Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH 635 Chúng Ta Đã Yêu Nhau Như Thế

Chương 3



5

Tan học, mấy thằng bạn thân của Lục Dư Bạch kéo đến chỗ tôi, huýt sáo trêu chọc:

“Chị Chân đỉnh thật đấy, xoay trắng thành đen là sở trường của chị nhỉ.”

Tôi cười toe toét, đáp lại không chút khách khí:

“Lục Dư Bạch học sinh gương mẫu lần đầu bị mời vào văn phòng, các anh cảm thấy bất công thì đi nổ tung trường mà cứu anh ta đi, đến tôi bày trò gì?”

Chúng nó còn đang định gân cổ lên nói tiếp thì Kỷ Vân Châu ngồi bên ngoài duỗi chân, đá lệch bàn đi một phát:

“Sao? Muốn ra sau trường làm một trận không?”

Câu nói rơi xuống, mấy đứa kia mặt xanh như tàu lá, rồi trắng bệch ra. Một thằng lầm bầm chửi nhỏ, nhưng cuối cùng chẳng ai dám hé răng nữa, đẩy nhau rút lui hết.

Trường bá vẫn là trường bá, chỉ một câu đã khiến cả lũ sợ đến teo lại.

Chờ bọn họ đi xa, tôi ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói:

“Bây giờ anh tin em không còn thích Lục Dư Bạch nữa chưa?”

Anh không đáp.

Tôi tiếp tục lấn tới:

“Em thực sự cải tà quy chính rồi, sau này anh giám sát em kỹ vào.”

Tôi chống cằm nhìn anh một lát, hai má anh bỗng đỏ bừng như bị lửa đốt, lan cả xuống cổ và sau tai.

Tôi thực sự quá quá quá thích Kỷ Vân Châu thuần khiết thế này mất rồi.

Anh quay mặt đi, lắp bắp như con nhím xù lông:

“Đừng nhìn nữa, anh có đẹp bằng em đâu.”

Tôi bật cười:

“Được rồi, không nhìn nữa.”

“Anh chưa ăn sáng đúng không? Hôm nay em mang hai phần.”

Tôi lấy hộp cơm từ hộc bàn đưa cho anh.

Anh nhìn đồ ăn trong hộp — một chai sữa nóng và mấy cái bánh bao nhân sữa trứng.

“Cái này… em mang cho anh à?” Ánh mắt anh nhìn tôi đen láy, sâu hút.

Tôi không nhận ra có gì lạ, chỉ mỉm cười:

“Không cho anh thì cho ai?”

Giọng anh khẽ khàng:

“Anh nghe nói… em hay mang đúng hai món này cho Lục Dư Bạch ăn sáng.”

Tôi giật mình, vội giải thích:

“Là dì giúp việc chuẩn bị, em quên dặn không làm hai món này nữa. Thật sự không liên quan gì đến Lục Dư Bạch hết. Hay là thôi, anh đừng ăn nữa.”

Tôi vừa định lấy lại hộp cơm thì tay anh đè lên, khóe môi khẽ cong:

“Đã đưa rồi thì đừng lãng phí.”

Anh cúi đầu nhìn hộp cơm một lúc, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, rồi cầm chai sữa lên uống một hơi cạn sạch.

Uống xong, anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt sáng rực, giống như một chú chó to đang chờ được khen.

Có khi nào tôi vừa phát hiện ra cách dỗ anh hiệu quả?

Anh lại với lấy bánh bao, tôi ngồi im ngắm anh ăn.

Nhưng khóe mắt tôi bỗng phát hiện, trên cổ anh nổi đầy mẩn đỏ.

Tôi nắm lấy tay anh:

“Kỷ Vân Châu, anh làm sao thế?”

Anh hờ hững gãi mấy cái:

“Không biết nữa, chắc bị gió thổi thôi.”

Tôi nhớ lại phản ứng kỳ lạ khi nãy lúc anh nhìn thấy sữa, tim bỗng thắt lại:

“Anh… có phải dị ứng với sữa không?”

Anh im lặng. Có vẻ đang định nói gì đó.

Tôi cắt lời anh, giọng run nhẹ:

“Đừng nói dối em.”

Anh siết chặt tay tôi, nhẹ nhàng nói:

“Đúng là dị ứng… nhưng đây là lần đầu em chuẩn bị bữa sáng cho anh, anh muốn ăn.”

Mắt tôi đỏ hoe:

“Anh ngốc à? Chúng ta còn bao nhiêu lần phía trước, sao phải cố ăn lần này cho bằng được?”

“Vậy… sau này ngày nào em cũng chuẩn bị cho anh nhé?” Mắt anh long lanh sáng như sao.

Kỷ Vân Châu mà đã yêu, là yêu kiểu toàn tâm toàn ý đến ngốc nghếch như vậy đấy?

Thấy mẩn đỏ trên cổ anh càng lúc càng lan rộng, tôi kéo anh đứng dậy:

“Còn lảm nhảm gì nữa, đi bệnh viện mau lên!”

6

Bác sĩ truyền nước cho anh.

Tôi ngồi cạnh Kỷ Vân Châu trên ghế truyền dịch, ngón út anh khẽ cào cào lòng bàn tay tôi:

“Em đi à? Đừng đi… ở lại với anh được không?”

Tôi dịu giọng:

“Không đi.”

Anh giãn mày, nắm lấy tay tôi, đan mười ngón chặt vào nhau.

Bất chợt, anh hỏi:

“Hứa Chân, chúng ta sẽ hạnh phúc, đúng không?”

Tôi cúi xuống, môi chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh:

“Ừ, nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời.”

Tôi còn đang chờ anh đáp lại, nhưng thuốc đã ngấm, anh ngủ mất rồi.

Từ khu khám bệnh vọng lại vài tiếng ồn ào, tôi vô tình liếc ra sảnh lớn… rồi sững người.

Nữ chính – Thẩm Vi Vi?

Cô ấy đang vội vã bám theo một bác sĩ, liên tục giơ tay định kéo tay áo ông ta nhưng đều bị hất ra.

Cuối cùng, cô ấy quỳ gối xuống đất, vừa khóc vừa cầu xin điều gì đó.

Đáp lại, chỉ là cái lắc đầu bất lực của bác sĩ.

Tôi dò hỏi được đầu đuôi từ cô lao công trong bệnh viện. Thì ra ông của Thẩm Vi Vi bị suy thận giai đoạn cuối, hai ông cháu sống nương tựa vào nhau, không đủ khả năng lo viện phí. Mà bệnh viện không phải chỗ từ thiện, đành phải tìm cách từ chối điều trị.

Thế là mới có cảnh tượng vừa rồi.

Tôi không nhịn được đứng lên, nhìn bóng lưng Thẩm Vi Vi đang quỳ dưới đất nức nở.

Lòng tôi gợn sóng. Thẩm Vi Vi là một tài năng hiếm có trong lĩnh vực lập trình game.

Những năm tới, thị trường game di động sẽ bùng nổ.

Tôi run nhẹ tay. Lục Dư Bạch, ngại quá… lần này để tôi ra tay trước anh nhé.

Tôi khẽ đặt tay Kỷ Vân Châu lên thành ghế, rồi nhanh chóng bước về phía Thẩm Vi Vi.

Khi tôi đến gần, cô ấy đã thôi khóc, chỉ úp mặt trong lòng bàn tay.

Tôi đứng lặng một lát rồi khẽ cất tiếng:

“Thẩm Vi Vi?”

Cô ấy ngẩng đầu chậm rãi, đôi mắt sưng đỏ, nhìn tôi cảnh giác:

“Cô là ai?”

Tôi mỉm cười thật lòng, đưa tay ra:

“Chào cậu, tớ là Hứa Chân.”

“Tớ từng nghe danh cậu rồi — người giành hết huy chương Vàng trong kỳ thi Toán – Lý – Hóa năm ngoái.”

Cô ấy né tay tôi, ánh mắt càng lạnh:

“Cậu muốn gì?”

Tôi cong mắt cười:

“Tớ có thể giúp ông cậu chữa bệnh.”

Cô ấy chống tay đứng dậy:

“Trên đời làm gì có bữa trưa miễn phí? Cậu nhìn trúng gì ở tôi?”

“Cậu có kỹ thuật, tớ có vốn. Hợp tác thì đôi bên cùng có lợi.” Tôi khẽ chạm vào ngón tay cô ấy, “Tin tớ đi, sẽ không… bạc đãi cậu.”

Cô ấy lưỡng lự:

“Tớ chỉ học tốt một chút thôi, cậu đừng kỳ vọng cao quá.”

Tôi nhướn mày, tự tin đáp:

“Tớ tin vào mắt nhìn người của mình.”

Thời gian không chờ ai. Tôi gọi điện về nhà, bảo họ sắp xếp viện phí và điều trị cho ông của Thẩm Vi Vi.

Gác máy xong, tôi chợt nhớ ra:

“Mai cậu có chuyển đến trường Lễ Trí không?”

Thẩm Vi Vi gật đầu:

“Trường đó cấp học bổng cao.”

Tôi nở một nụ cười tinh quái, ghé sát tai cô ấy thì thầm:

“Cẩn thận một người tên Lục Dư Bạch, trông tưởng đàng hoàng, chứ thật ra bệnh lắm.”

Cô ấy nghiêm mặt lại, gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ.

Không thể nấn ná nữa, Kỷ Vân Châu mà tỉnh dậy không thấy tôi lại giận.

“Tớ còn việc, đi trước nhé.”

Thẩm Vi Vi nói:

“Ừ, mai gặp ở Lễ Trí.”

7

Trên đường quay lại, tôi vừa đi vừa nghĩ xem làm sao thuyết phục ba sa thải tài xế của nhà — cũng chính là ba của Lục Dư Bạch.

Vừa bước vào khu khám bệnh, một ánh nhìn sắc như dao phóng thẳng về phía tôi.

Kỷ Vân Châu đã truyền nước xong, đang ngồi phanh chân trên ghế như một ông cụ non, im lặng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi đứng khựng lại, trong lòng chột dạ. Dù sao cũng từng hứa sẽ ngồi với anh đến hết.

Anh không nhúc nhích, nhưng tôi thì không thể không làm gì. Hôm nay mà không dỗ được, mai thế nào cũng chiến tranh lạnh.

“Em có thể giải thích… vừa nãy tình cờ gặp một người quan trọng, nên em ghé qua. Đấy, giờ về rồi đây.”

Anh lẩm bẩm đầy u uất:

“Đúng, ai cũng quan trọng hơn anh.”

“Lúc mới yêu thì nói ngon ngọt như rót mật, giờ quen rồi thì chẳng còn biết quý trọng. Em chỉ đang chơi đùa với anh thôi.”

Tôi ho khan hai tiếng — câu này nghe xong thấy mình chẳng khác gì nữ tra nam, liền vội vàng nhận lỗi:

“Em sai rồi, thật sự không có lần sau đâu.”

Anh cụp mắt xuống, giọng nhỏ đi:

“Hứa Chân, em biết anh là người thế nào rồi đấy. Nhưng trước mặt em, anh chưa bao giờ dám giận, chỉ sợ em giận rồi bỏ anh lại…”

Chết tiệt, người đàn ông này đúng là khiến người ta đau lòng chết mất.

Tôi muốn ôm anh vào lòng mà dỗ dành một trận.

Nhưng anh lại bất ngờ thay đổi, không còn vẻ tủi thân vừa rồi nữa, đứng bật dậy.

Ánh nắng không xuyên nổi qua tấm lưng rộng ấy, chiếc bóng dài phủ kín lấy tôi.

Anh đè tôi vào tường.

Đường lui bị chắn hết, không thể trốn thoát.

Giọng anh trầm thấp, như có dao sắc giấu trong từng chữ:

“Hứa Chân, trước đây em nói thích kiểu ngoan ngoãn như cún con, anh cũng cố tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt em. Vậy mà cuối cùng, hóa ra anh còn chẳng bằng cái người kia?”

Ghen đến mức này luôn đấy.

Tôi ghé sát môi anh, khẽ hít một cái:

“Sáng em đưa anh sữa mà, sao bây giờ toàn mùi giấm vậy?”

Anh đưa một ngón tay dí vào trán tôi, giọng cứng ngắc:

“Bớt giỡn đi. Nhớ cho kỹ, trừ ba mẹ em ra, anh là người quan trọng nhất.”

Thật ra anh đã là người quan trọng nhất từ lâu rồi.

Hình ảnh ở kiếp trước chợt lướt qua đầu tôi — lúc sắp chết, anh ôm tôi run rẩy, thì thầm mãi bên tai.

Anh không biết, nhưng tôi lại rất muốn nói rõ ràng một lần nữa.

“Anh đã là người quan trọng nhất từ lâu rồi.” Tôi áp má vào mặt anh, như thở ra một tiếng:

“Kỷ Vân Châu, em yêu anh.”

(Còn tiếp)
#GSNH 697	Mười Một Năm, Không Gặp Lại

#GSNH 697 Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Full
#GSNH 706	Chính Ủy Gọi Tôi Về

#GSNH 706 Chính Ủy Gọi Tôi Về

Full
#GSNH 704	Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

#GSNH 704 Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
#GSNH 707	MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

#GSNH 707 MUÔN HOA KHÔNG NGỪNG NỞ

Full
#GSNH 701	Sai Lầm Tuổi Trẻ

#GSNH 701 Sai Lầm Tuổi Trẻ

Full
#GSNH 705	TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

#GSNH 705 TÁI SINH: NGƯƠI MẤT ĐI TẤT CẢ

Full
#GSNH 708	NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

#GSNH 708 NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Full
#GSNH 678	Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

#GSNH 678 Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái

Full
#GSNH 700	Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

#GSNH 700 Những Cô Bạn Gái Chí Mạng Của Hắn

Full
#GSNH 657	Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

#GSNH 657 Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình

Full
#GSNH 675	Những Năm Tháng Còn Lại

#GSNH 675 Những Năm Tháng Còn Lại

Full
#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

#GSNH604 Chị Gái Tôi Nói Hạnh Phúc - Tôi Không Tin

Full
#GSNH 702	NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

#GSNH 702 NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Full
#GSNH 672	Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

#GSNH 672 Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ

Full
#GSNH594	ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

#GSNH594 ANH EM TỐT CỦA BA LÀ BẠN TRAI TÔI

Full
#GSNH 695	Gió Ngừng Thổi

#GSNH 695 Gió Ngừng Thổi

Full
#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

#GSNH600 Bạn Trai Và Thanh Mai Trúc Mã Dây Dưa Không Dứt, Tôi Quay Đầu Kết Hôn Với Em Trai Anh Ta

Full
#GSNH 699	TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

#GSNH 699 TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Full
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất

Full
#GSNH 643	Bạn Học Cùng Bàn Của Tôi Muốn Làm Bạn Trai

#GSNH 643 Bạn Học Cùng Bàn Của Tôi Muốn Làm Bạn Trai

Full
#GSNH 633	Chịu Thiệt Là Phúc

#GSNH 633 Chịu Thiệt Là Phúc

Full
#GSNH 693	Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế

#GSNH 693 Thì ra tôi chỉ là kẻ thay thế

Full
#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ

#GSNH617- Tôi Chọn Vứt Bỏ Quá Khứ

Full
#GSNH 632	Một Tỷ Đổi Lấy Tự Do

#GSNH 632 Một Tỷ Đổi Lấy Tự Do

Full
#GSNH 698	TÌNH YÊU ĐÃ QUA

#GSNH 698 TÌNH YÊU ĐÃ QUA

Full
#GSNH 658	Xuân Về Chốn Cũ

#GSNH 658 Xuân Về Chốn Cũ

Full
#T1GSNH	VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

#T1GSNH VÌ ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG

Full
#GSNH 636	Trở Thành Phu Nhân Của Tổng Tài Sau Khi Từ Bỏ Kẻ Tồi

#GSNH 636 Trở Thành Phu Nhân Của Tổng Tài Sau Khi Từ Bỏ Kẻ Tồi

Full
#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

#GSNH534 - Sinh Con Của Kẻ Thù

Full
#GSNH 630	Ánh Bình Minh Sau Giông Bão

#GSNH 630 Ánh Bình Minh Sau Giông Bão

Full
#GSNH 661	Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

#GSNH 661 Năm Mươi Năm Không Một Tấm Ảnh Chung

Full
#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

#GSNH511 - Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Full


Bình luận