#GSNH 635 Chúng Ta Đã Yêu Nhau Như Thế
Chương 4
8
Kể từ sau khi ba chữ “em yêu anh” thoát ra khỏi miệng tôi, Kỷ Vân Châu lại càng bám tôi như sam.
Ngoài lúc đi vệ sinh, tôi đi đâu anh cũng theo sát.
Dù có hơi bất đắc dĩ, nhưng được người ta coi như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay… có cô gái nào chống đỡ nổi?
Mấy đứa bạn thân chơi chung với tôi cũng bắt đầu không nhịn được:
“Hai người dính nhau cả ngày không thấy mệt à? Có bao giờ nghĩ cho cảm xúc của người xung quanh không? Nhìn riết tao cũng muốn yêu đại ai đó luôn cho rồi.”
Tôi cảnh cáo nó:
“Không được! Yêu sớm ảnh hưởng việc học, mày còn muốn thi đại học không?”
Nó phì cười:
“Ủa trời, song tiêu chuẩn rõ ràng luôn đó.”
Chuông báo đầu giờ vang lên, cô chủ nhiệm dẫn theo Thẩm Vi Vi bước vào lớp.
Cô giới thiệu:
“Đây là bạn học mới Thẩm Vi Vi, mọi người vỗ tay chào mừng bạn nhé.”
Trong lớp vang lên vài tràng pháo tay lác đác, ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Thẩm Vi Vi.
Tôi thấy trong đôi mắt u ám bấy lâu của Lục Dư Bạch, bỗng lóe lên một tia sáng.
Vì anh ta ngửi được mùi đồng loại.
Lễ Trí Trung học là một trường tư, phần lớn học sinh ở đây đều là con nhà giàu, quyền thế đầy mình.
Một số ít là học sinh được tuyển đặc cách để tăng tỷ lệ đậu đại học — như Thẩm Vi Vi.
Còn Lục Dư Bạch thật ra chẳng thuộc bên nào.
Anh ta là do ba mình năn nỉ nhà tôi mới được nhét vào đây.
Trước kia, ba anh ta làm tài xế cho nhà tôi, nhưng bị tai nạn giao thông rồi què mất một chân.
Ba tôi thấy có lỗi nên xem như trả ơn, coi gia đình họ là ân nhân.
Nhà này thì lại khéo diễn vô cùng, dựa vào cái ơn ấy mà bám riết hơn chục năm.
Từ ăn mặc đến đồ dùng của Lục Dư Bạch đều không thua kém tôi chút nào, trong lớp ai cũng nghĩ anh ta là rich kid.
Trước kia tôi thích anh ta, nên chưa từng vạch trần.
Nhưng có những chuyện, thực sự không cần phải cho anh ta mặt mũi nữa.
Thẩm Vi Vi được sắp ngồi cạnh Lục Dư Bạch.
Anh ta là kiểu người tự ti xen lẫn tự phụ, vừa khinh thường bọn nhà giàu tiêu tiền như nước, vừa ghen tỵ với cuộc sống của họ.
Sự xuất hiện của Thẩm Vi Vi đúng lúc khiến anh ta như vớ được người cùng hội.
Anh ta chắc đang rất mong có thể tìm được chút ấm áp từ người “đồng cảnh ngộ”.
Nhưng đáng tiếc… anh ta lại sắp phải thất vọng.
9
Quả đúng như tôi dự đoán, Lục Dư Bạch dùng mấy chiêu cưa gái vụng về học lỏm từ đâu không biết, định khiến Thẩm Vi Vi — trong mắt anh ta là con bé nhà quê chưa từng thấy đời — rơi vào lưới tình.
Nhưng đời này anh ta quá nôn nóng, cộng thêm việc tôi đã “tiêm vắc-xin” trước cho Thẩm Vi Vi, nên cô ấy chẳng hề động lòng, thậm chí còn thấy phiền muốn chết.
Đến lần thứ ba Lục Dư Bạch truyền giấy cho cô ấy trong giờ học, Thẩm Vi Vi không nhịn nổi nữa.
Cô ấy đứng bật dậy ngay trong lớp, nói to trước bao ánh mắt:
“Lục Dư Bạch, anh không muốn học không có nghĩa là tôi cũng không muốn. Làm ơn thu lại mấy trò trẻ con của anh đi.”
Bị bẽ mặt giữa lớp, Lục Dư Bạch hoàn toàn mất kiểm soát:
“Tôi thèm để ý đến cô là cho cô mặt mũi đấy, đừng có không biết điều.”
Anh ta nghĩ người nào cũng giống tôi của kiếp trước, luôn hèn mọn thấp kém trước mặt anh ta.
Điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn từ thư ký gia đình: ba của Lục Dư Bạch đã chính thức bị sa thải.
Con mọt gặm bao năm của nhà tôi, cuối cùng cũng bị loại bỏ.
Tôi gọi anh ta lại, mỉm cười nhẹ nhàng — đòn kết liễu, tôi muốn tự mình ra tay.
“Lục Dư Bạch, ba anh bị tôi đuổi việc rồi.”
“Từ nay, tất cả tài nguyên của nhà tôi sẽ không còn dính dáng gì đến anh nữa.”
“Rầm!” — Lục Dư Bạch đỏ bừng mắt, đạp đổ toàn bộ bàn ghế trước mặt.
Anh ta gào lên như điên:
“Cái gì?!”
“Hứa Chân, sao em dám?!”
“Anh đã tính cả rồi! Nhà em là bàn đạp để anh vượt tầng lớp, em có quyền gì mà tự tiện cắt đứt tất cả mà không hỏi anh?”
Anh ta rống lên, điên cuồng như thể bị giật mất giấc mộng hoàng kim.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng lạnh đi:
“Lục Dư Bạch, tôi nghĩ mình đã đủ nhân đạo. Tôi biết hiện tại anh chưa làm ra chuyện gì xấu, nên vẫn để nhà anh có đường sống.”
“Nhưng anh ấy à… cả đời chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, sáng chín tối năm, trung niên hói đầu, bụng bia, vất vả vì ba bữa cơm mỗi ngày mà xoay vòng quanh.”
Kiếp trước tôi và Kỷ Vân Châu mất mạng, còn anh ta thì từ một tổng tài người người tung hô, quay về làm một người bình thường tầm thường — có gì phải đau khổ?
Tôi càng nói càng tức, giọng cũng không giữ được bình tĩnh nữa.
Kỷ Vân Châu lặng lẽ đứng phía sau ôm lấy tôi, anh luôn là chỗ dựa vững chắc nhất đời tôi.
Tôi biết chó cùng rứt giậu, nhưng không ngờ Lục Dư Bạch dám liều đến mức đột nhập vào biệt thự nhà tôi.
Anh ta sống ở đây cả chục năm, tìm đường tránh bảo vệ quá dễ dàng.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy anh ta ngồi trên giường.
Vừa thấy tôi, anh ta nhe răng cười, rồi quỳ phịch xuống đất.
“Chân Chân, anh đến để xin lỗi em. Trước đây là anh sai, anh sửa rồi… mình quay lại được không?”
Anh ta quỳ gối lết đến gần:
“Chân Chân, giờ anh mới nhận ra… người anh yêu là em.”
Tôi chẳng tỏ ra mấy ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt:
“Lục Dư Bạch, anh giỏi thật đấy — diễn đến mức tự mình cũng tin là thật.”
“Anh nhìn xem, bây giờ anh như thế nào? Một chút khí phách cũng không còn.”
Anh ta vờ đau khổ:
“Khí phách cái gì chứ… miễn là có thể giữ được em, anh chẳng cần gì hết.”
Mấy màn sám hối diễn trò của anh ta khiến tôi buồn nôn.
May mà — cảnh sát đến rất nhanh.
Không để tôi phải chịu đựng thêm phút nào, Lục Dư Bạch bị bắt đi ngay sau đó.
10
Về sau, Lục Dư Bạch không còn xuất hiện trong thế giới của tôi nữa.
Tôi và Kỷ Vân Châu cùng nhau thi đậu vào một trường đại học, cha mẹ hai bên cũng đã gặp mặt. Chúng tôi hẹn nhau, đợi đến khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn.
Tấm voan cưới trắng tinh phủ lên đôi mắt hơi nhòe nước của tôi.
Hai kiếp làm người, cuối cùng tôi cũng khoác lên mình chiếc váy cưới trong mơ… để gả cho người mình yêu nhất.
(Chính văn hoàn)
Nam chính góc nhìn – Ngoại truyện (kiếp trước)
1
Tôi vừa tan làm thêm ca đêm, mệt rã rời vừa bước vào nhà thì nhận được cuộc gọi từ quán bar.
Vừa nhìn thấy tên người gọi là Hứa Chân, niềm vui không kìm được dâng trào trong lòng.
Cô ấy luôn tìm cách tránh xa tôi, đã rất lâu rồi không chủ động gọi cho tôi nữa.
Tôi vội vàng bấm nút nghe máy, nhưng đầu dây bên kia không phải giọng của cô ấy.
“Anh là anh Kỷ đúng không?”
“Chúng tôi là nhân viên của quán bar Duy Chu, cô Hứa uống say rồi.”
“Trong điện thoại cô ấy chỉ gọi được mỗi số anh. Anh có thể đến đón cô ấy không?”
Lại say nữa sao?
Tim tôi siết lại đau nhói. Lần này Lục Dư Bạch lại làm gì cô ấy?
Tôi không muốn nhìn thấy người con gái mình yêu say khướt vì người khác.
Nhưng nếu có thể kiểm soát được… thì đâu gọi là yêu nữa.
2
Tôi không mong sẽ đến nơi và thấy Hứa Chân say bí tỉ như thế.
Cô ấy gục trên quầy bar, mặt đỏ bừng, miệng cứ lẩm bẩm mãi.
Tôi cúi người bế cô ấy lên, cuối cùng cũng nghe rõ cô đang nói gì.
“Lục Dư Bạch, rốt cuộc em có gì không tốt…”
Chua xót tràn lên sống mũi khiến tôi nghẹn thở, chỉ lặng lẽ ôm cô ra xe.
Cô ấy khẽ mở mắt, trông thấy món đồ treo nhỏ trên taplo thì bật cười:
“Xấu muốn chết.”
Tôi đáp:
“Ừ, xấu thật. Nhưng ngày xưa có một kẻ ngốc ráng bằng mọi cách giành lấy để tặng người khác. Cuối cùng món đó lại nằm trong thùng rác, chính tôi là người nhặt lại.”
Không rõ cô ấy nhớ đến điều gì, bỗng im bặt.
Một lát sau lại bắt đầu làm loạn, nói không muốn ngồi xe.
Tôi đành cõng cô từng bước một đi bộ về.
Trên lưng nặng trĩu là người con gái mà tôi đã thầm yêu suốt bao năm.
Tôi đi thật chậm, chậm đến mức mấy đứa nhỏ đi ngang cũng phải khen:
“Anh kia tốt ghê á!”
Ừ, tôi tốt như vậy đấy. Hứa Chân, sao em không cảm nhận được?
Gió thổi cát bay, đôi mắt cay xè. Nước mắt lạnh buốt lặng lẽ trượt xuống má tôi.
“Hứa Chân, đừng tự dằn vặt mình nữa… Em nhìn anh một lần đi…”
Trên lưng chỉ là khoảng lặng, tôi chẳng nhận được lấy một lời hồi đáp.
Sau hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy chính thức chạm đáy.
Cô nói rất nhiều lời tổn thương, tưởng như thật tàn nhẫn, nhưng tôi hiểu — đó là cách cô muốn cắt đứt với tôi.
Tôi không muốn cô thêm phiền lòng, nên chủ động lùi lại, âm thầm rút lui khỏi thế giới của cô.
3
Nghe nói chùa Bảo Hoa ở Dương Châu rất linh thiêng, nhất là trong chuyện cầu duyên.
Tôi quỳ suốt một ngày trước Phật, đổi lại là một lời phán: có duyên không phận.
Không sao, Phật nói con người có luân hồi. Nếu đời này không được, tôi nguyện cầu cho kiếp sau.
999 cuộn kinh, 3000 cái lạy, Phật tổ, con xin Người, xin hãy nghe thấy lòng con.
4
Sau đó, Lục Dư Bạch kết hôn.
Tôi tình cờ gặp lại Hứa Chân ở Dương Châu, trông cô ấy thật tệ.
Tôi không dám đến gần, sợ cô khó chịu, sợ bị cô đẩy ra lần nữa.
Cô ngồi dưới hành lang, tay vuốt nhẹ từng giọt mưa bụi.
Tôi nhắm mắt một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa, bước đến giơ dù che cho cô.
Cô quay đầu lại nhìn tôi — ánh mắt ấy, lại mang theo một chút… ngạc nhiên và vui mừng.
Chúng tôi đi từ mùa hạ đến mùa đông, từ cổ trấn đến tuyết sơn.
Từ khi cô ấy lần đầu tiên không rút tay khỏi tay tôi trong chuyến đi đó, mọi thứ giữa chúng tôi dần tốt lên.
Khoảng thời gian ấy thật sự rất ngọt ngào.
Cô ấy thậm chí còn đồng ý kết hôn với tôi — khoảnh khắc đó, thế giới như sụp đổ trong lòng tôi vì quá đỗi hạnh phúc.
Nhưng rồi cô bị bắt cóc.
Trong nhà xưởng bỏ hoang tràn ngập mùi xăng, lửa bốc lên, cô co mình run rẩy giữa biển lửa.
Có duyên không phận… thì ra là thế.
Tim tôi đau đến muốn nổ tung, đầu óc chỉ còn lại một suy nghĩ:
Không thể để cô ấy chờ, cô ấy nhất định rất sợ.
Tôi lao vào như thiêu thân, ôm chặt lấy cô trong biển lửa:
“Thật tiếc… chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu. Nếu được làm lại, nhất định anh sẽ lau sạch mắt… đừng thích anh ta, hãy thích anh…”
Tôi khựng lại một nhịp, rồi nói tiếp:
“Nếu vẫn không thích anh, thì đổi người khác cũng được… miễn là người đó thật lòng với em.”
Hứa Chân, nếu chúng ta còn có thể làm lại một lần nữa — đời này, nhất định em phải sống trọn vẹn.
— Hết —
(Đã hết truyện)
#GSNH 682 Trùng Sinh Những Năm 80: Vả Mặt Kẻ Hạ Độc (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Vả mặt,
HE ,
Trọng Sinh ,
Sảng văn,
Năm thứ hai sau khi kỳ thi đại học được tổ chức trở lại, tôi đỗ vào đại học B ở thủ đô.
Bốn năm miệt mài học tập đã giúp tôi giành được cơ hội quý giá để đi du học.
Không ai ngờ rằng, một người luôn có thành tích xuất sắc như tôi lại trượt kỳ thi tiếng Anh EPT - kỳ thi tuyển chọn du học sinh toàn quốc.
Trong nỗi đau khổ, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng điểm số của mình đã bị người khác mạo danh chiếm đoạt.
Ngày mà tôi đưa ra khiếu nại về vấn đề này, tôi đã ngã gục bất tỉnh sau khi uống nước trong bình của mình.
Từ đó, tôi trở thành một người thực vật khiến ai ai cũng tiếc nuối.
Nhiều năm sau, khi những người bạn cùng phòng - giờ đây đã công thành danh toại đến thăm tôi, tôi nghe họ nói chuyện mà linh hồn bị giam cầm của tôi bấy lâu nay trở nên điên cuồng giãy giụa.
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên từng hồi.
Tôi dồn hết sức lực mở mắt ngồi bật dậy.
Vậy mà tôi lại trở về những năm 80, đúng vào thời điểm sắp tham gia kỳ thi tuyển chọn du học!
Đời này, tôi tuyệt đối không để số phận của mình bị thay đổi!
Tôi nhất định phải tự tay c/ắ/t đ/ứ/t bàn tay của kẻ đã hại mình!
1
Bên ngoài là tiếng phát thanh tiếng Anh quen thuộc vang lên.
Bên trong là những người bạn cùng phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Chính xác mà nói, tôi đã vượt qua kỳ thi tuyển chọn du học tiếng Anh vào năm 1982. Trong thời gian đào tạo tại Học viện Ngoại ngữ, tôi ở chung phòng với ba người bạn.
Lúc này, cả ba đang kinh ngạc nhìn tôi, rõ ràng là bị cảnh tôi đột ngột bật dậy khỏi giường, thở hổn hển và cảnh giác quan sát đã khiến họ sợ hãi.
Người gan dạ nhất - Lâm Hạ - ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi tôi có khỏe không.
Cô ấy chu đáo đề nghị tôi ở lại ký túc xá nghỉ ngơi, còn nói sẽ xin phép hộ tôi buổi học sắp tới.
Nhưng tôi không thể chấp nhận lòng tốt của cô ấy.
Là cô ấy sao? Tôi nhớ rất rõ, thành tích của Lâm Hạ chỉ ở mức trung bình, vậy mà cuối cùng lại thể hiện xuất sắc trong kỳ thi du học tiếng Anh toàn quốc, thuận lợi vào một trường danh tiếng ở Anh.
Là cô ấy đã mạo danh điểm số của tôi rồi còn đầu độc tôi sao?
Lâm Hạ rõ ràng không ngờ rằng lòng tốt của mình lại bị tôi đáp trả bằng ánh mắt đề phòng.
Gương mặt cô ấy lập tức sa sầm.
Tôi chợt nhận ra, bất kể kẻ hại tôi là ai, tôi cũng không thể để lộ sơ hở.
Nếu bị phát hiện rằng tôi đã nghi ngờ, có khi chúng sẽ dùng thủ đoạn khác đối phó với tôi.
Một khi đã muốn đề phòng thì sẽ càng khó khăn hơn.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức điều chỉnh sắc mặt, mỉm cười cảm ơn sự quan tâm của Lâm Hạ, nói rằng mình chỉ gặp ác mộng, bây giờ đã ổn hơn rồi nên không thể để lỡ buổi học.
Một lần nữa, tôi bước ra khỏi phòng rồi đi đến lớp.
Trong lòng tôi còn trăm mối suy tư, tôi không biết vì sao mình lại đột ngột quay về những năm 80.
Nhưng tất cả những điều này chân thật đến mức tuyệt đối không phải là mơ.
Nếu ông trời thương xót đã cho tôi cơ hội được sống lại một lần nữa.
Vậy thì đời này, tôi nhất định phải nắm chắc số phận của mình!
Bất cứ ai cũng đừng hòng cướp đi cuộc đời vốn thuộc về tôi!
Chuông vào học vang lên, tôi vùi đầu vào đống bài vở.
Nhiều năm chìm trong tình trạng thực vật, tôi sợ kiến thức của mình đã mai một.
May thay, tôi vẫn có thể hiểu hết những gì thầy giáo giảng.
Trí nhớ, năng lực học tập, tất cả đều là những gì tôi từng sở hữu khi còn là cô gái tuổi đôi mươi.
Tan học, các bạn cùng phòng rủ nhau xuống căn-tin ăn cơm.
Tôi viện cớ chưa đói rồi một mình quay về ký túc xá.
Ngồi trên giường, tôi chìm vào suy tư.
Ba người bạn cùng phòng kia, ai mới là kẻ đã hại tôi?
2
Ba chúng tôi đều là cựu sinh viên của Đại học B, cũng chính vì thế mà khi vào Học viện Ngoại ngữ, chúng tôi được phân vào cùng một phòng ký túc xá.
Nhưng nếu nói là thân thiết, thực ra cũng chỉ dừng lại ở mức hiểu sơ về nhau.
Lâm Hạ tính tình vô tư, thành tích học tập bình thường nhưng đầu óc nhanh nhạy. Nếu nói cô ấy có thể bất ngờ đạt kết quả cao trong kỳ thi EPT lần này cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Trước đây, cô ấy từng có một hai lần phát huy ngoài mong đợi trong các kỳ thi quan trọng.
Diệp Tư Lạc là một cô gái trầm lặng và kín đáo, ngày ngày chăm chỉ học tập, thành tích luôn ổn định. Chỉ là, tôi nghe nói gia đình cô ấy không muốn cô ra nước ngoài, họ mong cô tốt nghiệp xong sẽ sớm đi làm, lấy được suất lương thực phẩm theo chế độ nhà nước rồi cưới một người đàn ông tốt. Vì chuyện này mà trong suốt thời gian đào tạo, cô ấy và người nhà đã nhiều lần xảy ra mâu thuẫn, ảnh hưởng không nhỏ đến việc học.
So với sự nghi ngờ dành cho hai người kia, tôi lại có phần yên tâm hơn về Tống Tri Tâm.
Chúng tôi là đồng hương, đã cùng nhau bước đi trên con đường này. Trước kỳ thi tuyển chọn, cô ấy lo lắng mình không làm được bài, tôi đã đặc biệt đưa cho cô ấy những ghi chép quan trọng của mình. Sau khi trúng tuyển, cô ấy biết ơn tôi vô cùng, còn chăm sóc tôi trong sinh hoạt hàng ngày.
Sau khi phân tích từng người, tôi quyết định rằng, ngoài việc học ra thì tôi còn phải âm thầm quan sát những người bạn cùng phòng.
Chỉ có như vậy, nếu có ai muốn hại tôi, tôi mới có thể phát hiện ra dấu hiệu bất thường ngay từ đầu.
Bạn cùng phòng rất nhanh đã ăn xong và trở về.
Tống Tri Tâm lo tôi đói nên đặc biệt mang về cho tôi một chiếc bánh bao nhân rau.
Bánh được gói trong một chiếc túi vải, khi tôi cầm trên tay vẫn còn ấm.
Khi tôi đang ăn, Diệp Tư Lạc bỗng đến tìm tôi để đối chiếu đáp án bài kiểm tra đọc hiểu trên lớp hôm nay.
Mười câu hỏi, chúng tôi chỉ có ba câu trùng nhau.
Gương mặt Diệp Tư Lạc hơi tái nhợt.
Tống Tri Tâm ở bên cạnh liếc nhìn rồi thản nhiên thốt lên:
"Ơ kìa! Diệp Tư Lạc, hôm nay cậu làm sai đến bảy câu à? Dạo này sao lại tuột dốc vậy?"
Sắc mặt Diệp Tư Lạc vốn đã nhợt nhạt, nghe xong câu này càng khó coi hơn.
Đôi mắt cô ấy nhanh chóng ngấn nước rồi bỗng nhiên bùng nổ, trừng mắt nhìn Tống Tri Tâm mà quát lớn:
"Dựa vào đâu mà tôi làm khác đáp án với Tô Tĩnh Thu thì chắc chắn là tôi sai, cô ấy đúng? Cô ấy là đáp án tiêu chuẩn à? Cô ấy cho cậu mượn ghi chép thì cậu liền bênh vực cô ấy sao?"
Cơn giận bộc phát khiến cả phòng chấn động.
Tống Tri Tâm bị quát đến sững sờ, còn chưa kịp phản bác thì Diệp Tư Lạc đã bật khóc chạy thẳng ra ngoài.
Tống Tri Tâm ấm ức lẩm bẩm:
"Cô ấy bị làm sao thế? Trước giờ bài đọc hiểu của cậu ấy chưa từng sai bao giờ mà..."
Tôi nhìn theo bóng lưng Diệp Tư Lạc đang chạy đi, trong lòng trầm ngâm.
Nhà tắm nước nóng của trường chỉ mở cửa vào khung giờ cố định, lúc này đang vào khoảng thời gian ít người.
Sau khi ăn xong, tôi xách bình nước nóng đi về phía khu nước nóng công cộng.
Đi được nửa đường, tôi tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng lướt qua.
Là Diệp Tư Lạc.
Cô ấy vừa từ văn phòng của giám đốc Ban Liên Hợp bước ra rồi nhanh chóng biến mất vào bóng tối.
Tôi nheo mắt lại.
Kiếp trước, điểm số của tôi bị người khác mạo danh chiếm đoạt, đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể làm dễ dàng.
Nếu giám đốc Ban Liên Hợp có liên quan đến việc này...
Vậy thì mọi chuyện dường như đã dễ giải thích hơn nhiều.
Toàn bộ quá trình đào tạo và thi cử tại Học viện Ngoại ngữ, Ban Liên Hợp đều nắm giữ vai trò quan trọng, có quyền lực không hề nhỏ.
Dù thế nào đi nữa, một Diệp Tư Lạc có thành tích ngày càng sa sút, một Diệp Tư Lạc có khả năng dính líu đến Ban Liên Hợp...
Tôi đều phải hết sức đề phòng.
Những ngày tiếp theo, dường như mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ.
Tôi vẫn miệt mài học tập như kế hoạch.
Nhưng trong lòng luôn có một dự cảm rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Điều này khiến tôi phải cẩn thận từng li từng tí, càng thận trọng trong lời nói và hành động.
Thế nhưng, có những chuyện dù có muốn né tránh cũng không thể tránh được.
Tối hôm đó, sau tiết tự học đầu tiên, tôi đi ra nhà vệ sinh.
Vừa quay trở lại lớp chưa được bao lâu, tôi đã thấy Tống Tri Tâm vội vã chạy đến, vừa thở hổn hển vừa cuống quýt kêu lên:
"Không hay rồi! Không hay rồi!"
Tim tôi thắt lại.
Quả nhiên, cuối cùng vẫn có người không ngồi yên được nữa.
…
3
Sổ ghi chép ôn thi của tôi biến mất rồi!
Tống Tri Tâm tự trách đến mức giậm chân liên tục.
Tôi đã cho cô ấy mượn sổ ghi chép sau khi tan học.
Vậy mà bây giờ lại không tìm thấy nữa.
Mọi người đều biết tầm quan trọng của sổ ghi chép ôn thi, vậy nên liền xúm lại giúp nhau tìm kiếm. Thế nhưng, nó như thể bốc hơi khỏi nhân gian, lật tung cả lớp học vẫn không thấy đâu.
Tôi hỏi Tống Tri Tâm xem cô ấy có luôn ngồi ở chỗ mình không.
Cô ấy chần chừ, mãi mới ấp úng nói ra sự thật: lúc nãy ngoài sân bóng rổ ồn quá, cô ấy tò mò leo lên cửa sổ nhìn một lúc.
Tôi lập tức hiểu ra.
Người cô ấy thích, chắc chắn đang chơi bóng rổ trong giờ giải lao.
Cô ấy mải mê ngắm người ta, tất nhiên chẳng còn tâm trí đâu để ý đến sổ ghi chép tôi cho mượn.
Mà trong khoảng thời gian nghỉ giữa tiết, lớp học vốn dĩ không có nhiều người ở lại. Những người không ra ngoài, hoặc là vùi đầu vào học, hoặc là tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi.
Tống Tri Tâm cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, không ngừng xin lỗi.
Tôi chỉ nghĩ về chuyện sổ ghi chép, không trách cô ấy nhưng cũng không thể lên tiếng an ủi.
Tôi tiếp tục tìm kiếm khắp các ngóc ngách trong lớp.
Lúc này, vài người bắt đầu xì xào.
“Tôi thấy Tô Tĩnh Thu đúng là kiêu căng quá mức, học giỏi thì sao chứ, có ai ưa đâu! Ai mà chẳng có sổ ghi chép, sao chỉ có mỗi cô ta là bị mất?”
“Cậu tìm khắp lớp thế này là có ý gì? Coi chúng tôi là kẻ trộm à? Chẳng lẽ không thể là người ngoài lớp lẻn vào lấy sao?!”
“Đúng vậy, Tô Tĩnh Thu, rốt cuộc cậu nghi ngờ ai? Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không tìm thấy sổ trong lớp thì phải xin lỗi cả lớp đấy!”
…
Chúng tôi đã lật tung mọi ngóc ngách, từng bàn học đều được kiểm tra kỹ lưỡng.
Nhưng sổ ghi chép vẫn không thấy đâu.
Càng lúc càng có nhiều người yêu cầu tôi xin lỗi, nói rằng tôi đang làm ảnh hưởng đến danh dự của cả lớp.
Có người còn mỉa mai, nói rằng những kẻ không ưa tôi có đầy rẫy, biết đâu là người ngoài lớp lấy trộm.
Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn đám đông.
Chậm rãi mở miệng:
“Tôi có thể xin lỗi. Nhưng tôi muốn kéo rèm cửa lại, tắt đèn.”
Lập tức có người cười lớn:
“Ồ! Đại mỹ nhân Tô đây là muốn giữ thể diện hả? Được thôi, kéo rèm, tắt đèn nào! Cùng nghe cô ấy xin lỗi!”
Người đó vừa nói vừa kéo rèm xuống.
Sau cùng, đèn trong lớp vụt tắt.
Toàn bộ phòng học chìm vào bóng tối.
Có người thúc giục tôi nhanh chóng xin lỗi, đừng làm mất thời gian tự học buổi tối.
Nhưng ngay sau đó, một người trong lớp bỗng thốt lên đầy ngạc nhiên:
“Ơ kìa! Sao kia lại phát sáng?”
Đáng lẽ trong bóng tối tuyệt đối không thể nhìn thấy gì.
Nhưng ở một góc lớp, có một tia sáng xanh nhàn nhạt lập lòe.
Ánh sáng rất yếu nhưng vẫn đủ để thu hút sự chú ý.
“Cái gì vậy? Sao lại phát sáng?”
“Ai đang đứng ở góc đó? Vừa nãy ai ngồi chỗ đó?”
“Hình như ngón tay của ai đó cũng phát sáng! Không… không chỉ tay, mà còn cả trước ngực nữa!”
…
Người trong góc dường như muốn cuộn tròn lại để che đi ánh sáng trên người mình.
Nhưng dù có xoay sở thế nào, ánh sáng vẫn len lỏi phát ra.
Trong bóng tối, tôi bước từng bước về phía bóng dáng ấy.
Đứng đối diện cô ta.
Tôi sao có thể xin lỗi chứ?
Điều tôi muốn là lôi ra kẻ đã giở trò!
Sống lại lần nữa, tôi không có trái tim của thánh mẫu.
Nếu đã hại tôi, vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần trả giá thật đắt!
“Có phải cậu đang rất thắc mắc không?”
Tôi chậm rãi cất tiếng, không gian hỗn loạn phút chốc im ắng hẳn.
Rõ ràng, đây cũng là điều mà tất cả mọi người đều muốn biết.
“Tôi sẽ nói cho các cậu nghe.”
Tôi hạ giọng, kéo dài từng chữ một.
“Sổ ghi chép ôn thi của tôi, mỗi ngày tôi đều bôi lên đó một lớp bột huỳnh quang. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Nếu ai đó đã xem qua nó, trên người người đó sẽ dính bột phát sáng. Nếu là Tống Tri Tâm, hiện giờ cô ấy cũng sẽ có ánh sáng trên người. Nhưng hôm nay cô ấy chưa hề xem, còn tôi sau khi đi vệ sinh đã rửa tay, nên trên tay tôi cũng không có bột huỳnh quang.”
“Nói cách khác… ai là kẻ trộm sổ ghi chép của tôi thì trên người kẻ đó sẽ có ánh sáng.”
Mọi người bừng tỉnh.
Không ai cần phải nhắc nhở, tất cả đồng loạt xông lên, ghì chặt người trong góc lại.
Ai đó vội vàng bật đèn.
Tất cả đều muốn xem, rốt cuộc là ai đã làm hoen ố danh dự của lớp học!
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰