Kha hất tay hắn ra với vẻ mặt chán ghét.
Cô nhìn thẳng vào hắn, nói câu dài nhất từ trước đến nay:
“Lâm Bách Ngôn, cậu có thể tránh xa tôi ra một chút được không? Mấy người thật sự rất phiền!”
Khoan đã…
Cô ấy biết hắn là Lâm Bách Ngôn?
Lâm Bách Ngôn đưa tay day nhẹ hai bên thái dương, còn chưa kịp nghĩ thông, thì đã nghe giọng Tống Triết ở phía sau bật ra:
“Vãi thật! Con nhỏ nào vậy?!”
Ngay sau đó, cả lớp vang lên hàng loạt tiếng hít khí đầy kinh ngạc.
Lâm Bách Ngôn ngẩng đầu nhìn.
Hứa Kha bước vào lớp.
Cô không đeo kính.
Vì vết thương trên sống mũi, cô dùng một chiếc kẹp đen gài mái tóc mái dày lên.
Toàn bộ gương mặt lộ rõ.
Tiếng ồn ào trong lớp lập tức im bặt.
Mọi ánh mắt đều dán chặt vào một người – cô ấy.
Thời gian như ngừng trôi.
Chỉ còn một khuôn mặt đẹp đến mức bất kỳ ai nhìn vào cũng bị hút hồn.
Tim Lâm Bách Ngôn bỗng đập mạnh hai cái.
Tống Triết thì trố mắt đến rớt cằm.
Mãi cho đến khi tôi ngồi xuống, để lộ ra vết mực xanh loang lổ trên lưng áo đồng phục do chính hắn hắt vào sáng nay.
Hắn mới thật sự xác nhận – người trước mặt chính là tôi.
“Vãi linh hồn!” – Tống Triết hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
“Sai rồi… sai cả rồi… hóa ra là mỹ nhân kế thật sự!!!”
Mười mấy phút sau, tiếng thông báo tin nhắn trong nhóm lại vang lên liên tục.
Là cái thằng từng nói sẽ hỏi thăm anh họ bên Nhất Trung để điều tra về tôi.
Hôm nay nó không đến lớp vì bị ốm, nhưng vừa nhận được tin nhắn phản hồi từ anh họ là lập tức quăng cả quả bom vào nhóm:
“Anh em ơi, tin chấn động!!!”
“Mấy người biết không? Hứa Kha, hóa ra là hoa khôi của Nhất Trung đấy!!!”
Nói xong, nó gửi liền một bức ảnh treo ở “tường vinh danh” của Nhất Trung – là tôi.
Tóc mái được buộc gọn, không đeo kính.
Chỉ là ảnh thẻ bình thường thôi, nhưng vẫn toát lên khí chất lạnh lùng, sắc sảo đến khó tin.
“Mấy ông không biết đâu, ở Nhất Trung cô ấy nổi tiếng lắm. Không chỉ luôn đứng top đầu thành tích, đại diện trường tham gia thi cử gì cũng giành giải, mà còn siêu được yêu mến, thư tình với quà tặng mỗi ngày nhận mỏi tay.”
“Thầy cô dạy mấy môn còn cưng cô ấy như vàng, không cho nam sinh lại gần vì sợ ảnh hưởng việc học.”
“Dù vậy, mỗi lần ra chơi vẫn có người liều mình phá luật để đến gần, nói chuyện, nhét đồ vào hộc bàn của cổ.”
“Có điều nhà cổ nghèo, là học sinh thuộc diện hỗ trợ. Người tài trợ tiền học cho cổ chính là ba của Thẩm Tẫn!”
“À đúng rồi, cổ không ở trường nghề lâu đâu, trước kỳ nghỉ hè là phải về lại Nhất Trung rồi. Trường vẫn đang nhờ cổ kéo điểm xếp hạng mà!”
Thằng đó gõ liền một tràng như vỡ đê.
Nhưng trong nhóm lại im phăng phắc.
Không ai phản hồi.
Cuối cùng nó chậm rãi gửi thêm một dấu hỏi:
“Gì vậy? Mấy ông làm sao thế? Không thấy shock hả? Không ai nói gì luôn à?”
“Không phải tin này cực căng sao?!”
4
Vấn đề không phải là không sốc.
Mà là… quá sốc luôn ấy chứ!
Cuối cùng cũng đến giờ tan học.
Lâm Bách Ngôn nhìn tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, cuối cùng cũng lấy hết can đảm bước tới:
“Hứa Kha, vết thương của cậu còn đau không? Hay là… để tôi đưa cậu về nhé? Tôi thường đi học bằng xe máy, nhanh hơn nhiều.”
Tôi nói một tiếng “không cần”, rồi xoay người định đi.
Hắn vội đuổi theo, đứng chắn trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi, nhưng mất vài giây vẫn không nói nên lời.
Mãi đến khi tôi nhíu mày khó chịu, hắn mới cất tiếng hỏi:
“Hứa Kha, từ bao giờ cậu biết tôi không phải Thẩm Tẫn?”
Giọng tôi lạnh lùng:
“Ngay từ đầu.”
Lúc chuyển đến lớp này, tôi đã xem qua hồ sơ toàn bộ học sinh.
Trong lớp có bao nhiêu người, ảnh nào khớp với tên nào, tôi chỉ nhìn qua một lượt là nhớ hết.
Dù Lâm Bách Ngôn và Thẩm Tẫn có đôi chút giống nhau.
Dù cả lớp cùng diễn kịch che giấu.
Tôi cũng không ngu đến mức không phân biệt nổi hai con người sống sờ sờ.
Lâm Bách Ngôn càng thêm kinh ngạc:
“Cậu biết rồi… vậy sao không vạch trần?”
“Vạch trần để làm gì? Tôi chỉ nhận lời bố Thẩm Tẫn chuyển sang trường nghề, làm bạn cùng bàn với cậu ta. Việc tôi cần làm tôi đã làm xong. Còn người ngồi bên cạnh có phải Thẩm Tẫn hay không, tôi không quan tâm.”
“Còn chuyện các người tráo đổi thân phận, thậm chí cố ý sai người bắt nạt tôi, tôi cũng đoán được phần nào nguyên do. Nhưng cũng chẳng sao. Hết học kỳ này, tôi sẽ trở về Nhất Trung. Tình cảm mà bố Thẩm Tẫn dành cho tôi, coi như tôi cũng đã đáp lại được phần nào.”
Nói rồi, tôi vượt qua vai Lâm Bách Ngôn, bước thẳng ra khỏi lớp.
Để lại hắn đứng yên một chỗ, vừa sững sờ vừa im lặng.
Tối hôm đó, Lâm Bách Ngôn cùng đám bạn kéo nhau ra công viên chơi bóng tiếp.
Tâm trạng hắn không tốt, bóng trong tay liên tục bị cướp mất.
Tống Triết thấy hắn không ổn, đưa cho hắn một chai nước, hai người rút ra khỏi sân, ngồi bên lề nhìn mấy người khác thi đấu.
Tống Triết hỏi:
“Cậu ổn không đấy? Hay là đang chán vì không hoàn thành nhiệm vụ, không lấy được chiếc Ducati, rồi còn sợ bị Thẩm Tẫn mắng?”
Lâm Bách Ngôn uống một ngụm nước:
“Cũng không hẳn vậy.”
Tống Triết nói:
“Tôi nói thật nhé, hay là cứ thú nhận hết với Thẩm Tẫn đi. Hứa Kha đẹp kiểu hồ ly tinh luôn ấy, còn đẹp hơn hoa khôi trường Đại học Giang gấp mấy lần, người theo đuổi chắc phải xếp hàng dài. Với nhan sắc đó, mấy chiêu cỏn con của tụi mình đúng là trò trẻ con, cô ấy miễn dịch là đúng rồi, không động lòng cũng bình thường thôi.”
“Biết đâu Thẩm Tẫn mà thực sự thích cô ấy rồi, lúc về còn chẳng trách tụi mình ấy chứ.”
“Chỉ không biết giờ hai người đó đang trốn ở hoang đảo nào, mất tích cả tháng rồi không một tin tức, đến nhóm chat cũng chẳng đọc.”
“Tối nay về nhà tôi sẽ thử liên lạc lại với ảnh.”
Lâm Bách Ngôn không đáp, mặt trầm như nước, không rõ đang nghĩ gì.
Hắn cúi đầu, bóp bẹt chai nước rỗng trong tay, ném vào thùng rác gần đó.
Một lúc lâu sau, hắn buông một câu:
“Đừng nói gì với Thẩm Tẫn. Sau này, cũng đừng bắt nạt Hứa Kha nữa.”
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰